Sắc Dụ

Chương 161: Nguyện ý chờ người đàn ông của tôi



Tôi nói tôi không phải là Kim ốc tàng kiều của ông ấy, mà là vợ danh chính ngôn thuận của ông ấy, lúc này đã không giống như trước nữa, trước đó tôi ham muốn kích thích, lúc này đây tôi đã hoàn toàn phản bội.

Tôi ở một khắc này đột nhiên hiểu được, Chu Dung Thành vì sao tha thứ cho tôi, tôi không đề cập đến mặt mũi mà nói chuyện của ông ấy, ông ấy lúc đó chưa hề lấy tôi, ông ấy can thiệp vào cuộc sống của tôi, làm tôi triền miên trong tình yêu, ông ấy chỉ phản bội chính người vợ của mình,

Tôi nghĩ đến Thẩm Quỳnh Tư, nghĩ đến bộ dạng cô ấy lúc ngoại tình làm tôi chán ghét đến mức nào, tôi cảm thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi có khác gì bộ dạng lúc ấy của cô ấy. Thậm chí tôi càng tồi tệ hơn.

Cô ấy ít nhất còn có cớ, Chu Dung Thành vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy phòng không gối chiếc, cô ấy có một đoạn hôn nhân đau buồn, nên trong bước đường cùng mà tìm lối thoát, tìm kiếm bằng âm thanh cảm xúc mãnh liệt. Mà tôi lại có những năm tháng tốt đẹp như vậy, một người chồng ôn nhu dịu dàng như vậy, tôi lại không biết liêm sỉ rơi vào bể dục mà Kiều Dĩ Thương kích thích.

Chu Dung Thành là người đã cứu chuộc tôi, Kiều Dĩ Thương là người hủy diệt tôi, phụ nữ tại sao lại không buông được người phá hủy chính mình.

Tay của Kiều Dĩ Thương ở trong khe ngực tôi, ông ta dùng giấy đem chất lỏng còn dính trên đó cẩn thận mà lau chùi, cho đến khi cơ thể tôi đều sạch sẽ, trên mặt đất đống giấy đó làm tôi thật chói mắt.

“Tôi là người phụ nữ có chồng, cho nên tôi sẽ xuống âm phủ trước anh.”

Ông ta mặc vào áo lót và váy cho tôi, đem mái tóc dài hỗn loạn của tôi chải chuốt chỉnh tề, âm thanh của ông ta mang theo độc hòa tan lòng người: “Tôi là người đàn ông xấu xa, so với sự xấu xa của em thì hơn rất nhiều, cho nên em nói là báo ứng, tôi không cảm thấy được.”

Tôi cười lạnh nói tôi rốt cuộc biết vì sao lại bị gọi là một dâm phụ, trong xương cốt tôi vẫn như trước không đổi được phong đãng trong chuyện nam nữ, chân của tôi có thể dễ dàng mở, quần áo cũng tùy tiện mà cởi, tôi như vậy không xứng với Chu Dung Thành.

Ông ta cười nói em xứng đôi với tôi.

Tôi mặt không thay đổi đẩy cánh tay giam cầm của ông ta ra, đứng lên trong chốc lát mặt bỗng nhiên tối sầm, lung lay vài cái mới đứng vững: “Chuyện của hôm nay anh hãy quên đi.”

Ông ta trần trụi nằm trên sô pha, xoa xoa mặt của chính mình, vẻ mặt vô cùng vô lại: “Trở về vị trí là tước bỏ mọi quyền lực à.”

Tôi không nói gì, lập tức đi ra khỏi phòng, hành lang có vài tên tay sai, dường như đều là người của Kiều Dĩ Thương, mà cung kính cúi đầu với tôi, tôi nhìn theo bức tường đá cẩm thạch trơn bóng, Kiều Dĩ Thương không để lại dấu vết trên người tôi, anh ta thực sự cũng không bức người đến ngỏ cụt.

Tôi rời đi đến xe và đi đến một cửa hàng vật phẩm mà Chu Dung Thành rất thích, lựa chọn một bộ, tôi trả thêm gấp hai lần để tài xế đưa tôi về bệnh viện một cách nhanh nhất.

Tôi đẩy của tiến vào phòng bệnh nhìn thấy Chu Dung Thành ngồi trên ghế đọc sách, ông ấy nghe thấy động tĩnh nhìn về phía tôi, tôi tươi cười lấy ra cho ông ấy quần áo mới mua: “Xuật viện nên mặc đẹp một chút, anh bình thường làm rất nghiêm túc, nhìn đi, ngã bệnh cũng không cho anh dễ chịu.”

Ông ấy hỏi tôi sao lại không trả lời điện thoại.

Tôi phiền muộn: “Anh có biết không em tình cờ gặp lại bạn, là đối thủ một mất một còn với em. Cô ta lái một chiếc xe thể thao màu đỏ, dừng ở trước công ty không cho em đi, Em cũng không phải loại người có thể chịu được thua thiệt.”

Ông ấy cười hỏi tôi có phải đã lấy thân phận vợ cục trưởng làm cô ta sợ.

“Đương nhiên, nhân lúc cô ta đắc ý, em nói cho cô ta biết chồng em là cục trưởng cục công an, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô ta thực sự là hả giận.”

Ông ấy khép sách lại chỉ chỉ vào thức ăn ở đầu giường: “Ăn cơm trưa chưa?”

Tôi lập tức sửng sốt: “Anh còn chưa ăn sao.”

Ông ấy nói không có tôi ở bên.

Đồ ăn đã lạnh, cả thảy đều không có hứng thú, Chu Dung Thành nhìn vào bát cháo tôi đem đến với vẻ mặt vui vẻ, ông cười nói thật là đói bụng, nếu tôi không quay lại chắc ông ấy đã phải dũng cảm hi sinh rồi.

Tôi đem thêm món ăn kèm, nhìn thấy dáng vẻ ăn ngon lành của Chu Dung Thành, trong ngực như có thứ gì hung hăng nhéo, cảm giác đau và khó chịu không nói nên lời.

Cổ họng tôi nuốt chặn lại, hốc mắt phiếm hồng, loại cảm giác thống khổ muốn khóc không dám khóc, đem tôi quấn chặt lại.

Chu Dung Thành rất cố chấp, rất nghiêm túc, không hiểu chuyện tình cảm, cuộc sống của ông ấy sớm đã không còn cảm giác lãng mạn.

Ông ấy luôn thực tế và thiết thực, vai dày rộng, lòng tựa như biển.

Ông ấy liều chết với vỏ bọc vui vẻ.

Ông ấy nguyện ý đợi tôi, cho dù là chỉ để ăn cùng nhau.

Ông ấy rõ ràng có thể ăn đồ ăn nóng, mà đợi tôi đến mức phải ăn thức ăn đã lạnh.