Rượu Chàng Tiên

Chương 54: Mỗi thời mỗi khắc



Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích lôi kéo, rời khỏi Xuân Tiêu Các.

Tay Thư Vô Khích nắm lấy Lộ Tiểu Thiền, lực độ vừa vặn, bao phủ lấy tay y trong lòng bàn tay, nhưng lại không khiến y cảm thấy bị trói buộc.

Trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều là câu "Muốn hôn ngươi" của Thư Vô Khích.

Bộ dạng Thư Vô Khích thoạt nhìn thanh lãnh, khiến đôi khi Lộ Tiểu Thiền sẽ lo lắng bản thân có quá kề cận hắn, chọc hắn phiền hay không.

Nhưng xem ra, cũng không phải vậy.

Lá gan Lộ Tiểu Thiền to lên, trực tiếp dừng bước, kéo lấy Thư Vô Khích.

"Vô Khích ca ca, thời điểm ngươi cùng ta ngồi trên lưng Lộc Thục, ngươi có muốn hôn ta hay không?"

Thư Vô Khích dừng bước, quay đầu lại nhìn y, nhưng không trả lời, ngay cả một tiếng "Ừm" cũng không.

Lộ Tiểu Thiền có chút mất mát mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta muốn hôn ngươi."

Y bước ngang qua người Thư Vô Khích, không ngờ Thư Vô Khích lại kéo lấy y.

"Ta cũng muốn."

Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền lập tức sáng lên, xoay đầu lại: "Thật sự?"

"Thật sự."

"Thời điểm ngươi uống trà, ta cũng muốn hôn ngươi." Lộ Tiểu Thiền đợi không kịp mà tiến tới, kéo kéo vạt áo Thư Vô Khích, "Lúc ngươi hạ thấp hàng mi, đem cốc trà nâng lên, vừa ôn nhu vừa dễ nhìn. Ta rất muốn hôn ngươi."

Thư Vô Khích nắm thật chặt tay Lộ Tiểu Thiền, lòng bàn tay rất nóng.

"Vô Khích ca ca ngươi thẹn thùng nha!" Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy linh khí bên trong đan hải của hắn phun trào, lan tràn khắp cơ thể, "Thời điểm ngươi thẹn thùng, ta càng muốn hôn ngươi!"

Nói xong, Lộ Tiểu Thiền thật sự kiễng chân lên, hôn một cái lên cằm của hắn.

Thư Vô Khích hít vào một hơi, lùi về phía sau nửa bước, nhìn Lộ Tiểu Thiền trước mặt.

Đôi mắt của y vẫn to tròn như thế, bên trong chứa đựng không phải phồn hoa khắp chốn, mà chỉ có một người là Thư Vô Khích hắn mà thôi.

"Lúc ngủ, ta cũng muốn hôn ngươi, trong mộng đều muốn hôn ngươi!"

Lộ Tiểu Thiền phát hiện mỗi lần bản thân nói muốn hôn Thư Vô Khích, linh khí quanh người Thư Vô Khích giống như được ánh sáng chiếu rọi trong đêm khuya tĩnh lặng, sóng nổi chập trùng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lộ Tiểu Thiền ở cạnh Thư Vô Khích, dùng tuệ nhãn nhìn rõ ràng tâm tình của hắn.

"Ừm."

Một tiếng "Ừm" này, vẫn như cũ không chập trùng sóng lớn, nhưng Lộ Tiểu Thiền nghe vào tai lại như cơn gió ấm áp mang theo hỉ hoan, như thanh âm hoa nở của ngàn cây vạn cây.

"Ngươi thì sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

Trong lòng như có vô số hòn đá, bùm bùm bùm rơi vào trong hồ nước.

"Mỗi thời mỗi khắc."

Nói xong, Thư Vô Khích cúi đầu, hôn y.

So với lúc nãy, nhiệt độ đầu lưỡi chạm vào môi Lộ Tiểu Thiền càng thêm nóng, phóng túng mà tiến quân thần tốc, Lộ Tiểu Thiền bị hắn hôn đến kiễng chân loạng choạng đỡ không nổi thân thể chính mình.

Thư Vô Khích đơn giản chỉ cần một tay liền bế y lên, tay Lộ Tiểu Thiền nắm thật chặc cổ áo Thư Vô Khích, Thư Vô Khích cúi đầu càng dùng sức ép tới, quấn quanh cùng châm ngòi, cứng rắn rồi lại mang theo ý tứ lấy lòng.

Lộ Tiểu Thiền choáng váng đầu óc.

Y cũng không biết thì ra cảm giác không thỏa mãn khi hôn một người là như thế này, nhưng đây cũng là chuyện khiến lòng y tràn đầy vui sướng.

Cổ họng Lộ Tiểu Thiền phát ra thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, y không bắt được vạt áo Thư Vô Khích, trượt dần xuống phía dưới.

Thư Vô Khích một phát giữ lấy eo Lộ Tiểu Thiền, ngón tay cách lớp quần áo sắp bấu vào da thịt bên hông Lộ Tiểu Thiền.

Rời khỏi Xuân Tiêu Các, Thư Vô Khích liền không sử dụng thuật che mắt nữa, dẫn đến những lâu khách xung quanh đi ngang qua đều nhìn thấy bọn họ.

"Ôi, đây là công tử mới tới của Xuân Tiêu Các sao? Thật là hăng hái!"

"Bao nhiêu tiền để mua ngươi? Nói rõ đi, gia mang ngươi đi ra!"

Linh khí quanh thân Thư Vô Khích trong nháy mắt căng chặt, giống như muốn dâng trào nổ tung về bốn phương tám hướng.

Những lâu khách bị linh khí của hắn chấn động đều bay ra ngoài, đập vào trên tường, trên cột, phun ra máu tươi.

Thư Vô Khích một tay ấn Lộ Tiểu Thiền vào trong ngực, ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người kia.

Lộ Tiểu Thiền thấy Thư Vô Khích nắm chặt đấm tay, liền biết hắn tức giận.

Y nhanh chóng kéo lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: "Vô Khích ca ca, chúng ta về nhanh đi. Vốn không phải là hôn cho người khác xem."

Ngón tay Thư Vô Khích lúc này mới hơi buông lỏng, đến gần bên tai của y nói: "Vừa vặn, để ngươi luyện ngự kiếm mà đi một chút."

Nói xong, Thư Vô Khích liền lấy ra Vô Ngân kiếm từ trong túi Càn Khôn.

Vô Ngân kiếm lơ lững bên người Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền một tay lôi kéo Thư Vô Khích, nhảy lên, lắc lư hai cái.

"Vô Khích ca ca, kiếm nhỏ như thế, làm sao có thể đứng vững!"

"Ngươi đi đường nếu không té ngã, ngự kiếm mà đi tự nhiên cũng sẽ không rơi xuống."

Thư Vô Khích rất ung dung giẫm lên kiếm của Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền giang hai tay ra, không được bao lâu liền muốn quay đầu lại ôm lấy Thư Vô Khích.

"Ta muốn nhanh chóng trở về."

Nói xong, Thư Vô Khích còn dùng sức mà ấn ấn trên eo Lộ Tiểu Thiền.

"Trở về có cái gì tốt! Bên ngoài mới tốt... Ôi chao! Ôi chao! Ngươi đừng ấn ta! Đau quá! Ngươi đừng cắn cổ của ta! Ta lập tức ngự kiếm trở về!"

Ai ngờ Vô Ngân kiếm không tiến lên phía trước mà đi, ngược lại một mực thối lui về phía sau.

"Chuyện gì thế này! Tại sao nó không tiến lên phía trước? Tiến lên phía trước a!"

"Kiếm tùy tâm mà động, tâm của ngươi muốn lùi về phía sau."

Lộ Tiểu Thiền vỗ tay một cái nói: "Ồ! Ta hiểu rồi! Bởi vì Vô Khích ca ca ngươi đứng ở phía sau ta a! Ta chỉ muốn quay đầu lại ôm ngươi! Kiếm của ta cũng muốn lùi về phía sau mà đi a!"

"Đừng nghịch."

Hai chữ mà thôi, Lộ Tiểu Thiền lại nghe ra ý cười nơi đáy lòng Thư Vô Khích.

Vô Ngân kiếm đã bay vào bầu trời đêm, cúi đầu chính là đèn đuốc của vạn nhà, gió đêm trong trẻo mát lạnh, Lộ Tiểu Thiền vốn vui vẻ trong lòng, Vô Ngân kiếm cũng theo tâm của y mà loạng choạng lắc lư.

Vô luận Thư Vô Khích ghé vào tai y nói bao nhiêu câu "Người kiếm hợp làm một", "Ngự kiếm tùy tâm", suy nghĩ trong đầu y đều là đôi môi Thư Vô Khích thời điểm nói chuyện mở ra khép lại, đầu lưỡi của hắn va chạm vào răng phát ra thanh âm.

"Nếu người kiếm hợp làm một, kiếm của ta lẽ nào cũng muốn hôn ngươi?" Lộ Tiểu Thiền kinh ngạc hỏi.

Thư Vô Khích dừng một chút, chỉ nói hai chữ: "Tiểu Thiền."

Vừa bất đắc dĩ, vừa mềm mại.

"Ta không vui." lỗ mũi cùng lông mày Lộ Tiểu Thiền liền nhăn lại cùng một chỗ, bộ dạng tức giận thành cái bánh bao.

"Làm sao vậy?"

"Tại sao những người kia đều cảm thấy là ngươi mua ta từ Xuân Tiêu Các? Mà không phải là ta mua ngươi?"

"Này khác nhau chỗ nào sao?" Thư Vô Khích hỏi.

"Khác nhau lớn quá đi chứ!"

Đại khái là Lộ Tiểu Thiền thật sự mất hứng, Vô Ngân kiếm giống như bị châm lửa, bỗng nhiên xông về phía trước gần cả dặm.

"Khác nhau chỗ nào?"

"Nếu như là ngươi mua ta từ Xuân Tiêu Các, đó chính là ngươi phiêu ta! Nghĩa là ta bị ngươi đặt ở trên giường nhỏ bắt nạt!"

Lộ Tiểu Thiền muốn kéo xuống cổ áo Thư Vô Khích, tháo mở đai lưng của hắn, còn có nắm lấy đôi chân dài mạnh mẽ của hắn đã lâu lắm rồi!

Mi tâm Thư Vô Khích nhíu nhíu, thở dài một tiếng: "Thì ra là như vậy..."

Thật giống như một vấn đề quấy nhiễu hắn đã rất lâu, làm cho hắn xoắn xuýt rốt cục có đáp án.

"Cái gì mà "Thì ra là như vậy"?"

"Ngươi mới vừa nói, ngươi thích ta hôn ngươi. Nhưng lúc trước, ta hôn ngươi, ngươi lại tức giận chạy đi, còn nói không bao giờ muốn gặp ta nữa... Thì ra ngươi tức giận là vì bị ta bắt nạt."

Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, lông đều xù thẳng lên.

"Cái gì? Ngươi bắt nạt ta? Ngươi làm sao bắt nạt ta? Ngươi học được từ nơi nào?"

Không có đạo lý a! Thư Vô Khích sao có khả năng học được cái này?

"Ngươi dạy ta. Ngươi ngồi ở trước "Hoa trong gương, trăng dưới nước", ta liền thấy được từ trong tranh những nhớ nhưng suy nghĩ của ngươi..."

Lộ Tiểu Thiền ấn giữ đầu mình lắc lắc: "Ôi! Ôi! Ta đã cho ngươi xem những gì a!"

"Nếu ngươi không thích ta bắt nạt ngươi, sau này ta sẽ không..."

"Đúng, ngươi phải nhớ kỹ, sau này ngươi không thể bắt nạt ta! Thế nhưng, ta có thể bắt nạt ngươi! Ta muốn ở phía trên!"

Lộ Tiểu Thiền phi thường nghiêm túc mà nói.

Có một số việc, Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân nhất định phải chiếm tiên cơ, bằng không sau này muốn trở mình lật chuyển tình thế đều sẽ rất khó.

Nhất định phải thừa dịp cái gì Thư Vô Khích cũng đáp ứng y, thời điểm hắn còn đặc biệt đối tốt với y, ước định cẩn thận.

"Được. Chỉ cần ngươi không tức giận giống lúc trước, ta cho ngươi bắt nạt."

"Ừm." Lộ Tiểu Thiền gật gật đầu, trong lòng lại xoa xoa tay.

Ôi chao, ôi chao! Y có thể bắt nạt Thư Vô Khích rồi!

Lộ Tiểu Thiền tính toán đủ kiểu trong lòng, Vô Ngân kiếm cũng chốc lát thì xoay chuyển, chốc lát thì lay động, thanh âm huýt sáo không đứng đắn của Lộ Tiểu Thiền lại vang lên, mãi đến tận khi Vô Ngân kiếm đưa bọn họ tới trước cửa sổ phòng nhỏ khách sạn.

Lộ Tiểu Thiền nâng cửa sổ, chui vào.

Thư Vô Khích cũng đi theo, đem kiếm thu vào túi Càn Khôn.

Lộ Tiểu Thiền lôi kéo vạt áo Thư Vô Khích, túm hắn về phía giường nhỏ.

"Nhanh lên! Nhanh lên!"

"Làm gì?"

"Nằm xuống để ta bắt nạt!"

Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy cái ghế trước mặt, đầu gối bị va vào một phát, Thư Vô Khích nhanh chóng đem y vớt lên.

"Tiểu Thiền, đã muộn lắm rồi. Ta kêu tiểu nhị chuẩn bị nước rửa chân cho ngươi."

Lộ Tiểu Thiền không vui, lẽ nào vừa nãy Thư Vô Khích nói để y bắt nạt, đều là lừa y?

Y vừa định nói "Ta không muốn", liền nghe thấy ngoài khách sạn truyền đến một trận ầm ĩ náo động.

Người tới không ít, chừng mười mấy người, hơn nữa đều là ngự kiếm mà đến.

Bọn họ ngự kiếm bay ngang qua bầu trời đêm, xuyên qua ngõ hẻm đầu đường, vô số dân chúng tránh không kịp, ngay cả ngẩng đầu nhìn một cái cũng không dám.

"Đây là nơi nào có Tà linh ma vật sao? Trận thế lớn như vậy, chẳng lẽ là diệt tà?"

"Diệt tà? Chương Sơn Phái bọn họ ngày thường chỉ biết làm mưa làm gió, Chương Sơn luôn thái bình, tà ma nơi nào tới để bọn họ tru diệt?"

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì a!"

"Nghe nói vị "Vô Thiên Quân" kia bị người dạy dỗ! Thương tổn rất nặng! Chương Sơn Phái nhất định là ỷ vào người đông thế mạnh, đi hưng binh vấn tội a!"

Dẫn đầu chính là đệ tử Chương Hao của Chương Sơn Phái.

Vào nửa canh giờ trước, Chương Vô Thiên bị khiêng trở về Chương Sơn Phái, không biết trúng cái ám toán gì, toàn thân thối rữa.

Chưởng môn Chương Dung Tu nhìn thấy nhi tử biến thành cái bộ dạng kia, giận đến tím mặt.

Hắn tỉ mỉ hỏi qua mấy tên đệ tử tùy tùng Chương Vô Thiên, mới biết nhi tử đầu tiên là bị một thiếu niên lấy kiếm trận đè ép, sau đó tại Xuân Tiêu Các bỗng nhiên trúng độc phát tác, hắn nhìn kỹ vết tích bị thiêu đốt đến máu thịt lẫn lộn trên lưng nhi tử, khẳng định quá nửa là thiếu niên kia trong lúc sử dụng kiếm trận, đã động tay động chân trên lưng Chương Vô Thiên.

"Nơi này là địa giới Chương Sơn Phái! Cư nhiên còn có người dám làm càn như vậy!"

Chương Dung Tu lập tức chọn lựa hơn mười tên đệ tử môn hạ tinh anh, không tin không thể đem thiếu niên kia bắt tới.

Hắn không chỉ muốn thiếu niên kia giải độc trên người con trai, càng muốn hủy đi gân cốt của y, treo y lên thành lầu, xem sau này còn ai dám đắc tội Chương Sơn Phái hay không!

Chương Hao xếp thứ ba trong hàng đệ tử của Chương Dung Tu, đã đến cảnh giới "Nhập Thế" lô hỏa thuần thanh. Hắn theo lệnh chưởng môn, lập tức mang theo mười tên sư đệ bay ra khỏi Chương Sơn Phái.

Chương Thành mặc dù lớn, nhưng lại rất dễ tìm ra người ngoại lai. Hơn nữa thiếu niên kia trời sinh tuấn mỹ linh động, vừa hỏi, liền đã hỏi ra khách sạn nơi y ở trọ.

Chương Hao mang theo chúng sư đệ bao vây khách sạn.

Dân chúng xung quanh nhìn thấy người Chương Sơn Phái ngự kiếm lơ lửng giữa không trung, bộ dạng lẫn khí thế chuẩn bị động thủ, đều tránh không kịp.

Tiểu nhị khách sạn lập tức bổ nhào mà chạy tới, dùng sức vỗ vỗ cửa phòng của bọn họ: "Khách quan! Khách quan! Người Chương Sơn Phái đến! Nói muốn áp giải các ngươi đi gặp chưởng môn của bọn họ!"

"Cái gì?" Lộ Tiểu Thiền đứng dậy.

Y kinh ngạc không phải vì người Chương Sơn Phái tìm tới cửa, dù sao y cũng đã chỉnh Chương Vô Thiên đến thê thảm a.

Thế nhưng ai cho Chương Sơn Phái cái quyền hạn lớn như vậy, muốn áp giải ai, liền áp giải người đó?

Còn không đợi Lộ Tiểu Thiền mở miệng nói "Có bản lĩnh liền đến áp giải ta đi", cánh cửa sổ đã bị một luồng linh khí hất tung ra, trực tiếp đánh về phía Lộ Tiểu Thiền.

Đầu ngón tay Thư Vô Khích bắn ra một đạo linh quang, cửa sổ liền bị đánh nát, mảnh gỗ vụn vỡ tung toé bay ra, gọn gàng dứt khoát đem Chương Hao đang ngự kiếm lơ lửng ở ngoài cửa sổ ba trượng đánh rơi khỏi kiếm.

Không chỉ như vậy, đám mảnh gỗ vụn còn xuyên qua thân thể Chương Hao, hắn vừa rơi xuống đất, một ngụm máu liền phun ra ngoài.

Đệ tử Chương Sơn Phái vốn khí thế hùng hổ, đều kinh ngạc nhìn tình cảnh này.

Chương Hao là đệ tử đắc ý của chưởng môn Chương Dung Tu a! Thế nhưng trong nháy mắt liền bị đánh bại?

Đám đệ tử bao vây khách sạn đều theo bản năng lùi về phía sau mấy trượng.

"Chương Sơn Phái tới trả thù sao?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, bồi thêm một câu, "Ta có phải đối thủ của bọn họ không?"

"Bọn họ tự nhiên không phải đối thủ của ngươi." Thư Vô Khích đáp.

Lộ Tiểu Thiền vui vẻ cười hắc hắc, lôi kéo tay Thư Vô Khích, ấn hắn ngồi xuống giường nhỏ: "Vậy thì Vô Khích ca ca, ngươi chỉ cần ngồi ở nơi này. Đám binh tôm tướng cua kia, cứ để ta đối phó."

"Ừm, luyện tập một chút cũng tốt." Thư Vô Khích gật đầu nói.

Lộ Tiểu Thiền lấy Vô Ngân kiếm, hạnh phúc mà nhảy lên, xuyên qua cửa sổ chui ra ngoài.

Ánh trăng như thác nước tuôn chảy xuống, đem tư dung của Lộ Tiểu Thiền chiếu rọi đến rõ ràng linh động.

Chương Hao được một vị sư đệ đỡ dậy, hắn nhìn thấy linh khí bao quanh thân thể Lộ Tiểu Thiền, mi mục khinh linh, liếc mắt một cái liền thấm vào trong lòng, chẳng trách Chương Vô Thiên dù bị dằn vặt đến gào khóc thảm thiết, vừa nghe thấy Chương Dung Tu nói muốn giáo huấn thiếu niên, liền kêu gào xin cha mình hạ thủ lưu tình.

Tư dung như vậy, tu vi của thiếu niên tự nhiên không cạn.

Hơn nữa luồng gió vừa nãy làm vỡ nát song cửa sổ, đem mảnh gỗ vụn chấn vào nội phủ Chương Hao, Chương Hao cũng không biết đây là do Thư Vô Khích ra tay, còn tưởng là do thiếu niên cười thong dong trước mặt ra tay.

Chỉ là kiếm của thiếu niên thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, giống như chưa rèn đúc xong.

Chương Hao không ngừng suy đoán thân phận của Lộ Tiểu Thiền.

Bộ dạng xuất chúng như thế, thậm chí có lẽ là đệ tử chưởng kiếm của môn phái nào đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều không giống.

"Xin hỏi tiên hào của các hạ." Chương Hao mở miệng nói.

"Lãn Mộng Quân." Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu trả lời.

Chương Hao nhíu nhíu mày, những tên đệ tử khác cũng nhìn nhau một cái, ý tứ chính là bọn họ đều chưa từng nghe qua tiên hào này.

"Xin hỏi các hạ theo học môn phái nào?"

Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu: "Ngươi muốn hỏi y chú của ta học được từ nơi nào? Hay là muốn hỏi kiếm trận của ta học được từ nơi nào?"

Chương Hao ngây ngẩn cả người, lúc này mới chú ý tới bên eo Lộ Tiểu Thiền đeo một thẻ bài điêu khắc từ Linh Đằng "Thiên Lý Thiền Quyên", thẻ bài lật ngược, không nhìn thấy tên, chỉ có mặt trái lộ ra, tựa hồ là hai chữ "Thái Lăng".

Thiên hạ chính tông y đạo, ngoại trừ Thái Lăng Các, không có nhà thứ hai.

"Nguyên lai là đạo hữu Thái Lăng Các."

"À, xem như là thế đi." Lộ Tiểu Thiền thờ ơ cười cười, "Các ngươi muốn áp giải ai đi gặp Chương Dung Tu a?"

Chương Hao không nghĩ tới Lộ Tiểu Thiền cứ thế mà gọi thẳng tục danh chưởng môn Chương Sơn Phái, thực sự hung hăng lớn mật, nhưng hắn đã bị trọng thương, các sư đệ khẳng định cũng không dám tùy tiện động thủ.

"Vị đạo hữu này, chưởng kiếm của Chương Sơn Phái chúng ta bị người ám toán, độc trong cơ thể hiếm thấy. Đạo hữu nếu đến từ Thái Lăng Các, không bằng theo chúng ta đi một chuyến, nhìn một chút xem độc mà chưởng kiếm của chúng ta trúng có thể giải được không."

"Ám toán?" Lộ Tiểu Thiền chống eo phá lên cười ha ha, "Đây không phải là ám toán, là minh toán a! Ta ở ngay trước mặt nhóm tuỳ tùng của Chương Vô Thiên, rải xuống lưng hắn, sao có thể gọi là ám toán?"

Chương Hao ngây ngẩn cả người, Lộ Tiểu Thiền thoải mái thừa nhận như vậy, bộ dạng xem thường cùng hắn quanh co, Chương Hao trái lại không biết nên nói gì.

Nhưng nhóm sư đệ theo Chương Hao tới, không giống Chương Hao thông hiểu thế sự, tại Chương Thành càn quấy quen rồi, muốn biểu hiện ở trước mặt sư phụ, dĩ nhiên trực tiếp ra tay.

"Quả nhiên là ngươi ám toán chưởng kiếm chúng ta!"

"Dám gọi thẳng tục danh chưởng môn chúng ta!"

Bọn họ đồng thời xuất kiếm, nhằm về phía Lộ Tiểu Thiền.

Chương Hao muốn ngăn cản bọn họ, lại chậm một bước.

Chỉ thấy Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm quay về, cầm kiếm trong tay, đầu ngón tay dọc theo thân kiếm trượt xuống mũi kiếm, một đạo kiếm trận từ mũi kiếm mở ra, xông về phía mấy tên đệ tử, không khí sôi trào, càng lúc càng căng thẳng.

Chương Hao cảm thấy trên mặt khô ráo đến lợi hại, khi hắn nhìn thấy bên rìa kiếm trận của Lộ Tiểu Thiền ngưng kết vô số bọt nước li ti, dưới ánh trăng như vô số mảnh vụn bảo thạch, trong khoảnh khắc bị hút vào kiếm trận, liền suy đoán "thế" mà Lộ Tiểu Thiền mượn chính là nước.

Kiếm của đám đệ tử Chương Sơn Phái bị cuốn vào, phát ra tiếng vang bùm bùm.

Uy lực kiếm trận tỏa ra bốn phía, chấn động đến mức khiến nội phủ của bọn họ bị tổn thương, mà mấy thanh kiếm gãy cứ như vậy rơi xuống mặt đất, trông thật thê thảm.

Chương Hao ngây ngẩn cả người, một đạo kiếm trận, liền hủy diệt toàn bộ kiếm của các sư đệ.

Lộ Tiểu Thiền cũng kinh ngạc đầy mặt.

"Ôi chao... sao kiếm gãy cả rồi..."

Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, cái mớ kia đại khái chỉ là huyền kiếm phổ thông, không phải tạo thành từ di cốt của linh thú, thời điểm rèn đúc cũng không sử dụng máu linh thú, cho nên so với Vô Ngân kiếm, tự nhiên là yếu kém không chịu nổi.

"Ngươi... Ngươi phá huỷ kiếm của chúng ta!"

Nhóm đệ tử Chương Sơn Phái run rẩy đứng dậy, nhìn kiếm tu luyện bên người bọn họ bị phá huỷ, mỗi tên đều đỏ mắt đến muốn liều mạng cùng Lộ Tiểu Thiền.

Chương Hao không nhìn nổi, lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn chưa rõ sao! Tu vi của các ngươi cách cảnh giới của vị tiền bối này quá xa!"

Đám đệ tử kia rốt cục ý thức được, vị thiếu niên trước mặt thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng tu vi thực sự cao thâm khó dò.

"Đúng vậy a, ta chỉ mới bẻ gãy kiếm của các ngươi, còn chưa có chấn vỡ nguyên đan của các ngươi, cũng không muốn mạng của các ngươi. Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn bày ra bộ dạng muốn tiến lên tìm chết, thực sự là không hiểu ra sao."

Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay.

Cũng bởi vì Thư Vô Khích ngồi ở bên trong, nên y mới dám phách lối như vậy nha.

Chương Hao mặc dù biết bản thân không phải đối thủ của y, nhưng có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng.

"Vị đạo hữu này, ngươi mới đến liền tổn thương chưởng kiếm chúng ta, lại phách lối như vậy, hoàn toàn không để gia sư vào trong mắt, có phải là hơi quá đáng hay không? Oan gia nên giải không nên kết, các hạ vì sao không giao ra thuốc giải, chúng ta nước giếng không phạm nước sông!"

Lộ Tiểu Thiền đáp: "Chỉ là muốn vị chưởng kiếm "vô pháp vô thiên" kia của các ngươi thanh tâm quả dục, đương nhiên không quá đáng a."

"Nếu các hạ không chịu lấy ra thuốc giải, chúng ta đành phải từ biệt vậy!"

Nói xong, Chương Hao liền xoay người đi.

Bọn họ không còn kiếm, không cách nào ngự kiếm mà đi, chỉ có thể đi bộ trở về Chương Sơn Phái.

Chương Hao được sư đệ đỡ, thập phần chật vật, những đệ tử khác cũng mang theo đoạn kiếm gãy của mình.

"Bỗng nhiên nhớ đến một từ khúc — thất bại tan tác mà quay về!"

Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm xuyên qua cửa sổ trở vào phòng, nhìn thấy Thư Vô Khích còn ngồi nghiêm chỉnh ở trước giường, dáng dấp kia giống hệt tân nương chờ tân lang đến vén khăn hỉ.

Lộ Tiểu Thiền nghĩ nghĩ, liền xoay người tại cửa sổ muốn trở ra ngoài.

"Tiểu Thiền, ngươi đi đâu vậy?"

"Mua đồ cho ngươi, lập tức trở về!"

Giằng co cả một buổi tối, chân trời đã nổi lên sắc trắng.

Lộ Tiểu Thiền tìm cả con đường, rốt cuộc tìm được một phường thêu đang chuẩn bị mở cửa.

"Ta muốn mua khăn hỉ!"

Bà chủ phường thêu bật cười.

"Tiểu lang quân, ngươi thật đúng là không thể chờ nổi nữa, sớm như vậy liền đến chọn lựa khăn hỉ?"

"Đúng đúng đúng, ta muốn khăn hỉ đẹp mắt nhất!"

Bà chủ lại cười: "Tiểu lang quân muốn cưới vợ sao? Cô nương xinh đẹp nhà ai khiến cho ngươi gấp gáp như vậy?"

Da mặt Lộ Tiểu Thiền vốn dày, nhưng lúc này đây nghĩ đến bộ dạng Thư Vô Khích rũ mi rũ mắt ngồi ở trên giường, mặt bỗng nhiên đỏ như trái cà chua.

"Chính vì quá đẹp! Nên mới sốt ruột! Tỷ tỷ ngươi giúp ta một chút, chọn cho ta một chiếc khăn hỉ thật đẹp đi!"

Bà chủ cười đến càng lợi hại hơn, nàng chọn ba bốn chiếc khăn hỉ đưa đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, nhưng đáng tiếc Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy đám khăn hỉ kia có cái gì bất đồng, chỉ có thể lấy tay cẩn thận xoa xoa.

"Trên chiếc khăn hỉ thứ nhất, thêu chính là bức tranh trăm năm hảo hợp. Tiểu lang quân thích không?"

"Ừm... Không thích trăm năm hảo hợp..." Lộ Tiểu Thiền lắc lắc đầu.

"Tại sao a?" Bà chủ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Có ai không hy vọng trăm năm hảo hợp a?

"Trăm năm quá ngắn! Ta muốn ngàn năm vạn năm, đời đời kiếp kiếp đều hảo hợp!"

Bà chủ ngẩn người, không nhịn được dùng cây thước gõ nhẹ một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền: "Tiểu lang quân ngươi cũng quá tham đi! Phải biết tâm bất biến trăm năm đã là rất hiếm có rồi! Huống hồ ngàn năm vạn năm?"

Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nở nụ cười.

Nếu như những gì Diệp Hoa Nguyên Tôn cho y thấy không sai, như vậy Thư Vô Khích đã đợi y suốt một ngàn ba trăm năm.

"Hì hì, ta chính là tham lam. Đối với người mà mình thích nhất, tự nhiên có lòng tham! Thế còn cái này, trên chiếc khăn hỉ này thêu cái gì?"

"Chim liền cánh, tiểu lang quân thích không?"

"Không thích." Lộ Tiểu Thiền lại lắc đầu.

"Tại sao a?"

"Thời thượng cổ, gặp chim liền cánh, là dấu hiệu của đại hồng thuỷ. Hậu thế xem chúng bỉ dực song phi, liền cảm thấy tương tự ái tình."

Hơn nữa chim liền cánh có cái gì tốt, bay cùng nhau, cũng không phải ôm nhau.

"Ngươi này tiểu lang quân, không biết đang suy nghĩ cái gì a! Vậy cái này thì sao?"

"Cái này là cái gì?"

"Uyên ương giao cổ! Tiểu lang quân ngươi có hiểu hay không a?" Bà chủ cố ý kéo dài ngữ điệu, muốn nhìn xem Lộ Tiểu Thiền có thẹn thùng hay không.

Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền lập tức vỗ tay: "Giao cổ tốt! Giao cổ tốt! Còn bức nào thêu uyên ương thân thiết nữa không a!"