Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Quyển 3 - Chương 133: Lãnh cung vu mẫn



“A………” Cách đó không xa truyền đến tiếng thét thê lương chói tai, tiếng vang vọng khắp các ngõ ngách ở Long Cung, làm cho các cung nữ tới gần đối mặt nhìn nhau.

Lúc này, Tử Tô vừa vặn đang đi tới địa phương vắng vẻ này, nàng không có việc gì, đành phải nơi nơi đi dạo,nơi nơi thưởng thức Long Cung này. Thế nhưng ngoài ý muốn tiêu sái tới tận cùng của Long Cung, góc tối nhất vắng vẻ nhất, nghe được thanh âm như thế.

“Ai đang kêu a?” Tử Tô nghe trong lòng cực kì không thoải mái, kinh ngạc hỏi, thanh âm này cũng quá thảm thiết đi, nghe vô cùng đáng sợ.

Các cung nữ đối mặt nhìn nhau, không biết trả lời nàng như thế nào, nhưng dù sao cũng là Long Hậu, các nàng liền tất cung tất kính đáp: “Long Hậu, là lãnh cung của các Long Phi đang gọi, thỉnh Long Hậu không cần sợ hãi.”

Tử Tô nghe vậy, có chút khiếp sợ, nơi này cư nhiên còn có lãnh cung, nhưng lại thật sự có phi tử đang bị biếm lãnh cung, nàng trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò.

“Ta muốn đi qua nhìn xem.” Nàng tò mò nói, thực lòng muốn nhìn bên trong một chút đến tột cùng có người nào đang kêu.

Các cung nữ nhìn thoáng qua, do dự, không biết trả lời như thế nào, bởi vì các nàng đều biết, trước mắt Long Hậu chính là hai Long Phi kia bên trong bị biếm vào đây.

Nhìn sắc mặt các nàng kỳ quái, Tử Tô có chút buồn bực, không biết các nàng làm sao vậy, vì thế nàng có chút không hiểu nổi nói: “Làm sao vậy? Có phải không thể đi hay không?”

Các cung nữ đồng loạt lắc đầu, vội vàng nói: “Không phải, không phải. Là Long Hậu không thích hợp đi những chỗ như thế, sợ có tổn hại thân phận Long Hậu.”

“Không có việc gì, ta đi nhìn xem.” Nàng mỉm cười nói, nói xong, hướng phương hướng có tiếng thét chói tai kia đi đến, mà thấy nàng tiên đến, cung nữ phía sau cũng không dám nói thêm gì, đành phải theo đi lên.

Đoàn người chậm rãi, chỉ chốc lát sau liền đi tới lãnh cung, một tòa cung điện cũ kĩ, tuy rằng không cũ nát lắm, nhưng nếu đem so với sự xa hoa lộng lẫy của cung điện bên ngoài kia, thật sự khác một trời một vực. Bên trong lãnh cung tiếng thét chói tai càng lúc càng lớn, mơ hồ còn có thể nghe được một tiếng mắng, hơn nữa ở trong tai của Tử Tô, cảm thấy đã có một ít quen thuộc.

Nàng không chút nghĩ ngợi liền đẩy cửa đi vào, tình cảnh bên trong liền thẳng tấp rơi vào trong mắt nàng. Chỉ thấy bên trong cung điện dĩ nhiên là từ vài gian phòng tạo thành, lúc này, một hồng y nữ tử đang đưa Iưng về phía nàng, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai. Mà bên cạnh có một gian phong khá lớn mở ra, bên trong có một nữ tử đang không ngừng chửi ầm lên.

“Hồng Tuyến, nữ nhân điên này cũng không thể nghỉ ngơi một chút, suốt ngày gào khóc thảm thiết, ngươi bị bệnh thần kinh à, nhưng ngươi bị bệnh thi mặc ngươi đừng hại ta.” Một thanh âm quen thuộc khó quên truyền đến, giọng nói vô cùng tức giận, không thoải mái, tựa hồ đã nhịn thật lâu.

Hồng Tuyến mặc kệ nàng, tiếp tục gào khóc thảm thiết, không nhìn mắng tức giận của nàng, hình như là ý định cố ý muốn chọc giận nàng đến chết, không ngừng hướng bên ngoài gào thật to.

Vu Mẫn? Hồng Tuyến? Tử Tô vạn vạn thật không ngờ, thế nhưng ở trong này gặp được các nàng, nhìn đến bộ dáng bọn họ chật vật không chịu nổi, biết các nàng quá vô cùng không tốt.

Hồng Tuyến cùng Vu Mẫn hoàn toàn không chú ý đến có người đang tới lãnh cung, có lẽ các nàng ta đã quá tuyệt vọng, hoặc là đã muốn thích ứng cuộc sống lãnh cung, cho nên cứ lo gào thét mắng chửi nhau, người ngoài tự động tự giác bị xem nhẹ.

Tử Tô có chút kích động, có chút khổ sở, khó trách nàng đi đến Long Cung, vẫn không có nhìn thấy các nàng, vốn tưởng rằng các nàng đang ở sâu trong tẩm cung, không muốn gặp người khác,vạn vạn thật không ngờ, các nàng thế nhưng đều ở trong này.

“Vu Mẫn.