Ra Tường Ký

Chương 63: Nhận cháu



Không kịp suy nghĩ,Cận Liễu Liễu nhảy ngay khỏi lòng Cổ Vưu Chấn, tất nhiên Cổ Vưu Chấncũng không ngăn trở nàng, hai người sửa sang lại quần áo một chút rồinối tiếp nhau ra khỏi thư phòng.

Hứa Tam Nương đang ở chính phòng tiếp đãi Cổ Bân, nụ cười tươi vẫn giữ trên mặt nàng, ngay cả Cổ Bânnghiêm túc cũng không khiến nàng sợ hãi. Mà Ngọc Trúc lại cung kính đứng cạnh hắn biểu tình cổ quái.

Cổ Vưu Chấn đi vào phòng thi lễ vớiCổ Bân, nói: “Cha, sao người lại đến đây, nếu sớm biết người muốn đếnđây lúc ta từ trong cung ra thuận đường sẽ về đón người đi cùng.”

Cổ Bân nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt gầy yếu, trong lòng lại thầm mắng : ngươi là đồ hỗn tiểu tử, nếu ta làm như lời ngươi nói ngươi sẽ để cho ta đến đây sao?

Tôn tử ta đã đến kinh thành lâu như vậy nếu không hôm nay nhìn thấy Cận gia cô nương, đến giờ ta vẫn chẳng biết gì!

Thời điểm Cận Liễu Liễu đi theo Hàn Thượng, gặp qua Cổ Bân vài lần ở yến hội nhưng chưa bao giờ nói chuyện nhiều gặp mặt như bây giờ vẫn là lần đầutiên.

Tuy nói có chút xấu hổ nhưng Cận Liễu Liễu vẫn là đoan đoan chính chính cúi người thi lễ: “Thỉnh an Cổ đại nhân.”

Thần sắc trên mặt Cổ Bân cũng nhu hòa đi một chút dù sao hôm nay cũng khôngphải đến cãi nhau vì thế hảo ngôn hảo ngữ nói: “Cận cô nương không cầnđa lễ.”(câu chữ, lời nói tốt đẹp)

Cổ Vưu Chấn hiểu lúc này Cổ Bân đặc biệt đây là có mục đích gì, tuy rằng hiện tại phụ thân hắn khôngthể quản chuyện của hắn nữa, nhưng dù sao cũng là phụ thân vẫn có uy của bậc bề trên. Nếu thật sự có chuyện không hay chỉ sợ Cận Liễu Liễu sẽkhó xử.

“Phụ thân, hôm nay người đến đây là…” Cổ Vưu Chấn thử hỏi.

Cổ Bân liếc mắt nhìn con một cái, thấy hắn không dấu nổi vẻ khẩn trươngtrong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng: khẩn trương như vậy vì Cận giacô nương thật là có con dâu liền quên cha mẹ.

“Hôm nay ở võtrường nhìn thấy Cận cô nương, vi phụ cảm thấy rất kỳ quái, hỏi NgọcTrúc mới biết nguyên lai là Cận gia đã đến kinh thành ở tạm một thờigian. Vi phụ vẫn muốn gặp xem tôn nhi của ta lớn lên trông như thế nàocho nên liền đặc biệt đến đây muốn gặp được một lần.”

Nói xong liền nhìn về phía Cận Liễu Liễu, hiển nhiên là đang chờ sự đồng ý của nàng.

Cận Liễu Liễu có chút do dự, suy cho cùng Cổ Bân quả thật là ông nội củaCận Văn Hiên không cho hắn xem tôn tử một cái như thế nào cũng không thể biện minh được.

Nhưng xét về tình nếu sau khi Cổ Bân thấy CậnVăn Hiên xong cảm thấy hắn thông minh đáng yêu muốn đón hắn đi thì nàngphải làm sao?

Đối phó với Cổ Vưu Chấn, Cận Liễu Liễu có thể mặtdày kệ hắn, nhưng nếu đối mặt Cổ Bân: thứ nhất hắn là trưởng bối, thứhai hắn dù sao cũng là người làm quan nhiều năm, nếu thật sự xảy ratranh chấp bọn họ làm sao tranh được với hắn?

Ngừng một lát, Cận Liễu Liễu cười nói: “Ta đi nói với phụ thân một tiếng, mặc kệ thế nào dù sao Văn Hiên cũng mang họ Cận.”

Sắc mặt Cổ Bân có chút không tốt lắm, chỉ cảm thấy tôn tử của mình theo họngười khác đã đành, cư nhiên ngay cả gặp mặt một lần cũng phải đợi đốiphương đồng ý.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt bất mãn của Cổ Bân liền dừng ởtrên người Cổ Vưu Chấn, lại nghĩ tiếp: nếu không phải con mình quá mềmlòng với Cận gia cô nương thì chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra?

Bất quá chỉ là một nữ nhân thôi, bất quá cũng chỉ đẹp hơn nữ tử tầm thườngmột ít thôi cư nhiên lại bị mê hoặc đến thế này, quả thực là kỳ cục.

Cận Liễu Liễu cũng nhìn ra sắc mặt khó coi của Cổ Bân nhưng nếu chuyện nàykhông thương lượng cùng Cận lão cha một chút, trong khoảng thời gianngắn nàng cũng không làm chủ được, đành phải lại cười nói: “Cổ đại nhânchớ trách ta đi vào hỏi một tiếng rồi ra ngay.”

Cận Liễu Liễu vội vã đi vào trong viện đến phòng Cận lão cha, hắn và Cận gia tẩu tử đãsớm nghe được tiếng xôn xao bên ngoài, cũng biết Cổ Bân đến, vì thế ngay cả xiêm y gặp khách cũng đã thay xong.

“Phụ thân? Người muốn đi ra ngoài… Gặp Cổ đại nhân?”

Cận lão cha gật gật đầu nói: “Cổ Vưu Chấn là vãn bối, chuyện của hai ngươitrẻ các ngươi ta không tiện lắm miệng. Nhưng Cổ đại nhân đã tự mình tớicửa, nếu chúng ta không ra gặp mặt một chú, người ta sẽ nói chúng takhông hiểu quy củ. Lần này hắn đến là muốn làm gì?”

Cận Liễu Liễu nói: “Hắn muốn gặp Văn Hiên.”

“Ta cũng vừa nói với mẫu thân ngươi, hắn tới nơi này trừ bỏ Văn Hiên ra sẽkhông có mục đích gì khác. Liễu Liễu, phụ thân hỏi ngươi một câu, đốivới Cổ Vưu Chấn rốt cuộc ngươi có tâm hay là vô tình?”

“Ôi chao?” Mặt Cận Liễu Liễu ửng đỏ: “Phụ thân, người… sao người lại hỏi điều này?”

“Liễu Liễu, chúng ta là người một nhà, có gì cứ nói với phụ thân. Cha phảibiết tâm ý của ngươi thì khi ra ngoài mới biết nói chuyện với người tađược. Dù sao bọn họ cũng là nhà quan, tính nết Cổ đại nhân và con củahắn cũng không giống nhau. Chuyện này nếu xử lý không tốt sẽ chỉ cóchúng ta chịu thiệt. Ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào đây? Cổ Vưu Chấn muốn cưới ngươi ta đã biết, bất quá, ngươi có bằng lòng gả hay không?”

Cận Liễu Liễu do dự nửa ngày, mới nói: “Trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng không biết.”

“Tốt lắm, cha hỏi lại ngươi, nếu Lê Tuyền mời bà mối tới cửa cầu thân, ngươi có bằng lòng đáp ứng hay không?”

“Ôi chao?” Cận Liễu Liễu càng thêm kinh ngạc : “Phụ thân làm sao có thể?”

“Kỳ thật, Tuyền tử đã tới đây hơn một lần, cũng đã nhắc tới chuyện này vớita. Hắn nói bây giờ hắn đã có chức quan rồi, hy vọng có thể đến nhàchúng ta cầu hôn. Hơn nữa, hắn cũng không ngại Văn Hiên là con ngườikhác, nguyện ý coi hắn như trưởng tử. Nếu ngươi hỏi ý ta và mẫu thânngươi, chúng ta đương nhiên là hy vọng ngươi có thể theo Tuyền tử. Thứnhất là chúng ta đã có giao tình nhiều năm, thứ hai, Tuyền tử cũng đốirất tốt với ngươi, điều này cả nhà ta đều biết, theo hắn chúng ta yêntâm. Nguyên bản ta sợ hắn là sơn tặc, thân phận không tốt, nhưng hiệntại hắn cũng có chức quan, tuy cũng không phải quan to quý nhân, nhưngvẫn có thể chiếu cố mẫu tử các ngươi được. Phụ thân nói thẳng với ngươi, nếu ngươi nguyện ý cùng Tuyền tử, ta lập tức liền đi ra ngoài mời bọnhọ rời đi, hơn nữa tuyên bố hôn ước của ngươi với Tuyền tử. Về phần VănHiên, từ khi sinh ra tới bây giờ, đều do chúng ta nuôi nấng, tất nhiênsẽ không giao cho bọn hắn. Liễu Liễu, ngươi nói xem?”

Trong lúcnày, ánh mắt Cận lão cha và Cận gia tẩu tử đều đặt ở trên người Cận Liễu Liễu, Cận Liễu Liễu thấp giọng nói: “Phụ thân, mẫu thân, ta cũng khôngthể cả đời đi theo các ngươi, hầu hạ các ngươi sao?”

Cận gia tẩutử nói: “Ta với phụ thân ngươi không cần ngươi hầu hạ, ngươi đã làm hếtđạo hiếu như vậy đủ rồi. Sớm muộn gì ta với phụ thân ngươi cũng phải đitrước ngươi một bước, tuổi ngươi cũng không lớn, nếu có thể gả đi đươngnhiên là gả cho người tốt. Đứa nhỏ Tuyền tử này ta cũng rất thích, đốitốt với ngươi không nói, đối với ta và phụ thân ngươi cũng hiếu kính như phụ mẫu ruột. Liễu Liễu a, không phải nương nói ngươi, ngươi vẫn cứkhông quả quyết như vậy khiến đến nay Tuyền tử vẫn không thể hết hyvọng, cũng không phải biện pháp tốt a. Còn có cái vị Cổ công tử, tuy nói ta cũng không yên tâm nhà bọn họ nhưng dù sao cũng là phụ thân Văn Hiên không phải sao? Tuy nói ta và phụ thân ngươi cũng không thích ngươitheo hắn, bất quá nếu ngươi thật tâm thích hắn phụ mẫu cũng sẽ khôngphản đối, chỉ cần ngươi vừa lòng là được. Cũng đã lâu rồi, với ngươi vàbọn họ thật ra cũng không quan trọng, nhưng Văn Hiên ngày một lớn, tavới phụ thân ngươi đều rất lo lắng không biết chúng ta còn có thể sốngthếm bao lâu nữa…”

Cận lão cha thấy Cận Liễu Liễu cúi đầu khôngnói gì, liền nói: “Nếu ngươi không tự quyết định được vậy phụ thân sẽthay ngươi làm chủ !”

“Phụ thân?”

“Về phần Cổ gia tấtnhiên chúng ta không trèo cao được, phụ thân sẽ làm chủ đồng ý gả ngươicho Tuyền tử . Ngươi có ý kiến gì không?” Cận lão cha nghiêm túc nhìn về phía Cận Liễu Liễu.

Cận Liễu Liễu chỉ cảm thấy cổ họng đột nhiên nghẹn lại, nói không ra lời chỉ có thể lắc đầu.

“Không ý kiến thì quyết định vậy đi, chúng ta đi ra ngoài.” Cận lão cha chống quải trượng, bước ra ngoài.

Trong chính phòng, Cổ Bân đã sớm không kiên nhẫn chờ được, hai tay bưng ly trà,không ngừng mở ra lại đậy lại.

Cổ Vưu Chấn lại bình tĩnh hơn, vừa rồi ở trong phòng hắn mới tiếp xúc vớiCận Liễu Liễu một chút, hắn đã biết tâm tư của Cận Liễu Liễu. Chỉ là nha đầu kia không nói thực tìm cơ hội quăng nàng lên giường xử trí hẳn làsẽ thành thật. (nguyên văn trong CV là: tìm cái thời gian đem nàng cấpquăng trên giường xử trí)

Đang bận xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu bangười Cận gia đã đi đến, Hứa Tam Nương cười đi qua đỡ Cận lão cha: “Lãocha sao lại ra đây, hôm nay sức khỏe của người vẫn tốt chứ?”

“Đa tạ Tam Nương, vị này chính là Cổ đại nhân.” Cận lão cha nói.

Thấy Hứa Tam Nương gật gật đầu, hắn liền mang theo Cận gia tẩu tử hành lễ:“Thảo dân không biết Cổ đại nhân đến không kịp tiếp đón từ xa xin đừngtrách tội.”

Cổ Bân thấy Cận lão cha tuy rằng có vẻ tiều tụy gầyyếu, nhưng diện mạo nhã nhặn, nói chuyện cũng rất có lễ, vội nói: “Đừngngại, đừng ngại. Đột nhiên đến bái phỏng cũng không thông báo trước mộttiếng là sơ sót của chúng ta.”

Vì thế Cận lão cha cũng ngồixuống, hai người hàn huyên vài câu, sau đó Cổ Bân liền khẩn cấp tiêu sái vào vấn đề chính: “Không biết tôn tử của ta đang ở đâu, lão phu rấtmuốn gặp hắn một lần.”

Cận lão cha cười nói: “Thảo dân không biết Cổ đại nhân đang nói ai, muốn nói tiểu thiếu gia Cổ phủ tất nhiên làđang ở Cổ phủ làm sao có thể chạy đến nơi tồi tàn của chúng ta?”

Cổ Bân nghe xong sửng sốt, cừ thật thoạt nhìn là không muốn cho ta gặp tôn tử ha!

Hắn cười lạnh một tiếng: “Điều này cũng khó nói, đứa con không nên thân này của ta cũng không phải đang ngốc ở chỗ các ngươi sao?”

“Chúng ta chỉ là khách nhân đến đây ở tạm, về phần vì sao tiểu Cổ đại nhân lại ởđây,chắc là tìm Tam Nương có chuyện quan trọng.”

Cổ Bân tức giậnđến râu cũng muốn ngẩng lên trời. Trong kinh thành ai chẳng biết Hứa Tam Nương đang làm nghề gì, con mình tìm nàng có thể có chuyện quan trọnggì? Còn không phải là làm chuyện phong lưu sao?

Cổ Bân nói: “Lãophu không muốn quanh co lòng vòng, cô nương nhà ngươi có quan hệ gì vớicon ta, ta biết, ngươi cũng biết. Ta thấy chúng ta không cần nói vòngvo, ta hôm nay đến rất có thành ý chính là một lão nhân bình thường muốn gặp cháu nội thôi. Ta so với Cận tiên sinh còn già hơn mấy tuổi, có thể sống được bao lâu còn không biết, ta nghĩ Cận tiên sinh hẳn là hiểuđược tâm sự của lão phu.”

Cận lão cha nghe xong, cư nhiên gật gật đầu: “Đúng vậy, thảo dân có thể hiểu được. Đến tuổi này của chúng tamấy đại đồng đường mới là chuyện cao hứng nhất.”(mấy đời ở chung)

Cổ Bân nở nụ cười: “Cận tiên sinh hiểu được thì tốt rồi. Lão phu cũngkhông có quá nhiều yêu cầu, chỉ hy vọng có thể gặp tôn nhi của ta mộtlần. Người khác lớn tuổi như ta đã con cháu đầy đàn rồi. Lão phu lại chỉ có mỗi một cháu trai đến tận bây giờ vẫn chưa được gặp mặt. Mỗi khi nhớ tới ta đều đau lòng không thôi a.”

Trên mặt Cổ Vưu Chấn nổi lên biểu tình hổ thẹn, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy quả thật là mình bất hiếu.

Cận lão cha nói: “Những gì Cổ đại nhân nói ta đều hiểu được, lẽ ra để chongười gặp mặt một lần cũng không phải là không thể được. Chẳng qua là…”

“Chẳng qua?” Cổ Bân và Cổ Vưu Chấn đều khẩn trương lo lắng hỏi.

“Thảo dân vừa mới quyết định việc hôn nhân cho khuê nữ nhà ta. Về phần đứanhỏ của nữ nhi ta cũng sẽ làm trưởng tử cho gia đình nàng đến làm dâu.Để tránh chuyện không hay chỉ là đứa nhỏ thôi, chỉ sợ không thể để choCổ đại nhân gặp được.”

“Cái gì?” Cổ Bân và Cổ Vưu Chấn đồng thời nhảy dựng lên.

Cổ Bân thì kinh ngạc, nói nhiều như vậy Cận lão nhân này cư nhiên còn không cho hắn nhìn tôn tử của mình một cái!

Cổ Vưu Chấn thì kinh ngạc sao Cận Liễu Liễu cư nhiên lại đính hôn !

“Đính hôn với ai?”

“Ai dám đoạt huyết mạch Cổ gia ta?”

Cổ Bân và Cổ Vưu Chấn đồng thời mở miệng nói.

Cận lão cha nhìn hai người đang kích động, trấn định nói: “Đính hôn với ailà việc riêng của nhà ta, thật sự là không tiện để lộ.”

Cổ Bânphát hỏa: “Xem ra các ngươi không muốn nể mặt ta! Ta đến đây ăn nói khép nép, các ngươi lại không nể mặt! Vậy đừng trách lão phu phái người tớiđây trực tiếp đón cháu ta về!”

“Cổ đại nhân không cần kích động, đứa nhỏ kia vẫn mang họ Cận .”

“Nhưng nó là huyết mạch Cổ gia ta!”

“Ai có thể chứng minh? Ta chỉ biết đó là đứa nhỏ do nữ nhi ta sinh.”

Hai lão nhân mỗi người một câu, đối chọi gay gắt, ai cũng không nhường ai.

Thình lình bình lý vang lên một tiếng hét to: “Đủ! Đừng ầm ỹ nữa!”

Nhất thời cả phòng an tĩnh lại, Cổ Bân bị dọa giật mình một lúc lâu sau mới nói: “Chấn nhi, ngươi làm gì vậy?”

“Phụ thân, đủ rồi, người bớt tranh cãi đi!”

Cổ bân bất mãn: “Ta bớt tranh cãi? Ngươi xem ngươi hiện tại giống cái gìchứ? Vì một nữ nhân như vậy biến mình thành kẻ ăn nói khép nép khôngnói, còn làm hại ta có tôn tử cũng không được gặp, hiện tại ngược lạiphải nhìn mặt người khác! Hiện tại tốt lắm! Người ta muốn dẫn nhà huyếtmạch chúng ta gả vào nhà người khác! Ta xem ngươi chỉ tự mình đa tìnhcòn muốn ngốc tới khi nào!”

“Nếu không phải hôm nay phụ thân tựmình tới đây, mấy ngày nữa Liễu Liễu có thể đáp ứng lời cầu thân của ta! Người không nên bức bọn họ đến tuyệt cảnh để cho bọn họ vội vàng đápứng việc hôn nhân với người khác! Ta thật vất vả mới làm cho thái độ của Liễu Liễu mềm đi một chút, người gây chuyện như vậy không phải ta kiếmcủi ba năm thiêu một giờ sao?”

Cổ Bân đỏ mặt tía tai: “Ngươi cònkhông biết xấu hổ nói những lời đó! Đường đường là Lại bộ Thượng Thưmuốn lấy công chúa cũng được. Vì một nữ nhân như vậy ngươi còn muốn làmcái gì? Moi tim ra đưa cho nàng? Quả thực là nực cười!”

Cả ngườiCổ Vưu Chấn run lên: “Phụ thân, Liễu Liễu là nữ tử ta muốn ở cùng cảđời, cho dù người là phụ thân ta, ta cũng không cho phép người nói nàngnhư vậy.”

“Không nói nàng thật ra ta muốn nói ngươi. Vì một nữnhân làm ra những chuyện như vậy, rốt cuộc ngươi có phải nam nhi không?Ta sống đến bây giờ sớm đã nên con cháu cả sảnh đường, nhưng ngươi cốtình không muốn đón dâu, không muốn nạp thiếp. Ngươi bị trúng tà phảikhông? Vì nữ nhân này mà thần hồn điên đảo ngay cả đạo hiếu cũng quên !Bất hiếu có tam, vô sau vì đại(ba điều bất hiếu, không có con là tội lớn nhất)! Rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?”

Cổ Vưu Chấn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Phụ thân hiện tại người đang giáo huấn ta! Nhớngày đó, người vì mẫu thân ta thiếu chút nữa thì đánh chết ta. Lúc đó,người đã sớm biết mẫu thân ta không có khả năng sinh đứa nhỏ nữa, cũngquyết định cả đời không cưới vợ, không nạp thiếp, nhưng không phải ngừơi muốn bóp chết ta sao? Nếu không phải bà nội liều chết bảo vệ ta, tathấy ta cũng không sống được đến bây giờ! Hiện tại người cũng biết bấthiếu có tam vô sau vì đại, lúc ấy sao người lại quên chứ?”

“Ba!” Một thanh âm thanh thúy vang lên, đánh vào má phải tuấn mỹ của Cổ Vưu Chấn.

Mọi người vốn đã bị buổi nói chuyện của Cổ Vưu Chấn làm cho như lọt vàotrong sương mù, tại sao Cổ Bân này còn từng muốn đánh chết Cổ Vưu Chấn?Còn đang mơ hồ lại bất thình lình bị tiếng tát tai làm cho sợ tới mứcngây ngẩn cả người.

Giật mình đã thấy người vừa tát Cổ Vưu Chấnmột cái – Cổ Bân – đang lấy hai tay đấm vào ngực, đột nhiên hắn kêu rênmột tiếng, nước mắt già nua chảy xuống, khóc phi thường thương tâm.

Mọi người vẫn đang ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám nói gì, không dám nhúc nhích.