Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 83: Phụ tử cực phẩm



Hiện nay trong cung người được cung chiều suûng ái nhất chính là NguyệtLan Chi, vì nàng, hoàng thượng hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng.

Nhưng là, Hoàn Nhan Liệt ở phương diện nhu cầu cũng thật sự là quá cường liệt chút ít, lão thái y đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Nguyệt Lan Chi đẻ non mà hắn bị Kính Đức công công trong lúc ngủ mơ màng mà chộp tới Trường Thu Cung, cứu mạng cho vị Hoàng quý phi nươngnương này. Hôm nay nhìn tình hình trên, chăn đệm cùng bạch y nhiễm máu , khiến hắn sợ hết hồn.

Nếu Hoàn Nhan Liệt “Sủng ái” giảm xuống, vị này nương nương sợ là sẽ giống mấy vị nương nương trước kia ở Trường Thu Cung này, đều là mệt không dái.

Lão thái y trong lòngthương tiếc Nguyệt Lan Chi, đế vương sủng ái, cũng không phải là việctùy tiện người nào cũng có thể thừa nhận. Nhưng hắn cũng bất quá chỉ làmột thần tử, hơn nữa đã lớn tuổi, hẳn là nên an hưởng tuổi già. Nếukhông cẩn thận nói sai cái gì, chọc giận Hoàn Nhan Liệt, khiến cho mấtđầu, vậy thì được một mất mười a.

Hoàn Nhan Liệt híp mắt, ngóchừng trên mặt lão thái y già nua có chút ít nếp nhăn kia, còn có chòmrâu đổ mồ hôi lạnh, rốt cục cười một tiếng, “Trẫm biết rồi, ngươi chỉ để ý chữa trị cho nàng là được. Trẫm đáp ứng ngươi không đụng tới nàng!Chỉ cần là đối với thân thể của nàng có tác dụng , phàm là vật ở trongcung có, ngươi cứ cầm dùng đi! Chữa trị cho Hoàng quý phi khỏi hẳn, trẫm sẽ có phần thưởng!”

“Dạ! Thần tuân chỉ!” Lão thái y thở phàonhẹ nhỏm. Một kiếp này coi như tránh thoát được, hi vọng Nguyệt Lan Chiuống thuốc của hắn thật sự có thể bình an, thân thể mạnh khỏe. Hắn giàrồi, những thứ kinh sợ này, cũng không chịu nổi nhiều.

Chờ lãothái y lui ra, Hoàn Nhan Liệt vào nhà liếc nhìn Nguyệt Lan chi. Dưới ánh nến, sắc mặt nàng tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay không có chút huyết sắc, ngay cả cánh môi bình thường hồng mịn như đóa hoa, lúcnày cũng trở thành trắng bệch.

An tĩnh khác thường khiến choNguyệt Lan Chi kinh hãi, mở mắt ra, thấy Hoàn Nhan Liệt đứng đó chăm chú nhìn mình, Nguyệt Lan Chi từ trên tráp ngồi dậy, “Hoàng. . . . . .Hoàng thượng. . . . . .”

“Ái phi, ngươi nằm xuống!” Hoàn NhanLiệt tiến lên ôn nhu vịn cho Nguyệt Lan Chi nằm xuống, tự mình đắp chăncho nàng, “Ái phi, thái y nói, ngươi thân thể quá yếu, hảo hảo điềudưỡng là được. Ngươi thoải mái, buông lỏng tinh thần, cần gì, nghĩ muốncái gì, cứ mở miệng, trẫm chuẩn bị cho ngươi , chỉ cần ngươi có thể tốtlên , trẫm làm cái gì cũng nguyện ý!”

“Hoàng thượng. . . . . .”

“Thật xin lỗi, mới vừa rồi là trẫm không tốt! Là trẫm quá yêu ngươi!Mỗi lần không khống chế được mình!” Hoàn Nhan Liệt nắm bàn tay vừa lạnhvừa gầy của Nguyệt Lan Chi áp trên mặt mình nhẹ nhàng mà cọ , “Trẫm làbởi vì quá yêu ngươi, cho nên mới muốn vĩnh viễn đem ngươi giam cầm ởbên cạnh trẫm, thật xin lỗi, Nguyệt Nhi, trẫm thật sai lầm rồi, trẫmthật biết sai lầm rồi!”

Lại tới nữa, lại tới nữa ! Cảm nhận được lòng bàn tay ướt át nước mắt, Nguyệt Lan Chi kinh hãi.

Mỗi lần thô bạo xong, hắn cũng sẽ như vậy, thay đổi hoàn toàn thành một người khác, ôn nhu tới mức có thể bấm ra nước . Rốt cuộc đâu mới thựcsự là con người hắn, rốt cuộc nội tâm của hắn đích thực nghĩ cái gì? Mặc dù đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Liệt một thời gian không ngắn, nhưng nàng một chút cũng nhìn không thấu hắn.

“Ái phi, ngươi sờ ——” HoànNhan Liệt đem tay Nguyệt Lan Chi đặt ở trên ngực mình, làm cho nàng cảmthụ được nhịp tim của mình, “có cảm thấy không? Nó một lòng vì ngươi màđập, cũng là bởi vì có ngươi, trẫm mới có thể kiên trì. Nguyệt Nhi,ngươi nhất định phải tốt, nếu như ngươi chết, trẫm làm sao bây giờ? Trẫm làm sao có thể chịu được cuộc sống không có ngươi? Trẫm nhất định sẽcùng ngươi chết, không thể cùng sinh, nhất định phải cùng chết. . . . ..”

“Hoàng thượng. . . . . .” Nguyệt Lan Chi bưng kín miệng Hoàn Nhan Liệt, “Hoàng thượng, ngài tại sao lại nói như vậy? Ngài là vạn tuế vạn vạn tuế, thần thiếp bất quá là nô tì của ngài, ngài nói như vậy,thần thiếp không chịu nổi. . . . . .”

“Nguyệt Nhi, ngươi tha thứ cho trẫm rồi, có phải hay không?”

Nghe Nguyệt Lan Chi mở miệng nói chuyện, Hoàn Nhan Liệt kích động dịthường, nhìn trong mắt nàng lóe ra nước mắt trong suốt, “Nguyệt Nhi,ngươi có phải còn yêu trẫm hay không? Tựa như trẫm yêu ngươi chứ?”

Đối với lời nói của Hoàn Nhan Liệt…, trong lòng Nguyệt Lan Chi thật khổ sở, tại sao mỗi lần lại như thế? Chẳng lẽ hắn không biết như vậy làmngười ta rất đau đớn sao? Mỗi lần không kiêng nể gì giày vò nàng, lúcnày lại khóc trước mặt nàng. . . . . . nếu như hắn thực lòng sám hối,tại sao mỗi lần còn thương tổn nàng? Tại sao?

Nguyệt Lan Chichậm chạp không có mở miệng, Hoàn Nhan Liệt nước mắt như đê vỡ rơi trênmu bàn tay của Nguyệt Lan Chi, “Nguyệt Nhi làm sao cũng không chịu thathứ trẫm, trẫm biết! Là trẫm hại chết con của chúng ta, cũng là trẫmkhông tốt!”

Hoàn Nhan Liệt đánh trên mặt mình , Nguyệt Lan Chihoảng hốt, vội vàng bắt được tay Hoàn Nhan Liệt, “Hoàng thượng, thầnthiếp, thần thiếp chưa từng có oán giận ngài! Ngài sủng ái, là phúc khícủa thần thiếp! Thần thiếp là cam tâm tình nguyện ——”

Có nhữnglời này, tay Hoàn Nhan Liệt rốt cục cũng dừng lại, giơ lên tới khuôn mặt còn có nước mắt, nhưng không hề chảy nước mắt nữa, “Nguyệt Nhi, ngươinói là thật sự? Ngươi thật yêu trẫm? Sẽ không rời khỏi trẫm?”

“Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn phụng bồi ngài! Cho đến. . . . . . khi Ngài phiền chán thần thiếp thì thôi!”

“Ha hả. . . . . .” Nghe được câu này, Hoàn Nhan Liệt rốt cục lộ ra nụcười đầu tiên, thanh âm nụ cười ôn hòa, làm cho Nguyệt Lan Chi khôngnhịn được rùng mình một cái.

Là ảo giác của nàng sao? Tại saotiếng cười lần này của Hoàn Nhan Liệt cùng bình thường không giống nhau? Bên trong tựa hồ đeo cảm xúc khác, chẳng qua là nàng không hiểu đượctiếng cười kia rốt cuộc hàm chứa cái gì.

“Trẫm làm sao có thểphiền chán ngươi!” bàn tay to của Hoàn Nhan Liệt theo áo lót trắng củaNguyệt Lan Chi dò xét đi vào, bắt được nụ tuyết lê kia, không tbận tâmthân thể Nguyệt Lan chi lạnh như băng, bàn tay to nhéo nó, lòng bàn tayma sát, cho đến khi sắc mặt Nguyệt Lan Chi biến thành màu hồng.

“Hoàng thượng, thần thiếp thật không được, thật. . . . . .” Nguyệt LanChi lắc đầu, cắn môi, nước mắt chảy xuống. Hắn là ma quỷ, mới vừa rồinàng còn đắm chìm vào lời nói dối của ma quỷ.

“Yên tâm! Trẫm chẳng qua là nói cho ngươi biết, trẫm vĩnh viễn yêu ngươi!”

Thấy trong mắt Nguyệt Lan Chi có hoảng sợ, Hoàn Nhan Liệt cười thu tayvề, lần nữa giúp Nguyệt Lan Chi đắp chăn, “Hảo hảo nghỉ ngơi! Nhanhchóng khỏe lên nhé! Trẫm thật cực kì thích khi ở cùng một chỗ với nàng!Cũng đừng làm cho trẫm chờ quá lâu nga!”Cúi người, môi của Hoàn Nhan Liệt rơi vào khóe mắt Nguyệt Lan Chi , đemnước mắt nàng mút vào trong miệng, “Nguyệt Nhi, ta yêu ngươi! Vĩnh viễn——”

Nghe được câu này, Nguyệt Lan Chi nhắm hai mắt, nước mắtlần nữa rơi xuống. Nàng biết, lời này không phải là lời nói của hắn vớinàng. Như theo lời nói của Hoàn Nhan Liệt, vô luận nàng bắt chước thếnào, đều kém so với nữ nhân kia. Mà “Nguyệt Nhi” trong miệng hắn , làgọi người đàn bà kia, căn bản không phải là nàng.

“Đừng khóc,nước mắt ngươi làm trẫm đau lòng , trẫm đau , thật!” tiếng nói trầm thấp từ tính của Hoàn Nhan Liệt, phối hợp với mùi Long Tiên Hương trên người hắn, làm cho người ta người ta rơi vào vòng ôn nhu. Chẳng qua là, nàngkhông phải là lần đầu tiên gặp phải, lần này tuyệt đối không nên!

Nguyệt Lan Chi nước mắt rơi xuống vô số, nuốt vào trong miệng, sau đólại đem những khổ sở này cùng nước mắt đút hết vào trong miệng của nàng. Không giống với vừa rồi thô lỗ cậy mạnh, lúc này Hoàn Nhan Liệt vẫn rất mềm nhẹ, cẩn thận từng li từng tí, tràn đầy ma lực, làm cho người ta sa vào trong đó. Nếu không phải trên người bị đau kích thích lý trí củanàng, sợ rằng lần này nàng sẽ lại bị hắn lừa gạt.

Thấy NguyệtLan chi rốt cục không khóc nữa, Hoàn Nhan Liệt mới thỏa mãn đứng lên,gọi Kính Đức tới, “Truyền ý chỉ của trẫm, Nguyệt quý phi được lòng trẫm, đặc biệt ban thưởng vàng ngọc như ý một đôi, Khổng Tước Vũ một chiếc . . . . .”

Chờ Hoàn Nhan Liệt ban thưởng cho Trường Thu Cung,Nguyệt Lan Chi đã chết lặng. Ban đầu nàng còn có thể vì Hoàn Nhan Liệtban thưởng mà cảm ơn ân đức, hiện tại nàng đã chết lặng tạ ơn cũng không có.

Thủ đoạn của Hoàn Nhan Liệt như vậy đã không biết baonhiêu lần, ban thưởng đồ mỗi lần một nhiều hơn, mỗi lần hoa lệ hơn,nhưng làm nàng bị thương mỗi lần một nặng hơn. Thật không biết cuộc sống như thế này lúc nào sẽ kết thúc, có phải đợi nàng chết đi, hắn mới bỏqua cho nàng, nàng mới được giải thoát hay không ?

“Thiếp thân tạ chủ long ân!”

Hoàn Nhan Liệt vẫn chờ ở Trường Thu Cung, một tiếng tạ ơn mới từ miệngNguyệt Lan chi chậm rãi nói ra, chẳng qua là lúc này Hoàn Nhan Liệt đãđi xa.

Ra khỏi trường Thu Cung, Hoàn Nhan Liệt hai tay đặt ở sau lưng, chậm rãi đi tới, tâm tình thật tốt.

“Bệ hạ,người thay thế đã tìm xong rồi.” Kính Đức không nhanh không chậm theo sát ở phía sau Hoàn Nhan Liệt, không xa không gần, vừa lúc cáchkhoảng ba thước.”Người xem lúc nào rãnh rỗi, đi gặp?”

“A? Nhanh như vậy liền tìm được?” thanh âm Hoàn Nhan Liệt lộ ra vẻ nghiền ngẫm, “Đi, hiện tại đưa trẫm đi!”

Thời điểm Kính Đức dẫn một bạch y nữ tử đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt ngẩn ngơ, “Nguyệt Nhi ——” lập tức đứng lên, đi tới thiếu nữ trước mặt. Vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của thiếu nữ, Hoàn Nhan Liệt nâng cằm nàng, ép nàng nhìn mình.

Hoàn Nhan Liệt đối với dungmạo thiếu nữ rất hài lòng, nàng bất quá mười lăm mười sáu tuổi, mềm mạivô cùng, tựa như lúc Hoàn Nhan Minh Nguyệt chưa gả. Đây là người giốngnhư Hoàn Nhan Minh Nguyệt mà Kính Đức tìm đến, chẳng qua là phương diệnkhác không giống.”Nói trẫm nghe một chút!”

“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng!” Thanh âm của thiếu nữ giống như chim hoàng oanh thanhthúy, nhưng không ngờ chỉ là một câu, làm cho Hoàn Nhan Liệt nhíu mày,buông lỏng tay ra, “Không giống! Giọng của Nguyệt Nhi không có táo bạonhư vậy. Thanh âm của ngươi quá mức chói, phải thay đổi!”

“Dạ” thiếu nữ bị Hoàn Nhan Liệt dọa , vội vàng gật đầu.

“Ừ, coi như biết điều! Đi xuống trước đi! Kính Đức, cho người hảo hảodạy dỗ, huấn luyện mấy ngày, chờ đám cưới Phượng thương xong mang nàngđi Trường Thu Cung.”

“Dạ!” Kính Đức vung tay lên,cùng hai cungnữ vịn tay thiếu nữ rời đi, chờ sau khi thiếu nữ đi, Kính Đức đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, “Hoàng thượng, Mộ Dung Thất Thất là hòa thân côngchúa của Tây kỳ quốc, nếu nàng ở buổi tối trong đám cưới xảy ra chuyện,chỉ sợ Tây kỳ quốc sẽ không bỏ qua. Huống chi người Tây kỳ quốc còn đang ở Yên kinh, vạn nhất ——”

“Không cần gấp gáp.” Hoàn Nhan Liệtvung tay lên, cắt đứt lời nói Kính Đức …, “Không có cái vạn nhất này. Mộ Dung Thất Thất bất quá là công chúa sắc phong, huống chi Phượng Thươngcòn có những thứ tin đồn kia, nếu nàng không chết, mọi người mới có thểcảm thấy bất ngờ. Chuyện này không cần lo lắng, vạn nhất Tây kỳ quốctruy cứu tới, cùng lắm thì trẫm trả cho bọn họ một công chúa!”

“Bệ hạ, ý của ngài là Bảo Châu công chúa?” Nghĩ tới ban ngày Hoàn NhanBảo Châu từng tới tìm Hoàn Nhan Liệt, Kính Đức có chút bừng tỉnh.

“Bảo Châu thích Long Trạch Cảnh Thiên, đến cầu trẫm. Ha hả, nàng rốtcục không hề mê luyến Phượng thương nữa rồi, trẫm rất vui mừng. LongTrạch Cảnh Thiên kia trẫm có nghe nói qua, người không tệ! Sau này nhấtđịnh là hoàng thượng của Tây kỳ quốc! Nếu đem Bảo Châu gả cho hắn, vậythì tương lai sẽ là hoàng hậu của Tây kỳ quốc ,trẫm cao hứng còn khôngkịp đây! Chờ có thời gian, trẫm cùng Long Trạch Cảnh Thiên nói một chúttới chuyện này, xem hắn thái độ thế nào.”

“Này còn phải hỏi, hắn đương nhiên là cầu cũng không được a! Có thể lấy được Bảo Châu công chúa, là phúc khí tu tám đời hắn!”

Kính Đức thấy lời của Hoàn Nhan Liệt nghe rất vui vẻ, cũng chỉ có mộtnữ nhi, trước kia nàng mê Phượng thương thậm chí kém chút xíu là quêntên hắn là gì, khiến cho hắn rất là nhức đầu. Không nghĩ tới lần nàytrong cuộc thi tứ quốc tranh tài, nàng lại coi trọng Long Trạch CảnhThiên, được a! Chỉ cần không phải Phượng thương, nàng gả cho người nào,Hoàn Nhan Liệt đều đồng ý.

“Nếu là Tây kỳ quốc không bỏ qua,trách nhiệm kia là ở Phượng thương, không liên quan đến trẫm. Vừa lúcmượn cơ hội này, để cho Phượng thương lãnh binh đi diệt Tây Kỳ, đó làmột cái cớ hoàn mỹ, nếu quốc gia khác có truy cứu, đó cũng là do Phượngthương không phải”

Hoàn Nhan Liệt đã dự tính hết mọi thứ xong,Kính Đức ở một bên liên tục khen ngợi.”Hoàng thượng diệu kế, diệu kế!Chuyện này vô luận làm như thế nào, Phượng thương đều không thoát khỏilòng bàn tay của Ngài! hoàng thượng anh minh!”

“Ha ha ha!” Hoàn Nhan Liệt cười lớn , mà Bảo Châu công chúa trong miệng của hắn, bây giờ còn đang ở Đông cung thái tử.

“Nói đi, chuyện gì? đã trễ thế này, muội muội đến tìm Bổn cung , khôngphải là cùng Bổn cung biểu hiện tình thâm huynh muội a!” Hoàn Nhan Hồngngáp dài, vẻ mặt buồn ngủ.

“Hoàng huynh, Triệu Lãng đã chết!”

Hoàn Nhan Bảo Châu vừa mở miệng, làm cho vẻ mặt mệt mỏi của Hoàn NhanHồng bị quét sạch. Thấy nàng nói đến Triệu Lãng, Hoàn Nhan Hồng ngồidậy, để cho người bên cạnh lui ra. Nhìn Hoàn Nhan Bảo Châu, Hoàn NhanHồng vẻ lo lắng hỏi, “Muội muội là như thế nào biết Triệu Lãng cùng Bổncung có quan hệ ?”

“Bởi vì, ta là Thù nhi.”Hoàn Nhan Bảo Châu giật mặt nạ da người trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặtchân thật của mình, Hoàn Nhan Hồng nhìn thấy thì sửng sốt. Trong thờigian nhắn, Hoàn Nhan Bảo Châu liền đem chuyện Triệu Lãng chết nói choHoàn Nhan Hồng.

“Khốn kiếp ——” Hoàn Nhan Hồng nghe Triệu Lãngbị người ta chém đầu, vứt ở trên tuyết, một quyền đập trên bàn, “Khốnkiếp! Khó trách Triệu Lãng lâu như vậy cũng không cùng Bổn cung liênlạc, Bổn cung phái người đi tìm Triệu Lãng cũng không tìm được, nguyênlai là vì vậy!”

“Thái tử điện hạ, xin ngài vì Triệu Lãng báothù!” Hoàn Nhan Bảo Châu quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống nhìn sàn nhà,“Xin ngài vì Triệu Lãng báo thù!”

“Trước đứng lên rồi nói!”Hoàn Nhan Hồng để cho Hoàn Nhan Bảo Châu đúng lên , ánh mắt nhìn chằmchằm vào mặt của nàng, thấy vậy Hoàn Nhan Bảo Châu trong lòng run lên.Người nam nhân này ánh mắt thật là đáng sợ, tràn đầy hơi thở âm trầm.

Hoàn Nhan Bảo Châu hiện tại có chút không xác định được, mình tìm đếnHoàn Nhan Hồng nói rõ chân tướng, rốt cuộc là đúng hay là sai!

“Đem mặt nạ bên người đeo lên , để cho Bổn cung xem một chút.” Hoàn Nhan Hồng từng bước từng bước đi tới trước mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, nhìn tậnmắt Hoàn Nhan Bảo Châu đem mặt na da đeo lên , biến thành Bắc Chu quốccông chúa.

“Không tệ, không tệ!” Hoàn Nhan Hồng vươn tay, ởtrên mặt Hoàn Nhan Bảo Châu véo nhẹ , “Giống, quả nhiên rất giống! Davuốt cảm giác rất trơn mềm, giống như người thật! Nếu như ngươi không mở miệng nói rõ, Bổn cung còn nghĩ đến ngươi đích thực là Hoàn Nhan BảoChâu.”

“Điện hạ. . . . . .”

Chẳng biết tại làm sao,Hoàn Nhan Bảo Châu từ trong mắt Hoàn Nhan Hồng thấy một loại dục vọngkhông kiêng kỵ, làm cho người ta sợ hãi.”Điện hạ, Triệu Lãng. . . . . .”

“Bất quá đã là người chết, nói tới hắn làm cái gì! Đồ vô dụng, chuyện đơn giản như vậy mà làm cũng không xong, đáng chết!”

Hoàn Nhan Hồng cắt đứt lời nói của Hoàn Nhan Bảo Châu…, cười híp mắtquét trên người Hoàn Nhan Bảo Châu, “Bổn cung hiện tại cảm thấy hứng thú chính là ngươi, muội muội thân ái của ta ——”

“Điện hạ!” HoànNhan Bảo Châu còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đã bị bàn tayto của Hoàn Nhan Hồng đã chui vào trong ngực Hoàn Nhan Hồng, hai tay nắm bờ eo của nàng, dùng sức rất lớn, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu khôngcách nào tránh thoát, “Điện hạ, ta không phải là công chúa! Ta khôngphải là ——”

“Ha hả, Bổn cung biết ngươi không phải là nàng!Ngươi lớn tiếng như vậy, không phải là muốn đem tất cả mọi người gọi tới sao! Hoặc là, ngươi hi vọng đem phụ hoàng gọi tới, cho hắn biết ngươilà công chúa giả mạo? Ừ?”

Âm điệu của Hoàn Nhan Hồng lớn lên,khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu rốt cục cũng ý thức được, mình hôm nay tớiđây là sai lầm rồi!

Nàng vốn muốn mượn tay Hoàn Nhan Hồng diệttrừ những người đáng ghét kia, lại không nghĩ rằng đem chính mình đưatới miệng Hoàn Nhan Hồng, còn để cho hắn đem chuyện này uy hiếp mình.Hiện tại, Hoàn Nhan hồng trong mắt đầy dục vọng, cho dù nàng ngu thế nào đi nữa, cũng có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng hắn.

“Ngươi, muốn thế nào?” Hoàn Nhan Bảo Châu áp chế thanh âm run rẩy, cố gắng làm cho mình nhìn qua trấn định một chút.

“Bổn cung, thích ngươi gọi Bổn cung là hoàng huynh ——” Tay Hoàn NhanHồng giải khai bảo khố bên hông Hoàn Nhan Bảo Châu, “Ngoan, kêu mộttiếng cho Bổn cung nghe một chút!”

“Hoàng, hoàng huynh. . . . . .”

Một tiếng hoàng huynh, làm cho Hoàn Nhan Hồng hưng phấn , bàn tay totham lam tiến vào, cầm lấy đôi tuyết lê mềm mại của Hoàn Nhan Bảo Châu , “Bổn cung đã thử qua nam nhân, cũng đã thử qua nữ nhân, nhưng chưa cóthử qua muội muội, ha hả, mặc dù ngươi không phải là thân muội muội củaBổn cung, nhưng gương mặt này rất giống nhau. . . . . .”

HoànNhan Bảo Châu sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Hoàn Nhan hồng sẽcó ý nghĩ biến thái như vậy, hắn quả thực không phải là người!

“Làm sao? Có phải hay không muốn nói Bổn cung không phải là người?”Không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu nói chuyện, Hoàn Nhan Hồng đã đem ý nghĩcủa Hoàn Nhan Bảo Châu trong lòng nói ra, “Bổn cung dĩ nhiên không phảilà người, Bổn cung là thiên Tử tương lai, là thiên chi kiêu tử, thế nàolại là tục nhân đây!”

“Điện hạ ——”

Hoàn Nhan Bảo Châuvừa kêu ra một tiếng”Điện hạ” , Hoàn Nhan Hồng dùng sức lực bấm đỉnhtuyết lê của nàng, đau đến mức khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu suýt chútnữa chảy nước mắt, “Không ngoan nga! Bổn cung là hoàng huynh của ngươi!Ngoan, gọi hoàng huynh! Hoặc là, Bổn cung đem ngươi đưa tới hoàng cung,để cho phụ hoàng nhận thức nữ nhi giả mạo này!”

“Hoàng huynh. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu khóc không ra nước mắt.

Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? đầu óc toàn là phân a! Thế nhưng vì để có thể giết chết Mộ Dung Thất Thất, đem nhược điểm của mình đưa đến tayngười, còn vì vậy mà bị khi nhục! Nếu nàng cái gì cũng không nói, hảohảo mà làm Bảo Châu công chúa, đến lúc đó gả cho Long Trạch Cảnh Thiênlàm Vương Phi, sau này khi đến Tây kỳ quốc làm hoàng hậu, thật là tốtbiết bao! Tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy chứ!

Hoàn Nhan BảoChâu lâm vào oán giận mình thật sâu, môi Hoàn Nhan Hồng một ngụm cắn lấy vành tai Hoàn Nhan Bảo Châu , đau đến mức làm cho nàng hét lên.

” Nếu ngươi không chuyên tâm, Bổn cung sẽ trừng phạt ngươi!” Hoàn NhanHồng cười tà , trong mắt lạnh lẻo càng lúc càng nồng đậm, “Ngoan ngoãnlàm muội muội Bổn cung, Bổn cung sẽ giúp ngươi đạt thành mong muốn! Nếukhông, Bổn cung không ngần ngại để mỹ nhân như thế mà hương tiêu ngọcvẫn.”Hoàn Nhan Hồng nói như thế, Hoàn Nhan Bảo Châu trốn tránh nữa cũng không được.

Hoặc là chết, hoặc là đón hùa theo ý nói của Hoàn NhanHồng. Nàng không muốn chết, nàng nhát gan, nàng sợ, nàng còn có thù cònkhông có báo, cho nên không thể chết được! Vừa nghĩ tới báo thù, HoànNhan Bảo Châu lần nữa đem Mộ Dung Thất Thất hung hăng hận một lần, cũnglà vì nữ nhân này, do nữ nhân này hại nàng! Tất cả khuất nhục cũng là do Mộ Dung Thất Thất ban tặng, thù này phải báo!

Nghĩ được nhưvậy, Hoàn Nhan Bảo Châu không hề căng thẳng như vậy nữa, thân thể áp lên trên người Hoàn Nhan Hồng , “Hoàng huynh, ngươi nói cái gì đây? Ngườita rất sợ đó nga! Không nên hù dọa người như vậy!”

Hoàn NhanBảo Châu trong nháy mắt thay đổi thành người khác, vẻ mặt yêu mị, phốihợp với tiếng nói nũng nịu, còn có ánh mắt mị hoặc, làm cho Hoàn NhanHồng vọng động không dứt, “đàn bà như vậy, quả nhiên đủ ý vị!”

“Chán ghét!” Hoàn Nhan Bảo Châu chủ động cởi y phục của Hoàn Nhan Hồng,há mồm cắn lấy quai hàm xanh của hắn , nhẹ nhàng mà mút vào , trongmiệng còn phát ra” ngô” thanh âm thỏa mãn, khiến cho Hoàn Nhan Hồng lậptức hứng thú dâng cao.

Hoàn Nhan Hồng chưa từng có thử qua nữnhân nhiệt tình nóng bỏng giống như Hoàn Nhan Bảo Châu, môi của nànggiống như có ma lực, khi trên người hắn thiêu đốt liên tiếp lên ngọnlửa. Hơn nữa, khi thấy khuôn mặt Hoàn Nhan Bảo Châu , Hoàn Nhan Hồng lại càng vọng động, hận không lập tức muốn nàng, lại không nghĩ tới lại bịHoàn Nhan Bảo Châu ngăn cản.

“Hoàng huynh, ta muốn biết nếu tanghe lời, hoàng huynh có phải thật bảo hộ ta hay không? Ngoài kia có mấy người ta nhìn không thuận mắt, làm sao bây giờ?”

“Bổn cunggiúp ngươi!” Hoàn Nhan Hồng thở hổn hển, cái yêu tinh này, hận không đem hắn cho nhịn chết, đến lúc này còn xé những thứ không đâu này , thậtgiống như cố ý làm khó hắn, thật là ghê tởm!

Chờ đến lúc HoànNhan Hồng hứa hẹn, Hoàn Nhan Bảo Châu mập mờ cười một tiếng, nhưng không ngờ lại chọc giận Hoàn Nhan Hồng, lập tức đem nàng lật xuống, lỗ mãnglàm càng.

“A ——‘’ đau nhói truyền đến, móng tay Hoàn Nhan BảoChâu đâm cào trong lòng bàn tay. Người nam nhân này, thật sự là cái đồbiến thái! Hắn thế nhưng, thế nhưng chưa có màn dạo đầu đã yêu nàng!

Hoàn Nhan Bảo Châu hoàn toàn hết chỗ nói! Nàng hiện tại coi như là đối với sự yêu thích của Hoàn Nhan hồng có sự hiểu biết.

Nếu như lần sau có người hỏi, Đông cung thái tử điện hạ thích hoa gì,nàng nhất định sẽ trả lời là hoa cúc. Nhưng là bây giờ, nàng không cótâm tình nói giỡn, nơi đó truyền đến đau đớn, làm cho nàng không nhịnđược muốn chạy trốn. Nhưng là tay Hoàn Nhan hồng thật chặc nắm ở bờ eocủa nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.

“Đau !” HoànNhan Bảo Châu nước mắt chảy xuống, mà Hoàn Nhan hồng còn thỏa mãn hừ hừ , hai người chồng lên nhau ở chung một chỗ, thân ảnh phía sau động tácbiên độ siêu cấp lớn, từng giọt máu, rơi trên mặt đất, đỏ sẫm giống nhưmáu xử nữ. ( mỗ Thỏ nói: thật là một bộ huyết lệ sử a ~ hoa cúc tàn, đầy đất vàng ~)

Loại hành hạ này, kéo dài đến sau nửa đêm. HoànNhan Bảo Châu không biết mình bị khi phụ sỉ nhục bao nhiêu lần, chờ Hoàn Nhan Hồng hoàn toàn rời đi, chân nàng đã mềm nhũn, té lăn trên mặt đất. Nơi đó truyền đến đau nhức làm cho nàng không nhịn được thấp giọng nứcnở, tại sao bị thương luôn là nàng? Tại sao? !

Không giống vớiHoàn Nhan Bảo Châu thê thảm, Hoàn Nhan Hồng được thỏa mãn trước nay chưa từng có. Loại vui vẻ này, hắn chưa từng có nhận thức qua, vô luận lànam nhân hay là nữ nhân, cũng không có thể mang cho hắn cảm giác đẹp đẽnhư vậy.

Hồi tưởng lại mây mưa vừa qua, có cảm giác phi thườngthỏa mãn, Hoàn Nhan hồng vỗ vào bảo khố của Hoàn Nhan Bảo Châu, “áchách, xem ra ngươi là lần đầu tiên! Không tệ! Bổn cung thích!”

Nghe lời nói của Hoàn Nhan Hồng…, Hoàn Nhan Bảo Châu hận không được giải quyết hắn. Hắn thế nhưng không chút kiêng kỵ ngó chừng nơi đó của nàng, thật là làm cho nàng mắc cở không chịu được. Hoàn Nhan Bảo Châu tránhtránh đứng lên, lấy quần áo đem mình che lại, Hoàn Nhan Hồng không cóphản đối, ngược lại cười nhìn nàng tự mặc quần áo, tựa như thưởng thứcmột tác phẩm nghệ thuật.

Chờ Hoàn Nhan Bảo Châu ăn mặc chỉnhtề, Hoàn Nhan Hồng ném cho nàng một bình sứ, “Trở về xoa một chút, chỗkia là lần đầu tiên, đoán chừng bị rách rồi, ngươi trở về bôi chútthuốc, tránh cho đau đớn . Ngươi yên tâm, lần sau Bổn cung sẽ không thôlỗ như vậy, nhất định sẽ rất ôn nhu . Chuyện này, nhiều lần sẽ thói quen , sau này sẽ không đau giống hôm nay như vậy !”

Còn có saunày! Hoàn Nhan Bảo Châu hoàn toàn muốn chết .Vốn cho là chỉ có một lần,không nghĩ tới tên biến thái này còn muốn lần sau, đây không phải là nói nàng vĩnh viễn chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn rồi sao?

Tựa hồ nhìn thấu đáy mắt xám xịt của Hoàn Nhan Bảo Châu, Hoàn Nhan Hồng đi tới, bàn tay bấm ở ngang hông của nàng, đau đớn khiến Hoàn Nhan BảoChâu thức tỉnh, sau đó tựu chống lại cặp mắt âm u của Hoàn Nhan Hồngkia.

“Đừng nghĩ chạy trốn! Cho dù ngươi có mọc cánh, Bổn cung cũng sẽ bẻ gảy cánh của ngươi!”

“Điện. . . . . . Hoàng huynh, ta không có nghĩ qua muốn chạy trốn.”Hoàn Nhan Bảo Châu đã khắc sâu biết được tính cách của Hoàn Nhan Hồng,biến thái như vậy, chỉ có thể biết điều nghe theo hắn, đợi khi tìm đượccơ hội sẽ rời đi, hiện tại nàng không có bất kỳ lực lượng gì cùng hắnchống lại, chỉ có thể nghe theo.

Hoàn Nhan Bảo Châu thức thời,khiến cho tâm tình Hoàn Nhan Hồng khá hơn một chút, “Từ giờ trở đi, Bổncung gọi đến thì đến, chỉ cần Bổn cung truyền ngươi tới, vô luận ngươi ở chỗ nào, đang làm cái gì, nhất định phải lập tức đến! Nghe thấy không!”

“Ta biết rồi, ta biết.” Hoàn Nhan Bảo Châu cẩn thận từng litừng tí gật đầu, eo đau đớn vẫn kích thích nàng, người nam nhân này tạisao thích bấm vào thắt lưng người như vậy? Chẳng lẽ không biết nơi đórất đau sao?

“Được rồi, hiện tại nói cho Bổn cung nghe, ngươi chán ghét người nào? Bổn cung giúp ngươi trừng trị hắn!”

Hoàn Nhan hồng buông tay ra, đem Hoàn Nhan Bảo Châu ôm chặt , “Nói đi,là ai chọc muội muội Bổn cung thương yêu nhất a?”“Là ——” Hoàn Nhan Bảo Châu vốn là muốn nói là Mộ Dung Thất Thất , nhưngvừa nghĩ, hiện tại duy nhất có thể giải cứu nàng chính là cùng LongTrạch Cảnh Thiên thành thân, nhưng thái độ của Mộ Dung Thanh Liên đốivới Long Trạch Cảnh Thiên là người mù đều có thể nhìn thấy được, trướctiên khai đao đối với Mộ Dung Thanh Liên đã! Gạt bay chướng ngại, gả cho Long Trạch Cảnh Thiên, có thể thoát khỏi Hoàn Nhan hồng biến thái này!

“Là Mộ Dung Thanh Liên của Tây kì quốc!”

“Mộ Dung Thanh Liên? A, Bổn cung biết rồi, ngươi nghĩ muốn làm sao đây? Là trực tiếp giết, hay là ——”

Để cho Mộ Dung Thanh Liên chết, Hoàn Nhan Bảo Châu dĩ nhiên nguyện ý.Nhưng là đã chết cũng không thể giải quyết quá nhiều vấn đề, nếu có thểđể cho Hoàn Nhan Hồng dời đi mục tiêu, đem hứng thú vào trên người MộDung Thanh Liên, thật là tốt biết bao a? Nói như vậy, mình cũng khôngchịu thân thể thống khổ! Cũng có thể cùng Long Trạch Cảnh Thiên song túc song phi rồi!

Xác định ý nghĩ của mình xong, Hoàn Nhan BảoChâu tựa vào trong ngực Hoàn Nhan hồng, “Hoàng huynh, Mộ Dung Thanh Liên là một tiểu mỹ nhân ôn nhu, là mỹ nhân của Mộ Dung gia, hiện tại MộDung Thanh Liên nổi danh Tây Lương. Hoàng huynh sao không đem nàng vàocung, hảo hảo hưởng dụng đây?”

Hoàn Nhan Bảo Châu biết, HoànNhan Hồng đã sớm từ chỗ Triệu Lãng biết được thân phận của nàng là MộDung phủ Nhị tiểu thư Mộ Dung Tâm Liên, hiện tại thấy nàng đem muội muội của mình đẩy ra, Hoàn Nhan Hồng dĩ nhiên đoán được tâm tư của nàng.

Chẳng qua là, bọ ngựa rình ve, Hoàng tước tại hậu. Hoàn Nhan Bảo Châuchỉ là muốn để cho Hoàn Nhan Hồng nhận thức Mộ Dung Thanh Liên, dời đitầm mắt của hắn, mình được giải thoát, Hoàn Nhan hồng nghĩ một mũi tênhạ hai con chim, đem đôi tỷ muội như hoa này lưu lại đây!

“Không thành vấn đề, ngươi nghĩ làm thế nào, Bổn cung cũng phối hợp giúp ngươi, ai bảo ngươi là muội muội mà Bổn cung thương yêu nhất đây!”

Hoàn Nhan Hồng nói như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu tự nhiên cao hứng, cholà kế hoạch của mình càng gần một bước. Đang âm thầm đắc ý, toàn thânchợt lạnh, không biết trên người quần áo lúc nào đã bị Hoàn Nhan Hồngcởi ra.

“Hoàng huynh ——” không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu hiểu, đau nhói lần nữa đánh tới. Mới vừa rồi vết thương lần nữa bị thương nặnghơn, nàng muốn cầu xin hắn tha cho, đầu lại bị Hoàn Nhan Hồng gắt gaođặt tại trên bàn, nước mắt nhuộm ướt xõa tóc đem ở trên mặt nàng . Cáima quỷ này, đồ biến thái này! Hoàn Nhan Bảo Châu chỉ có thể ở trong lòng hung hăng mắng Hoàn Nhan Hồng! Nhưng những… căm hận cùng nguyền rủa này không có cải biến được hiện trạng của nàng, một đêm, bi thương mà quađi. . . . . .

Hôn lễ của Phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thấtdự định tổ chức vào hai mươi tám tháng giêng ,tin tức từ Phượng Thươngtrở lại Vương Phủ sau đó truyền ra ngoài, sau một đêm, cả dân chúng kinh thành đều biết Quỷ Vương lấy vợ, nhất thời Yên kinh sôi trào lên, tấtcả mọi người khí thế ngất trời thảo luận về tân nương thứ chín củaPhượng Thương .

“Tiểu thư, hiện tại bên ngoài đang đánh cượcđầy trời, rằng tiểu thư có sống nổi qua đêm tân hôn không.” Tố Nguyệtđem hạch đào đã bóc để trước mặt Mộ Dung Thất Thất, “Sòng bạc lại bắtđầu hạ tiền đánh cuộc rồi!”

“A?” Mộ Dung Thất Thất lười biếng ngáp một cái, “Lúc trước thắng tiền có cầm về đây không? Được bao nhiêu?”

Vừa nghe Mộ Dung Thất Thất nói đến chuyện thắng tiền, Tô Mi cùng TốNguyệt cùng cười. Những thứ ngu ngốc kia, thế nhưng lại đánh cuộc BắcChu quốc thua! A, cũng không nhìn một chút tiểu thư của các nàng làngười thế nào!”Lật ngược tình thế! Ba nghìn vạn! Tiểu thư ngài không cóthấy Vô Tình đâu, thời điểm hắn kiếm tiền mừng rỡ cười toe toét ,đi theo bọn họ đặt cược!” Tô Mi đem bộ dáng Vô Tình miêu tả ra ngoài, ba thiếunữ cười đến thoải mái.

“Người đặt cửa một ngàn vạn điều tra đến đâu rồi? Là ai?”

“Là người của Phật sinh môn .” Tô Mi sửng sốt, đem kết quả Vô Tình tra được nói cho Mộ Dung Thất Thất.

“Phật sinh môn?” hàng mi xinh đẹp của Mộ Dung Thất Thất cau lại, cuốicùng để xuống, “Xem ra Long Ngạo Thiên rất có đầu óc, buôn bán lần nàylời sáu trăm ngàn!”

“Đúng vậy a, tiểu thư! Hiện tại ở sòng bạc, mọi người đang đánh cuộc ngươi có thể sống qua đêm tân hôn hay không,nhưng là người của Long Ngạo Thiên đặt cửa một trăm ngàn, đánh cuộc ngài nhất định có thể sống qua đêm tân hôn!”

Lúc này, Mộ Dung Thất Thất hứng thú, ngồi dậy, tự hỏi vấn đề Long Ngạo Thiên, “Hắn không phải đã biết thân phận của ta sao?”

“Làm sao sẽ như vậy chứ! Trừ mấy người chúng ta, không có ai biết đượcthân phận của tiểu thư , coi như người của chúng ta biết, cũng sẽ khôngnói ra. Tin tức của Long Ngạo Thiên không thể nào linh thông như vậy !”

Cái này, Mộ Dung Thất Thất kỳ quái. Nếu thân phận của mình không bị lộra ngoài ánh sáng, môn chủ Phật sinh môn Long Ngạo Thiên kia tại saomuốn đem tiền đánh cuộc đặt ở trên người mình đây? Chẳng lẽ hắn biếttrước được, hay là hắn tính toán đánh cuộc? Thật là có chút kỳ quái!

Không muốn hiểu nguyên nhân này, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát thay đổi y phục xuất hành, ra khỏi Tùng Lâu, rời Vương Phủ đi ra ngoài dạo phố.

Hai ngày này Phượng Thương không biết đang làm cái gì, thần thần bí bí , hắn không nói, nàng cũng lười hỏi. Vừa lúc tự nhiên có thời gian có thể đi ra ngoài dạo phố, Mộ Dung Thất Thất mang theo Tô Mi cùng Tố Nguyệtđi dạo trong Yên kinh.“Tiểu thư, thông Bảo trai cho ra ‘ quốc sắc thiên hương ’ mới bán vôcùng tốt! Phương quỳ gần đây kiếm tiền đếm không nghỉ tay, còn nói nếunhư tiểu thư có thời gian, phiền tiểu thư mang trang sức thiết kế bán ra ngoài, rất nhiều hoàng thân quốc thích , phu nhân quan gia đặt hàng !”

Tố Nguyệt vừa đi, vừa đem chuyện thông Bảo trai cùng tuyệt sắc phườngnhất nhất báo lại cho Mộ Dung Thất Thất. Làm ăn tốt, Mộ Dung Thất Thấtdĩ nhiên cao hứng. Hiện tại muốn xây thiên hạ đệ nhất trang, thiếu nhấtchính là tiền. Ma Vực nhiều người như vậy mỗi ngày đều cần chi tiêu, nếu như không có doanh thu, chuyện làm ăn kia không cách nào có thể vậnhành.

“Được! Chờ khi ta rãnh, sẽ thiết kế một bộ, vừa lúc gần đây có một chút ý nghĩ.”

Vừa nói chuyện. Ba người Mộ Dung Thất Thất đã đi tới một sòng bạc ởtrong thành Yên kinh. Vừa tới, chỉ nghe thấy tiếng thét bên trong, âmthanh của xúc xắc, có người cười to, có người khóc, còn có người liềumạng đánh cuộc.

“Đến nữa! Đặt cược đi! Đánh cuộc Nam Lân vươngphi có thể hay không sống đến ngày hai mươi chín! Đặt cược đặt cược a!Tuyệt đối có lời a! tân nương thứ chín rốt cuộc có thể hay không Bình An vượt qua đêm tân hôn?lời nguyền rủa hay không lại chết? Khách quan,động tâm không bằng hành động, hôm nay đặt cược đi?”

“Thật quá đáng!” Tô Mi nghĩ muốn lên trước dạy dỗ gã sai vặt gã trong sòng bạc, lại bị Mộ Dung Thất Thất kéo lại.

“Tố Nguyệt, đi hỏi coi có bao nhiêu người đánh cuộc ta thắng!” Mộ DungThất Thất đứng trên đường, híp mắt đánh giá sòng bạc danh chấn kinhthành. Địa điểm này vô cùng tốt, nếu là có thể lấy được, đó là điềukhông thể tốt hơn.

Tố Nguyệt đi không bao lâu thì trở về bêncạnh Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, trừ Long Ngạo Thiên cược cho ngài một trăm ngàn, thì không có ai đánh cuộc ngài thắng.”

“Để cho bọnhọ đánh cuộc đi ! Tỉ lệ đặt cược càng lớn, chúng ta kiếm tiền càngnhiều. Nói cho Vô Tình, ra mười vạn hoàng kim, thời điểm cuối ngày đóđem thế chấp , ta muốn người ở con đường này phải mặc quần cộc vì thuatrận!”

Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Tố Nguyệt cùng Tô Mi nhìn nhau cười một tiếng, tiểu thư nổi giận, chọc giận tiểu thư kết quả rấtkhó coi. Mười vạn hoàng kim, dựa theo tỉ lệ đặt cược hiện tại , sẽ làmcho bọn họ thua táng gia bại sản. Ba người đang chuẩn bị đi, không ngờgặp được ba người quen —— Dư Thi Thi, Hoàn Nhan Bảo Châu, còn có Mục VũĐiệp.

“Ơ, thật là trùng hợp!” Vừa thấy được Mộ Dung Thất Thất,Dư Thi Thi khẽ mỉm cười, trên mặt nụ cười ôn nhu, nhìn cực kì giả dối,làm cho người ta cảm thấy ác tâm.”Công chúa cũng đi dạo phố a!”

“Đúng vậy a, đi ra ngoài dạo một chút, xem một chút có chuyện tình mớimẻ gì.” Giả ngây vô tội, Mộ Dung Thất Thất tự nhận thứ hai, không ainhận đệ nhất . Lúc trước Dư Thi Thi bị giam một tháng, kì hạn đã qua,hiện tại được thả ra, nàng nếu muốn giả bộ, Mộ Dung Thất Thất đươngnhiên phụng bồi.

“Ha hả, chuyện mới mẻ rất nhiều, bất quá gần đây mọi người đều đàm luận về hôn sự của Nam Lân vương .”

Dư Thi Thi ra vẻ đồng tình nhìn Mộ Dung Thất Thất, trong mắt tựa hồgiống như vì công chúa đi lấy chồng xa mà lo lắng, “Ai, không biết côngchúa có nghe nói không, tất cả mọi người nói ngươi sống không quá đêmtân hôn đâu!”

“Có nghe nói.”

Mộ Dung Thất Thất thoảimái đưa ra đáp án của bản thân, Dư Thi Thi rất kinh ngạc, cùng Hoàn Nhan Bảo Châu, Mục Vũ Điệp trao đổi ánh mắt, ba người đi tới trước mặt MộDung Thất Thất, cùng là một vẻ mặt”Ngươi rất đáng thương” , thương hạinhìn Mộ Dung Thất Thất.

“Công chúa, có câu ta không biết có nên nói hay không.”

“Nói ——” thấy Dư Thi Thi lại giả bộ, Mộ Dung Thất Thất rốt cục có chút chán ghét.

“Nói cái gì?” Dư Thi Thi sửng sốt.

“Có lời gì nói mau, có rắm mau thả a!” Mộ Dung Thất Thất móc móc lỗtai, “Thái Tử Phi, ngươi nhanh lên một chút nói đi, ta còn phải đi tuyệt sắc phường mua đồ đây!”

Mộ Dung Thất Thất không cho mình mặtmũi như vậy, khiến cho sắc mặt Dư Thi Thi có chút khó coi, nhưng là MộDung Thất Thất ở cuộc thi tranh tài bốn nước nàng cũng đã nghe nói qua,bây giờ thời điểm đối với Phương Chính là thế đang vượng, Dư Thi Thi sẽkhông cùng nàng đối cứng.

Dư Thi Thi có chút ngượng ngùng nhìnthoáng qua Mục Vũ Điệp, hắng giọng một cái, “Công chúa, Nam Lân vươngbát tự cứng rắn, vạn nhất công chúa thân yếu, đây không phải là cùng mấy vị Vương Phi trước kia giống nhau? Ta nghe người ta nói, gặp phải Mệnhcứng rắn , nếu là có thể cưới hai nàng đồng thời vào cửa, có thể hóagiải sát khí, công chúa không bằng suy nghĩ một chút, vì Vương gia cướivợ bé, đến cùng lúc đó song hỷ lâm môn, dệt hoa trên gấm, thật tốt!”

Mộ Dung Thất Thất kém chút nữa phun một ngụm thô tục trên mặt Dư ThiThi. Cái quái gì a! Nàng còn chưa có kết hôn mà, đã nghĩ ngợi cưới tiểulão bà cho Phượng thương, nữ nhân này thật là vô sỉ!

Mặc dùtrong lòng nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất mặt ngoài vẫn bất động thanhsắc, ” ngươi nói như vậy, nhất định là trong lòng đã chọn được ngườithích hợp rồi, cũng không biết Thái Tử Phi nương nương nói người này làai đây?”

Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Dư Thi Thi trong lòngxuy một tiếng, lúc trước không phải là ra vẻ cùng Phượng thương rất ânái ở cùng một chỗ sao? Lúc này liên quan đến đến tánh mạng của mình rồi, làm sao cũng sợ đây? Bất quá mục đích của mình còn không có đạt thành,Dư Thi Thi chắc chắn không đem biểu hiện của mình hiện ở trên mặt , nàng cười khanh khách mà đem Mục Vũ Điệp đẩy tới trước mặt Mộ Dung ThấtThất.

“Công chúa nhìn Mục tiểu thư như thế nào? Thừa tướng đạinhân đã tìm người tính toán , Mục tiểu thư cùng Vương gia bát tự cực kỳxứng đôi, nếu có thể kết làm liền cành, nhất định sẽ vượng phu cùngvượng công chúa ngươi!”

Bát vương đản! Nếu không phải có TốNguyệt ở một bên lôi kéo, Tô Mi kém chút nữa một cước đạp bay Dư ThiThi. Thật là một đám tiện nhân! Tiểu thư còn chưa có kết hôn,đã đem mũinhọn chĩa vào phủ, những người này là thứ gì đây!

“Mục tiểu thư, ngươi cũng nghĩ như vậy đi?” Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Mục Vũ Điệp.

Mặc dù lúc trước ở Ung châu, Mục Vũ Điệp bị kinh sợ có chút ngu si,nhưng sau khi lí trí dần dần khôi phục, chẳng qua là đem đoạn trí nhớkinh khủng kia phong kín lại, người lại trở nên giống như trước đây.

Thấy Mộ Dung Thất Thất hỏi mình, Mục Vũ Điệp có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

Chuyện này nàng cũng không sợ, tổ phụ nói, hắn sẽ cho nàng chỗ dựa, nếu hoàng thượng ban chỉ, cho dù Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất phảnđối, cũng không được. Mục Vũ Điệp bây giờ quyết tâm muốn gả cho PhượngThương, vì người nam nhân này đợi tới hai mươi tuổi, thời điểm muốn trởthành việc chê cười của Yên kinh, nếu không thể gả cho Phượng thương,chỉ có thể chết đi cho xong rồi!

Thấy trên mặt hồng hồng củaMục Vũ Điệp tràn đầy nồng mật ý xuân, Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên nghĩđến một chuyện, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói.” Chuyện kia thật tốt! Mục tiểu thư vào cửa, nếu thật sự có thể hóa giải sát khí trên người Vương gia, cũng không có chuyện gì tốt hơn. Như vậy ta cũngcó thêm một muội muội, bình thường có thể tới tâm sự nói chuyện!”

“Công chúa, ngài đáp ứng?” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói chuyện như vậy, Mục Vũ Điệp vô cùng kích động.

Mục Vũ Điệp biết vị trí Mộ Dung Thất Thất ở trong lòng Phượng thương,có câu là dưa hái xanh không ngọt, nếu Mộ Dung Thất Thất không gật đầu,cho dù nàng có vào Vương Phủ, Phượng thương cũng tuyệt đối sẽ không đemnàng coi ra gì. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất mở miệng nói như vậy, có phải hay không hạnh phúc sau này của nàng có hi vọng?