Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 82: Nữ nhân ở dưới đất



Mộ Dung Thất Thất vẫn úp mặt ở trong ngực Phượng thương, dùng dằng không chịu ngẩng đầu lên, Phượng Thương cười ôm nàng, dùng áo choàng đem MộDung Thất Thất che lại, chờ cho đến khi người chung quanh tản ra , hắnmới đem nàng bế lên.

“Khanh Khanh, nàng có biết nguyện vọng năm mới của ta là gì không?” trong đôi mắt dài hẹp của Phượng Thương trànđầy khao khát tình yêu, khiến cho gương mặt vốn hồng của Mộ Dung ThấtThất một lần nữa lây nhiễm thêm một hồng sắc, không thể làm gì khác hơnlà ngẩng đầu ngó chừng bầu trời đêm đầy sao.

Những chấm nhỏkia, nhấy nháy không ngừng, khiến cho Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới bầutrời đêm kiếp trước, cũng là ánh sáng ngọc lập lòe như vậy. Nghĩa phụ,con đã tìm được người yêu mình, nghĩa phụ, con ở chỗ này sống vô cùngtốt, nghĩa phụ, ta rốt cục hiểu ý nghĩa của việc trọng sinh rồi, chínhlà vì để cho con đạt được tình yêu chân thành, để cho con gặp được hắn——

Mùng một, khí lạnh rất nặng, bởi vì ngày hôm trước thức đêmđón giao thừa, nên sáng sớm Mộ Dung Thất Thất thật lâu mới rời giường.

Mới vừa rời giường , Tô Mi đã mang tới một chậu mai ngũ sắc đặt ở trong phòng Mộ Dung Thất Thất.

“Tiểu thư, ngươi nhìn xem, năm màu hoa mai, có đẹp hay không? Ta lầnđầu tiên nhìn thấy hoa mai xinh đẹp như vậy!” lời của Tô Min khiến MộDung Thất Thất đem lực chú ý lên chậu cảnh kia. Quả nhiên, một bụi mainho nhỏ, phía trên nhìn là Hồng, phấn, vàng, xanh, trắng năm loại màusắc hoa mai, thật là cực kỳ hiếm thấy.

“Chỗ nào đem tới?”

Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng hít hà lấy mùi thơm của hoa mai, thoáng cáiđã thích bồn hoa mai này.

“Là sư phụ của Phật Đà tự đưa tới, năm trước Vương gia tặng lương thực, áo bông đem tới để cho mọi người đón năm mới. Vì vậy, mùng một tăngnhân trong chùa sẽ đưa một chậu Mai ngũ sắc tới đây, người vẫn còn chưađi, đang ở phía trước Mai Viên đây!”

“Đi, đi xem một chút!”

Mộ Dung Thất Thất mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong liền đến MaiViên, thật xa, đã nhìn thấy một người tăng nhân mặc áo cà sa màu vàng,lưng khom, đang ngẩng đầu nhìn hoa mai.

“Đại sư, chúc mừng nămmới!” Mộ Dung Thất Thất cười đi qua, chờ tăng nhân quay sang, Mộ DungThất Thất mới nhìn rõ ràng mặt của hắn. Đây là một vị tăng nhân lâu năm, tóc hoa râm, chòm râu cũng màu hoa râm, thân hình gầy gò, mặt mũi xấuxí. Ở bên má trái hắn, có một vết bỏng lớn, kéo dài tới cổ, khiến chohắn nhìn qua có chút kinh khủng, bất quá hắn có một đôi mắt từ bi ônnhu.

Tăng nhân không nói gì, chẳng qua là chắp tay trước ngực, đối với Mộ Dung Thất Thất hành lễ.

“Tiểu thư, hắn không nói chuyện được!” Tố Nguyệt ở bên cạnh giải thích.

“Ta biết rồi.” Mộ Dung Thất Thất đến bên cạnh tăng nhân, khẽ mỉm cười,“Đại sư cũng thích hoa mai a? Đại sư hôm nay đưa tới năm màu Mai, ta vôcùng thích, cám ơn đại sư!”

Nghe Mộ Dung Thất Thất nói rấtthích, tăng nhân cười, nụ cười tang thương giống như tuyết trắng trênnúi cao, tinh khiết , tràn đầy thương xót phổ độ chúng sinh. Tăng nhânhai tay lần nữa tạo thành chữ thập, đối với Mộ Dung Thất Thất cảm tạ,sau đó xoay người rời đi Mai Viên.

“Đại sư muốn đi sao? Ta tiễn ngài!”

Chẳng biết tại sao, Mộ Dung Thất Thất đối với vị lão nhân hiền lành này có một loại cảm giác đặc thù, mặc dù lão nhân chưa từng nói chuyện,nhưng ánh mắt của hắn giống như có thể hiểu rõ tâm linh con người.

Mộ Dung Thất Thất đưa tăng nhân tới cửa sơn trang, chờ bóng lưng tăngnhân biến mất ở trước mắt nàng, Mộ Dung Thất Thất mới xoay người vàocửa.

Chờ đại môn Phượng Vũ sơn trang khép lại , tăng nhân lảođảo một cái, tay chống đại thụ bên cạnh, cố gắng khắc chế thật lâu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, rơi trên hoàng sa của hắn.

Minh Nguyệt, là nàng sao? Là nàng không nỡ để ta một mình ở lại trên thế gian chịu khổ, cho nên đem bảo bối đưa đến bên cạnh ta sao? MinhNguyệt, ta tìm được tiểu bảo bối rồi, ta tìm được bảo bối của chúng tarồi! Minh Nguyệt, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố bảobối, cũng sẽ đem chân tướng năm đó ra nói, rửa sạch oan khuất cho nàng!

Lau nước mắt nơi khóe mắt, mang theo tâm tình kích động, tăng nhân từng bước từng bước, giẫm trên tuyết trắng, rời đi Phượng Vũ sơn trang.

Kể từ khi có chậu mai ngũ sắc, Mộ Dung Thất Thất mỗi ngày đều tự mìnhchăm sóc chúng.”Thật xinh đẹp! Cũng không biết vị lão bá kia làm thế nào nuôi trồng ra hoa mai ngũ sắc này. Hắn nhất định là người cực kỳ yêumai, cho nên hết sức chuyên chú, mới có thể tạo ra được những đóa hoamai xinh đẹp như vậy!”

“Khanh Khanh nếu là thích, ta cho ngườiđi thỉnh vị tăng nhân kia trở lại? Đến lúc đó ở bên trong sơn trangtrồng mai ngũ sắc, để cho Khanh Khanh yêu đủ, có được hay không?” Phượng Thương nói xong, lập tức phái người đi Phật Đà tự, lại không nghĩ tớingười trở lại bẩm báo rằng vị tăng nhân kia đã viên tịch.

“Viên tịch ——”

Nghe tin tức thế, Mộ Dung Thất Thất sửng sốt, trong lòng không khỏiphiền muộn. Lúc trước còn mới gặp vị lão bá kia, hiện tại người đã không còn trên đời quả là thế sự vô thường.

Mộ Dung Thất Thất tựmình đem mai ngũ sắc dời đến trồng trước mộ của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, đóa hoa mai ngũ sắc nho nhỏ, nở ra càng xinh đẹp.

“Tướng quân cùng công chúa hẳn là sẽ thích hoa mai này!” Mộ Dung ThấtThất dựa vào Phượng thương, “Chúng ta không phải là sắp rời đi sao?Vương gia, ta không nỡ xa nơi này!”

“uhm.” Phượng thương nhẹgiọng đáp lời, “Cậu đã đưa tin thúc dục nhiều lần, không đi nữa, đoánchừng kinh thành sẽ phái người tới đón chúng ta.”

“Vương gia,ta thật thích nơi này ! Chờ bắt đầu mùa đông năm nay, chúng ta tới đâytắm Ôn Tuyền!” Vừa nghe nói phải đi, Mộ Dung Thất Thất trong lòng cóchút không nỡ. Ở Phượng Vũ sơn trang, có một vườn đào viên. Có thể ở nơi này có cuộc sống không buồn không lo, là một việc cở nào hạnh phúc a!

“Tốt!” Thấy Mộ Dung Thất Thất thích Phượng Vũ sơn trang, Phượng thươngcao hứng phi thường. Hắn từngnghĩ tới, nhất định phải tìm một người thếtử phi thích Phượng Vũ sơn trang , có thể giống phụ thân và mẫu thân cócuộc sống hạnh phúc ở chỗ này. Cũng may trời cao có lòng thương hại, rốt cục đem Mộ Dung Thất Thất đưa đến bên cạnh hắn, so với hạnh phúc hiệntại, thì những khổ cực đã qua có tính là cái gì đâu!Sau hai ngày, nhóm người Phượng Thương trở về Ung châu thành.

“Đây là văn thư tìm được! Ngươi lấy đi!” Mộ Dung Thất Thất đem văn thư Phượng thương đưa, đưa cho Thiết Huyết.

“Dạ!” Thiết huyết cười, vết đao trên mặt khi cười nhu hòa đi rất nhiều, “Phương Tịnh bảo đưa bản vẽ cho tiểu thư nhìn, xem còn có cái gì cầncải tiến không?”

“Thay đổi những phần ta đã đánh dấu, PhươngTịnh vừa nhìn sẽ hiểu. Trở về nói cho Phương Tịnh, ta muốn chế tạo mộtcái pháo đài bền chắc nhất cái thế giới này, bảo hắn đừng tiết kiệmtiền! Hết thảy vấn đề có thể dùng tiền giải quyết , cũng không phải làvấn đề nữa. Không cần đẹp đẽ quý giá, nhưng nhất định phải bền chắc. Mặt khác, chức năng phòng cháy nhất định phải tốt, ta không muốn thôn trang mà mình cực khổ xây dựng cuối cùng bị một mồi lửa đốt hết.”

“Dạ! ta sẽ đem lời tiểu thư truyền đạt tới Phương Tịnh . Tiểu thư, đâylà khế đất của tất cả cửa hàng ở Nam tứ châu, chúng ta chọn lấy cửa hàng tốt nhất để cho Bảo khố và Tuyệt Sắc phường, những cửa hàng khác dựatheo tiểu thư nói, căn cứ vào vị trí khác nhau, áp dụng các mức giá khác nhau cho người khác thuê. Những hộ thương nhân kia đối với phương thứccủa chúng ta phi thường hài lòng, rất nhiều người nguyện ý hợp tác.”

“Ha hả ——” nghe Thiết Huyết nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười.

“Chuyện kiếm được tiền, mọi người dĩ nhiên nguyện ý. Trước kia Nam tứchâu bị Hạ Lan gia chiếm dụng, làm ăn cái gì cũng phải theo ý bọn họ ,như vậy quá mức độc đoán. Ta không có nhiều tinh lực để xử lí như vậy,hơn nữa mọi người cùng nhau kiếm tiền, sẽ giảm bớt cạnh tranh, đây mớilà đạo lí buôn bán. Không bao lâu, ưu thế của chúng ta được nâng cao,nhất định sẽ vượt qua ba châu khác .”

“Chỉ cần đem cả đại cụcđiều khiển ở trong tay, tin tưởng sẽ có càng nhiều thương nhân tới Namtứ châu làm ăn, đến lúc đó Nam tứ châu nhất định sẽ trở thành nơi sầmuất nhất trong mười sáu châu ở U Vân.”

Mộ Dung Thất Thất nóinhững lời này, khiến cho Thiết Huyết kính nể không dứt, không nghĩ tớitiểu thư còn có thiên phú buôn bán tuyệt thế như vậy.

“Tiểu thư, gần đây người của Phật Sinh môn xuất hiện ở Nam tứ châu, dường như đang dò thăm lai lịch của chúng ta.”

“Không có chuyện gì, Phật Sinh môn sẽ không đụng đến chúng ta . LongNgạo Thiên cùng cha nuôi có ước định, trong mười năm, Phật Sinh môn cũng sẽ không đánh chủ ý tới Ma Vực . Chẳng qua là, qua năm năm sau, bọn họmuốn nuốt Ma Vực chúng ta, cũng không phải dễ dàng như vậy.”

“Nhưng là tiểu thư cùng Minh Nguyệt Thịnh liên thủ, bên này lại bị PhậtSinh môn tra được có liên quan đến Ma Vực, Quang Hoa công tử cùng Ma Vực quan hệ không phải bị lộ ra sao? Vạn nhất tra được ra tiểu thư, tiểuthư chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Thiết Huyết đối với sự an nguy của Mộ Dung Thất Thất có chút bận tâm, tiểu thư là người chủ chốt của MaVực , ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, đây cũng là những gì MaTôn đại nhân trước khi chết liên tục dặn dò hắn và Vô Tình , nhất địnhphải bảo vệ tốt cho tiểu thư.

“Vậy thì thả tin ra ngoài, nóiQuang Hoa công tử cùng Độc Tiên Nhi là một đôi, như vậy, là có thể giảithích rõ, người khác cũng sẽ không hoài nghi ——”

Bên này, NạpLan Tín đem kết quả điều tra hồi báo cho Phượng thương, mắt phượng híplại thành một đường, “Nói như vậy là Quang Hoa công tử tìm tới MinhNguyệt Thịnh, sau đó Quang Hoa công tử cùng Ma Vực liên thủ diệt trừ HạLan thế gia?”

“Đúng vậy. Nói như vậy…, cũng là hợp tình hợp lý. Hạ Lan Mẫn cực kỳ yêu thích y phục của Tuyệt Sắc phường, Độc Tiên Nhivừa am hiểu dụng độc, chỉ cần đem độc này đặt ở trên y phục, là có thểthần không hay quỷ không biết đoạt tánh mạng của người ta.”

“Chẳng qua là, thuộc hạ không nghĩ tới Quang Hoa công tử sẽ cùng ĐộcTiên Nhi là một đôi. Độc Tiên Nhi là đầu lĩnh Ma Vực , Quang Hoa công tử thì vẫn là lấy hình tượng chính diện xuất hiện, có câu chính tà đốilập, không nghĩ tới Quang Hoa công tử sẽ chọn cùng Độc Tiên Nhi ở chungmột chỗ! Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ thế nhân biết được, có thể sẽ chốnglại Tuyệt Sắc phường cùng Thông Bảo trai sao?”

Nghe Nạp Lan Tín nói như vậy, Phượng Thương cười khẽ một tiếng, “Bản thân ta rất bộiphục Quang Hoa công tử này. Tin đồn phố phường, nói Quang Hoa công tử là thiên hạ đệ nhất công tử, hắn có thể vứt bỏ danh dự danh vọng, lựa chọn cùng Độc Tiên Nhi ở chung một chỗ, có thể thấy được hai người là thậttâm yêu nhau. Hơn nữa, Độc Tiên Nhi tuy nhiều tin đồn, nhưng là chưatừng có nói qua Độc Tiên Nhi lạm sát kẻ vô tội , cho nên Độc Tiên Nhichỉ sợ tính tình thực sự cũng khác lời đồn. Hai người ở chung một chỗ,cũng là tuyệt phối!”

“Vương gia, bây giờ có phải nên yên tâmhay không? Về tin tức tình cảm của Độc Tiên Nhi, Vương gia ở cùng Vươngphi không cần lo lắng?” Thấy Phượng Thương nói vậy, Nạp Lan Tín khôngnhịn được trêu chọc .

“Ha hả ——” Phượng Thương không có trảlời, tảng đá trong lòng rốt cục cũng buông xuống. Ma Tôn đối với hắn cóân cứu mạng, hắn cũng hứa hẹn cần có lúc trợ giúp Ma Vực. Bất quá bâygiờ Độc Tiên Nhi rốt cuộc cũng có chỗ dựa, hắn coi như là yên tâm, coinhư là đối với Ma Tôn có lời giao phó.

Nghỉ ngơi ở Ung Châu mấy ngày, Phượng Thương rốt cục quyết định hồi kinh.

Tuyển thủ của Đông Lỗ quốc đã trở về nước, Nam Phượng quốc cũng đã sớmrời đi, chỉ có tuyển thủ Tây kỳ quốc đang bị thương , hoặc bởi vì đấukhí mà cần nghỉ ngơi, cho nên ở lại Ung châu thành. Lần này PhượngThương hồi kinh, Long Trạch Cảnh Thiên quyết định đi theo Phượng Thương, hồi kinh tham gia đám cưới của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ,sau đó cùng Thượng Quan Vô Kị cùng nhau về Tây kỳ quốc.

Lễ mừng năm mới Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở Phượng Vũ sơn trang đónnăm mới, cũng không có mang theo Hoàn Nhan Bảo Châu, Phượng Thương không thích người khác làm ảnh hưởng tới tâm tình của hắn và Mộ Dung ThấtThất , dứt khoát đem Hoàn Nhan Bảo Châu để lại thành Ung Châu.

Vốn hẳn là một chuyện khổ, nhưng Hoàn Nhan Bảo Châu lại rất cao hứng,mỗi ngày đi tới trạm dịch Tây kỳ quốc, thăm Long Trạch Cảnh Thiên, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên đối với công chúa Bắc Chu quốc này có chútkhông giải thích được. Nhưng là ở trên địa bàn của người ta, cũng khôngnên có lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, chẳng qua là ôn hoà, nhưngthái độnày lại không hù dọa Hoàn Nhan Bảo Châu chạy, nàng vẫn mỗi ngày tới nhưcũ, đối với Long Trạch Cảnh Thiên lưu luyến.

Hiện tại, LongTrạch Cảnh Thiên muốn đi theo bọn họ đi Tây Lương, Hoàn Nhan Bảo Châu là người cao hứng nhất. Lúc trước nàng còn đang lo lắng, rốt cuộc lấyphương thức gì thuyết phục Hoàn Nhan Liệt, đem nàng gả cho Long TrạchCảnh Thiên. Hiện tại cơ hội cứ như vậy mà đưa tới cửa.

HoànNhan Bảo Châu cao hứng, nhưng Mộ Dung Thanh Liên thì vui mừng không nổi. Mặc dù vết thương trên người đã kết vảy, cũng không đau đớn đến vậy,nhưng là bên người lại xuất hiện hoa hồ điệp do Mộ Dung Thất Thất gâyra, khiến cho tâm tình nàng thật không tốt.

Bởi vì bị thươngchân trái, cần tĩnh dưỡng, nên không thể đi theo Long Trạch Cảnh Thiên,khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu có thời cơ lợi dụng, bộ dạng mê trai đứngbên cạnh Long Trạch Cảnh Thiên, điều này làm cho Mộ Dung Thanh Liên khócó thể chịu được .

Hoàn Nhan Bảo Châu là công chúa Bắc Chu quốc , Mộ Dung Thanh Liên đắc tội không được, nhưng lửa giận trong lòng vẫncòn , thỉnh thoảng cũng sẽ dùng một ít lời nói tới kích thích Hoàn NhanBảo Châu. Bất quá đối phương mượn danh công chúa, thỉnh thoảng tới ứchiếp nàng, cộng thêm Long Trạch Cảnh Thiên cũng không như lúc trước chechở nàng, làm cho Mộ Dung Thanh Liên ở sau lưng rớt không ít nước mắt.Dọc đường đi, Mộ Dung Thanh Liên một bụng oan ức, hận không thể tìm cơhội giết chết Hoàn Nhan Bảo Châu, nhưng cái này chỉ giới hạn trong tưởng tượng, không cách nào áp dụng được. Bất đồng với Mộ Dung Thanh Liên,Bạch Ức Nguyệt được Mộ Dung Thất Thất chiếu cố, thân thể vốn tiêu hao do đấu khí, trong thời gian ngắn đã khôi phục dần.

Khi biết đượctin tức này, Mộ Dung Thanh Liên một lần nữa ở trong lòng hỏi thăm tổtông mười tám đời của Mộ Dung Thất Thất, rõ ràng mình mới là muội muộicủa nàng, tại sao nàng đối với người ngoài so với mình còn tốt hơn? Thật là một tiện nhân!

Bất quá, lời này cũng chỉ là nói ở tronglòng. Kể từ khi cuộc thi tranh tài bốn nước, sau khi bị Mộ Dung ThấtThất”Chiếu cố”, hiện tại Mộ Dung Thanh Liên thấy Mộ Dung Thất Thất là cả người cũng sẽ run run.

Già Lam đã trở về Đông lỗ, sẽ không cóai có thể bảo vệ nàng, vạn nhất Mộ Dung Thất Thất thật muốn giết nàng,nàng sẽ chết bất đắc kì tử. Cho nên, Mộ Dung Thanh Liên mặc dù vô cùngchán ghét Mộ Dung Thất Thất, hận không đem đầu nàng chặt xuống làm cầuđá, vẫn phải phi thường cẩn thận như trước, lo lắng sợ có hành động gìchọc tới Mộ Dung Thất Thất, khiến mình mang đến họa sát thân.

Chờ trở lại Tây Lương, đã qua lễ Nguyên tiêu.

Bắc Chu quốc trong cuộc thi bốn nước tranh tài đã lấy được chiến thắng, tin tức này truyền tới vào thời điểm lễ mừng năm mới của Bắc Chu quốc,nên đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong lúc nhất thời, bách tính yêunước nhiệt tình dâng cao, hưng phấn cao độ, mãi cho đến năm sau, cònkhông có tiêu giảm.

Chờ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thấttrở lại Vương Phủ, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy một trận tiếng vỗ tay,Phượng Tề cùng Phượng Ngọc dẫn dắt cả người ở trong Vương Phủ tới trướccửa hoan nghênh, cùng vổ tay, nghênh đón Gia cùng Vương Phi trở lại.

“Vương gia, hoàng thượng chờ ngài trở lại!” Mộ Dung Thất Thất choPhượng Thương một nụ cười ôn nhu, Phượng Thương gật đầu, cùng người đivào cung.

Vào ngự thư phòng, Phượng Thương vừa muốn hành lễ, đã bị Hoàn Nhan Liệt ngăn cản, lập tức ban thưởng ghế ngồi. Bắc Chu quốcthắng, khiến cho vị hoàng đế Hoàn Nhan Liệt này nụ cười trên mặt càngnhiều, hắn thật cao hứng, rốt cục cũng lấy được đầu tên, đây cũng làvinh quang vô cùng a!

Nghe Phượng Thương kể rõ sự tình tranhtài đã xảy ra, Hoàn Nhan Liệt vỗ một cái , cười híp mắt, “Trẫm xem a,Chiêu Dương công chúa này là cũng không phải người phàm a! Kể từ sau khi nàng tới, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi, xem ra nàng thật sự làmột phúc tinh.”

Hoàn Nhan Liệt khích lệ Phượng thương, Phượng Thương chẳng qua là cười cười, “Cũng là nhờ hồng phúc của cậu!”

Lời này, khiến cho Hoàn Nhan Liệt nghe cực kỳ cao hứng, vuốt vuốt chòmrâu, Hoàn Nhan Liệt rốt cục cũng nói tới chánh sự, “Trẫm gọi ngươi tới,chính là nói cho ngươi biết, ngày lành của các ngươi đã chọn xong rồi!Ngày hai mươi tám tháng giêng! Ngày này là tốt nhất!”

Thấy Hoàn Nhan Liệt kêu mình tới để nói là cái này, Phượng Thương lúc này đứnglên, đối với Hoàn Nhan Liệt hành đại lễ, “Cháu ngoại cám ơn cậu! Cám ơncậu!”

Giữa lông mày của Phượng Thương biểu hiện cao hứng cùng kích động rất rõ ràng, Hoàn Nhan Liệt thấy thế, cười lớn lên.

“Trẫm cũng biết ngươi rất cao hứng! Cho nên mới chọn ngày lành sớm mộtchút, để cho ngươi sớm một chút ôm mỹ nhân về! Ha hả, ngươi xem, cũngkhông phải là lần đầu tiên đón dâu, lại cao hứng thành ra như vậy, xemra Chiêu Dương công chúa thật sự quan trọng đối với ngươi a! Ha ha ha!Tốt , tốt!”

“Nếm thử điểm tâm Cung Lí làm đi, gọi hoa mai tô,ngươi nhất định rất thích.” Hoàn Nhan Liệt sai người mang lên trà cùngđiểm tâm, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, vừa cùng Phượng Thương nói vềchuyện hôn lễ, Phượng Thương gật đầu lia lịa.

Phượng Thương lưu lại một lúc, ăn mấy khối điểm tâm Cung Lí làm kiểu mới, uống trà, Hoàn Nhan Liệt lúc này mới thả cho hắn đi.

Chờ Phượng thương đi , nụ cười trên mặt Hoàn Nhan Liệt từ từ biến mất,cuối cùng âm trầm hạ lệnh xuống.”Kính Đức, bãi giá, trẫm muốn đi TrườngThu Cung!”

Trường Thu Cung, vốn là chỗ ở của hoàng hậu, nhưnghoàng hậu của Hoàn Nhan Liệt cũng không có ở đó, ngược lại nơi này lànơi phi tử Hoàn Nhan Liệt cưng chiều ở đó. Kiểm định lại trước sau cótổng cộng tám vị Hoàng quý phi, bất quá đều mất sớm, hiện tại chỗ nàychính là nơi của tân phi Hoàn Nhan Liệt cưng chiều, Hoàng quý phi thứchín của Bắc Chu quốc Nguyệt Lan Chi.

Vừa nghe nói hoàng thượng muốn tới đây, nàng còn chưa kịp chuẩn bị, Nguyệt Lan Chi lập tức runrun, lược trong tay rơi trên mặt đất.

Làm sao bây giờ? Hắn muốn tới rồi! Vừa nghĩ tới mỗi lần làm cái chuyện biến thái kia, Nguyệt LanChi đã cảm thấy sợ. Rõ ràng là ban ngày, tại sao hắn lại tới đây? Chẳnglẽ hắn không cần xử lý quốc sự sao? Hắn tới làm cái gì ——

“Nương nương, ngài làm sao vậy?” Cung nữ Xuân Hạnh tiến lên, thấy Nguyệt Lan Chi cả người run run, vừa định gọi thái y, đã bị Nguyệt Lan Chingăn cản, “Đừng, Xuân hạnh, Bổn cung không có chuyện gì.”

“Nương nương, ngài không phải là không muốn hoàng thượng tới đây chứ?”Xuân Hạnh xem xét chung quanh, không có người khác, liền nhỏ giọng hỏi.Xuân Hạnh mặc dù là cung nữ mới tới, nhưng là ở Trường Thu Cung mấyngày, cũng có thể nhìn ra một vài vấn đề .

Tựa hồ mỗi lần hoàng thượng tới đây, nương nương cũng sẽ sợ, hơn nữa Nguyệt Lan Chi nhìnthấy Hoàn Nhan Liệt tựa như chuột thấy mèo.

Có một lần XuânHạnh tận mắt thấy Hoàn Nhan Liệt hướng Nguyệt Lan Chi cười một tiếng,Nguyệt Lan Chi mặt lập tức bị làm cho sợ đến trắng bệch, mặc dù kinhngạc, trong mắt người khác Nguyệt quý phi được sủng ái này tại sao lạinhư vậy, nhưng Xuân Hạnh cũng không ngu, biết rõ quy củ cung đình, chonên vững vàng giữu miệng, cũng không nói gì. Bây giờ nhìn lại, Hoàng quý phi trong mắt người ngoài cũng không giống như vậy.Nghe Xuân hạnh nhắc tới Hoàn Nhan Liệt, Nguyệt Lan Chi sợ run cả người.Không phải không muốn cho hắn tới, mà nàng vĩnh viễn cũng không muốnnhìn thấy hắn! Người nam nhân này, căn bản là không phải là người, mà là ma quỷ!

“Xuân Hạnh, đừng nói nữa, nếu không ngươi cùng Bổn cung sẽ sống không được.”

Xuân Hạnh đã là cung nữ thứ sáu ở bên cạnh nàng rồi, các cung nữ trướckia đều đã chết hết. Xuân Hạnh là người tốt, nàng xem Xuân Hạnh như muội muội, cho nên mới phải nhắc nhở nàng như vậy.

Thấy Nguyệt LanChi sắc mặt tái nhợt, cùng ánh mắt thật tình, Xuân Hạnh gật đầu, “Nươngnương, ngài yên tâm, ta sẽ không nói .”

“Giúp bản cung trangđiểm, mang bạch y lấy ra, hoàng thượng thích ta mặc đồ bạch y.” Mặc dùtrong lòng sợ, nhưng Nguyệt Lan Chi biết, mình chạy không thoát, chỉ cóthể thừa nhận. Để cho hắn vui vẻ, cuộc sống của nàng mới có thể sống khá giả, huống chi người nhà cùng tộc nhân của nàng đều ở trong tay HoànNhan Liệt, cho dù không vì mình, cũng phải vì cha mẹ và đệ đệ.

Chờ Nguyệt Lan Chi trang phục chỉnh tề, một tiếng “Hoàng thượng giá lâm” liền truyền vào. Nguyệt Lan Chi hít một hơi thật sâu, hướng về phíagương nở một nụ cười, xoay người đi ra ngoài.

“Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Nguyệt Lan Chi cười khanh khách hành lễ ở trước mặt Hoàn Nhan Liệt,Hoàn Nhan Liệt hừ một tiếng, phất tay áo vào Trường Thu Cung.

Đây là tại sao? Cung nhân trong Trường Thu Cung rất kinh ngạc, hôm naytâm tình hoàng thượng không tốt sao? Nguyệt Lan Chi sắc mặt rất khó coi, Hoàn Nhan Liệt tâm tình không tốt, nghĩa là cuộc sống của nàng cũngkhông được khá giả a.

“Hoàng thượng, ngài hôm nay là làm saovậy? Có phải lúc thượng triều những lão già kia lại khiến ngài tức giậnhay không?” Hít vào một hơi, Nguyệt Lan Chi cười đi theo phía sau HoànNhan Liệt , sai Xuân hạnh bưng tới bát canh hạt sen ngân nhĩ, “Xin ngàibớt giận! Chớ cùng bọn họ chấp nhặt. Nếm thử canh hạt sen ngân nhĩ nàycoi, nô tì cố tình làm riêng cho ngài!”

Nguyệt Lan Chi từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười ngọt, khiến cho trên mặt Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc cũng dễ nhìn một chút.

” Nô tì bón cho ngài!” Nguyệt Lan Chi đem một thìa canh hạt sen ngânnhĩ, đút tới khóe miệng Hoàn Nhan Liệt, “Bệ hạ, ngài nếm thử xem!”

“Không tệ!” Nếm thử một miếng, Hoàn Nhan Liệt một phát bắt được tay của Nguyệt Lan Chi đến trước mặt mình, Kính Đức lập tức phất tay, người bên cạnh tất cả lui ra, trong phòng chỉ còn lại Hoàn Nhan Liệt cùng NguyệtLan chi.

Nguyệt Lan chi tim đập thình thịch, mặc dù Hoàn NhanLiệt bắt tay làm đau nàng, nhưng nàng không dám hừ một tiếng, trên mặtvẫn treo nụ cười ôn nhu như cũ, ôn nhu hỏi Hoàn Nhan Liệt, “Bệ hạ, ngàilàm sao vậy? Có phải hay khôngtrên mặt Nguyệt Nhi có cái gì? Hay làNguyệt Nhi hôm này trang điểm sơ xài?”

Hoàn Nhan Liệt không nói chuyện, híp mắt, ngó chừng Nguyệt Lan Chi, không nhúc nhích, cái tư thế này vẫn giữ vững tới khoảng một chén trà, Hoàn Nhan Liệt mới buông tayra, “Trẫm đã nói, cao quý trang nhã, làm sao ngươi học lâu như vậy cungkhông học được? Rốt cuộc cũng là người xuất thân thấp, bất kể vác vàngvác bạc thế nào, cũng không cải biến được vẻ nghèo hèn cùng tục khí trên người của ngươi!”

Lời nói ác độc của Hoàn Nhan Liệt, NguyệtLan Chi nghe rất khó chịu, lại chỉ có thể nhịn , cung kính đối với HoànNhan Liệt hành lễ, Nguyệt Lan chi ôn nhu cười một tiếng, “Thần thiếptuân lệnh bệ hạ dạy bảo! Thần thiếp nhất định sẽ mau học xong sớm !”

“Quên đi !” Hoàn Nhan Liệt phất tay, “Ngươi ở đây chờ, trẫm muốn tớiphía dưới kia, đừng có làm phiền trẫm! Nếu không, kết quả của ngươi sẽgiống những người phụ nữ trước!”

Hoàn Nhan Liệt đứng dậy đi tới bên giường, xoay Dạ Minh Châu ở phía đầu giường, “Chi ——” một tiếng,giường sụp đổ xuống, lộ ra một lối đi nhỏ.

Chờ thân ảnh màuvàng của Hoàn Nhan Liệt biến mất, chân của Nguyệt Lan Chi liền mềm nhũn, ngồi phịch ở trên mặt đất. May mắn không có chuyện gì, may mắn hôm naykhông có chuyện gì! Hi vọng hôm nay có thể như vậy bình an qua đi! Hivọng hắn thấy “Nàng” xong tâm tình tốt lên, sẽ không hành hạ nàng nữa!

Hoàn Nhan Liệt giẫm lên bậc thang, đi xuống, đây là một địa đạo, haibên địa đạo, trên tường khảm những viên Dạ Minh Châu nhỏ, đi tới cuốiđịa đạo, là một đại sảnh sáng ngời. Không giống với bên ngoài rét lạnh,nơi này nhiệt độ vừa phải, tựa như mùa xuân.

Cả đại sảnh, đượctrang hoàng như phòng của tiểu thư khuê các, giường, tủ treo quần áo,cái bàn uống nước, bàn trang điểm, ngay cả trên bàn trang điểm cũng cóphấn hương, đầy đủ mọi thứ. Nếu có người xông vào , nhất định sẽ cho làmình đến khuê phòng của một cô nương, chẳng qua là cô nương này ưa thích màu trắng, vô luận là màn lụa, hay là quần áo treo trong tủ , toàn bộlà bạch y, khiến cho người ta phỏng đoán , chỗ này , là chỗ của một vịcô nương tinh khiết.

Ở chính giữa đại sảnh, là một chiếc giường ngọc, đầy khí ấm áp, mà trên giường, ngoài dự đoán của mọi người có một vị bạch y nữ tử đang nằm trên đó.

“Nguyệt Nhi, ca ca đến thămmuội!” Không giống với lời nói lãnh mạc như vừa nãy, lúc này Hoàn NhanLiệt là ôn nhu đa tình , hắn đi tới bên giường, nắm lấy tay của cô gáitrên giường, đem tay nàng áp trên mặt mình.

“Nguyệt Nhi, có nhớ tới ca ca không? Hôm nay có vui vẻ không? Ca ca xử lý xong chính sự rồi tới thăm muội, muội cao hứng không?”

Hoàn Nhan Liệt lầm bẩm,người trên giường cũng không nói gì, mà nhắm chặc hai mắt cùng miệng,giống như ngủ say. Nếu như Mộ Dung Thất Thất ở chỗ này, nhất định sẽkinh ngạc kêu ra tiếng . Bởi vì … cô gái này có bảy phần giống nàng, màHoàn Nhan Liệt trong miệng gọi Nguyệt Nhi, cũng là Hoàn Nhan Minh Nguyệt trong miệng mọi người mười lăm năm trước.“Nguyệt Nhi, hôm nay ca ca tới là có một tin tức tốt muốn nói cho muộibiết. Thương Nhi sắp kết hôn, tân nương là công chúa Tây kỳ quốc. Muộibiết là ai không? Chính là nữ nhi của Mộ Dung Thái a! Mộ Dung Thái muộicòn nhớ rõ không? Ban đầu Phượng Tà thua ở trong tay của hắn a! Hiện tại nữ nhi của Mộ Dung Thái trở thành con dâu của muội, muộicảm thấy nhưthế nào?”

“A, muội chắc chắn sẽ không cao hứng, muội hẳn hậnchết Mộ Dung Thái rồi! Bởi vì Chiến thần Phượng Tà một lần duy nhất thất bạ,i thua bởi trong tay Mộ Dung Thái, thì muội làm sao lại thích MộDung Thất Thất đây! Chẳng qua là, Thương Nhi rất thích vị Chiêu Dươngcông chúa này, thật là duyên phận a! Có phải hay không?”

“Bấtquá muội yên tâm, ca ca thương nhất là Nguyệt Nhi của chúng ta rồi, caca không nỡ để cho Nguyệt Nhi khổ sở. Cho nên, ta cam đoan với muội, lần này tân nương của Thương Nhi sống không quá đêm tân hôn, muội nói cóđược hay không? Ha hả a, ca ca thích nhất là Nguyệt Nhi rồi! Ca ca nhấtđịnh sẽ giúp Nguyệt Nhi đạt thành tâm nguyện !”

Lúc này, BắcChu quốc hoàng đế Hoàn Nhan Liệt, hoàn toàn không giống với vẻ hiền hòathân cận, trong mắt của hắn lóe ra điên cuồng, nắm lên tay Hoàn NhanMinh Nguyệt, giống như một người điên, hôn hít lấy ngón tay của HoànNhan Minh Nguyệt, đầu lưỡi ở đầu ngón tay của nàng đảo quanh, vui mừnghưởng thụ cảm giác này, cho đến khi tay của Hoàn Nhan Minh Nguyệt ướtnhẹp một mảnh , mới để tay nàng xuống.

“Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc muốn ngủ tới lúc nào a?”

Hoàn Nhan Liệt ngón tay chạm tới khuôn mặt bóng loáng như ngọc của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “muội có phải cho là có giường ngọc ấm hộ thể, vẫnngủ say không chịu dậy hay không? Nguyệt Nhi, muội còn nằm ngủ đi nhưvậy, ca ca tựu già đi rồi. . . . . . Chờ Nguyệt Nhi tỉnh lại, không nhận ra ta thì làm sao bây giờ? Không thích ta thì làm sao bây giờ? NguyệtNhi, muội tỉnh, có được hay không! Van cầu muội !”

Mới vừa rồicòn điên cuồng hôn tay, Hoàn Nhan Liệt hiện tại nằm ở trên giường ngọcấm, mặt thật chặt dán lên mặt Hoàn Nhan Minh Nguyệt , đưa tay đem HoànNhan Minh Nguyệt ôm vào trong ngực, lệ nóng theo khóe mắt của hắn chảyxuống.

“Van cầu muội , Nguyệt Nhi, không nên để ca ca một mình ở trên thế giới này. Ca ca đáp ứng ngươi, gả muội cho Phượng Tà, chỉ cầnmuội thích, ca ca đều ủng hộ muội ! Ngươi không nên ngủ như vậy có đượchay không? Ca ca yêu muội nhiều năm như vậy, chiều theo ý muội nhiều năm như vậy, tại sao muội không chịu dậy mở mắt nhìn ca ca một cái đây? Tại sao như vậy chứ?”

“Van cầu muội , tỉnh lại! Không nên ngủ tiếp! Van cầu muội . . . . . .”

Thanh âm bi thương của Hoàn Nhan Liệt ở trong đại sảnh càng lộ ra vẻtịch liêu, không người nào có thể thấy vị đế vương này có một mặt nhưvậy, tựa hồ, tất cả kiêu ngạo của hắn, ở trước mặt cô gái ngủ say trêngiường này, cũng sẽ sụp đổ, lưu lại chỉ còn tiếng nức nở.

HoànNhan Liệt lần này đi xuống thật lâu, lâu tới mức Nguyệt Lan Chi xém chút ngủ, chờ tới thời điểm cằm xuất hiện cơn đau, Nguyệt Lan Chi mới kinhhoảng mở mắt ra, mới phát hiện vẻ mặt dử tợn của Hoàn Nhan Liệt đứng ởtrước mặt nàng.

“Làm sao, đợi không được rồi hả? lại ngủ? Xem ra trẫm là nên nhắc nhở ngươi một chút, rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi!”

Không đợi Nguyệt Lan Chi hiểu, Hoàn Nhan Liệt một tay xe rách áo ngoàicủa nàng, lộ ra cái yếm màu hồng phấn bên trong, phía trên thêu uyênương nghịch nước. Thấy màu hồng này, cùng với đôi uyên ương liếc mắt đưa tình, mắt Hoàn Nhan Liệt đầy tia máu đỏ. Thô lỗ giật xuống cái yếm uyên ương, bàn tay Hoàn Nhan Liệt đem cái yếm xé nát bấy.

“Ngươi có phải hay không còn muốn cùng Phượng Tà song túc song phi? Cho nên mớithêu đôi uyên ương này? Ừ? !” Hoàn Nhan Liệt hai tay tàn bạo bóp lấy cổNguyệt Lan chi , “Nói! Ngươi có phải hay không cũng giống tiện nhânkia?”

“Hoàng, hoàng thượng, lần trước người nói thích, bảo thần thiếp thêu a!” Nguyệt Lan chi nước mắt chảy xuống, trên cổ bóp chặtkhiến nàng không thể hô hấp, khuôn mặt trắng nõn vì sự khó thở mà bị lây nhiễm màu hồng, “Hoàng thượng, thần thiếp, không có. . . . . . Không có nói láo a!”

“Là trẫm? Ngươi là nói, đôi uyên ương này, làngươi thêu vì trẫm?” Vừa nghe Nguyệt Lan chi nói như vậy, Hoàn Nhan Liệt tay dần dần buông ra, trong mắt trừ bất khả tư nghị, còn có vui mừng,“Nguyệt Nhi, ngươi là nói, một con uyên ương này là ngươi, một con làtrẫm?”

“Dạ!” Nguyệt Lan Chi sợ hãi gật đầu, không biết ngườinam nhân trước mắt này, sau một khắc lại sẽ phát thần kinh gì. Nếu nhưmột ngày kia nàng chết ở trong tay của hắn, nàng cũng sẽ không cảm thấykinh ngạc. Lúc trước những nữ nhân ở nơi này cũng chẳng phải chết bởi ởtrong tay hắn sao?

“Ha ha ha ha! Nguyệt Nhi, trong lòng ngươiquả nhiên có ta ! Ngươi quả nhiên là yêu ta ! Ta cũng vậy yêu ngươi a,Minh Nguyệt, ngươi có biết hay không, lúc trước ngươi sinh ra, ta ômngươi, ngươi hướng ta cười ngọt ngào , một khắc kia, ta liền yêu ngươi!Ta yêu ngươi a!”

Nguyệt Lan Chi muốn giãy dụa, không ngờ HoànNhan Liệt đã thô lỗ nhấc làn váy của nàng, đem thắt lưng của nàng cởira, sau đó, sau đó Nguyệt Lan Chi cảm thấy vậy gì đó đâm vào bên trong.

“Nguyệt Nhi, ca ca yêu ngươi!”

Lại tới nữa . . . . . . Nguyệt Lan Chi tuyệt vọng nhìn nóc nhà, mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều hô tên một nữ nhân khác, tùy ý rong ruổi trênngười nàng.

Mắt Nguyệt Lan Chi, trống rỗng mở to, chuyện nhưvậy cũng không phải là lần đầu tiên phát sinh. Chỉ cần hắn nghĩ, hắnmuốn, nàng phải tùy thời thừa nhận hắn mang đến hết thảy. Cho dù là ởtrong lúc mang thai, cũng phải tùy ý hắn muốn. Cho nên. . . . . . Concủa nàng mới có thể mất, mới còn chưa đủ hai tháng liền rời nàng đi! Đây cũng bởi vì ma quỷ này!

Nước mắt cừu hận, từ trên gương mặtbóng loáng của Nguyệt Lan Chi vô số viên rơi xuống mặt đất. Hoàn NhanLiệt giống như chó điên, ở trên người nàng gặm nhấm, lưu lại một mảngxanh tím.

Đối với mấy cái này, Nguyệt Lan chi tựa hồ đã khôngcòn cảm giác đau đớn, nàng đã sớm đem mình xem là một công cụ dùng hình, trong hoàng cung to lớn này, không có một người nào, không có một aikhông hâm mộ nàng, không có một người nào, không có một ai không ghen tỵ với nàng.

Tất cả mọi người cho là nàng được Hoàn Nhan Liệtsủng ái, mặc dù nàng không phải là hoàng hậu, nhưng hưởng thụ đãi ngộ so sánh với hoàng hậu còn tốt hơn. Nhưng là, có ai biết được sau lưng chân tướng đích thực là như thế nào đây?Tất cả nữ nhân hậu cung đều theo đuổi nam nhân này, còn nàng thì tránhkhông kịp ma quỷ này. Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện sốngcuộc sống ở địa phương xa xôi, không biết hoàng cung là vật gì, khôngbiết hoàng đế là ai, không hưởng thụ những vinh hoa phú quý này, cũngkhông cần thừa nhận những thứ tùy ý bắt người cướp của này.

Cóđôi khi, Nguyệt Lan Chi thật hận, hận mình cùng nữ nhân kia có khuôn mặt tương tự, hận hơn cái nữ nhân nằm bên dưới kia, hết thảy cũng là bởi vì nàng, hắn mới biến thái như vậy!

Cũng bởi vì gương mặt này,làm cho nàng nhận chịu mọi loại đãi ngộ khác người, tựa như hiện tại,nam nhân này một lát điên, một lát bình thường, một lát bởi vì một chútcũng không thỏa mãn sẽ giết nàng, một lát lại bởi vì một câu nói củanàng mà ngược lại làm thú vui. Đây là một nam nhân giống ác ma, làm chonàng cả người đều sợ hãi nam nhân này!

“Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhicủa ta!” Hoàn Nhan Liệt tay nắm tóc Nguyệt Lan Chi, buộc nàng nhìn mình, “Nói! Ngươi thích nhất người nào! Nói, nam nhân trong lòng ngươi làngười nào? ! Nói! Có phải là Phượng Tà hay không? Hử? Ngươi rốt cuộc làyêu Phượng Tà hay là yêu ta? Rốt cuộc là Phượng Tà lợi hại hay là ta hại ?”

“Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chỉ có người, chỉ yêumột mình người! Người là tốt nhất!” Nguyệt Lan chi hàm chứa nước mắt,mạnh dạn nở một khuôn mặt tươi cười, chịu đựng đau nhức của da đầu cùngphía dưới, run rẩy đáp trả vấn đề của Hoàn Nhan Liệt .

“Thật?Thật?” Lúc nói chuyện, Hoàn Nhan Liệt đột nhiên dừng lại, giống nhưvương giả cao cao tại thượng, cúi đầu ,mắt nhìn xuống Nguyệt Lan Chi,“Nguyệt Nhi, ngươi phải ngoan a, không thể nói dối ! Nguyệt Nhi nói láo, ta không thích, nói láo ca ca sẽ trừng phạt ngươi ơ!”

“Thậtsự, thật, thật chỉ có ngươi!” Nguyệt Lan Chi không dám giãy dụa, cũngkhông có thể giãy dụa, cha mẹ ấu đệ đều ở trong tay Hoàn Nhan Liệt,người trong tộc nhiều như vậy cũng bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, vạn nhất nàng không cẩn thận, phật ý hắn, nàng cũng sẽ có kết quả giống nhưnhững nữ nhân kia.

“Ha ha ha ha! Ta là tốt nhất! Nguyệt Nhi rốt cuộc biết rồi, Nguyệt Nhi rốt cuộc biết rồi!”

Hoàn Nhan Liệt mạnh mẽ va đập vào, mặt Nguyệt Lan chi bởi vì đau mà vặn vẹo, dung nhan vốn xinh đẹp bởi sự đau đớn kích thích, trở nên tái nhợt vô lực, nàng gắt gao cắn môi, móng tay dài cắm vào trong thịt, cuốicùng, thật sự chịu không được, chỉ có thể ngất đi.

Qua hồi lâu, chờ Nguyệt Lan Chi tỉnh lại, đèn dầu đã lên, ngoài phòng một mảnh đennhánh, trong nhà ánh đèn sáng ngời. Xuân Hạnh nhẹ giọng nức nở, hai taynhỏ bé vắt khăn lông trong nước ấm, ở trên người Nguyệt Lan chi nhẹnhàng lau.

“Xuân Hạnh. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” NguyệtLan Chi há mồm, tiếng nói khàn khàn từ cổ họng của nàng truyền ra. ThấyNguyệt Lan Chi bị hành hạ đến không còn hình dạng, Xuân hạnh nước mắtrớt xuống, “Nương nương, ngài đã chịu khổ!”

“Xuân hạnh, ta đauquá ——” Nguyệt Lan Chi nghĩ trở mình, nhưng không ngờ khẽ động thândưới, lập tức đau đến một thân đầy mồ hôi.

“Nương nương, mớivừa rồi thái y đến xem qua, nói là nương nương tốt nhất điều dưỡng, nhớlấy. . . . . . Nhớ lấy không thể cùng phòng. Nhưng là hoàng thượng mộtlần nữa như vậy, khiến thân thể nương nương không chịu nổi. . . . . .”Xuân hạnh vừa nói vừa khóc ra thành tiếng, Nguyệt Lan Chi ngồi dậy, kéotay Xuân hạnh, đem miệng của nàng che lại.

“Xuân hạnh, trongcung này, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, ngươi cũng biết. . . . . . Sau này, đừng làm cho người nhìn thấy, cho dù rơi lệ, cũng đừng làm cho người ta nhìn thấy. . . . . . Ta là vì ngươi tốt. . . . . .”

Xuân hạnh biết Nguyệt Lan chi là vì tốt cho mình, dùng sức gật đầu, nhưng là nước mắt không nhịn rơi xuống.

Bên ngoài mọi người nói chủ tử nhà mình yếu đuối, còn nói nàng quá mứcmảnh mai, mới giữ không được hoàng tử, chỉ có các nàng biết, Tiểu hoàngtử là bị cha hắn tự mình giết chết ! Nếu không phải Hoàn Nhan Liệt ởthời điểm Nguyệt Lan chi có thai còn mạnh mẽ muốn cùng phòng, nươngnương làm sao sẽ sanh non, hiện tại thân thể còn suy yếu như vậy——

“Không cho khóc!” Nguyệt Lan Chi không nhịn được cất cao âm lượng,“Xuân hạnh, nếu như ngươi nghĩ ở trong cung này sống được, phải học được chuyện thứ nhất là, không khóc. Nếu không, xảy ra chuyện gì, ta cũngchưa chắc có thể che chở cho ngươi!”

Nói một hơi nhiều như thế, Nguyệt Lan Chi cũng nhịn không được, ngã xuống giường, trên đầu mồ hôiđầm đìa, gương mặt ửng hồng. Xuân hạnh vội vàng mang thuốc thái y kê đưa tới, đút cho Nguyệt Lan Chi. Một chén thuốc uống vào, Nguyệt Lan chisắc mặt khá hơn một chút, khoát tay áo, nhắm mắt lại, để cho Xuân hạnhlui ra.

“Nàng như thế nào?” Ngoài điện, Hoàn Nhan Liệt nghiêm trang đứng, cùng với hình tượng ác ma lúc trước hoàn toàn khác.

“Hồi hoàng thượng…, nương nương là thân thể sau hậu sản vẫn không điềudưỡng tốt, cộng thêm khí huyết công tâm, cho nên mới bị bệnh. Thần đã kê toa thuốc, chẳng qua là, nương nương thân thể quá mức suy yếu, kínhxin. . . . . .”

“Ừ?” Hoàn Nhan Khang mặt nghiêng nhìn lão thái y khom lưng đứng trước mặt, thanh âm trở nên nghiêm nghị, “Nói, xin cáigì? Đừng nói chuyện ấp a ấp úng !”

“Mặc dù hoàng thượng sủng ái nương nương, nhưng là, thần khẩn cầu hoàng thượng sinh hoạt vợ chồngkhông nên quá mức nhiều, nếu không thân thể nương nương sợ là khó có thể thuận lợi hồi phục ——” lúc nói lời này, lão thái y đầu cúi rất thấp,giọt mồ hôi trên trán từng giọt rơi trên mặt đất, lưu lại một đám nướcnho nhỏ.

Hoàn Nhan Liệt sau khi nghe xong, trầm mặc một hồi, mà hắn trầm mặc, để cho lão thái y lại càng thêm kinh hồn. Mặc dù là trờiđông giá rét, nhưng quan phục thái y thấm ướt, hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám lau mồ hôi trên trán, sợ một động tác thôi, sẽ rớt đầu trêncổ.