Quý Tộc

Chương 89: Cao phú suất trong truyền thuyết



Giáo sư Văn Tín biến mất trong đêm Giáng Sinh một lần nữa xuất hiện cùng các giáo sư ngồi vào vị trí ngay sau hôm lễ Giáng Sinh chấm dứt, vành mắt đen thui —— điều này làm cho các cô gái vừa hưng phấn vừa khổ sở. Scorpio thậm chí chính tai nghe thấy một cô nàng Ravenclaw năm sáu nói, cô không thể làm gì khác hơn là quăng đi bình tình dược đã chuẩn bị ổn thỏa, bởi vì thứ đồ chơi kia chất lượng duy trì thời hạn cũng không dài lắm.

Hogwarts vẫn luôn là một nơi giỏi về xào nấu và lưu truyền mấy lời đồn nhảm nhí. Khi mà lễ Giáng Sinh đã muốn trở thành chuyện xa xưa, đại đa số người lại thích đem lễ Giáng Sinh đặc biệt này ra làm đề tài, hơn nữa thông thường mấy lời ấy sẽ phát tán rất là thần kỳ. Tỷ như sáng sớm hôm nay, khi chân trước của giáo sư Văn Tín vừa rời khỏi lễ đường, một chàng nam sinh Hufflepuff liền đứng lên, lớn tiếng tuyên bố với tất cả những ai nguyện ý để ý đến anh ta, khi rời lễ đường tìm WC vào đêm Giáng Sinh, anh ta đã thấy giáo sư Văn Tín cùng một "Người đàn ông thần bí mặc quần áo Trung Quốc cổ đại" ở cùng một chỗ, "Tôi không biết bọn họ đang làm cái gì, nhưng tôi nghĩ chắc là hôn môi." Nam sinh đụng phải chuyện lạ mà Scorpio không biết tên nhấn mạnh.

"Lại nữa, Rees, anh lại kể chuyện xưa." Bên bàn Slytherin, Daphne Greengrass đặc biệt khinh thường nói, "Từ đêm xuống anh đã dính chặt lấy cô bạn gái nhỏ của mình, khi nào thì rời khỏi lễ đường thế?"

Nam sinh tên Rees sắc mặt thoắt đổi, mặt tái xanh trông không mấy vui vẻ: "Cô cũng có lúc không nhìn tôi, em họ."

"Im đi, tôi đương nhiên sẽ không điên mà nhìn chằm chằm vào anh, bởi vì tôi cùng anh không thân quen gì sất." Daphne tao nhã nhướng mắt, quay đầu trở về. Đối diện với ánh nhìn chăm chú của nhóm Slytherin, cô khinh miệt hừ một tiếng, "Anh ta khẳng định tốn nguyên một tuần để biên soạn chuyện này, tin tôi đi, không thì anh ta cũng sẽ không nhịn tới hôm nay."

Scorpio cười gượng hai tiếng —— người đàn ông thần bí mặc quần áo Trung Quốc cổ đại? Lễ Giáng Sinh cùng sản phẩm cương thi hẹn hò sao?... Chậc chậc, sư huynh chính là sư huynh, quả nhiên là vĩnh viễn luôn đi đầu ngọn sóng.

Lúc Scorpio muốn tìm một cơ hội để hỏi Văn Tín rằng anh rốt cuộc đã đi đâu, nhưng có vẻ sư huynh của cậu cũng không cho cậu cái cơ hội bát quái này. Văn Tín cứ như thể không thích xuất hiện ở trong lớp học của lớp dưới, ngược lại nghe Draco nói, năm tứ mỗi tuần có bốn lớp bùa chú, thì Văn Tín cũng phải xuất hiện đến hai ba lần.

"Trông anh ta có vẻ rất bận." Draco như có điều suy nghĩ nói, "Nếu cậu tìm anh ta, chỉ sợ chỉ có thể ở trên lễ đường."

Scorpio nhăn mặt: "Trước mắt bao người vọt tới chỗ ngồi của giáo sư sao? Ngẫm lại xem, bên cạnh anh ta cách một người chính là giáo sư Snape —— cho nên, tuyệt đối không." Nói xong, cậu hơi dừng lại, hai mắt lóe sáng nhìn Draco.

Đáng tiếc bạch kim quý tộc không kiêng bộ dáng này của cậu —— hoặc là nói, ăn đến ngấy. Đối ánh nhìn tha thiết của cậu nhóc không lưu tình chút nào mà cười nhạt, nói: "Đừng có nhìn tôi như vậy, nhóc con. Tôi cũng không rảnh đi hỏi chuyện cho cậu đâu, một quý tộc chân chính sẽ không quan tâm đến những câu chuyện bát quái hỗn tạp."

"Nói bậy, Pansy sẽ."

"Chị là nữ sinh, " cô nàng bị chỉ tên dừng lại động tác sửa móng tay, "Hơn nữa chị đây không phải bát quái, ai gu, tiểu Scorpio, em thật đáng ghét mà, chị chỉ muốn hiểu rõ thêm về hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh mình thôi —— Daphne, cô nói có phải hay không?"

"Đúng vậy." Daphne gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt lật tiếp một tờ trên quyển tạp chí thời thượng kê trên gối, "Nếu phải khắc chế chính mình không nghe ngóng cho tiệt để, tôi sẽ chết."

Pansy phát ra tiếng cười duyên khanh khách rợn người.

Daphne thì ghét bỏ hừ mũi một tiếng, Scorpio run rẩy, hai đàn chị Slytherin này vẫn luôn khiến cậu cảm thấy họ không hề ở chung hòa hợp được như vậy.

Giống như nhìn thấy động tác nhỏ của Scorpio, khóe mắt Daphne mang theo ý cười quét mắt nhìn cậu một cái, cuối cùng lại như quyết định buông tha cho cậu, quay đầu hướng Pansy: "Đừng cười ghê vậy, mụ điên. Mau tới đây nhìn xem, cô có thẻ hội viên của cửa hàng này không? Kiểu áo choàng mùa xuân mới của họ trông cũng không tệ đâu... Mà đáng ghét thật, bọn họ chỉ tiếp nhận đơn hàng đặt trước của hội viên."

Kiểu cửa hàng gì mà lại vênh vang* thế kia? Scorpio tò mò duỗi cổ quét mắt... lại quét mắt...

*Ở Hà Nam, Hồ Bắc, Tứ Xuyên, An Huy những kiểu cách ngang với đắc ý, kiêu ngạo một cách đường đường chính chính gọi chung là "拽"[zhuāi] (kéo). Cách diễn đạt chính xác là "跩"[zhuǎi] (vênh vang). Tiếng địa phương ở An Huy zhuai phát âm quãng ba.

Không nhìn ra mấy bộ quần áo "cũng không tệ" trong này có gì khác với mấy bộ hai chỉ đang mặc hết.

Pansy cũng ghé tới, đảo mắt qua, do dự nói: "Tôi không có. Bất quá nhìn cũng đẹp thật —— "

Scorpio: "Hey, em nghĩ..."

"Có điều người mẫu này, bọn họ tuyển kiểu gì vậy? Dáng vẻ thiệt khiến người ta chán ghét —— xì! Càng nhìn càng thấy ghét! Tôi mua quần áo, chứ đâu phải muốn xem cô ta biểu diễn đâu." Chị duỗi tay chọc chọc vào người mẫu mặc áo choàng mới đang vội vàng tạo đủ kiểu dáng để phô bày ở trong sách.

"Cho nên cuối cùng là cô không muốn mua?" Daphne đóng sách lại cái bẹp, móng tay Pansy chỉ thiếu điều muốn chọc thủng quyển sách.

Scorpio 囧: "Cái kia, em muốn nói..."

"Mua, sao lại không mua chứ." Pansy vuốt tóc, "Draco có thẻ hội viên của cửa hàng đó, trước học kỳ tôi còn thấy nó ở trên người hắn."

"......" Scorpio yên lặng đem đầu bẻ sang hướng Draco.

Bạch kim quý tộc nhướng mày, biếng nhác tựa vào chiếc ghế sa lông êm ái thưởng thức bàn cờ vua mới bắt tay bầy bố, lười biếng hỏi: "Cửa hàng nhà ai?"

"Để tôi xem đã —— Cửa hàng áo choàng định chế cao cấp của bà Lise." Daphne nhìn thoáng qua.

"Đúng, tôi có thẻ hội viên." Draco nói, "Viết lại mã hàng hai người muốn rồi đưa cho tôi, ngày mai tôi sẽ phái cú mèo đi, nội trong hai tuần trước và sau Giáng Sinh, hình như quần áo định chế của cửa hàng này thu thêm mỗi bộ mười Galloen... Quên đi, tôi cũng không nhớ rõ nữa, nếu muốn, tôi sẽ lấy thay hai người."

Có được câu trả lời thuyết phục. Pansy và Daphne mỉm cười nhìn nhau, Pansy ngọt ngào nói: "Mỗi lúc như thế này, tớ chắc chắn không ai trên thế giới có thể yêu cậu bằng tớ hết, vương tử điện hạ của tớ —— à đúng rồi, Scorpio cưng, em mới vừa muốn nói gì vậy?"

Scorpio: "......... Không, cái gì cũng không có."

Ở trên phương diện nào đó mà nói, cậu vĩnh viễn không thể hiểu hết Slytherin. Phát hiện này khiến Scorpio bất chợt cảm thấy phi thường khủng hoảng —— Merlin biết, cậu không muốn làm Slytherin có thành tích kém cỏi nhất, cũng không muốn làm "Tên nhà quê Slytherin trứ danh" đâu.

Lặng lẽ liếc mắt nhìn Draco, được rồi, nếu Draco còn chưa bắt đầu bới móc khuyết điểm trên người cậu, chứng minh cậu vẫn...

"Đừng nhìn tôi, nhóc con, cậu còn chưa tới tuổi điên cuồng lật tạp chí thời thượng đâu." Vương tử Slytherin nói.

"......"

Thì ra là thế. Scorpio bình thường trở lại.

Lễ Giáng Sinh qua đi, hạng mục thứ hai diễn ra vào ngày 24 tháng 2 liền có vẻ gần thêm rất nhiều. Harry mỗi ngày lên lớp lẫn tan học đều mang theo trứng vàng, hiện tại tất cả các học sinh cũng đã học được cách thấy mà không phàn nàn —— thậm chí còn có chút đồng tình với cậu, bởi trông cậu chẳng có vẻ gì là đã tìm ra manh mối, trừ chuyện đó ra, cậu còn phải phân tinh lực đi chuẩn bị cho cuộc thi tuyển chọn đội ngũ lâm thời của trường.

Một lần Draco từ sân bóng Quidditch trở về, nói cho bọn Scorpio biết, Potter đã hoang mang lo sợ đến độ định bụng mang theo quả trứng vàng to bằng cái đầu đó lượn vòng trên trời.

Lúc ấy tất cả mọi người đều cười ha hả.

Đương nhiên... cái này cũng nhờ truyện cười Draco vốn đang nói.

Trung tuần tháng một, các học sinh ở Hogwarts lại một lần nữa đi tới bãi cỏ đã từng nghênh đón Beauxbatons cùng Dumstrang. Hôm nay, là ngày đội Quidditch của trường Dumstrang đến viếng thăm.

Tháng một ở Anh quốc vẫn còn là mùa đông, thỉnh thoảng có những bông tuyết dày bay tán loạn theo gió, trên cửa sổ bao giờ cũng kết một tầng sương trắng mờ, không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Trên cỏ còn bị phủ kín lớp băng tuyết thật dày, không ai nguyện ý đi quét chúng, bởi vì số đông người cho rằng đứng ở trong tòa lâu đài ấm áp dễ chịu nhìn những lớp tuyết trắng đó là một chuyện vô cùng thú vị.

Các học sinh ở các học viện chén lấn ồn ào đứng lộn xộn ở cùng một nơi, hiển nhiên là khí trời rét lạnh đã khiến bọn họ trở nên không có quy củ gì như thế. Scorpio thổi ra một làn khí trắng, kéo kéo lại áo choàng mùa đông, liên mồm lải nhải với Slytherin bạch kim bên cạnh: "Draco, anh đáng lẽ phải mang Bích Thúy ra để ở trong phòng sinh hoạt chung, nó sẽ đông lạnh đến hỏng mất."

"Là cái gì khiến cậu cảm thấy trong phòng tôi không có lò sưởi duy trì liên tục?" Bị nhai đi nhai lại đến không còn kiên nhẫn Draco lườm nhóc Slytherin năm hai một cái.

"Em vẫn luôn cho rằng không có, " Scorpio ngẩn người, "Lũ gia tinh đáng thương, rõ ràng là không ai ở trong phòng, chúng nó còn phải từng giờ từng phút chú ý lửa trong lò cho khỏi bị dập tắt."

"Giữ lại lời này mà nói với Hermione Granger, cô ta khả năng sẽ mừng như điên ôm cậu khóc một trận cũng không biết chừng. Có điều đối với tôi mà nói, ý nghĩa tồn tại của gia tinh chính là làm việc ——" Draco không vui nhấn mạnh, "Đương nhiên, không may, trên thực tế tôi cho rằng ý nghĩ của bọn nó chỉ sợ còn gần hơn so với tôi."

"Được, anh thắng, em biết là cùng Hermione thảo luận về gia tinh chẳng phải là một ý kiến hay." Scorpio nhăn nhó dậm chân, lấy ra viên đá lửa trước đây đã từng là của Draco chà xát, "Không được, mặt của em đông lạnh muốn nát ra luôn rồi —— bọn họ rốt cuộc có đến hay không?"

"—— nghe, Harry! Tớ nghi là cái thuyền của họ đi một nửa thì đã đông cứng trong hồ!" Giống như để giải đáp vấn đề của Scorpio, cách đó không xa, thanh âm kích động cộng thêm chút hả hê của Ron Weasley truyền đến. Từ sau lễ Giáng Sinh, tên Gryffindor này vẫn luôn phách lối tỏ thái độ "không thích không yêu" đối với Dumstrang, như Hermione nói, đó là bởi vì "Anh trai của cậu ta (cũng chính là George và Fred) cũng không hợp với Krum lắm".

Đây quả là logic của ngài Ron Weasley.

Mà còn không ai có thể dao động.

Lại nghĩ đến nọc xà mà anh ta đưa, Scorpio bĩu môi, lúc cậu đưa thứ đó đến văn phòng giáo sư Snape, suýt chút nữa đã vì thế mà bị cấm túc —— lý do là mang theo một vật nguy hiểm đi loạn khắp nơi....Có Merlin chứng giám a, Scorpio nghĩ thầm, một vật nguy hiểm cũng có thể làm quà giáng sinh, vậy cậu mang theo nó đi tản bộ thì có sao chứ?

Nhàm chán dùng mọi kiểu dày xéo ướp tuyết cứng dưới chân, tạo thành một cái hố, lại tiếp tục giẫm.

Thẳng đến khi Scorpio biến xung quanh mình thành đâu đâu cũng là hố với hố, không có cách nào đặt chân nữa, nơi chiếc thuyền Dumstrang bỏ neo tại phía hồ bên kia mới truyền đến từng đợt rung động trên mặt nước.

Giống như có cái gì đó sắp phá kén chui ra khỏi tầng băng mỏng trên mặt hồ.

Tất cả mọi người đều không nói, lần lượt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt hồ —— tuy rằng đã nhìn qua một lần, nhưng đối với bọn họ mà nói nó vẫn còn mới mẻ lắm.

Mặt băng xuất hiện một vết rạn, sau tiếng răng rắc, vết nứt trên mặt băng nhanh chóng lan ra bốn phía hệt như mạng nhện. Vẫn là một con thuyền Dumstrang to lớn phong cách như trước, kề sát bên con thuyền sớm đã bỏ neo ở đàng kia, chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.

Karkaroff mang theo các học sinh Dumstrang, đã đứng bên hồ chờ đợi từ sớm.

Cửa thuyền lớn mở ra, đi xuống cứ một rồi lại một... Krum.

"Mỗi một người trong số họ đều bự như Krum vậy!" Scorpio khó tin mà nói, "Trời đất! Nếu không phải làm như thế là không lễ phép, em thật muốn hỏi bọn họ ăn cái gì mà lớn đến vậy."

... Cậu còn biết là không lễ phép à... Còn có cái từ hình dung không ổn chút nào kia nữa. Draco tại phía sau Slytherin năm hai lắc đầu, không nói gì và cũng không biết nên xuống tay giáo dục ở đâu.

Bỗng nhiên, tay áo anh bị kéo mạnh, phía trước truyền đến giọng nói hưng phấn của nhóc con ——

"Ông trời của tôi, Draco! Ra nhìn cẩu hùng kìa!"

Draco theo bản năng hướng mắt lên nhìn, chỉ thấy trong đội ngũ từ từ bước ra khỏi con thuyền Dumstrang, phía chót nhất, một chàng trai cực kỳ cao lớn chậm rãi đi ra.

Hắn ít nhất cũng phải cao đến hai trăm cm, dáng người khôi ngô, tựa như một tòa núi nhỏ di động. Cánh mũi cao thẳng cùng đôi mắt màu lam đậm, đó là một người Đức có bộ dáng vô cùng anh tuấn.

"Tớ muốn chuyển trường đến Dumstrang." Thanh âm chém đinh chặt sắt của Pansy từ bên trái bay tới.

"Đừng có ngu, bà chị, đó là trường nam." Zabini khinh miệt nói.