Quý Tộc

Chương 88



"Kế tiếp chắc không phải cậu định xin tôi cấp Potter mật khẩu phòng tắm của các huynh trưởng đấy chứ?" Draco phi thường khinh miệt nói.

"Không a, coi anh nói kìa." Scorpio cười tủm tỉm nhìn anh, "Chỗ nào mà không thể tắm rửa chứ, hơn nữa, có muốn thì anh cũng không có nha."

"Ai nói tôi không có?" Draco nhướng mày thật cao.

"Cậu ta làm sao có thể có." Harry cũng không vội đi, khoanh tay thong dong quay mặt vô tường chế nhạo, "Huynh trưởng đều phải năm năm trở lên mới có thể đảm nhiệm."

"Có lẽ đại não tôn quý của ngài đây đang bận nhồi đầy chuyện cứu vớt giới phù thủy đến mức quên cả chút thường thức cơ bản của mình, Potter, có điều xem như hôm nay là Giáng Sinh, ta sẽ mở lòng từ bi mà nhắc nhở cho ngươi." Bạch kim quý tộc nhìn qua phi thường đắc ý, hất cái cằm lanh lảnh tái nhợt, "Đội trưởng đội Quidditch Nhà có quyền được hưởng dụng phòng tắm của huynh trưởng, nhớ rõ sao?"

"Ta đương nhiên nhớ rõ, " Harry không kiên nhẫn mà nói, nói xong chợt đứng người, "Không... từ từ, ý của ngươi là —— "

Scorpio dùng sức quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Draco, chỉ thấy người sau vừa lòng gật đầu: "Ta chính là có ý này, hiện tại ngươi có thể lăn, Potter, hẹn gặp lại."

"Mắt nhìn của lão dơi đầy mỡ cũng thật bệnh. Nếu không sao ổng lại chọn ngươi làm đội trưởng Slytherin —— được rồi, nhìn cái trình độ chua ngét quỷ kế đa đoan đó, vị trí này có lẽ thật sự là của ngươi không biết chừng ——" Harry than thở lui về phía sau hai bước, nghĩ nghĩ, lại chần chừ quay đầu, nhìn về phía Scorpio, "Này, Grater?"

"Hở, chuyện gì? —— được rồi, Draco đừng kéo em, em sẽ không nói cho anh ta biết đâu."

Draco thở phừng phừng, bất mãn buông tay ra: "Cậu nên đi ngủ, nhóc con!"

"Bây giờ mới có chín rưỡi, đi ngủ cái gì chứ!"

"Được rồi, không ngủ... Vậy thì làm chuyện khác, trừ việc đứng ở đây nói chuyện với Potter."

Harry thở dài, không thể không lại một lần nữa kêu một tiếng Scorpio. Lúc này, người sau cuối cùng cũng chịu đặt lực chú ý lên Harry nơi này, cậu nhóc không rõ thoáng liếc qua Harry một cái, trước khi Harry mở miệng, đã cắt ngang: "Nghe này, Potter, bộ pháp thuật sẽ không làm khó các anh, nội dung của trận đấu cũng sẽ nằm trong kiến thức các anh nắm giữ —— à mà, tôi đoán ra rồi, nhưng đâu thể cứ như vậy nói cho anh biết được, đây là làm bậy đó."

"Những lời này là do tôi nói." Draco thở dài, "Tôi sẽ đòi cậu phí bản quyền."

"Được rồi được rồi, là anh nói, phí bản quyền á? Anh nghĩ là em không trả được sao, này thì cho anh nè." Dưới anh mắt khiếp sợ của một chàng trai cũng coi là lớn tuổi khác, Scorpio kéo Draco qua, người sau bất ngờ không kịp đề phòng để cho cậu kéo đến lảo đảo, nhân cơ hội này, Scorpio vươn người, tại khuôn mặt trắng đến kì cục của bạch kim quý tộc không chút do dự bẹp một hơi.

"Đấy, phí bản quyền nhá." Slytherin năm hai đắc ý dào dạt nói.

Draco lấy tay áo chà chỗ bị dính đầy nước miếng trên mặt, hàm hồ lầm bầm vài tiếng. Mà Harry – người nhìn hết một loạt động tác này – trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn quên bản thân vốn đang định hỏi cái gì, cuối cùng buốt óc lắc đầu: "Hôm nay quả thật là một ngày Giáng Sinh đặc biệt, Slytherin hệ liệt dây truyền biểu diễn, đầu tiên là Snape, tiếp đó là chị em nhà Greengrass, sau đó là hai người..."

"... Ai du, phần của giáo sư Snape công lao không thể thiếu giáo sư Black được đâu, thanks." Scorpio trào phúng nhắc nhở.

"Ok Ok, tôi cũng không nghĩ tới mà, cậu chưa nhìn thấy lúc hai người bọn họ tại sân nhảy khiêu vũ đâu, trong phạm vi ba thước đều không có lấy một bóng người." Harry chép miệng lắc đầu, bỗng nhiên chủ đề câu chuyện thay đổi, lại lần nữa trở về trên người Scorpio, "... Được rồi nói trở lại, Grater, tôi biết không thể mong chờ cậu có thể phiên dịch giúp tôi âm thanh chói tai trong trứng vàng là thứ gì, ít nhất cậu có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào mới có thể biến cái thứ tiếng chói tai ấy thành tiếng người nghe hiểu..."

"Đó là sinh vật ma pháp." Scorpio cắt ngang lời Harry nói, nhanh chóng liếc sang nhìn Draco một cái, "Ngẫm lại đối thoại vừa rồi của chúng tôi."

Draco bị liếc đến mạc danh kỳ diệu, cũng nghĩ xem vừa rồi có phải bản thân đã nói ra cái gì hay không, kết quả cuối cùng chính là sắc mặt anh dần trở nên đen thui, thật lâu sau, cười lạnh xem thường nói: "Tốt lắm, Potter, nếu ngươi không hiểu thì cái não ấy quả thật hoàn toàn hết thuốc chữa rồi —— nhớ kỹ, nếu ngươi giành được Cup tam cường, ít nhất cái thân chén cũng là của ta —— chúng ta đi."

Thô bạo một phen kéo lấy Scorpio, Scorpio nghiêng ngả lảo đảo sau thiếu gia Malfoy cùng nhau nhanh chóng đi mất, đối thoại của hai người còn quanh quẩn tại hành lang trống không ——

"—— từ từ, sao giờ biến thành cái chén rồi, mấy ngày hôm trước không phải là cái đế sao?"

"Hiện tại tôi cảm thấy một cái đế cũng không thể thõa mãn lửa giận của tôi, vì cái gì tôi phải giúp Potter chứ —— một tên Potter!"

"... A, đừng như vậy Draco, thật giống như anh biết rất nhiều Potter ấy."

"—— một tên là đủ rồi, bọn họ cũng không phải người tốt, cách bọn họ xa một chút."

"... Được rồi được rồi, vậy thì cách xa bọn họ một chút... tất của Merlin, 'bọn họ' á? Sao lại là 'bọn họ'? Nè, anh không thể đi chậm một chút sao —— "

Thẳng đến tiếng của hai người hoàn toàn biến mất, Harry vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ. Nếu bây giờ có một người nguyện ý từ trong lễ đường ấm ấp đi ra, đi ngang qua hành lang này, có lẽ người đó sẽ kinh ngạc phát hiện, ngài cứu thế chủ Gryffindor của chúng ta giờ khắc này đang đứng tại hành lang lạnh lẽo ngập gió lạnh, đũa phép bị tùy ý đút trong túi, mà cậu, quý ngài Harry Potter, lại tại trong một buổi tuối giáng sinh tốt đẹp thế này, một mình phát ngốc.

Thật lâu sau, Harry mê mang lướt quanh bốn phía một vòng, gió buốt xen lẫn tuyết lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Harry thở dài: "Được rồi, tam cường trang bá, trừ mày ra tao còn còn cái gì đâu?"

Vì thế khi màn đêm buông xuống, Harry khẳng định mình là Gryffindor đầu tiên trở lại tháp học sinh.

Càng không xong chính là, cậu ở trên đường đụng phải Cedric, anh ta đang ở cùng một chỗ với Cho Chang, hai người đầu kề đầu thân mật nói chuyện, Merlin chứng giám a, ai nấy đều muốn kiến hắn ngộp chết thôi, gặp quỷ Diggory, Hogwarts lớn như vậy, anh ta lại cứ phải chọn một con đường mà Gryffindor tất phải đi qua, phải nhớ, bọn họ một người là Hufflepuff, một người là Ravenclaw ——

Trừ cái bàn ăn nằm cùng một nơi, hai người họ cùng Gryffindor không có nửa Galloen quan hệ được chứ?

Trước khi Diggory ngẩng đầu gọi lại Harry, Harry cảm thấy bản thân mình sắp biến thành oán phụ linh tinh gì đó rồi.

"Chuyện gì?" Cậu thoáng lãnh đạm dừng bước.

Sự lạnh nhạt của cậu thành công khiến hai ban trẻ đang yêu đương thắm thiết ngẩn người, Cedric càng bất an, anh ta thẳng người, rút tay ra khỏi tay của Cho Chang: "Buổi tối tốt lành, Harry —— giáng sinh vui vẻ." Thêm cả cô nàng Ravenclaw, đều ngưỡng mặt lên, hướng Harry bất an cười cười.

Làm sao mà vui được. Nếu như không có thấy mấy người, khả năng còn có thể miễn cưỡng vui vẻ. Harry nhếch miệng, trong lòng tự nói với mình, thoải mái đi nào, huynh đệ, đây là lễ Giáng Sinh, mỗi người đều phải để cho mình thành người gặp người thích... Ngươi xem, Snape còn có thể cùng Sirius hôn môi, trên thế giới này còn có cái gì là không thể đâu? Vì thế, Harry buộc chính mình cười cười khô khan: "Giáng sinh vui vẻ, ờ, cả hai người."

"Anh chỉ là muốn nói cho em biết, ừm, phòng tắm của huynh trưởng, anh nghĩ em sẽ nguyện ý đi dùng một chút?"

Harry quyết định từ nay về sau ai còn dám ở trước mặt cậu ta nói cái từ "phòng tắm của huynh trưởng", cậu liền trở mặt với người đó, không cần thương lượng.

Hắn hướng Cedric cười giả một cái, "lỡ" trào phúng nói: "À, nghe nói trong đó nền nhà được ốp bởi đá kim cương, vậy cũng thực hiếm lạ nhỉ —— bất quá tôi cảm thấy kim cương có lẽ có chút gượng chân, vẫn là tắm vòi sen Gryffindor tốt hơn."

"... Gryffindor phòng tắm không có bồn tắm lớn sao?" Cho Chang nghi hoặc hỏi.

Harry mặt không đổi sắc mà nói: "... Có thể là bởi vì Gryffindor tương đối bần cùng chăng?"

Cô nàng Ravenclaw khẩn trương cười cười, nhẹ giọng nói: "Bạn biết mình không có ý này mà, Harry."

Harry chán nản hạ bả vai, vô lực nói: "... Được rồi, mình đương nhiên biết bạn không phải, chỉ là hôm nay mình thật sự hơi mệt... Cho nên..ừm, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Cậu ép mình chuyển hướng Cedric, cũng để bản thân tận lực tỏ ra hòa ái dễ gần một ít.

"Đi phòng tắm của các huynh trưởng, tắm táp một chút... Cầm theo quả trứng vàng của em —— nếu em vẫn chưa hiểu được nó đang hát cái gì —— vậy thì mang theo nó, em có biết, được rồi... Đáng chết, có lẽ em nên xem qua truyện cổ Andersen, chính là cái câu chuyện xưa của Muggle đó, biết đâu em sẽ có chút ấn tượng với một câu chuyện nào đó ở trỏng, vậy nên nhớ rõ: có một vài sinh vật, chúng không cách nào nói chuyện trên mặt đất."

"..." Harry trầm mặc chăm chú nhìn Cedric trong chốc lát, cuối cùng gật gật đầu, "Được, tôi đã biết."

Người sau có vẻ rất vui vẻ, cái loại vui vẻ thành thật đó: "Em thật sự đã biết?"

"Đã biết. Nếu cái hạng mục thứ hai liên quan đến truyện cổ Andersen, tôi nghĩ mình sẽ đi túm cổ người trong hội liên hợp phù thủy quốc tế, sau đó nói cho hắn biết, không có việc gì đừng có xem tiểu thuyết, để tránh hại đến đời sau —— đầu tiên là dũng sĩ đấu rồng, vậy bây giờ là cái gì? Cưỡi rồng cứu công chúa sao?"

Cho Chang nhịn không được, phì một tiếng che miệng cười khúc khích.

Sắc mặt Cedric đổi đổi, lui về phía sau một bước, lẩm bẩm "thật đúng là không sai biệt lắm" linh tinh gì đó, anh ta nhún vai, khi Harry muốn rời đi tức thì, liền nhắc nhở: "Chỗ gần bên pho tượng Boris Ngố ở lầu sáu*, mật khẩu là: "Tươi như cây thông."

*Trong truyện gốc chỗ này là lầu năm

"Được rồi, tôi sẽ đi —— mang theo cả quả trứng vàng của mình, còn có một quyển truyển cổ Andersen chết dẫm." Harry lại gật đầu. Cedric cười với cậu, kéo tay Cho Chang, hai người tay trong tay, nhanh chóng rời khỏi hành lang thông đến tháp Gryffindor này ——

Thật sự là gặp quỷ. Trợn mắt nhìn bóng lưng mật khăng khít rời đi của hai người, Harry tự nhủ, Chẳng lẽ anh ta đặc biệt ở chỗ này chờ mình thật?