Quý Tộc

Chương 44: Chó và Tam giác vàng Gryffindor



Trong đoạn ngắn cuộc sống tiếp theo, bạch kim quý tộc biểu hiện đầy đủ chính mình có bao nhiêu sao khinh thường cùng căm tức đối với cái xưng hô "Draco ba ba" này, bất quá rất nhanh anh liền tuyệt vọng phát hiện nó là vô ích, bởi vì mỗi khi anh nỗ lực phản kháng, luôn sẽ đổi lấy càng nhiều cười nhạo —— trong tiếng cười không kiêng nể lần thứ ba của Pansy, rốt cục anh cũng thông minh ra, từ đó, khi cái từ phiền lòng này tiếp tục bị nhắc tới, anh chỉ hừ mũi biểu đạt sự khinh thường của chính mình.

Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường cổ xưa tại hầm Slytherin rốt cục cũng hoàn toàn dập tắt vào một ngày nào đó cuối tháng ba, vào lúc Draco Malfoy bị quay mòng cuối cùng đã không nhịn được nữa mà gầm lên.

Bắt đầu từ ngày đó, các học sinh mới hoảng hốt ý thức được, bọn họ chính thức tiễn bước mùa đông.

Theo thời gian trôi qua, thời điểm tháng sáu tới gần cũng là lúc thời tiết trở nên ngày càng nóng bức. Mỗi người đều bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, học sinh năm bảy sắp tốt nghiệp mỗi ngày đều du đãng khắp các ngõ ngách trong tòa lâu đài —— chẳng hạn như Flint cùng Wood, bọn họ hôn nhau ở khắp các góc phòng học trong trường giống như trân trọng từng phút giây ở đây.

... Draco đương nhiên đã từng tính toán làm một ít gì đó với cái này nhưng khi anh lần thứ năm hoặc là lần thứ sáu tình cờ bắt gặp hai người kịch liệt hôn môi tại khoảng trống trong phòng học độc dược, anh dường như tan vỡ mà quyết định thỏa hiệp hiện thực—— mà tại thời điểm đó, Wood đã không cần Flint giữ tay lại, cảm tạ Merlin, anh ta sẽ tự ôm cái cổ thô của Flint.

Toàn bộ trường học bỗng nhiên trở nên gấp rút bộn bề, vì để cuộc thi cuối kì có được thành tích không quá khó coi, các học sinh cùng năm đều sẽ tụ tập lại một chỗ có thể tự học, học thuộc long với nhau hoặc là để hỏi vấn đề gì đó. Mà năm năm cùng năm bảy thì đều phát điên vì O. W. L (Kỳ thi Pháp thuật Thường đẳng) và N. E. W. T (Kiểm tra Pháp thuật Tận sức) của bọn họ đang tới gần. Vào vài ngày cuối cùng của tháng năm, học sinh của hai năm này bắt đầu ngâm mình cả ngày cả đêm ở trong thư viện.

—— "Bọn họ bình thường đều làm gì chứ?!" Nhìn thư viện ngồi còn chật chội hơn cả trên lễ đường, đang chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh ôn tập nội dung thi của lớp bùa chú — Draco bất mãn oán giận.

Hiện tại, anh không thể không trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin —— phòng sinh hoạt chung Slytherin vào mùa hè luôn luôn là nơi nằm trong phạm vi khiến người ta hâm mộ nhất, so với tháp Gryffindor mỗi ngày đều bạo phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có con mực bự du ngoạn chốc chốc lại rình mò ngó vào bên trong lại có vẻ đáng yêu vô cùng.

Nhưng đối với một người yêu cầu yên tĩnh để xem sách mà nói, chỗ này chung quy vẫn không phải là tốt.

Bởi vì ở đó luôn có một số người không bao giờ lo lắng cho thành tích của mình —— ví như Goyle cùng Crabbe. Hai tên ngốc này khăng khăng rằng bản than cho dù đọc sách cũng không thể nhận được nhiều hơn trong kì thi. Khi Draco bước đến sô pha và ngồi xuống định lật xem vở ghi chép đã tích lũy trong lớp bùa chú, mỗi một tên trong hai tên đó đang cầm một khối bánh ngọt lấy từ phòng bếp tới, vui vẻ cười nói và hạ cờ phù thủy.

Khi Goyle mất vương miện quân hoàng hậu trắng ở dưới chân kỵ sĩ của Crabbe ——

"—— Crabbe, tao van mày!"

Draco đề cao thanh âm tuyệt vọngkêu lên: "Ăn cái gì tao cũng không ý kiến, dù sao mày cũng luôn ăn —— nhưng là! Thỉnh mày! Có thể hay không! Không cần! Bạch miệng mày như thế?!"

"A, Draco." Crabbe buông bánh ngọt khoan dung mà quay đầu nhìn Draco, dường như cậu ta đã hoàn toàn quen với việc này, "Mỗi khi đến gần kì thi cuối kỳ, cậu luôn có vẻ nóng nảy như vậy."

Goyle vui tươi hớn hở gật đầu: "Tớ cũng cảm thấy tâm bình ổn sẽ giúp cậu phát huy xuất sắc hơn trong trường thi đó."

"........."

Vì thế Draco chỉ có thể hướng hai người bọn họ lộ ra một tia giả cười bất đắc dĩ, anh quyết định qua bữa tối sẽ liền đi học chú ngữ "Ù lỗ tai" – chú ngữ đơn giản nhưng hữu dụng — từ giáo sư Snape, sau đó cho mỗi một người trong phòng sinh hoạt chung một cái.

Bất quá anh không thể hoàn thành nguyện vọng của mình.

Bởi vì sau khi ăn tối, tất cả mọi người trong toàn trường đều nhận được lịch thi của mình từ chỗ Huynh trưởng của bọn họ. Lúc giáo sư Snape đem tờ giấy cuối cùng một đưa cho Martina Norinder năm nhất thì đã gần tới giờ đi ngủ. Mỗi người đều đè thấp thanh âm, chụm đầu ghé tai trao đổi thời gian biểu trên tay, một phần các học sinh vài năm khác thì không có làm như vậy, bởi vì bọn họ không có tự chọn môn học, cho nên bảng giờ giấc đều là cùng nhất trí.

Draco cúi đầu lướt nhanh mà nhìn mình lịch thi của mình:

Ngày thứ Hai

9h: Số học bói toán (Số học huyền bí)

11h: Biến hình

Cơm trưa

1h: Bùa chú

3h: Cổ ngữ học Runes

"Draco, lịch thi của cậu thật kín đầy dó." Pansy nhô đầu đến nhìn tờ giấy trên tay Draco, dè dặt nói, bởi vì này vài ngày nay Draco cơ hồ là đọc sách, đọc đến mức có chút thần kinh, mỗi ngày đều căng thẳng ghê gớm, hiện tại đừng nói Gryffindor, mà ngay cả toàn bộ Slytherin cũng không ai nguyện ý đi trêu chọc hắn —— ngay tại ngày hôm qua, Pansy thậm chí tận mắt thấy anh cầm cái bình mực chọi năm nhất để dạy bảo đến mức không nâng đầu dậy nổi. (DN: eo...)

Chỉ có Scorpio Grater bằng lòng ở bên cạnh anh khi có thời gian rỗi.

Kỳ quái chính là, Draco đối với Slytherin năm nhất này cũng luôn có vẻ đặc biệt khoan dung.

Pansy không khỏi hồi tưởng lại chút nhạc đệm nho nhỏ vào xế chiều hôm nay khi mọi người vùi lại cùng một chỗ để ôn tập ——

Khi Scorpio thử dùng bùa trôi nổi đưa quyển 《Chú ngữ tiêu chuẩn, cấp ba 》cho Draco thì nguyên cái quyển sách nặng ấy hung hăng đập lên mặt bạch kim quý tộc. Lúc ấy Zabini ngồi đối diện hai người hoàn toàn bật dậy khỏi ghế sa lông, Pansy thì khẩn trương rút ra đũa phép chuẩn bị tùy thời cứu viện, mà ngoài dự liệu của bọn họ, Draco bị ngửa đầu ra sau chỉ chậm rãi cầm quyển sách trên mặt anh lấy xuống, cáu kỉnh trừng mắt nhìn năm nhất một cái, sau đó không nói lời nào mà chỉ lật tiếp một trang vở đã tự tay sao chép.

"Đây thật sự kinh khủng, " Scorpio buồn bực mà than thở, "Nếu cuộc thi ngày đó giáo sư Flitwick bảo em nâng một quyển sách lên, em cuối cùng không thể chụp sách lên trên mặt thầy ấy đi a."

"..." Pansy im lặng một lúc lâu, cuối cùng thoát lực trở về trên ghế sa lông, cô chu môi thổi thổi lọn tóc mảnh trên mặt, ủ rũ an ủi, "Đừng lo lắng, thân mến, nếu Draco không có giết ngươi, như vậy chị cam đoan giáo sư Flitwick cũng sẽ không."

Zabini ở một bên che miệng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng phì cười.

"A thôi đi, Pansy —— đưa vở ghi chép lớp bùa chú của cậu cho tôi coi, hình như tôi thiếu một khóa học." Draco hơi cau mày, cũng không ngẩng đầu lên mà lật qua lật lại xem vở ghi chép của chính mình, "Kỳ quái, làm sao có thể."

"Tớ nghĩ có thể ngày đó cậu ở bệnh xá, Draco ngọt tâm của tớ, có thể ngẩng mặt ra khỏi vở ghi chép nhìn tớ một chút không, là cái này sao ——" Pansy khô cằn nhắc nhở, cô nàng quơ quơ đũa phép, một nhúm lửa nhỏ màu xanh trôi lơ lửng ở trước mắt cô, ngay lúc Draco ngẩng đầu nhìn, cô thấp giọng thì thầm, "Flame-Freezing Charm—— "

Mặt ngoài ngọn lửa lập tức đông kết một tầng băng mỏng, nó hoàn toàn bị đông lạnh sau đó dập tắt.

Draco có chút mê mang mà nháy mắt mấy cái, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ: "Hình như chính là nó —— Merlin, qua vài ngày đã đến thi, làm sao mà tôi lại hoàn toàn không có ấn tượng cới nó cơ chứ?!"

"Bùa chú đông lửa." Pansy nhún nhún vai, cô nàng kéo túi sách của mình lại, lấy từ bên trong ra một quyển vở ghi chép ném đến đầu gối Draco, "Nè, đừng khẩn trương như thế, cái này rất đơn giản, ở thế kỷ trước khi các phù thủy bị hoả thiêu khi mới sử dụng chú ngữ này, ngọn lửa chỉ gây ra cho phù thủy cảm giác tê dại rất nhỏ, cũng không sẽ làm họ bị thương."

"Cám ơn." Draco thở dài, một lần nữa nhập tâm điên cuồng ôn tập.

...

Mỗi cái học viện luôn luôn một con mọt sách, Draco Malfoy vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn làm học sinh đứng đầu niên khóa trong khu vực Slytherin, trên thực tế, vào lúc năm hai chấm dứt, khi anh biết bản thân bại bởi Hermione Granger với chênh lệch nhỏ bé và đành phải xếp thứ hai toàn trường, toàn bộ nghỉ hè anh đều không quá vui vẻ.

Năm nay anh sẽ không tiếp tục cho phép loại chuyện này lần thứ hai phát sinh.

"Kỳ thật cũng không tính là quá nhiều, sau học kỳ vì O. W. L, tôi có thể còn sẽ học thêm tiếng Niven —— Elvish vốn là cần thiết (hai cái ngôn nhữ này không bik từ đâu chui ra nữa ==!!!), nhưng cha tôi đã đáp ứng vào nghỉ hè sẽ sắp xếp một giáo sư dạy kèm đủ tư cách cho tôi." Draco lạnh nhạt thu lịch thi vào trong túi áo, quyết định đêm nay sẽ không nhìn thêm một chữ nào, anh phải bước vào cuộc thi ngày hôm sau bằng trạng thái hoàn mỹ.

Đêm đó, tất cả các học sinh đều tăng ca thêm giờ vì cuộc thi sáng ngày thứ hai — bao gồm cả Harry Potter, toàn bộ trường học chỉ có Draco Malfoy và Hermione Granger, hai người, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người bò lên giường từng người từ sớm. Đến sáng sớm ngày hôm sau, hai người đến đầu tiên tại cửa lễ đường vẫn còn không buông tha nhau, ánh mắt họ nhìn đối phương tựa hồ đang thành tâm chúc đối phương thi thất lợi.

Zabini bất đắc dĩ mà lắc đầu, đẩy Draco một tay túm lấy anh lôi đến dãy bàn Slytherin, anh chàng là người thứ ba.

Sáng nay lễ đường dị thường an tĩnh, mỗi người đều lặng lẽ ngẫm lại nội dung trọng tâm, hoặc hoàn toàn bị vây trong trạng thái chạy xô. Draco đem phần cuối cùng của bữa sáng bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt hết, sau khi dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, đứng lên, cùng lúc đó, dãy bàn Gryffindor bên kia, Hermione Granger cũng kết thúc tốt bữa sang của cô bé, hai người một trước một sau phân biệt đi hướng phòng thi Số học bói toán của bọn họ.

Cuộc thi này đối với Draco mà nói quá mức đơn giản.

Trong quá trình toàn bộ thi mày của bạch kim quý tộc đều hơi chau lại, anh bắt đầu lo lắng đề mục đơn giản như vậy có thể sẽ làm cho các đồng học cảu anh đều có thể trổ hết tài năng —— anh cần chính là một phần đề mục cao hơn, đương nhiên, nếu độ khó cao đến nỗi khiến anh miễn cưỡng chỉ có thể lấy được một cái "E", mà người khác chỉ có thể lấy "P" mà nói, anh cũng sẽ không để ý.

Ví như cuộc thi khóa biến hình buổi chiều, khiến cho anh phi thường vừa lòng.

Nhìn những người khác từng đám mất tinh thần, sắc mặt tái nhợt đi ra phòng học, Draco nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ngạo mạn.

—— "Cái đuôi rùa của tớ vẫn là hình dạng miệng bình! Chúa ơi!" Ron tại một giây lao ra trường thi hoảng sợ mà lao nhao, "Giáo sư McGonnagal cũng bị cái tạo hình kia chọc cười!"

"Đừng kinh ngạc, tớ còn phun hơi nước kia kìa." Harry vô lực mà nói, "Ít nhất cậu còn chọc cười cô, đến phiên tớ, sắc mặt của giáo sư nhìn cũng không tốt như vậy."

Ron nhìn nhìn mái đầu bạch kim đi phía trước, thấp giọng oán giận nói: "Merlin! Tớ thực sự hơi hâm mộ Malfoy, nếu nó biến không được, còn có thể đem con rùa sẵn có của nó đưa ra sung cho đủ quân số —— "

Harry nghe được cười ha ha một hơi, cậu gãi mái tóc đen vốn đã lộn xộn, nói: "Tớ đoán cái kia không thể được đâu, Ron, cái con đó thiếu một cái chân mà!"

"Sao các cậu lại nghĩ như vậy!" Thanh âm của Hermione cắt ngang bọn họ, nôn nóng lại ngạc nhiên nói, "Malfoy làm rất tốt, tớ tận mắt thấy chiếc ấm trà màu hồng của cậu ta biến thành con rùa màu xanh —— mà ta thấy nó quả thực giống rùa biển! Như thế sẽ được bao nhiêu điểm đây?!"

Ron cùng Harry không hẹn mà cùng chọc tức nhìn cô bé bằng nửa con mắt.

Toàn bộ trường học đều bị bao phủ trong không khí đáng sợ.

Giờ ăn trưa, Scorpio ngồi ở bên tay trái Draco, nhìn qua cũng không được bình tĩnh lắm, chính là cậu không nói được một lời, chỉ tái nhợt mặt.

"Cỏ mang cá, từ khi nào mà cậu bắt đầu học được uống sữa?" Draco tao nhã đây ra lý nước bí đỏ trước mặt, liếc nhóc năm nhất bên cạnh anh mặt cắt không còn chút máu, sau đó chế giễu nói.

Scorpio cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng ngà trong lý của mình, chán ghét nhíu mày, bọp mũi một hơi nhanh chóng uống hết rồi rót cho bản thân một ly nước bí đỏ.

"Đứa trẻ ngốc, cậu lại bị bệnh gì nữa?" Draco khơi mào một bên mi.

"Em kê nguyên giáo sư Flitwick ở dưới bàn." Scorpio yếu ớt nói.

Draco ngẩn người, ý đồ lần thứ hai xác định: "Cậu nói cái gì?"

"—— a, như vậy thật sự là em làm?" Zabini cười híp mắt nghiêng đầu qua, trêu chọc nói, "Chúc mừng em, Scorpio thân mến, em nổi danh rồi, chuyện này anh vừa đi phòng thi Niven nghe thấy."

Scorpio sắc mặt càng thêm khó coi, hiện tại quả thực là có chút phụng phịu, cậu gian nan nuốt một ngụm nướt bọt, nhìn qua tùy thời đều có thể nôn mửa —— "Bùa chú rôi nổi! Em đoán không sai, thật là bùa chú trôi nổi!" Scorpio cao giọng, tan vỡ nói, "Chính là tại sao thầy ấy có thể để chúng em dùng bùa chú trôi nổi đi di chuyển một cái bàn!"

"Chuyện này đúng là một bi kịch." Draco chậc chậc lắc đầu, không hề có thong cảm mà chế ngạo nói.

Scorpio vô lực trạc trạc chén đĩa cơm trưa, phát hiện mình một chút muốn ăn đều không có.

...

Buổi chiều năm nhất không có nội dung thi, Draco vừa ra khỏi phòng thi liền thấy Scorpio lắc lư đi khắp nơi, anh đẩy ra đám người đi đến bên cạnh Slytherin năm nhất: "Sao thế này, cậu đây là định dứt khoát năm tới học lại năm nhất luôn hử?"

"A, Draco, anh thật đáng ghét." Scorpio uể oải nói, "Ngày mai là cuộc thi Chăm sóc sinh vật huyền bí, toàn bộ trường đều là một cái nội dung kia —— cho nhuyễn trùng ăn, này có cái gì tốt để đọc sách chớ?"

Draco phát ra một tiếng khinh miệt cười nhạo, than thở "Ngu xuẩn" linh tinh gì đó, mặt trời đã bắt đầu khuất núi ——trước giờ ăn tối, tất cả mọi người nguyện ý trở lại phòng sinh hoạt chung của mỗi người để nghỉ ngơi trong chốc lát bình một chút ổn lại thần kinh bị cuộc thi kích thích, trong hành lang dần dần trở nên an tĩnh lại, tà dương đỏ thẩm đem hai thân ảnh của hai Slytherin kéo đổ dài trên hành lang.

Draco ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay vừa lúc là ngày mười lăm, có lẽ ánh trăng tối nay sẽ rất tròn, anh lặng lẽ nghĩ, chỉ mong cuộc thi thiên văn học ngày mai cũng có thể có thời tiết tốt ——

Bỗng nhiên, anh dừng bước.

Một màn trên cỏ bên ngoài tòa lâu đài hấp dẫn lực chú ý của anh.

Scorpio thấy anh bỗng nhiên ngừng lại, cũng tò mò quay đầu lại: "Sao vậy ạ?"

Draco hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc, vươn tay, chỉ chỉ mặt ngoài cửa sổ, dùng ngữ khí tương đối vi diệu nói: "Chó của cậu."

"Ah?"

"Kéo một cái Weasley."

"......"

"Gương nanh múa vuốt với Potter và Granger theo sau."

"......"

Draco mỉm cười thu hồi mục tiêu: "Nó rốt cục là được một chuyện tốt, có phải hay không?"