Quý Tộc

Chương 45: Đến lều hét



Scorpio theo ánh mắt Draco nhìn hướng ra phía ngoài, quá xa, cậu đương nhiên nghe không được nhóm Potter nói gì, bất quá ít nhất có thể nhìn ra được bọn họ tuyệt đối tự nguyện —— Ron Weasley lăn lộn cả người đầy là bùn, nhìn không ra khí lực Hắc tử nguyên lai lớn như vậy, Potter mấy lần muốn bắt lấy tay áo Ron lại bị đồng thời kéo ngã.

Scorpio hơi nhíu mày không xác định nói: "Còn giống như có mèo của Granger."

Tất cả động vật giống như đều bị điên, Crookshanks nhảy dựng lên đụng rớt đũa phép của Hermione, sau đó đến gần cây Liễu Roi nổi tiếng đánh người kia, sau khi con mèo đó ngậm đũa phép rơi trên mặt đất biến mất trong các nhánh cây, từ Hắc tử lôi kéo, tổ ba người Gryffindor rất nhanh cũng đã biến mất trong cái cây, kỳ quái chính là, Cây Liễu Roi bình thường chỉ ruồi bọ bay qua cũng giương nanh múa vuốt đánh người hôm nay lại giống như chưa tỉnh ngủ, thế nhưng đứng bất động tại chỗ.

"Đây có chút khác thường, " Scorpio thở dài một tiếng, "Em phải đi xem, Hắc tử không đúng lắm."

"Truyền thuyết Muggle cẩu có một loại bệnh gọi là 'bệnh dại." Draco thờ ơ khoanh tay đứng tại chỗ, hướng phương hướng Potter biến mất ngoài cửa sổ hừ mũi, lười biếng nói, "Chó của cậu nói không chừng bị bệnh rồi."

"Nó xác định rất khỏe mạnh." Scorpio nghiêm túc nói, "Em đi theo nhìn xem thử, anh đi thông tri cho giáo sư Snape nha." Nói xong, cậu xoay người muốn đi, còn chưa bước được hai bước thì bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ túm lấy khửu tay kéo lại, cậu hơi ngẩn ra, quay đầu vừa lúc đối diện với đôi mắt màu xám bạc lóe ra tia không đồng ý.

"Nếu Granger cũng không có biện pháp, cậu cho là cậu có thể đi làm cái gì?" Draco ngạo mạn nhếch một bên mi, "Nếu muốn đi tìm giáo sư, cậu phải theo tôi cùng đi, nếu không —— chúng ta liền thay đổi."

"Thay đổi? Anh là nói anh đi giúp Potter cùng Weasley đó hả? A thôi đi Draco —— chuyện đùa này không vui tí nào... Em hoàn toàn không cho rằng anh sẽ nghĩ đến việc hỗ trợ —— trừ bỏ đứng ở ngoài cho Hắc tử một tràng vỗ tay tán thưởng."

Draco xảo trá đáp lại Slytherin năm nhất bằng một cái giả cười: "Thông minh."

"Được rồi, chúng ta cùng đi tìm giáo sư —— hey, buông tay đi, anh làm em đau." Scorpio than thở thử giãy khỏi Draco, người sau thuận thế tao nhã buông tay ra, ngạo mạn giương lên chiếc cằm nhọn tái nhợt. Thản nhiên bước chân, không nhanh không chậm đi phía sau năm nhất đang vội vã, nhìn một dúm mái tóc đen mềm mại sau đầu cậu không phục xuống mà vểnh lên khỏi vị trí vốn dĩ, bạch kim quý tộc không kiên nhẫn mân môi, dùng làn điệu châm chọc nói, "Cậu Grater này, tóc của cậu nhìn qua thật giống mông vịt."

Scorpio phát hiện mặt mình có chút nóng lên, cậu nhanh chóng sờ sờ tóc, sau đó mãnh liệt rụt tay về như bị phỏng, bất mãn than thở: "So sánh thiệt thô lỗ." Draco tại phía sau cậu phát ra một tiếng cười nhạo thỏa mãn.

... Cái tên hỗn đản đáng ghét.

Bọn họ vòng qua một khúc ngoặt, liền nhìn thấy cửa lớn vắn phòng của viện trưởng Slytherin, chỗ đó hôm nay cũngkhông đóng kín, ngược lại là hé ra một khe nhỏ. Scorpio khựng bước chân dừng ngay lập tức, quay đầu lại cùng Draco liếc nhau, sau đó hai Slytherin đồng thời nhìn thất nghi hoặc trong mắt đối phương.

Bất quá, rất nhanh bọn họ đã có được đáp án, thân ảnh áo choàng mỏng màu đen mùa hè của giáo sư Snape xuất hiện sau cánh cửa, giờ phút này, trong tay thầy cầm một cái ly đế cao tỏa ra làn hơi màu trắng —— á, chất lỏng bên trong có chút quen mắt nha, Scorpio nghĩ, có lẽ cậu đã từng thấy qua nó ở phòng làm việc của giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám ——

Thực hiển nhiên, giáo sư Severus Snape đang muốn ra ngoài, nếu không đoán sai thì điểm đến chính là văn phòng giáo sư Lupin.

Giáo sư độc dược đóng cửa cửa phòng làm việc, quay người lại liền nhìn thấy đứa con đỡ đầu thân mến của thầy –tiểu Malfoy — mang theo một tên nhóc Slytherin năm nhất phiền toái, hai đứa đang đứng tại cách đó không xa, bất an mong chờ hắn.

Khóe miệng thầy giật giật, lộ ra một nụ cười vặn vẹo, lập tức đè thấp giọng tê tê nói: "Buổi tối tối lành, các cậu nhỏ."

"Ngủ ngon, giáo sư Snape." Scorpio cười hì hì sáng lạn, từ phía sau lặng lẽ dùng tay chọt vô thắt lưng Draco, người sau thân hình cứng đờ mãnh liệt quay đầu lại trừng mắt lườm cậu, sau đó dung sức quay thẳng đầu, ngữ khí trở nên đàng hoàng hơn một tí, cố làm ra vẻ tao nhã nhất của vương tử Slytherin mà gật đầu, nói: "Ngủ ngon, giáo sư Snape."

"Nếu các ngươi chú ý tới, " Snape mặt không đổi sắc, nhắc nhở nói, "Ta đang có chuyện gấp, cho nên làm phiền, mời nhường —— "

—— "Severus, a, tôi đoán thầy hẳn là ở chỗ này mà!"

Một thanh âm ôn hòa từ sau lưng ba người truyền đến, Scorpio nhìn lại, vừa lúc thấy giáo sư Lupin. Giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám yên lặng đứng dưới ánh chiều tà ngoài cửa sổ hắt tới, Scorpio chú ý tới, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của bọn họ hôm nay nhìn qua thật sự không tốt lắm, đôi mắt bình tĩnh màu hổ phách để lộ ra mỏi mệt không thể che dấu, thầy vẫn như trước mặc một bộ áo choàng nhiều cụm vá, noi theo ánh tịch dương chiếu xuống, tóc còn có thể thấy vài cọng hoa râm.

Tuổi thầy ấy rõ ràng không cách biệt với giáo sư Snape bao nhiêu, nhưng nhìn qua lại có vẻ già nua hơn rất nhiều, ít nhất tóc giáo sư Snape —— Scorpio nhanh chóng liếc sang viện trưởng của cậu... Ha, được rồi, nói thật đó là có chút dầu mỡ, nhưng tốt xấu gì thì toàn bộ cũng đều là màu đen, a, đúng vậy, đen nhánh xinh đẹp. Scorpio vô lực mà co rút khóe miệng.

"Giáo sư Lupin." Snape trên mặt lộ ra một tia giả cười, "Ta vừa lúc muốn đi tìm thầy."

"Tôi chờ thầy một lát thì không đợi được mà đến đây —— xem này, buổi tối tốt lành, trò Malfoy, trò Grater."

"Buổi tối tốt lành, giáo sư." Draco thờ ơ gật đầu, không quá tôn kính có lệ nói.

Scorpio mỉm cười: "Ngủ ngon, giáo sư Lupin."

Lupin đã đi tới, thầy tiếp nhận cái ly trong tay giáo sư Snape nhưng không lập tức uống xong mà dùng ánh mắt nghi vẫn nhìn về phía Scorpio, nhờ có thầy một thoáng như vậy —— người sau lúc này mới nhớ tới mục đích nguyên bản của chính mình, trên thực tế, cậu căng thẳng đến thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, ê ẩm mà hít sâu một hơi, cố không trào nước mắt, năm nhất Slytherin lắp bắp mà nói: "A đúng rồi, không xong, con đang muốn nói! Giáo sư Snape —— chó của con tha Weasley đi rồi —— "

Snape cùng Lupin đồng thời sửng sốt, mà Lupin rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, tựa như bị đứa nhỏ làm cho sợ, thầy nhẹ nhàng mà hỏi: "Thật có lỗi, trò Grater, trò nói —— cái gì?"

"Con chó màu đen ngu ngốc của cậu ấy tha Weasley đi rồi." Draco khinh miệt mà hừ một tiếng, "Đương nhiên, còn có Potter cùng Granger —— nói thật, giáo sư, các thầy không thể yêu cầu tiếng Anh của Grater rất tốt được, chậc chậc."

"—— trò nói là, chú chó màu đen?" Lupin tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngay sau đó sắc mặt của thầy trở nên phi thường tái nhợt, khiến người không chút nghi ngờ giây sau thầy sẽ không chút do dự mà té xỉu, Scorpio thề rằng đây là lần đầu tiên cậu thấy vị giáo sư này trở nên có chút bối rối, đối mắt màu hổ phách bất an lóe lên, khó tin mà nháy mắt, hỏi, "Hắn —— thầy là nói chúng nó đi đâu vậy?"

Scorpio há miệng thở dốc, sau đó ngậm lại, cậu lại chọt chọt Slytherin năm ba đứng ở phía trước mình.

"A, tôi nghĩ là —— cây Liễu Roi, giáo sư." Draco liếc mắt nhìn Scorpio giống như cười nhạo cậu.

"Chúa ơi!" Lupin thở ra, thanh âm của thầy không khống chế được mà run rẩy.

Snape từ đầu tới cuối đều không nói một lời nhưng sắc mặt thầy cũng đã trở nên khó coi, thầy cười như không cười liếc qua bên Lupin, thanh âm trở nên chanh chua kỳ quái: "Nhớ tới hồi ức khoái trá gì sao, giáo sư Lupin?"

"Chân tướng mà anh biết cũng không phải là tất cả, Severus." Lupin khẩn trương mà nói, "Thật có lỗi tôi không thể tiếp tục, tôi phải nhanh chân đến xem —— "

"Cùng đi." Snape giáo sư không để cho cự tuyệt mà nói, lúc này, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển —— từ giáo sư Lupin đi đầu, thầy đi rất nhanh, cơ hồ muốn chạy chậm, mà Scorpio lại là hoàn toàn phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của nhóm đại nhân kia. Giáo sư độc dược nắm chặt vạt áo choàng, rút đũa phép ra, bình tĩnh mà tê tê cảnh cáo, "Trước hết ta phải nhắc nhở thầy, đem dược của thầy uống hết, giải quyết trước vấn đề của chính thầy trước, giáo sư Lupin."

Cúi đầu nhìn nhìn ly độc dược còn hầm hập trong tay, Lupin lấy ra một cái chiếc đồng hồ quả quýt cũ kĩ nhìn thoáng qua sau đó than thở: "Còn chưa đến thời gian đó ——" tiếp đến, thầy lấy ra một cái chai bạc từ bên hông, dùng miệng cắn mở nắp chai đổ ra loại rượu tản ra hương cỏ nhẹ bên trong, đem chất lỏng trong ly đổ đi vào, miệng chai quá nhỏ, trong quá trình di động thì độc dược trong cái ly đã vẩy ra hơn một nửa.

Scorpio xoay mặt nhìn giáo sư độc dược của cậu, quả nhiên sau khi nhìn thấy người làm một bộ rất muốn phát biểu đối với hành vi này.

Bất quá cảm tạ Merlin, thầy ấy nhịn xuống.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới trên thảm cỏ, cây Liễu roi đánh người ở cách đó không xa. Giáo sư Lupin niệm một chú ngữ xa lạ, đầu đũa phép của thầy bắn ra một tia sang hồng mỏng manh, thẳng tắp bắn về phía gốc cây Liễu Roi chuyên đánh người kia, làm người ta kinh ngạc, cái cây kia lại biến sang trạng thái yên lặng. Scorpio cùng Draco đồng thời kinh ngạc mà nhướng mày, hiển nhiên là không biết tại sao giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của họ lại biết bí mật nhỏ của loại thực vật đặc biệt này.

"Rút đũa phép ra, trò Malfoy, trò Grater." Thời điểm xuyên qua cây Liễu Roi, Snape cảnh cáo.

"Đương nhiên, giáo sư." Draco đắc ý trả lời.

Bước chân Lupin đi ở phía trước bị kiềm lại, thầy xoay người, lúc này mới nhớ tới gì đó mà kinh ngạc nói: "Sao maoij người lại theo tới đây?"

"Đó là chó của con mà." Scorpio mờ mịt nói, "Tại sao con không thể theo tới?"

"A, tôi đoán, vị chủ nhân của con chó ngu ngốc này cần một cái phiên dịch tiếng Anh." Draco không chút để ý mà nhún nhún vai, khô cằn nói. Scorpio nhấc chân đạp cẳng chân của anh một chút, người sau lười biếng mà quơ quơ đũa phép, chiếc quần bị dính bùn đất được tẩy rửa sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt màu xám bạc trong rừng cây âm u lại có vẻ đặc biệt sáng ngời, "Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục?"

"Được rồi, tuy rằng thầy không cho là đó là một cái —— ai, quên đi." Giáo sư Lupin tự mình lầm bẩm một tiếng, xoay người tiếp tục chạy đi còn không quên dặn dò, "Phải cam đoan với thầy, chú ý an toàn của hai trò, các cậu nhỏ à."

"Ta chú ý tới ——" Snape giáo sư tha trưởng làn điệu, thanh âm giống như tơ lụa, "Kẻ hèn này tựa hồ mới là viện trưởng của bọn họ, giáo sư Lupin."

Lupin hơi thả lỏng, thầy khoan dung lắc đầu có chút buồn cười mà nói: "Ok, thầy đương nhiên là, Severus —— a, chúng ta đến rồi."

"Lều hét." Draco mặt không đổi sắc nói, thoạt nhìn không quá đặc biệt kinh ngạc, "Tì ra con đường này đi thong đến Hogsmeade."

Cách đó không xa trong nhà truyền đến một tiếng nữ sinh thét chói tai.

Sắc mặt của Lupin trở nên khó coi: "Là trò Granger."

Snape không nói gì mà rút ra đũa phép, đẩy ra Lupin đi tuốt ở đàng trước.

Scorpio đi theo sau Draco, nhìn ba người phía trước đều cảnh giác mà rút ra đũa phép, cậu tốt hơn cũng nên lấy đũa phép ra, trên thực tế, cậu còn lén lút đem chiếc túi da rồng vẫn luôn để ở sau thắt lưng dời dời về phía trước, cậu bé mang theo một nửa huyết thống Phương đông chớp chớp đôi mắt màu đen, nghi hoặc nói: "Nơi này chính là Hogsmeade? Thoạt nhìn thực đơn sơ."

"Nơi này đã nhiều năm không ai đến." Draco hạ giọng, "Bởi vì chuyện ma quái —— tốt lắm, cậu có thể câm miệng được rồi chứ? Cậu muốn hại chúng bại lộ à!"

"A, nơi này đương nhiên không có chuyện ma quái, trò Malfoy." Ngoài ý liệu, giáo sư Lupin tựa hồ rất có hứng thú đối với cái đề tài này, thầy cười cười, cũng đồng dạng hạ giọng xuống. Hiện tại, bọn họ đang lén lút tới gần căn nhà kia, một khắc khi Scorpio bước vào nhà, lầu hai truyền đến một tiếng động thật lớn tĩnh làm cậu hoảng sợ —— giống như người trên lầu đang truy đuổi gì đó, sau đó cậu lập tức nghe thấy được Potter phẫn nộ gầm gừ. Lúc đi lên cầu thang đóng đầy bụi bị những nguời trước tha kéo tạo thành một đạo dấu vết dài, giáo sư Lupin bình tĩnh cười cười, giải thích, "Những âm thanh kỳ quái mọi người nói nghe thấy vào ngày trăng tròn, đều là do thầy phát ra."

Draco nhìn qua có chút khiếp sợ.

Scorpio hoàn toàn không rõ cái này là có ý gì.

Lúc này, người tới gần căm phòng lộ ra một tia ánh sáng đầu tiên — Snape giáo sư diện vô biểu tình mà quay đầu, thầy nhếch môi, lộ ra một nụ cười dữ tợn chân chính: "Các ngươi đoán xem ta thấy ai? Ta thấy Sirius · Black."