Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 188: Bệ hạ, có người tấn công con chim của ngài



Trong lòng Hắc Nham vương tràn ngập nghi hoặc, mình rốt cuộc là làm sao vậy, đột nhiên xúc động sinh ra ý niệm huyết tinh đáng sợ như thế trong đầu, hơn nữa mơ hồ không thể khống chế?

Một mặt, hắn cực nhanh tự nói với mình thanh niên tóc đen trước mắt này không phải là người mà Hắc Nham quốc hắn có thể đắc tội, một mặt lại ép chính mình kiềm chế giữ chặt chuôi kiếm, loại cảm giác này còn khó chịu hơn nhiều với việc cứ điểm Hắc Thạch cùng bốn nghìn đại quân tinh nhuệ bị xóa bỏ.

Đối với việc này, hoàng tử tóc đen Ywen hoàn toàn không biết gì, chỉ thúc ngựa đi trước.

Hai người trầm mặc thúc ngựa chạy như điên theo hướng Hắc Nham Thành, thủ đô Hắc Nham quốc.

Bọn hắn bị Hương Ba Vương làm sợ đến tè ra quần, một kẻ thì ngã đến thất điên bát đảo, một kẻ thì chạy trối chết không dám đi về, đều không chứng kiến những hành động Tôn Phi làm khi ở hình thức tử linh pháp sư, hơn nữa chuyện mất mặt như thế, tuyệt đối sẽ đem hết thảy chôn kín trong lòng, không để kẻ thứ hai biết được.

Mà lúc này, con bạch dực hùng ưng kia đã vỗ cánh bay cao, biến mất tại phía xa mây trắng, giây lát đã không thấy nữa.

...

...

Thủy lao tại Hắc Thạch thành.

Thanh âm chém giết bên ngoài dần lắng xuống, nghi hoặc trong lòng đám người trong thủy lao ngày càng lớn.

- Thật sự là khó có thể tin, là ai mà dám đến Hắc Thạch gây rối thế?

Một hán tử cao gầy thân thể bị đính chặt vào tưởng bởi một sợi dây xích đã han gỉ kỳ quái hỏi đồng bạn bên cạnh, đồng thời khẽ nhúc nhích eo của mình —— trên thực tế đây là bộ phận duy nhất trên người mà hắn còn có thể tự chủ. Những tên ngục tốt thủ đoạn tàn nhẫn kia, là dùng dây thép gai mà buộc lên người hán tử này, miệng vết thương cứ khép lại chút rồi lập tức bị cào rách lần nữa, máu tươi cùng mủ từ vết thương theo dây cáp nhỏ giọt xuống dưới làn nước thối đen. Duy có một chuyện khiến kẻ khác làm lạ chính là, mặc cho cả người che kín vết thương, không tìm nổi một mảng da nguyên vẹn, hoàn cảnh như trong địa ngục, nhưng biểu tình trên mặt hán tử này vẫn đầy thoải mái, lúc nói chuyện, mặt mỉm cười thản nhiên, không hề tìm ra chút thần sắc tuyệt vọng chán nản.

- Chắc là dong binh đoàn hoặc thương đội nào đó bị đám Hấp Huyết quỷ Hắc Nham thành coi trọng, Hắc Nham vương vẫn bài cũ ra tay giết người cướp của,

Bên cạnh lại có người nói:

- Chẳng lẽ hiện tại ngươi còn trông đợi kỳ tích phát sinh? Nghe một chút đi, lại im ắng rồi, lại một đám đáng thương bị lũ ác ma kia nuốt chửng...

- Vẫn còn hơi sức thì ngươi để mà lo lắng vận mệnh của chúng ta đi, lão tạp chủng Hắc Nham Vương kia hẳn là hạ sát tâm muốn đem quặng nô Hương Ba chúng ta diệt sạch...

Toàn bộ tù nhân trong thủy lao đều là quặng nô người Hương Ba.

Thủy lao này nằm trong một huyệt động ngầm bển trong vách núi tại Hắc Thạch thành, không khác lắm với 'Thiết Ngục Thủy Lao ngày trước tại Hương Ba Thành, nhưng hoàn cảnh lại tồi tệ hơn gấp trăm lần, toàn bộ đều ngập trong làn nước thối đen cao ngang gối, nổi lềnh bầy xác động vật chết bị trương lên, thậm chí còn có phần tay chân cụt trôi nổi, mùi hôi ngút trời, lại thêm tiết trời thu ngày càng lạnh, rất nhiều người thân thể suy yếu, bị giam ở trong này không đến một ngày hai, liền chống đỡ không được, không chêt vì đói cũng chết vì lạnh cóng, tại đây mạng người so với cỏ rác còn rẻ mạt hơn, nhưng cũng có một số dần thích ứng hoàn cảnh, cùng giúp đỡ nhau mà sống sót như kỳ tích.

Bởi vì ở trong lòng của bọn họ, có một tia hi vọng mỏng manh, giúp cho bọn họ gắng sức.

Hương Ba Thành, xuất hiện một vị Thánh vương.

Đây là lão Zola nói cho bọn họ biết.

Lão Zola còn nói qua, Hương Ba Thánh vương nhất định sẽ mang theo đội quân vô địch đến phá hủy Hắc Nham quốc, giải cứu họ khỏi khổ cực.

Tuy rằng... Đây chỉ là một ảo tưởng thật đẹp.

Nhưng ảo tưởng cũng là hi vọng.

Bọn họ đều quen với việc trở thành những cái xác không hồn mà sinh hoạt trong quặng mỏ, bỏ đi giãy dụa với vận mệnh, ngay cả hi vọng cũng trở thành một thứ xa xỉ, cho nên dù việc Hương Ba Thánh vương đến có vẻ quá mức xa vời, càng giống là tự lừa gạt bản thân mình, nhưng bất luận như thế nào, có hi vọng so với không có, không phải là tốt hơn hay sao?

Bất quá bây giờ nhìn lại, hi vọng tựa hồ cần tan biến.

Có lẽ Hương Ba Thành đích thực là có một vị Thánh vương lập ra thánh nhân pháp điển, tiêu diệt cửu quốc liên quân, có lẽ thật sự có một ngày Hương Ba Thánh vương sẽ mang theo vô thượng quân uy đến mà tiêu diệt Hắc Nham thành... Nhưng hiện tại, bọn họ tựa hồ không đợi nổi ngày đó...

Nghĩ đến vừa có chút hi vọng lại lập tức phải chết đi, vận mệnh trêu cợt, làm cho người ta tuyệt vọng, những người trong thủy lao nhất thời đều có chút trầm mặc, lại có chút không cam lòng.

- Không đúng... Tình huống có chút không đúng...

Hán tử cao gầy đột nhiên đã nhận ra cái gì, nhíu nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt sáng lên, kích động hỏi đồng bạn bên cạnh:

- Bên ngoài im lặng tới đáng sợ, ngay cả tiếng thở cũng không thấy...

- Eddie, ngươi... Ngươi muốn nói cái gì?

Đồng bạn bên cạnh thân thể run lên, kỳ thật hắn đã muốn hiểu được ý tứ của hán tử cao gầy, cho nên run giọng hỏi lại, chẳng qua giống như là đồng ý.

- Có lẽ... Điều lão Zola nói tới rồi?

Hán tử tên Eddie híp mắt lại, thanh âm của hắn thành lớn rất nhiều.

- Ý ngươi là... Không không không, điều đó không có khả năng.... Điều này sao có thể!

Lại có người tham gia vào cái đề tài này.

Là một hán tử khung xương to lớn, có lẽ hắn từng là kẻ từng lưng hùm vai gấu, nhưng trải qua quá trình vật lộn sinh tồn trong mỏ quặng khiến hắn giơ chỉ còn da bọc xương, bất quá cũng vẫn còn xem như người có trạng thái tốt nhất trong số bốn năm trăm quặng nô Hương Ba còn sống. Nghe được lời Eddie nói, hắn có vẻ thực kích động, không dám tin tưởng mà tiến hành phủ nhận, nhưng ai nấy đều thấy được, hắn kích động mà hi vọng lời Eddie đoán thành thật tới mức nào.

Lúc này, hết thảy những quặng nô Hương Ba Thành may mắn còn sống sốt trong thủy lao đều kích động.

Đúng vậy, nếu như là sự thật?

Nếu lời tiên đoán của lão Zola thật sự sắp thành hiện thực?

Hi vọng đột nhiên bùng lên, khiến tất cả đều mang ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào cửa thủy lao, cùng đợi sự tình phát sinh.

Đúng lúc này, rốt cục, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền lại.

Thời khắc tuyên phán vận mệnh đã đến.

Giờ khắc này, trái tim mọi người đều đập kịch liệt, sợ cửa địa lao vừa mở ra, xuất hiện chính là binh lính Hắc Nham thành trong tay cầm dao mổ, mà không phải là Hương Ba Thánh vương mà bọn họ chờ đợi. Ngay cả tráng hán cao gầy Eddie, người luôn lạc quan cổ vũ tinh thần mọi người, cũng không nhịn một trận miệng đắng lưỡi khô, nói thật, hắn sợ chết, cũng càng không hi vọng chứng kiến nhiều đồng bào cứ như vậy mà chết đi tại thủy lao tối tăm mù mịt này.

Kéttttttttttttt!

Thanh âm kẽo kẹt của cửa sắt gỉ sét loang lổ được mở ra truyền đến.

Ánh sáng chói mắt lập tức từ sau cánh cửa sắt tràn vào, khiến nhóm người đã quen với cái tối tăm trong thủy lao không kịp thích ứng, vội vã bưng kín hai mắt, dưới luồng sáng chói lòa, họ chỉ lờ mờ thấy một thanh niên cả người khôi giáp đứng ở cửa thủy lao, toàn thân như được hào quang che phủ, nhưng không cách nào nhìn rõ mặt người trẻ tuổi.

- Mặc khôi giáp...

- Chẳng lẽ là binh lính Hắc Nham thành...

- Ài... Chúng ta phải chết sao...

- Thánh vương ở nơi nào? Vì sao không đến cứu chúng ta?

Thấy một màn như vậy, rất nhiều quặng nô Hương Ba nháy mắt liền hỏng mất, cũng có người phẫn nộ nắm chặt nắm tay chuẩn bị liều mạng, nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe được một âm thanh rõ ràng...

- Bệ hạ, đây là thủy lao, mọi người ở bên trong, bất quá người chớ đi vào, bên trong toàn là nước đen, rất hôi thối!

Cái thanh âm này... Là thanh âm của lão Zola?!

Nhóm quặng nô Hương Ba liền ngây ngẩn cả người, điều này sao có thể, lão Zola không phải đã bị binh lính Hắc Nham đánh thành tàn phế rồi ném tới hố thi thể sau núi sao? Bốn ngày trước trên quảng trường kia, lão Zola bởi vì khích lệ quặng nô mà bị chúng hành hình, khoét mắt, cắt lưỡi cùng đập nát tứ chi, tràng diện hấp hối bọn họ đều thấy được, sao giờ lại có thể đi đứng nói năng mười phần thoải mái như chưa bao giờ chịu tổn thương?

Hơn nữa, ông ấy vừa nói cái gì?

- Bệ... Bệ hạ?

Có thể làm cho lão Zola cung kính gọi là bệ hạ như vậy còn có thể là ai?

Cơ hồ trong nháy mắt tất cả mọi người cũng nghĩ ra đáp án.

Ai không biết tính cách lão Zola giống như tảng đá, vô cùng cứng rắn, ngoại trừ quốc vương Hương Ba Thành, ông sẽ tuyệt đối không gọi một quốc vương quốc gia nào khác làm bệ hạ, Hắc Nham Vương từng bởi vì coi trọng tài năng của lão Zola, đã nói chỉ cần lão nhân này gọi hắn một tiếng bệ hạ, liền nguyện ý đặc xá thân phận quặng nô của ông, hơn nữa phong làm quý tộc Hắc Nham quốc, nhưng đều bị ông quật cường cự tuyệt.

- Con dân của bổn vương có thể bị giam cầm trong này suốt bốn ngày, chẳng lẽ bổn vương lại không thể đi vào một lát sao?

Thanh âm sang sảng không thể cự tuyệt rơi vào trong tai mọi người, chỉ thấy thân ảnh được ánh sáng bao phủ kia đột nhiên tản mát ra kim sắc quang mang, cả người bùng lên khí tức thần thánh, kim sắc quang mang này nháy mắt chiếu sáng cả thủy lao mù mịt, trong đó ẩn chứa một loại lực lượng ôn hòa, làm cho mỗi người nhắt mắt cảm thấy như có một dòng nước ấm dũng mãnh lan tràn vào thân thể của mình, thời khắc này, thương thế từng giây từng phút giày vò bọn hộ lại như kỳ tích mà chậm rãi khôi phục.

Một khuôn mặt trẻ trung bừng bừng khí khái anh hùng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, khắc sâu vào trong tận linh hồn của họ.

Bọn họ cả đời đều không thể quên được một màn này, khuôn mặt này.

- Các dũng sĩ Hương Ba Thành, Alexander đã tới chậm, ta đã biết mọi người đã phải chịu vô vàn cực khổ tại nơi này, lấy danh nghĩa một quốc vương, ta thực xin lỗi tất cả, Alexander đã làm hoen ố quang vinh của Hương Ba vương thất, không làm tròn trách nhiệm bảo vệ con dân của mình!

Một chân Tôn Phi đã bước vào làn nước thối đen, kim sắc quang mang trên người càng thêm mãnh liệt.

Kỹ năng thánh kỵ sĩ —— "cầu nguyện".

Sau khi mở ra kỹ năng này, có thể tăng cường sinh mệnh lực của mình và đội ngũ, khôi phục tinh lực của bọn họ, hơn nữa có thể chữa trị thương tổn ở trình độ nhất định.

Cùng lúc đó, trong tay hắn nắm lấy một thanh trường kiếm màu đen, nhẹ nhàng đi vào trong đám người, mũi kiếm ong ong rung động, phóng ra từng đợt hàn mang, nơi nó đi qua, toàn bộ xiềng xích cùng dây cáp trói buộc trên người quặng nô đều bị chặt đứt, kiếm thuật tinh xảo, vô cùng kì diệu, dù cho dây cáp cắm thật sâu vào thân thể quặng nô, nhưng kiếm quang lại có thể không thương hại chút nào tới thân thể họ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Toàn bộ quá trình này, tất cả quặng nô đều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Cảm thụ được cảm giác ấm áp truyền đến, cảm thụ được miệng vết thương dần khép lại, cảm thụ được dây cáp cùng xiềng xích bị cắt đứt, tất cả đều giống như giấc mộng đẹp mà mỗi lần bị vết thương hành hạ đến hôn mê mà gặp phải, mọi người như quên tự hỏi quên ngôn ngữ quên hành động thậm chí là quên chính mình... Đây là thật? Thật là thật sự? Mỗi người đều đang tự hỏi, có người nhẹ nhàng mà cấu véo khắp cánh tay của mình, muốn chứng minh đây không phải một giấc mộng.

Mấy chục giây sau, từ bên ngoài thủy lao, đám người Lampard cũng đang muốn nhấc chân tiến vào, đọt nhiên nghe thấy một trận hoan hô kinh thiên động địa từ bên trong...

- Quốc vương vạn tuế!

- Bệ hạ vạn tuế!"

- Hương Ba Thánh vương vạn tuế!!

Âm lượng trận hoan hô này quả thực có thể làm nổ tung cả thủy lao, ẩn chứa một loại vui sướng cùng kích động khiến người phải huyết dịch sôi trào, cũng ẩn chứa mọt tia ủy khuất khiến người ta rơi lệ. Trong nháy mắt này, Lampard cùng mọi người cũng đều bị cuốn hút, giống như thấy được hơn thời điểm tràn ngập nhiệt huyết của hơn bốn tháng trước, ngay Hương Ba Thành sắp bị Hắc Giáp Quân làm cỏ, quốc vương bệ hạ một thân trọng trang kỵ sĩ khôi giáp chém bay đầu cao thủ phái đối phương mà giải nguy tất cả, lúc đó mọi người cũng đều vây quanh cạnh hắn mà hô to 'Quốc vương vạn tuế'!

...

...

Nhóm quặng nô vừa mệt vừa đói, vết thương chồng chất, lại thêm vừa hưng phấn đến mức suýt ngất đi rất nhanh được chuyển tới quảng trường nơi tương đối khô ráo thảoi mái, quân đội Hương Ba Thành sau khi phá hủy hết mấy cột đá đầy vết máu kia, lập tức dựng trại tạm thời, châm lửa chuẩn bị bữa ăn.

- A, là ngươi, lão Tom, trời ạ, ngươi lại vẫn còn sống...

- Chiến Thần tại thượng, điều này là thật sao? Phụ thân, sau khi người mất tích, con và mẫu thân đều nghĩ người đã chết, nguyên lai người vẫn còn sống... Cảm tạ Chiến Thần, cảm tạ bệ hạ!

- Kuta, Nina đại thẩm bởi vì tưởng niệm ngươi mà sắp khóc đến mù mắt rồi, ngươi nhất định phải nhanh đi về a...

- Ca ca, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Karl, Karl đầu to đây, ta rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi biết không? Từ khi ngươi mất tích, ba ba mụ mụ bởi vì bi thương quá độ, cũng đã qua đời...

Những mẩu đối thoại như vậy không ngừng phát sinh trên quảng trường.

Mấy năm nay Hương Ba Thành mất tích không ít người, không biết có bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát, phải chịu thống khổ khó có thể thừa nhận, nhưng giờ phút này không ít người lại được xoa dịu khi phát hiện thân nhân hoặc người quen mất tích đã lâu.

Đương nhiên, cũng có hơn hai trăm quặng nô bởi vì thân thể suy yếu, nhiễm phải sốt rét, không chờ được Tôn Phi tới, đã chết trong thủy lao.

Thi thể cư dân Hương Ba Thành bị bắt tới đây làm quặng nô rồi chết đi đều được tập trung cả ở hố chôn người phía sau vách đá, hừng hực hỏa diễm giống như cừu hận trong lòng người Hương Ba bốc lên cao, đem những thi thể toàn thân chi chít vết thương cắn nuốt, cũng chính là giải phóng cùng sưởi ấm cho linh hồn của họ có thể trở về với quê nhà. Tro cốt của hàng ngàn cỗ thi thể được đặt ngay ngắn trong hơn mười cái rương lớn. Tôn Phi lấy danh nghĩa quốc vương, hứa với tất cả rằng mười rương tro cốt này sẽ được mang về Hương Ba Thành và mai táng bên trong khu mộ của Anh Hùng trên đỉnh Đông Sơn!

- Lấy danh nghĩa quốc vương, ta cam đoan với mọi người, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không có bất cứ một người dân Hương Ba nào phải trở thành nô lệ, bất kỳ một ác đồ nào dám thương tổn người Hương Ba, mặc kệ hắn là thân phận gì, đều sẽ bị Hương Ba vương cùng Chiến Thần trừng phạt!

Đứng trước cảnh tượng hỏa diễm đầy trời, Tôn Phi nói ra lời hứa với con dân, cũng là với chính bản thân mình.

Hơn bốn trăm binh lính Hắc Nham thành bị bắt được dẫn tới cột đá trên quảng trường, trở thành vật tế chứng minh cho lời nói của Tôn Phi, phàm là binh lính từng sát hại qua người Hương Ba, toàn bộ bị đương trường xử tử, những kẻ khác thì lột bỏ khôi giáp, trục xuất khỏi Hắc Thạch thành.

Tình hình dần đâu vào đấy.

Tôn Phi bắt đầu cùng nhóm lãnh đạo thương lượng phương thức ổn định nhóm cư dân vừa được giải cứu.

Quân viễn chinh phải nắm vững thời gian kịp đến đế đô St. Petersburg tham gia đại hội diễn võ tác chiến giữa các nước phụ thuộc, còn phải vượt qua cả một chặng đường dài, nên không thể cứ thế mang theo sáu bảy trăm người vì từng là quặng nô mà ốm yếu đói khát này được, những người này đều cần tỉ mỉ chiếu cố cùng nghỉ ngơi. Quyết định cuối cùng, trừ Tôn Phi, người có thực lực mạnh nhất ở đây là Lampard mang theo "Hanh Cáp Nhị Tướng" cùng với hai mươi lăm thánh đấu sĩ, năm mươi thành quản hộ tống nhóm người bị thương trở lại Hương Ba Thành, giao cho hữu Tể tướng Best ổn định, sau đó sẽ thúc ngựa đuổi theo đám người Tôn Phi, tới đế đô hẳn là sẽ vừa kịp mà hợp lại.

Theo đó, quân viễn chinh quyết định ở Hắc Thạch thành đóng quân một đêm, đợi tới ngày thứ hai cho thể lực của nhóm bị thương kia có chút khôi phục, sẽ hộ tống bọn họ trở về.

Tôn Phi chuyển sang hình tức Đức Lỗ Y, triệu hồi ra bốn con bạch sắc cự lang cùng ba con Ô Nha cự dực (cánh lớn) phân tán ra tuần tra cảnh giới, như vậy có thể để cho đám binh linh đã chinh chiến chém giết nửa ngày an tâm được nghỉ ngơi.

- Bệ hạ, có cái gì đó công kích chim của ngài!

Drogba khoa trương hét lên.

Nhất thời trán Tôn Phi ròng ròng mồ hôi, kia rõ ràng là Ô Nha, nhưng cái tên đầu gỗ này hết lần này tới lần khác cứ gọi trống không là chim, trong lúc này nghĩa khác biệt quá lớn đi?

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong không trung một con cự ưng cánh trắng không biết từ nơi này bay tới đang truy đuổi công kích Ô Nha mà mình triệu hoán, bộ dáng hùng hổ, phi thường hung ác.

- Bắn nó xuống cho ta!

Tôn Phi ra lệnh một tiếng, thiếp thân thị vệ quan Fernando Torres giương cung cài tên, một mũi tên bay ra, chuẩn xác cắm trúng đầu con cự ưng, khiến nó gào thét một tiếng rồi rớt xuống.