Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 182: Chờ đợi tân vương vĩ đại



Mọi người nhìn theo thanh âm thảm thiết kia, chỉ thấy ở phía xa có một thiếu niên gầy yếu đang điên cuồng dãy dụa, bị mấy tên quân sĩ Hắc Nham tàn nhẫn dùng móc sắt loang lổ gỉ sắt đâm xuyên qua bả vai rồi kéo lê trên mặt đất, thiếu niên đáng thương đau phát điên, tiếng kêu khiến kẻ khác cũng không thể chịu đựng, nhưng mọi sự cầu xin, nước mắt chảy ra cũng không có chút tác dụng nào cả, ngược lại chỉ làm cho bọn binh lính kia càng cảm thấy hứng thú hơn, khiến bọn chúng càng thêm tàn bạo.

Mặt đất phía sau thiếu niên bị bắt, để lại một đạo huyết nhục huyết tích thật dài, lẫn lộn cùng đất cát.

Tới quảng trường nhỏ, thiếu niên kia bị bọn binh lính dữ tợn dùng dây trói chặt lên cột đá, dây cáp chẹt thật sâu như hằn hẳn vào xương thiếu niên, ngay sau đó một tên binh lính cầm roi da quất mạnh xuống, cơ thể không còn mấy chỗ lành lặn của thiếu niên lập tức tróc thêm từng mảng da thịt. Lúc này cơ may sống sót của thiếu niên kia đã không còn được mấy, mất đi ý thức, mặc cho những trận roi tiếp tục giáng xuống, chỉ còn có thể run rẩy theo bản năng, đến khí lực để kêu rên cũng không còn nữa rồi…

Tôn Phi mày nhíu lại chặt hơn.

Đúng lúc này…

- Phi! Thứ Hương Ba cẩu tạp chủng này, dám lười biếng, để xem lão tử lột ra ngươi ra như thế nào!

Tên cầm đầu vung roi đánh liên tục, tới khi thấy thiếu niên kia miệng mũi đều tuôn máu không sống nổi, lúc này mới hừ một ngụm, tạm dừng tay mà chửi mắng.

- Đại nhân, cẩu tạp chủng này là từ Hương Ba Thành bắt tới ạ?

Một tên lính khác đứng bên cạnh hỏi.

- À, nửa năm trước Huyết Đao dong binh đoàn tặng tới, nghe nói là người trong Hương Ba Thành. Ta đúng là mù rồi, nhìn tên tiện chủng này gầy gò yếu đuối, ta mới thương hại cho hắn quét tước quân doanh, ai ngờ hắn dám ăn trộm đồ đạc của ta, bọn Hương Ba Thành đúng là một lũ ti tiện, nghe nói tên vua ngu ngốc của bọn chúng đã khôi phục bình thường, ta xem, sớm nên đưa nốt đến đây khai thác mỏ quặng thôi…

Tên cầm đầu cười đểu.

Lúc này, xa xa, Tôn Phi nháy mắt biến sắc.

Người Hương Ba Thành?

Thiếu niên này đúng là người Hương Ba Thành?

Tôn Phi không thể tưởng tượng nổi.

Bên cạnh hắn, Peter Cech, Lampard cùng mấy đại cao thủ có thính lực tốt, cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mấy tên lính kia, lập tức dấy lên hừng hực lửa giận, đồng thời bọn hắn trong lòng run lên, nháy mắt đã biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cần biết sau khi quốc vương bệ hạ khôi phục trí lực bình thường, có thể nói là nhân từ công chính, dũng lực vô song, nhưng lại có một điều —— cực kỳ bao che khuyết điểm.Lúc trước trong bữa tiệc ăn mừng đánh bại Hắc Giáp Quân, vì mấy bình dân bệ hạ liền dám thẳng mặt mắng hoàng tử đế quốc, đánh chết mười mấy tên kỵ binh cùng đế quốc kỵ sĩ trưởng Semak, lúc này nhìn thấy một màn này, không cần nghĩ, bệ hạ chắc chắn sẽ không bận tâm tới đội quân Hắc Nham hùng hậu trong thành, tuyệt đối sẽ có kẻ phải chịu lửa giận của bệ hạ, trả giá thật nhiều.

Sưu sưu sưu sưu! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m

Bốn tiếng dây cung bật ra vang lên, bốn mũi lợi tiễn cơ hồ đồng thời trúng mục tiêu, tên cầm đầu bị một mũi tên bắn thủng cổ tay cầm roi da, đính lên đỉnh cột đá, ba tên lính còn lại đầu gối đều cắm một mũi tên, không tự chủ được quỳ trên mặt đất.

Bất quá người ra không phải là Tôn Phi.

Mà là thiếp thân thị vệ quan, thiếu niên tóc vàng Fernando Torres.

Vị thị vệ quan này của Tôn Phi tâm tư linh hoạt, siêng năng hiếu học, sau khi trải qua "Người Khổng lồ xanh dược tề" rèn luyện, không những bằng vào khổ tu đạt tới đấu khí nhị tinh cấp, mà còn theo mỹ nữ dong binh Elena học được một thân tiễn thuật thiện xạ. Vốn bởi vì lúc trước hắn "Gặp việc nghĩa không từ nan" thiếu chút nữa toi mạng, mới được Tôn Phi coi trọng đề bạt làm thiếp thân thị vệ quan, tự nhiên là không chịu được khi người bên mình bị khi nhục, lại nói tiếp, tính khí hắn so với Tôn Phi quốc vương lại càng là bao che khuyết điểm, thêm nữa, Torres càng hiểu, nếu để cho quốc vương bệ hạ tự mình ra tay với đám người kia, chính là "giết gà dùng dao mổ trâu", cho nên mới ra tay trước, hơn nữa, Torres ra tay phi thường đúng mực, bốn mũi tên bay ra chỉ bắn bị thương, không có kẻ nào mất mạng.

Tôn Phi vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại phất tay ý bảo những người còn lại tạm thời giữ nguyên vị trí cảnh giới chờ đợi, mang theo Lampard cùng lục đại cao thủ bước nhanh tới cột đá trước mặt.

Triệu hồi ra Tử Kiếm, mũi kiếm khẽ rung, chuẩn xác chém đứt dây cáp trói chặt trên người thiếu niên, cũng không chê máu đen, đem thiếu niên kia nhẹ nhàng đỡ vào lòng, chuyển sang hình thức thánh kỵ sĩ, kim sắc linh khí lập tức lượn lờ lan tỏa, khởi động kỹ năng "cầu nguyện", một vòng sáng màu vàng nho nhỏ theo tay Tôn Phi bay ra, chui vào trong cơ thể thiếu niên.

Lúc này hình thức thánh kỵ sĩ đã tiếp cận cấp 34, sử dụng kỹ năng "cầu nguyện" lô hỏa thuần thanh, không cần giống nhau nhất định tạo ra "chiến hoàn" to lớn phô trương mà có thế tùy ý biến hóa "chiến hoàn" lớn nhỏ.

Trong Diablo thế giới, kim hoàn (vòng vàng) biến ra từ kỹ năng "cầu nguyện" có hiệu quả +100 sinh mệnh trong vòng mười giây đồng hồ, ở thế giới thật, hiệu quả của kim hoàn sẽ không số liệu hóa như thế, nhưng hiệu quả trị liệu cũng rõ ràng, chỉ thấy sau khi kim hoàn chui vào cơ thể thiếu niên, thân thể thiếu niên bắt đầu tràn ngập kim sắc nhàn nhạt, các vết thương không ngừng mà khôi phục, vảy mọc nhanh sau đó tróc ra, cả hai hai xương bả vai bị móc sắt xuyên thủng thành lỗ máu bằng cổ tay kia cũng chầm chậm đình chỉ chảy máu, bắt đầu khép lại.

Ý thức tựa hồ là về tới thân thể gầy yếu, thiếu niên trong miệng phát ra một tiếng kêu đau, sau đó giống như gặp phải ác mộng, liền cả người run rẩy lên, mơ mơ màng màng không ngừng nói ra lời cầu xin tha thứ...

- A a!! Tạp chủng từ đâu chạy tới? Chán sống rồi hả? Dám ra tay với Robbie đại gia ta! Thực là muốn chết!

Sĩ quan bộ dáng cao lớn kia cũng là kiên cường, rút mũi tên cắm trên cổ tay ra, ánh mắt dữ tợn, quay đầu lại giận dữ hét:

- Taylor, Eddie… Đám hỗn đản các ngươi làm gì đó? Nhanh lăn hết ra đay cho ta, giết đám chó hoang không biết sống chết này đi!

Ba bốn mươi Hắc Nham quân sĩ tay cầm lợi kiếm, lập từ từ đằng xa chạy tới, dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy đến cực điểm.

Tôn Phi ngay cả mí mắt cũng không nâng, trong tay lại biến ra một chiếc kim hoàn, tiếp tục tiến vào thân thể thiếu niên.

Lúc này cũng không phải là thánh kỵ sĩ kỹ năng gì, mà thuần túy là rót vào một đạo thần thánh linh khí, thần trí thiếu niên hiển nhiên đang bị vây trong sợ hãi, thần thánh linh khí có thể bị xua tan sợ hãi cùng tà mị, trấn tĩnh tâm linh cùng linh hồn.

Quả nhiên thiếu niên gầy yếu sau khi có kim hoàn kia tiến vào cơ thể, rốt cục đình chỉ run rẩy.

- A… Đây là… Không tốt... Đi! Các ngài đi nhanh lên!! Không cần lo cho ta!!

Thiếu niên mở hai mắt ra, ánh mắt trong suốt, làm cho người ta liên tưởng đến một con suối trong vắt nhìn thấy tận đáy trong khe núi giữa ngày thu, hắn nhìn thấy vài tên Hắc Nham quân sĩ trên người trúng tên, cơ hồ lập tức hiểu ra hết thảy những gì vừa phát sinh. Khiến Tôn Phi cùng lục đại cao thủ đều ngoài ý muốn chính là, phản ứng đầu tiên của thiếu niên không phải là xin giúp đỡ hoặc là bỏ trốn, dù cho thân hình gầy yếu như cây sậy bởi vì sợ hãi mà run rẩy lên, nhưng điều nghĩ tới đầu tiên lại không phải bản thân mình, mà là lo lắng thúc giục đám người Tôn Phi nhanh chóng rời đi:

- Người hảo tâm, nhanh rời đi đi, không cần lo cho ta, đám ác ma đó sẽ giết các ngài mất…

- Đi? Ha ha ha, đã muộn! Sáu cẩu tạp chủng này, Robbie đại gia hôm nay chính là muốn giẫm chết bọn ngươi, cho các ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Tên cầm đầu thấy được viện binh tới càng hung hăng càn quấy, hơn bốn mươi tên lính đem đám người Tôn Phi vây lại:

- Mau quỳ xuống dưới chân Robbie đại gia cầu xin tha thứ, may ra lão tử sẽ cho các ngươi chết thoải mái một chút!

Tôn Phi ánh mắt lăng lệ, như là hai thanh lợi kiếm toát ra hàn khí thấu xương, quấn trên cổ tên tiểu quan kia, sát khí dày đặc bạo xuất, trong lúc nhất thời, hơn ốn mươi danh Hắc Nham quân sĩ không dám tiến lên một bước.

Tôn Phi nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai của thiếu niên gầy yếu trong lòng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

- Hài tử, đừng sợ, nói cho ta biết, cháu tên là gì?

- Luka... Cháu gọi là Luka Mola Ridge, cha cháu tên là Caruso!

Thiếu niên tựa hồ minh bạch gì đó, nhìn đám Tôn Phi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó phát hiện vết thương trên người mình không biết từ khi nào thì đã khôi phục bảy tám phần, như chưa từng bị thương. Mấy người trước mắt này cho hắn một loại cảm giác thân thiết và cường đại, hắn thật cẩn thận nhích lại gần trước người Tôn Phi, thấp giọng hồi đáp.

- Hảo, Luka, nói cho ta biết, sao bọn chúng lại hành hạ cháu?

Tôn Phi kiên nhẫn hỏi.

- Zola đại thúc chân bị chặt đứt… Thúc ấy bị thương nặng quá không xuống hầm đào quặng được… Không ai quan tâm đến… Bị bọn hắn ném tới hố dành cho người chết, sắp chết đói… Cháu… Cháu trộm một khối bánh mì đen cho thúc ấy, bị khối bánh mì đen cho phát hiện...

Thiếu niên kể lại những việc xảy ra, thân hình gầy yếu nhịn không được khẽ run lên, nói năng có chút lộn xộn.

- Chỉ là bởi vì một khối bánh mì đen?

Tôn Phi ngạc nhiên.

- Cũng bởi vì cháu là người Hương Ba Thành… Thiếu niên cúi đầu, nắm tay lại gắt gao cầm, Tôn Phi rõ ràng chứng kiến khóe mắt thiếu niên hiện lên một tia mong chờ cùng kiêu ngạo:

- Binh sĩ Hắc Nham quốc vừa sợ vừa thù Hương Ba Thành, Zola thúc thúc cũng là người Hương Ba Thành, nghe nói quốc vương bệ hạ anh minh mới ban bộ một bộ Thánh Nhân pháp điển, lại đánh bại cả cửu quốc liên quân, Zola thúc thúc ở giữa mỏ quặng tuyên dương sự tích của tân quốc vương, cổ vũ hy vọng cho mọi người, nói sớm muộn gì có một ngày, quốc vương bệ hạ nhất định sẽ suất lĩnh đại quân vô địch tới giết sạch đám ác ma này, giải cứu cho tất cả, cho nên mới bị bọn hắn cắt đứt hai chân, ném đến hố người chết…

Nói tới đây, trên mặt thiếu niên đã tràn ngập lo lắng:

- Không biết quốc vương bệ hạ khi nào thì mới có thể như là Zola thúc thúc nói, dẫn theo đại quân bách chiến bách thắng cứu chúng cháu đi ra ngoài, đã có rất nhiều người chết rồi, , Tom thúc thúc, Karla đại thẩm, còn có Roddy, bọn họ đều bị đám ác ma kia đánh chết…

Nói đến đâu, chạm đến chuyện thương tâm, thiếu niên kia cố lấy dũng khí chỉ đám binh lính Hắc Nham trước mặt, rồi nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.