Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 113: Chương 113: Lộ Chân Tướng Rồi





CHƯƠNG 113: LỘ CHÂN TƯỚNG RỒI

Editor: Luna Huang
Hàn Yên liền vội vàng tiến lên hồi bẩm: “Hồi bẩm tiểu thư, trong khoảng thời gian gần đây, người nhà của Chương ma ma đều không có động tĩnh gì đặc biệt, nhưng ngay buổi tối hôm nay, nhi tử của Chương ma ma, hẹn một vị phụ nhân ra ngoài.”

“Phụ nhân?”

“Đúng, là vị phụ nhân trước đó nhi tử của Chương ma ma Đàm Vượng từng hẹn, tựa hồ là có tư tình với nàng, bất quá lúc trước, đều là lén lúc tư tình trong tiểu viện, mà lần này còn lại là hẹn ở bờ sông Đông Ninh.”

“Bờ sông Đông Ninh… Trời lạnh như thế còn ra bờ sông?”

“Vâng, hơn nữa Đàm Vượng này còn trước một ngày hất nước ở bên bờ, mà để người đục lỗ trễn mặt băng.”

“Phí hết tâm tư như thế, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu?”

“Công tử cũng sinh lòng sinh lòng, cho nên liền vẫn để người nhìn chằm chằm, Đàm Vượng kia thực tại là người quyết tuyệt, trực tiếp đẩy phụ nhân kia ra giữa sông, Có lẽ là nghĩ đêm khuya vắng người, trên mặt sông đều là băng, vị phụ nhân kia căn bản không còn khả năng sống, nên không đợi bao lâu liền rời đi, sau đó người của công tử lập tức xuống nước vớt phụ nhân kia lên, lại để cho người đúng lúc cứu trị, lúc này vẫn còn sống.”

“Phụ nhân này là thân phận gì?”


“Phu quân của nàng là tạp dịch phụ trách chọn mua của Thẩm gia, bình thường chất phác bất thiện ngôn ngữ, người cũng có chút cộc lốc ngây ngốc, nhìn rất thành thật, mà phụ nhân này trẻ tuổi mỹ mạo, nên chọn gả cho hắn, chỉ nhìn trúng tính tình này của hắn. Trong ngày thường nhìn quy củ, trên thực tế cũng vụng trộm. Nhi tử của Chương ma ma Đàm Vượng chẳng qua là một trong số tình nhân đông đảo của nàng thôi.”

“Như thế, sự tình dễ làm.” Lúc nói chuyện, Hứa Vân Noãn liền muốn mặc xiêm y đi tìm Mục Trần Tiêu.

Hàn Yên liền vội vàng cản lại: “Tiểu thư, công tử phân phó chuyện này, hắn sẽ xử trí thỏa đáng, không cho tiểu thư nhúng tay nữa.”

“Ân?” Hứa Vân Noãn có chút không giải thích được.

Hàn Yên ở bên cạnh cười trộm một tiếng: “Nô tỳ len lén hỏi thăm qua Úc Khoảnh hộ vệ, hắn nói công tử cảm thấy chuyện này quá mức bẩn, tiểu thư người chỉ cần tìm hiểu một chút tiền căn hậu quả cũng được rồi, thực tại không cần nhúng tay, để tránh khỏi bị những người đó làm buồn nôn.”

Hứa Vân Noãn nghe rồi, không khỏi mỉm cười: “Xem ra Trần Tiêu thật là nơi chốn suy nghĩ cho cô nãi nãi như ta, đã như thế, cũng không cần cô phụ một phen tâm ý của hắn.”

Vọng Thư Uyển.com
Sáng sớm ngày thứ hai, phu nhân Thẩm Thanh Vu thị vừa đứng dậy, chỉ thấy Chương ma ma vội vội vàng vàng chạy vào, sau đó phác thông một tiếng quỳ gối trước mặt nàng: “Cầu phu nhân cứu mạng!”

Vu thị sợ hết hồn, không khỏi nhíu nhíu mày: “Đây là thế nào? Chưa từng thấy qua ngươi cũng có lúc hốt hoảng như vậy.”

“Phu nhân, nhi tử của ta Đàm Vượng bị bắt đến kinh triệu phủ đoãn rồi.”

“Phạm vào chuyện gì?”

“Trước phu nhân đã phân phó, phải đuổi người tiếp xúc với di mẫu của Tinh Phong đi, nên nô tỳ liền căn dặn nhi tử đi xử lý chuyện này, không nghĩ tới trên đường xảy ra sai sót, nữ nhân kia chẳng những không có bị diệt khẩu, ngược lại trạng cáo kinh triệu phu doãn, hôm nay Ngụy đại nhân đã nhận án này, phái người bắt Đàm Vượng đi.”

Sắc mặt của Vu thị chợt biến đổi: “Chút chuyện nhỏ như vậy đều xử lý không tốt sao?”

“Phu nhân, tính tình của Đàm Vượng cũng biết, hắn làm rất nhiều chuyện, cho tới bây giờ chưa từn xảy ra ngoài ý muốn, lúc này đây không biết vì sao thất thủ. . . Phu nhân nể tình hắn ngày xưa coi như hữu dụng, cầu người cứu hắn một mạng a!”

“Người đều đã bị bắt đến kinh triệu phủ doãn rồi, ta còn cứu thế nào?”

Tâm tình của Vu thị nhất thời hỏng đến cực điểm, trước đây sau khi nàng phân phó chuyện cho Chương ma ma, cũng không có hỏi đến chi tiết cụ thể, lúc trước Chương ma ma làm việc phá lệ chu toàn, chưa bao giờ cần nàng quan tâm, nhưng không nghĩ tới lúc này đây, dĩ nhiên lật thuyền trong mương.

Chương ma ma quay Vu thị dập đầu không ngừng.


“Phu nhân cứu mạng, phu nhân cứu mạng a!”

“Ngươi đứng lên trước, đến tột cùng kinh qua dạng gì, ngươi nói rõ ràng trước.”

“Vâng!” Chương ma ma như là bắt được rơm rạ cứu mạng, cẩn thận nói ra một lần.

Vọng Thư Uyển.com
Vu thị khóa chặt mi tâm, trong ánh mắt tràn đầy kinh sợ: “Ý của ngươi là nói, chuyện ta cho ngươi hỏi thăm thân phận của Hứa Vân Noãn trọng yếu như vậy, ngươi giao cho nhi tử của ngươi làm, kết quả nhi tử ngươi giao cho nhân tình của hắn? Chương ma ma, ngươi coi như là lão nhân bên cạnh ta, chẳng lẽ làm việc cho ta như thế sao?”

Chương ma ma sợ hãi, nét mặt đã là nước mắt ngang dọc: “Phu nhân, chuyện này nô tỳ có điều sơ sẩy, sau người muốn đánh muốn phạt nô tỳ đều nhận, nhưng là lúc này. . . Kinh triệu phủ doãn Ngụy đại nhân trong ngày thường nhìn không phải núi thì không rỉ nước, nhưng làm gì cũng ngay thẳng, vụ án này một khi bị định, mạng của nhi tử ta sẽ mất.”

Lòng Vu thị tràn đầy lửa giận, căn bản không muốn tưởng sống chết của Đàm Vượng kia, nhưng rốt cuộc Chương ma ma theo nàng nhiều năm như vậy, biết rất nhiều chuyện. . .

Bình thường chủ tớ hợp guu, vẫn không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này xảy ra chuyện, Vu thị mới giật mình, mấy năm nay quá mức dung túng Chương ma ma.

Chuyện này của Đàm Vượng nếu xử lý không tốt, Chương ma ma rất có thể sẽ sinh khúc mắc, trái lại làm ra chuyện gây bất lợi cho nàng.

“Chương ma ma, ngươi theo ta nhiều năm, từ trước trung thành và tận tâm, chỉ cần nể phần ân tình này, ta cũng sẽ không mặc kệ nhi tử của ngươi. Ngươi kiên trì chờ trước, ta đi cầu lão gia hỏi một chút, ít nhất cũng phải bảo trụ mạng của hắn. Bất quá. . .”

Chương ma ma vội vã tạ ân, phản ứng cực nhanh bảo chứng với Vu thị: “Phu nhân yên tâm, chuyện tra hỏi Hứa Vân Noãn Mục gia, Đàm Vượng nhất định sẽ không nói lung tung! Sự tình tra được đến chỗ hắn, cũng sẽ ngưng, tuyệt không liên lụy đến trên người phu nhân.”

Khuôn mặt của Vu thị hòa hoãn: “Chương ma ma, cũng không phải là lòng ta ngoan, muốn đẩy hắn ra ngoài, mà là chủ tớ nhất thể, chủ tử này như ta an an ổn ổn, mới có năng lực che chở hạ nhân bên người, nếu tình cảnh của bản thân ta cũng kham ưu, đâu còn có tâm tư quản sống chết của đầy tớ nữa chứ.”

“Phu nhân nói cực kỳ có lý, tận trung với chủ từ, là bổn phận của nô tài.”


“Ân, xem ngươi khóc mặt đều là nước mắt, đi xuống thu thập một chút trước đi, ta đây liền đi gặp lão gia.”

“Vâng, làm phiền phu nhân.”

Trong thư phòng, trên bàn của Thẩm Thanh đặt một chung canh ngon vừa đun xong, mở nắp ăn chưa được hai miếng, hương khí lại có chút nồng nặc.

Vu thị vào cửa phòng, Trần di nương ở một bên thản nhiên cười nói liền vội vàng đứng lên hành lễ: “Gặp qua phu nhân.”

Thẩm Thanh đặt thìa trong tay xuống, quay Trần di nương phất phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Nét mặt Vu thị mỉm cười, nhãn thần đảo qua bàn, ra hiệu thị nữ bên cạnh bưng chung canh xuống: “Lão gia, trọng địa thư phòng, người phía dưới vẫn là bớt lui tới chỗ này.”

“Ngươi có chuyện gì?”

“Là có một việc muốn mời lão gia hỗ trợ.” Vu thị vốn đang cảm thấy chuyện này khó có thể mở miệng, nhưng vừa mới gặp Trần di nương, ngược lại nhắc nhở nàng.