Quan Thương

Chương 152: Cô Ấy Đi Rồi




Ngày mùng 5 tháng 2 năm 2002 tức ngày 12 tháng Giêng âm lịch, rạp chiếu phim tư nhân lớn nhất Tĩnh Hải là một trong công trình khánh thành quan trọng nhất của khu khai phát mới trong giai đoạn tiền kỳ, không chỉ đầu não của khu Tĩnh Nam và thành phố, mà người phụ trách của những đơn vị sự nghiệp cũng tham gia rất đông, Lạc Ích Đồng nhận lời mời của Lâm Tuyền cùng tham gia lễ khánh thành, có rất nhiều người Lâm Tuyền nhận ra, đương nhiên càng có nhiều người mà y không nhận ra.
Lâm Tuyền không đi theo bên cạnh Cảnh Nhất Dân, đợi lễ khánh thành kết thúc rồi, Triệu Tăng gọi điện cho y tới tiểu lễ đường sau bệnh viện, y như ăn trộm đi khắp bệnh viện nửa ngày, vẫn là do Triệu Tăng sốt ruột chạy ra tìm được y trước.
- Hô hô, giờ làm bệnh viện phát tài thật, xây to thế này, đi suýt lạc.
Triệu Tăng không để ý tới mấy lời móc máy của Lâm Tuyền, Cảnh Nhất Dân lần này có ý chính thức đưa Lâm Tuyền thành trợ thủ trọng yếu của mình, giới thiệu cho Trương Quyền, Trần Minh Hành, vậy mà y lại trốn mất biệt.
Đẩy cửa lễ đường, bên trong đang có bảy tảm người nói chuyện cùng quay đầu nhìn sang, Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn thì Lâm Tuyền đã thấy ở trên TV nhiều rồi, những bộ mặt làm người ta không sao thích nổi cũng không thấy ghét. Còn có Liễu Diệp Thiên, Khổng Lập Dân, Khương Chí Minh và một người nữa khỏi đoán cũng biết đó là ... nhưng nhìn thấy người này, Lâm Tuyền cứ như bị sét đánh trúng, đứng chết lặng tại chỗ.
Triệu Tăng đẩy một cái, Lâm Tuyền loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã, lúc này mới tỉnh lại.
Không cần ai giới thiệu Lâm Tuyền cũng biết người trung niên đó là ai, đó hẳn là Trần Minh Hành, tổng giám đốc của Lệ Cảnh, quan trọng hơn cũng chính là người trung niên khiến Trần Vũ tái mặt rồi bỏ trốn ở cuộc triển lãm nhà ở phương bắc, ông ta tuy là chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhìn Tĩnh Hải, nhưng sống khép kín, không thích lộ diện trên truyền hình, bài báo đăng phỏng vấn ông ta cũng không được đăng ảnh, cho nên Lâm Tuyền tới giờ không biết mặt ông ta.
Trần Vũ và Trần Minh Hành có quan hệ gì?
Lâm Tuyền nhớ lại cái hôm y rời khỏi nhà khách thành ủy sau 7 ngày “biệt giam” soạn thảo kế hoạch khu khai phát mới, ngày hôm đó Tĩnh Hải có sự kiện lớn, theo lời Quách Bảo Lâm thì “Nghe nói con gái của Trần Minh Hành là hoa khôi của Nhất Trung đấy, sư muội của tao và mày. Con trai Trương Quyền được bồi dưỡng làm người kế thừa Lệ Cảnh. Mẹ nó Trương gia chuyến này lợi đơn lợi kép, làm chó cho người ta tới mức như Trần Minh Hành đúng là thiên hạ vô song rồi …”
Nghĩ tới đó Lâm Tuyền cảm giác lỗ tai bùng nhùng, đầu óc choáng váng, cơ hồ đi không vững nữa.
Cảnh Nhất Dân, Khổng Lập Dân đều nhận ra thần thái của Lâm Tuyền không tự nhiên, nhưng không đoán ra nguyên nhân, Khương Chí Minh thì hiểu lầm cười ha hả đi tới nói:
- Tiểu Lâm bị cảnh tượng này làm sợ hãi rồi à?
Chỉ từng người giới thiệu:
- Mấy vị này là thị trưởng Trương, bí thư Hướng, Trần Minh Hành chủ tịch tập đoàn Lệ Cảnh.
Rồi nói với Trương Quyền:
- Thị trưởng Trương, Tiểu Lâm là nhân tài trẻ tuổi của Tĩnh Hải ta, tình hình của cậu ấy, ngài Khổng đây là người hiểu nhất.
Trần Minh Hành đưa tay ra:
- Trường giang sóng sau xô sóng trước, hiện giờ giới trẻ thật tài giỏi, lão Khổng phải giúp tôi giới thiệu nhé.
Lâm Tuyền cả người mất tự nhiên bắt tay Trần Minh Hàng, đầu óc toàn hình ảnh của Tiểu Vũ, chẳng chú ý Trần Minh Hành vừa nói cái gì, khẽ "ừm" một tiếng rồi thôi.
Cảnh Nhất Dân dựa vào lợi ích từ khu khai phát mới, lôi kéo được rất nhiều quan viên đi theo, cùng thủ đoạn chính trị sắc bén đã dần dần ổn định địa vị của mình, Trương Quyền và Hướng Nghĩa Sơn không còn cách nào khác phải hóa giải ân oán cũ, bắt tay nhau, hi vọng có thể giữ được địa vị của mình, không xung đột chính diện với Cảnh Nhất Dân.
Thấy người thanh niên thần bí mà Cảnh Nhất Dân coi trọng chẳng qua chỉ đến thế, trong lòng đều sinh ý xem thường, khách sáo bắt tay một cái cho có, cũng không nói câu gì.
Cảnh Nhất Dân và Khổng Lập Dân biết Lâm Tuyền không phải vì mấy nhân vật thành phố mà mất bình tình, y có thể nói chuyện tự nhiên với cả lãnh đạo tỉnh ủy.
Cảnh Thiên Sương được làm thư ký chuyên chức của Cố Hiến Chương có thể nói nhờ Lâm Tuyền ra sức không ít, đồng thời cũng kiếm được không ít sự hỗ trợ chính trị cho Tĩnh Hải, y giao du quyền quý tỉnh thành rất nhiều, ba người Trương Quyền, Hương Nghĩa Sơn, Trần Minh Hành còn chưa đủ làm y phải sợ, có lẽ là có nguyên nhân nào khác, chỉ là trước mặt người ngoài không tiện hỏi gì.
Cảnh Nhất Dân vốn còn chuyện muốn nói cùng Lâm Tuyền và đám Trương Quyền, nhưng thấy Lâm Tuyền thì đầu óc để đi đâu, đám Trương Quyền thì lạnh nhạt nên đành phải thôi.
Đối đáp qua loa vài câu, Lâm Tuyền vội vàng rời đi, ngồi lên xe, Quý Vĩnh hỏi:
- Ngài Lâm, đi đâu bây giờ?
Lâm Tuyền không đáp, hiện đang có một cơn bão trong lòng y, khiến y điều khiển tay chân cũng khó khăn, im lặng một lúc gọi điện thoại cho Trần Vũ, cho dù y cố che dấu, có lừa bản thân ra sao, đoạn tình cảm đó thủy chung như cái gai đâm vào tim y, nhớ nhung cuộn trào như sóng cả, nhấn chìm Lâm Tuyền, làm y gần như không thở nổi.
- A lô ...
Bấm điện thoại xong, Lâm Tuyền cảm thấy giọng mình khàn đặc, run rẩy, ngay cả tay cũng run theo:
- A lô, ai vậy?
Một giọng nói quen thuộc, nhưng không phải của Trần Vũ:
Lâm Tuyền lúc này mới nhớ Trần Vũ không biết số điện thoại này của mình, sau khi đập chiếc điện thoại kia trong xe của Phàn Xuân Binh, y cũng không dùng sim đó nữa, dù sao đám Trương Bích Quân, Cố Lương Vũ đều biết y có hai số điện thoại.
Đầu óc Lâm Tuyền trống không một lúc mới nhớ ra người kia là ai:
- Điền Lệ phải không? Tôi là Lâm Tuyền, bảo Tiểu Vũ nhận điện thoại.
- Hừ, giờ anh mới nhớ tới gọi điện à, anh làm cô ấy đau khổ thế nào có biết không? Anh đã biến đi rồi sao không biến luôn đi, còn gọi số này làm gì, anh có giỏi thì cả đời này đừng gọi.
Điền Lệ giọng rất bất thiện, trước giờ cô luôn có chút tự ti, yếu thế trước Lâm Tuyền, lần đầu tiên nói mạnh mẽ gay gắt như vậy:
Lâm Tuyền lúc này chỉ có khao khát được gặp Trần Vũ, được nhìn thấy cô, được nghe giọng nói của cô, hoàn toàn không chú ý tới thái độ của Điền Lệ, khẩn khoản nói:
- Tiểu Vũ đâu, bảo cô ấy nhận điện thoại. Tôi muốn gặp cô ấy.
Bên kia im lặng rất lâu, tim Lâm Tuyền đập mạnh dần theo từng giây phút trôi qua, cuối cùng Điền Lệ cũng nói:
- Anh ở Tĩnh Hải à, biết quán cà phê Minh Điền ở đường Đông Thanh không? Được, tôi đợi anh ở đó.
Không đợi Lâm Tuyền nói gì thêm, ở đầu bên kia Điền Lệ đã cúp máy.
Không một giây chậm trễ, Lâm Tuyền hối thúc Quý Vinh lái xe đưa y tới đường Đông Thanh, Quý Vinh lái chiếc Grand Cherokee hầm hố của Quách Bảo Lâm, Lâm Tuyền không quên bảo ông ta đỗ xe bên kia đường, đi vào quán cà phê, chỉ thấy Điền Lệ mặc áo len vàng ngồi đó, Lâm Tuyền nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Trần Vũ đâu, lòng trầm xuống:
- Tiểu Vũ đâu?
- Vì sao di động của anh luôn tắt máy?
Điền Lệ không trả lời câu hỏi của Lâm Tuyền, mắt nhìn y lạnh như băng:
- Tiểu Vũ đâu?
Lâm Tuyền có chút nóng nảy, lúc này y chỉ quan tâm duy nhất tới một điều, không kìm được nắm lấy cánh tay Điền Lệ:
Điền Lệ bị Lâm Tuyền bóp mạnh làm đau đớn, song vẫn lạnh lùng nói:
- Cô ấy ra nước ngoài rồi, đi Anh, cùng với vị hôn thê của cô ấy.