Quần Lụa

Chương 11



Phùng Mẫn Du mặc dùtrẻ tuổi, nhưng thuở nhỏ chăm chỉ khổ học, có thể nói bác học, hơn nữacầm kỳ thư họa đều tinh thông, cùng Nguyên Bình Chi ngâm thơ luận vẽ,dần dần phát hiện trong bụng vị con em nhà giàu Kim Lăng đại danh đỉnhđỉnh này cũng không phải là lỗ mãng, mà là đầy bụng tinh tế, hai ngườithích thú thành tri kỷ.

Nhưng Phùng Mẫn Du tính tình kịch liệt,lúc thi quá mức thẳng thắng, đâm thẳng vào tình hình tệ nạn chính trịđương thời, khiến chủ khảo không vui, hắn liền hợp tình hợp lý đánh rớt.

Nguyên Bình Chi vốn định giữ hắn ở kinh thành làm bạn, thế nhưng Phùng Mẫn Dulo lắng muội muội trong nhà, thi rớt liền về quê, thời gian đó NguyênBình Chi và Phùng Mẫn Du vẫn giữ thư từ lui tới, cho đến năm nay PhùngMẫn Du đi thi lần nữa, thi rớt, sự quan hệ giữa hai người mới chặt chẽhơn .

Phùng Mẫn Du xuất thân từ nhà nông , vừa làm ruộng vừa đihọc, vô cùng khổ cực. Cha mẹ hắn chết sớm cũng vì không được khám thầythuốc. Cuộc sống hai huynh muội vất vả, tuy nhiên cũng kiên trì các loại phương thức khổ học, lần này đi thi mang theo muội muội, bởi vì muộimuội đã lớn tuổi, trước kia thân thích giúp chăm sóc muội muội không có ý tốt, muốn đem nàng gả cho tên tàn phế, cho nên lần này Phùng Mẫn Du dứt khoát dẫn theo muội muội cùng đi Kim Lăng, hơn nữa không muốn về quê.

Đối với huynh muội Phùng Mẫn Du và Phùng Mẫn Đình mà nói, Nguyên Bình Chilà quý nhân trong đời bọn hắn, khi Phùng Mẫn Du thi rớt hai lần, tiền đồ xa vời, Nguyên Bình Chi đưa tay giúp đỡ, cho bọn hắn một bắt đầu mới,khiến cuộc sống bớt khó khăn.

Hơn nữa, bởi vì ngoại giới rối rít đồn đãi huynh muội Phùng thị tuy là tuyệt sắc, nhưng đã "Thuộc về"Nguyên tứ công tử, nên không còn người dám đánh chủ ý lên bọn hắn, bớtrất nhiều phiền toái.

Dù sao, đồ có sắc đẹp mà không có sức tự vệ, đây mới thực sự là đại bi kịch.

Huynh muội Phùng thị quyết định dừng chân ở Kim Lăng, dưới sự giúp đỡ củaNguyên Bình Chi, thuê một tiểu viện nhỏ. Bình thường Phùng Mẫn Du trợgiúp Nguyên Bình Chi chuẩn bị chút việc vụn vặt, tỷ như tiếp khách,thỉnh thoảng cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, Phùng Mẫn Đình ở nhà chuẩn bịviệc nhà, tự học, vẽ tranh.

Phùng Mẫn Du đã vô tâm với khoa cử,hắn tính toán ngày sau mở một trường dạy học, phương thức giáo dục bâygiờ không lý tưởng, rất nhiều người đọc sách thành con mọt sách, khôngchỉ vô ích với nước với dân, ngược lại trở thành gánh nặng, hắn tìm tòiphương thức cải cách giáo dục —— Nguyên Bình Chi cực kỳ ủng hộ, hơn nữavui lòng xuất tiền tài trợ.

Chỉ là, lý tưởng của hắn còn chưa áp dụng, hoàng đế bệ hạ đã phái bọn hắn ra thành Kim Lăng rồi.

Phùng Mẫn Du đi theo Nguyên Bình Chi xuất hành, để lại Phùng Mẫn Đình mộtmình ở nhà, thật sự làm người ta lo lắng, Nguyên Bình Chi đề nghị đểnàng tạm thời vào ở Nguyên phủ, huynh muội Phùng thị cũng không phải làngười đòi hỏi, sau khi cân nhắc thì đáp ứng.

Suy nghĩ nhiều ngược lại là khiến những người nhàn rỗi tới xem nháo nhiệt, vẻ mặt hâm mộghen tỵ nói với Nguyên Bình Chi, rốt cuộc đem huynh muội Phùng thị nhétvào trong phủ, nam tuấn nữ kiều, đồng thời có được song mỹ, thật khôngbiết thế nào là tư vị mất hồn, bực nào xa hoa, lãng phí, dâm loạn.

Vì vậy, tên Nguyên Bình Chi Nguyên tứ công tử “con em nhà giàu” càng chân thực, có thể nói tiếng tăm lừng lẫy.

Cố Tích Ân mặc dù rất muốn tin tưởng phu quân "Trinh tiết" , nhưng tận mắt thấy huynh muội Phùng thị xinh đẹp, trong bụng không nhịn được ghenmãnh liệt.

Nàng níu chặt tay Nguyên Bình Chi, chu cái miệng nhỏnhắn tức giận, cuối cùng bị ánh mắt cưng chiều của Nguyên Bình Chi nhìnđến ngượng ngùng, mới nhớ tới đoan trang, muốn xuất ra khí phái phu nhân .

Cho dù bọn họ được phu quân sủng ái thì sao nào?

Bọn họ không phải phải gọi mình "Đại tỷ" sao!

Tiểu đại nhân Cố Tích Ân dường như gật đầu một cái, nói: "Vậy đem Phùng cônương tạm thời an bài ở Tây Sương đi, phái hai Đại nha hoàn hầu hạ."

Nguyên Bình Chi cười gật đầu, nói: "Được, tất cả nghe theo sự an bài của phu nhân."

Mọi chuyện an bài thỏa đáng, ba ngày sau, Nguyên Bình Chi và Phùng Mẫn Du rốt cuộc xuất phát, tới nơi Cố Tích Ân không biết.

“Lâm hoa tạ liễu hoa hồng

Thái thông thông

Vô nại triêu lai hàn vũ

Vãn lai phong” [1]

Thời gian trôi mau, nháy mắt ba năm.

Trong ba năm này, Nguyên phủ lại thêm hai cháu trai, mà vui mừng lớn hơn làNguyên Nhị công tử Nguyên Tề Chi "Chết đi sống lại", còn vì Cảnh quốctiêu diệt kẻ thù, lập được công lao hiển hách, từ tiền tuyến khải hoàntrở về.

Trong ba năm, Cố Tích Ân cao lên rất nhanh, tư thái cứngnhắc cũng từ từ trở nên lồi lõm trước sau, cô gái nho nhỏ biến thànhthiếu nữ xinh đẹp.

Mẹ chồng Trịnh thị tự mình chiếu cố, Cố TíchÂn đã tới tuổi cập kê, chính thức trưởng thành, có thể cùng phu quânviên phòng, có thể vì hắn sinh con rồi.

Nhưng phu quân ở chỗ nào?

Hoa tử đằng đã nở, Cố Tích Ân vẫn ngồi trên xích đu dưới bụi cây lớn nhất,hôm nay nàng đã lớn, ngồi trên xích đu hai chân có thể trực tiếp chạmđất rồi, tựa như phu quân trước kia vậy.

Lúc này, Cố Tích Ân đang nghiêm túc đọc thư mà Nguyên nhị ca Nguyên Tề Chi tự mình đưa tới, làthư Nguyên Bình Chi tự tay viết từ Bắc Phương xa xôi.

Trong thư Nguyên Bình Chi nói, hắn rất nhanh sẽ về nhà.

Khóe miệng Cố Tích Ân khẽ nhếch, đây là bức thư gần đây nàng thích nhất, mặc dù nàng đã đọc không dưới 20 lần.

Nàng ngày ngày nhìn, ngày ngày trông mong.

Ba năm, phu quân thay đổi ra sao? Còn thương yêu cưng chiều nàng giống như trước sao?

Hoặc là, trong ba năm này, hắn có gặp mỹ nhân tuyệt sắc ở bên ngoài?

Cố Tích Ân luyến tiếc khẽ vuốt ve giấy viết thư, suy nghĩ cái này mộtchút, cái kia một chút, một lát mỉm cười, một lát nhăn mày, tâm tư giống như xuân buồn không thể tiêu khiển, không biết thuộc về nơi nào .

Khi nàng đang ngẩn người thì Đại nha hoàn Thu Thủy vui mừng hớn hở chạytới, hô: "Thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia trở lại! Tứ thiếu gia trở lại!"

Cố Tích Ân chợt đứng lên, bởi vì quá vội vàng mà thiếu chút nữa ngã xuống, Thu Thủy vội vàng đỡ nàng, nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, là thật! Tứ thiếu gia thật trở lại! Nô tỳ vừa nhìn thấy Ngân, tiểu thư đồng cũng biến thành một chàng trai!"

Nhịp tim Cố Tích Ân như đánh trống,chỉ cảm thấy máu toàn thân vọt tới mặt lên, lửa đốt, nàng nắm thật chặttay Thu Thủy, nói: "Mau, nhanh đi nghênh đón!"

Đi hai bước nàngbỗng nhiên dừng lại, sờ sờ tóc mai của mình, túm túm quần áo, khẩntrương hỏi Thu Thuỷ: "Tóc của ta có rối không? Y phục? Có đẹp không? Cónên đi đổi quần áo mới? Đúng rồi, mẹ chồng mới mang cho ta món trangsức? Có cần mang lên?"

Thu Thủy vừa cười vừa thở dài, lôi kéotiểu thư nhà mình sải bước đi về phía trước, nói: "Tiểu thư ngốc nghếchcủa ta, tóc không rối, y phục rất đẹp mắt, đồ trang sức cũng vừa đúng,thế nhưng những thứ này không quan trọng bằng việc nghênh đón thiếu gia! Nô tỳ vừa thấy vị cô nương Tây sương phòng kia đã tới cửa lớn."

Thu Thủy chỉ Phùng Mẫn Đình.

Trong ba năm này, Phùng Mẫn Đình đàng hoàng khiêm tốn ở nhờ Nguyên phủ, bìnhthường chính là đi học, thỉnh thoảng giúp đỡ bọn nha hoàn thêu thùa mộtchút, rất ít bước ra khỏi viện. Nàng nói cười dịu dàng, cử chỉ thỏađáng, không kiêu ngạo không nóng nẩy, không tự ti không ngạo mạn, là cônương làm ngừơi ta không thể chán ghét.

Tuy rằng thân phận củanàng có chút tế nhị, Đại nha hoàn thân cận của Cố Tích Ân đối với nàngrất cảnh giác, nhưng quan hệ ngoài mặt không tính là tệ.

Nhưng hôm nay Nguyên Bình Chi trở lại, quan hệ giữa các nàng liền lập tức khẩn trương .

Nói đến Phùng Mẫn Đình, tâm tình vui mừng quá độ của Cố Tích Ân cuối cùngkhôi phục một chút, trong ba năm này nàng và Phùng Mẫn Đình chung sốnghoà bình, mặc dù cảm thấy Phùng Mẫn Đình là một cô nương tốt, chung quylại cảm thấy khó có thể thân cận, có lẽ là bản năng bài xích của nữnhân?

"Dù nói thế nào, thiếu gia trở lại, thiếu phu nhân nhấtđịnh phải nắm chặt cơ hội, không thể để hồ ly kia thừa dịp có kẽ hở màvào." Thu Thủy một đường lôi kéo Cố Tích Ân, vừa nhỏ giọng dặn dò.

Hai chủ tớ vội vã chạy tới cổng, nơi này đã có rất nhiều nữ quyến đang chờ, bao gồm Thái phu nhân và Trịnh thị bên cạnh Đại nha hoàn.

CốTích Ân vừa thở dốc một hơi, đoan chánh đứng ngay ngắn, hành lang phíatrước liền truyền đến tiếng bước chân, Nguyên Bình Chi một thân vải bàoxanh đen đi tới.

Cố Tích Ân trợn to hai mắt —— trong ngực hắn lại ôm một đứa trẻ!

[1] đây là trích đoạn trong bài thơ Tương kiến hoan kỳ 1 của Lý Dục

Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,

Thái thông thông.

Vô nại triêu lai hàn vũ,

Vãn lai phong.

Yên chi lệ,

Tương lưu tuý,

Kỷ thời trùng.

Tự thị nhân sinh trường hận,

Thuỷ trường đông.

Dịch thơ (Nguyễn Chí Viễn)

Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,

Rối lung bung.

Không cản ban mai mưa lạnh,

Gió chiều dông.

Đỏ ngầu lệ,

Say tuý luý,

Lại tuôn ròng.

Từ đây kiếp người trường hận,

Nước xuôi đông.