Quan Lộ Thương Đồ

Chương 308: Bỗng Dưng Nhảy Ra Một Tình Địch



- Anh hùng xuất thiếu niên, ông ngoại của Tĩnh Hương cũng sáng nghiệp thủa thiếu niên, làm việc trong hiệu buôn Tây, tuổi cũng chừng như cậu bây giờ, sau đó tự lập công ty nhỏ riêng, sau năm sau mua lại hiệu buôn tây kia... Ông ngoại Tĩnh Hương nếu biết cậu còn trẻ đã sáng lập được sự nghiệp lớn như thế, sẽ rất tán thưởng thiên tài thiếu niên như vậy.

Trương Khác trong thời gian ngắn như thế sáng lập được Ái Đạt dựa vào ưu thế người khác không có, thực sự không dám nhận hai chữ thiên tài, cũng không muốn người khác coi mình là thiên tài thương nghiệp, nên mong càng ít người biết mình sáng lập Ái Đạt càng tốt. Cảm giác giống đi thi quay cóp còn được người ta khen ngợi vậy.

Cho nên Trương Khác bình tĩnh nói:

- Có lẽ tôi cũng có chút gì đó đặc biệt, có điều nghe nói truyền thông và công chúng Hong Kong rất thích chú ý tới nhiều đặc biệt, một khi bị đóng cái dấu đặc biệt, người ta hận không thể đem từng sợi tóc của anh ra kính hiển vi săm soi, ở Hong Kong này, tôi thực sự không muốn đặc biệt chút nào...

Trương Khác không có hứng thú với Cát Cảnh Thành, chỉ muốn thông qua Tôn Thượng Nghĩa, chính thức đẩy Đào Hành Kiện đại biểu cho Ái Đạt và Việt Tứ lên sân khấu.

Cát gia tuy không cho phụ nữ ra ngoài thể hiện, Cát Cảnh Thành lại là thương nhân thích nổi bật, hơn 70 tuổi rồi còn gây ra tai tiếng tình ái với một nữ minh tinh, tối nay mà Trương Khác cùng căn cơm với ông ta, nhất định bị giới truyền thông Hong Kong truy ra tổ tông mười tám đời.

Trương Khác thì chẳng sao, chỉ là Hong Kong sắp trở về, loại chủ đề chính trị thương nghiệp rất mẫn cảm, nếu bị truyền thông Hong Kong tung hê lên, sẽ khiến rất nhiều người bị động.

Trương Khác là chủ thực tế của Ái Đạt, nhưng xuất hiện lại không đại biểu cho Ái Đạt, có vẻ hơi thất lễ, có điều Tôn Thượng Nghĩa lại thích người trẻ tuổi khiêm tốn, vui vẻ nói:

- Vậy hôm nay cậu là bạn của Tĩnh Mông, ông Đào đại biểu cho Ái Đạt nhận lời mời của tôi vậy. Tốt, như thế rất tốt, tôi năm nay mặc dù hơn 50 rồi, nhưng không thể không thừa nhận, ngồi ăn cùng bàn với ông ngoại của Tĩnh Hương rất là nặng nề.

Mọi người đều cười ồ lên.

Bỏ đi cảnh giác với nhau, tiếp đó mọi người trò chuyện càng thêm thoải mái, Tôn Thượng Nghĩa tỏ rất hứng thú với quá trình thành lập Ái Đạt của Trương Khác, Trương Khác cũng từ trong lời nói của Tôn Thượng Nghĩa nghe ra được trong đại gia tộc Cát gia này tồn tài đủ các loại mâu thuẫn.

Tới ba giờ chiều, Tôn Tĩnh Mông và bạn bè mới xuất hiện, đều là bạn ở học viện âm nhạc, một nhóm các cô gái xinh đẹp, các cô gái học mua thường đều không xấu, điều này một lần nữa được chứng minh trên người bạn học của Tôn Tĩnh Mông.

Tôn Thượng Nghĩa có chuyện tới đại trạch, Hứa Tư và Tôn Tĩnh Hương trò chuyện rất hợp ý, Trương Khác rảnh rỗi đi ra ngoài nắm cảnh biển, hưởng thụ gió biển mang mùi tanh của muối.

Đột nhiên có giọng hằn học nói:

- Mày chính là thằng mặt trắng được Tĩnh Mông mời tới đó hả?

Trương Khác ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một thanh niên mặc tây phục xanh thâm đứng đó không xa nhìn mình đầy khinh bỉ.

- Nói tôi à?

Trương Khác chỉ vào mình rồi nghi hoặc nhìn quanh, không có ai khác, chắc là nói mình rồi, nhếch mép nói:

- Lời chào hỏi của anh rất thiếu lịch sự đấy! Chẳng lẽ Tôn tiểu thư chỉ mời một chàng trai, mà chàng trai đó nhất định là tôi?

Thanh niên kia đi tới hăm dọa:

- Mày đừng có giả ngốc, là chủ nhân tương lai của trạch viện này, tao ày biết, mày không được hoan nghênh ở đây...

Chủ nhân tương lai? Cát Ấm Quân? Trương Khác nghi hoặc nhìn hắn, một khuôn mặt dài hẹp đặc trưng của nhà họ Cát, không hiểu hắn từ lập trường gì đứng ra nói câu này, đột nhiên nhớ Hong Kong không cấm anh em họ ngoại kết hôn.

Nếu ở nội địa, đại khái thấy quan hệ này hơi loạn, có điều anh em họ ngoại không tính là họ hàng gần, chỉ là trong văn bản cấm chỉ mà thôi.

Bất quá Tôn Tĩnh Mông tới nội địa học đại học, có khi không phải chỉ vì muốn ở cạnh chị, mà nói không chừng là vì muốn tránh vị Đại thiếu gia này đây, Trương Khác chỉ vào biệt thự nói:

- Nếu anh muốn tìm Tôn tiểu thư thì cô ấy ở bên trong... Hoan nghênh hay không hoan nghênh thì đợi anh trở thành chủ nhân thực sự của nơi này hẵng nói, hiện giờ anh chưa đủ tư cách đâu.

- Mày....

Cát Ấm Quân đại khái không quen người khác dùng ngữ khí khinh miệt như thế nói chuyện với mình, sấn sồ đi tới:

- Mày đúng là không biết điều, mày biết tùy tiện mỗi một căn nhà ở nơi này bao nhiêu tiền không, mày tưởng bằng vào cái cái bộ mặt của mình là có thể chen chân vào sinh hoạt nơi này à?

Trương Khác xác định Tạ Kiếm Nam không đem ân oán giữa hai người kể cho Cát Ấm Quân, bị đập một cái BMW, lại bị lừa một cái BMW, dù là ai cũng không muốn nhắc tới. Chỉ là không biết hắn có kể cho Trần Tĩnh không, chắc cũng không, nam nhân trước mặt nữ nhân càng sĩ diện hơn.

Trương Khác phất tay, bảo Phó Tuấn không cần đến gần, nhìn cái tâm thân còm cõi bị tửu sắc khoét rỗng của Cát đại thiếu gia, hắn mà bất chấp thân phận ra tay, Trương Khác cũng tiếp luôn, y đột nhiên cảm thấy chân tay mình cũng ngứa ngáy rồi.

Cát Ấm Quân nhìn thấy Phó Tuấn, cô gắng kiềm chế, đại khái cho rằng mất bình tĩnh trước mặt tên mặt trắng quá mất phong độ, hừ lạnh một tiếng đi vào biệt thự Tôn gia.

Trương Khác cười khổ lắc đầu:

- Đúng là tự dưng nhảy ra một tình địch.

Nghĩ tới tính cách của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác rất muốn xem cái bộ mặt phải nếm trái đắng của tên tiểu tử này, liền đi theo vào, vừa khéo nghe được tên tiểu tử đó kích động nói:

- Anh mời hết bạn bè của em tới, em suốt ngày lại ở chung với đám người đại lục, em làm thế thì anh còn mặt mũi nào nữa.

Thì ra Cát Ấm Quân tới hỏi tội, Trương Khác cố gắng không ôm bụng cười, làm khó hắn rồi, chắc hắn phải kiềm chế lắm mới không nói ra ba chữ "bọn nhà quê".

Tôn Tĩnh Mông chỉ liếc nhìn hắn một cái, tiếp theo coi hắn như không khí vậy.

Phương pháp nữ nhân chọc giận nam nhân không có gì hơn sự rẻ rúng, tuyệt đối làm lòng tự tôn của nam nhân bị đả kích cực lớn.

Trương Khác ngồi xuống bên Tôn Tĩnh Hương, hỏi nhỏ:

- Có phải Cát đại thiếu gia đấy không?

Tôn Tĩnh Hương gật đầu:

- Vừa rồi ở ngoài hắn nói gì với cậu đấy?

Thì ra bọn họ nhìn thấy cảnh vừa rồi, Trương Khác xoa mặt:

- Hắn khen em đấy, nói em dựa vào khuôn mặt này không lo thiếu cơm ăn.

Hứa Tư ở bên nghe thấy vậy cùng Tôn Tĩnh Hương bật cười khúc khích.

Tiếng cười này như gai đâm vào tai Cát Ấm Quân, mặt hắn đỏ dừ, tóm lấy tay Tôn Tĩnh Mông:

- Vì sinh nhật của em mà anh bỏ bao nhiêu tâm tư, nếu không em nghĩ ông nội có tổ chức sinh nhật cho em lớn như thế không hả?

- Anh làm đau tôi đấy...

Tôn Tĩnh Mông giãy dụa:

- Tâm ý của anh tôi đã nhận, anh đi được rồi đấy, anh không cần thể diện nhưng tôi phải giữ hình tượng hình tượng trước mặt bạn mình.

Đưa mắt nhìn mũi giày cao gót nhọn hoắt, uy hiếp Cát Ấm Quân.

Cát Ấm Quân oán độc nhìn Trương Khác một cái rồi quay người bỏ đi, Trương Khác nhún vai tỏ ra hết sức vô tội.

Tôn Tĩnh Mông đi tới, nói:

- Nam nhân thiên hạ đều là rác rưởi, rác rưởi nhất là nam nhân Cát gia..

Từ sau khi Hứa Tư xuất hiện, thái độ của Tôn Tĩnh Mông với Trương Khác trở nên lãnh đạm.

Trương Khác luôn lo Tạ Kiếm Nam thông qua quan hệ bạn học thời ở nước ngoài, tăng cường quan hệ với Gia Tín, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của Cát Ấm Quân thế này, đành chấp nhận, y không hạ mình đi tiếp xúc thân mật với loại người này, chẳng thèm giải thích quan hệ với Tôn Tĩnh Mông, hắn hiểu lầm thì cứ cho hắn hiểu lầm đi.

Với cục diện hiện nay, chỉ cần thông qua Tôn Thượng Nghĩ hợp tác với tập đoàn Gia Tín là được, nghe khẩu khí của Tôn Thượng Nghĩa, tựa hồ ông ta rất không hài lòng với đứa cháu này.

++++

Cắt ở chỗ này thật không phải, nhưng mà hết hạn ngạch hôm nay mất rồi.