Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 148: Hơi quen mắt



Thời kỳ mỗi ngày đềubiến thành dài ra, nhiệt độ cũng dần dần lên cao. Thời tiết xuân về hoanở, hoa anh đào trên lối đi bộ xác thực đã nở rộ toàn bộ, đi qua một con đường tràn đầy màu hồng, gió thổi qua, hoa rơi, vô cùng mơ mộng.

Thời gian thoáng một cái thì lại nửa tháng trôi qua, trong lúc đó, Tô Khảđúng là không còn nhận được điện thoại của người đàn ông có giọng cườiâm hiểm "khà khà" phát ra nữa, giống như hai ngày này, thân cô như ởcảnh mộng.

Ngày này, vừa lúc là ngày đầy tháng của con trai Doãn Lạc Hàm.

Tiểu bảo bối sinh ra vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, mắt phượng hẹp dài, miệng nhỏ nhắn hồng hào, làn da trắng noãn làm như muốn chảy nước, thân thểbé nhỏ mềm mại. . . . . .

Trịnh Diệu Đông ẳm con đến giữa đoànngười, miệng nói nhỏ, "Nhìn dáng dấp con trai Tô Cẩm Niên giống hệt bộdáng của Tô Cẩm Niên, sao dáng dấp con mình không giống mình chút nàohết."

Lúc đó, Doãn Lạc Phong đang uống một ngụm nước, không cẩnthận một chút mà bị sặc toàn bộ, nhận lấy cháu ngoại nhỏ bé trong ngựcTrịnh Diệu Đông, liếc nhìn rồi nói một câu, "Nhân phẩm cậu không tốt."

Mọi người cười to.

Vừa đúng, mẹ Doãn Lạc Phong chào hỏi khách khứa bên kia đi tới thì ngheđược những lời này, nhìn cháu ngoại bảo bối của mình một chút, khôngkhỏi cười đến sắc mặt như hoa đào, " Tiểu Đậu Tử của chúng ta lớn lêngiống mẹ của nó và cậu út."

Tiểu Đậu Tử là nhũ danh của con trai Trịnh Diệu Đông.

Doãn Lạc Phong cười hôn gò má của tiểu bảo bối một cái, "Ừ, giống con khi còn bé như đúc."

Lời này thốt ra, mùi dấm trong lòng Trịnh Diệu Đông càng thêm nồng đậm, "Rõ ràng là mình sinh mà." Dáng dấp lại giống cậu, phải nói là chuyện gìxảy ra chứ.

Bố của Trịnh Diệu Đông đi tới, đi theo phía sau ôngcòn có mấy người bạn, vô cùng khoe khoang nói, "Đến đây, cháu nội bảobối quý giá của tôi ở bên này, phải nói là ‘phấn điêu ngọc trác’, quáxinh đẹp rồi, ai ui, lão già tôi mỗi đêm cũng phải nhìn nó ngủ thì tôimới ngủ đấy." (phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc,da dẻ mịn như viên ngọc đã mài giũa)

Mẹ Trịnh Diệu Đông cũng đilên phía trước, "Ông được tính là ông nội đấy, " nói xong, thì ẳm cháunội nhỏ trong tay Doãn Lạc Phong, "Chính là lúc cháu ngủ thiếp đi, nửađêm tôi còn có thể tỉnh mấy lần, nhìn xem cháu nội tôi có tỉnh hay không đấy."

Tô Khả ở bên cạnh nghe mấy người lớn này nói thì đầu không khỏi đầy vạch đen: có cần khoa trương như vậy hay không.

Kết quả là mấy ông bà lớn chen chúc một đám người trẻ tuổi ra bên ngoài,nhìn tiểu bảo bối ‘phấn điêu ngọc trác’, trong miệng không khỏi "chậcchậc" khen ngợi.

Tiểu Bao Tử từ bên ngoài trở vào, đầu đầy mồhôi, khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn nà đỏ bừng, mắt to long lanh, nhìn thấyphải làm cho lòng người ngứa ngáy một chút, lúc này, bé đang nhìn xungquanh trái phải, đại khái là đang tìm chỗ của cô và Tô Cẩm Niên.

Lúc này, phía sau Tiểu Bao Tử còn đi theo một cô gái nhỏ mở miệng một tiếng là "Tô Tô chờ em một chút" "Tô Tô chờ em một chút".

Thẩm Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh Tô Khả, nghiêng đầu nên dĩ nhiên là nhìn thấycảnh tượng của Tiểu Bao Tử bên kia, "Ơ, con trai của em đi ra ngoài mộtchuyến thì mang cô vợ nhỏ trở lại cho em rồi."

Tô Khả cười, còn Tô Cẩm Niên lại đứng dậy đi tới bên cạnh Tiểu Bao Tử, định dẫn Tiểu Bao Tử qua .

Trịnh Diệu Đông vẫn đứng oán niệm ở bên cạnh thì nhìn thấy Tô Cẩm Niên đứngdậy, sau đó dẫn con trai anh tới đây, nhìn dung mạo hai bố con bọn họgiống nhau như đúc, Trịnh Diệu Đông đấm ngực giậm chân, hận không thểnhét con trai anh về bụng mẹ nó rồi sinh một lần nữa.

Biết Tô Cẩm Niên một chút nhưng Tô Cẩm Niên không biết bạn bè của Trịnh Diệu Đông,thấy trên tay Tô Cẩm Niên dắt một phiên bản Tô Cẩm Niên thu nhỏ, dĩnhiên là miệng "O" ở bên kia .

"Thật là giống mà, sao mình đặc biệt tưởng là mình mới vừa xuyên không vậy."

"Đúng vậy, quá giống."

Kết quả là ầm ầm ĩ ĩ vang lên xung quanh Tô Khả, vừa thảo luận, tầm mắt vừa băn khoăn trên mặt của Tiểu Bao Tử và Tô Cẩm Niên.

Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, thấy một đám các cô chú phát ra tia sáng xanh sâu xa thì đầu đầy vạch đen, "Bố, bọn họ uống thuốc lắc sao?"

Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Không kém bao nhiêu đâu."

"Hèn chi." Tiểu Bao Tử đồng tình nhìn bọn họ một cái, sau đó đi tới bên cạnh Tô Khả, sờ sờ bụng nhô ra của Tô Khả, "Em gái à, em không cần sợ đâu,anh trai cùng Siêu Nhân Điện Quang cùng nhau đánh quái thú bảo vệ emnhé."

Tô Khả: ". . . . . ."

Mọi người: ". . . . . ."

Còn Tô Cẩm Niên lại nhíu mày cười một tiếng, rất có cảm giác thỏa mãn "con trai nhà tôi sắp trưởng thành rồi".

Thẩm Phỉ Phỉ "chậc chậc" hai cái, "Phúc hắc quá. Quả nhiên là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy."

Thẩm Đường âm thầm nhẹ nhàng ở bên người Thẩm Phỉ Phỉ, cười nhẹ nhàng nóimột câu, "Như vậy thích nhỉ, sao làm chị như chị đây không tự sinh mộtđứa?"

Những lời này dọa Thẩm Phỉ Phỉ sợ đến sắc mặt trắng bệch,một cánh tay chỉ vào cằm Thẩm Đường, "Mẹ nó, luôn sắm vai nhẹ nhàng nhưvậy, anh thật sự là quá đáng ghét."

Tô Khả nhìn hai oan gia đứng ở bên cạnh cô, lại cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé trắng noãn không ngừngvuốt bụng Tô Khả. Lúc này cô gái nhỏ xinh đẹp lúc nãy lần nữa theo tớisau mông Tiểu Bao Tử.

Khi cô bé nhìn thấy Tiểu Bao Tử khôngngừng nói chuyện với bụng Tô Khả thì cũng chớp mắt to nhìn chằm chằmbụng Tô Khả, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ngón tay chỉ vào bụng Tô Khả,non nớt hỏi: "Mẹ chồng ơi, ở đây có cô em chồng của con sao?"

Sau Tô Khả nghe cô bé kêu thì ngổn ngang trong gió rồi, mà hai tiếng "mẹchồng" cùng "cô em chồng" vô cùng yêu thích nắm tay hát vang ở trong đầu của cô: "Hallelujah" .

Tô Khả nhìn cô gái nhỏ trắng nõn nà, ngàn vạn con ngựa lội bùn gào thét ở trong lòng đi qua: cô đã "lớn tuổi" đến có người gọi là mẹ chồng rồi sao?

"Xì ha ha ha. . . . . ." ThẩmĐường bên kia vẫn còn đang tranh cãi với Thẩm Phỉ Phỉ, vô cùng khônghiền hậu mà cười ra tiếng, "Tô Khả, cô dâu của con trai em tìm tới cửarồi."

Tô Khả nhìn đôi mắt to long lanh, vẻ mặt "ham học hỏi" của cô gái nhỏ thì không khỏi hỏi, "Người bạn nhỏ, con tên là gì?"

"Con tên là Thân Na Na." Cô gái nhỏ hết sức nghiêm túc trả lời.

Tiểu Bao Tử ghét bỏ nhìn cô bé một cái, "Mẹ, Na Na thật là phiền, luôn đi theo phía sau con."

"Na Na muốn Tô Tô làm chồng của Na Na mà." Cô gái nhỏ quay đầu, vô cùng nghiêm túc nói với Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử vừa tức vừa giận, "Đáng ghét, mẹ, bố mẹ cô bé ở đâu vậy, mọingười mau tìm được bố mẹ cô ấy đi, tại sao có thể sinh ra một cô con gái không biết xấu hổ như vậy."

Tô Cẩm Niên vỗ vỗ vai Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, tại sao có thể không có lễ phép thế."

Tiểu Bao Tử ủy khuất nhìn thoáng qua Tô Cẩm Niên, lúc nãy không phải là bé ở bên ngoài chơi mấy vòng cùng với mấy bé trai khác thì liền đụng phảimột khối kẹo mè xửng như vậy sao, quá đáng ghét. Cho nên bé mới vào nhàtìm bố mẹ, để cho bọn họ giúp đỡ đuổi cô bé này đi.

Sau đó Tô Cẩm Niên ngồi xổm người xuống, nhìn cô bé này, "Na Na biết cái gì gọi bà bà, cái gì gọi là em chồng không?"

"Na Na biết. Mẹ của chồng gọi mẹ chồng, em gái của chồng gọi cô em chồng." Cô gái nhỏ trả lời có bài có bản.

Mọi người ngạc nhiên một trận, nhìn bộ dạng cô bé này chỉ năm tuổi mà lạicó thể phân biệt những chuyện này rõ ràng như thế, cô gái nhỏ thật thông minh.

Tô Cẩm Niên cười nói, "Na Na thật là lợi hại."

Cô gái nhỏ cười híp cả mắt, "Vậy có phải bác thích Na Na làm vợ của Tô Tô hay không."

Tô Khả sờ sờ cằm, nhìn cô gái nhỏ lớn sớm này cười vô cùng đáng yêu, trong lòng vô cùng cảm thấy thằng nhóc là ‘giả heo xơi tái cọp già’ thì không khỏi nổi lên hứng thú, "Na Na để ý Tô Tô của bác gì thế."

Cô gái nhỏ vẫn cười ngọt ngào, "Tô Tô thật là xinh đẹp. Là bé trai xinh đẹpnhất mà con gặp qua, mẹ từng nói là bé trai xinh đẹp nhất trên thế giớichính là chồng Na Na."

Tô Khả: ". . . . . ."

Mọi người: ". . . . . ."

Mẹ đứa bé này là ai vậy, lại dạy cô bé lớn sớm như vậy, thật là xấu hổ.

"Mẹ Na Na đâu? Đi đâu rồi vậy?" Thẩm Phỉ Phỉ tò mò hỏi.

Thân Na Na vừa nghe thì lập tức đôi mắt to toát ra vô số hơi nước, sau đóchưa tới một giây sau thì từng giọt từng giọt nước mắt liền rơi xuống.

Thẩm Phỉ Phỉ căng thẳng đi tới bên cạnh Thân Na Na, vỗ vỗ sống lưng nhỏ của Thân Na Na, "Na Na, tại sao khóc?"

Thân Na Na ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng, "Dì ơi, mẹ Na Na đi lên thiên đường rồi. Na Na chỉ có bố, à, còn có cô nhỏ nữa."

Mọi người đau lòng một trận, thì ra là cô bé nhỏ như vậy đã không có mẹ,thật là đáng thương. Tiểu Bao Tử vốn là ghét Thân Na Na cũng liền lộ rasắc thái đồng tình.

"Ai ui, Na Na đáng thương, sau này dì đối tốt với con nhé, có được hay không?" Thẩm Phỉ Phỉ nổi lên tình thương củamẹ, ôm lấy Thân Na Na.

Thân Na Na "dạ" một tiếng, "Dì ơi, dì thật tốt."

Thẩm Đường nhìn Thẩm Phỉ Phỉ ôm thật chặt Thân Na Na thì không khỏi ghen tỵnói: "Chị Phỉ Phỉ thân mến, bây giờ chị càng ngày càng có giác ngộ làmmẹ nhỉ, nói thế nào đây, có phải muốn sinh một đứa hay không vậy."

"Đúng đó, chị Phỉ Phỉ." Một trong những người bạn của Thẩm Đường, lập tức đôi mắt Lôi Tử bốc lên sáng loáng, "Chị Phỉ Phỉ, khi nào thì chị sinh mộtcháu ngoại nhỏ cho chúng em ôm ấp đây. Trong chúng ta, thì tuổi của chịPhỉ Phỉ chị là lớn nhất đấy, sao đến bây giờ cũng còn chưa sinh connữa?"

Bạn học Lôi Tử nhất định ương bướng tới cùng, hoàn toànkhông biết tuổi của phụ nữ là đề tài bị cấm kỵ. Kết quả là, anh vô cùngđáng thương bị vô ảnh cước của Thẩm Phỉ Phỉ đạp bay tới chân trời.

Thẩm Đường vòng quanh eo của Thẩm Phỉ Phỉ, "Đúng vậy đó, chị à, lúc nào thìsinh tiểu bảo bối cho em trai này vui đùa một chút. Chị xem, con của Cẩm Niên đúng là phải tìm vợ xinh đẹp rồi, mà conh của Đông cũng bắt đầu‘mua nước tương’ ở trên đất rồi, chị nói đi, lúc nào thì người chị nàymới sinh đay? Hửm?"

Mồ hôi trên mặt Thẩm Phỉ Phỉ chảy ròng ròng, "Em trai, em đang nói đùa gì đấy."

Người biết rõ chuyện giữa Thẩm Phỉ Phỉ và Thẩm Đường sôi nổi đùa giỡn: "ChịPhỉ Phỉ, chị còn trẻ tuổi, Thẩm Đường già rồi, cậu ấy không kịp chờ đợimuốn ẳm bồng con chị Phỉ Phỉ sinh rồi đấy."

Tô Khả ở bên cạnh cười vô cùng không hiền hậu.

Thẩm Phỉ Phỉ hận không đá Thẩm Đường đến chân trời được, nhắm mắt làm ngơ luôn.

Cô gái nhỏ Thân Na Na vẫn đứng bên cạnh Tiểu Bao Tử, nhìn mấy người lớnnói qua nói lại. Sau đó, chưa được vài phút thì người thân của Thân NaNa tìm tới rồi.

Là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc vô cùng tươi trẻ.

Chỉ là cô gái này hơi quen mắt.

Nhưng Tô Khả lập tức không nghĩ ra.