Quan Hạc Bút Ký

Chương 11: Ngước Thấy Đài Xuân (5)



Đặng Anh không ngờ canh giờ này rồi mà Nội các vẫn chưa ra khỏi Thái Hòa Môn.

Trông thấy Bạch Hoán trước mặt bước chậm lại, bước chân chàng cũng chậm lại theo.

Gần tối mưa dầm, sắc trời u ám, hai người đều che ô, vốn đã ngăn cách thân mình, trong lòng lại càng cách trở nghìn trùng, quả thực không nên gặp nhau như vậy.

Thưa thầy.”

Tiếng này gọi dưới ô, mưa nện lộp bộp trên ô, Bạch Hoán không nghe thấy quá rõ.

Nhưng ông nhìn thấy Đặng Anh buông ô, vén bào quỳ xuống trong mưa, hành lễ với ông.

Áo xanh chạm đất, nom gân cốt chàng trai giống hệt khi xưa bái lạy Hàn lâm viện.

Bạch Hoán không lên tiếng, nhưng cũng dừng lại tại đó, không đi tiếp về phía trước.

Con trai Bạch Hoán, Bạch Ngọc Dương, thấy phụ thân không đi nữa, bèn cáo biệt mấy cấp sự trung của Lục khoa, bung ô chạy về, đến trước mắt liếc Đặng Anh cúi rạp trên mặt đất, lại nhìn phụ thân trầm mặc dưới ô, dè dặt thúc giục: “Phụ thân, không cần phải chấp nhặt với tên nô tì này.”

Nào ngờ Bạch Hoán lại bỗng quát hắn: “Hỗn xược!”

Bạch Ngọc Dương bị quát ngớ ra, vội cúi đầu nói: “Vâng, nhi thần càn rỡ, nhưng vẫn xin phụ thân mau chân cho, hôm nay hội ấp, cửa cung đã đóng muộn nửa canh giờ, hiện giờ trên Thái Hòa Môn đã giục ba hồi rồi.”

“Để hắn đợi tiếp đi.”

“Chuyện này…”

“Đợi!”

Bạch Hoán cao giọng, Bạch Ngọc Dương không dám khuyên nữa, đành đi lại về phía Thái Hòa Môn.

Nước mưa xuôi theo cổ áo Đặng Anh, không ngừng ngấm vào trong y phục chàng. Bạch Hoán không nói gì với chàng, chàng cũng không thể nói.

Suy cho cùng ông cũng không phải Trương Xuân Triển.

Trương Xuân Triển đích thân dạy dỗ Đặng Anh nhiều năm, thân thuộc đến mức vừa là thầy trò, vừa là bạn lâu năm.

Bạch Hoán khác với Trương Xuân Triển, ông là một lão hàn lâm nghiên cứu khảo học nghiêm nghị, chưa từng thiên vị ai, trên chính trường lại thuộc phái thực lực, trong lòng Đặng Anh, quan hệ thầy trò giữa họ vẫn luôn có gì đó không rõ ràng.

“Sau này đừng gọi ta là thầy nữa.”

Câu này thốt ra dưới mưa to, nghe sao lạnh lẽo vô tình.

Đặng Anh quỳ dưới đất, hai vai run lên.

“Vì sao ạ?”

Chàng không kìm được, buột miệng hỏi.

Giọng Bạch Hoán run run: “Ta không cho phép ngươi bôi nhọ học trò giỏi nhất của ta lúc trước.”

Nói xong câu đó, ông lại hơi loạng choạng, lảo đảo bước mấy bước về phía trước, Đặng Anh vội đứng dậy đỡ ông, lại bị Bạch Hoán đẩy ra, xua tay không chịu cho Đặng Anh lại gần.

“Ngươi đã là người phục dịch cho nội đình, ta không gánh nổi.”

Nói rồi cao giọng gọi Bạch Ngọc Dương về, vịn tay Bạch Ngọc Dương, đi tới Thái Hòa Môn, đầu không ngoảnh lại.

Đặng Anh xuôi tay đứng trong mưa, nhưng đã nhìn thấy rõ ràng lúc Bạch Hoán hất mình ra, hai mắt ông hoen đỏ.

Thế nên câu “Ngươi đừng bôi nhọ học trò giỏi nhất của ta lúc trước” không chỉ làm tổn thương Đặng Anh mà còn thực sự tổn thương cõi lòng Bạch Hoán.

Đó không phải mong muốn Bạch Hoán, nhưng lúc này, ông nhất định phải cắt đứt tình thầy trò này.

Còn về Dương Luân, có lẽ cũng vậy.

Đặng Anh không nói thêm gì, nghiêng người sang một bên nhường đường, thở dài đưa tiễn.

Nước mưa mặc sức chảy xuôi theo khe đất, mảnh lá cọng cỏ tuy thấp kém nhưng tại đây đều có vị trí của mình, không thể gọi là lang bạt.

Đặng Anh nhìn mặt đất ngổn ngang trước mắt, chẳng rõ tại sao trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Chàng chờ đến khi Bạch Hoán đi ra khỏi Thái Hòa Môn rồi mới đứng dậy.

Qua giờ Dậu, bốn phía bắt đầu đốt đèn, lúc Đặng Anh trở về trực phòng, Trịnh Nguyệt Gia vừa mới rời đi, để lại cho chàng một bộ sách bọc trong vải xanh, bên cạnh sách còn có một thang thuốc, cũng gói trong giấy dầu.

Nội thị Lý Ngư nói với Đặng Anh, thuốc này Trịnh bỉnh bút lấy từ ngự dược phòng, có lợi cho sức khỏe của Đặng Anh, dặn chàng đừng để lộ, tìm một cung nhân trong hậu cung, mượn lò trong cung các nương nương sắc là được.

Trong lục cung đều có bếp lò riêng, trực phòng cạnh sông hộ thành thì không có.



Nhưng cơm nước của chúng nội thị lại bắt buộc phải tự làm.

Trong tình huống này, đắp lò bên ngoài chung quy cũng phiền phức, mà gặp lúc sự vụ rườm rà thì phần lớn đều không chú ý tới ăn uống. Thế nên một bộ phận nội thị sẽ tìm một cung nữ trong lục cung chung bếp ăn cơm.

Cung nữ vốn chẳng có lí gì phải bận tâm phí lòng về chuyện này, nhưng lại không kìm được ân cần với những người này.

Thâm cung tịch mịch, đều là nô tỳ phục dịch người ta, nói năng hành sự đều phải nín thở dè chừng, một khi thấu hiểu lẫn nhau, đôi khi còn ấm áp hơn tình lang mấy phần, dần dà, tục đối thực trong cung phát triển, thái giám có chút địa vị đều dự trù tích góp tiền nong, tìm một nàng thái hộ(1) như vậy.

(1) Đối tượng đối thực của thái giám.

Lý Ngư truyền lại lời Trịnh Nguyệt Gia cho chàng xong, khó tránh khỏi cũng trêu chọc một câu: “Bọn tôi đều bảo nhau, sau này mà anh muốn tìm một nương tử thì chỉ có nữ sử Thượng nghi cục là xứng thôi.”

Đặng Anh không tiếp lời hắn, cất thuốc vào tủ rồi xua Lý Ngư ra ngoài, sau đó đóng cửa châm đèn, cởi giày tất và áo bào ướt sũng nước mưa ra.

Trên người khô ráo rồi, lại cảm thấy còn lạnh hơn ban nãy ở trong mưa.

Chàng vừa định uống hớp nước nóng thì lại nghe Lý Ngư ngoài cửa hỏi: “Chỗ anh còn than không? Tôi thấy trời còn chưa tối hẳn, đến Tích tân ti thử vận may xem còn có thể lấy về được chút nào không.”

Đặng Anh đi tới cửa đáp: “Tháng Hai rồi, Tích tân ti bây giờ còn có than à?”

“Có cách mà. Chưởng ấn Tích tân ti là tướng công đối thực của tỷ tỷ tôi, thương tỷ tỷ tôi lắm, tỷ tỷ tôi còn có thể nhéo tai hắn mắng hắn cơ, tôi đi qua nói với hắn một tiếng, hắn nào dám không cho. Vả lại, đều là người ăn nhờ nội cung cả, bệ hạ đốt còn dư ít vụn, trộm cho chúng ta chút ít cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

Đặng Anh nghe xong cười: “Cậu đi đi, tôi không cần lắm.”

Lý Ngư đứng ngoài cửa xoa tay: “Vậy được, nếu thấy lạnh thì cứ tìm tôi.”

Nói rồi giẫm vào vũng nước mưa, lạch bạch chạy xa.

Đặng Anh ngồi xuống giường, cúi đầu cởi đai sườn, đổi áo trong lần nữa.

Trời vẫn chưa phải quá muộn, chàng không định ngủ sớm như vậy, bèn tiện tay rút một quyển trong đống sách Trịnh Nguyệt Gia mang tới, đặt lên đầu gối mở ra xem, thấy là “Thiên tự văn.”

Đây là sách vỡ lòng trong nội học đường, chủ yếu là dạy yêm đồng1 nhận mặt chữ.

1 Bé trai bị hoạn từ nhỏ để đưa vào cung làm nô bộc.

Kể từ bắt đầu năm Trinh Ninh, lượng văn thư qua lại trong triều rất lớn, số hoạn quan biết chữ lại không đủ đáp ứng nhu cầu nha môn hai mươi tư cục nội đình.

Thế nên nội thư cục vẫn luôn muốn bổ sung quan dạy học Hàn lâm viện.

Nhưng dù sao đây cũng là một loại quan hệ thầy trò tương đối méo mó, phần lớn thanh lưu trong Hàn lâm viện đều không muốn bản thân dính dáng tới nội đình.

Cho đến khi Bạch Hoán phụng chỉ, đích thân vào nội học đường dạy học cho yêm đồng, sau đó còn dẫn cả Dương Luân cùng vào, hiện tượng không ai ứng chỉ mới dần chuyển biến tốt lên.

Cuốn trong tay Đặng Anh là sách Bạch Hoán sử dụng lúc dạy học ở nội thư đường, chú giải bên trong không nhiều nhưng chỗ nào chỗ nấy đều viết rất tỉ mỉ chính xác. Con chữ cũng hệt như tính tình Bạch Hoán, nhìn là biết rất tốn công phu, tuy cực nhỏ nhưng bút lực vừa vặn, không chút cẩu thả.

Đặng Anh dời đèn tới cạnh tay, chống cằm, lật đọc từng tờ.

Bên ngoài mưa nhỏ bớt, bước trong sông hộ thành dâng lên rất cao, tiếng chảy mỗi lúc một xiết.

Lúc dầu sắp cháy cạn, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Đặng Anh tưởng Lý Ngư trở về, đè sách xuống ngẩng lên nói với ra cửa: “Cửa không cài chốt, vào đi.”

Dương Uyển đứng ở cửa ôm một đống đồ, tuy Đặng Anh nói cửa không chốt nhưng cô cũng chẳng rảnh được cái tay nào để mở, bèn dứt khoát quay lưng dùng mông huých. Nào ngờ cửa ầm một tiếng đập vào tường.

“Cửa này kiểu gì vậy!”

Dương Uyển hết hồn, không nhịn được phàn nàn.

Vừa nói vừa nghiêng người đi lùi vào, tìm được một chỗ sàn trống, bình bịch buông toàn bộ đồ trong tay xuống, lúc này mới phát hiện ra Đặng Anh ngồi trên giường đang cứng đơ người cào tấm đệm dưới thân.

Trung y trên người chàng tuy được buộc ngay ngắn nhưng bên ngoài lại chỉ khoác hờ một tấm bào nhung, chăn đệm che khuất hơn nửa thân dưới, nhưng bên hông có một đoạn đai khăn chưa che kín.

Đặng Anh thấy rõ tướng mạo Dương Uyển, ngồi trên giường sững sờ nửa khắc mới hồi thần được.

Phát hiện mình y quan không chỉnh tề, lại chẳng dám cử động mạnh, chần chừ hồi lâu mới cứng ngắc đặt sách xuống đầu gối, chậm rãi xoay eo, tạm thời che chắn chỗ khiến chàng lúng túng.

Dương Uyển thấy Đặng Anh như vậy, chợt cảm thấy mình như một lão háo sắc tuổi đã cao còn không biết xấu hổ.

“À ờm…”

Cô muốn giải thích, nào ngờ lại vô thức nuốt một cái, đáng sợ hơn là theo tiếng nuốt của cô, Đặng Anh lại bật ho mấy tiếng.

Hay lắm, cái danh háo sắc đội chắc rồi, lần này khỏi cần giải thích gì nữa luôn.



Dương Uyển vỗ mặt mình, vội ngồi xổm xuống xếp lại đồ đạc trên sàn, cúi đầu lấp liếm: “Sớm thế này anh đã đi ngủ rồi à?”

Giọng người đằng sau cũng hỗn loạn như cô.

“Ta… ta còn chưa ngủ.”

Thừa lúc Dương Uyển ngồi xổm xuống, chàng vội buộc lại áo bào rồi dém chặt chăn xuống dưới chân.

Nếu nói trước đây Đặng Anh từ chối thân cận với người khác là để giữ lễ thì hôm nay chàng bài xích thân cận là vì sợ bị khinh thường.

Bên trên y quan, ai nấy đều ngầm hiểu, đồng thời cũng không chịu để mất thân phận trước.

Nhưng bên dưới y quan, có người nóng bỏng lộ liễu, mà chàng thì lại rét lạnh tan hoang, từ nay về sau, mỗi một cuộc cờ đều là sắp thua.

Chàng muốn che đi cuộc cờ tất bại đó.

Thế nhưng, dường như chàng không thể chối từ Dương Uyển.

Hoặc nên đổi lại câu thành, cô luôn tìm được đến chàng vào lúc chàng cởi bỏ áo quần, lơi lỏng phòng bị.

“Cô…”

“Huynh nằm xuống đi, còn chưa khỏe hẳn mà.”

“Ta đã không sao nữa rồi, trời mưa đất ẩm, chỗ này ẩm nặng lắm cô… cô đừng ngồi xổm mãi thế.”

Dương Uyển xoay người nhìn về phía Đặng Anh, thấy chàng nghiêm mặt ngồi trên giường thì mất tự nhiên vân vê ngón tay: “Xin lỗi, lúc đi vào không ngờ sẽ như vậy. Bản thân ta cũng cảm thấy… hơi xấu hổ.”

Đặng Anh lắc đầu: “Không sao. Nhưng tại sao cô nương…”

“Tại sao lại ở trong cung đúng không?”

Nói đến chủ đề này, Dương Uyển nở nụ cười chân thành: “Ta đã nói là sẽ còn đi tìm huynh mà, xem đi, ta không hề nuốt lời nhé.”

Đúng thật, cô không nuốt lời, cô thực sự tới tìm chàng.

Sau khi Dương Luân dẫn cô đi, Đặng Anh hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể gặp lại Dương Uyển.

Dù sao cô cũng là vị hôn thê của Trương Lạc, khoảng thời gian trong hình phòng ở Nam Hải Tử kia gần như là ông trời cho chàng vay mượn, bởi vậy mà chàng có cảm giác sau này chẳng biết mình phải chịu bao nhiêu báo ứng mới hoàn trả được.

Thế nhưng, ấy vậy mà cô lại tới tìm chàng thật.

Quá trình này khó khăn đến mức nào, Đặng Anh không thể biết, nhưng giờ khắc này, chàng không nhìn thấy u sầu trên mặt Dương Uyển.

Thậm chí, nói xong cô còn đứng trước giường Đặng Anh xoay một vòng: “Nhìn thấy không?”

Làn váy màu lục sẫm xòe ra như cánh bướm, đó là cung y của nữ sử Thượng nghi cục.

“Đẹp lắm.”

Chàng khen cô từ tận đáy lòng.

“Ta cũng thấy đẹp.”

Cô tự dời một cái đôn cho mình ngồi xuống trước mặt Đặng Anh: “Ta vào cung hôm trước, hiện giờ đang ở Thượng nghi cục viết một số văn thư qua lại trong cung. Tiếc là huynh không có ở đó, có mỗi mình ca ca ta thôi, ta nghĩ trước đây chưa được nghe thấy huynh ấy giảng bài bao giờ, thế là ngồi trong nội thư phòng nghe huynh ấy lải nhải hai canh giờ.”

“Kết quả, lúc trở về Thượng nghi cục, sự vụ trong cục rất nhiều, bận lên một cái là quên cả thời gian, sau nữa không còn thời gian rảnh đâu mà đi tới Thái Hòa Điện. Đúng rồi, những thứ này là của Ninh phi thưởng cho ta đấy, những cái khác ta không mang cho huynh, chỉ lấy hũ đựng ít quả hạch tới thôi, lúc rảnh rỗi nhớ ăn nhé, không phải đồ bổ nhiệt gì đâu, nhưng tốt cho sức khỏe.”

Đặng Anh nhìn đống hũ cô đặt dưới mặt đất, mỗi hũ dán một mẩu giấy, bên trên viết tên loại quả hạch trong hũ.

Từng hàng đặt ngay ngắn trong góc, trông mà khiến lòng chàng khoan khoái khó hiểu.

“Ta mong huynh đừng cự tuyệt ta, cũng đừng hiểu lầm ta có mục đích gì. Chỉ là ta thích ăn mấy cái này nên cũng muốn cho huynh nếm thử thôi, để ta dạy huynh nhé.”

Nói đoạn, cô đứng dậy mở hũ, lấy trong hũ ra một loại một viên.

“Huynh xem này, mỗi ngày có thể lấy một chút hạch đào với một chút lạc ra trộn với mứt hoa quả ăn, không quá chát cũng không quá chua.”

Vừa nói vừa đưa tới trước mặt Đặng Anh.

“Đưa tay ra nào.”

Không biết tại sao, Đặng Anh nhận ra Dương Uyển bảo mình làm gì, mình cũng sẽ tự động làm theo, dẫu chàng không rõ lắm, nhưng lại không muốn làm cô không vui vì bất kì sự do dự nào của mình.

Chàng vươn tay nhận lấy quả hạch trộn trong tay Dương Uyển, không nhịn được hỏi: “Đây là cách ăn gì vậy?”

“Cách ăn quả hạch mỗi ngày.”