Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 65: Nhớ hắn



Chu Lê trở về phòng, xếp ngay ngắn mớ xiêm y vừa bị bỏ lại trên giường, thả vào trong ngăn kéo, lại đi ra sân, thấy Thẩm Yêu cùng Ngưu thị vừa về tới, còn đang cầm ống tay áo lau nước mắt, an ủi: "Cha, nương, mọi người đừng thương tâm, Việt lang nói, khoảng tháng sáu tháng bảy, xem xong yết bảng chàng sẽ trở về."

Ngưu thị nói: "Chỉ là có chút không nỡ, hắn còn trẻ thì đã vô cùng có chủ kiến, viện trưởng Tường Tự thư viện đề cử hắn đến tỉnh thành đọc sách, ban đầu chúng ta rất không đành lòng, nhưng tự mình hắn kiên trì muốn đi, hơn nữa ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc mới rời đi, chúng ta cho hắn mười lạng bạc lộ phí, thì tất cả tiền tiêu xài sau này, đều do hắn tự mình kiếm. Sau đó a, thư viện nào đó trong tỉnh thành lại tiến cử hắn đi kinh đô đọc sách..."

Ngưu thị lải nhải một hồi, Thẩm Yêu vỗ vỗ vai bà: "Được rồi được rồi, bà cứ nói mãi như vậy, phải nói tới khi nào mới xong a, A Lê hôm qua mới gả tới, ngày hôm nay đã chia xa Việt Lang, cũng khó chịu lắm, bà còn nhắc mãi trước mặt nàng."

Ngưu thị lúc này mới lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng cười nói: "Đúng đúng, nhìn ta này, thật là..... A Lê, Việt Lang đi tham gia kỳ thi mùa xuân, không chừng còn có thể trúng được Tiến Sĩ trở về, mặc dù trúng không được Tiến Sĩ, lấy thân phận cử nhân bây giờ của hắn, lại là Giải Nguyên kỳ thi Hương, ngày sau cũng có thể đoạt được một quan nửa chức, ngày tháng sau này của nhà chúng ta cũng sẽ trôi qua càng tốt đẹp."

Chu Lê gật gù, trên mặt mang theo ý cười: "Cha, nương, đất trên núi của nương con bên kia cũng cần xới ra rồi, con trở lại giúp nương con một chút a."

Thẩm Yêu đang muốn nói mùa đông đâu cần xới đất, bị Ngưu thị kéo kéo tay áo, ngắt lời nói: "Vậy con mau đi đi, nhớ về sớm một chút."

Chu Lê liền đi phòng bếp cầm cuốc đi ra ngoài.

Thẩm Ngư đi tới, liếc mắt nhìn hướng cửa viện: "Nương, còn đang mùa đông, tẩu tử đi xới đất cái gì a?"

Ngưu thị sẵng giọng: "Nha đầu này, con quản nhiều vậy, tẩu tử con muốn làm gì cứ theo nàng là được rồi, ca con vừa đi, mấy tháng không được gặp, trong lòng tẩu tử con khó chịu, muốn làm cái gì thì mặc nàng đi."

Thẩm Ngư vô cùng già đời thở dài một tiếng: "Aiz, người nói mấy thứ tình yêu là gì a, xem không được cũng mò không được, làm sao có thể dằn vặt người như vậy chứ?"

Thẩm Yêu liếc mắt nhìn nữ nhi, có chút hận sắt không thể thành thép, quay bước trở về nhà.

Ngưu thị đưa ngón trỏ ra đâm một cái vào trán Thẩm Ngư: "Ngươi cái đứa không tim không phổi, ca ngươi đi rồi cũng không thấy ngươi có nửa điểm thương tâm, ngược lại còn nói tới ca tẩu ngươi, xem ra nên tìm nhà chồng cho ngươi rồi, chờ ca ngươi trở về, lập tức bảo hắn giúp ngươi tìm một người đi."

Thẩm Ngư nói: "Ca con là đi thi, là chuyện tốt, có gì cần thương tâm, không chừng tới mùa thu, ca con trở về, vậy thì là Trạng Nguyên."

"Trạng Nguyên? Ngươi cho rằng Trạng Nguyên dễ thi đậu vậy hả? Ta cũng không hi vọng ca ngươi đậu Trạng Nguyên gì, có thể bình bình an an trở về là tốt rồi."

Bên này, Chu Lê gánh cái cuốc đi lên núi, đi tới trong núi, liền bắt đầu phất cái cuốc lên.

Ai biết một cuốc đưa xuống, đất không bị đào xuyên, tay lại bị chấn động đến mức sinh đau. Nàng nhíu mày, giơ tay lên xem, ngón tay đều co giật, vừa nhìn về phía trên đất, thì ra cái cuốc của mình vung xuống một khối đá tảng.

Khối đá lớn như vậy, vừa rồi nàng lơ đễnh nên không nhìn thấy.



Chờ tay đỡ đau, nàng lại tiếp tục đào đất.

Làm việc nhiều, thời gian mới có thể trôi qua nhanh một chút, nàng chờ hắn trở về.

Thẩm Việt đi xa nhà, cửa hàng đậu hoa vốn định ngừng kinh doanh nửa tháng, cũng mở bán lại trước thời hạn.

Cả ngày nàng đều bận việc trong cửa hàng, mài đậu, làm đậu hoa, có lúc còn nhân cơ hội làm một ít đồ ăn vặt khác kiếm lời, buôn bán đúng là vẫn tốt trước sau như một.

Trong cửa hàng thỉnh thoảng sẽ có một ít người từ nơi khác đến, nàng đều sẽ cố ý tiến lên bắt chuyện hai câu, hỏi hỏi tình hình bên ngoài.

Dần dần, y phục mùa đông trên người cất đi, đổi thành y phục mùa xuân. Cây chanh trong phần sân của nàng đã cao lớn thêm một đoạn, như đang hấp dẫn lẫn nhau với cây cam ở phần sân bên kia của Thẩm Việt, gió thổi tới, cùng nhau đung đưa, thật giống như hai con người, đang không ngừng vẫy tay đối phương.

Chu Lê luôn cảm thấy, từ sau khi hủy đi bức tường kia, toàn bộ sân rộng hơn rất nhiều, bình thường chỉ có một mình nàng ở đây, có vẻ như rất quạnh quẽ, nàng liền bắt bảy, tám con gà ở trong thôn lại đây nuôi, nghe bọn nó cứ kêu chíp chíp, mới cảm thấy bớt đi chút quạnh quẽ.

Ngày tháng chờ đợi cứ vượt qua bình thường như vậy, trong khoảng thời gian đó cũng không phát sinh chuyện lớn gì, chỉ có Lý thị sinh bệnh một hồi, Ngưu thị vội vàng tìm nhà chồng cho Thẩm Ngư, nhìn được vài nhà, Thẩm Ngư đều không hài lòng, còn la hét, nàng muốn tìm đại anh hùng, nếu không tìm được, tình nguyện ở nhà cả đời làm gái già. Ngưu thị hậm hực không thôi, việc hôn sự của con trai cùng khuê nữ đều không để người khác bớt lo chút nào.

Đều là chút chuyện vụn vặt, không cần lo lắng, chỉ có một chuyện, khiến cho Chu Lê khá là phiền muộn. Cũng không biết có phải bởi vì Thẩm Việt đã rời đi hay không, nhưng mấy tháng gần đây, cữu cữu Phùng Ngọc cùng mợ Đông thị của Bảo Nhi lại đến vô cùng nhiều.

Trong hai năm này, bọn họ cũng biết thường ngày mình đột nhiên đến gặp Bảo Nhi thì không được, cũng bởi vì có Thẩm Việt ở đó, nên chỉ nhân ngày lễ ngày tết mới đến một chuyến, mỗi một lần đều sẽ hỏi Bảo Nhi, có bằng lòng đi theo bọn họ đi lên huyện sống không, nói chút chuyện hài tử trong huyện vui chơi ra để dụ, nhưng cũng may Bảo Nhi không hề để ý đến bọn họ, mỗi một lần bọn họ đến đều mang mặt mày xám xịt trở lại.

Nhưng mấy tháng này không giống, lúc đầu, một tháng bọn họ chỉ tới một lần, dần dà về sau, một tháng đến tận ba, năm lần.

Chu Lê nghĩ, mấy năm qua bọn họ cũng không làm chuyện gì quá đáng, nên cũng không phản ứng, dù sao cũng là cậu ruột Bảo Nhi, tới thăm hài tử một chút cũng bình thường.

Về phần tâm tư bọn họ có thật sự nghĩ như vậy không, chỉ cần bọn họ không nói ra bên ngoài, tất cả đều dễ nói chuyện.

Đàn gà con nuôi từ mùa xuân, đến mùa hè, từng con từng con cũng lớn thành gà trống, gà mái, vây quanh sân chạy tới chạy lui, ác ác cục tác cục tác, réo lên không ngừng, đúng là náo nhiệt.

Ngày hôm đó nàng đang lật lịch trên tường, lật qua ngày cuối cùng của tháng sáu, tiến vào tháng bảy.

Tháng bảy... Nhớ tới Thẩm Việt đã nói, kỳ thi mùa xuân của bọn họ là ở tháng ba, khoảng tháng sáu tháng bảy, hội thi sẽ yết bảng.

Hắn đã nói, hắn nhìn bảng xong sẽ trở lại.

Cảm thấy chẳng bao lâu nữa sẽ được gặp Thẩm Việt, hôm nay tâm tình một mảnh tốt đẹp. Khi mang đồ ăn đến cho khách, thậm chí còn có khách nói nàng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, người cũng đẫy đà hơn, nhìn càng phúc hậu hơn so với trước đây, không hổ là bà chủ quán đẹp nhất con đường này.

Nhắc tới cũng khéo, hôm nay trong cửa hàng còn có hai vị thương khách từ kinh đô trở về, sau khi Chu Lê biết được, liền thừa dịp cơ hội hỏi bọn họ tình huống hội thi.

"Hội thi?" Một thương khách trong đó nói, "Hội thi năm nay hình như không tốt lắm a."

Chu Lê vừa nghe, ngạc nhiên nói: "Làm sao không tốt? Là đề thi khó hơn trước đây sao?" Nghĩ đến đây, không khỏi lau mồ hôi thay Thẩm Việt.

Tuy nói từ trước đến giờ nàng đều vô cùng có lòng tin với học vấn của Thẩm Việt, nhưng hội thi này dù sao cũng hội tụ người thi toàn quốc, nhân tài đông đúc, cạnh tranh cũng lớn.

"Đề khó?" Thương khách cười hừ một tiếng, "Đề khó đều là chuyện nhỏ."

Chu Lê nói: "Đó là cái gì?"

"Đề có khó không thì ta không biết, chỉ là lần này lại phát sinh ra vụ án lớn quá lớn, đề thi bị lộ ra ngoài, quá trời quan viên trong kinh bị rơi đài, mà còn bắt được rất nhiều người thi.... Nga, đầu tháng sáu trước khi ta rời kinh, ta còn nhìn thấy mấy người dính líu tới án này bị đưa đi diễu hành trên đường, ngươi không biết trận này có bao nhiêu lớn đâu, xe chở phạm nhân từ trước đến sau có đến tám mươi ba xe a! Còn có mười xe, diễu hành xong đưa đến pháp trường, trực tiếp —— "

Thương khách kia lấy tay làm đao, quẹt ngang qua cổ.



Chu Lê vừa nghe, cả người bất động, khăn tay liền rơi xuống trên đất.

Thương khách kia thấy nàng đột nhiên thất thần, ngạc nhiên nói: "Bà chủ? Ngươi sao vậy? Khăn tay rơi kìa."

Một người bàn bên cạnh nói: "Vị khách quan này, tướng công bà chủ nè, cũng tham gia hội thi lần này đó."

Thương khách kia vừa nghe, đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh liền mở lời an ủi: "Kỳ thi mùa xuân có mấy ngàn người dự thi, mới bắt được bảy mươi, tám mươi ngươi, tướng công bà chủ không nhất định có ở trong đó đâu, không cần quá mức lo lắng."

Chu Lê ổn định tâm thần lại hỏi: "Sau án này, mấy người dự thi còn lại thì như thế nào? Thành tích mất hiệu lực, sang năm thi lại sao?"

Nàng tự nhiên không tin Thẩm Việt bị cuốn vào vụ án tiết lộ đề thi này, hắn là người chính trực già đời như vậy, kiên quyết sẽ không làm những chuyện kia, nàng chỉ có chút đáng tiếc cho hắn thôi, nếu thành tích lần này mất hiệu lực, sang năm còn phải thi lại...

Thương khách nói: "Cũng không phải cứ chờ sang năm, thánh thượng thương cảm mấy người dự thi còn lại, ngàn dặm bôn ba đến kinh đô, đúng là không dễ, lập tức lệnh cho Lễ bộ suốt đêm ra đề thi, tại ngày mười ba tháng này, thi lại lần nữa."

Thương khách nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi Chu Lê: "Đúng rồi, ta từng đến xem bố cáo, cố gắng nhớ được tên họ của mấy người phạm tội, không biết vị nương tử này có thể báo tên họ tướng công của ngươi cho ta biết được không?"

Tâm can Chu Lê run lên, cắn môi do dự một chút, nói: "Thẩm Việt."

Thương khách kia ngẫm nghĩ: "Họ Thẩm sao? Hình như có một người họ Thẩm, nương ta họ Thẩm, bởi vậy ta đối với họ này có chút ấn tượng, chỉ là tên thì nhớ không ra."

Chu Lê xiết chặt vạt áo: "Vậy có còn nhớ tên có mấy chữ không?"

"Này thì ngược lại ta có nhớ, tên hai chữ."

Chân Chu Lê mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất, may là vừa kịp vịn lấy bàn trước người.

Khách ở bàn bên cạnh mới vội vàng an ủi: "Bà chủ không cần lo lắng, kiên quyết sẽ không có Thẩm Giải Nguyên, hắn là Giải Nguyên lang của Cam Thủy trấn chúng ta, tài học rành rành nơi đó, lẽ nào lại đi tham dự vào án gì đó ở hội thi, hơn nữa, nhân phẩm Thẩm Giải Nguyên mọi người đều biết, trước nay luôn chính trực."

Chu Lê gật đầu: "Vâng, ngươi nói cực kỳ đúng."

Nói là nói như vậy, nhưng nàng cũng không khỏi âm thầm khủng hoảng.

Nàng quyết định xế chiều đi đến nha môn hỏi thăm.

Buổi sáng buôn bán xong, liền đóng cửa tiệm, đi tới nha môn thuộc trên trấn tìm hiểu, ai biết nơi đó nói, chuyện như vậy, nha môn nhỏ như ở trấn bọn họ không thể nhận được những công văn này, bảo nàng đến huyện hỏi thăm.

Thời gian này chạy đi huyện thành thực sự hơi trễ, nàng liền quyết định vừa rạng sáng ngày hôm sau sẽ đi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Chu Lê đã dậy, đơn giản dọn dẹp một chút liền đi lên huyện thành.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ hết một canh giờ, cuối cùng cũng coi như đến cửa nha môn huyện thành, nói rõ mục đích với quan sai gác cổng, quan sai này lại nói, việc khoa thi, cần đi Học Chính viện hỏi.

Nàng lại một đường chạy đi Học Chính viện.

Ai ngờ tới đó, lại gặp Phùng Ngọc.

Phùng Ngọc thấy nàng, chủ động chào hỏi cùng nàng, hỏi mục đích nàng đến. Nàng không quá thích người này, vốn cũng không muốn nhiều lời với hắn, nhưng nghĩ, tốt xấu gì cũng tính là người quen, hắn ở Học Chính viện này giống như cũng có một quan nửa chức, cố gắng biết chút tin tức gì cũng tốt.

Lập tức nói với Phùng Ngọc mục đích đến.

"Án tiết lộ đề thi lần này?" Phùng Ngọc kinh ngạc, "Ngươi muốn nhìn danh sách hạch tội?"



Chu Lê gật gù.

Phùng Ngọc trầm ngâm nói: "Theo lý mà nói, chuyện lớn như vậy, Lễ bộ xác thực sẽ gởi bản sao công văn đến địa phương, để làm gương, chỉ là trong mấy ngày gần đây, không có công văn từ kinh đô chuyển đến."

Chu Lê có chút thất vọng, nếu không có, nàng nói cám ơn, chuẩn bị cáo từ.

Chính lúc này, sai dịch ôm một chồng công văn đi vào, đưa cho Phùng Ngọc, Phùng Ngọc nhìn qua, đặt ở mặt trên cùng, không phải là công văn đến từ kinh đô sao?

"A Lê cô nương, từ từ."

Chu Lê nghe vậy, dừng bước, quay đầu lại: "Phùng đại nhân còn có việc?"

Phùng Ngọc nói: "Vừa đúng lúc, nơi này có một phần bản sao công văn Lễ bộ gởi xuống."

Chu Lê vừa nghe, vội vàng vòng trở lại.

Phùng Ngọc lấy công văn này, mở ra xem, nhìn nhìn, liền nhíu mày. Đột nhiên hỏi sai dịch ôm công văn đến: "Cái này bị sao vậy, trên đường dính nước?"

Sai dịch cũng khá là kinh ngạc, đến gần xem: "Có lẽ công văn trên đường gửi bị mưa làm ướt quá."

Phùng Ngọc không lại hỏi nhiều, những công văn không trọng yếu này, trên đường đưa tới, cũng không có cách bảo hộ khác, đúng là tình cờ sẽ phát sinh chuyện này, hắn tiếp tục nhìn công văn.

Khi nhìn đến một nơi nào đó trong công văn, ánh mắt dừng lại.

"A lê cô nương, ngươi tới xem một chút."

Chu Lê đi tới, tay Phùng Ngọc chỉ vào nơi nào đó cho nàng xem.

Nàng nhìn chăm chú, chỉ thấy lít nha lít nhít họ tên trong danh sách, một chữ Thẩm, đặc biệt đột ngột, chỉ là chữ phía sau chữ Thẩm kia, đã bị nước làm nhòe, nhìn không rõ ràng, nhưng nhìn kỹ, có thể mơ hồ nhìn ra một chút nét bút tương tự.

Trái tim nhất thời co thắt một trận.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***