Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 73: Lần đầu gặp gỡ Lam Tịch Nhan



Lạc Tuyết không có tâm tư để quản mười mấy người nàng đã từng chữa trị kia, chỉ một mình đi trên phố Trường An trống trải.

Phong Liệt Diễm tình cảm rất phức tạp, nhưng trước hết hắn phải sắp xếp chomấy người vừa bán mạng kia, sau đó Phong Liệt Diễm mới đuổi theo LạcTuyết, nói: "Vân Thiên, đệ dừng lại đã. Có mấy huynh đệ bị thương!"

"À?" Lạc Tuyết trả lời theo bản năng, dừng mấy giây sau đó mới nhìn về mấyngười phía sau, nói: "Các vị, chuyện Vân mỗ giao phó mọi người đã hoànthành rồi, sau này không ai nợ ai. Về phần mấy huynh đệ bị thương đềulà ngoại thương, chỉ cần một ít thuốc giảm đau và trị vết thương, hiệntại bên cạnh Vân mỗ không có những thuốc này, các vị có thể đến tiệmthuốc trước mặt băng bó, tối nay có thể ở lại thành Uyển An Thành mộtbuổi chiều, ngày mai ra lại thành."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

"Đa tạ Vân công tử! Bọn ta vô năng, khiến cho Vân công tử vất vả rồi !" Mọi người ôm quyền áy náy.

Lạc Tuyết cười nhạt một tiếng, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấygiữa bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến âm thanh "Vèo vèo" trên nóc nhàhai bên đường phố mai phục rất nhiều cung thủ đang bắn tên về phía bọnhọ, mọi người vội vàng dùng binh khí trong tay ngăn trở, nhưng mà mũitên lại rơi xuống như mưa, đã có người bị không cẩn thận bắn trúng "Kêurên" một tiếng, Lạc Tuyết nổi giận, cánh tay áo trống không phối hợptrường kiếm bay múa, Phong Liệt Diễm tránh sang bên cạnh Lạc Tuyết, conngươi đen nhánh nhìn lên trên nóc nhà, cùng ra hiệu cho Lạc Tuyết, haingười lập tức bay lên nóc nhà!

Phía trên mái nhà có một ngườitoàn thân áo đen ẩn trong bóng đêm, lạnh lùng phi thân đến trước mặt hai nam tử một trắng một lam. Ánh mắt Lạc Tuyết cực kỳ sắc bén, không nóilời nào đã xông lên giết người áo đen, người áo đen kia bình tĩnh ứngchiến, nhưng qua hai chiêu, sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi lạnh, Thuhồi ánh mắt khinh miệt, chuyên chú phá chiêu thức của Lạc Tuyết, nhưngngay cả như vậy, vẫn không thể chống đỡ qua hết mười chiêu, đã bị HỏaVân Kiếm của Lạc Tuyết đâm một kiếm vào lồng ngực!

Mà Phong LiệtDiễm nhân lúc Lạc Tuyết xử lý những tên áo đen kia, đã nhanh chóng giảiquyết những cung thủ ẩn thân trên mái nhà, giúp đỡ cho những huynh đệđang ở trong tình cảnh khốn cùng phía dưới.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Thấy Lạc Tuyết đã bắt được người dẫn đầu, Phong Liệt Diễm liền nói: "Cáchuynh đệ ở phía dưới đi đi! Có người này trong tay chúng ta, sẽ khôngcòn ai đến gây phiền phức cho các ngươi đâu!"

Bởi vì xuyên quabóng đêm Phong Liệt Diễm đã nhìn thấy trên người kẻ áo đen này có đeomột chiếc ngọc bội Đồ Đằng, đó là ngọc bội đặc biệt của Thượng Quan gia!

Đợi huynh đệ phía dưới đi hết, Lạc Tuyết mới mở miệng nói: "Thượng QuanMạc, hôm nay là ngươi tự tìm! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết bản côngtử sao?"

Thượng Quan Mạc phun ra một búng máu, che ngực, nói:"Vân Hận Thiên quả nhiên thật là thủ đoạn! Hôm nay đã rơi vào trong tayngươi, muốn giết thì giết đi! Người của Thượng Quan gia ta cho dù cóchết cũng không cầu xin tha thứ!"

"Ha ha, tính khí của ngươi quảnhiên rất giống muội muội ruột của mình! Bản công tử không giết ngươi,Bản công tử muốn một ngày nào đó ngay trước mặt Lão tặc Thượng Quan Lôitự tay tiễn hai huynh đệ các ngươi lên đường! Để cho hắn xem một chút nữ nhi hắn dạy dỗ như thế nào!"

"Ha ha!"Thượng Quan Mạc cười thảm, "Vân Hận Thiên, mạng của ngươi thật lớn, bảnthiếu gia ba lần bốn lượt phái người chặn giết ngươi, đều bị ngươi giếthại, hôm nay ngay cả bản thiếu gia cũng rơi vào trong tay ngươi, thật sự là trời cao trêu đùa!"

Phong Liệt Diễm sau khi nghe xong, mi tâm nhíu lại, quát lên: "Đoạn đường từ Nghiễm Dương phủ đến Cảnh Châu đềulà ngươi phái người giết bọn ta?"

"Ngươi. . . . . . Nghĩ sao?"Thượng Quan Mạc máu tươi nhanh chóng rỉ ra từ trên ngực, hơi thở cũngcàng ngày càng yếu, Lạc Tuyết đã sớm rút kiếm ra vào lúc này nghe đượcchính miệng Thượng Quan Mạc thừa nhận, mới biết nàng hiểu lầm Long Ngạo Thiên, như vậy lại càng thêm hận Thượng Quan Mạc, muốn trực tiếp giếtThượng Quan Mạc, nhưng lại nghĩ đến lời nói của Hoàng đế Long Ngự Thiên, Thượng Quan Mạc vẫn chưa thể chết, hoàng thượng còn phải lợi dụngThượng Quan Mạc để kiềm chế Thượng Quan Lôi, cho nên Lạc Tuyết khống chế được kích động của mình, một tay kéo Thượng Quan Mạc đi về phía phủBình Nam tướng quân, cũng gọi Phong Liệt Diễm, "Phong Đại Ca, chúng tađi!"

Hai người nhanh chóng đến nơi, LạcTuyết ném Thượng Quan Mạc trên đất, sau đó binh lính ngoài phủ Bình Namtướng quân lập tức vây quanh, chờ bọn đến lúc bọn hắn nhìn thấy người đó mơi rối rít sợ hãi kêu : "Thiếu gia! Là thiếu gia!"

Chuyện xảy ra bên ngoài, lập tức đã có người vào trong phủ báo cho Thượng Quan Lôi.

Đợi đến lúc Thượng Quan Lôi ra ngoài, Thượng Quan Mạc đã mất máu quá nhiều ngất đi.

Phía sau Thượng Quan Lôi thấy một nữ nhân bước chân lảo đảo chạy ra, vẫn còn đang còn thướt tha thùy mị nhưng sau khi chứng kiến Thượng Quan Mạc,trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng trực tiếp nhào tới bênngười Thượng Quan Mạc, kêu khóc: "Mạc Nhi? Mạc Nhi? Ngươi không cần hùdọa mẹ!"

Thượng Quan Lôi mặc dù gấp gáp, nhưng vẫn đối mặt với hai nam tử trước mặt trước đã.

Lạc Tuyết lên tiếng nói: "Tướng quân nên đưa con trai ngươi vào phủ cứuchữa trước đã! Bản công tử đâm một kiếm cách trái tim lệnh công tử chỉmột phân, nếu không được cứu chữa trong vòng nửa canh giờ, thì Tướngquân phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi !"

"Ngươi!" Thượng Quan Lôi ra dấu tay, thủ hạ Thượng Quan Lôi đã nhanh chóng xôngvào, Lam Tịch Nhan lau khô nước mắt trên mặt, nhìn nam tử áo trắng cụttay trước mặt, quật cường đến gần Lạc Tuyết, "Ngươi chính công tử cụttay? Ta hiểu rõ nữ nhi của ta nhất định đã làm chuyện ác gì đó, mớikhiến cho công tử trả thù như thế, đây đều là lỗi lầm của ta. Hôm nay,ta thay mặt bọn nó quỳ xuống bồi tội với công tử, xin công tử có thểkhoan dung, lưu bọn nó một cái mạng!"

Lam Tịch Nhan "Bùm" mộttiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đầu tiên là ngạcnhiên, sau đó nhìn nét mặt ngập trần bi thương của người mẹ còn có đôilông mày mắt, và khuôn mặt nhỏ dàu như nàng, đại não đột nhiên "Ong ong" vang dội rồi ngất xỉu đi, trong lòng giống như bị thứ gì đó chận lạikhiến nàng hô hấp không được, nàng run rẩy đưa tay phải ra, "Ngươi không cần quỳ ta. . . . . . Ngươi đứng lên. . . . . ."

Lạc Tuyết còn chưa nói xong, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh, Phong Liệt Diễm nhanh chóng đỡ được.

Thượng Quan Lôi mừng rỡ, quát lên: "Người đâu, bắt lấy hắn cho ta!"

Binh lính sau khi nghe được lệnh, lập tức đánh về phía hai người, Phong Liệt Diễm hét lớn một tiếng, một chưởng đánh văng mấy tên binh lính đang tới gần, một tay dỡ lấy Lạc Tuyết, đang muốn đại khai sát giới, Lam TịchNhan dưới tình huống mọi người không nghĩ đến chạy vọt đến , ngăn ởtrước mặt Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết hét lớn: "Lão gia, không nên giết bọn họ!"

"Phu nhân! Ngươi làm gì đấy?Nhanh tránh ra!" Thượng Quan Lôi tức giận rống to, đồng thời lại rất sốt ruột, chỉ sợ Phong Liệt Diễm bắt Lam Tịch Nhan làm con tin.

Phong Liệt Diễm cũng rất kinh ngạc, liền dừng tay lại, hai bên lập chuyển sang trạng thái đối mặt.

"Lão gia, oan oan tương báo khi nào mới dứt? Xin lão gia hãy tích chút đứccho con cháu sau này, lúc vừa rồi công tử cụt tay còn muốn đỡ ta đứnglên, chứng tỏ hắn không phải là người xấu, hắn đối nghịch cùng Điệp nhimọi nơi, nhất định là có nguyên nhân, Lão gia tại sao không hỉ Diệp nhirõ ràng đã?” Lam Tịch Nhan nói.

"Phu nhân, ngươi không nên lòngdạ đàn bà! Bây giờ thả bọn họ, thì đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng,ngày khác bọn họ có thể đến giết chúng ta đó! Phu nhân không nên ngâythơ! Ngươi mau trở lại!" Thượng Quan Lôi vội vàng rống giận.

Phong Liệt Diễm "Ha ha" cười lớn, trong tiếng cười mang theo tính hủy diệt,"Thượng Quan Lôi, Phong Liệt Diễm cả đời trường hợp gì chưa từng thấyqua, không cần phu nhân của ngươi phải cầu cạnh, ngươi cho rằng chỉ bằng những người này có thể giết được chúng ta sao? Ngươi nằm mơ đi! trướchết bắt được Phong mỗ lại nói!"

Thân thể Phong Liệt Diễm di chuyển theo tiếng cười, mặc dù mang theo Lạc Tuyết, nhưng võ công vẫn không giảm, thủ hạ của Thượng Quan Lôi xôngđến tiến hành một cuộc ác chiến, bởi vì Lạc Tuyết đột nhiên hôn mê, đãkhiến tinh thần Phong Liệt Diễm rối loạn, hơn nữa bây giờ nhìn trước ngó sau, nhất thời không cách nào thoát thân được, nhìn thoáng qua đã thấytrong đôi mắt Thượng Quan Lôi hiện lên sát ý, Phong Liệt Diễm cố ép bảnthân bình tâm trở lại, sau đó lại vận khinh công bay về phía Thượng Quan Lôi!

Trường kiếm của Phong Liệt Diễm đâm thẳng về phía ngực Thượng Quan Lôi,Thượng Quan Lôi lách người tránh một kiếm nguy hiểm này, sau đó cũngdùng kiếm đánh về phía Lạc Tuyết đang ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, LamTịch Nhân lấy tốc độ nhanh nhất xông lên chắn trước người Lạc Tuyết, làm Thượng Quan Lôi phải thu kiếm lại giữa chừng, mà bị kiếm của Phong Liệt Diễm xẹt qua cánh tay!

Chuyện xảy ra trong nháy mắt, khiến cho mọi người ngây dại, Thương QuanLôi không thể tin nhìn Lam Tịch Nhân, “Phu nhân? Vì sao vậy?”

Lam Tịch Nhan nhìn Thượng Quan Lôi bị thương, vội vàng đứng dậy đỡ Thượng Quan lôi, "Lão gia, ta không thể nhìn người giết hắn!"

"Ngươi đừng làm càn! Ta vừa nghe người báo lại, công tử cụt tay này lạiphái người đi ám sát Điệp nhi, hơn nữa còn đâm một kiếm lên vai trái của Điệp nhi, ta có thể thả hắn sao?” Thương Quan Lôi một tay đẩy Lam TịchNhan, vừa phân phó cho thủ hạ, "Đem phu nhân mang vào!"

"Lão gia?" Lam Tịch Nhan hét lớn lên, nhưng đã bị hai binh lính đưa vào trong phủ tướng quân.

Phong Liệt Diễm rất lo lắng cho Lạc Tuyết, không muốn đánh nữa, dù saovẫn còn nhiều thời gian, cho nên liền ôm lấy Lạc Tuyết, thi triển khinhcông nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối. . . . .

Đợi đến lúc Thượng Quan Lôi phản ứng kịp thì không còn đuổi kịp nữa, hơn nữa có một gia đinh trong phủ vọt ra, hoang mang sợ hãi kêu: "Tướngquân, không xong, tình huống của thiếu gia không ổn!"

Thượng Quan Lôi vội bỏ qua chuyện của Vân Hận Thiên, bước nhanh vào trong phủ tướng quân.

Bên này, Phong Liệt Diễm mang theo Lạc Tuyết trở lại quán trọ, vừa mớiđặt Lạc Tuyết lên giường, Lạc Tuyết từ từ tỉnh lại, Phong Liệt Diễm vộivàng bước đến hỏi: "Vân Thiên, đệ làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên téxỉu?"

Lạc Tuyết cũng mê mang, không rõ nguyên nhân. "Phong Đại Ca, đệ cũngkhông biết. Lúc phu nhân Thượng Quan Lôi phu quỳ gối trước mặt đệ, đầucủa đệ đã bắt đầu choáng váng, ngực cũng hết sức khó chịu."

"Vì sao vậy? trước đây đệ đã từng gặp nữ nhân này rồi sao?" Phong Liệt Diễm cân nhắc nói.

"Chưa từng thấy qua." Lạc Tuyết lắc đầu.

"Thật sự rất kỳ quái, lúc vừa rồi sau khi đệ ngất đi, Thượng Quan Lôisai người vây giết chúng ta, nữ nhân kia lại liều mạng bảo vệ đệ, hơnnữa khiến Thượng Quan Lôi bị ta đả thương ở cánh tay." Phong Liệt Diễmcàng không suy nghĩ ra lý do của việc này.

"Cái gì? Nàng bảo vệ ta?" miệng của Lạc Tuyết mở lớn hơn, "Đệ gần nhưgiết chết con của nàng ta, nàng không hận đệ ư? Còn giúp đệ nữa?"

"Đúng vậy, nàng còn cầu xin Thượng Quan Lôi thả chúng ta." Phong LiệtDiễm gật đầu nói. Cũng sử dụng ánh mắt thăm dò nhìn Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết trầm mặc, nữ nhân này làm cho tinh thần nàng không tập trungđược, nhìn tuổi của nàng, Lạc Tuyết lại nghĩ tới Triển Nguyệt Dung, nếunàng gặp nạn Triển Nguyệt Dung chắc chắn sẽ giống nữ nhân này liều chếtbảo vệ nàng , bởi vì Triển Nguyệt Dung là người mẹ đã nuôi dưỡng nàngsuốt mười sáu năm! Nhưng phu nhân của Thượng Quan Lôi tại sao phải cứunàng?

"Vân Thiên, không cần nghĩ nữa suy nghĩ nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Cứ thuận theo tự nhiên đi! Có lẽ nguyên nhân như nàng nói, không muốnoan oan tương báo đến lúc nào mới dừng thôi." Phong Liệt Diễn nhìn LạcTuyết cau mày nói.

Lạc Tuyết thản nhiên cười, "Ừ." Phong Liệt Diễm bị nụ cười này làm mấthồn, thân thể không khỏi nóng ran, tâm "thình thịch" cuồng loạn vừa hiểu ra, Lạc Tuyết tất nhiên là hiểu được trong lòng nam nhân này đang suynghĩ gì, vội vàng đứng dậy, sẳng giọng: "Phong Đại Ca? Ngươi nhìn lungtung cái gì vậy?"

"À." Phong Liệt Diễm bị tiếng gọi của Lạc Tuyết làm hoàn hồn, lại rất tự nhiên mà nói: "Ngoại trừ nhìn đệ ra, huynh còn có thể nhìn người nàođược chứ? Nhìn nữ nhân ác độc kia sao? Chậc chậc, nói nàng xinh đẹp, nếu là Vân Thiên giả trang thành nữ nhân, thì nàng ta ngay đến cả gót châncủa đệ cũng không sánh được!"

Lạc Tuyết bị lời nói của Phong Liệt Diễm làm nghẹn vẻ mặt lúc trắng lúcđỏ, "Muốn giả trang thành nữ nhân huynh đi mà giả! Không được kéo đệvào!"

"Huynh làm sao có thể giả trang được? Huynh là một nam nhân." Phong Liệt Diễm ngồi xuống uống một hớp trà, khoát tay vừa mới nói một câu đã bịLạc Tuyết đánh mạnh lên tay, "Chỉ huynh là nam nhân, vậy ta không phảisao?"

"Ha ha, ta hi vọng đệ không phải!" Phong Liệt Diễm cười nhướng mày, trong ánh mắt lại rất nghiêm túc.

"Hừ! Nếu đệ là nữ nhân cũng sẽ không lựa chọn huynh, Lăng đại ca điều kiện cũng không tồi!" Lạc Tuyết nhe răng, cố ý nói.

"Đệ nói cái gì? Đệ...Đệ thích Lăng huynh?" Phong Liệt Diễm nghĩ là thật, "Xoạt" đứng lên nắm lấy tay Lạc Tuyết, trầm giọng hỏi.

Lạc Tuyết không trả lời, muốn đem tay rút ra đã, tránh cho Phong LiệtDiễm chiếm tiện nghi, ai ngờ bàn tay Phong Liệt Diễm lại giống như kìmsắt, dùng sức nắm chặt, làm Lạc Tuyết làm sao cũng không thể động đậy.

"Vân Thiên, ta hỏi đệ, đệ và Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên rốt cuộclà quan hệ gì? Huynh nhìn ra, hắn đối với đệ, không tầm thường chútnào!" Phong Liệt Diễm hỏi Lạc Tuyết.

"Như thế nào là không tầm thường? Huynh đối với ta thì được xem là bìnhthường sao?" Lạc Tuyết hỏi ngược lại, mượn cớ này để che dấu sự hoảngloạn của nàng.

"Ta? Hắn tại sao có thể so với ta?" Phong Liệt Diễm bực bội nói.

"Tại sao không thể so sánh? Huynh là nam nhân, hắn cũng là nam nhân,thân phận của huynh nổi danh ở nước Đại Kim, thân phận của hắn cũng tônquý phi phàm, huynh...." Lạc Tuyết lảm nhảm còn chưa xong, cái miệng nhỏ nhắn đã bị một đôi môi ấm nóng chặn lại, cuồng dã mà lại bá đạo côngkhai, "Đệ chỉ có thể là người của ta!" Bất kể là ai cũng đừng hòng mơtưởng!"

Lạc Tuyết điên cuồng giãy dụa thoát ra, đi đến bên cửa sổ, ngực bởi mànkịch liệt vừa rồi vẫn phập phồng, một lúc lâu sau, mới dần dần bìnhthường lại, "Ngày mai ta dẫn huynh đến "Hồi hồn cốc". Sau khi gặp qua sư công xong xin ngươi hãy nhanh chóng trở về Liệt Diễm Sơn Trang đi!"

Phong Liệt Diễm đứng ở sau lưng Lạc Tuyết, nghe được lời nói không lạnhkhôn nhạt của Lạc Tuyết, chấn động trong lòng, "Trừ phi đệ cùng ta trởvề!"

"Ta không thể nào đi theo huynh, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làmxong, thù cha ta chưa báo, mối thù cụt tay cũng chưa xong, giết chết.... Cũng phải giúp hoàng thượng dẹp yên Thượng Quan Lôi làm phản, cho nênta không thể nào đi theo huynh về Tề Châu!" Lạc Tuyết kích động hầm hừ,xuýt nữa đã nói lộ thân phận.

"Đệ không có khả năng đi với ta, vậy thì ta sẽ đi cùng đệ, tóm lại, tasẽ không để đệ rời khỏi ta!" Phong Liệt Diễm bày tỏ quyết tâm, dứt khoát kiên quyết.

Hai người thảo luận một đêm, cuối cùng không cách nào nhất trí. LạcTuyết âm thầm than thở, thôi, đi một bước nhìn một bước thôi.

Sau khi trời sáng, hai con ngựa ra khỏi uyển An Thành, hướng về phía Thành Nam cách đó bốn mươi dặm.

Bên trong "Hồi hồn cốc".

Ngọc Trần Tử nhàm chán nhìn Ôn Tuyền đến mất hồn, mấy ngày nay, hắn luôn nghĩ đến chuyện lúc còn trẻ, từ lúc tuổi trẻ cho đến đủ mọi chuyện saunày, cho đến lúc Phong Mộc Thanh chết, Như Mi tuyệt vọng, chuyện cũ từng chuyện cứ hiện lên trong đầu, qua không biết bao nhiêu lần cho đến lúcnghĩ mệt mỏi, liền tựa vào bên suối nước nóng nhắm mắt lại, chìm vàogiấc ngủ.

Thời điểm Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đến ngoài cốc, Phong Liệt Diễmtất nhiên kinh thán* không thôi. Đi theo Lạc Tuyết vào cốc, Lạc Tuyếttìm được Ngọc Trần Tử trên bờ suối nước nóng, nhìn Ngọc Trần Tử ngủ nhưmột đứa bé ngây thơ, nhẹ nhàng cười lên, "Sư công? Con đã trở về!"

Ngọc Trần Tử bừng tỉnh, "A...." Vừa mới nói một chữ, thấy nam tử áo lamtuấn lãng sau lưng Lạc Tuyết, vội ngừng nói. Hắn biết thân phận bênngoài của Lạc Tuyết, cho nên nhanh chóng thay đổi gọi, nói: "Là ThiênNhi trở lại sao!"

Lạc Tuyết thầm thở một hơi, may nhờ Ngọc Trần Tử phản ứng nhanh nhanh,liền đỡ Ngọc Trần Tử ngồi dậy, nói: "Sư công, sao lần này người khôngphát hiện có người vào cốc vậy? Lại còn ngủ sâu như vậy?"

"Ta không muốn vểnh tai nghe, có thể vào cốc, trừ con ra, còn ai vàođây? Người ngoài, có Ngọc Phong của sư công canh gác! Sợ cái gì!" NgọcTrần Tử hả hê nói, cũng nhân tiện nhìn thoáng qua vị công tử áo lam bêncạnh.

"Thiên nhi, đây là ai?" Ngọc Trần Tử thấy Lạc Tuyết hình như không có ýđịnh giới thiệu với hắn nam nhân trẻ tuổi nay, rốt cuộc không nhịn đượcmở miệng hỏi.

"Ha ha, sư công, người đoán xem?" Lạc Tuyết nhướng mày cười yếu ớt tựa vào Ngọc Trần Tử, chỉ vào Phong Liệt Diễm hỏi.