Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 58



Tiểu nha hoàn trừng mắt hỏi.

Hoa Trứ Vũ như hạc lạc bình sa bay xuống vị trí đầu thuyền. Cánh tay áo bịgió đêm thổi tung lên, phấp phới trong không trung. Ở phía đầu thuyềntỏa ra ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn ngọc lưu ly hình ngũ giác,khiến cả thân người nàng ngời sáng.

Tiểu nha hoàn nhìn thấy trang phục của Hoa Trứ Vũ chỉ là trang phục hạ nhân, khí thế đang lên rất cao, nhưng đợi đến khi nhìn thấy rõ hình dạng HoaTrứ Vũ, lại không tự chủ được lui về sau hai bước, không biết là kinhngạc vì vẻ xinh đẹp của Hoa Trứ Vũ, hay là vì khí thế bức người kia.

“Đây là bức họa tiểu thư nhà ngươi? Vậy tiểu thư nhà ngươi chính là Ôn Uyển.” Hoa Trứ Vũ nâng hoa đăng lên, cười hỏi.

Quả nhiên, không phải thân thể Ôn Uyển không khỏe, mà là có hẹn trước nênmới cự tuyệt Hoàng Phủ Vô Song. Nếu nha hoàn của nàng ta xuất hiện trênthuyền Cơ Phượng Ly, vậy có thể khẳng định Ôn Uyển cũng ở trên thuyềnnày. Không biết nếu Hoàng Phủ Vô Song biết được tin này, sẽ tức tới mứcnào.

“Mới vừa rồi, ngươi đã đạp hoa đăng của tiểu thư chìm xuống dưới hồ, ngươiphải giúp tiểu thư nhà ta vớt lên.” Tiểu nha hoàn lạnh giọng nói, đôimắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ, trong mắt tràn đầy tiếc hận.

Hoa Trứ Vũ nhìn lướt qua mặt hồ, chỉ thấy trên mặt hồ trôi đầy những hoađăng đang tỏa sáng, chiếc hoa đăng kia đã sớm chìm đến đáy hồ, muốn nàng vớt lên kiểu gì? Nhìn vẻ mặt của tiểu nha hoàn, chắc chiếc hoa đăng kia là thứ do đích thân Ôn Uyển làm.

“Cho dù có vớt lên được, chỉ sợ cũng không dùng được nữa, không bằng, ngươimang hoa đăng này tới cho tiểu thư nhà ngươi đi.” Nói thẳng ra, chuyệnnày là nàng không đúng, không nên đạp hoa đăng của người ta xuống hồ. Dù sao hoa đăng trong tay nàng chính là của Hoàng Phủ Vô Song làm cho Ôn Uyển, đưa cho nàng ta là thích hợp nhất.

“Phi, nói cho ngươi biết chiếc hoa đăng này của ngươi với những hoa đăng mấytên xú nam nhân kia làm cho tiểu thư, sao có thể sánh được với hoa đăngtự tay tiểu thư nhà ta làm? Hơn nữa, tiểu thư nhà ta cũng không tùy tiện nhận hoa đăng của người khác.” Tiểu nha hoàn nhìn lướt qua hoa đăngtrong tay Hoa Trứ Vũ, cất giọng ngạo mạn nói, tiểu thư nhà nàng, khôngthiếu nam nhân muốn tặng hoa đăng.

Hoa đăng do Hoàng Phủ Vô Song làm, cũng không được tính là tinh xảo, nhưngcũng là tâm huyết của hắn, vậy mà lại bị một nha hoàn ghét bỏ, còn bịgọi là xú nam nhân, có thể đoán nếu Hoàng Phủ Vô Song nghe được, nhấtđịnh sẽ sút thẳng tiểu nha hoàn này xuống hồ.

“Nếu vậy, tại hạ xin được cáo lui. Việc vừa rồi, quả thật là tại hạ khôngđúng. Nhưng là, ngoài chiếc hoa đăng này, thật sự tại hạ không còn thứgì có thể bồi thường, có lẽ công tử nhà ta sẽ có thứ bù đắp cho Ôn tiểuthư.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, thản nhiên nói.

“Từ đã, chiếc thuyền này không phải chỗ ngươi muốn tới thì tới muốn đi thìđi, ngươi phải đoán được câu đố của tiểu thư nhà ta.” Tiểu nha hoàn ngân nga nói.

Hoa Trứ Vũ nghe thấy vậy liền dừng lại, tựa người vào hàng lan can bằng gỗhoa lê, quay đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn, khóe môi hơi nhếch, đôi málúm đồng tiền trên mặt xoáy càng lúc càng sâu.

“Tốt lắm, nếu trên thuyền đã có quy định như vậy, tại hạ cũng không ngoạilệ, xin mời ra đề bài!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, đôi mắt trong suốt,như bảo thạch lấp lánh, tươi cười rạng rỡ, giống như đóa hoa mùa xuân.

Xung quanh có không ít thuyền hoa vây quanh xem náo nhiệt, mấy du khách đềutập trung ở phía đầu thuyền mình quan sát. Tiểu nha hoàn bị nụ cười củaHoa Trứ Vũ làm cho ngẩn ngơ, hồi lâu mới khôi phục tinh thần, giơ taychỉ vào mấy chiếc hoa đăng phía đầu thuyền.

Hoa Trứ Vũ lững thững đi đến trước một chiếc hoa đăng, đem kéo tờ giấy dánbên trên xuống, chỉ thấy trên mặt giấy viết: “Trùng nhập phượng oa bấtkiến điểu, thất nhân đầu thượng trường thanh thảo. Tế vũ hạ tại hoànhsơn thượng, bán cá bằng hữu bất kiến liễu.”

Đây là một bài thơ, mỗi một câu có một chữ, bốn chữ ghép lại thành một từ.Cũng không quá khó, không cần nghĩ ngợi nhiều, nàng liền nói: “Phong hoa tuyết nguyệt.”

Tiểu nha hoàn ngẩn người, không ngờ Hoa Trứ Vũ trả lời nhanh như vậy, lúcđầu nàng nhìn thấy câu đố này còn phải vát óc suy nghĩ bao lâu.

“Ngươi đoán tiếp câu này đi!” Tiểu nha hoàn chỉ vào hoa đăng bằng lụa mỏng hình mái vòm.

Hoa Trứ Vũ kéo tờ giấy xuống, tập trung nhìn xuống, là câu đố đoán chữ, cónội dung là: Cổ nguyệt chiếu thủy thủy trường lưu, thủy bạn cổ nguyệt độ xuân thu. Lưu đích thủy quang chiêu cổ nguyệt, bích ba thâm xử hảophiếm chu.”

Hoa Trứ Vũ không cần nghĩ ngợi nhiều liền đáp: “Đây là chữ Hồ.”

“Còn cái này, nếu ngươi đoán được, thì không cần bồi thường hoa đăng kianữa. Câu này cả tiểu thư nhà ta cũng không đoán ra!” Tiểu nha hoàn nói.

Hoa Trứ Vũ nghiêm túc cầm lấy câu đố kia, câu đố là: Hàn trắc trọng trọngđiệp điệp, nhiệt tắc tứ tán phân lưu, huynh đệ tứ nhân hạ huyện, tamnhân nhập châu, tại thôn lý chích tại thôn lý, tại thị đầu chích tại thị đầu.”

Hoa Trứ Vũ suy nghĩ rất lâu, tiểu nha hoàn đắc ý nói: “Thế nào, không đoán được chứ gì!”

Hoa Trứ Vũ trâm tư hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ cười.

Câu này cũng không khó, chẳng qua nói đáp án là một chữ, nhưng cũng khôngphải là một chữ. Chẳng qua chỉ là một bộ thủ thiên bàng, do đó mới khóđoán.

“Đáp án là chữ điểm.” Hoa Trứ Vũ cười nói.

Mỗi câu đều có chứa chữ “Điểm”, vả lại mỗi câu đều chỉ ra “Điểm”, do đó, đáp án của câu đố này chính là một chữ “Điểm”.

“Điểm?” Tiểu nha hoàn sửng sốt, ngây ngốc một hồi, rồi bừng tỉnh lại nhìn vềphía Hoa Trứ Vũ, trong mắt không giấu được vẻ khâm phục. Hoa Trứ Vũ đứng yên trên mũi thuyền, cảm giác được đằng sau bức rèm che kia, phía trong khoang thuyền đang có một ánh mắt sáng quắc dừng trên người nàng, giống như muốn nhìn thấu con người nàng.

“Oanh nhi, ngươi thật vô lễ.” Một giọng nói mềm mại truyền ra từ khoangthuyền, sau đó bức rèm che được một bàn tay trắng nõn vén lên, một cônương mười bảy, mười tám tuổi bước ra ngoài.

Nàng ta mặc một chiếc áo dài màu lam nhạt áo dài và la quần đồng màu, trênhông thắt một chiếc đai màu bạc, trên đai có mang một chiếc đồng tâm kết thả xuống đong đưa theo tà váy, lay động theo gió. Một mái tóc đen búitheo kiểu Mã Trâm, làn da trắng như tuyết, gương mặt như ánh trăng, hàng mi đen nhánh, đôi mắt như làn thu thủy, trên môi chỉ nở nụ cười hờhững, ôn nhu mà uyển chuyển hàm xúc.

Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Ôn Uyển thật sự, mấy lần trước,những chuyện nàng gặp phải, đều có liên quan tới cô gái này, nàng khôngnhịn được đánh giá nàng ta từ đầu đến cuối. Xem ra danh hiệu Nam Triềuđệ nhất tài nữ của Ôn Uyển cũng không phải chỉ có hư danh, quả nhiên, mỹ mạo khuynh thành.

Mấy hoa khôi thanh lâu vừa rồi hiến nghệ cũng rất xinh đẹp, nhưng có lẽ vìcác nàng lưu lạc chốn phong trần, nên vẻ đẹp cũng mang theo một vẻ phong trần, có phần lả lướt.

Mà vẻ đẹp của Ôn Uyển, là vẻ đẹp đoan trang, uyển chuyển hàm xúc, có khí chất của một tiểu thư khuê các.

“Vị công tử này, tiểu tỳ đã vô lễ đã đắc tội với công tử, mong công tử đừng để trong lòng.” Ôn Uyển vén tà áo thi lễ với Hoa Trứ Vũ, giọng nói đềuđều. Ánh mắt thu thủy chuyển động, nhìn về phía tiểu nha hoàn quát lên,“Oanh nhi, mau nhận tội với vị công tử này!”

Oanh nhi nghe thấy Ôn Uyển nói vậy, vội vàng, cuống quít đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, nói: “Xin lỗi công tử!”

“Ôn tiểu thư không cần khách khí, mới vừa rồi là tại hạ không cẩn thận đạphoa đăng của tiểu thư vào trong hồ, thật có lỗi, tại hạ cáo lui trước.”Hoa Trứ Vũ một tay nâng hoa đăng, hai chân đặt trên sàn thuyền khẽ nhún, xoay một vòng trên lan can, định nhảy xuống dưới.

Nàng đã nhìn thấy thuyền của Hoàng Phủ Vô Song dần dần tiến về phía này, lúc này không cần phải băng qua nước hồ, cũng có thể trực tiếp nhảy về phía đó. Hoa đăng trong tay, vẫn nên cầm về, để Hoàng Phủ Vô Song tự taytặng cho Ôn Uyển vậy.

Nhưng cũng không biết, nếu Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy Ôn Uyển xuất hiện trên thuyền Cơ Phượng Ly, sẽ cáu giận tới mức nào!

“Vị tiểu ca đừng đi vội, huynh đã đoán được câu đố của tướng gia, tướng gia có thưởng! Tiếp theo……..” Chỉ nghe thấy trên sàn tàu có những tiếngleng keng, rồi một giọng nói trầm khàn vang lên.

Vừa nghe giọng của người này, Hoa Trứ Vũ đã có thể nhận ra nội lực của hắn rất hùng hậu, chính là của một võ lâm cao thủ.

Hoa Trứ Vũ đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy trên đầu thuyền đã xuất hiện thêm một người đàn ông thô kệch, người đàn ông kia giơ tay lên, mấy khối kimloại lóe màu sáng bạc bay tới tập kích những huyện đạo quan trọng củanàng.

Cái gì gọi là ban thưởng, rõ ràng là muốn thử võ công của nàng.

Hoa Trứ Vũ nhíu mắt lại, một tay nâng hoa đăng, thầm vận chân khí, thânmình nhoáng cái đã bay lên giữa không trung, giống như cánh chim sơn ca, thoát khỏi mấy đĩnh bạc ném tới. Sau đó, thừa dịp rơi xuống, tay phảivung lên, tay áo bay bay trong gió, hướng về phía mấy đỉnh bạc đang bayloạn.

May mà, quần áo nàng mặc hôm nay, có ống tay áo rất rộng, nếu không, nàng cũng không thể lấy được mấy đỉnh bạc này.

“Đa tạ Cơ tướng ban thưởng!” Hoa Trứ Vũ cất tiếng nói trong trẻo, cũng đúng lúc thuyền của Hoàng Phủ Vô Song tiến lại gần, Hoa Trứ Vũ vững vàng bay xuống phía đầu thuyền.

Lúc này mọi người mới biết, thì ra câu đố cuối cùng là của Cơ tướng nghĩra, Hoa Trứ Vũ có thể giải đáp được, khiến những người đứng trên thuyềnhoa xung quanh nhìn nàng đầy tán thưởng. Hoa Trứ Vũ đứng trên mũithuyền, quay đầu nhìn lại, đã không thấy người đàn ông thô kệch vừa tậpkích nàng đâu nữa.

Trên chiếc thuyền trắng, chỉ có hai người đang đứng đón gió.

Bóng đêm thê lương, hơi nước trên mặt hồ bốc lên rất lớn, nhưng Hoa Trứ Vũvẫn thấy rất rõ một người con trai mặc chiếc áo dài màu trắng, đúng làđương triều Tả tướng, Cơ Phượng Ly.

Mi đẹp như vẽ, tà áo trắng phiêu dật trong gió, mái tóc màu đen dài nhưsuối chảy, toàn thân một vẻ thanh lịch, tao nhã không gì sánh được.

Lúc hai chiếc thuyền lướt qua nhau, đúng lúc gió đêm thổi mạnh, tung bay tà áo choàng dài của hắn, lộ ra một bộ quần áo theo kiểu Hành Vân bìnhthường.

Hắn thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ gật đầu, trong đôi mắt sâu thẳm như đêm, tỏa ra ánh sáng mênh mông như mặt trăng trên cao.

Chiếc thuyền trắng ngày càng xa dần, nàng mơ hồ nhìn thấy hắn cầm một cây sáo ngọc trong tay, thổi lên một khúc nhạc xinh đẹp trong trẻo. Tiếng sáogiống như khúc nhạc nơi tiên giới, vờn quanh làn nước hồ mênh mông,triền triền, miên miên, rung động lòng người.

Hai bóng người một trắng một xanh, đứng dưới ánh trăng mông lung, hài hòa như một đôi người ngọc khai sinh giữa trời đất.

Hoa Trứ Vũ nhìn chiếc thuyền trắng dần dần đi xa, hàn ý che dấu trong mắt, rất lạnh, vô cùng lạnh.

Làm nàng vén bức rèm che lên, liền nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của HoàngPhủ Vô Song, giống như hắn vẫn luôn đứng bên cạnh bức rèm che, tận mắtnhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Sự tức giận khiến ngũ quan tinh xảo xinh đẹp trên khuôn mặt tuấn tú củahắn phủ một tầng tăm tối dày đặc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại nhưsắp bị đốt cháy. Hắn cuộn chặt tay lại, phía trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tình cảnh này càng khiến Hoa Trứ Vũ tin rằng, nắm tay của hắn có thể đấm vềphía nàng bất kỳ lúc nào. Ánh mắt đảo qua một vòng, liền nhìn thấy không ít thái giám và thị vệ nằm rên rỉ trong khoang thuyền, trên mặt đầynhững vết xanh tím.

Vẻ mặt này, hình như đã trút hết nỗi lòng, nhưng sự tức giận vẫn còn chưa tiêu tan.

Thái tử điện hạ từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ đã hoàn toàn bị đả kích.

Hoa Trứ Vũ cũng không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, thì đúng lúc này, Hoàng Phủ Vô Song nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy Hoa Trứ Vũ ngã về phía vánthuyền. Hai bàn tay vốn đang nắm chặt, thì lúc này đang gắt gao đặt trên cổ Hoa Trứ Vũ.

“Ngươi nói xem, bản điện hạ có chỗ nào không bằng Cơ Phượng Ly? Bản điện hạ là Thái Tử, có phụ hoàng, mẫu hậu sủng ái ta, thiên hạ này sớm muộn gìcũng là của ta. Nhưng tại sao, nàng lại vì hắn cự tuyệt bản điện hạ,ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ?” Hoàng Phủ Vô Song khàn giọng hétlên, chỉ một lát sau, giọng nói thô trầm đã từ từ khàn đặc lại.

Hắn vừa gào thét, vừa dồn sức vào tay, Hoa Trứ Vũ bị hắn siết chặt làm haigò má đỏ bừng, không thở nổi. Nàng sợ nếu nàng không ra tay chặn hắnlại, sẽ bị hắn bức chết. Nàng vừa nghĩ, vừa nhìn Hoàng Phủ Vô Song đangnhìn nàng.

Nàng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nở ra một nụ cười dịu dàng.

Dưới ánh đèn đuốc lay động trong khoang thuyền, nụ cười của nàng đầy diễm lệ, có một loại mị hoặc mê người khó nói nên lời.

Hoàng Phủ Vô Song chỉ cảm thấy mình giống như bị sét đánh, đột ngột nhận ramình đang làm gì, suýt chút nữa đã hại chết người trước mắt. Cảm giáclạnh thấu xương xông lên, hắn khẽ run rẩy, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Hắn thở hổn hển nằm vật xuống mặt thuyền, trong đầu hiện lên hình ảnh Hoa Trứ Vũ đang cười.

Đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, có một loại ý nhị không nói nên lời, giốngnhư một dòng suối mát tiêu hủy toàn bộ tức giận trong lòng hắn, tronglòng hắn chấn động, vội vàng đứng bật dậy, nhìn về phía cổ Hoa Trứ Vũ,chỉ thấy nàng đang cúi đầu, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những dấutay màu đỏ trên cổ nàng.

Hắn tự mỉa mai chính mình, cảm thấy mình đã phát cuồng thật rồi, hắn làngười hắn đích thân sai người tới thiến, cho dù có đẹp đến mấy, cũng làđàn ông. À không đúng, phải nói, là bất nam bất nữ.

“Sao vừa rồi ngươi không phản kháng, bản điện hạ biết ngươi có võ công, cóthể đánh bại ta, cũng có thể giết ta!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi hỏi.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên thuyền, lười biếng cười nói: “Ta là nô tài của điệnhạ, nếu điện hạ muốn trút giận, cũng phải cam tâm tình nguyện, nào dámphản kháng, càng không có khả năng phản kháng!”

Hoàng Phủ Vô Song nhìn nàng, chậm rãi nói: “Nguyên Bảo, rốt cuộc, ngươi tiếncung có mục đích gì?” Hắn đã phái người đến Túy Tiên phường dò hỏi,nhưng không tra ra được lai lịch Hoa Trứ Vũ. Chẳng lẽ sự thật giống nhưlời nàng nói, nàng chỉ là một lãng tử giang hồ không có gia đình? Nhưngkhi hắn nhìn thấy khí chất trên người Hoa Trứ Vũ, hoàn toàn không giốngcon nhà bình dân, những đệ tử tục gia hay là giang hồ lãng tử.

“Đừng nói ngươi vì muốn phụ tá ta, ngươi chỉ vì tham vọng của chính mình!”Mặt hắn trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Hoa Trứ Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Vô Song, phát hiện ra hắncũng không hề hồ đồ, liều lĩnh như nàng tưởng tượng, hắn cũng biết đithăm dò lai lịch của nàng. Mà hiện tại, sắc mặt của hắn trầm như vậy,còn mím chặt môi, đầy vẻ nghiêm túc, lại có vài phần uy nghiêm.

“Nô tài muốn báo thù.” Hoa Trứ Vũ nửa thật nửa giả nói, chỉ có như vậy, mới có thể làm hắn tin tưởng nàng. Hơn nữa, dựa vào tình hình tối nay, cóthể dễ dàng nhận ra Hoàng Phủ Vô Song và Cơ Phượng Ly xung khắc với nhau như nước với lửa.

“Kẻ thù là ai?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày hỏi.

“Không dám giấu điện hạ, chính là Cơ Phượng Ly, ban đầu nô tài tới Vũ Đô làmuốn ám sát hắn, nhưng thuộc hạ của hắn có rất nhiều người tài giỏi, nôtài đành phải đến nương nhờ Túy Tiên phường. Không ngờ lại gặp được điện hạ, ngẫu nhiên vào trong cung, bây giờ, nô tài đã quyết tâm trợ giúpđiện hạ, lật đổ Cơ Phượng Ly.” Hoa Trứ Vũ nói.

“Bản điện hạ cũng nhận ra!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn.

Lời nói của Hoàng Phủ Vô Song, khiến Hoa Trứ Vũ cả kinh.

Hắn nhận ra? Nhận ra nàng có thù oán với Cơ Phượng Ly? Chẳng lẽ biểu hiệncủa nàng rõ ràng như vậy sao? Vậy chẳng phải Cơ Phượng Ly cũng có thểnhận ra?

“Mới vừa rồi, lúc thuyền của bọn họ đi xa, trong ánh mắt của ngươi, chỉ cóhận ý, rất đậm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Cơ Phượng Ly. Nếu bảnđiện hạ không nhận ra được thì đúng là thằng ngốc.” Hoàng Phủ Vô Songphát tiết xong, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, cầm lấy đũa trúc, bắt đầudùng bữa. Bọn thị vệ đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn thấy liền đi tới hầu hạ. Nhưng hắn lại vung tay lên, cho bọn họ lui hết ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ nghĩ, sau này, mình nên tự học cách che giấu cảm xúc, nếu mớinhìn thấy Cơ Phượng Ly mà đã như vậy, thì nếu nhìn thấy Viêm Đế, nàngnghi ngờ mình sẽ đột ngột biến thành thích khách xông lên giết chết hắn!

“Điện hạ có biết người vừa tập kích nô tài là ai không?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.

Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đừng thấy bề ngoài Cơ Phượng Ly chỉ là một thư sinh yếu ớt, nhưng từ khi hắn vào triều làm quan, đãthu phục được không ít phần tử cặn bã trong chốn giang hồ về phục vụ cho triều đình. Người mới tập kích ngươi, là một thuộc hạ của hắn, ngườitrong giang hồ gọi hắn là Đồng Thủ. Nghe nói cũng là hậu nhân danh môn,nhưng không biết đã phạm vào chuyện gì, bị người trong võ lâm đuổi giết, nên mới chịu quy hàng triều đình. Chắc Cơ Phượng Ly nghĩ bản điện hạkhông có nổi một thuộc hạ tài ba, nên mới phái Đồng Thủ kia đi thử võcông của ngươi, chắc hắn cũng đoán ra được thuyền này là của bản điệnhạ.”

Hoàng Phủ Vô Song đập đũa xuống bàn, cảm thấy không ăn nổi thứ gì nữa, lạnhlùng nói: “Hắn muốn giúp Nhị đệ lên làm hoàng đế, nhưng cũng nên nhìnxem Nhị đệ có năng lực này không.”

Hoàng Phủ Vô Song có một hoàng đệ, tên là Hoàng Phủ Vô Thương, bé hơn hắnnhiều, do một cung nữ trong hậu cung sinh ra, lúc bé bị ngã gẫy chân,trước nay chưa bao giờ được sủng ái. Đãi ngộ giữa hắn và Hoàng Phủ VôSong có thể nói là người trên trời kẻ dưới đất, Hoàng Phủ Vô Song nămtuổi đã được làm Thái Tử, nhưng còn Hoàng Phủ Vô Thương, cho đến bây giờ còn chưa được phong hiệu Vương gia.

Nói như vậy, việc Hoàng Phủ Vô Song đối địch với Cơ Phượng Ly không hoàntoàn chỉ vì Ôn Uyển, mà còn liên quan đến tranh chấp trong triều đình.

Đương nhiên, những điều này cũng chỉ do Hoàng Phủ Vô Song phỏng đoán, việcđại thần kết bè kết cánh với hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế,chính là tử tội, Nếu Hoàng Phủ Vô Song có chứng cớ, thì đã sớm chạy tớichỗ lão hoàng đế buộc tội Cơ Phượng Ly.

Nhưng cho dù thế nào, bây giờ Hoàng Phủ Vô Song cũng không nghi ngờ nàng nữa, nàng đã có thể yên ổn ở trong cung, những chuyện về sau, có thể dần dần tính toán.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, làn gió lạnh thê lương xuyên qua khung cửa sổthổi vào trong khoang thuyền, làm Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình.