Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 160



Trong làn hơi nước mờ mịt, hắn thản nhiên hỏi: "Uyển nhi tới tìm bản vương có chuyện gì vậy? Có nói đừng ngại."

Ôn Uyển trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Không có chuyện gì, chỉ là tới thăm vương gia thôi."

Cơ Phượng Ly từ từ đặt chén trà xuống: "Là thái phó bảo cô tới khuyên ta lên ngôi?"

Ôn Uyển khẽ cười: "Đúng là không giấu được vương gia, chỉ là Uyển nhikhông định làm như vậy, Uyển Nhi biết Vương Gia tự có chủ trương củamình."

Cơ Phượng Ly đan hai bàn tay vào nhau, chậm rãi nói: "Cô về nói với tháiphó, ít ngày nữa bản vương sẽ đăng cơ, ông ấy không cần lo lắng nữa."

Ôn Uyển đang rót trà, vừa nghe vậy liền run tay làm đổ nước trà ra bàn.Nàng không ngờ Cơ Phượng Ly đã đồng ý đăng cơ, vui vẻ để ấm trà xuống,mỉm cười: "Vương gia đăng cơ là phúc của Nam Triều."

Cơ Phượng Ly nhìn vẻ mặt vui mừng của Ôn Uyển mà thầm thở dài, đương nhiên hắn biết vì sao Ôn Uyển lại vui như vậy. Mẫu hậu đã từng giao ước vớiÔn Thái Phó, sau khi hắn lên ngôi sẽ sắc phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.Ban đầu hắn cũng không hay biết gì về chuyện này, mãi tới mấy hôm trước, Ôn Thái Phó lấy ý chỉ của mẫu hậu ra. Hắn hiểu được nỗi khổ tâm của bàlúc đó, biết bà làm vậy vì muốn tốt cho hắn. Nếu không có Bảo nhi, có lẽ hắn sẽ tuân theo ý chỉ của mẫu hậu, nhưng hắn đã yêu, cuộc đời này, hắn không muốn người con gái nào khác nữa.

Có câu này, hắn đã từng nói với Ôn Uyển, nhưng hắn vẫn phải nhắc lại lầnnữa. "Uyển nhi, cô nên gả một người thật lòng yêu thương cô."

Nụ cười mới xuất hiện trên mặt Ôn Uyển lập tức đông cứng lại, nàng cúi đầu nói: "Uyển Nhi không hiểu vương gia đang nói gì." Hai tay dâng chén trà lên, hơi nước mờ mịt che giấu vẻ mất mát.

Cơ Phượng Ly nhìn lướt qua Ôn Uyển, chậm rãi nói: "Cô hiểu mà!" Trong giọng nói thản nhiên là vẻ tuyệt tình khó che giấu.

Ôn Uyển đặt chén trà xuống, nụ cười vẫn cứng ngắc trên môi, hai hàng lôngmi khẽ run lên, sắc mặt cũng có phần tái nhợt. "Vương Gia, Uyển nhi cáolui trước, vương gia nhớ giữ gìn sức khỏe." Nàng uyển chuyển thi lễ, từtừ lui ra ngoài.

Tại sao lại như vậy, người kia đã đi rồi, vì sao hắn vẫn chưa từ bỏ ý định! Nhưng hắn đồng ý lên ngôi là tốt rồi, chỉ dựa vào việc người kia khôngcòn trong trắng, đừng nói tới làm Hoàng hậu, đến làm phi tần cũng khó.

......

Sau khi chia tay với Tiêu Dận và Đan Hoằng, đêm đó Hoa Trứ Vũ quay lại, tạm trú trong một khách điếm ở Vũ Đô.

Sáng hôm sau, nàng liền cải trang tới hiệu may Ngọc nương, đây là nơi phụtrách liên lạc thông tin giữa nàng với Thái. Không ngờ, nàng vừa tới đãthấy cả ba người Bình, Khang, Thái ở đó đợi nàng.

Thấy nàng đi vào, Khang vội vàng đi lên trước, nói: "Tướng quân, người vàvương gia có chuyện gì vậy? Sao hắn không cứu người ra khỏi đại lao,cũng không đón người về cung."

Hoa Trứ Vũ kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, sau đó khẽ hừ lạnh: "Khang,ngươi không lo ta phải chịu khổ trong đại lao sao?" Ba người kia vừa gặp nàng đã hỏi nàng và Cơ Phượng Ly xảy ra chuyện gì mà không thèm lo lắng xem thời gian nàng ở trong đại lao như thế nào.

Sau khi tự rót cho mình một chén trà, Khang mới chậm rãi nói: "Có vương gia che chở cho người, đâu cần chúng ta phải lo lắng nữa."

Hoa Trứ Vũ trừng mắt nhìn sang Thái. Chỉ thấy Thái gật đầu mỉm cười, tỏ ý Khang nói rất đúng.

"Các ngươi bị Cơ Phượng Ly mua chuộc khi nào vậy?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.

Khang uống cạn chén trà mới nói. "Sao chúng ta có thể bị hắn mua chuộc được,nếu hắn làm chuyện có lỗi với tướng quân, chúng ta sẽ không tha cho hắn. Chỉ là, ba người chúng ta hoàn toàn tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ khôngđể người chịu khổ. Đêm qua, hắn phái người nói cho chúng ta biết ngườiđã rời khỏi đại lao liền vội vã ra ngoài tìm người. Tướng quân, vì saongười không quay về cung, có phải đang tính toán chuyện gì không?"

Hoa Trứ Vũ nghe Khang nói mới biết Cơ Phượng Ly không hề nhắc tới chuyệnnàng vượt ngục, chắc hắn đã cho phong tỏa tin tức. Hắn rửa sạch tội chonàng, mọi người đều biết nàng đã được thả ra.

"Đúng là hắn định thả ta ra, chỉ là ta đã tự vượt ngục trước." Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.

Sắc mặt Bình và Thái có phần nặng nề, Khang thì mở to mắt hỏi: "Vượt ngục có phải rất vui? Rất kích thích không?"

Hoa Trứ Vũ lườm hắn: "Rất thú vị, Khang có muốn thử một lần không?"

Khang vội vàng gật gật, sau đó suy nghĩ lại liền lắc đầu không ngừng. "Không, không được, nếu trốn không thoát thì chết à?"

Hoa Trứ Vũ uống một ngụm trà nhỏ, nghiêm mặt nói: "Thái, ngươi qua đây xem mạch cho ta."

Thái gật đầu đi tới, ngón tay đặt lên cổ tay Hoa Trứ Vũ, một lát sau, haihàng chân mày khẽ cau lại: "Tướng quân, người...... Người dùng Băng Vân Thảo sao?"

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, hỏi: "Băng Vân Thảo là thứ gì?"

Thái buông tay ra: "Băng Vân Thảo là một loại cỏ sinh trưởng nơi chí âm,loại cỏ này vốn không có độc. Nhưng nếu cho nữ nhân dùng, ban đầu sẽ bịhôn mê, thời gian càng lâu, âm khí tích tụ trong cơ thể sẽ khiến ngườiđó không thể mang thai được nữa."

Khang nghe vậy, lo lắng hỏi: "Hả? Tướng quân, sao người lại ăn cái cỏ chếttiệt đó? Chẳng lẽ người không muốn có con sao? Tướng quân, đối với bảnthân mình còn độc ác như vậy, bảo sao vương gia tức giận."

Tất cả đều mang theo vẻ nghi ngờ giống Khang, chăm chú nhìn Hoa Trứ Vũ. Hoa Trứ Vũ không nhịn được giơ tay cốc đầu Khang. Khang cũng biết mình lỡlời, vội vàng bưng chén nước trên bàn tới cho Hoa Trứ Vũ. "Tướng quânbớt giận, mời uống trà."

Lúc này, chỉ thấy Thái khẽ lắc đầu nói: "Chỉ e Băng Vân Thảo này không phải do tướng quân chủ động dùng."

Ít ra còn có Thái hiểu chuyện, Hoa Trứ Vũ vội vàng hỏi: "Thái, ngoài ăn trực tiếp thì còn cách truyền độc nào khác không."

Thái trầm ngâm một chút mới trả lời: "Cũng có, sau khi luyện hóa rễ Băng Vân Thảo thành chất lỏng, truyền vào máu người hiệu quả cũng cao hơn!"

"Các ngươi còn nhớ hôm Hoàng Phủ Yên rơi xuống nước chứ? Lúc ấy cô ta đãdùng kim châm vào tay ta!" Hoa Trứ Vũ hồi tưởng lại tình cảnh hôm đó.Khi Tam công chúa Hoàng Phủ Yên rơi xuống hồ, nàng nhảy xuống cứu thìlại bị Hoàng Phủ Yên nhân cơ hội đâm thứ gì đó vào tay nàng. Không cònnghi ngờ gì nữa, chắc chắn nàng đã bị trúng Băng Vân Thảo từ hôm đó.

Lúc ấy, nàng cảm thấy hơi choáng váng, Hoàng Phủ Yên liền gọi ngự y tới bắt mạch cho nàng. Khi đó, nàng chỉ nghĩ đó là thuốc mê, mục đích để chongự y phát hiện ra nàng không hề mang thai.

Thật không ngờ, mục đích của Hoàng Phủ Yên không hề đơn giản như vậy. Thì ra, trong kế có kế.

"Không ngờ Tam công chúa có dáng vẻ ngây thơ lại làm ra những chuyện như vậy,chẳng lẽ cô ta muốn hoàng huynh của mình tuyệt tự sao?" Khang đập bànnói.

Hoa Trứ Vũ càng nghĩ càng thấy nguội lạnh. Người như Hoàng Phủ Yên sao cóthể nghĩ ra mưu kế sâu xa như vậy, nhất định sau lưng cô ta có người chỉ điểm. Còn người kia là ai cũng không khó đoán, dù gì, người kia cũng đã từng mặt đối ặt khiêu khích nàng.

Thái thấy Hoa Trứ Vũ như vậy, liền cất lời khuyên nhủ: "Tướng quân không cần lo lắng, Băng Vân Thảo bên trong cơ thể người không nhiều, lại pháthiện ra sớm nên không có gì đáng ngại. Nếu số lượng lớn hơn chút nữa, sợ rằng.... cả đời này tướng quân sẽ….."

"Số lượng không lớn?" Bình nghi ngờ hỏi. "Không trách vương gia nghi ngờ,nhưng nếu đã thực sự muốn hại tướng quân, sao còn giảm lượng thuốc đi?"

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, đây cũng điều nàng cảm thấy khó hiểu. Xem ra nàng phải tới chỗ Hoàng Phủ Yên một chuyến. Chỉ là chuyện này có phần khó khăn,nàng không còn ở trong cung, mà trước khi làm rõ mọi chuyện, nàng cũngkhông muốn nhờ cậy Cơ Phượng Ly.

"Tướng quân muốn đi tìm Hoàng Phủ Yên sao!" Bình cũng đoán được tâm tư củanàng. "Thật ra muốn gặp cô ta cũng không khó, mùng tám tháng này là lễtắm Phật, Nhiếp hoàng hậu bị giam lỏng không thể xuất cung, đến lúc đóHoàng Phủ Yên sẽ thay mặt mẫu hậu cô ta tới am Hoàng Giác bái Phật. Nếuchúng ta đến đó, nhất định sẽ gặp được cô ta."

Hoa Trứ Vũ gật đầu, cũng chỉ có cách đó mà thôi.

......

Ở Nam Triều, mùng tám tháng tư là một ngày quan trọng đối với tất cảchùa miếu trong nước. Vào ngày đó, chùa lớn chùa nhỏ ở Vũ Đô đều có caotăng đắc đạo và ni cô phân phát cháo miễn phí.

Am Hoàng Giác tọa lạc giữa sườn núi vùng ngoại thành phía đông Vũ Đô. AmHoàng Giác vừa là nơi bái Phật, vừa làm am cầu phúc của hoàng thất, trải qua nhiều lần kiến tạo, hương khói vô cùng thịnh vượng.

Hoa Trứ Vũ cải trang thành một cô nương bình thường đi theo đoàn người tớiam Hoàng Giác, Bình, Khang, Thái cũng trà trộn trong đó. Nàng đi theođám đông tới chính điện am Hoàng Giác, sau khi dâng hương liền đi ra sân sau nhận nước. Khách hành hương đứng chen chúc trong sân, đa số đều làcác cô nương đứng chờ bắt đầu lễ hội.

Ở gần vị trí mấy vò nước có mấy khu trại được che kín bằng vải lụa, HoaTrứ Vũ vừa nhìn đã nhận ra trại này vốn dùng cho người trong hoàng thất. Khang đã điều tra qua, Tam công chúa Hoàng Phủ Yên nghỉ ngơi ở trại thứ hai tính từ trái sang, Ôn Uyển ở trại sát bên trại của công chúa.

Hoa Trứ Vũ muốn gặp Hoàng Phủ Yên thì phái né tránh Ôn Uyển, nàng kiên nhẫn đứng trong đám đông chờ cơ hội. Đúng lúc này, lễ tắm Phật bắt đầu, cácni cô bước ra ban nước. Đợi dòng người thưa thớt mới thấy Hoàng Phủ Yêntheo trụ trì tới thiện phòng tham thiền, tất cả cấm vệ quân và cung nữđứng chờ bên ngoài.

Lúc trụ trì và Hoàng Phủ Yên vẫn chưa phát hiện ra, nàng giơ tay điểm huyệt ngủ của vị trụ trì kia. Hoàng Phủ Yên thấy trụ trì ngã xuống, còn chưarõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Hoa Trứ Vũ đi tới trước mặt nàng, khẽnói: "Tam công chúa, đã lâu không gặp!"

Hoàng Phủ Yên sửng sốt đứng bật dậy, nhìn người trước mắt gần như vậy, tay chân còn có phần run rẩy.

"Ngươi...... Ngươi...... Không phải ngươi đã rời khỏi Vũ Đô sao, saongươi lại ở chỗ này? Ngươi muốn làm gì, bản công chúa sẽ gọi người vàođó." Hoàng Phủ Yên lắp bắp nói, sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói: "Công chúa, cô thấy kiếm của ta nhanh hay kiếm của những thị vệ ngoài kia nhanh hơn?"

Hoàng Phủ Yên đã từng nghe Hoàng Phủ Vô Song kể về chiến tích của Nguyên Bảotrên chiến trường, vốn nàng không tin. Nhưng khi tận mắt thấy Hoa Trứ Vũ thi triển khinh công cứu nàng ra khỏi hồ nước, nàng mới biết lời đồnkhông ngoa.

Dù trong giọng nói của Hoa Trứ Vũ không có sự uy hiếp, nhưng nụ cười kialại khiến Hoàng Phủ Yên cảm thấy sợ hãi, môi mấp máy một hồi cũng khôngnói nên lời.

"Tam công chúa, ta sẽ không làm gì cô, mà cô cũng biết vì sao ta tới đâymà." Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói. "Ta chỉ muốn biết, hôm ở Đào Nguyên Cư,là ai sai cô tới hạ độc ta."

Hoàng Phủ Yên nghe vậy, sự sợ hãi trong mắt biến thành vẻ lạnh lẽo. "Là bảncông chúa, bản công chúa không muốn để yêu nữ như cô hãm hại hoànghuynh. Ngươi hoàn toàn không xứng với hoàng huynh của ta, dù hôm nayngươi có giết chết bản công chúa, ngươi vẫn không xứng!"

Nhìn Hoàng Phủ Yên ngày thường ngây thơ nhu nhược có thể nói ra những lờiđộc ác như vậy, Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy bất ngờ, nàng khẽ cau mày, cười lạnh: "Tam công chúa, ta có xứng với hoàng huynh của cô hay không,không phải cô muốn là được. Mà ta cũng rãnh rỗi thảo luận vấn đề này với cô, ta chỉ muốn hỏi, người đứng sau cô là ai."

Hoàng Phủ Yên hừ lạnh quay đầu đi chỗ khác.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói tiếp: "Xem ra Tam công chúa không muốn nói. Tamcông chúa cũng là người hiểu biết, nhưng không ngờ lại hồ đồ như vậy,xem ra, cô thật sự muốn gánh tội danh mưu hại hoàng tự rồi, không hiểu, nếu hoàng huynh của cô biết cô chính là người hại chết đứa bé củachàng, chàng sẽ đau lòng tới mức nào!"

"Ngươi nói gì?" Hoàng Phủ Yên kinh ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ. "Hoàng tự gì ở đây?"

Hoa Trứ Vũ thương hại nói: "Tam công chúa không ngây thơ như vậy thật chứ?Chẳng lẽ cô không biết đứa bé trong bụng ta bị độc hại chết, đó là đứabé của hoàng huynh cô, là cô, là cô đã tự tay giết chết cháu mình, taycô đã nhuốm máu cháu mình rồi."

"Ngươi nói cái gì? Không thể nào!" Hoàng Phủ Yên run giọng nói.

"Sao lại không thể, không phải cô không biết ta và hoàng huynh cô sống chung với nhau? Ta cũng không có vấn đề gì, vì sao lại không thể có thai? Đứa bé kia, nó chưa kịp nhìn thấy mặt trời đã bị chính cô cô của nó giếthại, cô nói nó chết có oan ức không?" Hoa Trứ Vũ khàn giọng nói. Dùnhững lời này để lừa gạt Hoàng Phủ Yên, nhưng nàng vẫn không kìm đượcnhớ tới đứa bé đã mất trước đây, nước mắt lăn dài trên má.

Hoàng Phủ Yên nghe vậy liền ngã xuống mặt đất, run rẩy hỏi: "Ngươi nói thật sao? Ngươi có thai thật sao?"

"Đúng vậy, nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, nó là bị cô hại chết rồi!"

"Sao có thể như vậy được, đó chỉ là thuốc khiến người ta hôn mê, không phảithuốc độc. Hơn nữa, ta còn giảm lượng thuốc đi một nửa mà, sao có thểnhư vậy!" Hoàng Phủ Yên kinh hoàng nói.

"Cô lấy thuốc ở đâu? Lấy thuốc từ ai?" Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi. Trong lòng nàng cũng biết rõ người đứng sau là ai, nhưng nàng vẫn muốn nghe chínhmiệng Hoàng Phủ Yên nói ra.

Hoàng Phủ Yên nghe thấy câu hỏi của Hoa Trứ Vũ, cảnh giác lắc đầu: "Ta...... Ta không nói cho ngươi."

Hoa Trứ Vũ không ngờ Hoàng Phủ Yên Như lại nghĩa khí như vậy, cười lạnh:"Cô không muốn nói cho ta biết cũng không sao, sớm muộn gì ta cũng điềutra ra. Chỉ là, ta muốn nhắc nhở cô một câu, phía hoàng huynh của cô, cô nên tự mình đi giải thích thì hơn. Chàng đã biết chuyện ta bị hạ độc.Mưu hại hoàng tự là tội lớn tới mức nào, dù cô có là công chúa cũng phải đền tội." Hoa Trứ Vũ biết, chỉ có Hoàng Phủ Yên tự mình nói với CơPhượng Ly mới đạt được hiệu quả mà nàng mong muốn.

Hoàng Phủ Yên đã sợ tới sắc mặt trắng bệch.

Hoa Trứ Vũ thấy mục đích đã đạt được liền đi tới trước mặt trụ trì, giảihuyệt đạo cho trụ trì mới thoát ra ngoài theo đường cửa sổ.

......

Bên trong Cần Chính Điện, ánh nến trên bàn đã sắp cháy hết. Thái giám nângkhung đèn lên, còn chưa kịp thay nến mới thì một cơn gió thổi qua làmtắt mất ngọn lửa, để lại một làn khói xanh bồng bềnh.

Thái giám vừa định châm lửa thì thấy Cơ Phượng Ly khoát tay, nói: "Các ngươi lui xuống đi!"

Thái giám thi lễ rời đi, Cơ Phượng Ly ngồi ở trên ghế, lấy chiếc túi thơmtrong tay áo ra, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn mơ hồ nhìn thấygương mặt trẻ con bầu bĩnh, hai má trắng hồng, trên người mặc yếm đỏđang cười híp mắt lại. Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt đứa bé, trong lòngcảm thấy chua xót.

Khi hắn nhận được túi thơm từ tay Lộng Ngọc, nhìn đường may vụng về, hoavăn đơn giản nhưng vẫn khiến trái tim hắn đập rộn lên. Hắn biết nàngkhông giỏi những món này mà vẫn làm túi thơm cho hắn, còn cả đứa bé nàycàng khiến hắn thêm kích động. Hắn đã nghĩ nàng rất thích trẻ con, muốncó con với hắn. Nhưng sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Chẳng lẽ,hắn đã hiểu sai ý nàng sao? Đứa bé này là để nói cho hắn biết nàng không bao giờ muốn có con với hắn sao?

Nàng là người như vậy sao?t.

Chợt bên ngoài có tiếng bẩm báo: "Vương Gia, Tam công chúa cầu kiến!"

Cơ Phượng Ly thản nhiên nói vọng ra: "Cho công chúa vào đi!"

Thái giám đi tới thắp nến, rồi mới dẫn Hoàng Phủ Yên vào trong.

Hoàng Phủ Yên vừa bước vào đã thấy cảnh Cơ Phượng Ly cầm chiếc túi thơm trong tay, trên túi thơm có thêu hình một đứa bé mũm mĩm đang tươi cười.Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Phủ Yên có cảm giác kích động muốn ngất.

Vốn còn đang do dự không biết có nên nói thật với Cơ Phượng Ly hay không.Cuối cùng, vì lương tâm cắn rứt, Hoàng Phủ Yên đấu tranh tư tưởng mãimới đi được tới đây. Sau khi nhìn thấy chiếc túi thơm kia thì không cònnghi ngờ gì nữa. Nếu không phải từng mất đi, sao hoàng huynh có thể ngây người nhìn đứa bé trên túi thơm như vậy? Nàng vội vàng quỳ xuống, đôimắt đẫm nước nói: "Hoàng huynh, Yên nhi không biết thuốc đó là thuốc độc hại sản phụ sinh non, Yên nhi tội đáng muôn chết, xin hoàng huynh trịtội!"

Cơ Phượng Ly khẽ cau mày bỏ túi thơm vào trong tay áo, dùng ánh mắt đầy áp lực nhìn Hoàng Phủ Yên khiến nàng không thở nổi, cảm thấy như mọi bímật cất giữ không thể che giấu được nữa. Lúc này, nàng càng chắc hoànghuynh đã biết hết mọi chuyện, hắn đang chờ nàng thành thật khai báo.Hoàng Phủ Yên nào dám chậm trễ, run giọng kể rõ lại mọi chuyện.

Cơ Phượng Ly ngồi chết lặng tại chỗ, tất cả cảm giác bi ai trước đây từ từ tan biến, thì ra, nàng không dùng thuốc, cũng không phải nàng khôngmuốn có con với hắn. Khi cảm giác bi ai tan biến cũng là lúc cơn giậnbành trướng, vốn hắn nghĩ mình có thể bảo vệ cho nàng, vậy mà nàng vẫnbị người khác ám hại. Theo mỗi lời kể của Hoàng Phủ Yên, sắc mặt hắncàng lúc càng kém.

Hoàng Phủ Yên càng nói càng run, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này xuất hiệntrên một người vừa dịu dàng vừa nho nhã như Cơ Phượng Ly.

"Muội lấy thuốc ở đâu?" Cơ Phượng Ly lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Yên càng thêm trắng bệch. "Muội lấy từ tiệm thuốc ngoàihoàng cung, nhưng muội chỉ mua thuốc mê, không phải thuốc độc."

"Thuốc mê có rất nhiều loại!" Sắc mặt Cơ Phượng Ly càng lúc càng lạnh. "Nói đi, ai chỉ cho muội chỗ lấy thuốc?"

Hoàng Phủ Yên ngoan ngoãn nói: "Là Uyển tỷ tỷ. Nhưng thuốc là do chưởng quầyđưa cho muội, chính hắn tiến cử loại thuốc này cho muội."

"Chưởng quỹ hại nàng thì có ích lợi gì? Chỉ e cả người, cả thuốc đều do Ôn Uyển sắp đặt!" Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói.

Hoàng Phủ Yên dập đầu: "Là Yên Nhi hồ đồ, Yên Nhi chỉ muốn chứng minh cô takhông mang thai để ngăn hôn lễ lại. Uyển tỷ tỷ và Yên Nhi chỉ muốn tốtcho hoàng huynh, cô ta không còn trong sạch, cô ta không xứng với hoànghuynh!"

"Muốn tốt cho ta?"

Vì muốn tốt cho hắn? Hay cho câu vì muốn tốt cho hắn!

Hoàng Phủ Yên nhìn nụ cười hờ hững trên môi Cơ Phượng Ly, càng lúc càng thấyhoảng sợ, không biết hoàng huynh sẽ xử trí nàng như thế nào.

"Muội gặp nàng ấy ở đâu?" Cơ Phượng Ly nheo mắt lại hỏi. Hắn không cần suynghĩ cũng có thể đoán được, Hoàng Phủ Yên chủ động nói ra toàn bộ chântướng cũng là có nguyên nhân. Hắn không định nói sự thật cho Hoàng PhủYên, cứ tạm để Hoàng Phủ Yên dằn vặt một thời gian!

"Ở am Hoàng Giác...... Cô ta tới tìm muội, cô ta nói đứa bé do muộihại chết, cho nên......" Hoàng Phủ Yên bị Cơ Phượng Ly dọa tới lắpbắp.

Không đợi Hoàng Phủ Yên nói xong, Cơ Phượng Ly vội vàng đi tới trước mặtHoàng Phủ Yên. "Muội nói nàng tới am Hoàng Giác gặp muội sao?" Hắn cònnghĩ nàng đã đi theo Tiêu Dận về Bắc Triều, thì ra nàng vẫn ở đây.

Hoàng Phủ Yên khẽ gật đầu.

"Người đâu, chuẩn bị ngựa, bản vương muốn xuất cung!" Vừa dứt lời hắn đã xông ra ngoài, chìm vào bóng đêm vô tận.

Trong điện chỉ còn lại Hoàng Phủ Yên vẫn đang quỳ gối thấp thỏm, không biếtsau khi quay về, hoàng huynh sẽ trừng phạt nàng như thế nào.

......

Ban đêm.

Hoa Trứ Vũ và Bình, Khang, Thái phóng ngựa chạy trên đường lớn, những dãycây cổ thụ hóa thành bóng đen âm u không ngừng bị bỏ lại phía sau. Quạđen sống trên cây bị tiếng vó ngựa làm cho giật mình, giương cánh bay ra ngoài quạ lên mấy tiếng lớn.

Đây là một con đường có ít người qua lại, đi thẳng con đường này về phíaĐông sẽ tới Yên Đô —— nơi Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song khởi binh tạophản.

Nàng chắc chắn Hoàng Phủ Yên sẽ đi tìm Cơ Phượng Ly, chàng sẽ biết hết toànbộ sự thật. Còn về phía Ôn Uyển, nàng không có tâm trạng tính toán vớicô ta.

Đêm tối yên tĩnh có thể nghe được tiếng lá rơi xào xạc. Tầm mấy dặm phíasau có âm thanh gì đó truyền lại. Vẫn là Thái tỉ mỉ phát hiện ra đầutiên: "Dừng lại một chút!"

Mấy người ghì dây cương dừng lại, Thái tung người xuống ngựa, nằm trên mặtđất nghe ngóng: "Tướng quân, tiếng vó ngựa từ phía bên trái truyền sao,chúng ta có cần tránh đi không?"

Hoa Trứ Vũ nhảy xuống, rút cây trâm cài đầu đâm vào mông ngựa. Con ngựa bị đau, liều mạng lao về phía trước

Khang Lão Tam than thở: "Tướng quân, cũng chưa chắc đã đuổi theo chúng ta."Tuy nói vậy, nhưng tay cũng đánh một quyền vào mông ngựa, Bình và Tháicũng làm theo, bốn con ngựa chạy thục mạng.

Hoa Trứ Vũ dẫn đầu đi sâu vào rừng nói: "Trốn đi!" Nàng không dám chắc đoàn người theo sau đuổi theo họ, nhưng nàng cũng không muốn mạo hiểm, chỉlà mấy con ngựa, sau này có thể mua lại được.

Bốn người cẩn thận tránh làm các con thú trong rừng kinh động chạy tánloạn. Cứ như vậy, chỉ một lát sau đã thấy đoàn người ngựa kia xuất hiệntrên đường.

Dưới ánh trăng sáng như lụa, một người mặc áo choàng trắng cưới ngựa chạy qua trước mắt nàng.

Trong lúc Hoa Trứ Vũ sững sờ, bóng người kia đã đi khuất. Nàng cứ nhìn mãi về phía hắn, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, nàng mới quay lại khẽcười khổ.

Xem ra Hoàng Phủ Yên đã đi tìm hắn, nhưng nàng chỉ không ngờ Cơ Phượng Lyhành động nhanh như vậy, giống như biết nàng sẽ rời đi vậy.

"Tướng quân, người có muốn gặp hắn một lần không?" Bình Lão Đại liếc nhìn Hoa Trứ Vũ.

"Tướng quân gặp hắn một lần thì tốt hơn, nói chuyện xong, chúng ta rời khỏi đây cũng dễ dàng hơn." Thái khoanh tay nói.

Hoa Trứ Vũ hiểu rất rõ, nếu nàng đi gặp hắn, nàng không bao giờ rời khỏiđây được. Nhưng nàng không thể ở lại Vũ Đô, dù là lý do gì, nàng cũngphải tới Yên Đô quan sát tình hình.

"Chúng ta đi đường núi đi!" Hoa Trứ Vũ trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói.

Bình, Khang, Thái đưa mắt nhìn nhau, thở dài.

Khang cười: "Ta biết tướng quân sẽ nói như vậy mà! Lại phải đi bộ trèo núirồi!" Tất cả không ai dám chần chừ, nhanh chóng chuyển hướng đi theotriền núi.

Cũng may đây là loại địa hình bọn họ am hiểu nhất.

Mấy ngày sau, bọn họ tránh thoát được sự lùng sục của Cơ Phượng Ly, thuận lợi đặt chân tới một trấn nhỏ ở Yên Đô.

Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song đã liên kết với các tướng ở phía Đông. Hoa Mục mưu tính nhiều năm, thuộc hạ của ông trấn giữ không ít thành trì quantrọng của Nam Triều.

Hoa Trứ Vũ nói tên mình ra mới thuận lợi bước vào đại doanh Yên Đô. An Tiểu Nhị thấy Hoa Trứ Vũ, Bình, Khang, Thái tới đây, cảm thấy rất vui mừng.

Hắn dẫn Hoa Trứ Vũ đi tới trại màu xanh to nhất trong doanh.

Một chiếc giường lớn, một chiếc bàn trà, phía trên là bản đồ hành quân,trại của Hoa Mục vẫn trống trải đơn sơ như trước. Chỉ có thân phận người ở trong đó đã hoàn toàn thay đổi.

Hoa Mục đang đứng trầm ngâm trước bản đồ hành quân, thấy Hoa Trứ Vũ đi vào, chỉ thản nhiên ngước mắt nói: "Con đã đến rồi sao!"

Hoa Trứ Vũ im lặng không nói gì, thật kỳ lạ, khi đối mặt Hoa Mục, bao nhiêu phẫn hận và oán giận trước đây như đã tan biến, chỉ còn lại cảm giácđau thương mơ hồ.

Trong trại vô cùng yên tĩnh, Hoa Mục vẫn chăm chú nhìn vào bản đồ hành quân, giống như ông đã sớm biết nàng sẽ tới.

"Vũ Nhi, con tới nhìn thử xem, không phải con rất quen thuộc với địa hình ở đây sao?" Hoa Mục chỉ vào một điểm trên bản đồ, giống như bao lần ôngtừng hỏi nàng khi còn ở Tây Cương vậy.

Chỉ là thế sự xoay vần. Hôm nay, ông không còn là đại tướng quân bảo vệ đất nước, mà là người cầm đầu quân phản loạn.

"Sao người biết con sẽ tới?" Hoa Trứ Vũ trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng hỏi.Nàng biết tính cách của ông, bất cứ chuyện gì cũng bày mưu tính kế, nếukhông phải lần này thua dưới tay Cơ Phượng Ly, chỉ e ông đã ngồi lênngôi cửu ngũ! Trong đầu nàng thoáng hiện lên một ý nghĩ, chỉ là ý nghĩnày mờ nhạt tới mức nàng không dám tin, nhưng nhiều năm nay, sau khitrải qua bao nhiêu chuyện như vậy, nàng tin, không có chuyện gì mà HoaMục không làm được!

"Thái Thượng Hoàng là do người sát hại?" Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi. Ông taphái người giết Viêm Đế, giá họa cho nàng, khiến nàng không thể thànhthân với Cơ Phượng Ly, mà dù Cơ Phượng Ly không hận nàng thì giữa haingười cũng nảy sinh hiềm khích, nàng không thể ở lại Vũ Đô, cũng khôngthể ở cùng một chỗ với Cơ Phượng Ly. "Người không sợ vì tội danh mưu sát Thái Thượng Hoàng, con có thể chết trong đại lao sao? Ngươi không sợ Cơ Phượng Ly nóng giận giết chết con sao?"

Phụ thân đáng kính của nàng, dường như ông không bao giờ nghĩ đến nàng trước khi quyết định.

Hoa Mục nhìn Hoa Trứ Vũ đang tức giận, chỉ nheo mắt hỏi: "Vũ Nhi, trong lòng con, phụ thân là loại người như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao, vì đạt được mục đích, người đã không từ bất kỳ thủđoạn nào." Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói. "Hoàng cung Nam Triều canh phòngnghiêm mật như vậy, một thích khách bình thường sao có thể giết đượcThái Thượng Hoàng, chỉ có người, người từng ở trong cung, chỉ có ngườimới ra vào hoàng cung dễ dàng như vậy." Viêm Đế vừa chết, Hoa Trứ Vũcũng từng nghi ngờ Ôn Uyển, nhưng nàng vẫn cảm thấy Ôn Uyển không có gan lớn như vậy.

"Hoàng Phủ Vô Song thì sao?" Hoa Mục thản nhiên hỏi.

"Dù gì Hoàng Phủ Vô Song cũng là hoàng tử của Viêm Đế, hắn không thể nào......" Hoa Trứ Vũ chợt ngừng lại, hình như, Hoàng Phủ Vô Song khôngphải hoàng tử của Viêm Đế, hắn là hậu duệ của tiền triều, tên thật củahắn là Mộ Phong. Nhưng Hoàng Phủ Vô Song đã từng gọi Viêm Đế là phụhoàng nhiều năm như vậy, sao có thể là hắn được.

"Phụ thân, người mau dừng tay lại, ngôi vị cửu ngũ thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?" Hoa Trứ Vũ trầm mặc hỏi.

Hoa Mục trầm giọng nói: "Ta từng nói rồi, mọi chuyện ta làm đều vì con. Mọi chuyện ta làm đều muốn tốt cho con!"

"Đừng nói vì con!" Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười nhạt. "Con chỉ muốn biết, rốt cuộc, người có phải phụ thân của con không?"

Hoa Mục khẽ thở dài nhìn nàng, chán nản ngồi xuống ghế, trầm mặc hồi lâu không nói.

"Tại sao người không nói nữa?" Hoa Trứ Vũ tiếp tục hỏi. "Huyên sư phụ nói bà là mẫu thân của con, phụ thân, đây là sự thật sao, con là con của người với Huyên sư phụ sao? Hoàng hậu Mặc quốc đã qua đời thật rồi sao?"

Hoa Mục thở dài, khàn giọng nói. "Vũ Nhi, chuyện đã tới nước này, phụ thâncũng không giấu con nữa, năm đó, hoàng hậu đã sinh hạ một tiểu côngchúa, tiểu công chúa kia chính là con. Vì muốn kêu gọi dân chúng Mặcquốc nên đã thông cáo hoàng hậu sinh được hoàng tử, ta hao tổn tâm cơtráo đổi Vô Song vào cung, chỉ cần hắn có thể làm hoàng đế, con sẽ làmhoàng hậu. Như vậy, không chỉ bảo toàn được cốt nhục hoàng thất Mặc quốc mà còn có thể phục quốc."

"Phụ hoàng của con là một người nhu nhược, nhưng cũng là một đế vương cólòng nhân ái, chỉ đáng tiếc, lòng nhân ái của ông không chống đỡ nổi tòa thành sắp sập. Quân phản loạn nổi dậy khắp nơi. Cuối cùng, bọn họ côngphá Tử Yến Thành, phụ hoàng của con ngồi trong điện Chiêu Dương, viếtnốt bức chiếu thư cuối cùng. Ông muốn ta dẫn mẫu hậu con bỏ trốn, muốnta khôi phục Mặc quốc, sau đó, ông đã châm lửa tự sát."

Hoa Trứ Vũ như có thể nhìn thấy những cảnh tang thương trước đây đang lướtqua mắt Hoa Mục, từ cảnh ca múa mừng cảnh thái bình đến nước mất nhàtan, từ khói lửa tràn ngập đến máu chảy thành sông, cả ngọn lửa đã thiêu đốt cơ nghiệp trăm năm của Mặc quốc.

Tận sâu đáy lòng Hoa Trứ Vũ như có người dùng dao rạch đứt.

Trước nay nàng vẫn luôn cho mình là một người dân Mặc quốc bình thường, nhưng không ngờ, nàng lại là công chúa. Công chúa tiền triều? Còn hoàng đếMặc quốc tự thiêu trong biển lửa kia lại là phụ thân ruột thịt của nàng. Tuy không được tận mắt chứng kiến, nhưng qua những lời kể nhàn nhạt của Hoa Mục, nàng vẫn có thể cảm nhận được tình cảnh bi thống năm đó.

Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, khẽ hỏi. "Năm đó, thân phận của người là gì?"

Hoa Mục nhìn nàng, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện vẻ hiền hòa. "Vũ Nhi, dù ta là ai, ta cũng là người hiểu rõ con nhất."

Hoa Trứ Vũ sững sờ nhìn Hoa Mục, đến giờ phút này mà ông còn không thể nóira thân phận thật của mình. Trực giác mách bảo nàng, ông không chỉ đơngiản là một thần tử Mặc quốc.

Thời gian vô tình nhuộm bạc mái tóc của Hoa Mục, nét tang thương của thờigian, tình thương từ ái, tất cả đã bị sự hận thù điên cuồng che mắt.

"Nhất định phải phục quốc sao? Chiến tranh, sẽ có thêm bao nhiêu người phảichết. Huống chi, thiên hạ đã sớm ổn định, dân chúng an cư lập nghiệp.Chúng ta muốn phục quốc, nhưng trong mắt của muôn dân trăm họ, chúng làchính là quân phản loạn. Thời cuộc không ủng hộ chúng ta, mà thắng thìsao, lên ngôi cửu ngũ thì sao, tất cả chỉ khiến dân chúng gương cao cờchinh phạt, chúng ta có thể ngồi ở vị trí đó bao lâu? Nam Triều nộiloạn, Bắc Triều, Đông Yến, Tây Lương đều có thể thừa cơ xâm lược, phụthân, cuối cùng người sẽ trở thành tội nhân thiên cổ." Hoa Trứ Vũ nóiliền một hơi không nghỉ.

Lời vừa dứt, cả căn phòng rơi vào trạng thái trầm mặc. Rất dễ nhận thấy,những lời này đều lọt được vào tai Hoa Mục. Nhưng một người theo đuổimục tiêu phục quốc như lẽ sống của đời mình có thể tiếp nhận được sao.Hoa Mục đột nhiên đứng dậy, tức giận, đau đớn. "Con bé này, con khiến ta thất vọng vô cùng! Con nghĩ phụ thân muốn như vậy sao? Nếu không phảikế hoạch thất bại, Cơ Phượng Ly đăng cơ làm đế, phụ thân sẽ không baogiờ khởi binh!" Hoa Mục ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta mệt rồi, con đira ngoài đi!"