Phược Tâm

Chương 10: Tôi vốn dĩ có thể không hận cậu



Tống Phổ Tâm tự giễu nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao? Cậu định để cho tất cả mọi người đều biết chuyện này ư?”

Khoảnh khắc đó anh nghĩ, kết quả tồi tệ nhất chính là Tư Trạch công khai đoạn video này, để Trạch Thái và những người xung quanh bọn họ đều biết anh là người Tư Trạch “sủng ái” mới có thể lên chức. Chỉ là anh không ngờ tới, Tư Trạch còn có chiêu khác.

“Mọi người đều biết sao? Ha ha…” Tư Trạch trêu ghẹo nói, “Tôi còn không nỡ đây, tôi thấy chỉ cần để bạn gái cũ của anh biết là được rồi, cô ấy có phải là bác sĩ tên Phùng Tình, vừa mới vào làm ở bệnh viện Lĩnh Sơn cách đây không lâu không?”

“Cậu…”

Phần lớn thời gian trí tưởng tượng là một khả năng tốt cho con người, nhưng trí tưởng tượng phong phú quá đôi khi cũng có hại, bởi vì nó có thể kích hoạt nỗi sợ hãi của một người về những điều chưa biết đến mức tối đa.

Tống Phổ Tâm nhanh chóng liên kết chuyện tình cảm năm tháng trước mình kể cho Tư Trạch nghe về chuyện Phùng Tình bất ngờ trở về nước, nghi ngờ tất cả đều do Tư Trạch sắp xếp, thậm chí ngay cả bạn trai họ Đinh của Phùng Tình và công việc mới cũng có thể do Tư Trạch ở sau lưng thao túng…

Hai mắt anh mở to, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, sau khi kịp phản ứng, anh mắng Tư Trạch: “Cậu có còn là người không!?”

Sinh ra trong một gia đình tri thức, từ nhỏ đã từng bước đi học trường tốt nhất, được mọi người xung quanh đối xử tử tế, có thể nói Tống Phổ Tâm chưa bao giờ tiếp xúc với mặt tối thực sự của thế giới này, mà Tư Trạch là kẻ xấu đầu tiên anh gặp khiến anh căm ghét tận đáy lòng.

Anh còn nhớ rõ bộ dáng khi đối phương hời hợt nói ra những lời kia, trong đôi mắt phượng lóe lên tia giảo hoạt, vẻ mặt ngông cuồng “Anh có thể làm gì tôi”, bày ra bộ mặt lưu manh ngang ngược của thế hệ thứ hai tập đoàn tài chính đến là nhuần nhuyễn.

Tống Phổ Tâm tức giận đến mất lý trí, ra tay với Tư Trạch, nhưng cuối cùng bị Tư Trạch hùng hùng hổ hổ khống chế ở trên ghế sô pha kết thúc.



“Anh điên rồi! Lại đánh tôi? Tống Phổ Tâm! Tôi cho anh mặt mũi quá rồi phải không?” Tư Trạch vặn tay anh, khóa chặt ở sau lưng.

Tống Phổ Tâm mất sạch ý chí chiến đấu, anh bị đánh bại hoàn toàn.

Đúng, Tư Trạch đã tìm ra điểm yếu của anh. Chuyện xảy ra lần đầu tiên giữa bọn họ, anh có thể nói là sau khi say rượu Tư Trạch làm nhục anh, Tư Trạch làm như vậy vốn dĩ là phạm pháp, mặc dù đã lâu, rất khó có thể thu thập bằng chứng, nhưng nếu anh dám bất chấp, không để ý vinh nhục nhất thời, Tư Trạch cũng không uy hiếp được anh.

Duy chỉ có Phùng Tình, Phùng Tình…

Mặc dù bọn họ đã chia tay nhiều năm, nhưng Phùng Tình vẫn rất đặc biệt đối với anh. Sự rung động thời niên thiếu, sự bứt rứt nuối tiếc khi chia tay, nhớ mãi không quên sau này, rồi đến buồn bã như mất khi gặp lại sau khoảng thời gian xa cách…

Toàn bộ tình yêu thanh xuân của anh đều do người này viết mà thành, những cảm xúc kia quyết định năm đó anh muốn cố gắng trở thành loại người thế nào, mặc dù biết bọn họ không còn cơ hội nữa, nhưng anh vẫn khắc sâu đoạn quá khứ ý nghĩa này trong lòng, thậm chí còn cẩn thận đậy một cái lồng thủy tinh lên.

Nhưng nếu để Phùng Tình nhìn thấy Tư Trạch làm chuyện đó với anh, vậy chẳng khác nào phá vườn đào trong lòng anh, hủy hoại bản thân và tôn nghiêm của anh.

“A… Mẹ kiếp, xuống tay cũng độc ác thật đấy, Tống Phổ Tâm, lúc đánh tôi chắc là hận chết tôi nhỉ?” Tư Trạch mắng ở sau lưng anh, “Nếu không phải nể mặt giờ tôi thích anh, vừa rồi tôi đã đánh trả rồi!”

Tống Phổ Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao tôi lại chọc vào một tên….”

Anh không nói hai chữ “súc sinh” ra miệng, bởi vì anh bỗng nhiên cảm thấy không cần mắng nữa, mắng nhiều chỉ tổ phí miệng, còn hạ thấp nhân cách của mình.

“Gì nào? Sao không nói tiếp?” Tư Trạch thấy Tống Phổ Tâm muốn nói lại thôi, còn cố ý khiêu khích anh, giống như học sinh tiểu học “Này, phục rồi hả? Không ầm ĩ với tôi nữa?”

“Tại sao? Tư Trạch… Tại sao phải làm như vậy?” Lúc khàn giọng nói ra những lời này, lòng Tống Phổ Tâm như tro tàn, “Tôi vốn có thể không hận cậu.”

Tư Trạch ngẩn ra, không kịp phản ứng Tống Phổ Tâm muốn biểu đạt cái gì, nhưng giọng điệu suy yếu bất lực của đối phương rốt cuộc lấy lòng hắn: “Dù sao anh cũng vò mẻ chẳng sợ nứt với tôi rồi, hận tôi cũng không sao cả, nhưng tôi khuyên anh vẫn nên thức thời một chút, nếu anh không đồng ý, tôi không dám đảm bảo thứ đó chỉ có một mình Phùng Tình biết đâu. Trước đó anh theo tôi về nhà gặp ba tôi nên nghĩ ra rồi, sao tôi có thể tùy tiện trọng dụng người nào chứ…”

Tống Phổ Tâm nhớ lại lần đầu Tư Lệ gặp anh, hỏi anh trình độ học vấn, hoàn cảnh gia đình, thậm chí còn hỏi bên cạnh anh có đồng môn hay bạn bè ưu tú vậy không, khách khí nói, nếu như phù hợp có thể giới thiệu đến Tư thị.



Lúc đó anh không để ở trong lòng, nhưng bây giờ từng gương mặt như đèn kéo quân lóe lên trong đầu anh, nghĩ đến vẻ mặt của những người đó khi biết chuyện giữa anh và Tư Trạch, cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Tư Trạch vừa nói vừa đỡ Tống Phổ Tâm đang nằm trên sô pha dậy, uy hiếp đe dọa xong lại cho ăn quả táo ngọt: “Tôi không hiểu anh còn rối rắm cái gì, làm tình nhân của tôi, chức thư ký vẫn như trước, người nên kính trọng anh vẫn kính trọng anh như cũ, tôi còn có thể đối xử tốt với anh hơn một chút. Thay vì suy nghĩ làm thế nào để từ chối tôi hoặc rời đi, tôi thấy anh không bằng động não xem nên bàn điều kiện chi tiết với tôi thế nào, ví dụ như anh cảm thấy tôi làm chỗ nào chưa tốt, có thể cải thiện…”

Tống Phổ Tâm chán ghét cắt ngang lời hắn: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích đàn ông.”

Tư Trạch cười nói: “Trước khi gặp anh, tôi cũng đâu có thích đàn ông, tình cảm có thể bồi dưỡng mà, chúng ta đã làm hai lần, trước lạ sau quen, thêm vài lần nữa nhỡ đâu anh lại thích?”

Thấy Tống Phổ Tâm nhíu mày, Tư Trạch lại nói: “Nếu tâm lý anh thật sự không tiếp nhận được, tôi cũng có thể nhường một bước, một tuần một lần, thời gian khác nếu muốn tôi sẽ tìm người khác, như vậy được chưa? Với lại, ai mà không biết tôi cứ cách dăm ba ngày lại đổi tình nhân, có lẽ tôi chỉ nhất thời thấy anh mới mẻ, không đến hai tháng là chán, đến lúc đó chúng ta sẽ khôi phục quan hệ như cũ, tôi cũng xóa hết video, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì…”

Hồi lâu sau, Tống Phổ Tâm mới rũ mắt, thấp giọng nói: “Tôi đồng ý với cậu.”

……

Đám mây che khuất ánh nắng mặt trời, bóng tối trải dài mặt đất. Phòng khách của chung cư Lâm Uyên rơi vào yên lặng, chỉ có máu chảy trong cơ thể Phó Diên Thăng đang đánh thẳng vào huyệt thái dương và trái tim hắn.

Tống Phổ Tâm không nhúc nhích, im lặng một lúc lại tiếp tục kể, ngữ khí bình tĩnh giống như đang kể chuyện của người khác.

Anh không bị những lời phi lý vừa đấm vừa xoa của Tư Trạch thuyết phục, mà lúc hỏi Tư Trạch “tại sao phải làm như vậy”, anh ngẫm nghĩ lại xem mình có nơi nào có lỗi với Tư Trạch không, vì sao Tư Trạch lại trừng phạt anh như vậy, sau đó anh nghĩ đến thân phận và lai lịch của mình.

Nhưng anh vì công lý đến, Mạnh Tử từng nói trước khi giao việc lớn cho người nào đó, ông trời sẽ tôi rèn ý chí của họ trước, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, anh chẳng qua mới chỉ bị Tư Trạch cưỡng ép vài lần, đều là đàn ông, cũng không cần quan tâm đến trong sạch, cứ coi như bị chó cắn giống như lần đầu đi, không phải là được rồi sao?

Trong hồ sơ truy nã, mấy cảnh sát nằm vùng bị trùm ma túy bắt được còn có rất nhiều người chịu khuất nhục mà chết, Tư Trạch cũng không thể giết anh…

Anh đã tìm thấy một lời giải thích hợp lý cho sự thỏa hiệp của mình, đạt được một thỏa thuận ngắn với nội tâm.



Tống Phổ Tâm yêu cầu Tư Trạch không được nói chuyện này với bất kỳ ai, Tư Trạch đồng ý, nhưng mỗi tuần một lần chưa xác định được ngày nào làm, Tư Trạch nói tùy tình hình, Tống Phổ Tâm cảm thấy không ổn.

Đầu tiên, trí nhớ của Tư Trạch không tốt, anh sợ Tư Trạch lật lọng, thứ hai, từng có kinh nghiệm hai lần, Tống Phổ Tâm ít nhiều biết một chút thói quen của Tư Trạch, sau đó anh chắc chắn cần có thời gian để nghỉ ngơi.

Vì thế, bọn họ quyết định làm vào tối thứ sáu hàng tuần, nhưng công việc của anh tiếp xúc khá nhiều với Khương Thế Khánh và Hoàng Tuấn Văn, trước kia cuối tuần nào bọn họ cũng ra ngoài chơi xã giao với Tư Trạch, vì để bọn họ không cảm thấy anh kỳ lạ, Tống Phổ Tâm nói mình đăng ký một lớp huấn luyện thi tư pháp ở ngoài, phải lên lớp vào mỗi tối thứ sáu, sau đó tìm một căn nhà ở bên ngoài, nếu Tư Trạch muốn, thì tối thứ sáu đến tìm anh, nếu Tư Trạch có sắp xếp khác, tuần này coi như tự động miễn.

Có lẽ do đạt được mưu kế, Tư Trạch vừa lòng thỏa ý, cho nên ngày đó khi nghe Tống Phổ Tâm định những quy tắc này, tính tình Tư Trạch tốt đến kỳ lạ, còn cười như không cười nhìn anh, giống như anh nói điều kiện gì cũng có thể đáp ứng, nghe xong nói: “Tôi thấy anh không phải tìm nhà đâu, anh biết mật khẩu căn hộ ở đường Hòe An của tôi, thứ sáu tan ca thì đến đó chờ tôi đi.”

Thấy Tống Phổ Tâm nhíu mày, Tư Trạch lại nói: “Được rồi, tôi thề sẽ không lắp camera quay video nữa.” Xong rồi còn không vui lẩm bẩm một câu, “Tôi làm thật luôn rồi, còn quay anh làm gì nữa.”

Nhưng rất nhanh Tống Phổ Tâm liền phát hiện việc này không thoải mái như anh nghĩ.

Tư Trạch nói mỗi tuần một lần, nhưng cũng không phải ngắn ngủi như lúc đầu Tống Phổ Tâm hiểu, mà là cả đêm, hơn nữa hầu như mỗi đêm trải qua đối với Tống Phổ Tâm mà nói đều là một hồi khảo nghiệm thật lớn về thân và tâm.

Tình huống “Không đến coi như bỏ qua” trong ấn tượng của Tống Phổ Tâm cơ hồ chưa từng xảy ra, hai tháng đầu Tư Trạch thậm chí còn ở nhà sớm hơn Tống Phổ Tâm, nếu như anh còn chưa đến, sẽ lập tức gọi điện thoại thúc giục.

Một lần nọ, Tư Trạch bị đám hồ bằng cẩu hữu của hắn rủ ra ngoài chơi, đến nửa đêm cũng không thấy về, Tống Phổ Tâm tưởng là thoát nạn, kết quả hai giờ sáng tên khốn kiếp kia say khướt đến, lúc Tống Phổ Tâm phản kháng, Tư Trạch còn cãi nói chưa xuống giường thì đều tính là thứ sáu.

Trừ bỏ những việc này, khiến Tống Phổ Tâm đau khổ nhất chính là, anh tự định nghĩa hành vi này là “gặp khó khăn” mới thuyết phục mình chịu đựng được, nhưng Tư Trạch lại khiến anh cảm nhận được tư vị khác.