Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 51: Mị thiếu, kỳ thực ta rất rắn chắc



“Hàn Quân Dật, ngươi không phải thực sự thích nam nhân đi?” Tuyết Mị đánh giá thiếu niên tuấn dật trước mắt, nhẹ giọng hỏi; một cái mỹ thiếu niên tốt đẹp như vậy, như thế nào có thể là một tên đoạn tay áo đâu? Thật sự là đáng tiếc.

“Mị thiếu, kỳ thật ta không hẳn là thích nam nhân, ta…” Hàn Quân Dật còn chưa nói hết câu, nước trà từ trong miệng Tuyết Mị vừa uống xong liền trực tiếp phun tới: “Hàn Quân Dật, ngươi… Làm sao có thể thích nam nhân đây? Có phải hay không ngươi tiếp xúc với nữ nhân quá ít, mới có thể như vậy a? Đi, ta mang ngươi đi nhận thức mị lực của nữ nhân một chút.” Nói xong, liền đi tới mới kéo hắn đứng lên.

“Đợi chút, Mị thiếu, kỳ thực ta không phải là không thích nữ nhân, mà là ta căn bản không thể động vào nữ nhân. Khi ta vừa sinh ra, trong cơ thể liền mang một loại độc quỷ dị, một khi động vào nữ nhân, toàn thân ta sẽ đau đớn.” Hàn Quân Dật vội vàng nói, thần sắc có chút âm nhiên, Mị thiếu, ngươi có phải hay không bởi vì ta như vậy sẽ bắt đầu chán ghét ta?

“Không thể chạm vào nữ nhân? Chạm vào toàn thân sẽ đau đớn?” Tuyết Mị bất khả tư nghị nhìn hắn, nghĩ rằng: Ta cũng là nữ nhân a, nhưng là vì sao không thấy ngươi bị cái gì? Chẳng lẽ là thánh thần giới biến ảo quá mạnh mẽ, ngay cả hơi thở nữ tử của ta cũng cải biến? “Hàn Quân Dật, ta nắm tay ngươi, ngươi có cảm giác gì a?”

Hàn Quân Dật gắt gao nắm lấy ngọc thủ vừa đưa ra, kinh ngạc nói: “Mị thiếu, tay ngươi so với tay ta sao lại nhỏ hơn nhiều như vậy? Ta nắm cảm giác rất tốt, rất mềm, rất thoải mái nga.”; “Hàn, Quân, Dật, ngươi đừng có lôi thôi dài dòng, ngươi chỉ cần nói ngươi rốt cuộc có cảm giác hay không?” Tuyết Mị cố nén tức giận, lạnh giọng quát.

“Đương nhiên là có a. Bất quá, Mị thiếu, ta nói ra, ngươi đừng nóng giận nga.” Đôi mắt ngọc tinh phát ra ánh sáng thật sâu của Hàn Quân Dật nhìn chằm chẳm Tuyết Mị, da mặt trắng nõn thế nhưng một khắc thời gian sau lại bốc lên hai luồng mây đỏ khả nghi, mắt lộ ra tia thâm tình: “Mị thiếu, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nghĩ ta thực sự yêu ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, trái tim của ta sẽ nhảy lên, đập rất nhanh. Nhưng khi không có ngươi sẽ đặc biệt nghĩ đến ngươi, giống như hiện tại, ta nắm tay ngươi, trái tim của ta liền kích động đến độ sắp nhảy ra ngoài. Không tin, ngươi có thể sờ xem.” Nói xong, liền kéo tay Tuyết Mị đặt lên ngực mình, ấn ấn, “Thịch, thịch…” Tuyết Mị cảm nhận được sự nóng rực, tim đập cấp tốc, làm cho lòng nàng run lên, vội vàng dùng sức giãy ra, không nói được một lời, trên mặt vẫn bình tĩnh, xoay người đi ra ngoài.

“Mị thiếu, ngươi muốn đi đâu? Ngươi đang tức giận có phải hay không?” Thân hình Hàn Quân Dật chợt lóe, giơ tay ngăn trở Tuyết Mị đi về phía trước, trong mắt toát ra một loại cảm xúc tên là khủng hoảng; sớm biết như vậy ta nên đem bí mật này vĩnh viễn chôn xuống tận dưới đáy lòng, nhưng là, ta lại nhịn không được nói ra, là ta đang mong chờ sao? Mong chờ ngươi đáp lại ta sao?

“Tránh ra, bản thiếu muốn đi tiết hỏa (xả giận).” Tuyết Mị quát lạnh nói, “Tiết xả?” Hàn Quân Dật nghe vậy liền sửng sốt, không rõ là có ý gì?

“Vậy theo như trong lời nói của ngươi, bản thiếu không nên tìm người tiết hỏa sao?” Tuyết Mị hừ lạnh một tiếng, vòng qua bên cạnh hắn. “Đợi chút, Mị thiếu, ý của ngươi, là muốn đi thanh lâu sao?” Hàn Quân Dật lại nhanh chân đuổi theo.

“Thanh lâu? Bản thiếu muốn đi thanh lâu?” Tuyết Mị nghi hoặc nhìn hắn, người này sẽ không cho là ta muốn đi thanh lâu tìm nữ nhân đi? “Ngươi… Ngươi không phải nói muốn đi tiết hỏa sao? Không…. muốn tìm nữ nhân sao?” Hàn Quân Dạ ấp úng nói.

“Tiết hỏa liền nhất định phải tìm nữ nhân sao?” Tuyết Mị trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục đi. “Mị thiếu, chẳng lẽ ngươi muốn tìm nam nhân?” Hàn Quân Dật vẫn đi theo sau, “Nếu thật là như thế, tìm ta cũng tốt lắm, ta…”

“Câm miệng!!!” Tuyết Mị không thể nhịn được nữa, xoay người hét lớn một tiếng, tiêm chỉa chỉa hắn, “Ngươi nhìn ngươi đi, gầy ba ba, toàn thân không có lấy một miếng thịt, có cái gì đẹp mặt đâu.” Nói xong hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

“Mị… Mị thiếu, kỳ thực ta rất rắn chắc. Chỉ là bộ dạng của ta cao, thoạt nhìn có vẻ gầy… Còn có ta…”

“Câm miệng!!!” Tuyết Mị không kiên nhẫn lại đánh gãy thanh âm của hắn, chân mày một trận rối rắm, xoay người mãnh liệt lôi kéo hắn chạy ra ngoài, “Hàn Quân Dật, hôm nay bản thiếu sẽ cho ngươi biết người nào mới là đối tượng tiết hỏa tốt nhất.”…

Sau một lúc lâu, hai người im lặng ngồi trong một gian sương phòng ở lầu hai của Tuyết Lệ Hiên, không khí có chút nặng nề, Hàn Quân Dật lúng túng nghiêm mặt, uống trà lại không cảm nhận được vị của trà, vụng trộm liếc mắt nhìn Tuyết Mị ngồi đối diện, chỉ thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm ngã tư đường ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích, không biết đang nhìn cái gì? Có phải hay không còn giận mình? “Mị thiếu, thực xin lỗi, ta không biết tiết hỏa mà ngươi nói lại là ở nơi này uống trà, ta…”

“Câm miệng!!! Đừng quấy rầy bản thiếu tìm kiếm đối tượng để tiết hỏa.” Tuyết Mị cũng không quay đầu lại nhìn, lạnh giọng nói; đôi mắt đẹp vẫn như cũ, gắt gao nhìn chằm chằm ngã tư đường dưới lầu. “Nga.” Hàn Quân Dật ủy khuất lên tiếng, cũng nhịn không được hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem. Bây giờ là lúc chạng vạng, ánh mặt trời lúc chiều tà chiếu xuống con đường, cũng là thời điểm náo nhiệt, trên đường cái người đến người đi, âm thanh các tiểu thương rao hàng vang lên không dứt. Hàn Quân Dật nhịn không được nhíu mày, hắn thích yên tĩnh, không thích loại tiếng động lớn ở phố xá sầm uất.

“Hàn Quân Dật, ngươi mau nhìn!” Tuyết Mị huých chạm vào hắn, chỉ chỉ hướng phía đối diện ngã tư đường, hưng phấn kêu; “Có thấy cái tên đại mập mạp mặc y phục màu vàng từ sòng bạc đi ra phía đối diện kia không?”

“Ân, có thấy, nhưng hắn thì làm sao?” Hàn Quân Dật nhìn chằm chằm cái tên đại mập mạp kia, nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ rất béo, nhưng dù thế nào cũng không nhìn ra hắn có vấn đề gì, không biết Mị thiếu nói ta nhìn hắn làm cái gì.

“Hắn chính là đối tượng tiết hỏa tốt nhất của bản thiếu.” Tuyết Mị cười nhẹ nói. Hàn Quân Dật nghe vậy liền sửng sốt, cả kinh kêu lên: “Mị… Mị thiếu, ngươi không phải là thích loại này đi?”

“Nói nhăng nói cuội.” Tuyết Mị trừng mắt liếc hắn một cái, lạnh giọng nói; “Còn không mau đi xuống, không được để cho hắn chạy.” Nói xong, thân hình chợt lóe, lăng không nhảy xuống. Hàn Quân Dật cũng vội vàng nhảy theo.

Một chương này, Tuyết Y liền ngừng lại ở đây, nội dung đằng sau lại càng đặc sắc. Thỉnh mọi người duy trì nhiều hơn. Còn nữa, thỉnh mọi người hỗ trợ đề cử một chút, cám ơn.