Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 319: Sự ghen tuông của nam nhân!



Lúc bọn họ rời khỏi tiệm may, Văn Thỏ Thỏ vẫn còn ngơ ngác.

Không phải nói may sẵn mười bộ, lại may mười bộ theo yêu cầu sao? Chẳng lẽ cũng chỉ có một bộ mặc trên người hắn?

Văn Thỏ Thỏ tựa như đứa trẻ mua không được đồ chơi mình thích, một tay bắt lấy tay áo tỷ tỷ hắn, mặt mũi tràn đầy uất ức mà nhìn xem đại gia trưởng Ninh ca ca, uất ức đến độ sắp rơi nước mắt.

Hắn không muốn mặc bao tải nữa, muốn mặc cùng một kiểu y phục xinh đẹp với tỷ tỷ.

Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, hời hợt nói: "Kiểu dáng pháp y ở đó không đẹp, giá cả làm theo yêu cầu cũng đắt, không bằng tự mình mua vật liệu trở về luyện chế pháp y. Chẳng lẽ pháp y ta luyện chế còn không đẹp bằng bên ngoài bán?"

Văn Thỏ Thỏ lại chưa từng thấy pháp y Ninh ca ca luyện chế, làm sao biết hắn luyện chế pháp y như thế nào?
Lúc này, liền nghe thấy Văn Kiều đồng ý: "Phu quân nói đúng! Mặc dù chúng ta có không ít linh thạch, nhưng linh thạch phải dùng đúng chỗ, những chi phí không cần thiết này coi như xong. Vả lại, phu quân luyện chế pháp y nhất định đẹp hơn bên ngoài bán!"

Văn Thỏ Thỏ: Đã nói "Mua mua mua" cơ mà?

Đạt được sự ủng hộ của Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu mặt mày mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Văn Thỏ Thỏ phải gọi là tuấn tiếu, trêu đến nữ tu đi ngang qua cũng nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần.

Hơn nữa nhìn xong, thế mà một mặt xuân sắc đi về hướng bọn họ, cặp mắt lom lom mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Văn Kiều cảnh giác đứng chắn trước mặt Ninh Ngộ Châu, khẽ nâng cằm, không khách khí hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

Nào biết khi những nữ tu đó thấy rõ mặt nàng, lập tức vô cùng nhiệt tình lôi kéo nàng, oanh thanh yến ngữ trách mắng: "Cô nương thật hay quên, thế mà quên mất tỷ muội chúng ta! Thiệt thòi tỷ muội chúng ta còn mắt ba ba chờ cô nương trở về, nào biết cô nương đi một chuyến chính là một năm, trở về cũng không đi Đào Hoa ốc thăm chúng ta một chút.."
Văn Kiều bị các nàng oán trách một phen, rốt cuộc biết thân phận của đám nữ tu này.

Cũng không phải là Đào Hoa ốc bên kia, vả lại nữ tu trong Đào Hoa ốc này, cũng được coi là đệ tử ngoại môn do Bích Nữ các bồi dưỡng.

Không phải ký ức nàng không tốt, không nhận ra các nàng, thật sự là Đào Hoa ốc có quá nhiều nữ tu, lúc trước một người hai người lắc lư ở trước mặt nàng, tranh nhau hầu hạ nàng, để thuận tiện cho việc đòi hỏi Hoán Nhan đan từ chỗ nàng. Văn Kiều xem các nàng như nha hoàn sai sứ, có chủ tử nào sẽ đặc biệt đi chú ý nha hoàn đấu đá tranh thủ tình cảm có hình dạng ra sao?

Văn Kiều nói: "Hóa ra là các ngươi!"

Thấy nàng rốt cục nhận ra các nàng, đám nữ tu Đào Hoa ốc hết sức mừng rỡ, vây quanh nàng đến quán trà cách đó không xa nói chuyện uống trà, hầu hạ vô cùng chu đáo. Đừng nói, bị mười nữ tu xinh đẹp dịu dàng đi theo làm tùy tùng hầu hạ, thậm chí nước trà đều tỉ mỉ các loại nhiệt độ vừa phải dâng đến bên miệng, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái, trận thế này ngay cả nữ nhân đều chịu không nổi.
Văn Kiều cũng đã từng hưởng thụ, vậy nên tiếp nhận rất thản nhiên.

Vả lại những nữ tu này cũng rất biết cách nắm chắc tâm thái của người ta, biết Ninh Ngộ Châu không phải nam nhân các nàng có thể đụng, thế là cũng không có đi trêu chọc hắn, chỉ toàn tâm toàn ý vây quanh Văn Kiều.

Ninh Ngộ Châu cùng Văn Thỏ Thỏ ngồi ở trong góc, nhìn tiểu thê tử (tỷ tỷ) của bọn hắn bị một đám nữ nhân vây quanh tranh thủ tình cảm, khiến hai người bọn họ trông có chút cô đơn đáng thương.

Văn Thỏ Thỏ nhỏ giọng hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh ca ca, những đại tỷ tỷ này từ đâu tới?"

"Từ Đào Hoa ốc."

"Đào Hoa ốc là nơi nào?"

"Không phải là nơi trẻ con nên đến."

"..."

Chỉ vài câu đã chặn họng Văn Thỏ Thỏ, hắn chỉ có thể phồng má, trừng mắt, tự hỏi có nên đuổi đám yêu nữ đang tranh thủ tình cảm này đi hay không.
Đám nữ tu kia hầu hạ đến không sai biệt lắm, rốt cuộc chuyển tới đề tài chính.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, rõ ràng ý của các nàng, đều là vì Hoán Nhan đan mà đến.

Lúc trước nàng cầm Hoán Nhan đan khen thưởng nữ tu Đào Hoa ốc, sau khi các nàng dùng qua, phát hiện Hoán Nhan đan mặc dù kém hơn Trú Nhan đan, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, có thể để cho khuôn mặt mười phần xinh đẹp của nữ tu trong nháy mắt tăng đến mười hai phần, mặt mày tỏa sáng, đứng chung một chỗ với nữ tu xinh đẹp như mình, thế mà vượt trên đối phương một đầu.

Bích Nữ các tuyển chọn đệ tử, đầu tiên coi trọng chính là mỹ mạo, kế tiếp mới là cái khác.

Chế độ tuyển chọn này, dẫn đến các đệ tử Bích Nữ đối với dung mạo vô cùng coi trọng, Hoán Nhan đan có thể để mỹ mạo của các nàng tăng lên mấy phần, nữ tu nào không muốn cơ chứ?
Văn Kiều nói: "Chỗ ta không còn nhiều Hoán Nhan đan, vả lại ta cũng không cần, cho nên phu quân ta không có luyện bao nhiêu."

Lời này thành thật đến đâm tâm.

Nữ tu Đào Hoa ốc da mặt hơi cứng đờ, nhìn thấy mặt của nàng, cô nương dáng dấp xinh đẹp như vậy, đứng ở trong đám người chính là một phong cảnh đẹp đẽ, tự nhiên không cần Hoán Nhan đan đến dệt hoa trên gấm.

Nếu không phải các nàng cần mua Hoán Nhan đan từ chỗ Văn Kiều, chỉ sợ những nữ tu bị nàng đâm thẳng vào tim này đã trở mặt rồi.

Ninh Ngộ Châu nhịn không được nâng chung trà lên uống một ngụm, đè xuống ý cười đến miệng.

"Không biết hiện tại cô nương có bao nhiêu Hoán Nhan đan?"

Văn Kiều phân một sợi thần thức mở ra túi trữ vật, đáp: "Còn lại hai bình, vốn định lấy ra đút yêu thú.."

Đối với yêu thú mà nói, chỉ cần là linh đan đều không phân biệt, Hoán Nhan đan chiếu ăn không lầm, bọn họ có thể tiêu hóa.
Ánh mắt đám nữ tu rơi xuống trên thân Tiểu Thực Thiết thú ngồi trên đầu Văn Thỏ Thỏ gặm linh quả, lập tức ước ao ghen tị một trận, một con gấu con, ăn Hoán Nhan đan làm gì? Chừa chút cho các nàng những đại tỷ tỷ xinh đẹp này không tốt sao?

Đám nữ tu Đào Hoa ốc cọ xát hồi lâu, cuối cùng lấy được hai bình linh đan, giao linh thạch phi thường sảng khoái.

Một nữ tu tên là Yến Nhi nói: "Trong thời gian này cô nương sẽ dừng lại thành Thất Diệu ư? Chúng ta muốn bàn một vụ làm ăn với các ngươi, không biết ý cô nương cùng công tử thế nào?"

Đám nữ tu biết Hoán Nhan đan là Ninh Ngộ Châu luyện, dựa theo quy củ trước đây, các nàng hẳn là dùng hết khả năng để lấy lòng Ninh Ngộ Châu vị luyện đan sư này mới đúng. Nhưng ngay từ đầu Ninh Ngộ Châu đã cho thấy thái độ, nói rõ hết thảy mọi việc đều nghe Văn Kiều, hơn nữa người làm chủ dường như cũng là Văn Kiều, các nàng tự nhiên chỉ có thể đột phá từ chỗ Văn Kiều.
Văn Kiều đáp: "Chúng ta cũng không biết sẽ ngừng ở chỗ này bao lâu, có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào."

Đám nữ tu tự nhiên thất vọng, chẳng qua các nàng rất nhanh lại tỉnh lại, tỏ vẻ chỉ cần bọn họ bán Hoán Nhan đan cho các nàng, các nàng nguyện ý mua với giá gấp ba lần giá thị trường, mặc kệ có bao nhiêu, các nàng đều mua.

Văn Kiều nhìn thoáng qua Ninh Ngộ Châu, thấy hắn thản nhiên ngồi ở đằng kia, dáng vẻ mặc cho nàng làm chủ, liền rõ ràng ý hắn.

"Cũng được đi, ta để phu quân luyện Hoán Nhan đan cho các ngươi trước."

Đám nữ tu vui mừng quá đỗi, lấy lòng hai người một phen, lại hẹn Văn Kiều địa điểm lấy đan, cho một khoản tiền đặt cọc, sau đó mới lưu luyến không rời rời đi.

Sau khi các nàng rời đi, Văn Thỏ Thỏ tiến tới nhìn một chút tiền đặt cọc Đào Hoa ốc cho, hai mắt trong nháy mắt lóe lên bởi linh quang lấp lánh kia, ngạc nhiên nói: "Nhiều linh thạch thật! Tỷ tỷ, có linh thạch, chúng ta có đi mua y phục nữa không?"
Nữ tu Đào Hoa ốc này cũng thật hào phóng, chỉ riêng tiền đặt cọc đã là một con số không nhỏ.

Lúc trước Văn Kiều còn nói bọn họ muốn tiết kiệm một chút linh thạch, hiện tại lại có một lượng linh thạch thu vào, vậy dĩ nhiên có thể mua mua mua rồi.

Văn Kiều nói: "Linh thạch đều là Ninh ca ca kiếm, ngươi đi hỏi Ninh ca ca, nếu chàng đồng ý, vậy đi mua ngay." Mặc dù cưng chiều đứa bé, nhưng Văn Kiều vẫn là nghe phu quân nhà nàng, cực ít hủy đi mặt mũi của hắn.

Cũng như vừa rồi Ninh Ngộ Châu cho nàng mặt mũi, Văn Kiều cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của phu quân nhà nàng.

Văn Thỏ Thỏ chạy đi tìm Ninh Ngộ Châu, kết quả chỉ có một đáp án: Mua vật liệu tự mình luyện pháp y! Đến lúc đó có kiểu dáng gì, còn không phải do Ninh ca ca quyết định sao?

Văn Thỏ Thỏ: "..."

Bọn họ đi mua một đống vật liệu luyện chế pháp y, lại đi trong thành mua chút linh tửu, sau đó mới về động phủ Phù La Sơn.
Sau khi trở lại động phủ, Ninh Ngộ Châu bắt đầu luyện chế pháp y.

Văn Kiều không giúp được gì, lợi dụng khối linh điền trong động phủ kia, trồng một chút linh thảo Hoán Nhan đan cần, sau đó giục sinh chúng nó, một hơi làm ra tầm mười phần tài liệu.

Đợi nàng cất kỹ nguyên liệu Hoán Nhan đan, liền đi phòng Luyện Khí tìm Ninh Ngộ Châu.

Vừa đi vào, liền thấy Ninh Ngộ Châu đang may vá thành thạo, bên cạnh đã có một bộ y phục, nhìn kiểu dáng y phục kia, liền biết là làm cho Văn Thỏ Thỏ, mà bộ hắn đang may trong tay, là một bộ pháp y kiểu nữ, không cần hỏi cũng biết là cho nàng.

Văn Kiều mừng khấp khởi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Phu quân, cũng có cho ta sao?"

"Y phục của nàng không còn nhiều, cũng nên thay mới rồi."

Ninh Ngộ Châu nói, ngón tay xoay chuyển, một lưỡi đao bằng linh lực lướt qua, sợi chỉ lập tức bị cắt đứt.
Y phục này xem như bán thành phẩm, kế tiếp còn cần dung nhập một chút vật liệu quý tiến hành luyện chế, mới có thể trở thành pháp y có được phòng ngự, điều tiết nhiệt độ đầy đủ các loại công năng.

Chỉ thấy Ninh Ngộ Châu lại lấy ra vài thứ, trong đó có Thiên Tàm Ti ngàn năm, Tử Yên mộc ti, Ngọc San hô. Trong đó quý giá nhất chính là Tử Yên mộc ti, đây là Tử Linh ti rút ra từ trong Tử Yên mộc, linh khí nồng đậm, dung luyện trong pháp y, không chỉ có mỹ quan, đồng thời cũng có thể đề cao chất lượng pháp y, khiến cho tính phòng ngự tăng nhiều.

Thiên Tàm Ti là một loại vải dệt rất phổ biến trong giới tu luyện, nhưng nếu đã ngoài ngàn năm, lại là vật có chút quý giá, cũng là tài liệu dùng để luyện chế pháp y cao cấp.

Ngọc San hô ngược lại không có tác dụng gì, nhưng nếu trang trí trên y phục, có thể khiến y phục càng thêm đẹp đẽ cao quý.
Tóm lại, bỏ qua một bên vải vóc không nói, chỉ riêng giá cả ba món đồ này, đã cao hơn giá cả y phục bọn họ đặt may trong tiệm, không có chút của cải, thật đúng là mua không nổi.

Văn Thỏ Thỏ chạm vào, nhìn thấy Tử Yên mộc ti, mừng rỡ hỏi: "Ninh ca ca, y phục của ta cũng có Tử Yên mộc ti sao?"

Ninh Ngộ Châu hờ hững nói: "Chò làm xong y phục cho A Xúc, nếu còn thừa, liền cho ngươi."

Văn Thỏ Thỏ: "..."

Mặc dù Ninh ca ca bất công đến quang minh chính đại, nhưng Văn Thỏ Thỏ tự cảm thấy mình là yêu thú, nếu như cho mầm non nhỏ, mình mặc kém chút cũng không có gì.

Hắn mong chờ hỏi: "Ninh ca ca có thể đem y phục của ta cùng y phục của tỷ tỷ làm cùng một kiểu dáng không?"

Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái: "Ta tận lực."

Nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, Văn Thỏ Thỏ lập tức tràn đầy mong đợi đối với pháp y Ninh Ngộ Châu luyện chế.
Vài ngày sau, Ninh Ngộ Châu lấy ra mấy bộ pháp y đã luyện chế xong.

Văn Kiều ba bộ, Văn Thỏ Thỏ ba bộ, bản thân hắn một bộ.

Bọn họ đều thay đổi y phục mới, Văn Thỏ Thỏ nhìn một chút Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu, lại nhìn xem mình, lập tức lại uất ức: "Ninh ca ca, y phục của ngươi và tỷ tỷ cùng một kiểu dáng, vì sao ta không phải? Chẳng lẽ ta không phải do các ngươi nuôi sao?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Nếu ngươi không phải do chúng ta nuôi, ta sẽ luyện chế ba bộ pháp y cho ngươi sao?"

Văn Thỏ Thỏ nghĩ nghĩ, Ninh ca ca cũng chỉ có một bộ, hắn cùng tỷ tỷ có ba bộ, Ninh ca ca quả thật đối với hắn rất tốt. Mặc dù vẫn không hài lòng y phục của mình cùng bọn họ khác biệt kiểu dáng, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Thẩm mỹ của Ninh Ngộ Châu xác thực cao hơn thợ may trong tiệm, tăng thêm pháp y dung nhập nhiều vật liệu quý như vậy, chất lượng thượng thừa, chỉ riêng bộ Văn Kiều mặc trên người, đã đẹp đến mức khiến nữ tu ghen ghét.
Váy trắng viền vàng, chân váy xếp ly nhiều tầng, từ màu trắng đến tím nhạt, điểm xuyết Hồng San hô được đánh bóng cực kì mượt mà, lúc di chuyển linh quang chớp động, trùng trùng điệp điệp, không chỉ tuyệt đẹp về phần thị giác, cũng khiến vẻ đẹp của người mặc tăng đến mười hai phần.

Nữ nhân nào không thích y phục đẹp cơ chứ?

Văn Kiều vô cùng vui vẻ bổ nhào vào trong lòng Ninh Ngộ Châu, hôn một cái trên mặt hắn.

Y phục trên người Ninh Ngộ Châu cùng một kiểu dáng với nàng, đều lấy màu trắng cùng tím nhạt làm chủ, nhưng lại khéo léo kết hợp luyện chế thành cẩm bào kiểu nam, mặc dù trông hơi đơn giản, nhưng cũng linh khí bức người, lại thêm hắn trời sinh tuấn tú, y phục được hắn mặc ra phong cách tiên nhị đại.

Hai người đứng chung một chỗ, có thể nói là nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đặc biệt xứng đôi.
Kiểu dáng y phục của Văn Thỏ Thỏ không giống với hai người, màu sắc cũng lấy màu đỏ làm chủ, nam hài mặc trông rất vui mắt, càng làm nổi bật lên dáng vẻ đáng yêu của hắn, khiến cho người ta nhìn thoáng qua liền muốn trộm đứa trẻ về nhà.

Ngay cả Văn Cổn Cổn trông thấy cũng muốn.

Văn Kiều an ủi nó: "Chờ ngươi hóa hình, cũng để cho Ninh ca ca làm cho ngươi."

"Không cần hóa hình, hình thú cũng có." Ninh Ngộ Châu nói, lấy ra một bộ y phục nhỏ.

Văn Kiều liếc nhìn, cầm nó ướm thử trên thân Văn Cổn Cổn, lại để cho Văn Cổn Cổn đứng thẳng lên, lập tức một con gấu con phủ một bộ y phục nhỏ đáng yêu xuất hiện ở trước mặt, thật sự là đáng yêu đến làm cho người muốn ôm vào trong ngực xoa nắn.

Văn Kiều nói với Văn Cổn Cổn bọn họ: "Ninh ca ca đối với các ngươi tốt như vậy, làm y phục cho các ngươi, sau này các ngươi phải nghe Ninh ca ca đấy."
Văn Thỏ Thỏ cùng Văn Cổn Cổn đều ngoan ngoãn gật đầu, coi như Ninh ca ca không làm y phục cho bọn họ, bọn họ cũng phải nghe Ninh ca ca.

Sau khi làm y phục xong, Ninh Ngộ Châu bắt đầu luyện Hoán Nhan đan.

Đối với Ninh Ngộ Châu hiện tại mà nói, luyện chế linh đan cấp địa là một chuyện rất dễ dàng, thậm chí có thể làm mấy việc cùng lúc, một lần mở mấy lò, trong một ngày luyện ra không ít linh đan cấp địa.

Mặc dù bọn họ không tiếp xúc nhiều với Bích Nữ các, lại biết thế lực này giỏi vơ vét của cải tại Hỗn Nguyên đại lục, làm ăn với bọn hắn, đương nhiên sẽ không thiệt thòi. Tuy rằng không biết sẽ ở Hỗn Nguyên đại lục đợi bao lâu, chẳng qua bọn họ đều hiểu, cho dù sau này bọn họ trở lại Thánh Vũ đại lục, có cơ hội sẽ tiếp tục tới đại lục này, giao hảo với thế lực của đại lục này, đối với tương lai cũng không có chỗ xấu gì.
Chỉ phí nửa ngày thời gian, Ninh Ngộ Châu đã luyện ra mấy chục bình Hoán Nhan đan.

Văn Kiều thu hồi Hoán Nhan đan, dự định qua mấy ngày lại đưa qua, để tránh đám nữ tu Đào Hoa ốc kia suy đoán ra trình độ luyện đan của Ninh Ngộ Châu, mang đến phiền toái không cần thiết.

Có thể làm ăn với các nàng, nhưng ngấp nghé nam nhân của người khác coi như xong, Văn Kiều cũng không cho đám nữ nhân này cơ hội ngấp nghé phu quân nhà nàng.

Lúc bọn họ ở trong động phủ vội vàng luyện chế pháp y, luyện linh đan, Túc Tinh cũng thường xuyên chạy tới tìm bọn họ chơi.

Túc Tinh nhìn thấy trên người bọn họ mặc y phục đẹp đẽ, hâm mộ đến muốn khóc.

Khí linh mặc dù cũng mặc y phục, nhưng đều là y phục dùng năng lực của mình huyễn hóa ra, kiểu dáng đơn giản, sao có thể sánh bằng loại y phục chân thực này? Vả lại thẩm mỹ của Ninh Ngộ Châu hiếm có người có thể vượt qua, thứ gì vào trong tay hắn, đều có thể hiện ra hiệu quả hoàn mỹ nhất.
"Ta cũng muốn pháp y xinh đẹp.." Túc Tinh ghé vào bờ vai Văn Kiều, tủi thân nói.

Ninh Ngộ Châu nói: "Bảo Bùi Tê Vũ mua cho ngươi!"

Túc Tinh bĩu môi: "Ma chủng kia cả ngày toàn thân áo đen, đen như mực khó coi chết đi được! Bản thân hắn không có ánh mắt, chọn y phục đều là màu đen, để hắn mua cho ta, không bằng để cho Lan Lan mua."

Nói như vậy, đợi buổi tối Túc Mạch Lan bọn họ trở về, nó chạy tới tìm hai người, bảo bọn hắn mua y phục cho nó.

Túc Mạch Lan miệng đầy đồng ý.

Từ khi Văn Thỏ Thỏ hóa hình, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều coi Văn Thỏ Thỏ như đứa bé mà nuôi, Túc Mạch Lan cũng bị ảnh hưởng, cũng coi Túc Tinh như đứa bé đến nuôi, đối với yêu cầu của nó từ trước đến nay đều thỏa mãn.

Thế là hôm sau, khi Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan trở về, mang theo y phục cho Túc Tinh.
Nhưng sau khi Túc Tinh nhìn thấy y phục kia, tức giận đến nghĩ xé Bùi Tê Vũ, lại là áo đen kiểu dáng cực kỳ tương tự trên người hắn, kiểu dáng có hoa lệ đến đâu, đó cũng là màu đen!

"Y phục này rất dễ nhìn? Chúng ta mặc cùng một kiểu dáng, không phải rất giống người một nhà sao?" Bùi Tê Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại khó nén ác ý.

Muốn cùng túi thích khóc mặc chung một kiểu dáng y phục? Không có cửa đâu!

Túc Tinh suýt chút nữa bị hắn chọc tức đến bật khóc, lại nhìn Túc Mạch Lan, thế mà một mặt đồng ý, càng tức giận hơn.

Như thế qua một tháng, Sư Vô Mệnh về tông môn liền biến mất không thấy gì nữa rốt cuộc đến tìm bọn họ.