Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 320: Sư vô mệnh báo ân



Khi Sư Vô Mệnh đi tới, vừa khéo Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ đều ở trong động phủ tu luyện.

Cảm giác có người xúc động trận pháp động phủ, phân ra một sợi thần thức nhìn xem, không nghĩ tới sẽ là Sư Vô Mệnh.

Hai cái động phủ kề nhau, Sư Vô Mệnh không biết bốn người Văn Kiều ai ở động phủ nào, thế là tiện tay trêu chọc trận pháp cả hai động phủ, sau đó chống nạnh chờ ở nơi đó.

Trận pháp động phủ mở ra, Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan dẫn đầu đi tới.

Thái độ Túc Mạch Lan khá tốt, dù sao nhiều năm tu dưỡng tiểu bạch hoa, làm cho nàng rất giỏi giả vờ diễn kịch, đối với người nào cũng khách khách khí khí. Nhưng Bùi Tê Vũ thì không khách khí, khinh thường xùy cười một tiếng, lôi kéo Túc Mạch Lan cùng đi vào động phủ sát vách.
Sư Vô Mệnh bất mãn: "Ngươi đây là thái độ gì? Bằng hữu tới cửa, ngươi lại chiêu đãi như thế hả?"

Mặc dù phàn nàn, nhưng dưới chân cũng không yếu thế, đi theo đám bọn hắn cùng một chỗ tiến vào động phủ sát vách.

Vừa mới tiến vào động phủ, đã thấy Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu ngồi ở trong khách sảnh chờ bọn hắn, còn có một nam hài mặc một thân áo đỏ, cùng Văn Cổn Cổn ngồi trên đầu hắn gặm linh đan gặm đến vui sướng.

Một nhà bốn miệng ăn này, còn rất ấm áp.

Tiếp theo liền thấy Bùi Tê Vũ cực kì tự nhiên lôi kéo Túc Mạch Lan ngồi xuống, cầm lấy trà cụ trên bàn, ngâm một bình linh trà mùi thơm khắp nơi, rót cho mỗi người đang ngồi một chén, chỉ có trước mặt Sư Vô Mệnh là trống không.

Sư Vô Mệnh lần nữa bất mãn, hắc một tiếng: "Ta nói ngươi người này, tại sao có thể như vậy chứ? Khó khăn lắm ta mới thoát thân qua đây tìm các ngươi, ngươi chính là loại thái độ này?"
Lời này mặc dù là hướng về phía Bùi Tê Vũ phàn nàn, kỳ thật cũng là nói rõ tình huống với Ninh Ngộ Châu bọn họ.

Hắn cũng không phải không có lương tâm mà đem người ném ở đây bỏ chạy, thật sự là có việc, không có cách nào thoát thân tới.

Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu, tỏ vẻ là đã hiểu, hỏi: "Vậy bây giờ ngươi tới, thế nhưng là chuyện đã có kết quả?"

Văn Kiều cũng dò xét hắn, phát hiện Sư Vô Mệnh về tông môn một chuyến, biến hóa trên người rất lớn, không chỉ có mặc y phục và đeo phục sức của đệ tử tinh anh Thất Hồn tông, khí tức trên thân cũng ngưng thực không ít, không bằng bộ dáng yếu nhớt như lúc mới gặp.

Chẳng qua, Văn Kiều cân nhắc sức chiến đấu giữa hai người, phát hiện mình vẫn có thể tiếp tục đánh con hàng này kêu cha gọi mẹ, lập tức hài lòng.
"Có rồi, đều rất tốt." Sư Vô Mệnh hướng bọn họ cười nói: "Lần này ta có thể bình an ra khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ, đều là nhờ sự giúp đỡ của các ngươi! Sư tôn ta vô cùng cảm tạ các ngươi, nói nhất định phải cảm tạ bọn họ, hỏi các ngươi có gì cần hỗ trợ, cứ việc đi tìm lão nhân gia ông ta."

"Sư tôn ngươi là vị nào?" Văn Kiều hỏi thăm.

"Thế Vũ Tôn Giả."

Nghe được "Thế Vũ Tôn Giả," tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.

Bọn họ mặc dù không phải đệ tử Thất Hồn tông, nhưng thân ở địa bàn Thất Hồn tông, tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng tình huống Thất Hồn tông.

Thất Hồn tông có bảy Hồn điện: Thiên Hồn điện, Địa Hồn điện, Mệnh Hồn điện, Nhân Hồn điện, Linh Hồn điện, U Hồn điện, Huyết Hồn điện.

Mỗi một Hồn điện đều có một người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế tọa trấn, trong đó Mệnh Hồn điện là thần bí nhất, cho dù là đệ tử nội môn Thất Hồn tông cũng chưa chắc đã quen thuộc tình hình trong Mệnh Hồn điện. Điện chủ Mệnh Hồn điện -- Thế Vũ Tôn Giả, thế nhân chỉ nghe tên, không thấy người, nghe nói người gặp qua ông ta lác đác không có mấy.
Nhưng nếu cảm thấy Mệnh Hồn điện thần bí dễ bắt nạt, vậy thì sai hoàn toàn.

Nghe nói Thế Vũ Tôn Giả là người có tu vi thần bí khó lường nhất trong bảy vị Điện chủ Hồn điện, ông ta có địa vị khá cao tại Thất Hồn tông, các Điện chủ Hồn điện khác đối với ông ta có chút khách khí, trừ phi việc liên quan đến sinh tử tồn vong của Thất Hồn tông, bằng không ông ta rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Không nghĩ tới Sư Vô Mệnh này vậy mà lại là đồ đệ của Điện chủ Mệnh Hồn điện, dựa theo tác phong thần bí của Mệnh Hồn điện, cũng không trách đệ tử Thất Hồn tông không có chút ấn tượng nào đối với hắn.

"Hóa ra ngươi là đồ đệ của Thế Vũ Tôn Giả, thật đúng là nhìn không ra." Bùi Tê Vũ trên dưới dò xét hắn: "Có sư tôn lợi hại như vậy, tại sao ngươi lại yếu như vậy hả?"
Sư Vô Mệnh cứng cổ nói: "Ta yếu chỗ nào? Ta rõ ràng rất lợi hại! Chí ít ta đánh không chết!"

Bùi Tê Vũ nói: "Rất đắc ý sao? Lúc ấy bị khô lâu lột đến ngay cả y phục đều không có là ai?"

Sự kiêu ngạo của Sư Vô Mệnh trong nháy mắt bị đánh tan, việc này đoán chừng sẽ trở thành lịch sử đen theo hắn cả đời, vĩnh viễn không bước qua được.

Sư Vô Mệnh tức giận đến không nghĩ để ý đến hắn, nói với Ninh Ngộ Châu bọn họ: "Ninh công tử có bằng lòng đi Mệnh Hồn điện gặp sư tôn ta không?"

"Không đi!" Ninh Ngộ Châu nhàn nhạt cự tuyệt: "Chúng ta sẽ cứu ngươi, là chuyện ngoài ý muốn, không cần sư tôn ngươi thay ngươi báo ân, nếu ngươi có tâm, có thể tự mình tới."

Sư Vô Mệnh cười nói: "Nói cũng phải, ta cũng nghĩ như vậy! Các ngươi có gì cần, cứ mở miệng, Sư Vô Mệnh ta có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ."
Nghe nói như thế, Bùi Tê Vũ liền nói: "Chúng ta muốn tìm tin tức Tiên khí, ngươi biết nơi nào có Tiên khí không?"

Sư Vô Mệnh: "..."

Sư Vô Mệnh bỗng nhiên mắt trợn trắng, từng gặp không khách khí, không nghĩ tới ma tu này không khách khí đến thế.

Mặc dù cảm thấy da mặt Bùi Tê Vũ dày hơn mình, nhưng Sư Vô Mệnh vẫn nói: "Được, ta trở về tìm hiểu giúp ngươi."

"Vậy thì đa tạ Sư công tử." Túc Mạch Lan mừng rỡ nói.

Muốn thăm dò tin tức Tiên khí cũng không phải dễ như vậy, mấy ngày này, bọn họ tại thành Thất Diệu tìm hiểu hồi lâu, đạt được cũng không ít tin tức, nhưng mà trải qua Bùi Tê Vũ sàng chọn cùng phân tích, đáng tin cũng không có mấy cái, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào xác định thật giả, đến lúc đó một chuyến tay không không có gì, chỉ sợ bên trong có cạm bẫy, ngộ nhỡ vô ý chết ở nơi đó, vậy thì chết cũng quá oan uổng.
Thất Hồn tông tại Hỗn Nguyên đại lục mặc dù địa vị kém hơn những tông môn đỉnh cấp kia, nhưng cũng không thể khinh thường tông môn này, vốn liếng bản thân cùng lịch sử của nó, chỉ sợ những tông môn đỉnh cấp kia cũng không sánh nổi.

Trải qua Bùi Tê Vũ cùng Ninh Ngộ Châu suy đoán, đều nhất trí cho rằng, Thất Hồn tông kỳ thật chính là một tồn tại giả heo ăn thịt hổ, có thể nói là một tông môn khiêm tốn làm người, phách lối gây sự.

Nếu có Thất Hồn tông hỗ trợ tìm hiểu, tin tức tự nhiên có thể tin, tiết kiệm rất nhiều công sức cho bọn họ.

Sư Vô Mệnh ngồi một hồi, chẳng mấy chốc đã cáo từ rời đi.

Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ cũng trở về động phủ sát vách, chờ đợi tin tức của Sư Vô Mệnh.

Vài ngày sau, Sư Vô Mệnh lần nữa tới, cũng đem tin tức thăm dò được nói cho bọn hắn.
"Nửa năm sau, Xích Nhật sơn trang mở ra, nghe nói trong Xích Nhật sơn trang này có Tiên khí, các ngươi có thể đi qua nhìn một chút." Sư Vô Mệnh nói, lại nói tình huống Xích Nhật sơn trang cho bọn hắn.

Xích Nhật sơn trang nghe giống một thế lực, kỳ thật không phải, nó là bí cảnh bị người tu luyện Hỗn Nguyên đại lục phát hiện ngàn năm trước.

Bí cảnh này thật ra là do thế lực nào đó từ thời kỳ thượng cổ lưu lại, cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, dẫn đến Xích Nhật sơn trang đột nhiên mở ra đại trận hộ sơn, phong bế sơn môn, cứ như vậy biến mất ở trước mặt người đời.

Ngàn năm trước, khi người tu luyện vô tình phát hiện Xích Nhật sơn trang, nó đã biến thành một bí cảnh, giống như toàn bộ Xích Nhật sơn trang chuyển vào bên trong bí cảnh, dung hợp với bí cảnh.
Bí cảnh Xích Nhật sơn trang cách trăm năm mở ra một lần, kể từ khi phát hiện nó đến nay đã mở ra chín lần, lần này là lần thứ mười.

Theo số lần nó mở ra tăng lên, đồ tốt trong bí cảnh Xích Nhật sơn trang đã bị người tu luyện lục soát đến không sai biệt lắm, những người tu luyện cấp cao kia biết bên trong bí cảnh này đã không có vật gì tốt, những thứ còn lại đối với bọn hắn không có tác dụng gì, chẳng qua đối với người tu luyện cấp thấp mà nói, vẫn là một lượng tài nguyên không tệ.

"Nghe nói Xích Nhật sơn trang có thể dung nhập bí cảnh, thật ra là bởi vì trong Xích Nhật sơn trang cất giấu Tiên khí." Sư Vô Mệnh sờ cằm nói: "Đáng tiếc nhiều năm như vậy, mọi người cũng không tìm được bóng dáng Tiên khí, dần dà cảm thấy Tiên khí là lời nói vô căn cứ."
Ngay cả linh khí cấp thánh đều quý giá như thế, huống chi là Tiên khí.

Tiên khí xuất thế, ai không tâm động cơ chứ? Đáng tiếc Tiên khí khó tìm, cũng không phải là thứ mà phàm nhân hạ giới có thể thu vào tay.

Túc Mạch Lan nhíu mày: "Vậy Tiên khí kia có thật không?"

"Đại khái là thật đi, nghe nói Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh của Bích Nữ các tự mình đi vào xác nhận, lúc ấy bà ta cảm giác được khí tức Tiên khí, nhưng đáng tiếc nhoáng một cái liền không còn cảm giác được."

Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh của Bích Nữ các bọn họ tự nhiên biết, nghe nói đây là một vị nữ tu phong lưu đa tình, khách quý vô số, tùy tùng bên người càng đếm không hết.

Bà ta là đối tượng được vô số đệ tử Bích Nữ các sùng bái, nghe nói Bích Nữ các do một tay bà ta dựng lên.

Cũng bởi vì bà ta, Bích Nữ các làm việc có hoang đường đến đâu, những người không quen nhìn cách làm việc của Bích Nữ các cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi, thừa nhận địa vị chính thống của Bích Nữ các, mà không phải ghán ghép Bích Nữ các là yêu nữ tà tu. Dù sao tu luyện công pháp âm dương tương hợp, luôn bị chính đạo cho rằng là tà công, coi như tu hành đôi bên cùng có lợi, cũng có rất nhiều lão già ngoan cố cho rằng công pháp này quá vô liêm sỉ.
Túc Mạch Lan còn đang suy tư, liền nghe được Túc Tinh truyền âm: [Lan Lan, chúng ta đi đi.]

Mạch suy nghĩ dù bị cắt ngang, nhưng cũng làm cho Túc Mạch Lan nhanh chóng quyết định, cảm kích nói với Sư Vô Mệnh: "Đa tạ tin tức của Sư công tử, chúng ta lại nhìn xem."

Sư Vô Mệnh nói: "Các ngươi đi cũng không sao, bí cảnh Xích Nhật sơn trang bị dò xét nhiều lần, rất nhiều người tu luyện cấp cao đều chẳng muốn đi vào giày vò, lần này có thể gặp được người tu luyện cấp cao hẳn là tương đối ít, vẫn là rất an toàn."

Tin tức này có thể tin tưởng, ngay cả Bùi Tê Vũ đều cảm thấy người này vào thời điểm then chốt vẫn rất hữu dụng, làm bằng hữu coi như đúng quy cách.

Lúc này, liền nghe Ninh Ngộ Châu nói: "Các ngươi định khi nào xuất phát? Lần này chúng ta sẽ không đi cùng các ngươi."
Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ giật mình, sau đó nhanh chóng nghĩ đến mục đích của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều. Mặc dù lần trước bọn họ cũng đi Khô Cốt Thập Tam phủ, đó là bởi vì mới tới Hỗn Nguyên đại lục, hai người đối với Hỗn Nguyên đại lục chưa quen thuộc, tăng thêm kỳ thật cũng có chút không yên lòng bọn họ, mới có thể cùng bọn họ đi một chuyến Khô Cốt Thập Tam phủ.

Cho nên lần này, bọn họ không đi cùng nữa, mà là tiếp tục tìm kiếm cách về Thánh Vũ đại lục.

Trong lòng Túc Mạch Lan có chút buồn bã, nhưng cũng hiểu bọn họ có việc cần phải làm, không có cách nào vẫn luôn làm bạn đồng hành.

"Các ngươi có chuyện gì?" Sư Vô Mệnh khó được khuyên nhủ: "Nếu như không phải chuyện quan trọng, kỳ thật các ngươi cũng có thể đi Xích Nhật sơn trang, tuy rằng đồ tốt ở đó bị vơ vét gần hết, nhưng vẫn có một số bảo vật bị Xích Nhật sơn trang giấu đi, nếu vận khí không tệ, nói không chừng có thể tuôn ra chút bảo vật đó."
Sư Vô Mệnh người này bình thường nhìn xem dù không đáng tin cậy, nhưng thời khắc mấu chốt làm việc cũng nghiêm túc, nếu hắn đã đề cử như thế, có thể thấy được Xích Nhật sơn trang này coi như không tệ.

Đáng tiếc Ninh Ngộ Châu vẫn lắc đầu.

Lúc này Sư Vô Mệnh thật sự không hiểu, ôi một tiếng: "Ninh công tử, Ninh huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không tin ta? Chúng ta là quan hệ gì chứ, ta còn có thể ở loại chuyện này lừa các ngươi? Kỳ thật lần này ta cũng muốn tiến vào Xích Nhật sơn trang, còn nghĩ chúng ta cùng một chỗ còn có bạn nữa đấy."

Nghe nói như thế, Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ rốt cuộc giật mình, đã nói vì sao con hàng này một mực đề cử đâu, hóa ra là có chủ ý này.

Đối với việc Sư Vô Mệnh sẽ có ý tưởng này, bọn họ cũng không kỳ quái.

Bản lĩnh của Ninh Ngộ Châu, chỉ cần tiếp xúc qua đều biết, người này căn bản là không có cách tra rõ ranh giới cuối cùng của hắn ở nơi nào, nếu chỉ dựa vào tu vi của hắn đến đối đãi hắn, vậy thì sai mười phần.
Lại nói Văn Kiều, mặc dù nàng không có loại bản lĩnh sâu không lường được như Ninh Ngộ Châu, nhưng cũng là một người có sức chiến đấu dũng mãnh, thời điểm nên đánh phi thường có thể đánh, Sư Vô Mệnh xem nàng như cao thủ cảnh giới Nguyên Hoàng -- dù sao Văn Kiều đối đầu cảnh giới Nguyên Hoàng kỳ thật cũng không sợ.

Ninh Ngộ Châu đưa tay, ra hiệu hắn đừng nóng vội, sau đó mới chậm rãi nói: "Chúng ta muốn đi Thiên Trận minh, tốt nhất có thể gia nhập Thiên Trận minh."

"Thiên Trận minh?" Bùi Tê Vũ có chút không hiểu: "Các ngươi muốn làm gì?"

Ninh Ngộ Châu cũng không gạt hắn: "Chúng ta đến từ Thánh Vũ đại lục, bởi vì một chút ngoài ý muốn, luân lạc tới Vô Tận Hải, những năm này vẫn luôn tìm kiếm phương pháp về Thánh Vũ đại lục. Chúng ta đã lấy được hải đồ Vô Tận Hải, cũng xác nhận vị trí Thánh Vũ đại lục, nhưng đáng tiếc bởi vì khoảng cách quá xa xôi, không có cách nào từ trên biển vượt qua, chỉ có thể tìm kiếm đại lục Truyền Tống trận có liên kết với Thánh Vũ đại lục."
Nghe nói lời này, Sư Vô Mệnh rốt cuộc hiểu rõ.

"Các ngươi là muốn đi Thiên Trận minh tìm kiếm Truyền Tống trận liên kết với Thánh Vũ đại lục?"

"Đúng vậy, cũng nên đi thử xem."

Sư Vô Mệnh suy tư một lát, nói ra: "Các ngươi định khi nào đi Thiên Trận minh? Kỳ thật ta không đề nghị các ngươi gia nhập Thiên Trận minh, nghe nói những trận pháp sư trong Thiên Trận minh phi thường bá đạo, ỷ vào bản lĩnh trận pháp, tự xưng là hơn người một bậc, đều là một đám người cứng đầu nghe không vô tiếng người, nếu các ngươi lòng có ý khác gia nhập, một khi bị bọn họ phát hiện, bọn họ sẽ không bỏ qua các ngươi."

"Ta biết." Ninh Ngộ Châu đã có nghĩ sẵn trong đầu: "Ta cũng là trận pháp sư, thử trước một chút xem sao."

Sư Vô Mệnh thấy ý hắn đã quyết, trong lòng biết với bản lãnh của hắn, đoán chừng cũng có thể hù được đám cứng đầu Thiên Trận minh kia, nhưng thế này cũng quá tốn thời gian, vả lại nguy hiểm không ít.
"Các ngươi đừng vội đi, ta về tông môn tìm giúp các ngươi, nhìn xem có tư liệu liên quan tới phương diện này không." Sư Vô Mệnh bày ra bộ dáng vì bằng hữu không tiếc mạng sống, bản thân cảm thấy tốt đẹp nói: "Chúng ta là bằng hữu, không cần khách khí với ta nha."

Ninh Ngộ Châu nói: "Đây không phải là chuyện nên làm sao? Ngươi còn thiếu chúng ta ân cứu mạng đấy. Đúng rồi, Hoàn Cốt lệnh khi nào có thể trả cho ta?"

Sau khi rời khỏi Khô Cốt Thập Tam phủ, Sư Vô Mệnh cũng không có trả lại khối Hoàn Cốt lệnh kia cho bọn hắn.

Về phần Hoàn Cốt lệnh trên thân Túc Mạch Lan cùng Bùi Tê Vũ, Ninh Ngộ Châu cũng không có ý muốn lấy về, để chính bọn họ giữ lại, tương lai chờ tu vi bọn họ tăng lên, có thể lại đi một chuyến Khô Cốt Thập Tam phủ.

Trong Khô Cốt Thập Tam phủ có không ít cơ duyên, người tu luyện đi vào đều có thể có thu hoạch, có thể thấy được Hoàn Cốt lệnh quý giá đến cỡ nào, mỗi khi xuất hiện một khối Hoàn Cốt lệnh, có thể khiến người ta đoạt vỡ đầu.
Sư Vô Mệnh cứng đờ, lập tức nhìn trái phải nói: "Ôi, nói chuyện Hoàn Cốt lệnh làm gì? Thật đau lòng! Ninh huynh đệ, ta lập tức về sư môn giúp các ngươi tìm hiểu tin tức, các ngươi nhớ chờ ta đó."

Dứt lời, không cho bọn họ cơ hội phản ứng, như một làn khói chạy đi.

Thấy hắn chạy nhanh như vậy, Bùi Tê Vũ không khỏi chậc một tiếng.

Lại nhìn Ninh Ngộ Châu, vẫn là bộ dáng ôn hòa thong dong kia, đối với chuyện Sư Vô Mệnh giấu khối Hoàn Cốt lệnh kia cũng không xem ra gì, vừa rồi nhắc đến như vậy, giống như chỉ là đột nhiên nhớ tới, thuận miệng nhắc đến thôi.

Văn Kiều hỏi Túc Mạch Lan bọn họ: "Khi nào các ngươi xuất phát đi Xích Nhật sơn trang?"

Túc Mạch Lan nói: "Sư công tử nói Xích Nhật sơn trang cách thành Thất Diệu có chút xa, nếu ngồi phi thuyền qua đó, cũng phải một tới hai tháng, chúng ta sẽ qua đó trước hai tháng. Khoảng thời gian này, trước hết lưu lại trong động phủ tu luyện."
Túc Tinh úp sấp trên bờ vai Văn Kiều, mong chờ hỏi: "Văn tỷ tỷ, các ngươi thật sự không đi cùng chúng ta sao?"

"Không được." Văn Kiều sờ sờ đầu của nó: "Các ngươi đi là được, Túc Tinh ngươi có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tiên khí, có ưu thế hơn người bên ngoài, đến lúc đó hành sự cẩn thận."

Túc Tinh có chút khổ sở, nhưng cũng không miễn cưỡng bọn họ.

Nói chuyện một lát, Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan về động phủ sát vách tu luyện, Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều cũng vội vàng làm chuyện của mình.

Ninh Ngộ Châu lấy ra một đoạn Thần mộc, chuẩn bị luyện chế Thần bài.

Luyện chế Thần bài cần tốn không ít thời gian cùng tinh lực, Ninh Ngộ Châu tính toán đợi luyện chế ra một nhóm Thần bài cho Văn Kiều hộ thân, lại xuất phát đi Thiên Trận minh.

Mặc dù vòng tay Ngự Tiên linh khí cấp vương kia phòng ngự không tệ, nhưng vẫn kém hơn Thần bài siêu phẩm.
Văn Kiều gặp được hai lần nguy hiểm tính mạng, đều là do Thần bài luyện chế từ Thần mộc hộ thể, bởi vậy có thể thấy được hiệu quả của Thần bài này, dùng tốt hơn linh khí cấp vương nhiều.

Ngay lúc hắn luyện chế xong một khối Thần bài, Sư Vô Mệnh lần nữa đến nhà, cũng mang đến cho bọn hắn tin tức liên quan tới Thánh Vũ đại lục.