Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 288: Đêm thứ nhất tại trấn hoàn cốt



Nữ nhân béo chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, chợt cảm thấy rồng đến nhà tôm.

Bà ấy a một tiếng, vui vẻ cười nói: "Hóa ra là bốn bé con xinh đẹp, phụ mẫu các ngươi thật là biết sinh! Nể mặt phụ mẫu các ngươi sinh các ngươi đẹp như vậy, giá cả liền giảm phân nửa, hết thảy ba trăm ngàn linh thạch."

Ba trăm ngàn linh thạch? Còn giảm phân nửa?

Giá tiền này đắt đến hố cha! Phải biết Thiên Trận minh thu linh thạch cũng không có nhiều như vậy.

Không chờ bọn họ phản ứng, nữ nhân béo vung tay lên: "Các ngươi đừng chê giá tiền này đắt, phải biết quy củ trấn Hoàn Cốt, cũng không có nhiều nơi an toàn, nhà trọ này của ta tuyệt đối an toàn trong trấn Hoàn Cốt. Nếu không phải nể mặt dáng dấp các ngươi đẹp, Hoa Đại nương ta cũng không tùy tiện để cho người ta vào ở."
Văn Kiều và Túc Mạch Lan một mặt nghiêm túc mà nhìn bà ta, giống như có chút rõ ràng, vì sao vừa rồi Ninh Ngộ Châu muốn kéo mũ trùm xuống.

Nữ nhân béo này chính là bà chủ nhà trọ, được gọi là Hoa Đại nương, tự xưng là một người thô kệch, nhưng có thể mở nhà trọ trong trấn Hoàn Cốt, nào có nhân vật đơn giản gì?

Cả đời bà ấy cũng không có yêu thích gì, chỉ là rất khoan dung với những người có dáng dấp và nhân cách đẹp. Đương nhiên bề ngoài xinh đẹp chỉ là một trong những điều kiện, còn muốn để cho bà ấy cảm thấy thuận mắt mới được.

Hiển nhiên bốn người này khiến Hoa Đại nương rất vừa mắt, không có hai lời liền để bọn họ vào ngủ trọ, nếu là những người khác, vào như thế nào thì ra như thế nấy, muốn tìm nơi ngủ trọ còn phải xem tâm tình Hoa Đại nương.
Ninh Ngộ Châu nói: "Nếu Hoa Đại nương đã có ý tốt, vậy chúng ta cũng bán ngươi một cái tốt, tiền thuê nhà dùng linh đan thay thế được chứ?"

Ánh mắt Hoa Đại nương rơi xuống trên người hắn, cặp mắt kia bị đống thịt trên mặt dồn lại, chỉ có một khe hở nhỏ, nhưng mỗi một người bị ánh mắt của bà ấy lướt qua, cũng có thể cảm giác được ánh mắt thực chất kia.

"Vị tiểu ca này, nhà trọ này của ta cũng không phải tùy tiện linh đan nào cũng thu." Hoa Đại nương mỉm cười nói.

Ninh Ngộ Châu gật đầu: "Ta biết quy củ của Hoa Đại nương, không bằng ngươi xem qua lại nói."

Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, một bình linh đan nhẹ nhàng rơi xuống trên quầy.

Thấy hắn như thế, Hoa Đại nương ngược lại có mấy phần hứng thú. Bà ấy vươn bàn tay mập mạp ra cầm lấy bình linh đan, khi thấy rõ linh đan trong bình, da thịt trên khuôn mặt béo kia dường như run lên.
"Có thể!" Giọng nói Hoa Đại nhiều hơn mấy phần bức thiết: "Hoa Đại nương ta thích nhất là người bản lĩnh lại ngay thẳng, công tử yên tâm, chỉ cần các ngươi ở chỗ ta một ngày, Hoa Đại nương ta sẽ bảo vệ các ngươi một ngày bình an."

"Vậy thì làm phiền Hoa Đại nương." Ninh Ngộ Châu ấm giọng đáp.

Nghe đến đó, Văn Kiều và Túc Mạch Lan rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của Ninh Ngộ Châu, không chỉ tìm một nơi ở an toàn trong trấn Hoàn Cốt, đồng thời cũng tìm được một bảo tiêu, chuyện kế tiếp sẽ đơn giản hơn nhiều.

Hoa Đại nương duỗi bàn tay béo ra, lấy ra hai chiếc chìa khóa bằng xương từ trong ngăn kéo sau quầy, cười nói: "Bốn vị đi theo ta."

Bốn người đuổi theo Hoa Đại nương, liền thấy bà ấy mang bọn họ đi lên cầu thang từ đại sảnh bên trái.

Cầu thang này cũng làm bằng xương cốt, lồi lõm nhấp nhô, chân dẫm lên trên, còn có thể nghe được tiếng kẽo kẹt của xương cốt phát ra khi chịu sức nặng bị gẫm lên, đặc biệt khϊếp người. Cũng không biết là bởi vì tòa nhà này bằng xương, hay là thân thể cường tráng của Hoa Đại nương chặn tia sáng, dẫn đến tia sáng trên cầu thang này phá lệ ảm đạm, để cho người ta cảm thấy âm trầm.
Chỉ riêng trọng tải của Hoa Đại nương đã hoàn toàn ngăn chặn cầu thang.

Bà ấy không có chút tự giác nào, vừa giẫm lên bậc thang kẽo kẹt kẽo kẹt, vừa lớn giọng nói: "Gian phòng của các ngươi tại tầng ba, tầng ba vừa khéo có hai phòng, đều an bài cho các ngươi. Ban đêm gian phòng sẽ có chút ồn ào, chẳng qua không có gì đáng ngại, không cần để ý.."

Bà ấy nói liên miên lải nhải rất nhiều hạng mục chú ý, nghe có vẻ phòng trọ ở đây quả thực có rất nhiều vấn đề, thực sự không phải một nơi ở tốt đẹp, nếu là người bình thường, căn bản không muốn vào ở.

Nhưng nơi này là trấn Hoàn Cốt, mặc kệ mọi chuyện kì lạ đến đâu đều là bình thường.

Tầng ba xác thực chỉ có hai gian phòng, cả người Hoa Đại nương đều chắn trong hành lang, đem hai chiếc chìa khóa bằng xương đưa cho bọn họ, cười híp mắt nói: "Mấy vị đối với trấn Hoàn Cốt cũng không quen thuộc đúng không?"
Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Chúng ta xác thực là lần đầu tiên tới đây."

"Khó trách, các ngươi có thể tìm tới nhà trọ của ta, có thể thấy được có người đưa tin tức cho các ngươi." Hoa Đại nương che miệng cười, rõ ràng động tác này do một nữ nhân béo làm ra phá lệ khôi hài, nhưng ở trên người bà ấy lại có vẻ vô cùng tự nhiên, giống như đứng trước mặt bọn họ chính là một mỹ nhân yểu điệu linh động.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan thầm nói ở trong lòng, mới không phải, là tin tức Bùi Tê Vũ đi tìm hiểu được.

Chẳng qua những điều này không cần nói cho Hoa Đại nương, cứ để cho bà ấy tiếp tục hiểu lầm đi.

"Mấy năm gần đây có không ít người tu luyện tuôn về hướng trấn Hoàn Cốt, người chết thảm tại trấn Hoàn Cốt cũng không ít, kết cục chẳng qua chỉ là trở thành một thành viên trong bãi tha ma bên ngoài trấn. Đại nương khuyên mấy vị, nếu như cũng là ôm mục đích giống như bọn họ, còn phải cẩn thận một chút, bí mật bên trong trấn Hoàn Cốt có rất nhiều, mỗi ngày chết mấy người cũng không tính là gì, có đôi khi trong vòng một đêm chết hơn trăm người đều có."
Trấn Hoàn Cốt lớn bao nhiêu? Trong vòng một đêm chết hơn trăm người, ở đây rất bình thường, nhưng cũng khiến người đặc biệt kinh hãi.

Hoa Đại nương nói xong, liền lướt qua bọn họ rời đi.

Thân thể của bà ấy thực sự quá béo, đi tới chỗ nào, người đều bị bà ấy gạt sang một bên.

Hai người Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan vừa khéo đứng ở lối vào cầu thang, hai người bị Hoa Đại nương ép dính vào cùng nhau, sau đó liền thấy nữ nhân béo kia quay đầu nhìn về phía bọn họ cười hắc hắc: "Người trẻ tuổi, ban đêm cũng phải kiềm chế một chút, cốt phòng thế nhưng là có linh, sẽ nhìn các ngươi nha."

Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan: "..."

Cầu thang chịu trọng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt dần dần đi xa, Hoa Đại nương đã xuống lầu.

Bùi Tê Vũ đen mặt, lôi kéo Túc Mạch Lan đi tới, sắc mặt không tốt nói với Ninh Ngộ Châu: "Miệng nữ nhân này thật là có thể nói, lúc trước ngươi không nên cho bà ta linh đan cực phẩm."
Túc Mạch Lan cúi đầu không lên tiếng.

Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói: "Hoa Đại nương là người thành thật, bà ấy không phải do ngươi đề cử sao?"

Phụ trách tìm hiểu tin tức chính là Bùi Tê Vũ, sau mỗi lần tìm hiểu được tin tức, hắn sẽ đem phương án tốt nhất đề cử cho bọn họ, để bọn họ đến quyết định làm cái gì. Cho nên bọn họ chọn đến nhà trọ Hoa Đại nương tìm nơi ngủ trọ, cũng là Bùi Tê Vũ đề cử.

Bùi Tê Vũ lập tức bị nghẹn đến không được.

Nếu như hắn biết miệng Hoa Đại nương có thể nói như thế, nhất định lui mà cầu tiếp theo, đến nhà trọ khác tìm nơi ngủ trọ.

Ninh Ngộ Châu đem chìa khóa bằng xương đặt vào một cái lỗ khảm trên cửa, chìa khóa bằng xương vừa khớp, chỉ nghe được một tiếng cạch, cánh cửa bằng xương đóng chặt kia lập tức mở ra.
Thành thật mà nói, ở trong căn phòng làm bằng xương người này, cần năng lực thích ứng rất mạnh, đặc biệt là những cốt phòng này cho người ta cảm giác, phảng phất như có ý thức của mình.

Cho nên lời khuyến cáo vừa rồi của Hoa Đại nương, cũng không có nói sai, nếu vận động đêm khuya nửa đường bị hù sợ, ngộ nhỡ nam tu sinh ra bóng ma tâm lý, từ đây không có cách nào cứng lên làm sao bây giờ?

"Chúng ta đi nghỉ ngơi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Ninh Ngộ Châu nói với hai người Bùi Tê Vũ.

Văn Kiều đi vào theo, quay đầu nhìn hai người Bùi Tê Vũ một chút, tò mò hỏi: "Vừa rồi vì sao Hoa Đại nương chỉ khuyến cáo các ngươi?"

Bùi Tê Vũ: "..."

Túc Mạch Lan: "..."

Bùi Tê Vũ hướng nàng cười lạnh một tiếng, một mặt âm trầm dắt Túc Mạch Lan đi phòng sát vách, đem chìa khóa bằng xương hung tợn đập về phía lỗ khảm trên cửa, nhấc chân đi vào.
Vẻ mặt Văn Kiều vô cùng nghi hoặc theo sát Ninh Ngộ Châu vào phòng, hỏi: "Phu quân, tại sao hắn lại tức giận như thế?"

Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, thính tai trắng nõn hơi đỏ lên, nói khẽ: "Giữa hai người Bùi Tê Vũ và Túc cô nương đã sớm có quan hệ phu thê, Hoa Đại nương tu vi cao thâm, nhìn thoáng qua liền có thể nhìn ra thân thể nguyên dương và nguyên âm của bọn họ đã phá."

Văn Kiều: "..."

Văn Kiều nháy mắt, một mặt giật mình: "Thì ra là thế! Không nghĩ tới bọn họ là loại quan hệ này, chẳng trách tại sa mạc Hắc Phong, Túc Mạch Lan muốn chạy đi cứu Bùi Tê Vũ. A, chẳng lẽ hai người bọn họ sẽ có cảm ứng, là bởi vì song tu sao?"

Ninh Ngộ Châu có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không có tị huý, nói ra: "Có lẽ vậy! Bọn họ thông qua.. Định ra khế ước phu thê, chỉ cần cách nhau không xa thì có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương."
Văn Kiều rốt cuộc hiểu vì sao nàng và Ninh Ngộ Châu không có cách nào thiết lập, bởi vì bọn họ chưa từng song tu, thế là cũng không còn xoắn xuýt việc này.

Gian phòng có một cửa sổ hướng đường cái, bởi vì cửa sổ đóng chặt, làm tia sáng trong phòng rất mờ.

Văn Kiều đi qua, mở cửa sổ ra, rốt cuộc tia sáng trong phòng sáng hơn một chút, cũng làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng các loại tường bằng xương, xà ngang bằng xương, khung xương.. Trong phòng.

Văn Cổn Cổn bám chặt vào một bên vai Văn Kiều, bên còn lại là Túc Tinh.

Một thú một khí đều cảm thấy loại địa phương này quá quỷ dị, khiến bọn chúng có chút sợ hãi.

Ngược lại là Văn Kiều, phá lệ lớn mật tuần sát gian phòng một lần, không có bỏ qua nơi nào, ngay cả bàn xương ghế xương đều bị nàng lật lên, nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, khí tức nơi này không có áp lực như ở quán rượu trước đó."
Ninh Ngộ Châu nghĩ nghĩ, nói ra: "Có lẽ bởi vì lúc ấy máu trên thân hai người kia chảy ra thấm vào xương cốt trên sàn nhà, ảnh hưởng đến cốt phòng."

Lúc ấy bên trong quán rượu, hai đại hán vạm vỡ kia gϊếŧ đỏ mắt, máu trên thân tí tách thấm vào mặt đất, bị xương cốt trên đất hấp thu, hấp thu càng nhiều, khí tức xung quanh cũng càng áp lực, cuối cùng đến một điểm giới hạn, cốt phòng trong quán rượu rốt cuộc bắn hai người ra ngoài.

Văn Kiều như có điều suy nghĩ: "Nói như vậy, những cốt phòng này quả thật có ý thức?"

"Có lẽ thế."

Khi màn đêm buông xuống, Hoa Đại nương tới đưa Cốt Đăng cho bọn họ.

Cốt Đăng làm từ xương sọ, trông rất đáng sợ, người bình thường tuyệt đối sẽ không thích. Bên trong xương sọ chứa một loại dầu không màu, phía trên có một đoạn bấc đèn ngắn, ánh sáng yếu ớt kia, ngược lại làm nổi bật vẻ âm trầm của cốt phòng.
Cho dù Văn Kiều vừa ngây thơ vừa lớn mật, đều cảm thấy có chút khϊếp người, có chút không muốn Cốt Đăng này.

Văn Kiều lễ phép nhận lấy: "Cảm ơn Đại nương."

Hoa Đại nương cười tủm tỉm: "Tiểu cô nương thật lễ phép, Đại nương ta đều ngượng ngùng mời ngươi ăn điểm tâm." Nói xong, lưu lại Văn Kiều lơ ngơ, đưa Cốt Đăng cho phòng sát vách.

Văn Kiều bưng lấy Cốt Đăng trở về, hỏi Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, lời vừa rồi của Hoa Đại nương là có ý gì?"

Ninh Ngộ Châu ngồi ở bên cửa sổ, nghĩ nghĩ, nói ra: "Hoa Đại nương có ý là, đồ ăn trong trấn Hoàn Cốt này, tốt nhất đừng tuỳ tiện đụng vào."

Văn Kiều gật đầu, trong lòng biết Hoa Đại nương sẽ tốt bụng nhắc nhở bọn họ như thế, hẳn là hiểu lầm bọn họ do người quen giới thiệu đến, còn có Ninh Ngộ Châu dùng linh đan cực phẩm để làm tiền thuê nhà.
Hiển nhiên Hoa Đại nương rất cần linh đan cực phẩm.

Đây cũng là tin tức lúc trước Bùi Tê Vũ thăm dò được, cho linh thạch không bằng cho linh đan càng có thể đả động Hoa Đại nương.

Đêm dần khuya, Ninh Ngộ Châu vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn ngoài cửa sổ.

Văn Kiều ngồi một hồi, nhìn một chút chiếc giường làm từ xương người kia, đến cùng không có cách nào vượt qua chướng ngại tâm lý, quyết định tối nay vẫn nên trực tiếp đả tọa đến hừng đông đi.

Nàng quay đầu nhìn Ninh Ngộ Châu bên cửa sổ, cất tiếng gọi hắn: "Phu quân, đêm đã khuya, không nghỉ ngơi sao?"

Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Trong lòng Văn Kiều thoáng nghi hoặc, đêm nay hắn ngồi ở chỗ đó thật lâu, chẳng lẽ bên ngoài có cái gì kỳ quái. Nàng đi qua, cùng hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trấn Hoàn Cốt về đêm Cốt Đăng sáng lên lít nha lít nhít, hầu như trước cổng mỗi nhà đều treo một chiếc Cốt Đăng, Cốt Đăng cũng không sáng lắm, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông, ánh sáng tỏa ra kia, làm toàn bộ trấn Hoàn Cốt có vẻ không chân thực.

Một trận gió đêm thổi tới, cốt phòng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, giống như không chịu nổi phụ trọng, xương cốt dựng lên kia lúc nào cũng có thể sẽ đổ sụp.

Cốt Đăng lại không bị ảnh hưởng chút nào, an tĩnh lóe lên trong gió.

Văn Kiều nhìn một lát, trong lòng chậm rãi dâng lên một loại ý niệm kỳ quái, cảm thấy lúc này trấn Hoàn Cốt giống như bao phủ bên trong thế giới giả tạo.

Một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Văn Kiều hoàn hồn, phát hiện Ninh Ngộ Châu đã đứng lên, hướng nàng nở nụ cười, ôn nhu nói: "A Xúc, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Văn Kiều a một tiếng, nhìn hắn thuận tay đóng cửa sổ, lôi kéo nàng đi về phía giường.

Nhìn thấy chiếc giường bằng xương trắng hếu kia, Văn Kiều tê cả da đầu, nhỏ giọng nói: "Phu quân, không bằng đêm nay chúng ta đả tọa đi?"

Ninh Ngộ Châu quay đầu nhìn nàng, sau đó lại nhìn chiếc giường bằng xương trắng hếu kia, có chút buồn cười: "A Xúc yên tâm, nhà trọ của Hoa Đại nương rất an toàn, có thể yên lòng ngủ, sẽ không nửa đêm gặp được chuyện không tốt."

Văn Kiều: ".. Ta không phải lo lắng những thứ này."

Ninh Ngộ Châu tỏ vẻ không hiểu, cứ như vậy lặng yên nhìn nàng.

Văn Kiều bị hắn nhìn tới đỏ mặt, ngượng ngùng nói mình cảm thấy chiếc giường bằng xương kia khϊếp người, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy, vậy thì nghỉ ngơi đi, chỉ là trên giường này không có thứ gì.."
Vừa mới dứt lời, liền thấy Ninh Ngộ Châu đã lấy đệm chăn ra, trải ra trên giường, che đi xương cốt trắng hếu kia. Chỉ là chỉ chặn xương cốt trên mặt giường, nhưng xương cốt ở bốn cái cột giường cùng khung giường không có bị chặn, vẫn rất khϊếp người.

Ninh Ngộ Châu lôi kéo nàng nói: "A Xúc giúp ta ngủ đi, cốt phòng này.. Ta có chút sợ."

Nghe thấy hắn nói sợ, Văn Kiều lập tức không sợ, ngược lại dũng khí tăng gấp bội, vỗ ngực nói: "Không sợ, chúng ta không có ác ý với nó, nó hẳn là cũng không có ác ý với chúng ta."

Nó này chỉ chính là cốt phòng.

Lúc này, Văn Cổn Cổn và Túc Tinh cũng chen lên giường, một thú một khí nhao nhao biểu thị, bọn nó cũng rất sợ, muốn cùng nhau chen trên giường.

"Ninh ca ca, đêm nay không ngủ trên đất được không? Chúng ta cũng không chiếm chỗ, để chúng ta lên giường cùng các ngươi chen một chút đi."
"Ừm ừm ừm!"

Hai đứa nhỏ trông thực sự quá đáng thương, Văn Kiều ôm chúng nó vào trong ngực, nhìn Ninh Ngộ Châu nói: "Phu quân, để bọn chúng lên đây đi, mọi người nhét chung một chỗ thì sẽ không cần sợ nữa."

Ninh Ngộ Châu: "..."

Hắn đột nhiên muốn thu hồi lời nói vừa rồi.

Hai người cùng một thú một khí bò lên giường, sau đó Văn Kiều nhìn chằm chằm Cốt Đăng trên bàn, hỏi Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, Cốt Đăng này cứ để nó tự sáng như vậy sao?"

Ninh Ngộ Châu nằm ở bên trong giường, cố gắng không nhìn khí linh và Tiểu Thực Thiết thú chen ở giữa bọn họ, nói ra: "Hoa Đại nương đặc biệt đưa nó tới, đoán chừng Cốt Đăng này có chỗ lợi hại nào đó. Nàng có chú ý tới không, trong trấn Hoàn Cốt này, mỗi nhà đều thắp Cốt Đăng."

Nghĩ đến tình huống nhìn thấy vừa rồi, Văn Kiều gật đầu, sau đó không để ý tới Cốt Đăng kia nữa.
Bóng đêm dần dần biến sâu, trời đất đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh.

"Kẽo kẹt ---- kẽo kẹt ---- kẽo kẹt ----"

Một loại âm thanh kỳ dị vang lên, Văn Kiều mở to mắt, ngưng thần lắng nghe, muốn biết âm thanh này từ chỗ nào truyền đến. Nhưng mà nghe hồi lâu, vẫn đoán không được nó đến từ đâu, hình như là ngoài cửa sổ, lại hình như là cầu thang, hoặc là trong phòng..

Chẳng lẽ đây chính là những gì Hoa Đại nương nói lúc trước, ban đêm sẽ có chút ồn ào?

Không chỉ có ồn ào, còn làm vô cùng có tiết tấu, thế này để người ta làm sao ngủ?

Văn Kiều thở dài, đang chuẩn bị xoay người ngồi dậy, một cánh tay đặt ngang eo nàng, sau đó là một người cọ đến một bên cổ nàng, hơi thở cực nóng phất qua vành tai mềm mại.

Văn Kiều nằm ngửa ở nơi đó, cảm giác bên gáy có chút ngứa.
"Phu quân?" Nàng nhỏ giọng kêu một tiếng.

Ninh Ngộ Châu hàm hồ đáp: "A Xúc, ngủ đi.."

Văn Kiều lặng lẽ nhắm mắt, có Ninh Ngộ Châu làm bạn, cuối cùng chậm rãi thả lỏng tinh thần, rốt cuộc rơi vào trạng thái ngủ say.

Cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ, Ninh Ngộ Châu mới mở mắt ra, nhìn xem cô nương hai tay đặt trên bụng, tư thế ngủ đoan chính, khóe môi có chút nhếch lên, nhịn không được tiến tới hôn nàng một ngụm.

Môi vừa áp vào gương mặt của nàng, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt như hình với bóng.

Động tác của hắn trì trệ, ngẩng đầu nhìn về phía bức tường bằng xương bên ngoài giường, cùng một đôi mắt cực lớn đỏ như máu xuất hiện trên bức tường xương.