Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 287: Ma tu tâm cơ bùi tê vũ!



Edit: Jess93

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của đám người, Bùi Tê Vũ giải thích rất đơn giản: "Quan hệ giữa ta và Ma Thiên môn không phải giống như ngoại giới nghĩ, ta chỉ là vật chứa môn chủ Ma Thiên môn tuyển định."

Ma tu đều là hạng người ích kỷ, đã biết vận mệnh của mình, làm sao sẽ toàn tâm toàn ý vì Ma Thiên môn? Không cản trở đã tính là tốt.

Bùi Tê Vũ cười lạnh một tiếng, một mặt khinh thường.

Túc Mạch Lan nhíu mày, hỏi: "Vật chứa gì?"

"Môn chủ Ma Thiên môn mưu toan bồi dưỡng đế vương cổ, vẫn luôn âm thầm sàng chọn một thân thể có linh căn cực tốt để làm vật chứa đế vương cổ. Người này mặc kệ là linh tu hay ma tu, đương nhiên ma tu là tốt nhất." Bùi Tê Vũ hời hợt nói.

Chân mày Túc Mạch Lan nhíu chặt hơn.

Ma môn am hiểu cổ độc, cổ độc bình thường đều luyện ra từ trong các loại cổ, hành vi của môn chủ Ma Thiên môn cũng không tính là kỳ quái. Chỉ là nàng không nghĩ tới, thiên tài Bùi Tê Vũ được Ma môn xem trọng, hóa ra chỉ là vật chứa dưỡng cổ Ma Thiên môn chọn trúng.
Cũng thật đáng buồn đáng tiếc.

Túc Mạch Lan cảm thấy, vận mệnh giữa bọn họ thật giống nhau, mặc kệ là ma môn hay là chính đạo, đều có tính toán ích kỷ của riêng mình, Bùi Tê Vũ sẽ mưu phản Ma Thiên môn ngược lại cũng bình thường.

Trong lúc nhất thời, Túc Mạch Lan cảm giác bọn họ đều là đồng mệnh tương liên, đối với Bùi Tê Vũ không khỏi nhiều hơn mấy phần cảm giác đồng cảm.

Phát hiện thần sắc trên mặt Túc Mạch Lan biến hóa, Văn Kiều nhìn nàng một cái lại nhìn xem Bùi Tê Vũ một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác cổ quái.

Tại sao nàng lại cảm thấy Bùi Tê Vũ dường như là đặc biệt nói những lời này ngay trước mặt Túc Mạch Lan?

Chờ bọn họ rời đi, Văn Kiều nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, chàng cảm thấy lời vừa rồi của Bùi công tử là thật ư?"
"Một nửa đi."

"Một nửa?" Văn Kiều không hiểu.

Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Nàng quên ngày đó tại sa mạc Hắc Phong, chuyện Túc Mạch Lan đột nhiên chạy tới cứu hắn sao? Bởi vậy có thể thấy được, giữa bọn họ hẳn là có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó. Chắc hẳn lúc tại phù đảo, Bùi Tê Vũ hẳn là cũng có thể cảm giác được Túc Mạch Lan ở trên đảo, chỉ là khi đó hắn cũng không xác định."

Một nửa diễn trò, một nửa cũng bởi vì Túc Mạch Lan, thế là thuận nước đẩy thuyền, để bọn họ thoát khỏi phù đảo.

Văn Kiều giật mình: "Đúng thế, rõ ràng cách xa như vậy, chúng ta đều không có phát hiện gì, nàng đột nhiên chạy đi, có thể thấy rõ giữa bọn họ quả thật có liên hệ nào đó, có thể để bọn họ cảm giác được sự tồn tại của đối phương."
Ninh Ngộ Châu vươn tay xoa đầu của nàng, cười nói: "Cho nên, nhược điểm của Bùi Tê Vũ, là Túc Mạch Lan không thể nghi ngờ."

"Vậy vừa rồi Bùi Tê Vũ cũng là cố ý nói những lời kia?"

"Đúng thế, Túc cô nương không phải đã thay đổi ấn tượng đối với hắn sao?"

Văn Kiều: "..."

Đúng là một ma tu tâm cơ!

Bớt chút thời gian, Văn Kiều đặc biệt đến hỏi Túc Mạch Lan: "Túc cô nương, giữa ngươi và Bùi công tử, có phải là có cảm ứng đặc biệt nào đó không?"

Túc Mạch Lan: "..."

Đối mặt đôi mắt tò mò của nàng, Túc Mạch Lan gian nan dời ánh mắt, hàm hồ nói: "Có là có.."

"Này, các ngươi làm sao thiết lập cảm ứng đặc biệt? Ngươi nói cho ta, ta và phu quân ta cũng thiết lập một chút?" Văn Kiều mừng rỡ hỏi.

Vừa đi tới Bùi Tê Vũ nghe nói như thế, thần sắc quỷ dị nhìn về phía hai người, sau đó như không có việc gì đi tới, chỉ là cước bộ thả cực chậm.
Túc Mạch Lan bị nàng hỏi đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng thực sự gánh không được, đành phải vứt vấn đề cho Bùi Tê Vũ: "Ta không biết, ngươi hỏi hắn, là hắn làm ra!"

Thế là Văn Kiều đến hỏi Bùi Tê Vũ.

Bùi Tê Vũ há miệng muốn nói gì đó, khóe mắt liếc qua thấy Ninh Ngộ Châu nhìn qua hướng bên này, lời định nói ra lại nghẹn về: "Ta là ma chủng chuyển thế, đây là thủ đoạn ma chủng mới có thể sử dụng, cho dù các ngươi biết cũng không có cách nào."

Văn Kiều: "Thật không?"

"Thật!"

Văn Kiều thở dài, đáng tiếc nói: "Được rồi, ta đã biết."

Nàng đi trở về bên cạnh Ninh Ngộ Châu, thở dài: "Phu quân, thật đáng tiếc, xem ra chúng ta không có cách nào thiết lập liên hệ giống như bọn họ."

Ninh Ngộ Châu an ủi: "Không đáng tiếc, chúng ta không giống bọn họ, không có việc gì sẽ không tách ra, vật kia hoàn toàn không cần thiết."
Văn Kiều nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng, giữa chúng ta cũng không cần loại đồ vật này."

Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan: "..."

Không khỏi cảm thấy đâm tâm.

Phi thuyền vẫn phi hành trên đường.

Hành trình kế tiếp, vẫn gặp được không ít người tu luyện cản đường cướp bóc, những kẻ cướp dám can đảm chặn cướp bọn họ, mỗi lần đều bị Bùi Tê Vũ kéo vào hoa trong gương, trăng trong nước giải quyết, chỉ chừa cho Văn Kiều và Văn Cầu Cầu vài con tôm nhỏ, đánh chưa đủ nghiền.

Những người tu luyện bị gϊếŧ chết này, bọn họ đều dùng một mồi lửa thiêu sạch, không tiếp tục mổ thi lấy xương. Bọn họ lại không cần dùng thi thể để luyện tà công gì đó, xương người cần đã đầy đủ, đương nhiên sẽ không phí khí lực đi làm loại chuyện này.

Từ đó cũng đó có thể thấy được, huyễn thuật của Bùi Tê Vũ đã tu luyện đến thuần thục, không thể khinh thường.
Lúc hắn vải huyễn thuật, đều là không hề có điềm báo trước, thậm chí không ai biết hắn động thủ lúc nào, người tu luyện căn bản chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong ảo cảnh, tự gϊếŧ lẫn nhau bên trong huyễn cảnh.

Mỗi lần thấy cảnh này, lưng Văn Kiều đều phát lạnh, thầm nghĩ may mắn bây giờ bọn họ không phải là địch nhân, nàng cũng không muốn lĩnh giáo huyễn thuật của Bùi Tê Vũ.

Sau khi được chứng kiến lực chiến đấu của hắn, Văn Kiều có chút không hiểu hỏi: "Lần trước tại sa mạc Hắc Phong, sao ngươi lại bị Ma Thiên môn truy sát đến thảm như vậy? Sẽ không phải là cố ý chứ?"

Túc Mạch Lan nghe được sững sờ, cũng hoài nghi nhìn về phía Bùi Tê Vũ.

Gân xanh trên trán Bùi Tê Vũ hơi nhảy lên, cười lạnh một tiếng, "Ta cần phải cố ý sao? Lúc ta thoát khỏi Ma Thiên môn, vừa khéo bị môn chủ đả thương." Kéo lấy thương thế nặng như vậy, dưới sự đuổi gϊếŧ của Ma Thiên môn, có thể may mắn chạy đến sa mạc Hắc Phong đã là không dễ.
Văn Kiều gật đầu, xem như tiếp nhận cách giải thích của hắn, còn nói: "Vậy chúng ta cũng coi là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhớ kỹ báo ân đấy."

Bùi Tê Vũ: "..."

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, xem ra là không nghĩ báo ân. Được rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần ngươi đừng lấy oán trả ơn là được." Văn Kiều một mặt hào phóng nói, ném một viên Không Minh thạch, hai mắt nhìn chằm chằm hắn: "Nếu như ngươi dám lấy oán trả ơn, ngươi sẽ như viên Không Minh thạch này.."

Không Minh thạch từ giữa không trung rơi xuống bị một bàn tay tiếp được, sau đó bị nghiền tan thành bụi phấn.

Bùi Tê Vũ: "..."

Túc Mạch Lan liếc nhìn Bùi Tê Vũ bị uy hiếp, làm như không thấy được.

Túc Tinh ghé trên bờ vai Văn Kiều, nhếch miệng cười lên, nhìn thấy ma chủng ăn quả đắng, nó liền vui vẻ, nói với Túc Mạch Lan: "Lan Lan, hắn thiếu ngươi một lần ân cứu mạng, nếu sau này hắn không tốt với ngươi, ngươi liền nguyền rủa hắn."
Túc Mạch Lan gượng cười, nguyền rủa cái gì, không cần đi.

Bùi Tê Vũ cảm thấy Văn Kiều và Túc Tinh một người một khí này tựa như hai đứa bé không rành thế sự, làm việc đơn giản lại trực tiếp, còn mang một ít ngây thơ, nhưng ai bảo phía sau bọn họ có một Ninh Ngộ Châu, hắn coi như bị tức chết, cũng chỉ có thể chịu đựng.

** *

Phi thuyền một đường tiến lên, một đường gϊếŧ qua, rốt cuộc đi tới trấn Hoàn Cốt.

Bọn họ nhảy xuống khỏi phi thuyền khi còn cách trấn Hoàn Cốt một đoạn lộ trình.

Trấn Hoàn Cốt nằm trên một bãi tha ma.

Trên bãi tha ma đều là thi cốt, có còn bảo trì hoàn hảo, có chỉ còn lại mấy cục xương, hoặc là nửa xương sọ, càng nhiều hơn chính là biến thành một đống xương vụn bột xương loại hình. Trong đống xương vụn kia, còn có mấy bộ xương còn dính máu thịt, thỉnh thoảng có yêu cầm ăn thịt thối rữa từ trên trời bay xuống, ngậm thịt thối dính trên thi cốt cắn nuốt, phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Lại nhìn về phía trước, là một trấn nhỏ dựng lên từ xương cốt.

Lối vào trấn nhỏ, đường đi, phòng ốc.. Phóng tầm mắt nhìn tới, đều là xương cốt lít nha lít nhít, từ trước tới giờ Văn Kiều chưa từng thấy nhiều xương cốt như vậy, hơn nữa nhìn hình dạng những xương cốt kia, rõ ràng chính là xương người.

Đây là một trấn nhỏ dựng thành từ xương người.

Bốn người khoác một bộ đấu bồng đen, kéo mũ trùm, che kỹ dung mạo và thân hình của mình, chậm rãi đi tới bãi tha ma, chân giẫm lên các loại xương vụn bị nghiền nát, phát ra tiếng sàn sạt.

Có không ít người ăn mặc giống như bọn họ, bọn hắn im lặng không nói lời nào bước qua bãi tha ma, đi tới lối vào trấn.

Trước trấn Hoàn Cốt có người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ trông coi, những người tu luyện này mặc quần áo giống như dệt từ xương cốt, buộc thật chặt ở trên người, giống như bị xương cốt nhỏ vụn bọc lấy, bộ dáng đặc biệt khiếp người.
Mỗi người tu luyện tiến vào trấn, đều sẽ lấy ra một bộ hài cốt giao cho những người mang mặt nạ ác quỷ kia, sau khi bọn họ xác nhận, mới có thể tiến trấn.

Bốn người Văn Kiều đi đến trước đầu trấn.

"Mỗi người một bộ xương người." Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Bốn người mau chóng lấy xương người đã sớm chuẩn bị ra, giao cho những người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ kia.

Người tu luyện mang mặt nạ ác quỷ kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề, liền để bọn họ tiến vào trấn.

Lúc tiến vào trấn, Văn Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời của trấn nhỏ.

Bầu trời trấn Hoàn Cốt là một màu u ám, kiềm nén vẻ âm trầm, một cơn gió âm lãnh thổi qua, một loại khí tức cực kỳ không lành bao phủ trấn nhỏ.

[A Xúc? ]

Ninh Ngộ Châu truyền âm vang lên, Văn Kiều vội vàng theo sát, không có nhìn nữa.
Trấn Hoàn Cốt mặc dù là một nơi cho người ta cảm giác chẳng lành, nhưng trong trấn lại hết sức náo nhiệt.

Trên đường cái, trong tửu lâu, bên trong tiệm trà, khắp nơi có thể nhìn thấy người tu luyện ồn ào thảo luận, thậm chí có người tu luyện một lời không hợp, sẽ lập tức đánh nhau.

Mỗi khi có người đánh nhau, người tu luyện bên cạnh rất có kinh nghiệm đem đồ vật trước mặt dời đi, dọn cho bọn hắn một không gian đánh nhau, sau đó mang vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn bọn họ đánh đến ngươi chết ta sống.

Điểm này hoàn toàn khác biệt những thành tu luyện khác, những thành tu luyện kia đều cấm tư đấu trong thành, nếu thực sự không nín được, liền ra khỏi thành giải quyết.

Lúc bốn người vừa tiến trấn, liền thấy có người đánh nhau bên trong một quán rượu.

Hai đại hán vạm vỡ gần như gϊếŧ đỏ cả mắt, dùng sát chiêu bén nhọn nhất đẩy đối phương vào chỗ chết, trên thân hai người đều bị thương, máu tươi chảy xuống tí tách, thấm vào sàn nhà làm từ xương cốt, chẳng mấy chốc đã biến mất trong đó.
Một màn này phi thường khiếp người, nhưng người xung quanh giống như không nhìn thấy.

Hoặc là bọn họ chú ý tới, ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ một loại tâm tình tiêu cực trong lòng người, hận không thể để bọn hắn đánh cho thảm hại hơn một chút mới tốt, dùng máu tươi của bọn hắn tưới tiêu bạch cốt trên đất.

Tiệm rượu này không chỉ có phòng ở hình thành từ xương cốt, ngay cả những vật dụng khác như cái bàn đều chế tạo từ xương cốt. Bởi vì hai người tu luyện kia đánh nhau, bàn xương ghế xương xung quanh đều có hư hại ở mức độ khác biệt, thậm chí có vài chiếc ghế xương biến thành một đống xương vỡ.

Theo trận đấu giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, máu chảy ra càng nhiều, một cỗ khí tức tiêu cực từ bên trong quán rượu lan tràn ra.

Sắc mặt Văn Kiều hơi trắng bệch, loại khí tức tiêu cực này khiến nàng cảm thấy không thích.
Lúc này, một bàn tay trượt vào áo choàng, giữ chặt tay nàng, một giọng nói truyền đến: [A Xúc, nhịn thêm một chút.]

Văn Kiều nhìn thoáng qua người nắm lấy tay nàng, nhịn xuống loại cảm giác không thoải mái kia, tiếp tục xem tình huống bên trong quán rượu.

Ngay khi hai đại hán vạm vỡ kia sắp biến thành huyết nhân, lưỡng bại câu thương, đột nhiên một đạo lực lượng vô hình đem bọn hắn từ quán rượu bắn ra ngoài, nện thật mạnh trên đường phố ở bên ngoài quán rượu, ầm ầm hai tiếng, máu bắn tung tóe.

Hai đại hán còn thừa lại một hơi.

Lúc này, một cái bóng màu xám lướt qua, nhanh chuẩn hung ác đánh về phía hai đại hán, vị trí trái tim hai đại hán trong nháy mắt xuất hiện một lỗ máu, lập tức sinh cơ toàn tuyệt, biến thành hai bộ thi thể.

Người gϊếŧ chết bọn hắn chính là một lão đầu thấp bé mặc áo bào màu xám.
Chỉ thấy hai tay lão đầu thấp bé đều cầm lấy một trái tim tươi sống, trái tim kia đẫm máu, giống như còn đập. Ông ta đem trái tim đặt bên miệng, bờ môi màu đen lập tức dính một lớp máu, con mắt đục ngầu lướt qua người xung quanh, cười hắc hắc, tiếng cười âm lãnh như ác quỷ.

Những người xung quanh đang quan sát nghe được tiếng cười của ông ta, sắc mặt biến hóa, vội vàng trốn đến rất xa.

Lão đầu thấp bé cầm hai trái tim cười hắc hắc rời đi.

Sau khi ông ta rời đi không lâu, có hai người mang mặt nạ quỷ tới, kéo hai bộ thi thể kia đi, ném trên bãi tha ma bên ngoài trấn.

Huyết nhục tươi mới hấp dẫn yêu thú ăn xác gần đó, chúng nhanh chóng chia ăn huyết nhục trên thi thể không còn một mảnh, lưu lại máu thịt nhỏ vụn, yêu cầm ăn thịt thối rữa từ đằng xa bay tới, phát ra tiếng kêu khàn khàn..
Thấy cảnh này, Văn Kiều bọn họ rốt cuộc hiểu rõ, những thi thể mới mẻ trên bãi tha ma kia đến từ đâu.

Bốn người đứng ở đó, có thể nghe được tiếng thảo luận của đám người.

"Người vừa rồi là Âm Quỷ lão đầu sao?"

"Đúng thế, Âm Quỷ lão đầu thích nhất trái tim tươi mới trong thân thể, những người kia vốn dĩ không cần chết, nhưng mỗi lần Âm Quỷ lão đầu đều thừa dịp bọn họ lưỡng bại câu thương, bất ngờ ra tay đào đi trái tim."

"Âm Quỷ lão đầu xuất quỷ nhập thần, là đáng sợ nhất, muốn đánh nhau cũng đừng chọn ở đây."

"Đúng vậy, ngộ nhỡ lại gặp được Âm Quỷ lão đầu, mệnh cứ ném đi như vậy."

"Ha ha, ngươi cho là bọn họ muốn đánh sao? Đoán chừng là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đánh đến đỏ ngầu cả mắt, chỉ sợ khi đó bọn họ đã không còn lý trí."
"Những người tuổi trẻ này, vẫn là ít lịch chuyện, mất mạng cũng là bình thường."

"A, không có chút bản lãnh cũng dám đến trấn Hoàn Cốt, cho rằng nơi này dễ chơi phải không?"

Những tiếng thảo luận này cũng không có tận lực đè thấp, cũng làm cho người xung quanh nghe được rõ ràng.

Bọn họ một lần nữa trở lại quán rượu, quán rượu lần nữa khôi phục náo nhiệt, giống như vừa rồi chỉ là một việc nhỏ, thậm chí bàn xương ghế xương bị phá hư bên trong quán rượu cũng đã khôi phục như lúc ban đầu.

Bốn người đứng trước quán rượu cách đó không xa, tiểu nhị bên trong quán rượu ân cần chào hỏi: "Mấy vị khách quan, có muốn vào trong quán uống chén rượu?"

Bốn người không có trả lời, quay người rời đi.

Tiểu nhị kia cũng không để ý, tiếp tục chào hỏi người tu luyện đi ngang qua.
"Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi." Ninh Ngộ Châu khẽ nói.

Bùi Tê Vũ nói: "Đi nhà trọ của Hoa Đại nương, đầu hẻm thứ ba."

Chờ bọn họ đi vào đầu hẻm thứ ba của trấn Hoàn Cốt, liếc nhìn liền thấy nhà trọ treo đèn lồng đỏ của Hoa Đại nương, trên bảng hiệu nhà trọ là ba chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo: Nhà trọ Hoa Đại Nương.

Thật sự là đơn giản thô bạo.

Nhà trọ Hoa Đại nương cũng là một tòa nhà bằng xương cốt, xà ngang trên cửa làm từ xương cốt dán lại với nhau, thoáng nhìn cũng làm cho người ta có một loại ảo giác giống như không vững chắc, sẽ sụp xuống.

"Ôi, mấy vị muốn ở trọ?"

Một giọng nói thô kệch vang lên, bốn người ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ nhân vạm vỡ vô cùng mập mạp tựa trước quầy.

Nữ nhân béo đến ngũ quan đều nhìn không rõ lắm, đôi mắt chỉ còn lại một cái khe hẹp, thân thể nở nang gấp mấy lần người bình thường, trên thân mặc một bộ áo hoa, siết ra một vòng lại một vòng thịt mỡ.
Văn Kiều và Túc Mạch Lan trông thấy sửng sốt một chút.

Bọn họ chưa từng thấy người mập mạp như thế, người tu luyện lấy linh khí tôi thể, thân thể cân xứng, căn bản không lo lắng sẽ biến thành mập mạp. Tại giới tu luyện mập mạp là không tồn tại, trừ phi là những người có sở thích đặc biệt, tận lực nghĩ bảo trì dáng vẻ cồng kềnh.

Cho dù có sở thích đặc biệt, nhưng nữ nhân này cũng quá béo rồi.

Nữ nhân mập mạp giống như quả cầu quay lại đây, giọng nói thô kệch: "Hôm nay mấy vị mới đến trấn Hoàn Cốt? Muốn ở bao lâu?"

Ninh Ngộ Châu kéo mũ trùm của áo choàng xuống, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ cao quý.

Sau đó hắn lại kéo mũ trùm của Văn Kiều xuống, mới nói với Hoa Đại nương kia: "Hai gian phòng thượng hạng, trước thuê ba tháng."

Bùi Tê Vũ cũng kéo mũ trùm xuống, thuận tay giúp Túc Mạch Lan kéo xuống.
Bốn người đều là tuấn nam mỹ nữ, sau khi kéo mũ trùm xuống, căn phòng vốn dĩ hơi âm trầm trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn.