Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 280: Quả nhiên là cẩu nam nữ!



Edit: Jess93

Túc Mạch Lan chạy quá nhanh, giống như chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi.

Văn Kiều nhìn thoáng qua, vẫn là đâu vào đấy dựng lều vải xong, sau đó mới nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta đi qua nhìn một chút."

Ninh Ngộ Châu nhấc Văn Cổn Cổn ngồi xổm ở bên cạnh gặm linh quả lên: "Mang theo Văn Cổn Cổn đi."

Văn Cổn Cổn bị nhấc lên dán trên tay Ninh Ngộ Châu, kêu ừm ừm ừm, biểu thị nó hoàn toàn nghe theo Ninh ca ca chỉ huy, bảo nó đi hướng đông tuyệt đối sẽ không đi hướng tây.

"Không cần, Văn Cổn Cổn lưu lại cùng chàng." Văn Kiều không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Ngộ nhỡ lại có Hắc Phệ bọ cạp chạy đến, vỏ trứng đất của Văn Cổn Cổn dùng tốt biết bao, đây chính là thành lũy ngay cả gai của Phệ Huyết Yêu đằng cũng không có cách nào hoàn toàn đâm sập, dùng để phòng ngự không còn gì tốt hơn. Phu quân nhà nàng là một người yếu ớt, Văn Cổn Cổn bảo hộ hắn vừa vặn.
Không đợi Ninh Ngộ Châu lại nói cái gì, Văn Kiều đã cầm roi dài lên chạy xa.

Văn Kiều lần theo khí tức Túc Mạch Lan lưu lại mà đi.

Đợi đến khi nàng tìm tới Túc Mạch Lan, phát hiện Túc Mạch Lan đang che chở một cẩu nam nhân bị thương rất nặng, cùng một đám cẩu nam nhân chiến đấu. Bạo Linh kiếm pháp của nàng cuồng bạo một cách dị thường, trái ngược hẳn với bộ dáng nhu nhược vô tội kia của nàng.

Trên mặt đất cũng nằm không ít người, đều là bị Bạo Linh kiếm pháp gây thương tích.

Văn Kiều nhìn thoáng qua liền nhận ra cẩu nam nhân được Túc Mạch Lan che chở là Bùi Tê Vũ của Ma Thiên môn, mà những người đang chiến đấu với Túc Mạch Lan cũng là ma tu.

Làm đối thủ của Túc Mạch Lan, tâm tình đám ma tu bị Bạo Linh kiếm pháp đè lên đánh phi thường không tươi đẹp, cơn thịnh nộ liên tục xuất hiện, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tế ra Chiêu Hồn Phiên của Ma Môn.
Lúc Văn Kiều cảm giác được tia khí tức không rõ kia, gọi ra Liệt Nhật cung, năm ngón tay cầm lấy một chi linh tiễn, linh tiễn bắn nhanh mà đi.

Vụt một tiếng, linh tiễn ghim trúng Chiêu Hồn Phiên, Chiêu Hồn Phiên bị nhật chi lực mà Liệt Nhật cung mang đến thiêu đốt ra một cái lỗ nhỏ, hủy hoại một lá cờ chiêu hồn thượng hạng.

"Ai?" Ma tu vô cùng giận dữ.

Sau khi Văn Kiều giải quyết Chiêu Hồn Phiên còn chưa có tế ra đã chết yểu kia, sau đó xách roi liền gϊếŧ qua đó.

Nhìn thấy Văn Kiều xuất hiện, trên mặt Túc Mạch Lan lộ ra vẻ mừng rỡ, nàng tiếp tục gặm một viên Bổ Linh đan, linh lực tăng mạnh, Bạo Linh kiếm pháp đánh ra lần nữa.

Khi hai nữ tu có sức chiến đấu vô cùng bạo lực liên thủ, đám ma tu kia chẳng mấy chốc đã bị gϊếŧ đến không còn mảnh giáp.

Xác nhận những ma tu này hoàn toàn không có sinh cơ, Văn Kiều đem roi dài màu thạch kim quấn về bên hông, nhìn chằm chằm Bùi Tê Vũ lâm vào hôn mê trên mặt đất.
Tình huống của vị thiên tài Ma Môn này vô cùng không tốt, y phục trên người hắn ướt đẫm máu, áo đen nhuộm đầy máu, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, khí tức vô cùng yếu ớt, có thể thấy được bị thương cực kì nghiêm trọng, có khả năng đã ảnh hưởng căn cơ. Mặc dù hôn mê, nhưng lông mày lại nhíu thật chặt, cho người ta một loại ấn tượng đầy cảnh giác, lông mày đen như mực kia khiến cho khuôn mặt vốn đã trắng bệch lại u ám kia càng thêm trắng hơn, trong lúc vô hình thêm mấy phần mỹ cảm yếu ớt.

Bùi Tê Vũ hôn mê trông suy nhược hơn lúc thanh tỉnh, thiếu đi mấy phần vênh váo hung hăng.

Túc Mạch Lan cũng thu hồi kiếm, thấy nàng nhìn chằm chằm Bùi Tê Vũ từ trên xuống dưới, không khỏi có chút xấu hổ.

Thấy những ma tu kia đều chết hết, Bùi Tê Vũ lại lâm vào trong hôn mê, Túc Tinh ẩn thân lần nữa hiển lộ ra thân hình. Nó ghé trên bờ vai Văn Kiều, cùng nàng dò xét Bùi Tê Vũ, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu.
Sau khi Văn Kiều vây xem xong thiên tài Ma Môn ở khoảng cách gần, nói với Túc Mạch Lan: "Trời sắp tối rồi, chúng ta về trước đi, kẻo cho Ninh ca ca lo lắng."

Túc Mạch Lan ừm một tiếng, chần chờ nhìn Bùi Tê Vũ trên mặt đất, nếu bỏ mặc hắn ở đây, không đợi hắn tỉnh lại, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ bị Hắc Phệ bọ cạp trong sa mạc xem như đồ ăn mà ăn hết.

"Không mang về sao?" Văn Kiều nghi hoặc mà nhìn nàng: "Chiến lợi phẩm của ngươi, chính ngươi phụ trách."

Túc Mạch Lan: "..."

Cuối cùng Túc Mạch Lan yên lặng nâng "Chiến lợi phẩm" của nàng lên, đi theo Văn Kiều trở lại chỗ hạ trại.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, nhiệt độ không khí trong sa mạc nhanh chóng hạ xuống, mặt đất lấy một loại tốc độ cực nhanh kết băng, trong sa mạc tối tăm, có thể nhìn thấy một ngọn lửa sáng ngời, giống như ngọn đèn sáng trong bóng tối.
Ninh Ngộ Châu và Văn Cổn Cổn ngồi ở bên cạnh đống lửa, trên đống lửa có một cái nồi, trong nồi nấu canh linh quả, nước canh trong vắt sôi ùng ục ùng ục, linh quả và nấm lăn lộn ở trong canh, đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

"Trở về rồi."

Ninh Ngộ Châu nhìn các nàng, mỉm cười nói, ánh mắt ngừng tạm trên người mà Túc Mạch Lan đang khiêng.

Văn Kiều ừm một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, nói ra: "Phu quân, đây là thiên tài Ma môn, là chiến lợi phẩm của Túc cô nương."

Túc Mạch Lan: "..."

Có thể đừng nhắc tới chiến lợi phẩm hay không?

Túc Mạch Lan thả người nàng khiêng đến một bên, động tác không tính thô lỗ, nhưng cũng không dịu dàng. Sau đó nàng cũng ngồi xuống trước đống lửa, liếc nhìn Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, có chút khó mà mở miệng.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu đã múc canh linh quả cho Văn Kiều, lại múc một bát cho Văn Cổn Cổn đang bám lấy đùi hắn, đặt trước mặt nó để nó tự uống, cuối cùng mới múc một bát cho mình, chậm rãi uống.
Túc Mạch Lan biết Ninh Ngộ Châu sẽ không tự mình múc cho nàng, nàng xắn tay áo lên, động thủ múc cho mình và thêm một bát nữa cho Túc Tinh.

Trời đông giá rét, một bát canh linh quả nóng hổi vào trong bụng, toàn thân ấm áp, dễ chịu không thể tả.

Túc Tinh uống sạch một bát canh linh quả trong vài hơi, uống xong vẫn chưa thỏa mãn nói: "Canh Ninh ca ca làm có rất nhiều linh khí, làm tốt hơn cả đệ tử Túc Tinh cốc."

"Đây là đương nhiên." Văn Kiều đắc ý nói: "Linh quả dùng nấu canh thế nhưng là ta và phu quân hái tại phù đảo trong sa mạc, bên trong linh khí dồi dào, không phải là thứ mà linh quả bên ngoài có thể so sánh."

"Thật tốt, chúng ta có nên đi hái chút linh quả rồi lại đi không?" Túc Tinh chờ đợi hỏi.

Văn Kiều cắn đũa, nhìn Ninh Ngộ Châu, cách thời gian gió đen nổi lên còn có hai tháng, thời gian ngược lại là đủ, không cần phải gấp gáp rời đi. Nhưng phù đảo xuất hiện là ngẫu nhiên, muốn gặp được phù đảo cũng không dễ dàng.
"Đừng cắn đũa." Ninh Ngộ Châu nói, thấy nàng khẩn trương thả chiếc đũa cắn xuống, mới nói với Túc Tinh: "Nếu như gặp được phù đảo thì đi vào, không gặp được coi như xong."

Túc Tinh hết sức vui mừng gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Một nồi canh chẳng mấy chốc đã thấy đáy, hơn nữa phần lớn đều đo Túc Tinh giải quyết.

Nó cần lượng lớn đồ vật có linh lực bổ sung mới có thể duy trì tỉnh táo, cho nên là ai đến cũng không có cự tuyệt, ăn, uống, dùng đều có thể nuốt mất, cho thấy năng lực tiêu hóa cực mạnh của khí linh.

Sau khi uống canh xong, Túc Tinh vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm bát, ánh mắt rơi xuống trên thân thiên tài Ma Môn vẫn hôn mê bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Lan Lan, vì sao ngươi muốn cứu hắn?"

Túc Mạch Lan đối mặt với đôi mắt sạch sẽ trong sáng của hắn, không có cách nào nói dối, không thể làm gì khác hơn nói: "Trước kia hắn đã cứu ta."
"Ai?" Túc Tinh đặc biệt kinh ngạc: "Hắn không phải người Ma Thiên môn sao? Ma tu sẽ tốt bụng như vậy cứu ngươi?"

Túc Mạch Lan không biết nói thế nào, chỉ có thể nói: "Hắn không giống những ma tu kia.."

"Quả thực không giống." Túc Tinh đồng ý nói: "Trước đó hắn bị ma tu truy sát cơ mà, đám ma tu kia ra tay thật là nặng, thế mà làm hắn bị thương thành như vậy, thật đáng thương."

Túc Mạch Lan: "..."

Cho dù là người tu luyện chính đạo, cũng sẽ tự gϊếŧ lẫn nhau, giống như không có vấn đề gì?

Túc Mạch Lan biết Túc Tinh bởi vì ký ức không được đầy đủ cho nên tính cách có mấy phần ngây thơ đơn thuần, sơ ý một chút sẽ sẽ bị người dỗ đi, không thể không dạy bảo cho tốt. Làm người thủ hộ, Túc Mạch Lan cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ tốt Túc Tinh, cũng dạy bảo nó cách đối nhân xử thế chính xác, để tránh tương lai bị người lừa gạt đi.
Lúc này, lại nghe thấy Ninh Ngộ Châu nói: "Ngươi không cứu hắn sao? Nếu tiếp tục mặc kệ hắn, đoán chừng chẳng mấy chốc hắn sẽ mất mạng."

Túc Mạch Lan nghe được trong lòng khẽ run, có chút hoảng sợ nói: "Thật sự sẽ chết?"

Ninh Ngộ Châu cười như không cười nhìn nàng.

Văn Kiều cũng một mặt chính trực mà nhìn nàng, lặng lẽ nghĩ: Quả nhiên là cẩu nam nữ sao?

Túc Mạch Lan lập tức lúng túng, muốn giải thích gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải, nhắm mắt nói: "Các ngươi yên tâm, chờ hắn tỉnh lại, ta sẽ bảo hắn rời đi."

Chuyện trong sa mạc Hắc Phong có Truyền Tống trận có thể đi đại lục khác, tự nhiên không thể để cho người bên cạnh biết, cho dù là Bùi Tê Vũ, Túc Mạch Lan cũng không có ý định nói cho hắn biết.

Nào biết Ninh Ngộ Châu lại nói: "Để hắn lưu lại cũng được."
Túc Mạch Lan một mặt mờ mịt, bọn họ không phải muốn đi đại lục khác sao? Lưu lại hắn làm gì?

Chẳng lẽ Ninh công tử cảm thấy hắn bị thương thành như vậy, không tiện đuổi hắn đi sao?

Chỉ có thể nói, hình tượng người tốt của Ninh Ngộ Châu đã xâm nhập sâu vào lòng người, Túc Mạch Lan và Túc Tinh cặp đôi người thủ hộ và khí linh này, đã thâm căn cố đế cho rằng, Ninh ca ca là người tốt, mọi chuyện hắn làm đều xuất phát từ lòng tốt.

Ninh Ngộ Châu không có giải thích nhiều, tự mình đứng dậy, kiểm tra thương thế cho Bùi Tê Vũ trên đất.

Kiểm tra xong, hắn lại lấy ra mấy viên linh đan, nhét vào trong miệng Bùi Tê Vũ.

Làm xong những chuyện này, Ninh Ngộ Châu nói với Túc Mạch Lan: "Ngươi thay y phục khác cho hắn đi, đêm nay để hắn nghỉ ngơi tại lều vải của ngươi, đoán chừng buổi trưa ngày mai có thể sẽ tỉnh."
Túc Mạch Lan: "..."

Đêm dần khuya, nhiệt độ không khí trong sa mạc cũng càng ngày càng lạnh, Ninh Ngộ Châu mang theo Văn Kiều tiến vào lều vải nghỉ ngơi.

Văn Cổn Cổn há miệng nuốt hết canh linh quả còn lại, bò vào theo, trong giây lát trong lều vải kia đã không có âm thanh khác, giống như người trong lều vải đã ngủ.

Túc Mạch Lan nhìn Bùi Tê Vũ trên mặt đất, đành phải nhận mệnh nâng người lên, gánh vào trong lều vải.

**

Hôm sau, lúc mặt trời mọc, nhiệt độ không khí trong sa mạc nhanh chóng tăng vọt.

Bọn họ nhổ trại rời đi, tiếp tục đi về hướng Truyền Tống trận.

Túc Tinh vẫn ghé trên bờ vai Văn Kiều, đầu xoay chuyển nhìn bốn phía, qua một buổi sáng, cũng không có phát hiện tung tích phù đảo, vô cùng thất vọng.

Văn Kiều an ủi nó: "Phù đảo khó gặp, lần trước chúng ta tới sa mạc Hắc Phong cũng chỉ mới gặp được mười tòa phù đảo."
Gì mà "Mới gặp được mười tòa phù đảo," để những người tu luyện hàng năm đều tiến vào sa mạc Hắc Phong, lại không có cách nào gặp được một tòa phù đảo làm sao chịu nổi?

Túc Mạch Lan khiêng người, mặt không thay đổi nghĩ đến.

Đột nhiên, nàng cảm giác được động tĩnh trên bả vai, nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc đối mặt với một khuôn mặt vừa mở mắt, Túc Mạch Lan vô thức ném người đang khiêng xuống dưới.

Phịch một tiếng, cát vàng lóe sáng, cũng làm cho Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ở phía trước vô thức dừng lại, sau đó nhìn thấy Túc Mạch Lan đứng trên phi kiếm, một mặt xấu hổ, còn có Bùi Tê Vũ ngã trong cát vàng, sắc mặt u ám.

Túc Mạch Lan xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nàng vội nhảy xuống phi kiếm, nâng Bùi Tê Vũ lên, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Bùi Tê Vũ không nói gì, ánh mắt của hắn lướt qua mặt Túc Mạch Lan, sau đó chuyển qua trên thân Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, ánh mắt u ám, khí tức lưu động, hiển nhiên tâm tình cực kì không tốt.

Túc Mạch Lan cho là hắn thức giận vì chuyện vừa rồi mình vứt hắn xuống phi kiếm, vội vàng nói: "Lúc trước ngươi bị ma tu truy sát, là chúng ta cứu được ngươi. Ngươi bị thương rất nghiêm trọng, may mắn có linh đan của Ninh công tử."

Ánh mắt âm trầm của Bùi Tê Vũ một lần nữa trở lại trên mặt nàng.

Túc Mạch Lan cười đến nỗi mặt sắp đông cứng lại, hai mắt ngấn nước nhìn hắn.

Cuối cùng, Bùi Tê Vũ hướng về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nói: "Đa tạ hai vị cứu giúp."

Túc Mạch Lan nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Thương thế của ngươi còn rất nặng, đi theo chúng ta trước đi."

Bùi Tê Vũ có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt của nàng.
Chờ bọn họ xuất phát lần nữa, Túc Mạch Lan nắm lấy tay Bùi Tê Vũ, dẫn hắn cùng nhau nhảy lên phi kiếm, tiếp tục tiến lên trên sa mạc.

Vốn dĩ nàng có chút bận tâm Bùi Tê Vũ không chịu phối hợp, nào biết hắn cũng không có phản ứng, nàng để hắn làm cái gì, hắn liền ngoan ngoãn làm theo, không có một chút phản kháng.

Túc Mạch Lan thở phào nhẹ nhõm, nàng đối với Bùi Tê Vũ người này có chút sợ hãi, người này sức quan sát rất mạnh, vả lại cực kì thông minh, trong lòng nàng biết mình chơi không lại loại người này, vẫn nên rời xa tốt hơn.

Sắc trời tối xuống, bọn họ lại chọn một cồn cát cản gió hạ trại.

Làm một kẻ bị thương nặng, toàn bộ hành trình Bùi Tê Vũ đều ngồi ở một bên, nhìn Túc Mạch Lan vội trên vội dưới, nàng giống con ong mật nhỏ cần cù, trên mặt lại là thần thái dĩ vãng chưa từng có.
Dựng lều vải xong, canh linh quả cũng nấu tốt.

Túc Mạch Lan bưng một bát qua đưa cho hắn, nói ra: "Uống bát canh linh quả, có ích đối với thương thế của ngươi."

Bùi Tê Vũ ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng không có vội vã uống, ánh mắt rơi vào mặt nàng.

Túc Mạch Lan kiềm nén xúc động sờ mặt, không hiểu hỏi hắn: "Sao thế? Chẳng lẽ trên mặt ta có gì ư?"

"Không phải." Bùi Tê Vũ nói, giọng nói của hắn cũng lộ ra mấy phần âm trầm: "Khi nào thì ngươi mới biến trở về khuôn mặt ban đầu? Gương mặt kia vẫn tương đối thuận mắt."

Túc Mạch Lan: "..."

Văn Kiều nghe thấy lời này của của hai người, nhịn không được nhìn nhìn Túc Mạch Lan, rõ ràng bộ dáng hiện giờ của nàng thuận mắt hơn khuôn mặt vô tội yếu đuối kia, tại sao Bùi Tê Vũ lại nói bộ dáng lúc trước thuận mắt? Chẳng lẽ hắn thích kiểu đó?
Hiện tại bọn họ vẫn là bộ dáng ngụy trang, tính toán đợi đến Truyền Tống trận lại khôi phục bộ dáng lúc trước.

Bùi Tê Vũ cũng khiến bọn họ rõ ràng, hắn đã sớm nhìn thấu thân phận của bọn họ, Hóa Hình đan căn bản không có tác dụng gì.

Túc Mạch Lan lúng túng nhìn hắn, cuối cùng quyết định làm như không nghe thấy.

Như thế lúng ta lúng túng qua một đêm, hôm sau bọn họ tiếp tục lên đường.

Bùi Tê Vũ là một người có cảm giác tồn tại cực mạnh, nhưng nếu cần thiết, hắn lại có thể biến thành một người có cảm giác tồn tại cực yếu.

Hắn theo đám bọn họ đi về phía chỗ sâu trong sa mạc, cũng không hỏi thăm bọn họ muốn đi đâu, vì sao loại thời điểm này còn tiếp tục thâm nhập sâu vào trong sa mạc Hắc Phong, không có chút thắc mắc nào, tựa như một cái bóng, như ảnh tùy hình đi theo đám bọn họ.
Ngược lại là Túc Mạch Lan, có chút không yên lòng.

Nàng không rõ Ninh Ngộ Châu muốn làm gì, vì sao muốn mang theo Bùi Tê Vũ. Túc Tinh đã âm thầm phàn nàn với nàng, bởi vì Bùi Tê Vũ ở đây, nó cũng không dám tùy tiện xuất hiện, chỉ có thể bảo trì trạng thái ẩn thân, ngay cả Ninh ca ca làm canh linh quả cũng chỉ có thể trốn đi uống, vô cùng uất ức.

Nhìn thấy khoảng cách đến Truyền Tống trận càng ngày càng gần, Túc Mạch Lan cũng bắt đầu lo lắng.

Đêm hôm đó, lúc bọn họ hạ trại nghỉ ngơi, Bùi Tê Vũ đi theo đám bọn họ ngồi ở trước đống lửa.

Nồi canh linh quả gác ở trên lửa sôi ùng ục ùng ục, thế giới an tĩnh giống như chỉ có âm thanh này.

Đột nhiên, Túc Mạch Lan hỏi: "Bùi công tử, tại sao ngươi lại bị ma tu truy sát?"

Bùi Tê Vũ lười biếng ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, dưới sự tô điểm của ánh lửa màu cam, sắc mặt trắng bệch kia tăng thêm chút màu sắc ấm áp, giá trị nhan sắc trong nháy mắt được kéo lên một đoạn, lộ ra một loại tuấn mỹ để cho người ta kinh diễm.
Hắn hời hợt nói: "Ta trộm chí bảo của Ma Thiên môn, gϊếŧ tiểu đồ đệ môn chủ yêu thích nhất, môn chủ giận dữ, nên phái người đến truy sát ta tên phản đồ này?"

Túc Mạch Lan một lời khó nói hết mà nhìn hắn.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, người thông minh giống như Bùi Tê Vũ, vậy mà lại làm ra loại chuyện này, thậm chí còn để người phát hiện. Dựa theo tác phong của hắn, không phải hẳn là lặng yên không một tiếng động lấy tới tay, sau đó lại lặng lẽ xử lý người, hai tay sạch sẽ đợi bên cạnh môn chủ Ma Thiên môn, an tĩnh nhìn đám người kia bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay sao?

Lúc này, Ninh Ngộ Châu hỏi: "Ngươi trộm chí bảo gì của Ma Thiên môn?"

Bùi Tê Vũ liếc hắn một cái, mặc dù vẫn là bộ dáng lười biếng kia, nhưng Túc Mạch Lan cách hắn gần nhất vẫn nhạy bén phát hiện thân thể của hắn căng cứng.
Túc Mạch Lan sửng sốt một chút, rõ ràng Ninh công tử là người rất tốt, tại sao Bùi Tê Vũ lại kiêng kỵ hắn như vậy?

"Cũng không có gì, chẳng qua là một đồ chơi nhỏ, bởi vì là truyền thừa thượng cổ, cho nên bị Ma Thiên môn phụng làm chí bảo." Bùi Tê Vũ vẫn hời hợt nói, hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều.

Nhưng mà Ninh Ngộ Châu đột nhiên biến thành một người không có ánh mắt, hắn cười khẽ, cũng hời hợt nói: "Hóa ra trong mắt ma tu các ngươi, Chưởng Thiên kính lại là đồ chơi nhỏ?"

Chưởng Thiên kính?

Túc Mạch Lan và Văn Kiều nhìn về phía Ninh Ngộ Châu.

Bùi Tê Vũ biến sắc, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng nhã nhặn kia, hắn đã khôi phục dung mạo như cũ, bộ dáng nhã nhặn tự phụ kia, ở trong mắt Bùi Tê Vũ, giống như khoác lớp da nhã nhặn bại hoại, khiến hắn vô cùng kiêng kỵ.
"Ngươi làm thế nào biết Chưởng Thiên kính?" Bùi Tê Vũ lạnh giọng hỏi, nếu đối phương đã nhìn ra, hắn tự nhiên cũng không cần che giấu nữa.

Ninh Ngộ Châu khẽ cười một tiếng: "Chưởng thiên kính là vật của ma tộc, rất dễ phân biệt, sao ta có thể không biết?"

Lời này có vài phần mâu thuẫn, là bởi vì "Vật của ma tộc" mới biết được, hay là bởi vì "Nó dễ phân biệt" hắn mới biết được?

Văn Kiều và Túc Mạch Lan đều không có tâm tư mẫn cảm như vậy, không thể hiểu rõ lời này, nhưng Bùi Tê Vũ lại nghe ra mùi vị khác, trái tim của hắn khẽ run, càng cảnh giác hơn.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bùi Tê Vũ lạnh giọng hỏi.

Ninh Ngộ Châu nói: "Ta là ai không có quan hệ gì với ngươi, chẳng qua ta ngược lại là tò mò, vì sao ngươi thân là ma chủng, vậy mà lại xuất hiện tại đại lục của nhân tu?"