Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 279: Chuẩn bị rời đi



Edit: Jess93

"Phong ấn hữu dụng không?"

Đệ tử Chân Vũ phái hai mặt nhìn nhau, chần chờ nói: "Có tứ đại gia tộc ra tay, còn có Thương Dương Ma Tôn tinh thông trận pháp, chắc là hữu dụng."

Mặc dù bây giờ danh tiếng tứ đại gia tộc tại Túc Tinh đại lục khác hẳn trước đây, nhưng tứ đại gia tộc còn vốn liếng ở đó, cho dù người tu luyện Túc Tinh đại lục bất mãn với tứ đại gia tộc, cũng không thể làm gì, tạm thời chỉ có thể xem tứ đại gia tộc có thể xử lý nguy cơ trước mắt hay không.

Tiêu Quân Hạo nói: "Tứ đại gia tộc đã bắt đầu chuẩn bị vật cần thiết cho việc phong ấn, vài ngày nữa sẽ phong ấn toàn bộ Túc Tinh cốc. Ở đây hết sức nguy hiểm, nếu chư vị không có việc gì, vẫn đừng tới gần thì hơn."

Ninh Ngộ Châu nói: "Đa tạ Tiêu tiền bối nhắc nhở, chúng ta đã biết."
Tiêu Quân Hạo cũng không hỏi thăm bọn họ tới nơi này làm gì, sau khi Túc Tinh cốc phát sinh dị biến, có rất nhiều người tò mò, đều nhịn không được chạy tới xem xét tình huống Túc Tinh cốc.

Túc Tinh cốc bởi vì sự tham lam của người tu luyện nên mới biến thành nơi tràn đầy ma vật, làm cho người ta cảm khái vạn phần, cũng đối với những người tu luyện bức bách Túc Tinh cốc đến kết cục này chán ghét không thôi. Đáng tiếc tứ đại gia tộc thực lực tuy có suy yếu, nhưng vẫn là tồn tại không phải thế nhân có thể chống đối, có một số việc trong lòng biết rõ là được, vẫn chưa tới thời điểm bới móc.

Từ chỗ đệ tử Chân Vũ phái, bọn họ cũng biết được chuyện phát sinh ở Túc Tinh cốc trong khoảng thời gian này.

Sau khi Túc Tinh cốc phát sinh dị biến, người tu luyện hộ tống tứ đại gia tộc và Thương Dương Ma Tôn cùng đi đến đều chết gần hết, hơn nữa lão tổ hai nhà Tiêu Sài thế mà chết ở trong động ma kia, ba người cảnh giới Nguyên Đế kia mặc dù trốn ra được, nhưng cũng bị thương rất nặng, đoán chừng cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài mới có thể chữa khỏi vết thương.
Trái tim Túc Mạch Lan run lên, ngón tay ẩn ở trong tay áo nhéo lấy lòng bàn tay thật chặt, mới kiềm lại vẻ mặt.

Trong lòng nàng khuây khỏa một trận.

Tứ đại gia tộc và ma tu đều là kẻ thù của nàng, là kẻ cầm đầu diệt Túc Tinh cốc, nàng cực kỳ hận những người này, hận không thể để bọn họ đều chết ở trong động ma mới tốt.

Chẳng qua cho dù bọn họ không chết, với tình hình thương thế của bọn họ, chỉ sợ cũng rất khó khôi phục.

Kế tiếp lại nghe bọn hắn nói, sau khi những người tu luyện kia chết thi thể lại bị ma khí ăn mòn, biến thành cái xác không hồn không phải người cũng chẳng phải ma, bị ma đầu trong động ma lợi dụng công kích người tu luyện.

Trừ những cái xác biết đi đó, còn có ma thú từ trong động ma bò ra, những ma thú này có mạnh có yếu, hung tính lộ ra, tập kích người tu luyện khắp nơi.
Vì phòng ngừa những cái xác không hồn này và ma thú rời đi, tai họa người phàm ở thành trấn gần đó, tứ đại gia tộc và bát đại môn phái chỉ có thể điều động đệ tử tuần tra vây quét bọn nó ở phụ cận, chỉ cần bọn nó đi ra từ Túc Tinh cốc bên kia, sẽ chém gϊếŧ chúng nó.

Chân Vũ phái bên này do Tiêu Quân Hạo dẫn dắt các sư đệ tuần tra ở phụ cận, chỉ cần phát hiện có ma thú hoặc cái xác không hồn xuất hiện, lập tức tới tiêu diệt bọn nó.

Bọn họ nhìn thấy thi thể đám ma thú không biết bị linh khí gì nổ thành một đống máu thịt kia, lập tức biết sức chiến đấu của mấy người kia không tầm thường.

Đệ tử Chân Vũ phái thấy bên này không có chuyện gì liền rời đi, đến chỗ khác xem xét.

Ba người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, Túc Mạch Lan cũng không rời đi, bọn họ tiếp tục tới gần Túc Tinh cốc, cho đến khi hơi thở ma khí đáng sợ kia càng ngày càng mạnh, khó tiếp tục tới gần mới dừng lại.
Ma khí xung quanh trở nên dày đặc, giống như che khuất bầu trời, tầm nhìn cũng trở nên thấp hơn nhiều.

Những nơi nhìn thấy, linh thực khô héo, chỉ còn lại mặt đất trơ trọi, hiển lộ ra cảnh tượng cực kì hoang vu.

Trong lòng Túc Mạch Lan dâng lên mấy phần bi thương, nàng vô cùng quen thuộc nơi này, bị Túc Tinh cốc ảnh hưởng, vốn dĩ vùng này linh khí dồi dào, linh thực sinh trưởng tươi tốt, những nơi nhìn thấy, một mảnh xanh um tươi tốt.

Ba người nhìn về phía Túc Tinh cốc, phát hiện Túc Tinh cốc đã bị ma khí màu đen bao phủ, giống như cái miệng khổng lồ của một con quái vật, thỉnh thoảng truyền ra tiếng gầm thét của ma thú ở bên trong.

Thấy cảnh này, mặc kệ là Túc Mạch Lan hay là Túc Tinh, đều trở nên thương cảm.

"May mắn không có ai ở bên trong Túc Tinh cốc." Túc Mạch Lan thì thào nói.
Ma khí bên trong Túc Tinh cốc mạnh đến nỗi ngay cả ma tu đều không thể thừa nhận, huống chi là người tu luyện. May mắn lúc ấy tất cả mọi người đã rút khỏi Túc Tinh cốc, không có ai hi sinh, nghe nói lúc năm người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế kia đi vào, cũng là cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được, còn chết mất lão tổ cảnh giới Nguyên Đế của hai nhà Tiêu Sài.

Chỉ là mặc dù không có người, nhưng bên trong Túc Tinh cốc còn có rất nhiều Vân Thú.

Văn Kiều nghĩ đến những Vân Thú màu trắng như những đám mây đó, lông mày không khỏi cau lại.

"Không bằng.. Ta qua xem một chút đi." Túc Tinh nhịn không được nói: "Ta là Túc Tinh đồ, đi vào ngược lại là không ngại."

Túc Tinh đồ vốn là Thần khí trấn áp động ma, cho dù tới gần động ma cũng sẽ không có chuyện.

Văn Kiều và Túc Mạch Lan nghe xong, trong lòng biết nó nói đúng, nếu muốn hiểu rõ tình huống bên trong Túc Tinh cốc, còn phải nhờ Túc Tinh đi vào xem xét.
Các nàng dồn dập lôi kéo nó dặn dò, Túc Tinh nhếch miệng cười lên, cả khuôn mặt bánh bao là vẻ vui sướng, nói ra: "Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì đâu~"

Túc Tinh nhanh chóng tiến vào Túc Tinh cốc.

Dưới sự dẫn dắt của Túc Mạch Lan, ba người Văn Kiều trốn đến một sơn cốc ở gần đó chờ Túc Tinh trở về.

Bọn họ đợi một lát, đột nhiên bên trong Túc Tinh cốc truyền đến một tiếng gào cực kì thê lương, tiếng gào kia xen lẫn sự phẫn nộ tột cùng, khuếch tán ra bên ngoài Túc Tinh cốc. Người tu luyện đang chém gϊếŧ ma thú gần Túc Tinh cốc bị tiếng gào này chấn động, dồn dập từ phi kiếm ngã xuống, suýt chút bị đám ma thú kia tùy thời cắn chết.

Ba người Văn Kiều trốn ở trong sơn cốc chờ Túc Tinh cũng bị tiếng thét kia ảnh hưởng, khí huyết cuồn cuộn, thất khiếu chảy máu.
Văn Kiều và Túc Mạch Lan chỉ cảm thấy hai tai ong ong không ngừng, thức hải quay cuồng một trận, cực kì khó chịu, đau đến cắn răng chèo chống.

"Há miệng!"

Giọng nói Ninh Ngộ Châu vang lên, đút một viên linh đan cho Văn Kiều, đồng thời cũng bắn một viên cho Túc Mạch Lan.

Sau khi hai người ăn linh đan, mới cảm thấy tốt hơn một chút, không khỏi nhìn về phương hướng Túc Tinh cốc, vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt đều lộ ra mấy phần sợ hãi.

"Vừa rồi.. đó là tiếng gì?" Túc Mạch Lan lau đi vết máu đọng trên mặt, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.

"Thiên ma trong động ma." Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói, lấy ra khăn tay lau vết máu tràn ra bên tai Văn Kiều.

Văn Kiều nhìn về phía hắn, phát hiện trên mặt hắn sạch sẽ, giống như không hề bị tiếng gào của ma đầu kia ảnh hưởng, ngược lại là nàng và Túc Mạch Lan, bộ dáng thất khiếu chảy máu thật khó coi.
"Tiếng gào của nó nghe có vẻ rất phẫn nộ." Văn Kiều như có điều suy nghĩ nói: "Chẳng lẽ là do Túc Tinh?"

"Đoán chừng là thế."

Ba người nhất thời trầm mặc.

Túc Tinh là khí linh Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, cho dù bản thể của nó bị thương nặng, vẫn có thể khắc chế ma đầu Thiên ma trong động ma, đây là lực lượng Thần khí của nó. Ma đầu cần Thần khí đến trấn áp, vậy nên có bao nhiêu lợi hại? Nếu không có Túc Tinh đồ trấn áp, hủy diệt một cái đại lục cũng không có vấn đề.

Giờ khắc này, bọn họ rốt cuộc có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ý nghĩa tồn tại của Túc Tinh.

Túc Mạch Lan âm thầm nắm chặt tay, ý nghĩ trong lòng càng kiên định hơn.

Mặc dù Ninh Ngộ Châu không có nói rõ, nhưng nàng biết bản thể Túc Tinh bị thương nặng, nó đang dần dần suy yếu, sớm muộn có một ngày, nó sẽ không có cách nào tiếp tục trấn áp động ma, Túc Tinh cũng sẽ vì nó mà tan biến.
Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp chữa trị Túc Tinh đồ, để Túc Tinh không đến mức ngã xuống trong lúc chiến đấu với ma đầu trong động ma kia, càng hi vọng có một ngày, Túc Tinh có thể thoát khỏi việc trấn áp, không còn bị trói buộc, đạt được tự do mà nó muốn, có thể tự do đi đến bất kỳ đại lục nào.

Không chỉ vì Túc Tinh đại lục, mà còn vì Túc gia.

Bọn họ đã chờ hơn nửa ngày, cuối cùng Túc Tinh cũng trở về.

Sau khi Túc Tinh trở về, trên mặt lại có chút vui vẻ.

Chẳng qua ba người Văn Kiều cũng có thể cảm giác được nó suy yếu, bởi vì linh thể của nó lại trong suốt hơn mấy phần, Văn Kiều vội móc linh đan ra kín đáo đưa cho nó, để nó bổ sung một chút lực lượng, tránh khỏi lại rơi vào trạng thái ngủ say.

"Ngươi không sao chứ?" Túc Mạch Lan lo lắng hỏi.

Túc Tinh lại không thèm để ý: "Không có việc gì, vừa rồi ta tiến vào Túc Tinh cốc, đã giao thủ với ma đầu trong động ma, khiến nó trọng thương một lần nữa, đảm bảo trong vòng hai mươi năm nó tuyệt đối không có cách nào ngưng tụ sức mạnh rời khỏi động ma."
Nó muốn cùng Văn Kiều bọn họ rời khỏi Túc Tinh đại lục, vậy sẽ phải đảm bảo ma đầu kia không có cách nào rời khỏi động ma làm xằng làm bậy, nếu không nó đi cũng không an lòng. Cho nên vừa rồi Túc Tinh tình nguyện tiêu hao lực lượng của mình, cũng muốn khiến ma đầu kia trọng thương một lần nữa.

Sau khi Văn Kiều nghe xong, vươn tay cách không sờ sờ đầu của nó.

Sau đó Túc Tinh còn nói: "Hầu hết Túc Tinh cốc đều bị ma khí xâm nhiễm, chỉ có một bộ phận nhỏ có thể giữ lại."

"Bộ phận nhỏ?" Túc Mạch Lan đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lại mừng rỡ: "Là chỗ nào?"

"Một ngọn núi ở chỗ sâu trong Túc Tinh cốc." Túc Tinh nói: "Bên trong ngọn núi có mây mù che chở, những Vân Thú kia đều đợi ở bên trong, chỉ cần mây mù không biến mất thì sẽ không có việc gì."

Nghe nói như thế, Văn Kiều cũng nhớ tới mây mù bên trong Túc Tinh cốc, đây chính là lực lượng Vân Thú cảnh giới Tiên Nhân lưu lại sau khi chết, thế mà có thể bảo tồn lại, chống lại ma khí, có thể thấy được thực lực của nó.
Có mây mù này che chở, những Vân Thú đó sẽ không có chuyện gì.

Lúc này, lại nghe được Túc Tinh nói: "Còn có một nơi kỳ quái."

"Nơi nào?" Túc Mạch Lan truy hỏi.

"Chính là mặt phía bắc của Túc Tinh cốc."

Văn Kiều trong nháy mắt liền rõ ràng: "Ngươi là nói Phệ Huyết lâm?"

Túc Tinh ừm một tiếng, trên mặt tươi cười: "Ma khí từ Túc Tinh cốc khuếch tán ra phía ngoài, nhưng mặt phía bắc lại không bị ảnh hưởng, bởi vì Phệ Huyết Yêu đằng bên trong Phệ Huyết lâm kia không chỉ có thể hấp thu ma khí, nếu những ma thú kia dám can đảm qua bên kia, cũng sẽ bị nó hấp thu sạch sẽ."

Văn Kiều lập tức nhịn cười không được: "Đối với Phệ Huyết Yêu đằng mà nói, chẳng phải là đồ ăn tự động đưa tới cửa?"

Cảm giác của nàng đối với Phệ Huyết Yêu đằng rất bình thường, trong lòng biết mình và nó cũng không phải là một đường, mỗi lần nàng dẫn người tới, luôn bị nó cho rằng là mang đồ ăn cho nó, làm cho nàng dở khóc dở cười.
Từ đó cũng đó có thể thấy được khát vọng của Phệ Huyết Yêu đằng đối với huyết nhục.

Động ma của Thiên ma ở gần Phệ Huyết lâm, mặc kệ có bao nhiêu ma thú chạy ra từ động ma, chỉ cần dám tới gần Phệ Huyết lâm, đều sẽ trở thành đồ ăn của Phệ Huyết Yêu đằng, cũng coi là giúp Túc Tinh đại lục làm giảm một chút sức chiến đấu của đối phương.

Túc Mạch Lan cũng hết sức vui mừng, cảm khái nói: "Không nghĩ tới chỗ an toàn nhất, ngược lại là Phệ Huyết lâm. Từ khi Phệ Huyết lâm có thành tựu, không biết có bao nhiêu người tu luyện muốn diệt trừ nó, Túc Tinh cốc cũng không ngoại lệ, lo lắng sớm muộn có một ngày, Phệ Huyết Yêu đằng sẽ tới gần Túc Tinh cốc.."

Hiện tại Túc Tinh cốc chỉ còn trên danh nghĩa, cộng thêm động ma hiện thế, sao còn có thể quản được Phệ Huyết Yêu đằng muốn tới gần bên nào? Vả lại sự tồn tại của nó, có thể khắc chế động ma, ngược lại là chuyện tốt.
Không chỉ có Túc Mạch Lan nghĩ như vậy, mấy người tu luyện bên kia phát hiện tình huống của Phệ Huyết lâm cũng nghĩ như vậy, thế nên bọn họ dung túng Phệ Huyết Yêu đằng tiếp tục khuếch trương địa bàn của nó.

Đã hiểu rõ tình huống của Túc Tinh cốc, bọn họ liền rời khỏi Túc Tinh cốc, chạy tới sa mạc Hắc Phong.

Trên đường đi, bọn họ trải qua một vài thành trấn, nghe được không ít lời đồn liên quan tới Túc Tinh cốc.

Khi Túc Tinh cốc phát sinh dị biến, toàn bộ người tu luyện trên đại lục đều đột nhiên có cảm giác, về sau lão tổ Thân gia đem chân tướng diệt môn Túc Tinh cốc năm đó nói ra, người tu luyện ở hiện trường nghe được cũng không ít, tất cả những chuyện tứ đại gia tộc đã từng làm với Túc Tinh cốc xem như truyền khắp đại lục.

"Túc Tinh cốc một mực yên lặng trấn thủ động ma, thủ hộ đại lục nhiều năm như vậy, lại không nghĩ rằng rơi vào kết cục này, thật sự là đáng buồn đáng tiếc."
"Đúng thế! Nghe nói huyết mạch cuối cùng của Túc gia đã bị tứ đại gia tộc bức chết rồi."

"Không có khả năng?"

"Làm sao không có khả năng? Lúc trước thanh danh của Túc Mạch Lan tệ bao nhiêu, ngươi cũng không phải chưa từng nghe nói, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người hữu tâm truyền ra, chính là vì bức tử nàng. Hiện tại tốt rồi, cuối cùng nàng cũng bị tứ đại gia tộc bức tử, nếu nàng không chết, sao động ma kia lại hiện thế? Nhất định là Túc gia không có huyết mạch truyền thừa, Túc Tinh cốc chỉ còn trên danh nghĩa, Túc Tinh cốc mới lại biến thành địa bàn của động ma."

"Thì ra là như vậy.."

* * *..

Túc Mạch Lan lặng yên nghe, cúi thấp đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Mặc dù chân tướng và lời đồn có sai lầm, nhưng Túc Tinh cốc và Túc gia đến cùng cũng được thanh minh, nhưng đáng tiếc Túc gia chỉ còn lại một mình nàng, thậm chí bởi vì Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, nàng vẫn không dám tùy tiện hiện thân, để thế nhân biết nàng còn sống.
Hiện giờ Túc Tinh vẫn quá yếu ớt, yếu ớt đến mức căn bản không có cách nào bảo vệ chính mình.

Cho nên trước khi chữa trị Túc Tinh đồ xong, Túc Mạch Lan không thể nào để thế nhân biết đến sự tồn tại của Túc Tinh, để tránh lại dẫn tới sự ngấp nghé của những kẻ tham lam kia, cuối cùng ngay cả Túc Tinh đều không thể bảo vệ.

"Đi thôi."

Một giọng nói ôn hòa vang lên, Túc Mạch Lan vội lau đi nước mắt trên mặt, lúc ngẩng đầu hai mắt đã là một mảnh sạch sẽ, cầm lấy kiếm trên bàn, cùng Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều đi ra khỏi nhà trọ.

Đã qua hai năm, bọn họ lần nữa trở lại thành Tập Sa.

Gió đen còn đang tàn phá bên ngoài thành Tập Sa, nhưng tốc độ gió đã yếu đi không ít, sau ba ngày, lại đến thời điểm gió đen ngừng lại mỗi năm một lần.

Hàng năm vào lúc này, không ít người tu luyện từ bốn phương tám hướng chạy đến, tập trung tại thành Tập Sa, tranh thủ tại một khắc gió đen ngừng lại này, lập tức tiến vào sa mạc Hắc Phong.
Sa mạc Hắc Phong chỉ cho người tu luyện nửa năm an toàn.

Thời gian nửa năm thực sự không đủ dùng, thậm chí có khả năng ngay cả một tòa phù đảo cũng không gặp được, cho nên những người tu luyện này đều sẽ tận lực tranh thủ nhiều thời gian hơn, dùng hết khả năng thâm nhập vào sa mạc Hắc Phong.

Ba người đi ở bên trong thành Tập Sa náo nhiệt, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Sa tháp trong thành.

Trên bức tường trước Sa tháp, đã không còn phần thông báo treo thưởng kia.

Khi chân tướng rõ ràng, mọi chuyện do tứ đại gia tộc làm ra khiến người trong thiên hạ buồn nôn, thậm chí cảm thấy buồn cười đến không nói ra lời. Tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn, lúc ấy tứ đại gia tộc phát treo thưởng, không có bắt được ba người Túc Mạch Lan, để bọn họ có thể thoát khỏi âm mưu của tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc lấy đâu ra mặt mũi vừa ăn cướp vừa la làng?

Thậm chí Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn vốn dĩ có thân phận là người bị hại, cũng làm cho thế nhân buồn nôn đến cực điểm, cho rằng bọn họ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lúc ấy ba người kia làm sao không đánh chết bọn hắn, thế mà để cho hai thứ ghê tởm này còn có thể chạy trở về?

Ba người nghe các loại bình luận truyền đến từ xung quanh, hoàn toàn khác biệt với lúc bị truy nã.

Ninh Ngộ Châu thản nhiên mỉm cười một cái, không tiếp tục để ý nữa.

Sau ba ngày, gió đen trong sa mạc Hắc Phong hoàn toàn ngừng lại, ba người theo những người tu luyện khác tiến vào sa mạc Hắc Phong.

Cát vàng vô tận, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm luân chuyển liên tục, còn có các loại độc trùng rắn kiến mãnh liệt mà đến, hình thành cảnh tượng đặc thù trong sa mạc Hắc Phong.
Khác biệt với những người tu luyện đặc biệt đi tìm phù đảo hoặc là săn gϊếŧ Hắc Phệ bọ cạp kia, sau khi bọn họ tiến vào sa mạc Hắc Phong, đi thẳng đến chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong.

Rất ít có người tu luyện dám xâm nhập vào chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong, bởi vì thời gian không cho phép.

Khi bọn họ đến chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong, thời gian nửa năm an toàn đã tiêu hao không sai biệt lắm, thời gian còn lại căn bản không đủ để bọn họ một lần nữa trở về rời khỏi sa mạc Hắc Phong, kết quả sau cùng chỉ có thể chết ở bên trong sự tàn phá bừa bãi của cơn gió đen kia.

Bỏ ra thời gian bốn tháng, bọn họ rốt cuộc tới chỗ sâu sa mạc Hắc Phong.

"Sắp đến Truyền Tống trận rồi." Ninh Ngộ Châu nói, nhìn sắc trời một chút: "Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm."

Văn Kiều và Túc Mạch Lan không có ý kiến, hai người lấy ra lều vải, chuẩn bị hạ trại ở đây.
Nơi này ngoại trừ bọn họ, căn bản không có người tu luyện khác, Ninh Ngộ Châu là người vô cùng chú trọng đến chất lượng sinh hoạt, không nghĩ bạc đãi A Xúc, tự nhiên là làm sao dễ chịu thì làm.

Lúc Túc Mạch Lan và Văn Kiều chuẩn bị dựng lều vải lên, đột nhiên cảm giác được gì đó, sắc mặt Túc Mạch Lan biến hóa, nhún người nhảy lên.

"Ta đi một lát sẽ trở lại!" Túc Mạch Lan nói nhanh, người đã chạy xa.