Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 265: A Xúc, đây là Thánh Vũ đại lục



Thiết bà bà đã từng là một thị nữ bên cạnh mẫu thân Túc Mạch Lan.

Nghe nói khi Túc Nghi Khiết còn trẻ tuổi, có một lần xuất cốc lịch luyện, gặp được Thiết bà bà nhỏ tuổi suýt chút nữa chết đói ở ven đường, liền đưa bà ấy về trong cốc.

Thiết bà bà là một cô nhi, không biết phụ mẫu là ai, khi sinh ra đã bị người nhét vào trong một ngôi miếu đổ nát, được lão khất cái ở miếu hoang tốt bụng đút mấy mét canh mới sống sót. Sau khi lão khất cái chết, bà ấy gần như là sống bữa đói bữa no đến năm tuổi, vào lúc thực sự đói gần chết, chạy đến trên đường cướp bánh bao người ta, bị đánh cho một trận, vứt ở ven đường.

May mắn lúc ấy Túc Nghi Khiết đi ngang qua, nếu không dưới tình huống vừa đói vừa bị thương, Thiết bà bà chỉ có một con đường chết.

Sau khi Túc Nghi Khiết mang Thiết bà bà về Túc Tinh cốc, giao cho người hầu trong Túc Tinh cốc chăm sóc.

Vốn là tính toán đợi đứa bé dưỡng tốt, sau đó sẽ đưa nàng đến thành trấn phàm nhân ở gần Túc Tinh cốc ở lại, tìm cho nàng một gia đình thuần bộc thu dưỡng, nào biết Thiết bà bà lại có tư chất tu luyện, hơn nữa phẩm chất linh căn không tệ, liền nổi lên lòng yêu tài, để Thiết bà bà và đệ tử Túc Tinh cốc cùng một chỗ tu luyện.

Sau khi Thiết bà bà tu hành nhập môn không bao lâu, biết Túc Tinh cốc muốn tuyển chọn người hầu, bà ấy tự nguyện đi làm thị nữ cho Túc Nghi Khiết, tận tâm tận lực chăm sóc nàng.

Về sau tu vi Thiết bà bà dần dần tăng lên, Túc Nghi Khiết để cho bà ấy bái nhập Túc Tinh cốc, trở thành đệ tử Túc Tinh cốc.

Chẳng qua Thiết bà bà là người biết cảm ơn ân tình, cho rằng không có ân cứu mạng và ân tái tạo của Túc Nghi Khiết, bà ấy sẽ không có thành tựu như bây giờ, một mực không dám vong ân, xem Túc Nghi Khiết như chủ tử của mình.

Về sau, Túc Tinh cốc gặp nạn diệt môn, Thiết bà bà vì bảo hộ Túc Nghi Khiết đang sinh sản, huyết chiến với những người mặc áo đen kia, tổn thương trên mặt liền lưu lại khi đó.

"Tổn thương trên mặt Thiết bà bà là trúng độc" Ninh Ngộ Châu hỏi.

Túc Mạch Lan ừm một tiếng, cảm xúc có chút sa sút: "Lúc ấy kẻ địch dùng độc tổn thương bà bà, độc kia hết sức lợi hại, bà bà một lòng che chở mẫu thân, bất chấp những thứ khác. Chờ tất cả đều kết thúc, độc kia đã xâm nhập vào tâm mạch của bà bà, nếu không phải tu vi của bà bà cao thâm, một mực dùng tu vi áp chế độc tố, chỉ sợ không sống tới hiện tại."

Mặc dù bình thường Thiết bà bà trông có vẻ không khác người thường, nhưng mọi người đều biết, Thiết bà bà chỉ là đang dùng tu vi của mình áp chế độc trên thân, căn bản không sống được quá lâu.

Những năm này, bởi vì Thiết bà bà cần áp chế độc trong người, không thể tu luyện, khiến tu vi của bà ấy không thể tiến thêm.

Tu vi của bà ấy không có cách nào đột phá, thân thể sớm muộn sẽ suy kiệt mà chết.

Vốn dĩ Thiết bà bà còn có thể chống đỡ thêm vài năm, lần này bà ấy vì giải quyết tai họa ngầm Vạn trưởng lão này, độc tố vốn đã bị áp chế lại lan tràn lần nữa, mà trước khi chết Vạn trưởng lão cũng đánh bà ấy trọng thương, khiến thân thể của bà ấy suy kiệt càng nhanh, hơn nữa cũng không còn cách nào duy trì bộ dáng tuổi trẻ, biến thành một bà già.

"Độc trên thân bà bà lợi hại hơn độc của Hắc Phệ bọ cạp, Giải Độc đan bình thường căn bản vô dụng."

Nói đến đây, hai mắt Túc Mạch Lan phiếm hồng, tâm tình cũng trở nên trĩu nặng.

Nàng biết Ninh Ngộ Châu bọn họ có Giải Độc đan có thể giải độc Hắc Phệ bọ cạp, nhưng không có nghĩa là Giải Độc đan kia có thể giải độc trên thân Thiết bà bà.

Mấy năm nay sinh sống tại Tiêu thị, nàng không phải không nghĩ tới chuyện tìm kiếm thuốc giải độc cho Thiết bà bà, nhưng mà ngay cả độc Thiết bà bà trúng phải là loại nào nàng cũng không biết, thế thì làm sao tìm thuốc giải, về phần những thiên tài địa bảo có thể giải độc, cũng không phải nàng có thể tiếp xúc, cho dù biết, cũng không có cách đi tìm.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu nghe xong, đều không nói gì thêm.

Bọn họ cũng không biết tình trạng vết thương trên người Thiết bà bà ra sao, tất nhiên không tiện nói gì, chờ rời khỏi Tàng Vân Phong, nếu cần, ngược lại có thể xem thử tình huống thân thể của Thiết bà bà.

Khi đang nói chuyện, phía trước lại xuất hiện một cái cửa đá, nơi này đã nằm sâu trong lòng núi.

Túc Mạch Lan đi qua, ném lệnh bài ra ngoài.

Trên cửa có một cái lỗ khảm, lệnh bài bay qua, vừa vặn khảm nạm trong đó. Đầu ngón tay Túc Mạch Lan bắn ra một giọt máu, hai tay bấm niệm pháp quyết, cấm chế bên trên cánh cửa mở ra.

Cửa đá phát ra tiếng ma sát, chậm rãi dời sang hai bên, lộ ra tình cảnh bên trong.

Túc Mạch Lan nhẹ nhàng thở ra, nói với bọn họ: "Hai vị, nơi này chính là phòng bảo tàng của Túc gia chúng ta, hai vị có thể đi vào."

Sau cửa đá là một gian phòng lớn bằng đá.

Trong căn phòng bằng đá này trưng bày không ít kệ, trên kệ tùy ý trưng bày không ít thứ, hầu hết là đồ vật liên quan tới đan phù khí trận, có dùng hộp ngọc chứa, có tùy ý thả ở phía trên, cuối căn phòng còn có một cái cầu thang đi lên.

Túc Mạch Lan nói: "Căn phòng đá này tổng cộng có hai tầng, tầng này là linh khí cùng các loại vật liệu, trên lầu là công pháp và một ít ghi chép lâu năm."

Ba người đều không nhìn đồ vật tầng này, đi về hướng cầu thang ở cuối phòng.

Không gian ở tầng thứ hai nhỏ hơn tầng thứ nhất, nhưng đồ vật bày biện ở nơi này lại nhiều hơn tầng thứ nhất một chút, chẳng qua trên mỗi một cái giá đều thả đồ vật, liếc mắt nhìn qua, có phiến đá, thẻ tre, thư tập, còn có không ít ngọc giản, những vật này đều có thiết hạ cấm chế bảo hộ, để tránh bọn nó thả lâu, bởi vì thời gian lắng đọng mà tổn hại.

Túc Mạch Lan nói: "Phía trên này đều có cấm chế, ta cũng không biết cấm chế này mở thế nào, Thiết bà bà nói huyết mạch Túc gia không bị cấm chế ảnh hưởng, nếu như các ngươi muốn kiểm tra, ta giúp các ngươi lấy ra."

"Không cần." Ninh Ngộ Châu nói, đã đi tới trước một phiến đá.

Túc Mạch Lan: "..."

Chờ nàng nhìn thấy Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đã giải khai cấm chế phía trên, tự tay lấy ra phiến đá kia, nàng lập tức không còn lời nào để nói.

Văn Kiều vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Không cần ngươi hỗ trợ, phu quân ta có thể giải cấm chế, chỉ cần tốn chút thời gian là được."

Túc Mạch Lan: "Được rồi, vậy các ngươi tự xem đi, ta đi dạo ở gần đây."

Túc Mạch Lan rất yên lòng bỏ hai người ở nơi này, rời khỏi phòng đá, lại đến sát vách đi thăm dò các phòng bảo tàng khác.

Nơi này là phòng bảo tàng huyết mạch Túc gia mới có thể đi vào, những nơi khác lại không phải, còn có không ít phòng bảo tàng đệ tử Túc Tinh cốc có thể đi vào, bây giờ làm cốc chủ, Túc Mạch Lan cũng cần tìm hiểu một chút.

Sau khi Túc Mạch Lan rời đi, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều bắt đầu vùi đầu xem xét các loại tư liệu ghi chép của Túc gia.

Nơi này không chỉ có một chút tư liệu ghi chép, còn có công pháp của Túc gia, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không đụng vào những công pháp kia, chỉ chọn những vật như thư tập và các phiến đá dùng ghi chép tin tức.

Ninh Ngộ Châu lấy phiến đá ra giao cho Văn Kiều, tiếp tục giải khai cấm chế trên phiến đá tiếp theo.

Văn Kiều bưng lấy phiến đá kia, phát hiện phiến đá này lại là đồ vật dùng để ghi chép tư liệu, phía trên khắc một ít văn tự, cũng phối thêm vài hình ảnh. Nhưng mà Văn Kiều phát hiện, mình xem không hiểu chữ viết phía trên.

Văn Kiều: "..."

Đột nhiên biến thành mù chữ, Văn Kiều trầm mặc, bưng lấy phiến đá đi tìm Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, đây là văn tự thời kỳ thượng cổ sao?"

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, nói: "Xem không hiểu không sao cả, có thể nhìn hình ảnh trên đó, những thứ này hẳn là kỳ trân dị thú thời kỳ thượng cổ."

Văn Kiều a một tiếng, bưng lấy phiến đá nghiên cứu hình ảnh phía trên.

Túc Tinh cốc quả nhiên là môn phái cổ xưa truyền thừa từ thời thượng cổ đến nay, tư liệu ghi chép được cất giữ bên trong phòng bảo tàng này, rõ ràng ghi chép quá trình phát triển và biến hóa của Túc Tinh đại lục từ thượng cổ đến nay, cùng sự chập trùng cùlên xuống và hưng suy của các thế lực trên đại lục.

Hiển nhiên chính là một bản ghi chép về quá trình tiến hóa của một đại lục.

Tư liệu ghi chép trên phiến đá cùng thẻ tre cũng không có gì, đoán chừng những vật này chỉ là người Túc gia làm ra để tưởng nhớ các tiền bối, mới có thể đặc biệt bảo lưu lại, thứ quý giá nhất vẫn là những ngọc giản kia.

Cấm chế bảo hộ ngọc giản rất cao cấp, Ninh Ngộ Châu cũng tốn không ít thời gian, mới có thể mở ra cấm chế, lấy ra một khối ngọc giản trong đó.

Kế tiếp, hắn đặt ngọc giản trước thức hải, dùng thần thức tiến vào, xem xét tư liệu trong ngọc giản.

Chờ sau khi hắn xem xong, liền đưa ngọc giản này cho Văn Kiều.

Văn Kiều cũng đưa thần thức vào trong, sau đó trên mặt của nàng lộ ra biểu cảm không biết phải làm sao, xoắn xuýt nói: "Phu quân, ngọc giản này cũng dùng văn tự thượng cổ ghi chép, ta xem không hiểu."

Ninh Ngộ Châu cười nói: "Xem không hiểu là được rồi."

Văn Kiều: "..."

Nói gì vậy?

Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng trách không có ai biết Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ là vật gì, làm sao mở ra nó, không ai có thể xem hiểu những ngọc giản này, tất nhiên không biết."

Văn Kiều nháy mắt, rốt cuộc kịp phản ứng, giật mình trừng to mắt.

"Ý của chàng là bên trong ngọc giản này có ghi chép liên quan tới Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ?"

"Đúng vậy." Ninh Ngộ Châu nói đến đương nhiên: "Nếu Túc gia là người thủ hộ Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, tất nhiên sẽ có ghi chép, cũng không kỳ quái."

Làm sao không kỳ quái, hiện tại có ai có thể nhìn hiểu ngôn ngữ từ thời thượng cổ, đoán chừng người Túc gia cũng xem không hiểu, cho nên đối với Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ đều là tỉnh tỉnh mê mê. Có lẽ trước kia người Túc gia có biết, nhưng người Túc gia đều chết gần hết, chỉ còn lại một Túc Mạch Lan ngây thơ vô tri, dẫn đến không ai biết về nó nữa.

"Vậy Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ này là cái gì?" Văn Kiều cảm thấy hứng thú hỏi.

Ninh Ngộ Châu không có trả lời, mà là nói: "Tư liệu có rất nhiều, ta đang xem."

Sau khi nghe xong, Văn Kiều liền không lại tiếp tục quấy rầy hắn, cũng đi theo xem xét ngọc giản.

Nhưng mà hầu hết những ngọc giản này đều là văn tự thượng cổ, khác hẳn văn tự ở giới tu luyện hiện nay, cũng không dễ dàng hiểu rõ, cho nên nàng nhìn kiểu gì cũng không hiểu.

"Phu quân, làm sao chàng hiểu được văn tự thượng cổ thế?" Văn Kiều nhịn không được lại hỏi.

"Trong truyền thừa có đấy." Ninh Ngộ Châu nói rất thoải mái: "Ta có thời gian rảnh liền lật qua truyền thừa, nghĩ đến sau này có thể sẽ cần đến, có rảnh liền tùy tiện học, chỉ cần phương diện đọc viết không có vấn đề là đủ."

Văn Kiều lập tức không còn lời nào để nói.

Nàng đột nhiên có chút ghen ghét truyền thừa của hắn, rõ ràng tất cả mọi người đều thức tỉnh huyết mạch thần dị, vì sao truyền thừa của nàng thiếu khuyết không đầy đủ, mà truyền thừa của hắn lại lợi hại như vậy? Cho dù Thần Âm Bảo thụ đáng thương nàng, cho nàng một chút truyền thừa liên quan tới thần thụ, nhưng đây không phải là chính nàng, không có trợ giúp gì đối với chuyện học văn tự thượng cổ của nàng.

Dường như cảm giác được oán niệm nàng, Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: "Nếu A Xúc muốn học văn tự thượng cổ, ngày khác ta sẽ dạy ngươi."

Văn Kiều vô cùng vui vẻ đồng ý, kỹ nhiều không áp thân, học được chuẩn không sai, nói không chừng về sau sẽ còn gặp phải loại tình huống này đâu

Thấy nàng vui vẻ, thản nhiên bưng lấy một khối ngọc giản ghi chép tư liệu nghiên cứu, ánh mắt Ninh Ngộ Châu hơi u ám, nhìn ngọc giản trên kệ được bảo hộ trong cấm chế, đột nhiên có chút không nghĩ tiếp tục dò xét bí mật về Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ.

Thậm chí không nghĩ lại dò xét bí mật tồn tại trong giới tu luyện này, sợ sẽ phát hiện ra chuyện khiến hắn không thể thừa nhận.

Hắn khép hờ mắt, khi lại mở ra, thần sắc đã khôi phục bình thường.

Hai người ở bên trong phòng bảo tàng của Túc gia suốt một tháng.

Sau khi Túc Mạch Lan tra xét xong các phòng bảo tàng khác, liền đến tìm bọn hắn, thấy bọn họ vẫn còn bận rộn, bởi vì không hiểu những văn tự thượng cổ đó, không giúp đỡ được cái gì, đành phải cùng Văn Kiều sửa sang những tư liệu nàng có thể xem hiểu kia.

Thời kỳ thượng cổ xem không hiểu, những thứ gần đây ngược lại là có thể xem hiểu.

Túc gia cất giữ không chỉ có tư liệu thời kỳ thượng cổ, còn có những đoạn thời gian khác, vô cùng phong phú, cần bọn họ phân biệt và tìm kiếm cẩn thận.

Túc Mạch Lan nói: "Ta cũng là lần đầu tiên tới đây, mỗi lần về Túc Tinh cốc, bên cạnh đều có người đi theo, căn bản không có cách nào tiến đến, không nghĩ tới Túc gia chúng ta còn có nhiều ghi chép như vậy."

"Ồ, thì ra trước kia Túc Tinh đại lục không có tứ đại gia tộc, bọn họ mới xuất hiện và phát triển vào mấy vạn năm trước thôi." Túc Mạch Lan mở rộng tầm mắt: "Không ngờ lúc đó thế lực đỉnh cấp lại là bát đại môn phái, nhưng đáng tiếc hiện tại bát đại môn phái rời khỏi vị trí lui lại phía sau, tứ đại gia tộc thừa thắng mà lên, gắt gao áp chế bát đại môn phái."

Sau khi Túc Mạch Lan nghiên cứu xong sự phát triển lên xuống và hưng suy của các thế lực ở Túc Tinh đại lục, nhịn không được cảm thán liên tục, nàng hận không thể sinh ra sớm hơn mấy vạn năm, nhấn đầu tứ đại gia tộc khi đó vẫn còn là hạng vô danh xuống dưới, không để bọn hắn ngoi đầu lên.

Văn Kiều nói: "Đây thì tính là gì, chờ tương lai ngươi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh, ngươi liền có thể nhấn đầu bọn hắn xuống dưới."

"Cảnh giới Nguyên Thánh." Túc Mạch Lan lặng thinh nhìn nàng, cảm thấy nàng đúng là dám nghĩ: "Cảnh giới Nguyên Thánh thế nhưng là cảnh giới trong truyền thuyết, ai dám đảm bảo mình có thể tu luyện tới cảnh giới đó? Đã rất lâu rồi Túc Tinh đại lục không có người tu luyện phi thăng, cảnh giới Nguyên Thánh chỉ là truyền thuyết"

"Ngươi có thể đánh vỡ truyền thuyết." Văn Kiều dõng dạc lừa gạt: "Đến lúc đó tứ đại gia tộc gì đó, đều chỉ có thể quỳ dưới chân ngươi, còn có ai dám khinh ngươi nữa?"

Mặc dù Túc Mạch Lan cảm thấy nàng đang nói khoác, nhưng vẫn là đáng xấu hổ tâm động.

Người đạp lên con đường tu hành, ai không muốn mạnh lên, mạnh đến không ai có thể khi nhục? Chỉ là trước khi mạnh lên, trên con đường này phải trải qua nguy cơ trùng trùng, bọn họ phải cân nhắc quá nhiều chuyện, không ai có thể bảo đảm về sau sẽ xảy ra chuyện gì, trên con đường dành cho kẻ mạnh này, chính mình có thể đi đến cuối cùng không?

Giờ khắc này, trái tim vẫn luôn bàng hoàng không nơi nương tựa của Túc Mạch Lan đột nhiên trở nên kiên định, kiên định chấp nhất đi trên con đường cường giả này, cho dù trên đường nguy cơ tứ phía, trái tim của kẻ mạnh vĩnh không lùi bước sẽ nâng đỡ nàng.

"Văn cô nương, cám ơn ngươi!" Túc Mạch Lan thành khẩn nói.

Văn Kiều khoát khoát tay: "Không có gì, chỉ cần ngươi đừng có động một chút lại khóc."

"Ta sẽ cố gắng." Túc Mạch Lan ủ rũ cúi đầu nói: "Có chút bản năng không thể khống chế được."

"Lúc không khống chế được, liền đi đánh một trận, đánh tới khi không còn sức để khóc là được rồi."

"..."

Ninh Ngộ Châu ở bên cạnh yên lặng nghe hồi lâu đưa một phiến đá qua.

Hai người cho rằng phải làm việc, vội vàng nhận lấy, nào biết trên phiến đá này cũng không có ghi chép văn tự gì, chỉ vẽ lên một bản đồ.

"Hải đồ" Túc Mạch Lan ngạc nhiên kêu lên.

Văn Kiều cũng vui mừng hỏi: "Phu quân, phiến đá này phát hiện ở đâu thế?"

Ninh Ngộ Châu chỉ vào một góc ở đằng trước, hai người nhìn sang, lập tức sửng sốt, bởi vì thực sự có quá nhiều kệ bên trong phòng bảo tàng, có vài xó xỉnh sẽ bị người bỏ qua, bởi vì vấn đề thị giác, bọn họ thật đúng là không có phát hiện một cái kệ nhỏ bị ngăn bởi hai cái kệ.

Túc Mạch Lan và Văn Kiều mang theo phiến đá kia, mau chóng đi tới, phát hiện hai cái kệ kia chắn đường, liền vén tay áo lên dời cái kệ đi, lộ ra kệ nhỏ ở đằng sau.

Trên kệ nhỏ có không ít phiến đá.

Túc Mạch Lan không nhìn những cấm chế kia, đưa tay xuyên qua cấm chế, ôm phiến đá ra, sau đó xem xét từng cái.

"Còn có hải đồ."

Có tất cả ba phiến đá vẽ hải đồ.

Văn Kiều đặt ba phiến đá này ở dưới đất để ghép lại với nhau, ghép thành một tấm hải đồ, sau đó mở ra tấm bản đồ mà bọn họ vẽ để so sánh, hai mắt sáng đến kinh người.

"Phu quân." Nàng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, kích động đến không nói nên lời.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười với nàng, duỗi ngón tay ra, chỉ vào một cái góc, nói: "A Xúc, đây là Thánh Vũ đại lục."

Văn Kiều và Túc Mạch Lan nhìn sang nơi mà hắn chỉ, chữ dùng để làm kí hiệu trên ba phiến đá này đều là văn tự thượng cổ, các nàng xem không hiểu văn tự thượng cổ, nhưng Ninh Ngộ Châu hiểu, hắn đã khẳng định, vậy được rồi.

Văn Kiều mừng rỡ nhảy lên, nhào vào trong ngực Ninh Ngộ Châu.

"Phu quân, chúng ta có thể trở về Thánh Vũ đại lục rồi." Nàng vui sướng nói, giờ khắc này, tâm tình lại rất kích động.

Văn Kiều vẫn cho rằng, trừ Liên Nguyệt chăm sóc nàng từ nhỏ, Thánh Vũ đại lục kỳ thật không có gì đáng giá nàng lưu luyến, cho đến giờ phút này, nàng nghĩ đến Văn gia cùng Ninh gia ở Đông Lăng, nghĩ đến Xích Tiêu Tông ở trung Ưương đại lục cùng sư tỷ các sư huynh trong tông môn, còn nghĩ tới đám Thanh Dực Yêu Lang ở sa mạc lưu động.

Thì ra dọc theo con đường này, nàng đã gặp được nhiều người và nhiều chuyện như vậy, cũng cùng bọn hắn kết xuống tình nghĩa thâm hậu.