Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 14: THÁNH NỮ PHI YÊN



Đêm trăng La Sát, trong màn sương khói mịt mờ, ngoài một tiếng nói không nghe ra là nam hay nữ ra còn có một âm thanh kì quái phát ra, cứ liên tục truyền tới bên tai nàng.

Lách tách, lách tách.

Lúc đó cảnh tượng vô cùng căng thẳng và đau khổ, nàng không thể nào nghe lọt âm thanh nhỏ nhẹ đó, vậy mà nửa năm sau tại ngoại thành Giao thành, nàng lại một nữa nghe âm thanh giống hệt hồi đó, nàng giật mình, nàng đối chiếu, nàng kiểm chứng.

Kim Cương!

Khi đó Kim Cương đang cắn hạt dưa ở một góc.

Hừ quả nhiên là cái đồ vênh váo, kiêu căng đó!

Nếu không biết ngươi bà đây còn có thể lờ đi, rời khỏi Phù Phong ngay tức khắc kẻo phí thời gian, nhưng đã biết rồi, nếu không dạy cho ngươi một bài học thì bà đây không phải Mạnh Phù Dao!

Mạnh Phù Dao không nói hai lời lập tức lên ngựa, kìm dây đổi hướng, đằng sau Diêu Tấn ngây ngốc hỏi: "Chủ nhân đi đâu?"

Mạnh Phù Dao đã phóng ngựa đi xa, chỉ để lại một câu:

"Vương thành Tháp Nhĩ!"

Vương thành Tháp Nhĩ, tên là Ô Luân, giống Đại Phong thành, Hoàng cung nằm chính giữa vương thành, sáng láng rực rỡ dưới ánh bình minh chiếu rọi.

Nhưng kiến trúc khiến người ta sùng bái nhất không phải là Hoàng cung Ô Luân mà là Thánh cung Thiên Thành...

Thiên Thành, cái tên mang đậm phong cách Hán, ở vương thành dị tộc thì nghe không được hài hoà cho lắm nhưng, chỉ là đối với Phù Phong mà nói, chẳng ai dám dị nghị cái tên do thánh nữ Phi Yên đặt cả.

Thánh nữ Phi Yên, kì tài trăm năm hiếm có của Phù Phong, vu nữ duy nhất sau Đại Vu thần có thể tu luyện vu thuật lên đến cực điểm, một Vu sư hùng mạnh dường như có thể thông thần, và nàng ta không giống với những đại Vu sư thiện chiến, khoa trương, phóng khoáng, ngưỡng mộ văn hoá trung nguyên ở chỗ rất khi ra khỏi Phù Phong, chăm lo cho bách tính tam tộc, cứu khổ cứu nạn, không ngại đưa tay tương trợ. Thánh cung Thiên Thành mỗi tuần đều sẽ mở một ngày giúp đỡ chữa bệnh cho bách tính bần hàn, không chỉ có Tháp Nhĩ, cho dù là Thiêu Đương và Phát Khương, chỉ là bách tính cơ hàn ngàn dặm xa xôi tới xin, Thánh nữ nhất định tận tâm cứu giúp. Nàng ta là Thánh nữ quang minh lỗi lạc, khoan dung, từ bi, tâm ở cùng muôn dân, được toàn tộc Phù Phong rất mực kính trọng.

Nhưng, khi nhân gian đang không mở nổi mắt vì ánh hào quang sáng rực, có mấy ai phát hiện được nơi có hào quang chiếu rọi cũng sẽ có bóng tối ẩn mình?

Tảng sáng, Thánh cung Thiên Thành.

Bầu trời tháng năm thật khiến người ta thoải mái, gió ở đây thổi từ biển vào nên dường như rất ấm ướt và trong lành, Thánh cung với sắc xanh chủ đạo hết sức hài hoà. Ở giữa Thánh cung có một tháp cao màu lam vô cùng dễ thấy, tháp cao đến nỗi có thể chạm đến mây xanh, đỉnh tháp chật hẹp, chỉ có diện tích bằng nửa căn phòng, bốn mặt đều có cửa sổ dài chia làm đôi, rộng, chiếm toàn bộ bức tường, ở độ cao đó có thể nhìn khắp thiên hạ, nhìn thấy biển cả. Gió thổi mãnh liệt, phiêu đãng như tiên.

Thị nữ bước chân nhẹ nhàng đi qua hành cung, khi đi qua tháp cao cẩn thận bước nhẹ hơn, khuôn mặt nhuốm vẻ thương xót và lo lắng nhìn lên tháp cao màu lam đó, thấy một làn khói mỏng bay từ cửa sổ ra.

Kì Phúc hương đốt sớm như vậy, chắc hẳn đêm qua Thánh nữ không ngủ.

Thị nữ cẩn thận rời đi, rồi lại quay đầu nhìn lên tháp cao, tên hoàng đế Đại Hãn khốn kiếp, phá vỡ sự thanh tịnh của thánh địa Tháp Nhĩ, thật đáng chết!

Tháp cao cũng trầm lặng như chủ nhân của nó, với vị trí đặc biệt có thể nhìn thấy toàn thể vương thành, thậm chí nhìn thấy cả quang cảnh phía ngoài vương thành, nhìn thấy một góc biển xanh thẳm.

Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy đại quân cách xa mười dặm.

Nữ tử vận trường y xanh thẫm nghiêng người ngồi trên cửa sổ, nhìn về hướng đó, tóc và trường y cùng bay trong gió.

Nàng ta có thể điềm nhiên đến vậy, giống như gió lá cây nhẹ nhàng rơi xuống.

"Cô nương, ngồi xa cửa sổ ra, nếu rơi xuống, ông đây không cứu nổi ngươi đâu."

Người tự xung "Ông đây" ngồi cắn hạt dưa lách cách nhìn Phi Yên vươn nửa người ra ngoài cửa sổ.

Phi Yên khẽ cười, phất tay ra hiệu.

Kim Cương "hừ" một cái thổi bay hạt dưa, đứng dậy trừng mắt quát: "Lần trước ngươi dám bảo ông đây không nên cắn hạt dưa? Xí xí xí, bộ không thấy ông đây cắn cẩn thận thế nào hả!"

Phi Yên khẽ cười đứng dậy, lặng lẽ bước nhẹ tới, nhìn động tác đó như muốn vuốt ve Kim Cương, nó bỗng rụt lại.

Phi Yên túm tai toan ném nó qua cửa sổ.

Kim Cương tim đập thình thịch, sống chết nắm lấy cửa sổ, hét lên: "Cô nương cứu ta, cao quá! Ông đây sợ độ cao!"

Phi Yên không để ý đến nó, tự mình đi đến, quỳ xuống.

Quỳ trên đỉnh tháp, cấm địa của nàng ta, quỳ trước tấm màn che nam tử áo xanh ngồi xếp bằng ngay ngắn phía sau.

Nam tử dáng người cao lớn, tóc dài buông lỏng, thanh bào bạch sưởng, dây tơ xanh biếc lay động trong gió.

Phi Yên trầm mặc vuốt ve góc áo của nam tử, ánh mắt vẫn đầy thất vọng.

Cạnh nàng ta, kim hoàn nữ tử cẩn thận thêm hương, cứu Kim Cương lên, Kim Cương vừa lên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt định xông tới trước mặt nam tử liền bị Phi Yên đẩy ra, quát đáp: "Đừng động vào Người!"

Kim Cương vừa bị nàng ta ném ra ngoài nên không dám phản kháng, lẩm bẩm nói: "Lần nào cũng không cho "ông" lên, nhưng lão chủ nhân muốn "ông"."

Phi Yên không để ý đến lời nó, chỉ trầm mặc nhìn nam tử trước mặt.

Kim hoàn nữ tử nhỏ nhẹ đáp: "Đại Vu sư gia gia vẫn còn chưa tỉnh..."

“Người còn thiếu thuốc dẫn rất quan trọng", Phi Yên đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, lâu ngày không nói chuyện giọng có chút khàn đục, nghe không ra là giọng nam hay nữ, "Vì thuốc dẫn này ta đợi mười năm, chuẩn bị mười năm, cuối cùng công cốc."

"Nữ tử đó..." Thiếu nữ kim hoàn nghiêng đầu, "Không phải đang trên biển sao?"

Phi Yên trầm mặc không nói, không biết tình hình lây lan của ôn dịch đến mức nào rồi? Nữ nhân đó một khi phát hiện tình cảnh này, nhất định sẽ lập tức rời biển trở về, nàng ta đợi nữ nhân đó thật lâu, nếu không phải vì không thể rời xa Đại Vu thần gia gia đã mời về, lại bị Chiến Bắc Dã bao vây, nàng ta đã sớm ra biển động thủ rồi.

Hoàng đế Đại Hãn đáng ghét, không ngờ lại gặp hắn ở núi Trường Hãn, hắn đến đó làm gì? Có những việc nàng ta thấy bản thân thật thiếu may mắn...

Phi Yên thở dài, vuốt ve góc thanh bào của nam tử, ba mươi năm trước Đại Vu thần đấu một trận với Cổn tộc cổ, Cổn tộc tuyệt diệt, Vu thần cũng mãi ở lại núi Trường Hãn. Nàng ta cứ nghĩ ông nội chết rồi, nhung sau này chỉ có nàng ta biết ông chưa chết, thi thể ông chưa thối rữa, linh hồn không xa, chỉ có nàng ta từ thời ấu niên ngày đêm kêu gọi, kêu gọi nam tử mạnh nhất giỏi nhất trong tộc trở về, tìm lại một số vu thuật bị mất sau cái chết của Vu thần, sau này độc chiếm thiên hạ, dùng uy lực vô tận chân chính của Đại Quang Minh pháp khống chế Phù Phong, thậm chí là cả Năm châu trong lòng bàn tay.

Để tìm được ông về, nàng ta đã hi sinh cả một đời.

Mười năm trước, vào ngày Trường Thanh thần điện mở cửa, nàng ta đã chấp nhận mất đi giọng nói để cầu được thần thị - tìm nữ nhân ra đời vào một thời khắc đó, thiên dáng yêu nữ, dùng máu trên người nàng ấy làm vật tế, dùng máu trong tim nàng ấy làm thuốc dẫn, đánh thức Vu thần.

Nàng ta quỳ trong đại điện vừa sâu vừa rộng, trong màn sương mù dày đặc, có người vứt ra một sinh thần bát tự và một miếng ngọc, miếng ngọc màu vàng sẫm hiếm gặp, từ trong đại điện sâu thẳm có người nhẹ giọng cất tiếng: "Ai có máu làm đổi màu miếng ngọc này thì đó chính là nữ tử mà ngươi cần tìm."

Nàng ta biết Vu thần ở sơn mạch Trường Hãn, nhưng từ trước đến giờ chưa từng đi tìm về - cổ mộ của cổn tộc có tinh khí có thể bảo quản cho thi thể của Vu thần không bị thối rữa, chỉ đến khi nào tìm được huyết tế mới được rước Vu thần về.

Nàng ta vì huyết tế đã hành thiện thiên hạ, những người đến cầu đều phải khai báo sinh thần bát tự và nhỏ máu lên ngọc cổ, nhưng không hề thu hoạch được gì.

Cho đến hai năm trưóc, Đại Hãn Đế quân đi qua núi Trường Hãn làm kinh động đến cổ mộ của Cổn tộc, nàng ta lập tức có cảm ứng, sai người bí mật dò xét, phát hiện hên cửa động mật thất trong cổ mộ còn lại một chút huyết nhục, cẩn thận lấy huyết nhục đó về nhỏ lên miếng ngọc, liền thấy ngọc đổi sắc.

Nàng ta vui đến phát điên, nhưng máu lưu lại đã lâu, biến đổi không rõ ràng lắm, nàng ta cũng không chắc đây có phải người mà nàng ta đang tìm, nhưng từ lúc đó nàng ta bắt đầu chú ý đến Mạnh Phù Dao, vì trong đoàn người của Đại Hãn Hoàng đế chỉ có tuổi của nàng ấy phù hợp với sinh thần bát tự này.

Mắt nàng ta luôn dõi theo Mạnh Phù Dao, nhìn thấy nàng ấy tranh thiên hạ, nhìn nàng ấy từng bước thăng cấp, nhìn những nam nhân kia chạy theo nàng ấy, ra tay tương trợ.

Rất tốt, nữ tử như vậy, nếu đó là người nàng ta cần tìm, vậy lợi ích mà nàng ta thu được nhất định không nhỏ.

Bởi vậy, nàng ta đã phá lệ ra khỏi Phù Phong vì lời mời sau khi Mạnh Phù Dao tiếp nhận Toàn Cơ, tình cờ gặp gỡ ở tửu lâu, lấy được máu của nàng ấy, đánh thức trí nhớ của nàng ấy chỉ có như vậy mới biết thân thế và sinh thần bát tự của Mạnh Phù Dao.

Bát tự sớm hẳn một ngày nhưng máu đã khiến ngọc cổ biến sắc hoàn toàn.

Mười năm tìm kiếm, trần ai lạc định.

Chuyện sau này chính là như vậy, động thủ với Phát Khương, dụ Nhã Lan Châu trở về, rồi lại dùng Nhã Lan Châu dụ Mạnh Phù Dao tới, tất cả sóng gió ở Phù Phong chẳng qua là để bắt lấy Mạnh Phù Dao, nàng ta tỉ mỉ kết thành một cái lưới chờ đợi mục tiêu mười năm.

Lao tâm khổ tứ mới bắt được nữ tử mạnh mẽ đó, lại không cẩn thận để nàng ấy chạy mất, không thể không thừa nhận, sự mạnh mẽ của Mạnh Phù Dao lớn hơn nàng ta tưởng.

Nàng ta đã lấy được máu trong tim của Mạnh Phù Dao nhưng không thể thức tỉnh Vu thần như ý muốn, vị trí đó bị lệch sang một bên, chỉ một milimet thôi mà giống như cách cả ngàn dặm.

Tình hình hiện tại vì có Đại Uyển nhúng tay vào nên bất lợi cho bản thân, nhưng không sao, nàng ta vẫn còn cơ hội cuối cùng...

Phi Yên cười nhạt, đứng dậy, hỏi thiếu nữ kim hoàn: "Đạt Á, tất cả chuẩn bị xong rồi chứ?"

Thiếu nữ kim hoàn Đạt Á "vâng" một tiếng, lại nghi hoặc hỏi: "Ngài chắc chắn thứ trên người y có liên quan đến cô gái ấy?"

"Ta mất rất nhiều thời gian nghiên cứu lai lịch của cô gái ấy và quan hệ của bọn họ", Phi Yên mỉm cười, "Y rất đơn giản, không thích bài trí, thứ khiến y coi trọng, ngày đêm đem theo bên cạnh không rời thân nhất định liên quan đến cô ta."

Nàng ta khoan thai cười, "Cô ta có một chiếc răng có màu sắc không hợp lý lắm, ngươi không nhận ra sao? Hình như nó là giả phải không?"

“Trên đời này còn có người làm ra được chiếc răng giả như vậy, ví dụ như tên hoàng đế Hiên Viên đó, cũng thật trùng hợp y là bằng hữu của nàng ta." Phi Yên đanh mặt lại, "Có thể y đã biết cô ta là người ta cần tìm, vậy mà không cho ta biết, phụ công ta giúp y phát huy hoán dung đại pháp(*), giúp y đồng thời có được nội công của quang minh và hắc ám!"

(*) Thay đổi bề ngoài.

Đạt Á không lên tiếng, đúng là ngài đã giúp Tông Việt, nhưng ngài cũng phá hỏng thuật pháp vào thời khắc tiến hành quan trọng nhất, sức khoẻ một đời của người đó đã bị ngài hủy rồi.

Nhưng Đạt Á không dám nói, sợ là sẽ bị ném xuống từ tháp cao như Kim Cương.

"Ta muốn cược một ván." Phi Yên phất tay, mắt nhìn xuống doanh trại dưới tháp cao, "Ta cược chiếc răng bị mất đó nằm trong túi gấm bên hông y".

"Lần trước là ta bất cẩn", nàng ta xoay người nhìn vào khuôn mặt không già đi của ông nội, "Ta sẽ dùng cơ thể nàng ta, không những dùng võ công và linh hồn, còn dùng quan hệ và thân phận của nàng ta để bá nghiệp của Tháp Nhĩ tộc được tiến hành một cách thuận lợi, ai cũng có lòng tham, sớm biết vậy ta đã móc tim nàng ta, nhổ hết răng của nàng ta, như vậy sẽ không bị đại quân vây hãm như ngày hôm nay, nhưng không sao, trước tiên phải nghĩ cách lấy được chiếc răng đo, nàng ta rồi sẽ là của ta."

Nàng ta cười: "Hoàng đế Đại Hãn chưa bao giờ để người khác biết trong túi gấm có gì, vậy mà vẫn có người biết lại còn tính kế đoạt lấy."

Đạt Á cúi người lui ra, nói: "Sắp đến giờ đàm phán với Hoàng đế Đại Hãn, ta xin lui xuống chuẩn bị."

Đạt Á dắt theo Kim Cương đang phẫn nộ chửi mắng không ngừng, Phi Yên phất tay đứng đó nhìn bầu trời và biển cả giao thoa, lúc sau nàng ta khẽ sờ cổ họng, không quen liền ho vài cái.

Âm thanh này là giả, là do dùng Vu thuật thần thông tạo ra mà thôi, do vậy không phải của nam cũng chẳng phải của nữ, giọng nói mềm mại như tiếng hoàng anh, đẹp đẽ như châu ngọc của nàng ta năm đó đã hiến cho tế đàn của Trường Thanh thần điện rồi.

Vì quá khó nghe nên từ đó nàng ta không hề nói chuyện.

Phi Yên, phi ngữ.(*)

(*) Phi ngữ có nghĩa là không nói. Trong tiếng Trung, Phi Yên và phi ngữ đều đọc là “fei yan”, đây là một cách chơi chữ.

Nàng ta im lặng hai mươi năm, vì im lặng mà nhìn thấy quá nhiều thứ.

Trong tĩnh lặng nàng ta nhìn thấy biên cương bị giày xéo, lưỡi đao tranh bá vạch ra vực sâu trong lòng người trên mảnh đất rộng lớn mênh mông này, ánh đao sáng loáng chiếu sáng một khoảng đen tối, chiếu sáng tận tầng mây, một khuôn mặt vì thấy được tất cả mà lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Nàng ta dùng khuôn mặt này, ý cười này, nhìn bọn họ đuổi theo mình, dùng cạn tâm cơ, tự mình tạo ra một cạm bẫy nhưng đồng thời cũng rơi vào cạm bẫy của vận mệnh.

Nàng ta ở trong giếng thả câu, đợi cô gái ấy lại gần.