Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 07 - Chương 14-2



Tháp Nhĩ Phù Phong ngày 30 tháng 5 năm Đại Quang Minh thứ 15, Hoàng đế Đại Hãn cùng với Thánh nữ Phi Yên của Tháp Nhĩ gặp mặt ở một sơn thôn nhỏ cách vương thành Ô Luân ba mươi dặm.

Đối với Chiến Bắc Dã mà nói, hắn không muốn đàm phán, chuyện binh gia có gì phải đàm phán chứ? Lúc này, chi bằng chiêu binh mãi mã đánh một trận thật sảng khoái, cho nên lần đầu Phi Yên yêu cầu đàm phán, hắn không thèm quan tâm lập tức cự tuyệt.

Nhưng sứ giả Tháp Nhĩ không hề nản lòng lại đến lần hai, lần này đem theo khẩu dụ của Phi Yên, Chiến Bắc Dã nghe xong mặt liền biến sắc.

Nàng ta nói: "Nghe đồn bằng hữu thân thiết của bệ hạ đang gặp nạn trên biển, ngài không định cầu an cho nàng ấy sao?"

Chiến Bắc Dã trầm mặc một lát, cười lạnh đáp: "Được lắm, đưa trãm đích thân đi gặp Thánh nữ thần thông danh chấn thiên hạ, lĩnh giáo phép cầu an."

Lúc này hắn đã ngồi xếp bằng trong một căn nhà đã di tản thôn dân ở sơn thôn, dưới cái nắng mùa hạ, thật khó mà bình lặng uống trà.

Giờ Thìn, mặt trời vừa lên cao, hắn đã uống hết ba chén trà.

Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: "Không chờ nữa, ngày mai khai chiến."

Trên đời này ngoài Mạnh Phù Dao ra, hắn không đợt bất cứ nữ nhân nào cả.

Nhưng có người khẽ gõ cửa.

Chiến Bắc Dã ngước lên, ánh mắt nghiêm nghị vụt qua, bước chân của nữ nhân này thật nhẹ, hắn hoàn toàn không nghe thấy nàng ta tới lúc nào, là võ thuật hay vu thuật?

Cửa mở, một nữ tử vận y phục màu lam phối đỏ thẫm đem theo cả gió mà bước vào, tuy không phải tuyệt sắc nhưng mắt mày đoan trang, đường nét tinh tế, giống như một món đồ sứ phản chiếu ánh kim, đẹp dịu dàng và ôn nhu.

Theo sau nàng ta là một thiếu nữ kim hoàn, không có Kim Cương, Kim Cương suốt ngày "ông đây" mà gặp phải Chiến Bắc Dã, hắn nhất định bẻ gãy cổ nó.

Chiến Bắc Dã ngạo nghễ ngồi xuống, hai tay xếp bằng, nhìn Phi Yên chỉ đem theo một thị nữ, cũng can đảm đấy, ánh mắt hắn cũng dịu đi phần nào.

Hắn vẫn vận hắc bào viền đỏ, giữa eo là bảo đai đỏ thẫm, không có bội sức, chỉ có đeo một chiếc túi gấm nhỏ đỏ thẩm khảm vàng, nhỏ đến mức khiến người ta bỏ qua, nhỏ đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu có đút vừa một ngón tay không.

Phi Yên không nhìn túi gấm, chỉ mỉm cười với Chiến Bắc Dã, tao nhã ngồi xuống.

Chiến Bắc Dã không nhiều lời: "Cầu an như thế nào?"

Phi Yên ra hiệu, Đạt Á trả lời: "Bệ hạ lui quân."

Chiến Bắc Dã mày đậm khẽ nhướn, ngạc nhiên nhìn nữ tử trước mắt, khắp thiên hạ, nữ tử tuyệt nhiên không khoan nhượng, dám đối đầu với hắn dưới khí thế bức người của hắn lại có thêm một người nữa.

"Ngươi chán sống rồi, toàn tộc Tháp Nhĩ cũng chán sống rồi", Chiến Bắc Dã cười lộ ra hàm răng trắng sáng, sắc bén như răng cá mập, "Có kiểu thương lượng như các ngươi không?"

"Đối với bệ hạ, Mạnh Phù Dao nặng hơn tất cả", Đạt Á trung thực truyền đạt ý của Phi Yên.

"Không có nghĩa trẫm vì thế mà chịu sự điều khiển của người khác." Chiến Bắc Dã xoay chén trà trong tay, "Ngươi hỏi thử xem trẫm đã bao giờ bị người khác uy hiếp chưa?"

Phi Yên mỉm cười.

"Bắt đầu từ bây giờ cũng không sao."

Trong mắt Chiến Bắc Dã thoáng qua tia phẫn nộ, đặt mạnh chén trà xuống, nước văng tứ phía những không giọt nào văng vào tay hắn, toàn bộ đều văng đến trước mặt Phi Yên.

Phi Yên cười nhạt, khẽ thổi nhẹ một cái, giọt nước lấp lánh ngưng tụ lại trước mắt nàng ta, ngón tay đưa ra, trong chớp mắt vạch ra trong lớp nước trên không trung một khung cảnh!

Sương khói mù mịt, nhìn không rõ bóng người, vết máu dính khắp mặt đất, một người đang vật lộn thở gấp.

Chiến Bắc Dã đột nhiên chấn động.

Đó là Phù Dao!

Trong làn sương khói mịt mù, nhìn mà không biết người đó đã nghe thấy gì, đã chịu đựng bao nhiêu đả kích, chỉ thấy cả người cuộn tròn lại.

Chiến Bắc Dã cầm chặt chén trà, cánh tay run rẩy.

Người đó cuộn chặt lại rồi đột nhiên duỗi ra, dường như đang chịu đựng nỗi đau rất tàn khốc, đột nhiên bắt đầu lăn tròn trên đất, nàng vùng vẫy điên cuồng, vừa bò dậy lại ngã lăn ra, vết thương trong lúc vật lộn toác ra, máu tươi chảy ra thành vũng máu, lại bị cơ thể đè nặng xuống nhìn những vết máu loang lổ mà phát hoảng, vậy mà nàng ấy dường như không có cảm giác mà lăn qua lăn lại, trong cơn đau thống khổ đó nàng đột nhiên thở gấp.

Phù Dao...

"Rắc..."

Chiến Bắc Dã bóp nát chén trà trong tay, mảnh vỡ cắm vào lớp da, máu tươi từng giọt chảy xuống, nhưng hắn không hề có cảm giác.

Phù Dao!

Đó chính là Phù Dao của đêm trăng La Sát!

Đêm đó hắn không biết đã xảy ra chuyện gì với nàng, tin tức báo về chỉ nói nàng vẫn ổn, Vân Ngấn sợ hắn lo lắng nên không nói rõ sự tình, Chiến Bắc Dã cũng biết Phù Dao nhất định phải chịu khổ nhưng không nghĩ rằng lại nhìn thấy một cảnh vật lộn thê thảm đến vậy!

Không ai hiểu khả năng chịu đựng của nàng hơn hắn, bình thường bị thương, nàng đến mày cũng không buồn nhíu, có thể khiến nàng điên cuồng đến vậy, đau đớn đó phải lớn đến mức nào?

Cảnh tượng này khiến Chiến Bắc Dã trong khoảnh khắc phải chiu đả kích quá lớn, tim đập thình thịch loạn nhịp bất thường, như thể muốn tan vỡ, đau nát gan nát ruột, ngũ tạng quặn thắt, hắn ôm lấy ngực muốn quay mặt đi nhưng không thể tự chủ mà cứ tiếp tục nhìn.



Mạnh Phù Dao thúc ngựa phi nhanh.

Vừa nãy ở ngoại thành nghe được tin Phi Yên hẹn Chiến Bắc Dã gặp mặt, nàng còn không biết nữ tử đó, dù sao đi nữa cũng không được để Chiến Bắc Dã một mình ở cạnh nàng ta!

Nàng vung roi quất mạnh thúc ngựa phi nhanh, phóng thẳng đến sơn thôn là giao giới của hai quân.

Đến gần sơn thôn mười dặm, nàng liền phi ngựa về phía quân hộ vệ Tháp Nhĩ đi theo bảo vệ Phi Yên, từ xa đã thấy áo giáp xanh thẫm một màu, đao thương thẳng tắp ngay ngắn sáng loà, giống như một biển thiết giáp vậy.

Mạnh Phù Dao không thèm chớp mắt lấy một cái, quả quyết phi ngựa qua đó.

Quân hộ vệ nhìn thấy một người một ngựa xông tới, hung hãn như gió táp, vội vàng tiến lên ngăn lại.

"Đứng lại! Cấm địa!"

Mạnh Phù Dao không nói hai lời, vung roi quất tới, mỗi lần quất xuống là đánh ngã một binh sĩ!

Sĩ binh kinh sợ thất sắc kiên quyết đuổi theo nhưng nàng đã ầm ầm vượt qua, khói bụi mịt mờ che khuất bóng dáng nàng.

"Là ai, ngăn kẻ đó lại... Ngăn kẻ đó lại..."

Bên ngoài bốn bề hỗn loạn, để tiết kiệm thời gian Mạnh Phù Dao trực tiếp phi qua ba nghìn hộ vệ của Phi Yên xông thẳng vào trong, giống như một thanh hắc trùy tử đâm thủng hàng phòng vệ của Thánh cung.

Có người mặc giáp xông tới, phía xa trận pháp thay đổi, tiền trận biến thành hậu trận, hậu trận biến thành tiền trận, trường thương đâm tới, hàn quang loé sáng!

"Keng..."

"Thí Thiên" trong tay, Mạnh Phù Dao khẽ gạt, ánh sáng sắc lạnh tầng tầng như sóng biển dao động, tầng sau lạnh hơn tầng trước, tầng sau sáng hơn tầng trước, tầng sau xô tầng trước, khiến cho những kẻ ngáng đường máu thịt ngổn ngang.

Tiếng rào rào vang lên không ngớt, trường thương chi chít bay ra khiến cho đám người đổ ập hết xuống.

Hộ vệ lo sợ rút lui, giống như sóng biển trên bờ cát.

Mạnh Phù Dao tiếp tục xông thẳng.



"Bức tranh" trên lớp nước vẫn tiếp tục diễn ra, "vẽ" ra Mạnh Phù Dao hình như đang hét gì đó, chữ tuy ngắn nhưng dứt khoát, Chiến Bắc Dã cố gắng nhìn khẩu hình của nàng... Nàng nói "không phải!"

Nàng ấy nói cái gì không phải? Hắn lờ mờ nghĩ, lúc đó nàng ấy nói cái gì?

Mắt hắn không rời cảnh tượng đó, biết rằng sẽ đau thấu tâm can nhưng hắn không thể không nhìn, đó là những gì Phù Dao đã trải qua, là những đau khổ mà Phù Dao phải chịu! Hắn biết đó là vu thuật, nhưng không có vu thuật nào phác hoạ một Phù Dao chân thực đến vậy!

Hắn nhìn thấy Phù Dao ôm đầu không ngừng vật lộn.

Hắn nhìn thấy Phù Dao trong lúc thở gấp ngẩng đầu lên, đôi ngươi đen trắng rõ ràng dần dần biến thành sắc đỏ.

Hắn nhìn thấy Phù Dao lăn đến góc tường, "Thí Thiên" đột nhiên xuất hiện trong tay.

Nhìn thấy Mạnh Phù Dao bất chấp tất cả đập đầu vào tường, trong làn máu tươi bắn ra xung quanh, nàng nhổm người dậy xoay mình trong không trung, đôi mắt đỏ rực như máu dưới ánh trăng bạc, tinh thần hỗn loạn!

BỊ mù! Bị điên!

Ánh mắt đỏ rực như máu nhìn hắn, Chiến Bắc Dã đột nhiên cảm thấy như có một thanh trùy đè nặng lên tim hắn, nhất thời đau đến khó thở.



Mạnh Phù Dao tiếp tục xông thẳng.

Nàng sắp băng qua quân phòng vệ, đột nhiên xuất hiện mười người áo choàng đen, nhìn bề ngoài là biết ngay Đại Vu sư phụng sự trong vương đình, bọn họ thần sắc đoan nghiêm, ngón tay khẽ điểm khói xám bay lên!

Mạnh Phù Dao ghét nhất Vu sư!

Mạnh Phù Dao không nói lời nào, hét lớn một tiếng!

Một tiếng xé toạc không khí, thắng cả sư tử hống của Phật môn, khiến cho tất cả Vu sư run rẩy, tay không thi triển được pháp thuật, lời chú trong miệng cũng ứ lại trong cổ họng.

Lúc đó họ cảm giác có một luồng gió đen tạt qua đánh cho họ sưng phù hai má, thấp thoáng nghe thấy tiếng của ai đó: "Vân Ngấn, nhờ huynh đấy!"

Họ hoảng hốt quay đầu, người đáng lẽ ra họ phải ngăn lại thì đã đi mất tăm, còn trước mắt họ là một thiếu niên lạnh nhạt với đôi đồng từ u tối loé sáng.

Kiếm pháp thiếu niên đó còn nhanh hơn đốm lửa sáng trong đôi đồng tử u tối kia, giết người vô thanh vô tức.

Máu tươi chảy ra, Mạnh Phù Dao băng qua.

Nàng sắp lao ra khỏi quân phòng vệ, bỗng nhiên có một đám người cầm bao bố ném mạnh xuống trước mặt Mạnh Phù Dao.

Kiến, sâu, rắn, bọ cạp, rết, kim tằm,... chỉ là cổ trùng có trên thế gian con người có thể và không thể nghĩ ra đều xuất hiện trên đường Mạnh Phù Dao phải băng qua.

Bình địa bắt đầu xuất hiện những làn khói đủ màu sắc đan kết thành chiếc lưới khí độc sặc sỡ, phủ lên Mạnh Phù Dao.



Dưới bầu trời trăng sao thoáng đãng, trước mặt Chiến Bắc Dã là một Mạnh Phù Dao tinh thần điên loạn, ánh mắt đỏ rực dị thường.

Bất cứ ai nhìn qua ánh mắt đó đều nghĩ người này điên rồi.

Bất cứ ai nhìn trực tiếp vào ánh mắt đó đều sẽ bị làm cho phát điên.

Chiến Bắc Dã cũng suýt nữa phát điên.

Chiến Bắc Dã dù chết cũng không ngờ được Mạnh Phù Dao trong đêm trăng La Sát lại gặp phải những chuyện này!

Chính mắt hắn nhìn thấy những chuyện mà nàng gặp phải, trong tim như có tảng đá đè nặng, làm sao hắn có thể bình tĩnh? Hắn đã sớm chìm ngập trong sự đau đớn tới tận xương tủy.

Đầu óc hắn tối sầm.

Ngay trước khi mắt hắn không nhìn thấy gì, móng tay phi Yên khẽ búng, không ngờ dài ra đến vài tấc, đầu nhọn sắc bén, giống như lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua bên hông Chiến Bắc Dã.



Cách căn nhà đó không xa là cổ trùng bò ngổn ngang trên đất, sương giăng mờ mịt, đâu đâu cũng là làn sương độc sặc sỡ.

Khí độc không làm hại đến Mạnh Phù Dao, chỉ là kìm chân nàng ở đây, nàng lưu lại đây một khắc, thứ thay đổi không chỉ là sinh tử của vô số người, không chỉ là chiến sự hôm nay, không chỉ là kết cục của tam tộc Phù Phong, thậm chí còn có thể là đại sự thiên hạ, tương lai của Năm châu!

Một người mà liên quan đến đại cục! Một nước mà động đến cả thiên hạ!

Mạnh Phù Dao dừng lại trong chốc lát, sau đó liền hét lớn: "Cửu Vĩ!"

Một quả cầu vàng vì tiếng hét của nàng mà lăn ra.

"Cổ trùng trong thiên hạ đều là thần dân của ngươi!" Mạnh Phù Dao chỉ tay, "Không diệt được thì đâm đầu vào đậu phụ chết đi!"

Cửu Vĩ cười ríu rít nhảy lên đầu ngựa, cong người làm tư thế biểu thị "ngài cứ đi đi".

Mạnh Phù Dao phóng ngựa tiếp tục xông thẳng lên phía trước, không còn biết phía trước là rắn hay rết, không cần biết làn khói độc sặc sỡ kia dày đến mức nào.

Cửu Vĩ ngồi trên đầu ngựa giương cao chín đuôi, lúc lại gần cổ trùng liền quay người, đánh rắm.

Hưong thơm lãng đãng bốn bề.

Sắc sương tản mát.

Phút chốc cố trùng giống như thủy triều, lấp tức rút lui về sau.

Phía trước không chút trở ngại.

Cách đó không xa chính là quân binh Đại Hãn, có thể nhìn thấy ngôi nhà dùng để đàm phán rồi.