Phóng Túng

Chương 32: Toàn văn.



Sáng hôm sau, Vu Duyệt thức dậy trong vòng tay anh. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô trong suốt 4 năm qua. Được ngủ trong hơi ấm quen thuộc, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt quen thuộc.

Ngụy Trì Vũ của cô lúc bình thường thì máu lạnh, nhưng chỉ cần anh ngủ đều trở thành một đứa trẻ to xác.

Lúc này cơ thể hai người đều không một mảnh vải, chăn chỉ đắp đến ngang hông. Bộ ngực trần lộ ra ngoài không khí của cô bị anh bắt lấy, nằm trọn trong lòng bàn tay. Mặt anh áp lên lưng cô, tư thế hết sức ỷ lại.

Ánh nắng đã chiếu vào một góc căn phòng không được kéo rèm, chói chang.

Cô vén chăn, kéo cánh tay của anh ra khỏi người mình, hất đôi chân dài đang quấn lấy eo mình xuống, cầm đồ áo vào phòng tắm.

Cô nhẹ nhàng lau sạch những nơi lưu lại dấu vết hoan ái trên thân thể, lúc mặc váy mới nghĩ ra quần lót của mình tối qua đã bị anh xé đến thê thảm.

Hết cách, cô liền cắn răng mặc như vậy xuống phòng thay đồ dành cho nhân viên.

Đến khi đã ăn mặc chỉnh tề, Vu Duyệt cầm theo điện thoại, gọi điện cho Giám đốc xin nghỉ một hôm. Vì Vu Duyệt chăm chỉ làm việc và hầu như chưa vô cớ nghỉ một buổi nào nên Giám đốc dễ dàng đồng ý.

Cô trở về nhà, cầm theo túi xách và thẻ tín dụng, đến ngân hàng.

Khoảng nửa tiếng sau, cô rời khỏi đó, cầm điện thoại lên, ấn một dãy số, do dự một lát rồi ấn nút gọi.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, "Alo, có chuyện gì?"

Vu Duyệt nắm chặt điện thoại, cắn răng nói, "Cháu chào bác, cháu có thể gặp bác một chút được không ạ?"

-----------------------------------

Vu Duyệt ngồi trong quán cafe đối diện trung tâm thương mại, yên tĩnh nhìn ra bên ngoài.

Một lát sau, Trần Mạn Thanh mở cửa kính tiến vào. Hôm nay Vu Duyệt đột nhiên gọi điện đến, bà ta có chút dự cảm không lành.

Vu Duyệt thấy bà ta, đứng dậy chào hỏi, rồi cả hai cùng ngồi xuống.

Người phục vụ đến yêu cầu gọi thức uống, bà ta chỉ khoát tay rồi nói với Vu Duyệt, "Vu tiểu thư, có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp sao?"

Vu Duyệt mỉm cười, lắc đầu, "Không ạ, hôm nay cháu muốn gặp bác để trả lại những gì cần trả."

Trần Mạn Thanh khẽ biến sắc mặt, nhíu mày, "Cô có ý gì?"

Vu Duyệt lấy từ trong túi xách ra một tấm séc, đặt lên trên bàn đối diện, "Đây là tấm séc 1 triệu đô, năm đó bác đưa cho cháu, cháu vẫn chưa dùng đồng nào. Còn về công việc, khoảng vài ngày nữa cháu sẽ chính thức xin thôi việc. Còn về lời hứa, chắc cháu phải nuốt lời rồi."

Những lời này của cô đến kẻ ngu dốt cũng hiểu, huống hồ Trần Mạn Thanh là một người thông minh, bà ta cười giễu, "Vu tiểu thư, cô làm thế này cũng được sao?"

Vu Duyệt cụp mắt, "Cháu xin lỗi, chỉ là cháu nhận ra, bốn năm chia tay, cháu không hề dễ chịu, Ngụy Trì Vũ càng không. Chúng cháu vẫn còn yêu nhau, dù cô có không đồng ý thì lần này cháu sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa."

Trần Mạn Thanh nghiến răng, đáp, "Cô bị điên sao?"

Vu Duyệt nhìn thẳng vào bà ta, không lạnh không nhạt nói, "Còn nữa, mẹ cháu, bà ấy không phải người thứ ba, cháu càng không cần phải làm người thứ ba. Năm đó cháu đồng ý không phải vì tiền, mà là nghĩ cho tương lai của Trì Vũ, nghĩ rằng bác làm như thế cũng muốn tốt cho anh ấy. Nhưng thật tiếc, cháu đã sai lầm."

Trần Mạn Thanh đập bàn, "Hỗn láo."

Vu Duyệt đứng dậy, cúi đầu nhưng giọng vẫn hết sức dứt khoát, "Cháu xin lỗi. Chào bác."

Trần Mạn Thanh tức giận đến nỗi nghiến chặt răng, không thốt nên lời, nhìn bóng lưng quật cường hoàn toàn khác với cô gái năm đó yêu đuối dễ dàng bị bà ta đả kích, ngồi phịch xuống ghế.

--------------------------------

Vu Duyệt là nhân viên toàn thời gian ở khách sạn Tân đế, dù làm bao nhiêu năm với mức lương cao ngất, cô cũng đã tự tay tích góp và mua được một căn hộ nhỏ gần đó, nhưng thời gian chủ yếu của cô vẫn là ở phòng nghỉ của nhân viên.

Trở về từ quán cafe, tâm trạng nặng trĩu mấy ngày nay của cô như được trút hết một nửa. Cô về thẳng khách sạn, vào phòng thay đồ rồi lên tầng 105.

QUẹt thẻ, "cạch" một tiếng. Vu Duyệt bước vào phòng, vừa xoay người đóng cửa lại thì cả người đã bị ôm chầm lấy, sức lực mạnh đến nỗi thiếu chút nữa cô đã ngã nhào xuống đất.

Vừa định thốt lên thì đôi môi đã bị chặn lại, nụ hôn mãnh liệt của anh trút xuống, ra sức cắn mút, không chút lưu tình. Đột nhiên môi dưới của cô bị cắn mạnh, thoáng chốc, mùi vị của máu tươi lan tràn khắp khoang miệng hai người, đã không còn rõ là máu của ai nữa.

Vu Duyệt đau đớn đến rơi nước mắt. Người đàn ông này lại bướng bỉnh chuyện gì nữa?

Ngụy Trì Vũ tách ra khỏi môi cô, trán khẽ cọ vào trán cô, thở dốc, giọng khàn đặc, "Anh cứ nghĩ lại mất em thêm một lần nữa. Tiểu Vu ngoan, sau này đừng rời xa anh nữa, được không?"

Vu Duyệt bật khóc, chỉ vì sự hèn nhát của cô năm đó mà khiến anh trở thành nông nỗi này. Vu Duyệt! Mày thật đáng chết.

Cô ôm chặt lấy tấm lưng trần của anh, khản giọng, "Trì Vũ, em yêu anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, tin em."

Mắt Ngụy Trì Vũ đỏ ngầu, vùi sâu vào hõm vai cô, không ngừng nỉ non. Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh giường đã trống trải, một chút hơi ấm cũng không còn. Nếu như trên giường không bị hỗn độn thành một đống thì anh sẽ nghĩ rằng mọi chuyện tối hôm qua chỉ là một giấc mơ. NHưng tại sao cô không ở đây, anh điên cuồng tìm kiếm với suy nghĩ rằng cô đã lại một lần nữa rời xa anh.

Ngụy Trì Vũ cúi đầu nhìn cô, "Vu Duyệt, chúng ta đã lãng phí 4 năm rồi, anh đã từng nghĩ sẽ hận em, nhưng anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa."

Vu Duyệt nhìn anh, đưa tay lên vuốt ve gò má anh, run rẩy, "Ngụy Trì Vũ, năm đó, mẹ anh đến gặp em, bà nói em rời xa anh, Trì Vũ, là em hèn nhát, nhưng tin em, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, em yêu anh, em chỉ yêu mình anh."

Ngụy Trì Vũ hôn cô, "Đã không còn quan trọng nữa rồi, Tiểu Vu, chúng ta đăng kí kết hôn đi."

Hả? Vu Duyệt ngẩn người.

Ngụy Trì Vũ thành khẩn nhìn vào mắt cô, "Được không?"

Vu Duyệt giở khóc giở cười, "Trì Vũ, chuyện này hơi đột ngột..."

Ngụy Trì Vũ hôn cô, "Chỉ cần em đồng ý, anh có thể đợi."

Vu Duyệt gật đầu, cười trong nước mắt, "Chúng ta kết hôn đi."

-------------------------------

Đây hẳn là chuyện điên rồ nhất trong cuộc đời 26 năm của Vu Duyệt. Giây phút cùng anh bước ra khỏi cục dân chính, cầm trên tay hai quyển sổ đỏ, cô vẫn đang trong tình trạng ngẩn ngơ. Vậy là kết hôn rồi sao? Đây mới chỉ là ngày thứ 2 sau khi gặp lại, với tốc độ này, cô cảm thấy, 4 năm cô lãng phí của cả hai người, đúng là một trò cười.

Ngụy Trì Vũ chưa bao giờ hởn hở như thế, anh cầm quyển sổ đỏ của mình, lật đi lật lại, xme ảnh chụp của anh và cô rồi bật cười. Cứ thế cho đến khi lên xe về khách sạn, nụ cười trên khóe môi hai người vẫn chưa bao giờ tắt.

Nhân viên khách sạn thấy Vu Duyệt cùng CEO mới bước xuống từ chiếc Maybach đều ngạc nhiên. Nhưng điều khiến họ sốc nhất, CEO mới lại cứ thế nắm tay Vu Duyệt, mặc cho cô trốn tránh, ngại ngùng. Tốc độ này, cũng thật là nhanh đi.

Vừa vào phòng, Vu Duyệt đã bị anh dồn vào tường, thì thầm bên tai, "Tân hôn vui vẻ, vợ yêu của anh."

Vu Duyệt ôm lấy cổ anh, đôi mắt đen láy như chứa cả dải ngân hà, "Ông xã, em yêu anh, rất rất rất rất yêu anh."

Cả ngày hôm đó, hai người đều không ra khỏi phòng, say mê làm tình đến quên cả trời đất. Ngụy Trì Vũ đã nhẫn nhịn đến 4 năm, chỉ một lần vào tối hôm qua sao có thể thõa mãn con sói đói trong người anh chứ.

Vì cần chụp ảnh đăng kí kết hôn nên cả hai đều mặc sơ mi trắng và quần âu màu đen, lúc này, hai bộ đồ rơi rải rác trước cửa phòng, đi thêm một đoạn là áo ngực cùng quần lót của Ngụy Trì Vũ. Vào trong phòng ngủ, hai người quấn lấy nhau không một kẽ hở.

Cho đến gần tối, Ngụy Trì Vũ mới đổ người nằm đè lên lưng Vu Duyệt, thở dốc, trên người cả hai đều dính đầy mồ hôi, khó chịu nhưng chẳng ai muốn động đậy.

Vu Duyệt nhíu mày đẩy đẩy vai, "Anh ra đi chứ."

Ngụy Trì Vũ áp mặt lên lưng cô, dụi dụi, "Bảo bối, sinh cho anh một bầy con."

Vu Duyệt bật cười, "Anh vẫn còn nhớ sao?"

Ngụy Trì Vũ cọ cọ bên trong người cô, "Lời hứa quí giá như thế, anh có thể quên được sao?"

Vu Duyệt trở người, gậy thịt đang chôn trong người cô theo động tác này chậm rãi trượt ra ngoài, tinh dịch vừa nhiều vừa đặc cũng chảy ra, nhầy nhụa khắp ga giường. Cô ôm lấy mặt anh, hôn chụt lên môi anh, "Đồng chí cần phải cố gắng."

Ngụy Trì Vũ cắn môi cô, bắt lấy cánh tay cô sờ xuống gậy thịt bên dưới, vuốt nhanh vài cái, thoáng chốc nó lại chĩa thẳng lên, chọc chọc vào hoa huyệt cô, "Biểu hiện của anh chưa đủ cố gắng sao? Vậy chúng ta tiếp tục."

--------------------------------------------------

Đơn xin từ chức của Vu Duyệt được gửi lên vào ngày hôm sau, Giám đốc dù rất tiếc nhưng cũng không có lí do gì để giữ cô ở lại. Đối với chuyện này, Ngụy Trì Vũ cũng không có ý kiến, chuyện năm xưa, cô cũng đã kể lại với anh một lần. Dù hận nhưng Trần Mạn Thanh dù gì cũng là mẹ ruột của anh, anh còn có thể làm gì.

Ngụy Vân Bằng khi biết tin Ngụy Trì Vũ đã kết hôn với cô cũng phản đối, chỉ bất lực phất tay, bảo anh bao giờ đưa cô về nhà ăn cơm một bữa cùng gia đình.

Còn về phía Trần Mạn Thanh, tức giận đến mấy cũng không thể ép hai người rời xa nhau một lần nữa.

--------------------------------

Ngụy Trì Vũ chỉ ở Trung Quốc hơn 1 tháng, sau đó anh lại phải tiếp tục sang trụ sở chính ở Moscow tiếp tục điều hành tập đoàn.

Vu Duyệt cũng đã tìm được công việc mới, đúng chuyên nghành lịch sử của cô, là hướng dẫn viên tại bảo tàng lịch sử lớn nhất cả nước.

Vì tính chất công việc nên thời gian rãnh rỗi của cô khá nhiều. Mỗi lần như thế đều bắt vé máy bay sang gặp anh. Tính ra mỗi tháng, nếu không phải cô rãnh rỗi bay sang thì cũng là Ngụy Trì Vũ về nước công tác, tiện thể ở lại cùng cô vài ngày.

Tuy nhiên, tình trạng này chỉ kéo dài khoảng hơn một năm. Một năm sau, Ngụy Trì Vũ chính thức chuyển trụ sở chính về Bắc Kinh. Thứ nhất, anh không muốn xa Vu Duyệt quá lâu, thứ hai, bà xã anh...có thai rồi.

------------------------------

Bắc Kinh đón đợt tuyết đầu mùa. Vu Duyệt vác bụng bầu 6 tháng cùng Ngụy Trì Vũ đi dạo trong công viên dưới tòa nhà hai người đang sống.

Tuyết rơi không dày nhưng Ngụy trì Vũ vẫn mang theo ô, một tay đỡ eo cô, một tay che ô, cả thân hình nhỏ bé của cô đều nép vào lòng anh.

Vu Duyệt đỡ eo, tay còn lại vịn eo anh, "Ngụy Trì Vũ, nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Ngụy Trì Vũ cười cười, nhéo chóp mũi cô, "Quỷ hậu đậu." Anh đang nhắc đến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã bất cẩn vấp ngã sao,

Cô trợn tròn mắt, "Lúc đó anh cũng để ý đến em sao?"

Ngụy Trì Vũ dịu dàng nắm tay cô, đưa lên miệng, hôn nhẹ, "Anh yêu em."