Phóng Túng Yêu Em

Chương 40: Cưỡng Chế Cô



Triệu Diệp Nhi đã sắp đuối sức nhưng cô vẫn dùng hết sức bình sinh đẩy thân hình nặng nề của Phạm Thái Thiên ra.

“Thái Thiên, mau bỏ em ra, anh điên rồi… mau bỏ em ra…”

Phạm Thái Thiên dường như tỉnh táo đều đã mất hết, một phát trực tiếp kéo áo của Triệu Diệp Nhi xuống.

Tiếng xé toạc áo vang lên đầy chói tai, Triệu Diệp Nhi kinh hãi thấy áo của mình đã bị Phạm Thái Thiên mạnh mẽ xé rách, cô nước mắt đã tràn ra, cảm giác tủi nhục dâng lên, không ngừng kêu tên anh đến khan cả giọng:

“Phạm Thái Thiên, anh hãy tỉnh lại đi, em không phải là Lê Mỹ Nhung… xin anh đó! Em là Triệu Diệp Nhi, là Triệu Diệp Nhi!”

Phạm Thái Thiên dường như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gào khóc của cô, anh bất giác dừng lại hành động.

Anh nhìn cô đầy trân trối, áy náy, thở hổn hển, kêu lên hai tiếng, “Diệp… Nhi…”

Vừa dứt lời, anh đã bị một lực kinh hồn kéo giật về phía sau, sau đó, không ngờ đến được, một cú đấm uy lực đã giáng vào mặt anh, Phạm Thái Thiên loạng choạng, ngã về phía sau, lăn trên bãi cỏ.

“Thái Thiên!”

Triệu Diệp Nhi chứng kiến Phạm Thái Thiên bị đánh, bất giác ôm lấy miệng, há hốc kêu lên một tiếng.

Huỳnh Thanh Tuấn đầy tức giận, vừa muốn tiến lên cho Phạm Thái Thiên thêm một trận, đã bị Triệu Diệp Nhi dùng cả thân mình lao lên ngăn lại, cô đứng trước mặt anh, hai tay đẩy vai anh, lắc đầu hét lớn:

“Không được! Sao anh lại đánh anh ấy? Anh không được làm như vậy, Huỳnh Thanh Tuấn!”

Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy thật nực cười, khuôn miệng nhếch lên đầy châm biếm, giống như đã đạt đến cực điểm của sự phẫn nộ, bởi vì Triệu Diệp Nhi không biết rằng lúc nhìn thấy cô giãy giụa nằm ở dưới thân của Phạm Thái Thiên, đến cả áo cũng bị xé rách, không ngừng kêu gào, cảm giác đó giống như hàng ngàn mũi tên đâm vào tim của anh, anh chỉ muốn đem Phạm Thái Thiên kia băm ra thành trăm mảnh trong phút chốc.

Vậy mà bây giờ, Triệu Diệp Nhi lại ở trước mặt anh, bảo vệ cho tên đó, còn hỏi anh tại sao lại đánh hắn hay sao?

Huỳnh Thanh Tuấn nghĩ đến đó, lại càng chịu không nổi, chỉ muốn xông lên đánh cho Phạm Thái Thiên đến tàn phế mà thôi, đến cả người phụ nữ của hắn cũng muốn đụng vào sao?

“Anh mau dừng lại đi! Tôi không cho phép anh đụng vào anh ấy!”

Triệu Diệp Nhi trong tim đầy tan nát, khổ sở đẩy Huỳnh Thanh Tuấn một cái, cương quyết nói lớn:

“Anh còn đánh anh ấy? Tôi nhất định sẽ tuyệt giao với anh!”

Một lời nói ra, cô xoay đầu, chạy đến chỗ Phạm Thái Thiên, đỡ anh ngồi dậy, còn thận trọng nâng lên khuôn mặt của anh, xem chỗ vừa bị đánh bây giờ đã sưng đỏ, máu còn từ khóe môi chảy ra.

Triệu Diệp Nhi rơi một giọt nước mắt, đau đớn nói:

“Anh không sao chứ, Thái Thiên?”

Phạm Thái Thiên ngồi dậy, nhịn lại cảm giác đau đớn trên khuôn mặt, một cơn choáng váng ập đến, anh hổn hển lắc đầu nói:

“Xin lỗi em.. Diệp Nhi, anh sai rồi…”

Triệu Diệp Nhi tan nát cõi lòng, liên tục lắc người anh mà nói:

“Anh không có sai gì cả, mọi chuyện đều đã qua hết rồi, em không có sao cả, Thái Thiên…”

Cô còn chưa nói hết lời, cánh tay đã bị một người mạnh mẽ kéo giật ngược về sau, cô bất giác kêu lên, hai tay ép buộc phải buông ra khỏi người Phạm Thái Thiên.

Huỳnh Thanh Tuấn trong mắt không hề có chút dao động nào nữa, bởi vì sự kiên nhẫn của anh đều đã bị đạp đổ hoàn toàn rồi, anh kéo Triệu Diệp Nhi xềnh xệch đi ra xa trên bãi cỏ.

Mà cô thì tâm trạng đều để ở Phạm Thái Thiên, cho nên không ngừng kêu la, giãy giụa:

“Anh bỏ tôi ra, đồ bạo lực này, tôi kêu anh bỏ tôi ra!”



Huỳnh Thanh Tuấn không nghe thấy gì, hai mắt đều chỉ toàn là hình ảnh Triệu Diệp Nhi ân cần ở bên Phạm Thái Thiên, xem vết thương cho hắn, ánh mắt thắm thiết đó, có bao giờ cô đã dành cho hắn hay chưa, kể cả hắn có chà đạp cô, cô rốt cuộc vẫn dành tình cảm như vậy cho hắn.

Vậy mà anh lâu nay đối xử với cô như thế nào, mặc kệ cô đạp đổ từ nguyên tắc này đến nguyên tắc khác của anh, vì cô mà nhẫn nhịn đến mức phá bỏ luật lệ của bản thân, mang cô trở về biệt thự của mình, coi cô giống như châu báu, vậy mà cô hôm nay lại dùng ánh mắt hận thù đó nhìn anh, trong khi tất cả những gì Huỳnh Thanh Tuấn làm cũng chỉ là muốn bảo vệ cho cô mà thôi. Triệu Diệp Nhi, rốt cuộc trái tim của em làm bằng gì?

Huỳnh Thanh Tuấn cả người hừng hực lửa hận, đem Triệu Diệp Nhi ném lên ghế sau của xe Roll Royce, thân hình cao lớn trực tiếp đè lên người cô, từ vết rách trên áo của Triệu Diệp Nhi muốn xé sâu hơn nữa.

“Không, anh bỏ tôi ra, anh điên rồi, Huỳnh Thanh Tuấn!”

Triệu Diệp Nhi ở trong không gian xe hơi ngột ngạt, muốn đẩy người đàn ông đang điên cuồng này ra khỏi người mình, nhưng tiếc rằng, sức lực của cô chỉ giống như con kiến đối với anh, chẳng mấy chốc đã bị anh khóa lại hai tay, tay kia của anh đem áo dạ hội của cô mạnh mẽ kéo rách.

Triệu Diệp Nhi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, dùng hết sức giãy giụa, may mắn thoát ra được sự cưỡng ép của anh, cô bật dậy, dùng hết sức tát cho anh một cái.

“Chát…”

Tiếng cái tát gọn ghẽ vang lên, Huỳnh Thanh Tuấn không một chớp mắt, mặc kệ khuôn mặt đã đỏ như lửa nung, chỉ tiếp tục nhìn Triệu Diệp Nhi bằng ánh mắt giận dữ vô tình.

“Chúng ta chấm dứt tại đây đi! Tôi không còn chịu nổi được anh nữa…”

Triệu Diệp Nhi một lời tuyệt tình nói ra, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng và xa lạ.

“Em vừa nói gì?”, Huỳnh Thanh Tuấn cầm lấy cổ tay của cô, gằn giọng đáp.

Triệu Diệp Nhi điên cuồng hét lớn:

“Tôi nói chúng ta hãy chấm dứt tại đây đi! Một giây một phút nào tôi cũng không thể chịu đựng nổi anh nữa!”

Huỳnh Thanh Tuấn bị cô hét vào mặt, bất giác giống như ngẫm ra điều gì đó, nhếch mép cười một cái, mới nói:

“Diệp Nhi, em chán tôi rồi?”

“Đúng vậy, tôi không muốn ở cùng anh nữa, chúng ta buông tha cho nhau đi!”, Triệu Diệp Nhi khẳng định lại một lần nữa.

“Nhưng mà, tôi vẫn chưa chán em…”

Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt đầy thâm trầm, nói ra một câu đầy sắc lạnh.

Triệu Diệp Nhi thu mình ra xa, trước ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Huỳnh Thanh Tuấn, không đáp, chỉ là một cảm giác bất an dâng lên, run rẩy không hiểu ý của anh là gì:

“Nhưng tôi không muốn ngủ với anh nữa, anh có hiểu không hả?”

“Được… vậy tôi cho em cam tâm tình nguyện… ngủ với tôi…”

Huỳnh Thanh Tuấn lạnh giọng nói một câu, đẩy cửa xe Roll Royce ra, cho Triệu Diệp Nhi nhìn thấy cảnh tượng Phạm Thái Thiên đang bị người của anh điệu dẫn đến, mà cả mặt anh đều đã là vết bầm tím, hình như cũng đã không còn sức lực nữa, bị đám người đó ném xuống mặt đường.

“Thái Thiên… tại sao anh dám?”

Triệu Diệp Nhi kêu lên thảm thiết, muốn trực tiếp đẩy ra cửa xe, chạy đến chỗ của anh ấy, không ngờ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “cạch”, cô lạnh cả sống lưng, toàn thân bất động, quay người lại, hai mắt trân trối nhìn.

Huỳnh Thanh Tuấn nét mặt âm u đáng sợ, dường như không còn là Huỳnh Thanh Tuấn mà cô biết, một cảm giác xa lạ đến kinh hãi thoát ra từ gương mặt đó, anh cầm khẩu súng lục trong tay, khẽ khàng lên đạn, hờ hững chĩa về phía Phạm Thái Thiên bấy giờ đã như một cái xác nằm sõng soài trên đường.

“Anh… rốt cuộc phải làm đến mức này hay sao?”

Triệu Diệp Nhi nở một nụ cười bất lực, thở ra, hổn hển nói:

“Đây mới chính là con người thực của anh có đúng không?”

Huỳnh Thanh Tuấn gật gật đầu, nở một nụ cười đáng sợ, đưa khẩu súng cho vệ sĩ ở bên ngoài, để hắn ta cầm lấy, chĩa về phía đầu của Phạm Thái Thiên, y như trong giây lát sẽ tiễn anh ấy về phía bên kia, ánh mắt của anh đầy thâm ý, hướng về phía Triệu Diệp Nhi, âm trầm nói:



“Là em ép tôi, Triệu Diệp Nhi, là em - đã - ép - tôi!”

Một giọt nước mắt rơi ra khỏi đáy mắt của Triệu Diệp Nhi, rốt cuộc, cô cũng hiểu bản chất của người đàn ông này, cũng như hiểu rằng cô đã dấn thân vào một cuộc chơi không có lối quay đầu.

Triệu Diệp Nhi nhìn Phạm Thái Thiên khổ sở nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, thầm xin lỗi anh vì đã lôi anh vào chuyện này, sau đó, lau đi nước mắt, hít vào một hơi, nở một nụ cười không có hồn, nhìn Huỳnh Thanh Tuấn lạnh lùng nói:

“Được thôi, chúng ta ở bên nhau đến bây giờ cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, không phải hay sao?”

Nói rồi, cô chồm người lên, mạnh mẽ đến bất ngờ, ôm lấy cổ của Huỳnh Thanh Tuấn, đặt lên môi anh một nụ hôn ngấu nghiến, không phải anh muốn ngủ với cô sao, được thôi, tại sao không thể chứ, cô sẽ cho anh toại nguyện.

Huỳnh Thanh Tuấn cũng vòng tay ôm lấy Triệu Diệp Nhi, chạm vào da thịt lạnh lẽo của cô, đón nhận nụ hôn đã không còn sự ngọt ngào như hôm nào.

“Thì ra, trái tim và cơ thể của em cũng có thể lạnh đến như vậy!”

Huỳnh Thanh Tuấn khàn khàn nói, nhưng không có sự hồi đáp nào.

Anh mạnh mẽ cầm lấy tóc của cô, không cho cô lối thoát nào, đem thân thể của cô áp sát vào người mình.

Cả hai người cuốn vào nhau như lốc xoáy cuồn cuộn, tất cả còn trong bọn họ chỉ là sự mê đắm và tráo đổi xác thịt, không còn chút tình cảm đơn thuần nào nữa, kể cả nụ hôn mê luyến kia, cũng dường như đã nguội lạnh.

Cửa xe Roll Royce đóng lại, bên trong diễn ra những gì, người đứng ở ngoài đương nhiên không thể nhìn thấy, chỉ biết rằng rất lâu sau đó, cánh cửa xe bất chợt mở ra.

Triệu Diệp Nhi như một cái xác vô hồn, áo váy xộc xệch, đã không còn hình bóng cao ngạo vốn có, bước xuống xe, bàn chân lạnh lẽo chạm xuống mặt đất cứng ráp.

“Đi!”

Một tiếng nói lạnh lùng vang lên.

Xe Roll Royce cũng vội vàng tuyệt tình đóng lại cánh cửa, không kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo dọa người âm u của người đàn ông đó lần cuối, mau chóng rồ ga, lái đi, hoàn toàn coi Triệu Diệp Nhi giống như một túi rác ném ở bên đường.

Triệu Diệp Nhi thở ra một hơi, không ngoái nhìn lại chiếc xe đó một lần nào, chỉ cảm thấy bản thân dường như vừa thoát ra từ địa ngục, cười một tiếng vô hồn, ngã xuống đường, hai chân quỳ trên mặt đất, không có chút sức lực nào nữa.

Hai mắt cô đờ đẫn nhìn về phía trước, bây giờ ở đó chỉ còn một mình Phạm Thái Thiên vẫn bất động nằm, cô đau đớn rơi một giọt nước mắt, tự an ủi bản thân mình, sau đó gắng gượng đứng dậy, đỡ lấy Phạm Thái Thiên.

Phạm Thái Thiên cả người mềm nhũn, đau nhức rên rỉ, không gượng dậy được, cô kiên nhẫn vuốt lưng anh, nhẹ nhàng nói:

“Cố gắng lên, em đưa anh trở về phòng…”

Triệu Diệp Nhi nhìn vết bầm tím trên mặt anh, không khỏi rơi nước mắt, tại cô mà anh ra nông nỗi này, tất cả là tại cô.

“Đừng khóc nữa, tôi giúp em…”

Một giọng nói ôn hòa vang lên phía sau lưng Triệu Diệp Nhi, cô bất giác quay đầu, là thầy Trần ở phòng y tế, cô nở một nụ cười, ráng nói mấy chữ:

“Em cảm ơn thầy…”

“Không sao, có chuyện gì, nói với tôi đều được…”

Trần Thiên Tân ánh mắt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ là lạnh lùng bước đến, đỡ Phạm Thái Thiên lên, cõng anh trên vai, sau đó bước đi. Hình như anh nghĩ ra gì đó, liền quay người hỏi Triệu Diệp Nhi:

“Còn em, có thể đi không?”

Triệu Diệp Nhi gắng gượng một nụ cười, đáp:

“Không sao, em không sao cả… em có thể đi được…”

Cô vừa nói, vừa nâng tà váy, đi theo phía sau lưng của Trần Thiên Tân, bóng của ba người đổ lên mặt đường, tạo thành những hình thù quái dị và cô đơn.