Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 13: Hẹn gặp, làm người phụ nữ của tôi



Nhân tài về phương diện bất động sản này là được Tôn Trường Đức đề cử, khi còn sinh sống ở Mỹ anh ta kết bạn với không ít các sinh viên trường đại học. Người mà được anh đề cử, Hạ Thược cũng có vài phần hứng thú.



Địa điểm hẹn gặp là khách sạn Hải Phong, vị trí nằm bên cửa sổ sát đất, khung cảnh bờ biển bên ngoài tuyệt đẹp. Hạ Thược đi gặp người đương nhiên là sau khi tan học, khi cô đến căn phòng khách quý đã đầy đủ mọi người.



Khi phục vụ sinh dẫn Hạ Thược vào phòng, nhìn người trong phòng cô không khỏi sửng sốt nhíu mày.



Trong phòng, Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh nhìn cô cười ha ha không ngừng.



Hạ Thược thấy vậy cũng chỉ cười bất đắc dĩ, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao trong điện thoại, Mã Hiển Vinh thần thần bí bí , chỉ nói cho cô biết người kia là được Tôn Trường Đức đề cử, cũng không nhiều lời gì nữa.



Trong phòng, người ngồi đối diện với hai người họ không phải là đàn ông mà là một người phụ nữ.



Cô gái này cũng chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn còn rất trẻ, màu tóc hơi vàng, không giống như là nhuộm. Bởi vì cô gái này có sống mũi cao, lông mày cao, tuy con ngươi là màu đen, nhưng có thể dễ dàng nhận ra là con lai.



Cô gái mặc một bộ tây trang màu đen thẳng thướm, mái tóc ngắn gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, cả người cô toát ra sự giỏi giang. Khi thấy Hạ Thược tiến vào, cô ta lại không hề để lộ ra chút ngạc nhiên, hiển nhiên là Tôn Trường Đức sớm đã giới thiệu về tuổi tác và một số thông tin khác về Hạ Thược cho cô ấy. Cô gái đứng lên theo Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh, khẽ gật đầu với Hạ Thược, vươn tay đến lễ phép nói: “Hạ tổng, xin chào”.



Tiếng Trung lưu loát, phát âm cũng chuẩn.



Hạ Thược cười gật đầu bắt tay với cô, sau đó bốn người mới vào chỗ ngồi.



Trần Mãn Quán cười Ha Ha, “Hạ tổng, rất bất ngờ phải không? Người được tổng giám đốc Tôn giới thiệu, hóa ra lại là một cô gái giỏi giang thế này. Vị này là cô Emily đã tốt nghiệp và có bằng MBA của trường đại học Pennsylvania tại Mỹ, chuyên ngành quản lý!”



Hạ Thược nghe xong cười gật đầu, trong lòng cũng là bất đắc dĩ. Chẳng lẽ, ngày thường cô quá bình tĩnh hay sao? Thế cho nên mới khiến cho mấy vị tổng giám đốc cấp dưới muốn tìm chuyện bất ngờ đến cho cô, chuyện như vậy lại không nói rõ trong điện thoại, rõ ràng là muốn nhìn vẻ bất ngờ của cô.



Vào những năm 1998, người xuất ngoại làm ăn cũng không ít, nhưng phụ nữ kinh doanh vẫn còn rất ít. Đừng nói là trong năm nay, cho dù là những năm sau này, những nữ cường nhân trong kinh doanh vẫn đều là quần thể số ít.



Emily hiển nhiên không quá tán thành ý kiến của Trần Mãn Quán, vẻ mặt cô nghiêm túc nói: “Thứ tôi nói thẳng, tôi không cho rằng trên thương trường phụ nữ sẽ yếu thế hơn đàn ông. Thương trường như chiến trường, nhưng cũng không phải là chiến trường sử dụng đao kiếm, cho nên, phụ nữ cũng không cần phải dùng đến tốc độ hay sức mạnh của bản thân đi so bì với đàn ông. Trên thương trường cần năng lực lãnh đạo và tinh thần làm việc đồng đội. Có thể làm tốt những điều này chính là người mạnh! Hạ tổng không phải là ví dụ tốt nhất sao?”



Tiếng trung của Emily vô cùng lưu loát, phát âm rõ ràng, từng lời nói đều nghiêm túc mà chân thành, Trần Mãn Quán chẳng qua chỉ là thuận miệng nói thôi mà cũng trúng đạn, ông ngây người nghe, liếc mắt nhìn Mã Hiển Vinh một cái lập tức đều nở nụ cười.



“Cô Emily nói rất đúng! Ha ha, là tôi nói lỡ lời rồi”.



Trần Mãn Quán cười nhận sai, Emily khẽ gật đầu.



Hạ Thược cũng cười cười, “Tiếng Trung của cô Emily thật là lưu loát, hẳn là mang dòng máu lai Trung Đức đi?”



Emily nhẹ nhàng gật đầu, Mã Hiển Vinh cũng sửng sốt, “Tôi nhớ là trong điện thoại cũng đâu có nói đến chuyện gì liên quan tới cô Emily đâu, sao Hạ tổng lại biết được cô Emily đây mang hai dòng máu Trung Đức? Chẳng lẽ, điều này cũng có thể nhìn qua tướng mạo sao?”



Hạ Thược cười lắc đầu, “Không phải chuyện gì cũng liên quan tới tướng mạo, tôi thấy cô Emily có khí chất giỏi giang, nghiêm túc mà nghiêm cẩn, điều này khiến tôi nghĩ đến người Đức”.



“Mẹ tôi là người Đức, cha tôi là một người Trung Quốc. Từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ quên trong mình có mang một nửa dòng máu Trung Quốc, từ nhỏ tôi đã rất muốn hiểu biết về quê hương của cha, bởi vậy khi tổng giám đốc Tôn đến tìm tôi, tôi nghĩ mình nên đến gặp mặt Hạ tổng một lần”. Emily nhìn Hạ Thược, khí chất giỏi giang nghiêm túc, biểu cảm chân thành.



“Chuyện về Hạ tổng tôi đã nghe tổng giám đốc Tôn nói qua, tôi vô cùng kính nể Hạ tổng còn trẻ tuổi mà đã tạo ra một truyền kỳ trên thương trường như vậy. Nhưng truyền kỳ về tập đoàn Hoa Hạ lúc trước tôi lại không được tham gia, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, ‘Hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm đó’, bởi vậy không nói về chuyện trước đây, nhưng về vấn đề phát triển của tập đoàn ngày sau tôi có thể hỏi Hạ tổng vài điều chứ?”



Hạ Thược nghe xong cười, hảo hán không đề cập tới dũng cảm năm đó, câu này dùng trong trường hợp này có chút không thích hợp, nhưng cô hiểu ý mà Emily muốn biểu đạt, cho nên cười nhẹ gật gật đầu.



Thấy cô gật đầu, Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh liếc mắt nhìn nhau. Hôm nay, nếu thương lượng với cô Emily thành công, trong tương lai cô sẽ là quản lý cao tầng của công ty, cuộc trao đổi này không quá giống như người quản lý cấp cao phỏng vấn nhân viên bình thường, có thể nói là cho nhau sự lựa chọn. Nhưng Hạ tổng là chủ tịch tập đoàn, thân là bà chủ, chung quy cô mới là người chủ động trong cuộc phỏng vấn này đi, nhưng lúc này thoạt nhìn hình như có chút đảo ngược.



Tuy rằng, Hạ tổng còn nhỏ tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy ai gặp trong lòng cũng đều cảm thấy khó tin, thoạt nhìn có chút mạo hiểm cao so với việc chọn ông tổng khác, cẩn thận một chút, hỏi vài câu cũng là bình thường. Nhưng vẫn là câu nói kia, người lãnh đạo phải có khí phách của người lãnh đạo, cô gái Emily này có khí tràng rất mạnh, Hạ tổng cũng đừng để cô kéo mũi đi nha…



Hai người trong lòng có chút lo lắng, Hạ Thược vẫn mỉm cười nhàn nhã bình tĩnh, một bộ làm người nghe, ý bảo Emily có chuyện cứ việc hỏi.



Emily cũng không khách khí, lúc này liền nói: “Tuy cá nhân tôi rất bội phục Hạ tổng, nhưng dựa theo tập đoàn mà nói, nếu Hạ tổng đã là người lãnh đạo tôi đây cũng chỉ có thể bỏ qua tuổi tác của Hạ tổng, dùng ánh mắt nhìn người lãnh đạo để đối xử với Hạ tổng. Nghe nói Hạ tổng muốn thành lập công ty bất động sản, tôi đã phân tích qua tình hình tài chính là khả năng lưu chuyển vốn của tập đoàn Hoa Hạ, tôi đưa ra kết luận là, tài sản trước mắt của Hoa Hạ vừa vặn đủ để ổn định thị trường trong nước. Ngành đồ cổ và công ty bán đấu giá thu được nhiều lợi nhuận, tài sản cũng được tích lũy rất nhanh, chiếm được thị trường bán đấu giá trong nước trước tiên, trong vòng ba năm sẽ có xu hướng bay lên một độ cao mới, có thể nói tình hình rất tốt. Với hiện trạng khan hiếm công ty bán đấu giá trong nước như hiện nay, có thể đoán được một ngày trong tương lai Hoa Hạ sẽ trở thành hoa tiêu dẫn đầu. Cho nên, tôi không rõ Hạ tổng có ý gì khi thành lập công ty bất động sản lúc này”.



“Một khi thành lập công ty bất động sản, hệ thống lưu chuyển vốn của tập đoàn Hoa Hạ sẽ gặp phải áp lực lớn, ảnh hưởng nhẹ nhất cũng là ảnh hưởng tới bước chân chiếm cứ thị trường trong nước của công ty bán đấu giá. Nay Hoa Hạ thành công, khiến rất nhiều người để ý tới ngành bán đấu giá này. Trước khi tới đây, tôi đã làm một công tác thống kê, sau buổi tuyên bố thành lập tập đoàn Hoa Hạ, số người đăng ký thành lập công ty bán đấu giá trong nước tăng thêm hai trăm! Có ít nhất mười công ty có lực cạnh tranh với tập đoàn, sau lưng mỗi công ty đều có tập đoàn lớn chống đỡ. Những công ty bán đấu giá này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh trong ngành bán đấu giá thị trường trong nước với tập đoàn Hoa Hạ, nhưng bọn họ đã chậm bước hơn Hoa Hạ, tiếng tăm xa xa không bằng với Hoa Hạ, mà chủ của những công ty này đều là người trong các ngành khác, trong khoảng thời gian ngắn trình độ chuyên nghiệp sẽ không thể sánh bằng Hoa Hạ, chỉ cần Hoa Hạ đảm bảo được tình hình tài chính vững chắc, trong vòng năm năm có thể trở thành công ty đứng đầu trong ngành bán đấu giá này!”



“Hoàn cảnh tốt như vậy mà Hạ tổng lại muốn thành lập công ty bất động sản. Một khi tài chính phân luồng ra ngoài, ảnh hưởng tới việc công ty bán đấu giá chiếm cứ thị trường trong nước là nhỏ, một khi đối thủ cạnh tranh ác ý, tình hình tài chính của Hoa Hạ sẽ gặp phải rắc rối lớn, tập đoàn có nguy cơ sụp đổ. Cho nên, tôi muốn hỏi Hạ tổng một vấn đề: thành lập công ty bất động sản là quyết định chắc chắn, hay chỉ là nhất thời mà thôi? Nếu xuất hiện tình huống như tôi đã dự tính, cô sẽ làm thế nào để cứu lại tập đoàn của mình? Nếu không có gì ngoài ý muốn, tài chính để thành lập công ty bất động sản mới từ đâu mà có? Tương lai công ty sẽ phát triển và có vị trí ra sao?”



Ngữ khí của Emily cũng không phải là nghiêm nghị, mà là nghiêm túc và nghiêm cẩn, toàn bộ quá trình đều quan sát kỹ nét mặt Hạ Thược, chờ mong đáp án của cô.



Hạ Thược cụp mắt, khóe môi khẽ gợi lên ý cười. Cô gái Emily này, cũng không tệ lắm.



Cô ấy cũng không biết đến kế hoạch nuốt trọn công ty Vương Đạo Lâm của cô, kế hoạch này nằm trong nội bộ tập đoàn, Tôn Trường Đức đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, cho nên cô ấy có lo lắng vấn đề tài chính cũng là thực bình thường. Hạ Thược thưởng thức là thái độ làm việc của cô, cô không chỉ phân tích tình hình lưu thông tài chính của Hoa Hạ, còn làm một cuộc thống kê và dự đoán tình hình thị trường trong nước, điều này ít nhất cho thấy thái độ làm việc của cô rất nghiêm túc.



Hơn nữa, phải biết rằng, cô tới đây là để nhận lời mời làm giám đốc công ty bất động sản, nhưng kết quả phân tích của cô cũng lại là lúc này Hoa Hạ không nên tiến vào ngành bất động sản, đây không thể nghi ngờ là tự tạo chướng ngại vật cho bản thân mình. Nếu Hạ Thược không suy nghĩ về những điều này, nghe xong phân tích của cô mới bừng tỉnh, như vậy Hoa Hạ sẽ hủy bỏ ý định thành lập công ty bất động sản, nói vậy, cuộc phỏng vấn Emily hôm nay sẽ lấy việc không có kết quả mà chấm dứt.



Nhưng cô ấy vẫn đem phân tích của mình nói ra, điều này chứng tỏ cách làm việc của cô gái này có chuẩn mực và nguyên tắc của riêng mình.



Hạ Thược rất vừa lòng với những điều Emily đã nói, mỉm cười gật đầu.



Emily nghiêm túc nhìn Hạ Thược, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại đang xao động. Cô luôn giỏi khống chế cảm xúc của bản thân mình, cô cho rằng đã lăn lộn trên thương trường thì việc giấu diếm vui giận là tố chất cơ bản nhất, như vậy ít nhất khiến cho đối thủ không thể biết được suy nghĩ và vui giận của mình. Cô vẫn luôn cho rằng tại phương diện này mình làm được rất tốt, không ngờ hôm nay lại gặp người so với cô còn khá hơn.



Những lời cô vừa nói thật sự là không hề khách khí chút nào. Người bình thường nghe xong sẽ có biểu tình khủng hoảng, giận dữ hoặc là không phục, cho dù có che dấu tốt thế nào thì trong mắt cũng sẽ xuất hiện một chút lạnh nhạt hoặc là không vui. Hơn nữa, người có thể che dấu được cảm xúc của mình phần lớn đều là những người đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, hoặc là từng được huấn luyện chuyên môn.



Emily cho rằng, cô gái ngồi trước mặt mình đây cũng không phải là một trong hai loại người này.



Cô gái này xuất thân gia đình bình thường, hơn nữa còn đang ở độ tuổi đi học, dù nhìn thế nào cũng chỉ giống như một cô gái bình thường. Thành công của cô là một kỳ tích, so với bất kỳ kẻ nào cô hẳn là càng muốn giữ vững được tập đoàn của mình, nhưng khi bị mình nói như vậy cô lại không hề có chút không thoải mái nào. Không khủng hoảng, không tức giận, không tranh cãi, từ đầu cho tới giờ vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh không hề sợ hãi.



Emily lần đầu tiên có cảm giác mình đối mặt không phải là với một cô gái, mà là một thương nhân lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm! Đây cũng là lần đầu tiên cô có loại cảm giác nhìn không thấu một người.



Lúc này, Hạ Thược nâng mắt lên nhìn về phía cô, “Cô Emily, tôi rất vui khi nghe được những điều này từ cô. Nhưng hiện tại cô cũng không phải là nhân viên của Hoa Hạ, về quyết định và quyết sách tương lai của công ty, tôi nghĩ mình cũng không tiện để cho cô biết được, việc này mong cô hiểu. Hơn nữa có một câu tôi muốn nói với cô, tập đoàn Hoa Hạ là một tay tôi thành lập lên, thân là người đứng đầu tập đoàn, so với bất kỳ kẻ nào tôi cũng là người vì lợi ích toàn diện của nó mà suy nghĩ. Cho nên, công ty bất động sản được thành lập không phải là trò đùa, nó ở thế phải làm”.



Hạ Thược biểu cảm nhàn nhã, tươi cười thanh nhã, phong thái bình tĩnh.



Emily không khỏi kinh ngạc trước khí độ của cô gái trước mắt này, câu nói “Thân là người đứng đầu”, không hề có chút biện luận hay cao ngạo, có cũng chỉ là khí độ trầm tĩnh.



Tuy rằng trong lời nói của cô cũng không lộ ra điều gì, nhưng Emily có một loại cảm giác quả thực là mình đang đối thoại với chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ. Điều này không khỏi khiến cô nghi hoặc, một cô gái xuất thân gia đình bình thường như vậy, sao có thể có được loại khí độ thế này?



Nếu Emily giờ phút này biết, câu nói “Thành lập công ty bất động sản là ở thế phải làm”, kỳ thật là Hạ Thược cô nương chỉ vừa mới đưa ra quyết định này, không biết có hộc máu hay không?



Nhưng, quả thật chuyện này Hạ Thược chỉ vừa mới quyết định.



Vừa mới bắt đầu, Hạ Thược muốn thành lập công ty bất động sản chỉ là vì muốn mua lại khối đất trong tay công ty Kim Đạt kia với giá rẻ, sau đó xây dựng hội sở tư nhân, vì tập đoàn Hoa Hạ tích tụ nhân mạch. Về phần sau này có muốn tiến quân vào ngành bất động sản hay không thì cô vẫn còn do dự. Tài chính sẽ có sau khi nuốt trọn Vương Đạo Lâm, cho nên cô không lo lắng, nhưng cô vẫn do dự không biết có nên trở thành một người góp phần thúc đẩy làn sóng giá nhà đất tăng cao hay không.



Nhưng một câu nói của Emily đã nhắc nhở cô “Vị trí và phương hướng phát triển trong tương lai của công ty bất động sản là gì”, đã giúp cô hạ quyết tâm.



Cô là người đứng đầu tập đoàn Hoa Hạ, cô phải có trách nhiệm với tập đoàn và nhân viên của mình, cô không thể sau khi thành lập công ty bất động sản và xây dựng xong hội sở tư nhân, liền nói với nhân viên của mình rằng: “Tôi thành lập công ty bất động sản là vì hội sở tư nhân, hiện tại hội sở đã xây xong, mọi người có thể giải tán”.



Nói như vậy, muốn cô làm như vậy sao có thể không khiến những nhân viên có nhiệt huyết với công ty này thất vọng cơ chứ?



Mà phạm vi của công ty bất động sản cũng rất rộng, công ty bất động sản được thành lập, công ty môi giới, công ty quản lý vật liệu, đều nằm ở trong đó. Chỉ nói về bộ phận khai phá đất đai mà thôi, cũng không nhất định phải là công ty bất động sản, đất đai thành thị được khai phá, phòng ốc xây dựng, phương diện kiến thiết xây dựng trụ cột đều nằm trong đó.



Cho dù không xây dựng khu dân cư, khai thác các phương diện khác cũng sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn.



Hạ Thược trong lòng rõ ràng, một khi cô bước chân vào ngành này, thân là một thành viên trong đó, ngày sau không đề cập tới điều này không hề lớn. Đối với việc này cô có thể thử xem, xem có thể đánh vỡ tình cảnh giá cả nhà cửa tăng cao kia hay không. Cho dù chỉ là cải thiện một chút thôi, cũng là công đức.



Thế giới này có rất nhiều chuyện, có thể chia làm có hứa hẹn và vô vi. Không can dự trong đó, chỉ lo thân mình là vô vi, làm như vậy thì rất dễ dàng, khó làm chính là hứa hẹn.



Nghĩ đến đây, Hạ Thược cười cười, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái không ít, giống như hiểu ra một vài đạo lý vậy, sáng tỏ thông suốt.



Tâm trạng cô biến hóa thế nào cũng chỉ có mình cô nhận ra, những người ngồi đây cũng không hề hay biết. Emily kinh ngạc trước khí độ của cô mà sửng sốt một lúc lâu, đến khi cô kịp phản ứng lại mới vội hỏi: “Nếu việc thành lập công ty bất động sản của Hạ tổng là ở thế phải làm, vậy tôi có thể hỏi thêm một câu hay không, Hạ tổng có cái nhìn và đánh giá ngành bất động sản nước ta trong tương lai gần sẽ như thế nào? Mỗi một người đứng đầu một tập đoàn đều là những nhà phân tích thành công, có thể nhìn thấy được xu hướng trong tương lai và những điều mà người khác không thấy được. Người lãnh đạo có thể không phải là nhân tài quản lý mọi phương diện, nhưng lại phải có được sự nhìn xa trông rộng hơn bất kỳ người nào. Tôi hy vọng Hạ tổng có thể cho tôi một đáp án chính xác, để tôi suy nghĩ Hoa Hạ có đáng giá để mình xông pha hay không”.



Lời này không khỏi khiến Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh hơi hơi nhíu đầu mày, cô gái Emily này nói chuyện cũng quá trực tiếp rồi. Đây là cách thức mà người ngoại quốc dùng để trao đổi với người khác sao? Bất kể nói như thế nào, so với người trong nước khéo đưa đẩy, bọn họ đều có chút không quen.



Mã Hiển Vinh cười cười, “Hạ tổng trong phương diện phán đoán phương hướng đầu tư từ trước đến nay chưa từng thất bại, không biết tổng giám đốc Tôn có từng đề cập qua với cô Emily đây, Hạ tổng có sự hiểu biết sâu rộng về phương diện huyền học Phương Đông, không ít thương nhân đều tới tìm nhờ cô ấy phán đoán phương diện đầu tư, cho tới bây giờ chưa từng thất bại, cho nên tại phương diện này cô Emily có thể yên tâm”.



Emily cũng là hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Hạ Thược, “Chuyện này tôi đã nghe tổng giám đốc Tôn đề cập qua, nhưng thứ cho tôi nói thẳng. Từ xưa phương Đông quả thật là có nhiều chuyện thần bí, khoa học không thể giải thích, điểm này tôi thừa nhận. Nhưng thật đáng tiếc, tôi vẫn luôn là người theo chủ nghĩa duy vật. Đối với đời sống cá nhân của Hạ tổng tôi cũng không có ý kiến gì khác, nhưng tôi hy vọng là thương nhân thì nói chuyện thương trường. Nếu là phương diện thương trường thì vẫn nên là lấy cách lý luận của thương trường cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Nếu như lời mà tổng giám đốc Mã nói vừa rồi là để thuyết phục tôi, thật đáng tiếc, điều đó không thể khiến tôi tin phục”.



“Tôi không có ý định dùng cách này khiến cho cô tin phục”. Hạ Thược cười cười, cũng nhìn Emily, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi cũng không hề tính dùng lý luận  trên thương trường để cho cô một câu trả lời thuyết phục”.



Cô vừa nói xong, Trần Mãn Quán, Mã Hiển Vinh và Emily, ba người đều sửng sốt.



“Tôi không rõ ý của Hạ tổng là gì”. Emily nói.



“Tôi rất thưởng thức tính cách nghiêm túc và cụ thể của cô Emily đây, nhưng có lẽ cô đã quên mất một điều. Dự đoán tương lai của ngành kinh tế, ngay bản thân nó cũng không nằm trong phạm vi chủ nghĩa duy vật. Sự thành công của đoán trước, tầm nhìn xa trông rộng cùng với quyết định đều dựa vào tinh thần mạo hiểm. Tôi là người sáng lập ra tập đoàn Hoa Hạ, tôi lại là một người sáng tạo, loại sáng tạo này, ngay trong việc khiến người khác mê muội đều khiến cho người ta kinh ngạc và sững sờ. Làm từng bước theo rập khuôn sẽ không thể khiến người ta kinh ngạc, cô muốn thấy được điều đó, đầu tiên phải trả giá sự phiêu lưu”.



Hạ Thược nở nụ cười, trong đó mang theo một loại hưởng thụ, “Tập đoàn Hoa Hạ có đáng giá để cô Emily dấn thân vào đó hay không, đây không phải là câu hỏi mà tôi có thể cho cô đáp án, mà cô phải tự hỏi chính bản thân mình. Cô có nguyện ý trả giá phiêu lưu hay không, trở thành một người sáng tạo. Cô nguyện ý, vậy thì hãy làm”.



Cô nguyện ý, vậy thì hãy làm…



Emily giật mình sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô để lộ một biểu cảm khác ngoài sự nghiêm túc khi đến khách sạn ngày hôm nay, thoạt nhìn như chịu một sự rung động vô cùng lớn!



Nghiêm túc cẩn thận đi từng bước vẫn là phong các xử sự của cô, đây là lần đầu tiên cô nghe đến cách nói như vậy, một người sáng lập ra công ty nói với cô rằng phải tự sáng tạo và tận hưởng mạo hiểm, đây là chuyện cô chưa từng thử qua, nhưng không biết vì sao cô lại có một loại cảm giác mênh mông. Loại cảm giác không đoán trước được tương lai này, làm cho tim cô đập nhanh hơn, nhịn không được kích động.



Hạ Thược nhìn vẻ mặt của Emily, cũng chỉ cười cười không hề quấy rầy cô, để cho cô có thời gian suy nghĩ, nghiêng đầu nói với Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh: “Gọi cơm chưa? Tôi hơi đói”.



Hai người nở nụ cười, chỉ có những lúc này cô mới giống với những cô gái bình thường hơn.



Thức ăn được mang vào, Hạ Thược sợ Emily không quen ăn đồ Trung Quốc nên cố ý gọi thêm vài món Đức, sau đó bắt đầu ăn cơm.



Trong cả quá trình dùng cơm, Emily đều không nói chuyện nhiều, thoạt nhìn cô không được yên lòng, giống như đang tự hỏi điều gì đó.



Sau khi ăn cơm xong, Hạ Thược mới đứng lên nói: “Hôm nay, cô Emily có thể không cần trả lời tôi ngay, cô có thể về suy nghĩ thật kỹ”.



“Không, tôi đã suy nghĩ xong rồi”. Emily ngẩng đầu nhìn Hạ Thược, cũng đứng lên, “Có một câu Hạ tổng nói sai rồi, cô nói không thể cho tôi một câu trả lời đầy đủ tính thuyết phục, trên thực tế cô đã khiến tôi tin. Tôi tin rằng sự thành công của tập đoàn Hoa Hạ không phải là một sự ngẫu nhiên, có một người lãnh đạo như cô, tập đoàn ắt ở thế huy hoàng. Những truyền kỳ trước đây của tập đoàn tôi không được tham dự, nhưng tôi hy vọng có thể đi theo Hạ tổng tạo nên những truyền kỳ ngày sau. Chỉ là không biết tôi có được có vinh hạnh này hay không”.



Hạ Thược nở nụ cười, cung cách làm việc của cô gái này rất quả quyết và rõ ràng, điểm này, cô thích.



“Vậy thì phải xem năng lực của cô Emily đây rồi. Tôi có chú ý một hạng mục, nếu cô Emily có thể xử lý việc này một cách êm đẹp, vậy thì Hoa Hạ sẽ luôn hoan nghênh cô gia nhập!”



“Nói vậy là Hạ tổng đồng ý cho tôi một cơ hội thử thách? Được, tôi sẽ khiến cho cô vừa lòng”. Emily mỉm cười, vươn tay về phía Hạ Thược.



Khi cô cười lên, khuôn mặt cô bớt đi vài phần nghiêm túc và giỏi giang, có thêm vài phần sức sống của cô gái trẻ. Hạ Thược cũng cười, vươn tay ra bắt tay với cô, chức vị quản lý công ty bất động sản đã được quyết định rồi.



Emily tới đây theo hình thức xuất ngoại công tác, cô sẽ ở lại khách sạn Hải Phong, sau buổi gặp mặt này liền quyết định mai quay về Đức để hoàn thành thủ tục xuất ngoại. Hạ Thược để lại cách liên lạc sau đó liền bắt tay chào tạm biệt, cùng Trần Mãn Quán và Mã Hiển Vinh ra khách sạn.



Hai người lái xe đưa cô quay về trường, trong xe, Mã Hiển Vinh nói: “Người này tác phong xử sự có chút thẳng thắn, nhưng thoạt nhìn cũng rất giỏi giang, không nói những lời ra vẻ. Người mà được tổng giám đốc Tôn đề cử thì có thể tin tưởng về năng lực, chỉ cần cách làm người không có gì đáng ngại là được”.



Trần Mãn Quán gật gật đầu, ánh mắt cũng sáng ngời, bất chợt như nhớ tới điều gì đó liền hỏi: “Hạ tổng, cô gái Emily này là con lai Trung – Đức, cô nhìn tướng mạo của cô ấy có thể thấy ra cô gái này có đáng tin hay không?”



Hạ Thược quay đầu cười nhìn Trần Mãn Quán, trêu ghẹo nói: “Bác Trần dạo gần đây lại ham mê huyền học vậy, gặp người nào cũng phải hỏi một câu tướng mạo, tôi nghĩ bác đổi nghề được rồi”.



Mã Hiển Vinh lái xe, cười ha ha.



Trần Mãn Quán cũng nở nụ cười, “Ha! Tôi không phải là tò mò sao? Tôi chỉ là muốn biết, thuật xem tướng mạo là do tổ tông chúng ta sáng tạo ra, xem người ngoại quốc… Có chuẩn không?”



“Hả? Đừng nói… thật sự là có chuyện như vậy nha. Chuẩn sao, Hạ tổng?” Mã Hiển Vinh cũng thấy hiếu kỳ.



“Không thể quơ đũa cả nắm. Tướng mạo cùng 《 dịch kinh 》 không liên quan nhiều lắm, nó xem như một môn thống kê, công tác thống kê là những đặc thù của người da vàng, mà người ngoại quốc cũng không thể xếp vào trong đó”. Hạ Thược lắc lắc đầu.



“Lấy vài ví dụ, ví dụ như cung điền trạch. Dựa theo tướng học, người có khuôn mặt như vậy thường rất yếu ớt, phần lớn gia đình quan niệm đơn bạc, yêu thích tự do, năng lực kinh tế cũng không cao. Hơn nữa, lông mày thường thấp, khoảng cách mắt mũi thường quá ngắn, xưng là lông mày áp mắt, người có tướng mạo loại này thường là người có vận khí kém mà lại sợ phiền phức. Nhưng tướng mạo của người ngoại quốc, điền trạch cung phần lớn đơn bạc, phần lớn lông mày áp mi mắt, hành xử mạnh dạn, yêu mạo hiểm, tích cực tiến thủ. Cái này không được nhất quán cho lắm”.



“Vậy chẳng phải là không thể xem được tướng mạo của người ngoại quốc sao?” Trần Mãn Quán hỏi.



“Cũng không hẳn là vậy. Người ngoại quốc phần lớn mũi cao, lông mày thô cao, theo tướng học đại biểu sự tự tin, cá tính cương liệt, mạnh dạn nhiệt tình. Người ngoại quốc có loại tướng mạo này, cho dù là cung điền trạch mỏng, lông mày áp mi mắt, cũng không thể ảnh hưởng lớn đến khuôn mặt, cũng như không thể phát huy tác dụng quá lớn. Nhưng nói tóm lại, tướng mạo vẫn là xem người Châu Á là chuẩn nhất”.



“Nói vậy nghĩa là, phương diện Huyền Học chỉ có thể dùng ở nơi chúng ta thôi sao?” Mã Hiển Vinh cũng hiếu kỳ hỏi một câu.



Hạ Thược lại đưa ra một đáp án phủ định, “Không. Ngoại trừ tướng mạo, phong thuỷ, chiêm tinh thuật, không có sự giới hạn về địa lý, nơi nào cũng có thể dùng được. Huyền học tử vi luôn sánh ngang với chiêm tinh thuật của phương Tây, đều là một loại chiêm tinh đoán mệnh. Mà phong thuỷ thuật là một loại tổng hợp lại những lý luận khoa học tự nhiên tại Địa Cầu, hiện tại phương Tây đã có người nghiên cứu”.



Hai người nghe vậy cũng chỉ đành gật gật, vẻ mặt mờ mịt



Khách sạn Hải Phong cách Nhất Trung thành phố Thanh không xa, lái xe một lát là tới nơi. Xe dừng lại trước cổng trường, Trần Mãn Quán nói: “Hạ tổng, ngày mai tôi quay về thành phố Đông. Tháng sau là buổi lễ công bố tập đoàn Hoa Hạ đóng quân tại thành phố Thanh, tôi lại đến. Trong thời gian này có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi, tôi lái xe cũng nhanh tới”.



Hạ Thược gật gật đầu, bên phía thành phố Đông còn rất nhiều chuyện cần Trần Mãn Quán chủ trì, ông ấy đến thành phố Thanh cũng đã vài ngày cũng nên quay về.



Trước khi xuống xe, Hạ Thược lại bỗng nhớ ra một chuyện nói với Mã Hiển Vinh: “Việc xây dựng hội sở tư nhân cũng cần có thời gian, trong năm nay hẳn là không thể sử dụng, sau này đến cuối tuần tôi sẽ đến cửa hàng, nếu có người tới tìm tôi thì hẹn với họ chủ nhật”.



Mã Hiển Vinh gật đầu ghi nhớ.



Trần Mãn Quán cười cười, “Hạ tổng xem ra là có thời gian xem phong thủy cho người ta rồi, cô mới đến thành phố Thanh hai tháng mà bên thành phố Đông có không ít người đến tìm tôi kêu than, ai cũng kêu khi cô còn ở thành phố Đông thật tốt. Cô đến đây lại có lợi cho những người ở thành phố Thanh. Tôi chỉ đành nói nếu có chuyện gì gấp thì có thể lái xe tới cửa hàng Phúc Thụy Tường bên này tìm cô, còn nếu không gấp thì đợi cô về rồi tính”.



Hạ Thược nghe xong gật đầu, “Sau khi hội sở được thành lập thì tốt rồi, để cho bọn họ làm thẻ khách quý, tôi sẽ bố trí phong thủy cục dưỡng sinh, có lợi với thân thể, có việc gì thì có thể tới đó. Đương nhiên, phải thu tiền”.



“Phong thuỷ cục? Thứ này còn có thể cải thiện thân thể ?” Trần Mãn Quán vỗ đùi, “Ai u! Sau này, mỗi tháng tôi đến đây ở lại hai ngày. Hạ tổng, cô giữ lại một phòng cho tôi!”



Hạ Thược vừa nghe dở khóc dở cười, “Vậy cũng không cần, hội sở sẽ được xây dựng theo mô hình móc xích, đến lúc đó, bác Trần cứ ở bên kia là được”.



Trần Mãn Quán vừa nghe mắt liền sáng, có chút kích động, “Đúng vậy! Về sau, Hoa Hạ chúng ta còn phát triển ở nhiều nơi khác nữa, mỗi một nơi lại xây dựng một hội sở tư nhân, đây là một cách tốt để tích lũy nhân mạch nha! Ai, chỉ tiếc lợi nhuận từ việc này Hạ tổng đều muốn quyên góp vào quỹ từ thiện, nếu không chỉ cần dựa vào hội sở tư nhân đó, Hạ tổng đời này cũng không cần phải lo ăn mặc nữa, ha ha”.



Hạ Thược cười liếc ông một cái, “Cho dù không có lợi nhuận từ việc này, tôi đời này cũng không cần phải lo ăn mặc nữa, Hoa Hạ kiếm tiền sẽ không thiếu, đừng có để ý đến hội sở của tôi”.



Trần Mãn Quán cười ha ha, Hạ Thược lúc này mới chia tay hai người xuống xe.



Lúc này sắc trời đã tối đen, đã vào hơn bảy giờ tối. Chuyện Phan Hướng Huyên gặp nạn ngoài cổng trường chưa lắng xuống, hiện tại trường học cấm nghiêm, hôm nay cũng không phải là cuối tuần, cổng trường đóng chặt, bình thường còn có học sinh ra vào tấp nập nhưng lúc này ngoài cổng vắng ngắt, phòng bảo vệ vẫn sáng đèn. Hạ Thược đi tới, đưa ra giấy xin phép của nhà trường, để bảo vệ kiểm tra và ghi lại thời gian.



Khi đi tới cửa sổ, cô mới phát hiện ngoại trừ bảo vệ ra còn có hai người của hội học sinh gần đây được phân công kiểm tra tình hình ra vào trường của học sinh, trong đó có một người là phó hội trưởng hội học sinh Nghiêm Đan Kỳ.



Cô ta cũng đã thấy Hạ Thược bước xuống từ một chiếc xe Mercedes – Benz, cũng không đưa tay ra tiếp nhận giấy xin phép, hai tay ôm ngực, nâng nâng cằm. Học sinh nữ đứng bên cạnh nhận lấy, để cho nhân viên bảo vệ cổng ghi lại thời gian.



Tính toán thời gian Hạ Thược ra ngoài, Nghiêm Đan Kỳ liền nhíu đầu mày, giọng nói lạnh nhạt, “Đi hơn hai giờ, ra ngoài làm gì? Không đến những nơi kỳ quái gì đấy chứ”.



Học sinh nữ bên cạnh nghe vậy liền nở nụ cười, mắt cũng không nâng, “Sao có thể không đến những nơi kỳ quái được chứ? Không thấy người ta xuống từ Mercedes – Benz kia hay sao? Lúc trước nghe nói là Land Rover, hiện tại lại là Mercedes – Benz, đúng là học sinh mới nổi bật nhất trường học chúng ta rồi”.



Học sinh nữ này ăn mặc bình thường, vừa cười vừa vụng trộm liếc Nghiêm Đan Kỳ, ý đồ lấy lòng rất rõ ràng.



Hạ Thược lại mặc kệ, mặc kệ bọn họ nói, dù sao nói nhiều cho đã miệng.



Cổng trường chậm rãi mở ra, Nghiêm Đan Kỳ nhìn Hạ Thược nhàn nhã đi vào trong trường, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, “Người có gan lớn cũng đành chịu, trường học xảy ra chuyện lớn như vậy, phần lớn học sinh trong trường đều có thể tuân thủ nội quy trường học, lại có vài người luôn cố tình ra vẻ đặc biệt”.



“Đàn chị, có người trời sinh cứ như vậy, dù có chuyện lớn gì vẫn muốn ra ngoài gặp đàn ông, hy vọng có một số việc, không xảy ra trên người cô ta mà thôi”.



Hai người mỗi người một câu minh trào một câu ám phúng, Hạ Thược lại vẫn nhàn nhã bước vào trong trường, để lại một bóng lưng lạnh nhạt phía sau, mặc kệ hai ánh mắt kia đặt trên lưng cô, cô cũng mặc kệ.



Chỉ là cô mới đi được chừng mười bước, di động trên người bỗng vang lên.



Hạ Thược sửng sốt, vừa lấy ra nhìn, hóa ra là Từ Thiên Dận gọi tới. Hạ Thược nhìn di động màn hình sửng sốt trong chốc lát, nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình “Sư huynh ngốc manh”, rõ ràng cảm giác được tim đập nhanh chút.



Điện thoại vang trong chốc lát, cô mới nhận, bên trong liền truyền đến giọng nói lành lạnh của Từ Thiên Dận, không hề có chút dao động, “Ở trong trường học sao?”



“Vâng, sư huynh có việc?” Hạ Thược vừa nói vừa đi về phía bên trong trường, cô không muốn để những người ở phòng bảo vệ nghe thấy mình nói chuyện điện thoại.



Trường học đã ra quy định cấm nghiêm, khi trời tối không cho phép học sinh tự ý đi lại trong trường, cho nên trong trường học hiện tại rất là im lặng, Hạ Thược rõ ràng có thể nghe thấy tiếng xe chạy phía bên kia điện thoại.



“Sư huynh đang lái xe?” Hạ Thược nhíu mày hỏi.



“Ừ, anh sắp đến”.



Đến…



“Đến chỗ nào?” Hạ Thược biết rõ còn cố hỏi, mặc dù biết Từ Thiên Dận nhất định đang tới trường cô, nhưng… Hôm nay mới thứ tư thôi! Người đàn ông này vẫn luôn gặp cô vào cuối tuần, sao hôm nay không một chút động tĩnh gì đã tới rồi?



“Trường học, em ra đi”. Bên kia điện thoại, Từ Thiên Dận lời nói ngắn gọn.



Hạ Thược quay lại, đứng xa xa nhìn cổng trường, quả nhiên thấy hai ánh đèn xe càng lúc càng gần cổng trường, ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng dừng xe phía bên kia điện thoại.



“… Sư huynh, sao hôm nay anh lại tới đây?” Hạ Thược lẳng lặng đứng ở im lặng trong trường, nhìn ánh đèn xe ngoài cổng, trong lòng lại không biết vì sao, tim đập thình thịch.



Phía bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, sau một lúc giọng nói lành lạnh trầm thấp kia mới truyền tới, “Nhớ em”.



Hạ Thược tức khắc há miệng thở dốc, cảm giác tim đập loạn nhịp.



“Em không ở ký túc xá?” Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của Từ Thiên Dận lại tràn ngập khẳng định.



“Vì sao hỏi như vậy?”



“Tiếng gió, tiếng cành lá, vừa rồi còn có tiếng bước chân”.



Hạ Thược nghe vậy không nói gì cười cười, thính lực của người này đúng là khác người! Cô có thể nghe thấy tiếng anh lái xe bởi vì bốn phía cô im lặng, nhưng anh lại đang lái xe, thế mà có thể nghe thấy cả tiếng gió và tiếng bước chân của cô, lỗ tai gì không biết nữa?



“Được rồi, đã biết. Em lập tức ra ngoài”. Cúp điện thoại, Hạ Thược lúc này mới chậm rì rì đi ra ngoài.



Nhưng khi đi tới cổng trường, người của hội học sinh không cho cô ra. Nguyên nhân là vì vừa rồi cô vào trường đã trả phép, lại đi ra thì không hợp quy củ.



Muốn đi ra nữa? Lại đi xin giấy xin phép nghỉ tới!



Giấy xin phép nghỉ phải có chữ ký của giáo vụ và chủ nhiệm lớp, mà lúc này, lãnh đạo trường học đều đã tan tầm, chỉ có giáo viên trực ở lại, làm sao có thể xin được giấy xin phép nghỉ nữa? Đây rõ ràng là làm khó dễ.



Ngoài cửa phòng bảo vệ, học sinh nữ hội học sinh kia liếc xung quanh cổng trường một cái, rồi lại liếc Hạ Thược một lần, giọng điệu chua ngoa, “A! Thật đúng là, vừa rồi sao lại không đụng phải xe Mercedes – Benz kia chứ nhỉ? Vậy thì có trò hay để xem rồi”.



Nghiêm Đan Kỳ ra vẻ tức giận mắng một tiếng, “Nói cái gì đấy! E sợ cho thiên hạ không loạn! Nếu đụng mặt nhau, tối nay trường học lại có thêm một vụ nữa. Liên tiếp gặp chuyện không may, sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh của trường học?”



Học sinh nữ kia lập tức ra vẻ nhận sai, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.



Hạ Thược trợn trắng mắt trong lòng, nếu đụng phải một chỗ thì tốt rồi, hiện tại cô cũng sẽ không bị ngăn lại ở cổng trường.



Trong xe, Từ Thiên Dận đã thấy Hạ Thược đi đến cổng trường, thấy cô bị chặn bên trong, dường như cô gặp phải phiền toái, liền mở cửa muốn đi ra.



Hạ Thược cũng sớm đoán được anh muốn xuống xe, vội vàng khoát tay về phía xe anh, ra hiệu cho anh phải ngồi lại trong xe. Nếu anh thật sự xuống xe, quả thật  là sẽ xảy ra chuyện lớn.



Cửa xe vừa mới mở ra lại đóng lại ngay, Từ Thiên Dận ngoan ngoãn ngồi lại trong xe, Hạ Thược thấy thế mới vừa lòng cười, lấy điện thoại di động ra gọi cho chủ nhiệm Tiền Hải Cường, giải thích qua tình huống với ông một chút, cô cũng chỉ nói mình vừa mới quay về trường học có chuyện lại phải ra ngoài, cũng không có nói rõ mình ra ngoài để làm gì, Tiền Hải Cường liền bảo cô đưa điện thoại cho Nghiêm Đan Kỳ.



“Điện thoại của chủ nhiệm Tiền”. Hạ Thược đưa điện thoại qua, khuôn mặt Nghiêm Đan Kỳ lạnh như băng, học sinh nữ đứng bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn về phía Hạ Thược.



Nghiêm Đan Kỳ không nói hai câu liền mím môi, đem điện thoại trả lại cho Hạ Thược, ánh mắt không ngừng biến đổi, sắc mặt khó coi thông báo cho bảo vệ cổng trường mở cửa.



Hạ Thược đi ra ngoài cổng trường, tiếng Tiền Hải Cường vang lên trong điện thoại, “Khụ! Hạ tổng, sau buổi học ngày mai cô có thể tới chỗ giáo vụ một chút được không? Trường học có chút việc, muốn thương lượng với cô một chút”.



Hạ Thược chú ý tới cách xưng hô của ông ta với mình cùng với giọng điệu khách khí, không khỏi nhíu mày đồng ý.



Cúp điện thoại, Hạ Thược lên xe của Từ Thiên Dận, trước cửa phòng bảo vệ, vẻ mặt học sinh nữ kia vẫn chưa hết khiếp sợ, ngây ngơ hỏi: “Đàn chị, học sinh mới này là người nơi nào? Sao chủ nhiệm Tiền lại có thể đích thân ..”.



Nghiêm Đan Kỳ vẻ mặt khó coi, đâu chỉ là chủ nhiệm? Ngay cả hiệu trưởng Lô cũng là vẻ như vậy! Học sinh mới này là người thế nào, cô cũng muốn biết!



Hai người đều nhìn chằm chằm xe của Từ Thiên Dận, mà lúc này, trong xe.



Hạ Thược vừa lên xe, Từ Thiên Dận liền kéo cô ôm vào lòng, hai tay ôm chặt lấy cô, bàn tay to không ngừng vuốt ve sau lưng, khuôn mặt chôn vào mái tóc cô, không ngừng hít vào.



Hạ Thược vươn tay đẩy anh, cố nén cảm giác tim đập nhanh, trên mặt trưng ra nụ cười trêu đùa, “Làm sao vậy? Anh còn muốn tái diễn chuyện trong xe lần trước hay sao?”



“Tức giận?” Từ Thiên Dận dừng lại động tác ôm lấy cô, nghe vậy mới từ từ buông tay nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp.



“Không đến mức”. Hạ Thược cười liếc nhìn anh một cái rồi quay người nhìn ra ngoài cửa xe, “Sao lại đến đây vào lúc này? Công việc ở quân khu có thể tùy lúc bỏ qua sao? Tư lệnh đại nhân”.



“Không việc gì”. Từ Thiên Dận nói, ánh mắt anh dán chặt vào hình ảnh cô gái khẽ nhếch môi cười trên cửa kính xe.



Hạ Thược nghe vậy mới quay đầu lại nhìn anh, “Sư huynh ăn cơm tối chưa?” Lúc này đã hơn bảy giờ tối, có lẽ anh đi đường cũng chưa kịp ăn tối.



“Không việc gì”. Từ Thiên Dận nói câu đó.



“Không ăn cơm sao được?” Hạ Thược hơi hơi nhí mày, “Tối nay em vừa ăn cơm ở khách sạn với tổng giám đốc Trần, cũng đã rất no. Sư huynh muốn ăn cơm ở chỗ nào, em đi cùng anh”.



“Không việc gì”.



Hạ Thược dở khóc dở cười, trợn trừng mắt.



Cô vừa trợn mắt nhìn, Từ Thiên Dận liền vội giải thích nói: “Ý anh là không đói bụng. Trước kia khi đi làm nhiệm vụ, có đợt mười ngày chưa ăn cơm cũng không sao cả, mới chỉ một bữa cũng không sao cả”.



Anh là sợ cô tức giận nên mới giải thích một câu, Hạ Thược cũng là ngẩn người.



Cô vẫn biết Từ Thiên Dận trước đây sống một cuộc sống tối tăm, nhưng lúc này đột nhiên nghe anh nói, tuy rằng chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng…



Trong lòng cô không hiểu sao nhói đau, thu lại nụ cười trên mặt, cô mở cửa xuống xe, “Chờ trên xe!”



Hạ Thược đi tới quán cơm gần trường học mua hai món ăn, một món mặn một canh, mang theo nước khoáng cùng cơm nóng quay về xe, cô ngồi vào phía ghế sau xe Từ Thiên Dận. Xe này của anh là quân dụng, đương nhiên là có thiết kế thêm một chiếc bàn, dùng để viết hoặc là xem bản đồ gì đó.



Sau khi đặt hết đồ ăn lên trên, hai người cùng ngồi ghế sau, Hạ Thược ngồi nhìn anh ăn cơm.



Từ Thiên Dận yên lặng ăn cơm, anh ăn rất nhanh, Hạ Thược thấy vậy không khỏi nhíu mày, anh mới nâng mắt lên nhìn nói: “Không ngon bằng cơm em làm”.



Lời này làm cho Hạ Thược tức cũng không được cười cũng không được, không khỏi nhớ lại thời gian còn ở căn nhà trên núi, khi anh ở lại qua năm mới với sư phụ, không phải đều là cô thường xuyên xuống bếp nấu cơm sao?



“Chấp nhận đi! Dù sao cũng tốt hơn là không có cơm ăn”.



“Anh muốn ăn cơm em làm”. Đôi mắt Từ Thiên Dận tối đen nhìn chằm chằm cô.



Hạ Thược nhìn anh trong chốc lát, nở nụ cười, “Từ khi nào mà sư huynh cũng nói chuyện quanh co vòng vèo như vậy rồi? Trực tiếp chút, có ý gì!”



“Làm người phụ nữ của anh”.



“..”. Khụ!



Hạ Thược quay đầu đi, bị sặc chính nước miếng của mình, biểu tình thống khổ. Từ Thiên Dận buông đũa trong tay xuống, rót nước đưa cho cô, bàn tay nhè nhẹ vỗ lưng cô. Hạ Thược cố gắng hít thở bình ổn, buồn bực quay đầu lại, “Anh nằm mơ!”



Bàn tay đang vỗ lưng cô của Từ Thiên Dận khựng lại, Hạ Thược cảm thấy anh có chút không đúng, vừa quay đầu lại liền bắt gặp sự bi thương trong đôi mắt thâm thúy của anh.



“Em… ghét tôi?” Anh nắm chặt bàn tay, ngực hơi hơi phập phồng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô.



Hạ Thược nháy mắt giật mình sửng sốt, câu cô nói kia đâu có ý vậy… Bởi vì anh quá trực tiếp khiến cô bất ngờ, theo bản năng nói như vậy, không ngờ…



“Không có”. Hạ Thược lắc đầu, cho anh một nụ cười, giải thích nói, “Ý của em là, anh nghĩ quá dễ rồi! Đừng tưởng rằng sư muội có thể theo đuổi đến tay dễ như vậy, ngay cả hành động theo đuổi sư huynh cũng không có, em mà ngoan ngoãn đồng ý luôn thì đúng là quá mất giá”.



Hạ Thược nở nụ cười, hai má hồng hồng, bên môi mang theo nụ cười thú vị, “Xem biểu hiện của anh!”



Nếu cô đã thấy rõ lòng mình, vậy thì cũng không ngại cho anh một cơ hội. Kỳ thật, với tâm tính hiện nay của cô cũng không yêu cầu một tình yêu oanh oanh liệt liệt, như dòng nước nhỏ chảy xuôi, có thể cùng nhau suốt đời là được, bình thản mới là thật.



Chẳng qua, nếu đối phương là sư huynh ngốc manh này của cô, Hạ Thược không khỏi nghĩ ra cách đùa anh một chút. Người như anh có thể theo đuổi con gái như thế nào? Cô thật sự là cảm thấy rất hứng thú. Cũng không ngại anh theo đuổi, để cho mỗi ngày cô có thêm chút thú vị.



Trong xe, khuôn mặt cô gái tươi cười, đôi mắt cười cong cong như ánh trăng non, dáng vẻ như một chú hồ ly nhỏ, vừa thấy liền biết không có ý tốt.



Cô muốn hành hạ anh .



Từ Thiên Dận cong cong khóe môi cười nhẹ, gật đầu nói: “Được, chỉ cần em muốn”.



Hai người ở trong xe khoảng hơn một giờ, Từ Thiên Dận cơm nước xong, hai người hàn huyên trong chốc lát, Hạ Thược liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi. Mặc dù khi cô xuống xe người nào đó dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bờ môi cô, ý đồ rõ ràng, nhưng Hạ Thược lại chỉ cười quả quyết xuống xe, bước chân nhẹ nhàng quay trở về trường học.



Mãi cho tới khi bóng lưng cô khuất sau cánh cổng trường, trong xe, Từ Thiên Dận cầm lấy điện thoại bấm một hàng dãy số.



“Alô, nói cho mình biết, làm thế nào để theo đuổi con gái”.



~ Hết chương 13 ~