Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 1 - Chương 62: Gia yến phong ba



Tưởng Thu Lâm vừa thốt lời kia ra, không khí liền có chút xấu hổ.



Bản thân câu nói này cũng không có gì, người một nhà với nhau, mỗi gia đình nếu có gặp phải khó khăn gì, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, điều này thực bình thường. Nhưng vấn đề là ở chỗ người nói chuyện.



Tưởng Thu Lâm là con người nếu không phải chuyện liên quan tới mình thì sẽ làm người ngồi một bên hóng mát xem diễn, từ khi cô gả vào nhà họ Hạ, lúc trước khi mà chồng cô còn chưa làm việc buôn bán, chuyện thường làm nhất là về nhà, khóc than với ông bà, xin ông bà chút tiền tiêu. Hiện tại trong nhà có chút của cải, lại chưa từng nghe cô hỏi qua cha mẹ chồng cần những thứ gì, hôm nay bỗng nhiên lại hỏi Lý Quyên câu này, điều này không khỏi khiến mọi người sửng sốt.



Lý Quyên cười cười, nhìn thoáng qua Hạ Thược, “Tiểu Thược nhà chị cũng không phải là người tiêu tiền phung phí, hơn nữa học phí cũng đã được trường học miễn, còn có học bổng. Trong trường học cũng có ký túc, chị nghĩ cũng không tốn bao nhiêu tiền”.



Tưởng Thu Lâm buồn cười liếc nhìn Lý Quyên một cái, đùa nghịch chiếc vòng ngọc mới mua trên cổ tay mình, “Chị dâu, chị đúng là suy nghĩ đơn giản quá. Học bổng thì có thể bao nhiêu tiền chứ ? Có thể trả được bao nhiêu sinh hoạt phí? Thanh thị là thành phố trên tỉnh, thành thị phát đạt, con người cũng mốt, nhiều trò chơi mới mẻ. Giữa bạn học với nhau không tránh khỏi chuyện phải đi chơi cùng nhau, đến lúc đó người ta tiêu tiền, Tiểu Thược nhà ta lại chỉ có thể nhìn thôi sao? Đến lúc đó người ta có, Tiểu Thược nhà chúng ta không có, không phải là khiến người khác chê cười?”



Lý Quyên nghe vậy sửng sốt, cảm thấy có vài phần đạo lý, không khỏi nhìn về phía con gái, trong mắt tràn ngập lo lắng cùng áy náy. Đứa con này từ nhỏ đã hiểu chuyện, đều chỉ tại cô với chồng đều là những người bình thường không tài cán gì, không thể cho con điều kiện sống tốt nhất. Con gái từ nhỏ trong nhà cũng được yêu thương, thành tích học tập luôn tốt, nếu thực sự bởi vì ăn mặc kém với người khác mà bị chê cười, hẳn là trong lòng con sẽ rất khó chịu?



Hạ Thược ban đầu nghe thấy thím út nói chuyện thì vẫn cúi đầu không nói, giờ phút này thấy trong mắt mẹ toàn là xin lỗi, cô nhẹ nhàng chau mày, môi mím chặt. Đây chính là thói quen mỗi khi cô nổi nóng, nhưng cô còn chưa nói gì, cha Hạ Chí Nguyên đã mở miệng.



“Con nhà anh sẽ không phải vậy, điểm này anh rất tin tưởng. Tiểu Thược từ nhỏ đã hiểu chuyện, học tập cũng chưa bao giờ cần anh chị quan tâm. Đứa nhỏ này tấm lòng lương thiện, đã nhiều năm như vậy, ngay cả ông lão ở sau núi trong thôn kia, nó vẫn luôn đến đấy chăm sóc. Chứng tỏ nó là đứa trẻ thiện lương hiếu thuận, là một cô bé tốt. Anh không tin đứa nhỏ như vậy, sẽ ghét bỏ cảnh nghèo túng trong nhà. Tuy anh cùng Quyên nhi không có bản lãnh gì, nhưng anh chị không hề thiếu yêu thương con. Con gái của anh, anh có tin tưởng”.



Giọng nói Hạ Chí Nguyên trầm tĩnh, trong bữa tiệc gia đình này, vốn nên là không khí vui mừng, nhưng đồ ăn còn chưa được mang lên liền có ý vị khác.



Cả nhà nghe ra trong giọng nói Hạ Chí Nguyên có chút bi phẫn, anh vẫn là người đôn hậu thành thật, thấy ai cũng đều là vẻ hiền hậu ôn hòa, hôm nay đột nhiên nói những lời nói có chút bi phẫn này, cả nhà đều có chút không thích ứng, không khí càng thêm xấu hổ.



Hạ Thược cũng nhìn về phía cha, trong lòng vô cùng cảm động, môi càng thêm mím chặt.



Bà nội Giang Thục Huệ cũng không nghe nổi nữa, nhíu mày nói: “Thu Lâm, không phải mẹ nói gì con, hôm nay anh cả mời cả nhà ăn cơm, chính là muốn chúc mừng cho Tiểu Thược, đang tốt, con nói những chuyện này làm gì”.



Tưởng Thu Lâm cười có chút xấu hổ, thấy chồng trừng mắt nhìn mình, cô thế này mới cười nói: “Mẹ, nhìn mẹ nói kìa. Mẹ còn không biết tính con sao? Tính con là có gì nói đó, tính tình ngay thẳng. Con đây không phải là có lòng tốt hỏi thăm một chút thôi sao, nào biết anh cả với chị dâu lại không thích nghe …”.



“Ai thích nghe? Hôm nay mời bữa cơm? Muốn nói thì cũng đợi về nhà rồi nói đi”. Giang Thục Huệ tính tình mềm mỏng, ở nhà đều là Hạ Quốc Hỉ làm chủ gia đình, bà cũng rất ít khi bày ra dáng vẻ trưởng bối răn dạy con cháu, hôm nay thật sự là nhìn không được mới nói hai câu.



“Mẹ, con cảm thấy Thu Lâm nói cũng đúng. Hôm nay, anh cả với chị dâu mời cơm cũng không có sai, có điều đều là người một nhà cả, nói ra cũng không có gì. Chuyện gì đều cũng có lợi và hại. Anh cả với chị dâu thực sự nghĩ đi học ở ngoài là dễ dàng vậy sao?” Lúc này, cô lớn của Hạ Thược – Hạ Chí Mai mở miệng, cô làm giáo viên ở Đông thị, đã lên chức chủ nhiệm, vốn nói chuyện đã giống như là phát biểu, rất là nghiêm túc, nay lại mang theo chút uy nghiêm, “Anh cả cũng đừng có không thích nghe, em ở trường dạy học sinh bao năm nay? Em hiểu rất rõ cách nghĩ của học sinh! Những đứa trẻ hiện tại, đứa nào mà không ganh đua nhau? Tuổi này đang bước vào tuổi trưởng thành, ham chơi, tự chủ kém, đối với cái gì cũng tò mò. Anh cho là cho con ra ngoài đi học là tốt? Thanh thị đó là thành phố trên tỉnh, nhiều thứ mới lạ, đến lúc đó cha mẹ lại không ở bên người, không có người quản, đứa nhỏ sẽ rất dễ học phải thói xấu”.



Tiếp theo, Hạ Chí Mai lại đưa ra thêm vài ví dụ, nói là một số học sinh trong trường thi đậu trường trên trấn, sau khi thấy cuộc sống cùng tiêu dùng của những đứa trẻ thành thị, cảm thấy tự ti, thay đổi cách thức xin tiền trong nhà, tâm tư đều đặt ở sự ganh đua so sánh, thành tích học tập cũng xuống dốc không phanh.



Cô ăn nói đường hoàng có lý, trên mặt Lý Quyên đã sớm không còn vẻ không vui như vừa rồi, mà càng thêm lo lắng nhìn về phía con gái. Con gái từ nhỏ đã nhu thuận, nếu học phải thói xấu bên ngoài, vậy thì không bằng ở lại Đông thị học Nhất Trung thôi — Vốn còn tưởng thi đỗ Thanh thị là chuyện tốt, sao lại còn có nhiều chuyện khiến người ta lo lắng như vậy nữa?



“Con gái anh thi đỗ Thanh thị, theo như cách cô nói vậy, chính là sai sao ?” Hạ Chí Nguyên nhíu nhíu mày. Em gái lớn nói cũng là có lý, trong lòng anh hiểu rõ, nhưng mà trước cũng mặc kệ sau này thế nào, ít nhất con mình thi đậu Nhất Trung trên Thanh thị là việc vui, hôm nay anh mở tiệc chiêu đãi người nhà là để chúc mừng việc vui này.



Hôm nay chính là để chúc mừng cho con gái vui vẻ? Còn nhắc tới chuyện này thì bữa tiệc cũng khó mà nuốt trôi nữa, về nhà rồi sẽ nói sau?



Dù thế nào cũng không phải nói vào hôm nay?



Thấy anh cả tức giận, Hạ Chí Mai mới hòa hoãn giọng nói hơn, “Tiểu Thược trúng tuyển Nhất Trung trên Thanh thị, đương nhiên là chuyện tốt. Bọn em cũng chỉ là phân tích một chút giúp anh chị thôi, anh chị cũng suy nghĩ lại một chút tình huống trong nhà, để xem con mình có thích hợp rời nhà đến bên ngoài đi học hay không”.



“Chị hai nói cũng đúng”. Chú út Hạ Chí Đào gật đầu nói, “Anh cả, xã hội thời này, không bản lĩnh mà bị người ta bắt nạt cũng không nói được. Trong trường học cũng là một xã hội thu nhỏ, nếu Tiểu Thược ở trường học bị bắt nạt, cha mẹ người ta so với chúng ta cũng bản lĩnh hơn, thế thì ngay cả chỗ để chúng ta nói lý cho con cái cũng không có! Giống như lúc trước anh bị người ta đánh trước cửa nhà máy, một câu nhận nhầm người, đền bù thêm chút tiền thuốc men là xong rồi? Nếu anh là người có uy tín danh dự, người ta liếc nhìn một cái liền nhận ra anh, vậy thì sao còn có thể là nhầm người? Cho dù có đánh em, em cũng có bản lãnh khiến đối phương không qua tốt được! Anh nhìn anh rể cả xem”.



Hạ Chí Đào vừa nói vừa nhìn về phía chồng Hạ Chí Mai – Lưu Xuân Huy, “Anh rể cả làm ăn lớn? Trong nhà cũng có của cải tích cóp, hiện tại lại mở thêm nhà xưởng, còn ký hợp đồng với công ty ô tô có tiếng trong nước, sản xuất linh kiện. Tại Đông thị cũng là người có uy tín danh dự. Anh ngẫm lại mà xem, nếu như anh rể cả bị đánh, bọn họ còn có thể qua dễ dàng sao? Đừng nói anh rể cả, mà chỉ nói em thôi, hiện tại trong thị trường vật liệu xây dựng, cũng không có người không biết đến em. Ai dám động đến trên đầu em cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ!”



Lưu Xuân Huy vội vàng cười khoát tay, làm ra vẻ khiêm tốn, nhưng khuôn mặt lại đỏ hồng.



Hạ Chí Đào tiếp tục nói: “Em nghe nói năm nay kinh tế nhà máy của anh cả không được tốt? Có rất nhiều người rời nhà máy tìm kiếm con đường làm ăn khác, sao anh cả còn bám mãi cái nhà máy mà ngay cả tiền lương cũng không thể phát vậy? Hiện tại xã hội ngày một thay đổi, người người phấn đấu! Chỉ có trở nên nổi bật mọi người mới để mắt tới, vợ con cũng sẽ không bị người khác bắt nạt”.



Hạ Chí Đào nói vô cùng kịch liệt, không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh.



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên nghe nói vậy đỏ bừng mặt, ban đầu Hạ Chí Nguyên còn có chút tức giận, nhưng giờ phút này cũng không còn nói được lời nào nữa



Hạ Thược cũng chỉ thản nhiên cau mày, nội tâm thở dài. Lời chú út nói không phải là không có lý, xã hội này quả thật là như vậy. Chuyện cha bị đánh, bọn họ không biết đến chi tiết trong đó, hiển nhiên sẽ không biết cô đã đi đòi lại công đạo cho cha. Nhưng nếu đổi lại là kiếp trước, cô không có bản lĩnh này, thì làm sao có thể đánh vào Triệu Thiên? Làm sao có thể lập uy tại giới hắc đạo Đông thị?



Nếu như nhà cô vẫn như kiếp trước, cha bị người ta đánh, quả đúng là phải chịu thiệt rồi. Người ta sao có thể mang theo thuốc bổ tới tận bệnh viện xin lỗi, còn thanh toán tiền thuốc men?



Chú út Hạ Chí Đào trong nhà họ Hạ đứng đầu về ranh ma, từ nhỏ đã được cha mẹ cùng anh chị nuông chiều, cũng là người không nên thân nhất. Khi Hạ Chí Nguyên nhậm chức chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy, Hạ Chí Mai nhậm chức giáo viên ở trường trung học, chú ở trong mắt người trong thôn, vẫn chỉ là “Đứa con út chơi bời lêu lổng của nhà ông Hạ”, cả ngày chỉ biết vòi tiền cha, bị không ít người trong thôn chỉ trỏ nói này nọ. Hiện tại thật vất vả sự nghiệp mới có chút khởi sắc, làm ra chút thành tựu, người bên cạnh chú cũng nhìn chú với cặp mắt khác xưa, lấy lòng, khen ngợi, khen tặng… Sự biến hóa này, quả thực là chênh lệch quá lớn so với trước kia, có lẽ đây cũng chính là thể ngộ trong đời người chú.



Lời nói của Hạ Chí Đào nghe qua thì như có chút tư lợi cùng thực dụng, nhưng dựa trên những điều anh ta đã trải qua, cũng không phải là quá.



Nhưng Hạ Thược vẫn luôn cho rằng, trong trường hợp ngày hôm nay lại nói những lời này khiến người nhà không vui. Cho dù là người thân trong nhà cảm thấy cần phải nhắc nhở cha mẹ mình một chút, chẳng lẽ không thể nói riêng với hai người? Chẳng lẽ lại cứ phải khi cha mẹ mình đang vui mừng mà dội một gáo nước lã? Không thể để bọn họ hưởng thụ một ngày vui vẻ sao? Sao cứ nhất định phải để bọn tiêu tiền mời khách nhưng vẫn phải nuốt một bụng tủi thân?



Cũng là nói như thế, nếu như là hai anh em trai hay anh em gái nói riêng với nhau, sẽ cho người ta cảm nhận được sự chân thành của mình. Nhưng trong một bữa cơm gia đình, trước mặt tất cả mọi người trong gia đình nói như vậy, con cháu bọn họ còn ở đây, làm hỏng không khí bữa cơm không nói, mà sẽ khiến người ta cảm thấy thông cảm.



Người đời đều là đón cao đạp thấp, tồn tại đã lâu. Mặc kệ có nguyện ý thừa nhận hay không, những mối quan hệ trong xã hội này, quả thật loại tình huống này xảy ra không ít. Nhưng bên ngoài là bên ngoài, kia dù sao cũng là người ngoài, đưa thói quen này vào trong nhà, ngay cả người trong nhà cũng có thể giẫm lên, Hạ Thược thật sự không quen nhìn.



Thấy cha mẹ bị dạy bảo đến mức nói không nên lời, Hạ Thược liền giương mắt nhìn về phía chút út Hạ Chí Đào.



“Lời chú út cũng không phải là sai. Con người luôn tranh giành, nhưng người giỏi còn có người giỏi hơn, trên thế giới này, cho dù anh có thành công, đứng cao tới đâu, vĩnh viễn sẽ có người thành công hơn và đứng cao hơn so với anh. Cũng không phải là ai cũng đều đón cao đạp thấp, khinh thường hay là thân thiện, cái này vĩnh viễn không liên quan gì tới thân phận hay địa vị, mà liên quan tới phẩm cách của mỗi người”.



Vẻ mặt cô lạnh nhạt, lời nói không hề bén nhọn cũng không hề trào phúng, không nhanh không chậm, thanh nhã, trật tự.



Phong thái như vậy khiến cả gia đình còn đang trầm mặc ngẩn người, không khỏi nhìn về phía cô.



“Lời cô hai cũng không hề sai, mà còn là đạo lý. Nhưng cũng không phải ai cũng sẽ đánh mất chính mình, cái này liên quan tới tâm tính của mỗi người”.



Đối diện với ánh mắt của người lớn trong nhà, Hạ Thược lại ngồi vững vàng, lưng nhàn nhã tựa vào thành ghế, có vài phần không quan tâm tới hơn thua.



Cô là con cháu trong nhà, ở trong mắt người lớn, cô vẫn chỉ là một đứa bé, thành tích tốt, hiểu chuyện, là cô con gái ngoan không cần cha mẹ phải bận tâm. Cô không giống anh họ Lưu Vũ Quang miệng lưỡi trơn tru, giỏi nhất nịnh cho người lớn vui vẻ, cũng không giống em họ Trương Nhữ Mạn tính tình lỗ mãng, thường xuyên đánh nhau với những đứa bé trai khác gây rắc rối. Cô tính tình bình thản, tươi cười điềm tĩnh, không nói nhiều lắm, so với những đứa nhỏ đồng lứa thì phù hợp với hình tượng đứa trẻ ngoan trong mắt người lớn, nhưng lại giống như là vật trang trí, không hề có cảm giác tồn tại.



Giống như hôm nay vậy, tuy rằng bữa cơm này là để mừng cô thi đậu, nhưng kỳ thật không ai để cô ở trong lòng, thậm chí sớm đã quên đi sự tồn tại của cô.



Tất cả người nhà họ Hạ đều không ngờ, Hạ Thược sẽ ở trong trường hợp này mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn là phản bác lời nói của người lớn trong nhà.



Tuy là phản bác, nhưng sau khi nghe xong cũng không khiến người ta cảm thấy không thoải mái, lời của cô cũng không bén nhọn thù địch, nhưng cũng chính bởi vì nguyên nhân này, ngược lại khiến cô ở trong căn phòng này thoạt nhìn có khí độ thế ngoại cao nhân. Mà một đám người chèn ép vợ chồng Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên, lại mười phần giống con buôn.



Lý Quyên vụng trộm kéo góc áo con gái, ra sức nháy mắt với con, bảo con đừng nói. Vợ chồng chị bị nói một chút cũng không sao, nhưng chị không muốn con gái mình cũng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị cả nhà vây quanh dạy bảo.



Hạ Thược cười vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ trấn an.



Lúc này, bên cạnh lại truyền tới một tiếng trầm trồ khen ngợi!



Trương Nhữ Mạn vỗ tay một cái, “Chị em nói đúng là có đạo lý! Cũng không phải là ai cũng nghĩ như các bác các chú đâu, cũng không phải ai cũng sẽ trở thành loại người trong miệng mọi người này. Chính mình có phẩm cách cùng tâm tính ra sao, đừng tưởng rằng người khác cũng là vậy!”



Cô ngồi một bên nghe đã sớm tức giận, chẳng qua bác cùng với cậu vẫn nói liên tục, cho nên cô không thể xen miệng, lúc này nghe thấy chị họ nói như vậy, liền là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ cô. Nhưng cô cảm thấy khí độ cùng trình độ của chị họ đúng là quá tốt, đối với những người này, không làm cho mất mặt thì không hết giận được!



Vì thế, Trương Nhữ Mạn trừng mắt liếc nhìn Tưởng Thu Lâm vẫn ngồi yên một bên xem diễn, khuôn mặt phơi nắng nhiều có làn da lúa mạch, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, cười nhạo: “Nếu người khác có mà mình không có, liền bị người ta chê cười. Vậy thì không phải mợ út đã bị người ta chê cười thật nhiều năm rồi?”



Cô ám chỉ đương nhiên là điều kiện của gia đình Hạ Chí Đào trước kia, đứa ngốc nghe còn hiểu được, sắc mặt Tưởng Thu Lâm lập tức trở nên đỏ bừng. Cô không ngờ là sẽ bị đứa cháu làm mất mặt, nhất thời có chút ngẩn ngơ.



Hạ Chí Đào cũng đã phản ứng lại, liền nhíu mày khiển trách: “Nhữ Mạn! Cháu nói chuyện kiểu gì thế? Không biết trên dưới!”



“Cháu không biết trên dưới?” Trương Nhữ Mạn buồn cười hừ một tiếng, “Cậu cũng đâu có hề thua kém gì đâu? Cậu cũng sắp răn dạy bác cả thành cháu chắt rồi! Nếu cháu nhớ không nhầm, bác ấy còn là anh cả cậu đấy?”



Hạ Chí Đào sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng đỏ bừng, Hạ Chí Mai cũng liền nhíu nhíu mày. Lời này tuy rằng không phải nói chị ta, chẳng qua cũng chính là một cái tát đánh cả mặt chị ta mà thôi.



Sắc mặt Hạ Chí Đào hết xanh lại đỏ, nổi giận đùng đùng vỗ cái bàn đứng dậy, nhìn về phía Hạ Chí Cầm, “Chị ba, con gái chị đấy, chị mặc kệ thế đấy à?”



Hạ Chí Cầm nhanh chóng nhíu mày kéo con gái, thấp giọng trách cứ, “Nhữ Mạn! Con bớt tranh cãi đi! Người lớn đang nói, sao đến phiên con xen mồm vào?”



“Em ba à, lúc trước chị đã nói với em rồi, để con cái ra ngoài học, qua thời gian dài liền ngang ngược. Hiện tại em đã tin chưa? Tính cách Nhữ Mạn đã khó quản rồi, hiện tại theo chị thấy em không quản nổi nữa rồi”. Hạ Chí Mai vẻ mặt nghiêm túc nói, vừa nói vừa nhìn về phía con mình, “Em xem Vũ Quang nhà chị xem, chị từ nhỏ đã dạy dỗ nghiêm khắc, em xem trong bữa ăn hôm nay lúc người lớn nói chuyện, cháu nó có xen một câu nào hay không?”



Lưu Vũ Quang năm nay mười tám tuổi, học cấp ba Nhất Trung tại Đông thị, cao 1m8, khuôn mặt cũng được cho là tuấn tú, giờ phút này ngồi ngay ngắn tại chỗ, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, hai tay đặt phía trên bụng, thoạt nhìn như thiếu gia giáo dưỡng vô cùng tốt.



Nhưng với bầu không khí hiện tại trong phòng, nụ cười này của cậu ta khiến người ta không được thoải mái.



Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều chuyển về phía Trương Nhữ Mạn, Hạ Thược không khỏi nâng mắt quét nhìn các cô các chú nhà mình, ánh mắt dừng lại trên mặt ông nội Hạ Quốc Hỉ một chút.



Hạ Quốc Hỉ từ trước tới nay đều tự cho rằng mình là người đứng đầu một nhà, trong loại tình huống như hôm nay, ông một câu cũng chưa mở miệng nói.



Hạ Thược cụp mắt, tuy là mấy năm nay cô vẫn luôn dưỡng khí tu thân, mặc dù tâm tính đã bình ổn hơn, nhưng giờ phút này trong lòng cũng không khỏi sinh ra buồn phiền. Lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn tiến vào, Hạ Thược liền nói: “Hôm nay là ba mẹ cháu mời mọi người tới ăn mừng, các cô, chú còn có thím, nếu mọi người còn có chuyện cần nói thì cũng xin qua hôm nay. Hôm nay để cho cháu ăn được bữa cơm ngon, được không?”



Mắt cô vẫn không nâng, giọng điệu cũng không còn là lạnh nhạt như trước, mà mang theo vài phần lãnh trầm. Điều này khiến mọi người đều sửng sốt, giống như trải qua nhiều năm như vậy, lúc này mới hiểu rõ tính tình đứa trẻ này.



Hạ Chí Đào ngồi xuống, tức giận vẫn còn chưa nguôi, cất giọng cười một tiếng, “Được, được. Anh cả , chị dâu, dù sao lời em muốn nói cũng đã nói, vốn đang muốn nói, nếu trong nhà có gặp khó khăn gì, anh em còn có thể giúp một tay, nhưng nếu anh chị đã không thích nghe vậy thì em cũng không nói nữa, về sau cũng đừng nói anh em không có lòng giúp”.



“Ai! Lời thật thì khó nghe mà”. Hạ Chí Mai thở dài, lắc đầu.



Hạ Thược cau mày lại, những người này, không để yên được rồi?



Cô ôn tồn khuyên bảo, nhưng lại làm như nghe không hiểu?



Có lẽ không phải nghe không hiểu, mà là có nghe nhưng không để trong lòng. Cả nhà bọn họ, trong mắt các cô các chú, chính là quả hồng mềm tùy ý mà gõ, ai cũng có thể nắn bóp, răn dạy.



Anh nghe lời, đó là cần phải. Anh không nghe, đó chính là lời thật thì khó nghe, anh không có khiêm tốn.



“Đúng vậy, lời thật thì khó nghe”. Hạ Thược cười cười, nhưng nụ cười cũng lạnh lùng, “Nếu như vậy, lời của Nhữ Mạn cũng là lời thật thì khó nghe, các cô, các chú sao lại cũng nghe không vào?”



Cô đầu tiên nhìn về phía Tưởng Thu Lâm, “Thím út, ba mẹ có cung cấp đủ tiền đi học cho cháu hay không, điều ấy không nhọc thím phải quan tâm. Nếu như có lòng, vậy thì xin quản tốt chú nhà cháu đi. Đàn ông có tiền sẽ ở bên ngoài xằng bậy không ít, thực không may, thím gặp phải người như vậy”.



Tưởng Thu Lâm biến sắc, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại trước ý tứ trong lời nói của Hạ Thược. Cô đương nhiên sẽ không biết Hạ Thược là nhìn từ tướng mạo của Hạ Chí Đào mới có đầu mối, cô chỉ nghĩ rằng Hạ Chí Đào ở bên ngoài ăn chơi trác táng, không cẩn thận bị Hạ Thược thấy. Cô ta nhíu mày lại, cũng không quản đến việc Hạ Thược không tôn kính bề trên là mình, lúc này mọi sự chú ý đều dồn về phía Hạ Chí Đào.



Hạ Chí Đào trong lòng lộp bộp một tiếng, đối mặt với ánh mắt của cha mẹ, anh chị cùng với chị dâu anh rể, vỗ bàn giận dữ đứng dậy, “Cháu nói cái gì!”



“Cháu nói cái gì không quan trọng, quan trọng là chú có thẹn với lương tâm hay không. Nhưng cháu xin nhắc chú một câu, nên ghi nhớ một câu: đừng dính vào sắc. Cẩn thận của cải tiêu tan, vợ con ly tán”. Hạ Thược cười tủm tỉm cong cong khóe môi, “Mong rằng trăm ngàn nghe lời cháu nói, lời thật thì khó nghe mà”.



Hạ Chí Đào đặt bàn tay to trên mặt bàn, tức giận đến môi run run, tay cũng run run theo.



Hạ Thược cũng không hề để ý đến hắn, đảo mắt nhìn về phía Hạ Chí Mai, ý thái nhàn nhã, “Cô hai, ba cháu là anh cả của cô, mong rằng cô đừng có đem tác phong răn dạy học sinh trong trường học về nhà như thế, ba cháu cũng không phải là học sinh của cô, cám ơn”.



Sau đó, cô nhìn lướt qua vài vị bề trên, cười cười, “Có khả năng lời nói của cháu đã mạo phạm tới chút út, thím út cùng cô hai, nhưng lời thật thì khó nghe, cháu nghĩ mọi người sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cháu. Chúng ta đều là người một nhà, chẳng phân biệt được trường hợp, cháu nghĩ nói ra những lời này, hẳn là cũng không có gì. Được rồi, nếu lời muốn nói đều đã nói xong, vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi”.



Cô cười chỉa chỉa thức ăn trên bàn, nhưng lại không hề có người động đũa.



Tất cả người trong nhà đều ngây ngốc nhìn cô, giống như không hề biết cô vậy.



Ngay cả Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên đều giương miệng, bọn họ cũng là lần đầu tiên thấy con gái như vậy — bọn họ đã nhìn ra, con gái đây là lấy thân chi đạo, còn trị một thân đâu! Mặc kệ chuyện cô nói về Chí Đào có phải là thật hay không, trong lời của cô có “Lời thật thì khó nghe” cùng “Người một nhà, nói một chút cũng không có gì”, đây không phải chính là những lời Hạ Chí Mai dùng để chèn ép vợ chồng bọn họ?



Con gái đây là không nhìn được, nên mới giúp bọn họ trút giận!



Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên liếc nhau, vừa cảm động nhưng cũng lại vừa đau lòng, con gái là người nhu thuận, có khi nào cô chống đối lại người lớn đâu? Hôm nay nếu không phải là bị ép, thì cô cũng đâu như vậy?



Hạ Chí Mai cũng là tức giận mà nở nụ cười, “Được lắm, có tiền đồ. Đây đều là con cái nhà họ Hạ chúng ta sao, cả một đám đều có học đấy!”



“Nó thì có học cái gì! Đọc sách cũng là lãng phí! Thi đậu trường trọng điểm trên tỉnh thì thế nào? Trường học cũng sẽ không thu nhận học sinh có phẩm cách như nó?” Hạ Chí Đào vỗ bàn, hai mắt tơ máu đỏ ngầu, “Trước đây, chú cũng không thiếu thương cháu, kết quả hôm nay cháu lại có thể nói chuyện với chú như thế đấy? Cái gì gọi là tiền tài tiêu tan, vợ con ly tán? Đây là lời mà con cháu có thể nói ra hay sao? Hôm nay cháu nhất định phải nói rõ ràng cho chú!”



Hạ Chí Đào là tức giận thực sự, hắn vỗ mạnh bàn, tiếng to đến dọa người, cơm canh trên bàn đều văng ra.



Không ai ngờ là, một bữa cơm tốt đẹp, không hiểu sao lại diễn biến thành như vậy.



Trong phòng im lặng, Hạ Thược lại ngồi đến vững chắc, khí độ từ đầu tới đuôi nhàn nhã. Điều này càng khiến cho Hạ Chí Đào giận dữ, chỉ vào Hạ Thược, ngón tay cũng run rẩy, “Cháu đứng lên cho chú! Người lớn hỏi cháu, cháu còn dám ngồi?”



Hạ Thược nhíu mày, chẳng những không đứng dậy, ngược lại càng nghiêng người dựa vào thành ghế, nụ cười bên môi ý tứ hàm xúc thâm sâu. Cô không những dám ngồi, cô còn muốn nhìn Hạ Chí Đào có thể giả bộ tới khi nào. Khóe mắt của hắn đều có một đường màu đen, mi tâm hơi tối, nhân trung thoáng có sắc đỏ, rõ ràng chính là có tình nhân bên ngoài, thời gian cũng chưa lâu dài lắm.



Vào kiếp trước, chú út Hạ Chí Đào cuối cùng ly hôn với thím út, cưới tiểu tam vào cửa, khi thím út rời đi ngay cả con gái cũng không cần, quyền nuôi nấng thuộc về Hạ Chí Đào, mà hắn đối với cô con gái này cũng không phải là tốt lắm, Hạ Dung Tuyết bị mẹ kế cùng em gái ức hiếp không ít.



Chỉ bằng điểm này, ấn tượng của Hạ Thược về con người chú út cũng không được tốt lắm, hôm nay hắn lại có thể diễn như thế, không khỏi cười lạnh trong lòng một tiếng, ngồi bất động — cô thực muốn nhìn, ông chủ Hạ Chí Đào trong thị trường vật liệu xây dựng mà không ai dám chọc tới kia, có thể làm gì cô cháu gái ruột này đây.



Hạ Chí Đào lại cảm thấy dáng vẻ này của Hạ Thược, rõ ràng là đang khiêu khích mình, hắn cảm thấy mất hết thể diện, khí huyết xông thẳng lên óc, lúc này liền rời khỏi chỗ ngồi, nổi giận đùng đùng lao tới chỗ Hạ Thược.



Nhưng hắn mới vừa đi ra hai bước, ngoài cửa phòng có một đám người vừa ăn uống xong đi ngang qua, muốn đi xuống dưới lầu. Khi đi ngang qua cửa, thấy một người đàn ông đang nổi giận đùng đùng lao về phía một cô gái, xem ra có chút xung đột, người nọ không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.



Mà một cái liếc mắt này, không khỏi khiến ánh mắt hắn dính chặt trên một nửa gương mặt cô gái!



“Hạ tiểu thư?”



Hạ Thược quay đầu.



Hạ Chí Đào cũng dừng chân lại, tất cả mọi người trong nhà đều quay đầu nhìn ra cửa. Đến khi nhìn rõ đoàn người ngoài cửa, ba người Hạ Chí Đào, Hạ Chí Mai cùng Lưu Xuân Huy đều biến sắc!



Cửa, phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền đứng giữa một hàng người khoảng hai mươi người, bên cạnh anh ta là ông chủ cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường – Trần Mãn Quán, giám đốc công ty bán đấu giá Hoa Hạ – Tôn Trường Đức, ông chủ lò lung – Triệu Đình Quang, còn có vài người khác, mà đều là những người có uy tín danh dự tại Đông thị! Hơn nữa, bên trong những người này, còn có không ít ông chủ các xí nghiệp nổi danh trong tỉnh!



Bọn họ đứng ở cửa, ánh mắt đồng loạt nhìn vào trong phòng.



Một tiếng xưng hô “Hạ tiểu thư” này khiến cho tất cả người nhà họ Hạ đều sửng sốt, đây là gọi ai?



Hạ Chí Mai sửa sang lại vạt áo, đứng dậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Chị ta đương nhiên biết câu gọi “Hạ tiểu thư” này là để gọi phái nữ trong nhà họ Hạ, nhưng ngay cả chị ta cũng không nghĩ rằng mình có đủ mặt mũi, có thể khiến phó thị trưởng dừng bước, tiến đến chào hỏi.



Vậy… Chẳng lẽ là em gái Hạ Chí Cầm?



Mặc dù chồng Hạ Chí cầm là cán bộ trong đại đội, nhưng bản thân cô chỉ là một viên công trong một nhà xưởng, cũng không thể có được thể diện như vậy.



Phái nữ nhà họ Hạ, chỉ còn lại Hạ Thược cùng Hạ Dung Tuyết. Cả hai đều còn nhỏ, một người mười sáu tuổi, một người mới sáu tuổi. Cái này… Tổng không thể là hai người bọn họ đi? Nếu như là thật sự, vậy thì có chút buồn cười.



Đang lúc cả nhà họ Hạ bị cục diện trước mặt chấn động có chút phản ứng không kịp, Hạ Thược đứng dậy, đi đến cửa.



“Phó thị trưởng Lưu, xin chào”.



Lưu Cảnh Tuyền vừa thấy không phải là mình nhận nhầm người, lúc này cất tiếng cười, bắt tay với Hạ Thược, thân thiết nói: “Thật đúng là Hạ tiểu thư rồi, tôi còn tưởng rằng nhìn nhầm nươời, không ngờ lại có thể gặp cô ở chỗ này”.



Hạ Thược cười gật đầu, ánh mắt quét về phía Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức, hai người gật đầu với cô. Kỳ thật, bữa ăn đêm nay Hạ Thược cũng biết, chính là vì buổi đấu giá hơn một tháng sau. Tôn Trường Đức đã chuẩn bị tốt nhân viên mọi công đoạn, lần đấu giá hội này, đến đây không chỉ có người trong tỉnh, mà tất cả những người nổi danh đủ mọi loại tầng lớp trong nước đều có thiếp mời. Trong những người này, có một số học giả năm trước để ý tới chiếc đĩa lớn Thanh Hoa của Phúc Thụy Tường, tính nhân dịp buổi đấu giá này đưa ra đấu giá, đến tham gia để được mở rộng tầm mắt.



Tối nay, Tôn Trường Đức trước hết mời vài ông chủ nổi danh tại Đông thị ăn cơm, vị phó thị trưởng Đông thị – Lưu Cảnh Tuyền phụ trách việc phát triển kinh tế đương nhiên cũng có mặt trong danh sách.



Thân Phận của Hạ Thược còn chưa được công khai, hơn nữa vừa vặn đêm nay cha mẹ mở tiệc mừng cho cô, nên cô cũng không tham gia. Không ngờ là, bọn họ lại ăn xong trước, vừa ra về liền gặp gỡ .



Hạ Thược quét mắt qua một hàng khoảng hai mươi người này, vậy mà có một nửa số người ở đây cô quen biết. Những người này trong hơn một năm nay đều tới tìm cô nhờ xem phong thủy vận trình.



Cho nên, những người này vừa thấy là Hạ Thược, lập tức tiến lên chào hỏi. Những người khác không biết sao lại thế này, nhỏ giọng hỏi những người bên cạnh, cuối cùng ánh mắt đều thay đổi! Bọn họ trong cái vòng luẩn quẩn này cũng đều đã nghe danh Hạ Thược, vị đại sư phong thủy này tu vi cao thâm! Xem vận trình bói toán, sắp xếp bàn bày trận thực linh nghiệm!



Những người khác lúc này cũng liền tiến lên chào hỏi với Hạ Thược, cũng đều đưa ra danh thiếp. Tuy nói phong thuỷ là một thứ thực mơ hồ, nhưng đã là người làm ăn buôn bán, thà rằng tin là có, ai mà không gặp khó khăn trong phương diện đầu tư chứ? Cố vấn một chút cũng là tốt.



“Xin chào, Hạ tiểu thư, tôi là giám đốc công ty bất động sản Hằng Vũ – Mã Vận Tài, vị này là chủ tịch tập đoàn Kim Hồ – chủ tịch Vương”.



Hạ Thược vừa nghe những vị tổng giám đốc giới thiệu, vừa lễ phép thu nhận danh thiếp bọn họ đưa tới.



“Hạ tiểu thư hôm nay là?” Lúc này, ông chủ lò nung – Triệu Đình Quang nhìn khắp phòng, cười hỏi. Ông ta đúng là bác cả Triệu Tĩnh, không quen thân gì với Hạ Thược, nhưng ông ta cũng không ngại da mặt dày giả bộ quen biết. Vào khoảng thời gian trước, cả nhà em trai gặp phải vận xui, công ty chưa gượng dậy nổi, ông ta tận mắt nhìn một công ty đang làm ăn tốt, đảo mắt cái đã như sắp sập, không khỏi cảm thấy thương trường như chiến trường. Hôm nay gặp được vị đại sư phong thủy nổi danh như sấm bên tai tại Đông thị này, tạo mối quan hệ tốt, sau này không chừng có thể giúp đỡ được cho mình.



Hạ Thược mỉm cười, cũng không so đo, ân oán của cô với hai nhà Từ Triệu đã xong, cũng sẽ không gây khó dễ cho người nhà cùng bạn bè bọn họ. Cho nên, cô đáp: “Không có gì, chỉ là ăn bữa tiệc mừng với gia đình mà thôi”.



“Tiệc mừng?”



“Ôi! Tôi nhớ ra rồi”. Lúc này, phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền dáng vẻ giật mình một cái, cười nói, “Trong khoảng thời gian này tôi bận quá, cũng đã quên mất. Gần đây cuộc thi trung khảo trong thành phố vừa chấm dứt, có hai người thi đỗ Trạng Nguyên, Hạ tiểu thư chính là một trong số đó”.



Một đám giám đốc, chủ tịch đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Thược, sau đó liền cười chúc mừng, khen.



Hạ Thược chỉ cười nhẹ nhàng nhận chúc mừng của mọi người, vẻ mặt không hề có một chút kiêu ngạo. Loại khí độ không quan tâm hơn thua này, khiến cho một đám tổng giám đốc phải líu lưỡi — với tuổi này, có thể có được tâm tính như vậy, đúng là khó được!



“Tôi nhớ là trường trung học Nhất Trung tại Thanh thị đã đến chỗ chúng ta đoạt người, Hạ tiểu thư đã đồng ý tới Thanh thị học sao?” Lưu Cảnh Tuyền hỏi.



“Đã quyết định sẽ đi Thanh thị”. Hạ Thược gật đầu cười, cô đi Thanh thị, không chỉ vì học, mà quan trọng hơn là phát triển công ty của mình. Cô muốn đem Phúc Thụy Tường cùng công ty đấu giá Hoa Hạ phát triển tới Thanh thị, không chỉ là Thanh thị, sau này sẽ càng khuếch trương lớn hơn nữa.



“Thanh thị? Vậy thì thật là tốt quá!”



Lúc này, một giọng nói oang oang vang lên, ông tổng nói chuyện có khuôn mặt to bụng tròn, vóc người khôi ngô, tiếng cười to. Hắn chính là người lúc trước đã tự mình lái ô tô tới thận Đông thị mời Hạ Thược xem phong thủy, kết quả lại vào ngày chủ nhật, phải ở lại Đông thị cho đến thứ hai mới có thể gặp mặt cô được.



Ông tổng này tên là Hùng Hoài Hưng, người ngoài đồn rằng hắn tính tình nóng nảy, trên thực tế cũng là một thương nhân khôn khéo, đối xử với mọi người hào phóng. Chỉ là do mắt to mũi rộng, tướng mạo thô ác, nói chuyện lớn tiếng, thực khiến người ta hiểu lầm.



Hùng Hoài Hưng cười ha ha, “Thật tốt quá! Lão Hùng tôi ở ngay Thanh thị! Tôi đây sau này muốn gặp Hạ tiểu thư cũng thuận tiện hơn? Thật tốt quá! Hạ tiểu thư, khi nào thì khai giảng, cứ nói với lão Hùng tôi một tiếng, đến Thanh thị tôi sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho cô!”



Vài ông tổng ở Đông thị khác vẻ mặt lại buồn rầu — cách ông gần, nhưng lại cách chúng tôi thật xa. Sau này đến phiên bọn họ chạy ô tô tới Thanh thị mất rồi.



Một hàng lão tổng chào hỏi qua Hạ Thược, lúc này mới phát hiện thời gian đã quá dài, trái lại ảnh hưởng tới bữa cơm gia đình của cô, nhất thời có chút ngượng, lúc này mới khách khí chào, đoàn người tính rời đi.



Nhưng không ngờ là, đợi đến khi mấy ông tổng kia đều đi về phía cầu thang, phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền lại có vẻ do dự. Hắn nhìn về phía Hạ Thược, thoạt nhìn ấp úng, như là muốn nói điều gì đó.



Hạ Thược cười đến ý tứ hàm xúc thâm hậu, nói: “Lưu thị trưởng, mời ra đây nói chuyện một chút”.



Tại góc hành lang tầng hai có một bồn hoa, Hạ Thược cùng Lưu Cảnh Tuyền đi tới đó, bốn phía không có người, Hạ Thược lúc này mới cười nói: “Lộc quan của phó thị trưởng Lưu có màu xanh đen, lông mày hơi nhạt màu, gần đây có quan phi, phạm phải tiểu nhân”.



Trong trí nhớ của Hạ Thược, Lưu Cảnh Tuyền ở kiếp trước chính là vào thời kỳ này, liền bị người ta đẩy xuống đài. Lúc ấy cô vẫn còn nhớ rõ cha nhắc đi nhắc lại, nói là phó thị trưởng Lưu ở phương diện phát triển kinh tế không tồi, danh tiếng cũng rất tốt, chuyện bị giáng chức chắc hẳn có mờ ám. Nhưng thời điểm đó, Hạ Thược làm sao biết được tình huống cụ thể trong đó? Cô thậm chí còn nghĩ là cha mình đã suy nghĩ nhiều.



Nhưng nay vừa gặp, hóa ra là phạm vào tiểu nhân.



Kỳ thật, từ lúc Hạ Thược thấy người đến là Lưu Cảnh Tuyền, cô liền đoán ra vì sao hắn lại đến chào hỏi mình. Người trên quan trường đều chú ý tới thân phận, từ xưa quyền với tiền, thì quyền vĩnh viễn xếp đầu tiên, mà ở trong mắt người làm quan như bọn họ thì thương nhân luôn thấp hơn bọn họ một bậc. Lưu Cảnh Tuyền dù sao cũng là phó thị trưởng, hắn đã tự mình đến chào hỏi với mình, hơn nữa còn nhiệt tình nói ra chuyện mình đã thi đậu trung học Nhất Trung tại Thanh thị, để mình có thể nhận một tràng lời khen vừa rồi, điều này rõ ràng chính là có lợi với mình.



Lưu Cảnh Tuyền biết thân phận phong thủy sư của Hạ Thược. Việc phong thủy, mặc dù ai cũng kính sợ, nhưng với tình huống trong nước hiện giờ, vĩnh viễn không thể đem ra bên ngoài mà công khai thừa nhận. Làm quan đều quý trọng thanh danh của mình, nếu như lại bị chụp cái mũ phong kiến mê tín lên đầu, Lưu Cảnh Tuyền không thể đảm đương nổi, sẽ trở thành một vết nhơ trên con đường làm quan của hắn. Thông thường nhân sĩ chính giới đến tìm Hạ Thược xem phong thủy, người nào không phải là tránh người này né người kia?



Nhưng Lưu Cảnh Tuyền lại ở trước mặt nhiều người như vậy chào hỏi Hạ Thược, điều này chứng tỏ hắn đã thật sự đi tới bước đường cùng .



Hạ Thược tâm như gương sáng, cũng không đợi Lưu Cảnh Tuyền hỏi, liền dẫn hắn tới một chỗ hẻo lánh, mở miệng chỉ ra .



Vào buổi đấu giá năm trước, Lưu Cảnh Tuyền để ý chỉ với một câu nói của Hạ Thược, đã khiến Lý Bá Nguyên bỏ qua một chiếc bồn sứ Quân Dao. Khi đó hắn còn đang nghĩ cô bé này tuổi tác không lớn, lại nói ra những lời như thần côn? Cho mãi tới tháng sáu năm trước, trong giới thượng lưu ở Đông thị, danh tiếng của Hạ Thược nổi lên, càng truyền lại càng thần kỳ, Lưu Cảnh Tuyền thấy vậy mới giật mình, chẳng lẽ, phong thủy gì đó thật sự là có chuyện lạ?



Khi đó, hắn cũng chỉ là nghi hoặc ở trong lòng, mà cũng không muốn tự mình tới xem. Nhưng năm nay lại chính là năm bầu nhiệm kỳ mới của ban lãnh đạo Đông thị, vốn dĩ hắn có thể thăng chức, nhưng hắn cũng là người linh mẫn về tình hình chính trị, lại cảm nhận được một tia bất thường.



Trong ban lãnh đạo, hai luồng thế lực tranh đấu gay gắt, vốn dĩ khả năng Lưu Cảnh Tuyền thắng là rất lớn, nhưng gần đây lại liên tục gặp bất lợi, không ít chuyện bé xé ra to, hắn âm thầm cảm giác như mình trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía hắn. Điều này làm cho Lưu Cảnh Tuyền cảm giác có một tia nguy cơ, nhưng nhiệm kỳ mới sắp tới, lúc này lại bị đảo lộn, hắn có tâm phản kích lại vô lực xoay chuyển đất trời, cho nên dưới tình huống không còn cách nào khác, nghĩ tới Hạ Thược.



Hơn nữa, Lưu Cảnh Tuyền là người quản lý vấn đề kinh tế của Đông thị, lần này tổ chức đấu giá hội, hắn mới biết được một chuyện khiến người ta khiếp sợ  — người chủ của cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường cùng công ty đấu giá Hoa Hạ, dĩ nhiên là Hạ Thược?



Chuyện này là Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức báo cho hắn biết, đương nhiên muốn hắn tạm thời giữ bí mật, chỉ là không che dấu đối với hắn vị phó thị trưởng chủ quản kinh tế.



Điều này thực sự khiến Lưu Cảnh Tuyền khiếp sợ, cô bé này mới bao nhiêu tuổi, gia đình… Cô là làm như thế nào mà được?



Mặc kệ cô là làm như thế nào, cô đã làm được, hơn nữa còn làm được thực xuất sắc. Với một cô gái như vậy, tại phương diện huyền học còn có trình độ vững chắc, cứ như vậy, Lưu Cảnh Tuyền liền cảm thấy có chút độ tin cậy.



Cho nên hắn mới quyết định tới tìm Hạ Thược thử xem, nên hôm nay mới có chuyện bỏ đi quan uy nhiệt tình chào hỏi. Chỉ là không ngờ được, cô không đợi mình mở miệng, liền nhìn ra được ý đồ của hắn, mà còn kết luận hắn có quan phi!



Phải biết rằng, chuyện về nhiệm kỳ mới, ban lãnh đạo đấu đá nhau như thế nào, ở trong mắt dân chúng đều là hợp tác vui vẻ, cho nên việc này, người bên ngoài khó mà biết được, Hạ Thược không có khả năng biết. Cô nói mình có quan phi, phạm tiểu nhân, đây tuyệt đối là nhìn ra được!



“Hạ tiểu thư, cô nói tôi phạm tiểu nhân, lời này ý là?” Lưu Cảnh Tuyền nghiêm túc hỏi lại.



Hạ Thược lại lắc lắc đầu, “Dựa theo tướng mạo, chuyện có thể nhìn ra được cũng có hạn. Phó thị trưởng Lưu hãy sắp xếp thời gian thích hợp, tôi muốn tới nhà cùng văn phòng của ngài xem một lần”.



Lưu Cảnh Tuyền suy tư trong chốc lát, gật gật đầu.



Hạ Thược cho hắn số điện thoại riêng của mình, bảo hắn tìm thời gian khi không có người hãy gọi điện cho mình, xong xuôi mới quay về phòng ăn nhà mình.



Đi vào, bên trong im ắng, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm cô.



Sau khi gặp phải chuyện vừa rồi, người nhà họ Hạ đâu còn nhớ tới chuyện đang đấu võ mồm? Hạ Chí Đào giống như đã quên chuyện vừa rồi hắn còn đang định dạy bảo bề dưới là Hạ Thược, Hạ Chí Mai cũng quên những lời giáo dục trong đầu mình, mọi người vừa thấy Hạ Thược ngồi xuống, liền bắt đầu hỏi thăm vừa rồi là chuyện gì xảy ra.



Kia nhưng là phó thị trưởng nha!



Mà mấy ông tổng kia bản thân cũng giá trị bạc triệu nha!



Những người đó mới được xưng là xí nghiệp gia, đừng nói Hạ Chí Đào buôn bán chút vật liệu xây dựng, mà ngay cả người đã kí kết hợp đồng với xí nghiệp ô tô nổi tiếng trong nước sản xuất linh kiện – Lưu Xuân Huy, bản thân cũng chỉ giá trị vài trăm ngàn!



Bình thường, Lưu Xuân Huy nếu thấy những ông tổng này, mặc kệ là người nào, đều sẽ phải xu nịnh. Hạ Thược đứa nhỏ này, sao lại có thể quen biết với những ông tổng tài đại khí thô này vậy?



Người nhà họ Hạ cũng không phải là ngốc, bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra những ông tổng này không chỉ vô cùng khách khí với Hạ Thược, thậm chí còn có dáng vẻ lấy lòng kính sợ. Cái này nói ra thật đúng là có chút buồn cười, nhưng sự thật liền xảy ra trước mắt!



Những ông tổng này, người sau lại tiếp người trước đưa danh thiếp cho cô!



Vợ chồng Hạ Chí Đào cùng Tưởng Thu Lâm, vợ chồng Hạ Chí Mai cùng Lưu Xuân Huy đều chỉ ngây ngốc không nghĩ ra, anh cả với chị dâu thế nào sao bọn họ lại không biết chứ? Đứa nhỏ Tiểu Thược này rốt cuộc …



Bọn họ nôn nóng đợi Hạ Thược giải thích, Hạ Thược lại chỉ cụp mắt nhìn thức ăn trên bàn, “Ăn cơm đi, gọi nhiều đồ ăn như thế, không ăn thì thật là đáng tiếc”.



Dứt lời, cô liền gắp chút đồ ăn cho bà nội cùng cha mẹ, sau đó cũng tự mình bắt đầu ăn cơm.



Một đám người chờ cô nói chuyện đều có chút xấu hổ, nhưng lần quay lại này cũng không có người nào nói gì nữa, Lưu Xuân Huy cười nói: “Đúng vậy, ăn cơm trước đi. Hôm nay là ăn mừng Tiểu Thược lên cấp, trước nên ăn uống cho vui vẻ đi!”



Nghe vậy tất cả mọi người mới cố cười khan một tiếng, yên lặng ăn cơm. Đồ ăn đều đã lạnh, người ăn cũng không biết được mùi vị, mà hai nhà Hạ Chí Đào cùng Hạ Chí Mai vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Thược, phát hiện vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt như vậy, mi mắt cụp xuống, động tác tự nhiên tao nhã.



Lúc này, người trong nhà mới phát hiện, đứa nhỏ Hạ Thược thoạt nhìn không quá giống với những cô bé mười sáu tuổi, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí độ bất phàm, mà ngay cả người như Lưu Xuân Huy cũng có cảm giác không sánh bằng!



Loại cảm giác này, thật giống như một hạt cát trước kia không hề chú ý tới, đột nhiên biến thành trân châu. Bọn họ quả là cho tới bây giơ cũng chưa phát hiện, con cháu trong nhà mình thành như vậy! Lúc này đột nhiên phát hiện, giống như trước mắt như có một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cảm giác này, ngũ vị tạp trần, rất khó nói thành lời.



Quá trình Hạ Thược ăn cơm, không nói một câu, mọi người cũng không dám hỏi, chỉ đành xấu hổ cùng cô ăn cơm. Mà cô ăn một chút cũng không hề cảm thấy xấu hổ, nhai kỹ nuốt chậm, đồ ăn lạnh cũng đều ăn xuống. Cô đều thử qua mỗi món, cảm thấy vẫn còn ấm, liền gắp cho bà nội cùng cha mẹ, cũng dặn em họ Trương Nhữ Mạn cùng cô ba Hạ Chí Cầm ăn nhiều chút.



Bữa cơm ăn được một nửa, một người phục vụ vào phòng, “Xin hỏi, vị nào là Hạ tiểu thư?”



Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Hạ Thược.



“Là tôi. Có chuyện gì?” Hạ Thược quay đầu.



Người phục vụ trưng ra nụ cười chức nghiệp hóa, “Là như vậy, hóa đơn bàn thức ăn này của cô đã được tổng giám đốc Tôn của công ty đấu giá Hoa Hạ thanh toán”.



“Được rồi, tôi đã biết, cám ơn anh”. Hạ Thược cười nhẹ, lễ phép nói cám ơn.



Người phục vụ cười lui ra ngoài, lúc gần đi lại tò mò nhìn Hạ Thược nhiều thêm một cái. Cô gái này là người thế nào? Vừa rồi ở quầy lễ tân, rất nhiều ông tổng muốn thay cô thanh toán.



Người phục vụ đi rồi, không khí trong phòng càng thêm yên tĩnh. Hạ Thược vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, chờ cô ăn no, gọi người phục vụ tới đóng gói đồ ăn còn thừa, liền chào từ biệt ông bà nội, đi theo cha mẹ về nhà .



Mãi cho đến khi rời đi, người nhà họ Hạ cũng không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.



Nhưng khi về đến nhà, Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên vẫn không nói gì cho đến hết bữa cơm, lại ngồi xuống chiếc sô pha trong phòng khách không lớn, gọi Hạ Thược tới nói chuyện.



~ Hết chương 62 ~