Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 288: Tàn thi (1)



Ba lão gia hỏa làm việc rất hiệu suất, chỉ rời đi chưa đầy một canh giờ, thánh chỉ đã tới rồi. Trực tiếp bổ nhiệm Tần Tiêu làm Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, chấp chưởng tất cả trọng đại hình án của Kinh Thành.

Thái giám đưa thánh chỉ xuống, Tần Tiêu cầm lấy nó mà chỉ cười khổ:

- Tả Vệ Suất tạm thời là không cần đi, nhưng mà giả bộ cũng không nổi nữa. Thật đúng là người đang triều đình, thân bất do kỷ. Ta không phải là muốn nghỉ ngơi một chút thôi mà, làm sao công việc, phiền toái nhiều cứ tìm tới cửa như vậy?

- Dừng...

Tử Địch kéo nhựa giọng ra, nói với vẻ xem thường:

- Không phải tài tử lưu hành thoi đi dạo kỹ viện sao, trong nhà có kiều thê tân hôn yến cũng không cần để ý.

Mặc Y kéo Tử Địch qua một bên mắng:

- Im miệng, muội vô lễ quá/

Lý Tiên Huệ cười nhàn nhạt lặng yên không lên tiếng.

Tần Tiêu cười khan vài tiếng:

- Tiên nhi, cái này. . . Vấn đề này, nàng phải nghe lời ta giải thích. Chúng ta là đi Bách Linh Lung nhưng không làm cái gì hết, chỉ uống hai chén rượu, nhìn người đá bóng. Không tin, nàng hỏi A Man ca ca của nàng đi.

Lý Long Cơ đi theo chân Tần Tiêu cùng Mặc Y về nhà, thấy khách nhân nên hắn cũng không có đi quấy rầy, chính mình đi tìm Lý Tiên Huệ nói chuyện phiếm. Lúc này hắn cười gian nói:

- Kỳ thật Tần Tiêu nói cũng đúng, hắn thật không có làm gì, chủ yếu là. . . Thời gian không đủ. Ba Tân La cô nương vừa gọi ra thì Mặc Y đã xông vào.

Tần Tiêu thực hận không thể bóp chết Lý Long Cơ, hắn oán hận mà nói:

- A Man, coi như ta nhìn rõ cái miệng của ngươi, đúng là gian tế thích đâm bị thóc chọc bị gạo, uổng công ta coi ngươi là huynh đệ. Ngươi rõ ràng bán đứng ta trước mặt mọi người.

Tử Địch cười khanh khách đắc ý nói:

- Xem đi xem đi, giấu đầu lòi đuôi rồi! Xem ra thật đúng là có tâm đi dạo kỹ viện uống hoa tửu đấy. Nếu ‘ thời gian sung túc ’ thì sẽ đủ để làm mọi chuyện rồi.

Mắt hổ của Tần Tiêu nghiêm lại trừng lên nhìn nàng:

- Tiểu quỷ! Ta là người dâm đãng vậy sao? Nếu thạt như thế thì lúc còn ở Sở Tiên Sơn Trang, muội đã sớm...

Tử Địch cấp thiết nhảy lên hét to:

- Còn không im miệng!

Mọi người đều biết chuyện tình sắc dụ ám sát của Tử Địch, thấy nàng bộ dạng hoa chân múa tay xấu hổ của nàng thì cười ha hả.

Lý Tiên Huệ khoát tay áo:

- Tử Địch, đừng làm rộn. . Đại nhân thật vất vả về nhà nghỉ ngơi một ngày, cũng không được sống yên ổn. Hiện tại lại muốn tiếp nhận đi thăm dò bản án. Tần đại ca, huynh tiếp nhận là gì? Chuyện này không có quan hệ gì với huynh cơ mà?

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, hắn thở dài:

- Nói thật, ta đúng là không muốn nhận, vừa mới hứng thú nghiên cứu chuyện đá bóng với A Man thì tam đại cự đầu trong triều tìm tới tận cửa nhét vào tay. Bản thân cái án này không lớn, có lẽ họ muốn khảo nghiệm ta, cho ta một ít lịch lãm rèn luyện. Ta nếu không tiếp không phải sẽ đắc tội với ba người họ sao? Làm quan trong kinh thành giống như là đi ngược dòng nước không tiến tắc thối, không phải do ta lười biếng nha! A Man, kế hoạch giả vờ này vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi.

 

Lý Long Cơ cười nhẹ một tiếng:

- Đại ca, cái này gọi là đào tận cát vàng mới gặp chân kim. Là nhân tài chắc chắn sẽ có ngày hóa rồng, trong triều có ba nguyên lão ủng hộ ngươi là cơ hội khó mà có được. Ngươi nên cố sức mà làm, bất quá nếu gặp được vấn đề mẫn cảm vẫn nên cẩn thận nhiều hơn là tốt, mọi thứ nên thương nghị với Tam đại nguyên lão nghe ý của bọn hắn.

Tần Tiêu gật nhẹ đầu:

- Cũng chỉ đành như thế, thời tiết nóng bức thế này thi thể không dễ đảm bảo, ta sẽ đi huyện Trường An ngay bây giờ để nghiệm thi một chút. . Đáng tiếc ta hiện tại chỉ có một cái chức danh, không có giao tình gì những người của Đại Lý Tự kia, hợp tác cũng không được ăn ý. Nếu có thể đem Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức điều đến thì tốt rồi, hai người này theo ta đi Giang Nam khiến cho mọi chuyện rất thuận lợi. Còn có Hình Trường Phong hắn trước kia là tổng bộ đầu của huyện Trường An, đáng tiếc bây giờ đang ở bên ngoài huấn binh.

Lý Long Cơ nói:

- Nhân vật quan trọng không đơn giản như thế, tam đại nguyên lão có thể đưa ngươi vào Tứ phẩm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, còn không có cách nào điều mấy người không có cách nào khác đến cho ngươi sai sử sao? Ngươi nếu không rảnh, ta thay ngươi đi một chuyến a. Việc này tìm Trương Giản Chi tùy tiện nói một chút là thành thôi.

Tần Tiêu lo nghĩ nói:

- Lý Tự Nghiệp, Điền Trân cùng Vạn Lôi, những ngày này vừa về Trường An, ở bên trong Tả Vệ Suất cũng có nhiều chuyện. Ta rời đi sẽ khiến họ bận rộn hơn, điều Phạm Thức Đức đến là được rồi. Người này sáng suốt đến là được rồi. Người này sáng suốt tinh thông trị pháp, trợ giúp đối với ta rất lớn. Hình Trường Phong sao. . . Tạm thời không vội. Đến lúc đó, tự ta sẽ đi an bài, dù sao hắn hiện tại cũng không phải quan lại trong biên chế của Đại Chu.

Lý Long Cơ cười nói:

- "Đại ca, ngươi lần này lôi kéo Tả Vệ Suất đi ra ngoài, huấn luyện cái gì ‘ bộ đội đặc chủng ’ thành công rồi hả? Thần bí như vậy, ngươi không phải là muốn bồi dưỡng chính mình một chi bí suất a? Lúc nào cho chúng ta biết một chút về cái gọi là bộ đội đặc chủng đến tột cùng ‘ đặc ’ ở địa phương nào?

Tần Tiêu cười nói:

- Thời cơ đến, tự nhiên sẽ đi ra thể hiện thái độ. A Man, những chuyện này đừng ở bên ngoài nói lung tung. Vạn nhất người ta cũng giống như ngươi nói ta tự lập võ trang sẽ không tốt. Được rồi, không nói nữa, thừa dịp thời gian còn sớm, ta đi xem huyện nha Trường An. A Man, làm phiền ngươi tiến cung nói với Phạm Thức Đức một câu.

- Đợi một chút Tần đại ca!

Lý Tiên Huệ đưa tay vẫy Tần Tiêu lại, nàng nhẹ giọng nói:

- Không bằng chàng dẫn theo Mặc Y đi, nàng làm việc trầm ổn lão luyện, có thể giúp chàng không ít. Phạm Thức Đức bên cạnh chàng cũng hơi ít, nếu gặp nhiều chuyện khó có thể phân thân.

Mặc Y chắp tay tiến lên:

- Đại nhân, dẫn ta cùng đi chứ!

Tần Tiêu chớp chớp mắt suy nghĩ, hắn cười cười:

- Cũng được, Tử Địch, muội cùng Thiết Nô giữ nhà, đừng có làm loạn lên.

Tử Địch rầu rĩ nhíu mày:

- Lại không cho người ta đi... Muội biết rồi.

Mặc Y một thân trang phục Hồ phục, trên lưng hỏa trúc xà kiếm, đi theo sau lưng Tần Tiêu ra ngoài. Hai người cỡi khoái mã, trong chốc lát đã tới huyện nha Trường An.

Bùi Tụng đương nhiên là vui mừng, hắn liếc thấy Mặc Y, cuống quít nói:

- Tử Địch nữ hiệp, sự tình lần trước có đắc tội. Hiểu lầm, hiểu lầm. . .

Mặc Y cười cười:

- Bùi đại nhân, ngươi nhận lầm người, ta là Mặc Y tỷ tỷ của Tử Địch. Sự tình lần trước không cần nhắc lại nữa, xá muội cũng có chỗ không đúng.

Bùi Tụng trợn tròn đôi mắt nghi ngờ nói:

- Mặc Y? Thật sự là. . . Quá giống! Tần đại nhân, bên cạnh ngài đúng là có quá nhiều nhân tài.

Tần Tiêu khoát tay áo:

- Những lời này ngày khác lại nói, nhanh dẫn ta đi xem thi thể!