Phong Lưu Pháp Sư

Chương 557: Tình duyên ngày trước



 

Tây Môn Cuồng khẽ thở dài một tiếng, nhìn Tây Môn Vô Hận đang kinh hoàng không thôi, tiếp đó chuyển ánh mắt lên con dâu Đông Phương Uyển, ông lên tiếng nói:" xem ra Nộ nhi đích xác đã tuân thủ ước định năm đó với vi phụ, không đem việc này nói cho người nào, hôm nay vật đổi sao dời, người và vật trước kia đã không còn, nói ra cũng không tính là sự tình to tát gì, kì thật..."

"Để ta nói đi, kì thật Tây Môn Vô Hận là cháu gái của ta." Âu đại mụ cắt lời Tây Môn Cuồng, có chút kích động nhìn Tây Môn Vô Hận, mấy năm nay bà luôn ở tại Mễ Á thánh ma học viện lặng lẽ chiếu cố nàng, lại luôn đem việc này chôn sâu trong lòng, hiện tại bà cháu cuối cùng đã có thể nhận nhau rồi.

Đông Phương Uyển ngớ ra, Tây Môn Vô Hận cũng vậy, ngược lại Tây Môn Nộ chỉ cười khổ hai tiếng, hiển nhiên sớm đã rõ việc này, Long Nhất cũng từng đoán vậy, nên không tỏ vẻ kinh ngạc.

"Không thể nào, con sao lại là..." Tây Môn Vô Hận nhất thời có chút không thể tiếp thụ, nàng vội vã túm lấy Long Nhất, hắn là nguồi cội của sự an tâm duy nhất của nàng.

"Tiểu muội, bình tĩnh lại, nghe xem Âu đại mụ nói thế nào?" Long Nhất ôm vai Tây Môn Vô Hận vỗ về nói.

Về phần ân oán tình cừu giữa Âu đại mụ và Tây Môn Cuồng, phải kể tới mùa đông bốn mươi lăm năm về trước.

Lúc đó Tây Môn Cuồng mới hơn hai mươi tuổi, trưởng thành anh tuấn tiêu sái bất phàm, tuổi còn trẻ đã bước vào đỉnh phong của kiếm sư, trong đám thanh niên xứng đáng là một nhân vật phong vân. Là con của đệ nhất đại gia tộc tại Cuồng Long đế quốc, Tây Môn Cuồng đã di truyền cái gien đa tình và phóng đãng của tổ tiên. Đời người có ba việc tốt đó là rượu ngon, kiếm tốt và mĩ nữ.

Anh hùng sánh đôi với mĩ nhân đã có không ít giai thoại, lúc đó thủy hệ đại ma pháp sư xinh đẹp Diệp Lam Thanh của Thương Lan đại lục bị ông ấy bắt làm tù binh, gả cho Tây Môn gia liền sinh ra Tây Môn Nộ, sau đó ông lần lượt lang thang tại các quốc gia trên Thương Lan, mĩ nữ bên cạnh từ đó không còn ai.

Có một lần, Tây Môn Nộ làm quen với Mộ Dung Bác kiếm thần ngày hôm nay, đồng thời cùng nhau cá cược tiến vào Băng nguyên để thu băng tàm ti của Như ý băng tằm. Băng nguyên là nơi nào, đó là băng phọng vạn trượng, một sinh mệnh cấm khu nhiệt độ rất thấp. Bất quá Tây Môn Cuồng là người kế thừa Tây Môn gia tộc, bảo bối trên người cũng không ít, ở Băng nguyên cũng chống đỡ được. Đồng thời như chó ngáp phải ruồi phát hiện tung tích của Như ý băng tằm, đuổi theo nó hơn mười ngày cuối cùng thu được băng tằm ti, nhưng khi ông ấy đang thu gom thì lại bị băng tằm tấn công, sau đó biến thành bức tượng băng, như thể vô tình, ông ấy có thể vĩnh viễn bị vùi ở Băng nguyên.

Chỉ là đời người lại có quá nhiều kì tích, khi sắp bỏ mạng, Âu đại mụ lại như thể thiên tiên hàng lâm, đem Tây Môn Cuồng đang thoi thóp từ quỷ môn quan trở về, lúc đó Âu đại mụ gọi là Âu Tâm Nghiên, hai mươi tuổi, xinh đẹp tột cùng.

Âu Tâm Nghiên là truyền nhân băng cung, Như ý băng tằm đó cũng là thánh thú băng cung, tất nhiên là bị bà ấy điều khiển.

Việc sau đó thì chỉ cần nghĩ là rõ rồi. Một thiếu gia nhanh nhẹn, anh tuấn, tiêu sái, ăn nói không dung tục và một thiếu nữ thuần khiết như tuyết, xinh đẹp tựa tiên tử, lửa gần rơm đương nhiên là lâu ngày cũng cháy.

Băng cung cung chủ lúc đó, cũng chính là sư phụ của Âu Tâm Nghiên đang bế quan, hai người tình chàng ý thiếp hàng ngày dính chặt lấy nhau. Đợi tới khi cung chủ xuất quan, liền chia cắt uyên ương, trực tiếp giam lỏng Âu Tâm Nghiên, trục xuất Tây Môn Cuồng khỏi Băng nguyên.

Ai biết gian tình giữa Âu Tâm Nghiên và Tây Môn Cuồng đang lúc nóng bỏng, thế nào cũng không chịu nghe, lại nói rõ ra để hai vị sư muội giúp bà ấy thoát khỏi Băng cung.

Sau đó, Âu Tâm Nghiên trùng phùng hạnh phúc với Tây Môn Cuồng không được mấy ngày. Bởi vì bà phát hiện nữ nhân bên cạnh tình lang không chỉ có mình bà, người tâm cao khí ngạo như bà sao có thể chịu được đả kích như vậy, đặc biệt khi nhìn thấy mỗi đêm tình lang cùng nữ nhân khác phiên vân phúc vũ, bà cảm thấy mình đơn giản là muốn phát điên.

Khi Âu Tâm Nghiên nhiều lần hỏi ép, Tây Môn Cuồng thản nhiên nói bên cạnh không thể nào chỉ lưu lại một nữ nhân là bà, Âu Tâm Nghiên tan nát cõi lòng mà ra đi. Toàn bộ thế giới đã biến thành màu xám, biến thành vô nghĩa.

Một mĩ nhân hồn bay phách lạc, tại Thương Lạn đại lục sao lại không có ai ngấp nghé chứ? Mặc dù khi bắt đầu đuổi giết không ít người, nhưng bà không thể chịu đựng lâu nữa, thân thể lại sắm sụp đổ. Cuối cùng, trong một lần bị người ta đánh úp, lại được một người qua đường nghĩ kế cứu thoát, sau đó còn thu nhận và giúp đỡ người không nơi nương tựa như bà.

Ngày tháng dần qua, Âu Tâm Nghiêm đối với người đàn ông thiện lương này nảy sinh một phần tình ý và vài phần cảm kích, liền gả cho ông ta đồng thời sinh cho ông ta một đứa con.

Sinh sống yên ổn cứ như vậy qua hai mươi năm, đứa con cũng đã lấy vợ, Âu Tâm Nghiên cho rằng cuộc sống cứ yên bình như vậy mà trôi qua, tới khi bà chết.

Thế nhưng sự thật lại chứng mình đời người thay đổi thất thường, Băng cung cung chủ không biết như thế nào lại tìm ra bà, đối với hành vi phản lại cung quy rất mực tức giận, muốn đem người thân của bà giết sạch, hỏi bà làm sao có thể trơ mắt thấy người thân mình chết, liều mạng phản kháng cũng không bảo vệ được tính mạng của phu quân và nhi tử, chỉ có lúc đó con dâu lại đang đúng lúc về thăm nhà nên vượt qua kiếp nạn.

Âu Tâm Nghiêm chạy thoát và bà biết rõ năng lực của sư phụ bà, biết rằng bà ấy sớm hay muộn sẽ có một ngày tìm ra đứa con dâu bà để giết chết nó, liền dẫn theo con dâu đi tìm Tây Môn Cuồng, đó là người duy nhất bà có thể nghĩ tới trong lúc nguy cấp.

Nói cũng trùng hợp, như thể ý trời khi đang chạy trốn lại xảo ngộ Tây Môn Cuồng, nhưng cũng đồng thời bị Băng cung cung chủ đuổi tới.

Hợp lực cùng Tây Môn Cuồng, hai người cũng không phải là đối thủ của Băng cung cung chủ. Sau đó Âu Tâm Nghiên khổ sở cầu xin, cuối cùng khiến cho Băng cung cung chủ mềm lòng. Nhưng cung quy không thể làm trái, Băng cung cung chủ cho phép người con dâu đang mang thai của Âu Tâm Nghiên gia nhập Tây Môn gia tộc, hài tử sinh ra cũng là người của Tây Môn gia tộc, đồng thời khiến cho bà cháu hai người không thể nhận nhau, vậy mới không coi là vi phạm cung quy.

Sau đó Tây Môn Cuồng vì để che mắt người khác, đem nương thân của Tây Môn Vô Hận làm tiểu thiếp hữu danh vô thực của Tây Môn Nộ. Tây Môn Nộ tuy nói tuân thủ lời hứa, nhưng tâm lí cũng có chút oán hận, đối với người xa lạ lại phải nhận trách nhiệm làm cha, cho nên mới rất kì quái mà đối với nữ nhi duy nhất thờ ơ lãnh đạm.

Vướng phải lời thề, Âu Tâm Nghiên chỉ có thể lặng lẽ quan tâm tới cháu gái bà, không dám nhận nhau. Giờ này phút này liều lĩnh vi phạm lời thề năm xưa, chủ yếu là vì hạnh phúc của Tây Môn Vô Hận, mỗi lần nhìn thấy cháu gái đau khổ vì tình, đồng thời cũng là một người cho rằng tình yêu không nên che dấu, tâm lí Âu Tâm Nghiên liền như bị dao cắt, vừa đúng lúc có cơ hội này, bà cũng không lo ngại việc gì nữa.

Long Nhất nghe xong mà sững sờ, thế nào cũng không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, mà Âu đại mụ cùng gia gia lại cũng có một đoạn cảm tình vướng mắc oanh oanh liệt liệt như vậy.

Lúc này, Tây Môn Vô Hận đờ ra, chớp chớp đôi mắt. Nàng nhìn Âu đại mụ đang ướt đẫm nước mắt vọng hướng nàng, cắn răng chuyển thân chạy ra ngoài.

Trên núi cao, gió mát hiu hiu, Tây Môn Vô Hận cứ ngẩn ngơ từ ban ngày tới ban đêm.

Đột nhiên, có hai bàn tay từ phía sau với tới, đem một chiếc áo ngoài khoác lên người nàng, một giọng nói dịu dàng vang lên:" đêm rồi, trời lạnh lắm, đừng nghĩ vẩn vơ nữa, cùng huynh về đi."

"Nhị ca, huynh có thể ngồi với muội một lúc không?" Tây Môn Vô Hận nắm lấy bàn tay Long Nhất đang đặt trên vai nàng, chuyển đầu có chút yếu ớt cầu xin.

Long Nhất gật đầu ngồi bên Tây Môn Vô Hận, nhìn thấy ánh mắt có chút bối rối của Tây Môn Vô Hận, khẽ thở dài ôm lấy bờ vai nàng, để đầu nàng dựa lên vai mình.

"Nhị ca, muội thật sự không hiểu, vì sao việc như vậy lại xảy ra với muội." Tây Môn Vô Hận ngửi thấy khí tức dễ chịu trên người Long Nhất yếu ớt nói, trong lòng ngọt bùi cay đắng, làm tam tiểu thư Tây Môn gia hơn hai mươi năm, đột nhiên lại có một ngày có người nói nàng không phải, hết thảy đều là giả dối, khiến cho nàng thật sự khó lòng tiếp thụ.

"Mỗi cá nhân đều có cuộc đời khác nhau, có người phức tạp mà cũng có người yên bình, rất nhiều việc không cách nào thay đổi, nếu đã không thể thay đổi thì chỉ có thể thử chấp nhận, sau đó muội có thể sẽ phát hiện, những gì đả trải qua trong cuộc đời muội so với người khác cũng giống như một nét bút vô giá." Long Nhất nói những lời có tính triết lí để khuyên bảo nàng, kì thật tâm lí của bản thân hắn cũng có một điểm bối rối và thương cảm như vậy, bởi vì cố sự giữa Âu đại mụ và gia gia luôn khiến cho hắn có một loại cảm giác như đã từng trải qua.

"Huynh là của muội, huynh là của muội, mắt là của muội, mũi cũng là của muội, vui vẻ là của muội, buồn rầu cũng là của muội, muội không cho phép người khác tranh đoạt huynh..." trong sự hoảng hốt, trước mắt Long Nhất lại xuất hiện một thiếu nữ đang ôm hắn mà giậm chân.

"Muội đã chứng minh vô luận muội nỗ lực thế nào để quên đi huynh, thậm chí cam tâm tình nguyện để giáo hoàng bệ hạ dùng khốn tình chú trói buộc tình cảm, nhưng muội vẫn không cách nào quên được hình bóng huynh, huynh nói muội không hiểu tình yêu, nhưng muội cảm thấy đây chính là tình yêu, muội yêu huynh biểu ca, muội yêu huynh.." Đông Phương Khả Hinh lệ đẫm hai hàng mi, thâm tình thổ lộ lại một lần nữa vọng bên tai Long Nhất.

Long Nhất nhớ tới Đông Phương Khả Hinh, tim đau như cắt, ngực cảm thấy khó chịu, khiến cho hắn cơ hồ như không thể hô hấp.

"Nhị ca, huynh sao vậy?" Tây Môn Vô Hận nhìn thấy khuôn mặt Long Nhất tái nhợt, vậy mà vẫn lo lắng cho mình, vội vã vừa xoa ngực để hắn dễ thở vừa hỏi.

"Không sao." Long Nhất khẽ than một tiếng, nếu như nói việc Âu đại mụ cùng gia gia dẫn tới tiếc nuối suốt đời, như vậy việc giữa Đông Phương Khả Hinh và hắn là nỗi đau vĩnh viễn không thể chữa khỏi, ít nhất gia gia và Âu đại mụ đã được trùng phùng rồi, còn Đông Phương Khả Hinh lại.

Đúng lúc này, Long Nhất đột nhiên cảm giác được bản thân lại một lần nữa được một cỗ khí tức dịu dàng quen thuộc bao vây, như gió nhẹ thổi tới mặt, thương cảm tận đáy lòng đã vơi đi một nửa.

Lòng Long Nhất chấn động, đả khai không gian giới chỉ. Lại sửng sốt nhìn bức điêu tượng đã thu nhỏ của Quang Minh thần ở trong góc, toàn thân phát ra khí tức ôn hòa như ngọc.