Phong Lưu Chân Tiên

Chương 156: Sở vũ



Dương Thiên lười biếng đứng dậy:

- Ngươi có muốn ra xem không?

Lăng Nhã Kỳ ngáp dài:

- Không cần, ta đi ngủ trước. Ta cảnh cáo ngươi, không được có bất kỳ ý đồ gì với ta.

Nàng ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại tin tưởng Dương Thiên, nếu không cũng sẽ không đồng ý ở cùng phòng với hắn. Dương Thiên đành một mình bước ra ngoài. Mở cửa phòng ra, một loạt âm thanh đấm đá nhanh chóng truyền đến tai hắn:

- A, đánh mạnh như vậy, tên kia không biết còn sống hay không?

Theo âm thanh bước vào phòng bên cạnh, Dương Thiên nhìn thấy một thanh niên bị hai người nắm tay nâng lên, một người đang đứng trước mặt không ngừng đấm đá, chửi mắng:

- Khốn kiếp, ngươi nghĩ mình là ai mà dám cùng ta tranh giành nữ nhân. Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, lão tử đánh chết ngươi.

Từng tiếng bốp liên tục vang lên, thanh niên kia đã sớm bất tỉnh, cả người hắn tràn đầy máu me. Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn có cảm giác quen biết người kia, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.

- Dừng tay.

Nghe được âm thanh phát ra, nam nhân liền dừng tay lại, cảnh giác hỏi:

- Ngươi là ai?

Dương Thiên nhún vai:

- Chuyện đó ngươi không cần biết. Ta đang ở phòng bên cạnh, các ngươi làm ồn khiến ta không ngủ được nên phải qua xem. Đánh người cũng phải nhớ đóng cửa lại a.

Nam nhân nghe Dương Thiên nói mình ở phòng bên cạnh liền biết người này địa vị không tầm thường. Có thể ở trong phòng tổng thống, có người nào mà không phải nhân vật quyền thế ngập trời chứ.

- Thật xin lỗi, chuyện này ta sẽ nhanh chóng giải quyết. Không làm phiền đến ngươi nữa.

- Không sao, chỉ là người mà các ngươi đang đánh ta hình như cũng quen biết hắn. Ngươi nên thả hắn ra đi.

Nam nhân vẫn còn đang tức giận, nghe Dương Thiên nói liền không nhịn được:

- Đừng thấy ta cho ngươi chút mặt mũi đã nghĩ mình hơn người. Ta cho ngươi biết, hôm nay dù Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu được hắn. Ngươi biết điều thì mau cút đi, bằng không cả ngươi ta cũng sẽ đánh.

- Xem ra chuyện này không thể dùng miệng mà giải quyết. Ta đã sớm nói, dù thế giới khác nhau nhưng quy luật chỉ có một, nắm đấm lớn hơn chính là người quyết định.

Câu nói lạc đề của Dương Thiên khiến cả ba người ngẩn ra, bọn hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì Dương Thiên đã phóng lên. Một cước thật mạnh vào bụng nam nhân khiến hắn bay về phía sau. Cả người đập vào bình hoa ở góc tường. Một tiếng xoảng vang lên, bình hoa vỡ nát.

Hai tên thuộc hạ lập tức buông thanh niên kia xuống, xông tới chỗ Dương Thiên. Hai người này phối hợp rất tốt, một người đấm mạnh vào mặt hắn, người còn lại cúi xuống, đưa chân muốn gạt ngã Dương Thiên.

Dương Thiên đưa tay lên che miệng, ngáp dài một cái. Hai người đang lao đến bị khựng lại, giữ nguyên tư thế bất động.

- Các ngươi đánh nhau kém như vậy mà cũng muốn động đến ta sao. Để ta chỉ cho các ngươi biết phải đánh thế nào. Trước tiên phải ghi nhớ, dù làm gì cũng cần xem trọng hình thức. Tư thế của các ngươi quá xấu rồi.

Trêu chọc hai người vài câu, Dương Thiên đưa tay lên tùy ý đánh “nhẹ” vào mặt hai người. Cả hai giống con diều đứt dây bay vào thẳng tường.

Dương Thiên bước lại chỗ thanh niên đang nằm bất tỉnh. Lúc này hắn mới nhìn rõ người này là ai.

- Sở Vũ, sao lại là hắn?

Người nằm trên mặt đất đúng là Sở Vũ, kể từ chuyện đua xe lần trước, Dương Thiên đã không gặp lại hắn. Dương Thiên ngồi xuống, đặt tay lên trán Sở Vũ. Một luồng khí lạnh từ tay hắn chảy vào trong, vết thương mau chóng hồi phục. Sở Vũ dần mở mắt ra, nhìn thấy Dương Thiên liền ngạc nhiên:

- Dương Thiên, là ngươi sao. Tại sao ngươi lại có mặt ở đây?

- Câu này phải để ta hỏi a. Tại sao ngươi lại đến đây, còn bị người khác đánh cho thê thảm như vậy.

Nghe Dương Thiên hỏi, Sở Vũ dường như đã nhớ ra chuyện gì, vội bật dậy chạy thẳng vào trong nhà. Dương Thiên làm vẻ mặt đã hiểu:

- Sao ta lại quên mất câu nói của tên kia khi nãy. Thì ra là tranh giành nữ nhân a. Tên Sở Vũ này thật quá kém, không có chút phong phạm nào của ta. Nếu đã tranh giành nữ nhân thì hắn phải ở vị trí đánh người mới đúng.

Dương Thiên vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong phòng ngủ. Một nữ nhân đang nằm ở trên giường, gương mặt khá xinh đẹp, mang theo chút thành thục. Nàng hiện tại đang nửa tỉnh nửa mê, không cần nói cũng biết là bị nam nhân kia cho uống một loại thuốc đặc biệt. Sở Vũ chạy lại ôm lấy nữ nhân, hai tay lay nhẹ vai nàng:

- Kiều Kiều, ngươi mau tỉnh dậy a. Là lỗi của ta, ta không nên mời người đến nơi này.

Bước đến bên cạnh Sở Vũ, Dương Thiên đánh giá nữ nhân một hồi rồi hỏi:

- Nàng là bạn gái của ngươi?

Nghe thấy giọng của Dương Thiên, Sở Vũ chợt nhớ ra sự có mặt của hắn. Khi nãy hắn quá lo lắng mà quên mất, vội quay lại cầu xin:

- Dương Thiên, làm ơn cứu lấy Kiều Kiều đi. Ngươi muốn ta làm gì ta đều sẽ đồng ý.

- Chỉ là bị uống một ít thuốc mà thôi, ngươi để nàng nghỉ ngơi một đêm. Đến sáng mai tỉnh lại thì sẽ không có việc gì?

- Thật sao?

- Ngươi lần đầu bước vào những nơi thế này sao? Những thứ thuốc này trên mạng cũng đã nói qua khá nhiều a.

Sở Vũ tỏ ra hối hận:

- Là lỗi của ta, ta không nên lén trộm thẻ khách quý của cha rồi mời nàng đến đây.

Dương Thiên ngồi xuống một bên:

- Bây giờ bên ngoài cũng đã đóng cửa, các ngươi cứ ngủ lại đây một đêm. Sáng mai hãy trở về.

- Nhưng…

Dương Thiên biết hắn lo sợ điều gì:

- Yên tâm đi, đám người kia đến sáng mai cũng chưa tỉnh lại được. Mọi chuyện ta sẽ thay ngươi giải quyết.

Sở Vũ cảm động:

- Cảm ơn ngươi, Dương Thiên.

- Không có gì, nếu nàng là bạn gái ngươi. Ngươi có muốn nhân cơ hội này…

Nghe Dương Thiên kích động, Sở Vũ cũng có hơi phấn khích. Bất quá hắn vẫn nhịn được, lắc đầu:

- Không được, ta tôn trọng nàng. Nếu ta muốn cũng phải chờ nàng tỉnh táo trở lại.

Câu trả lời của Sở Vũ khiến Dương Thiên hài lòng. Tên này làm người cũng không tệ, đáng để hắn giúp đỡ.

- Ngươi làm không sai. Nếu ngươi thực sự có ý định làm vậy, ta sẽ để ngươi ở đây cho đám người kia xử lý rồi dẫn nàng đi. Nam nhân a, vô sỉ là tốt nhưng không được vứt bỏ nhân cách của chính mình.

Dương Thiên nói xong liền quay người rời đi. Hắn cũng không muốn ở lại lâu. Dương Thiên đang suy nghĩ xem phải làm cách nào dụ dỗ Lăng Nhã Kỳ.

Trên trán Sở Vũ đã chảy đầy mồ hôi, may mắn hắn kiềm chế được thú tính trong người, bằng không thì thảm rồi. Tuy Sở Vũ không biết nam nhân kia cùng phòng tổng thống có ý nghĩa như thế nào. Nhưng tại quán bar Vô Danh, người ở trên tầng càng cao thì địa vị càng lớn. Dù cha hắn đến đây cũng chỉ có thể ngủ lại tầng 3 mà thôi.

Những người tại tầng 6 không phải Sở Vũ có thể đắc tội được. Nam nhân kia là vậy, Dương Thiên cũng là như vậy. Chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của nam nhân kia, nhưng có ai sẽ chịu nghe hắn giải thích. Nếu Dương Thiên không chịu ra mặt thay hắn giải quyết, đừng nói Sở Vũ, cha hắn Sở A cũng sẽ bị liên lụy.

Nhìn Kiều Kiều đang nửa tỉnh nửa mê bên cạnh, Sở Vũ thở dài. Kéo chăn đắp cho nàng rồi đứng dậy đi sang phòng kế bên.

Trở về phòng, Dương Thiên thấy Lăng Nhã Kỳ đã sớm khóa trái cửa phòng ngủ. Suy nghĩ kĩ, Dương Thiên tiến tới gõ nhẹ:

- Nhã Kỳ, ngươi đã ngủ chưa? Ta bị thương rồi a.

Bên trong vẫn yên lặng không phát ra tiếng động. Dương Thiên dùng thần thức xem qua phát hiện nàng chưa ngủ mà đang ôm một cái gối, cố gắng không phát ra tiếng cười. Hắn giả giọng rên rỉ:

- Nhã Kỳ, ta vì làm theo yêu cầu của người nên bị người khác đánh. Ngươi sao có thể vô tình như vậy, không chịu ra gặp mặt ta một lần. Lỡ như ta bị thương nặng không qua khỏi, sau này xin hãy nhớ là đã có một nam nhân vì ngươi mà chết.

Lăng Nhã Kỳ rốt cuộc không nhịn được cười to:

- Ngươi bị thương nặng sao. Có ai bị thương nặng lại không lo chữa trị mà lén chạy đến phòng ngủ của nữ nhân không?

- Không phải ta lo lắng mình không qua khỏi nên muốn đến gặp ngươi lần cuối sao?

- Hừ, đừng tưởng ta ngây thơ đến mức bị trò có nít đó lừa gạt. Ta sẽ không mở cửa ngươi mau trở về đi.

Biết cố gắng cũng không có kết quả, Dương Thiên đành quay người trở về, trước khi đi còn để lại một câu:

- Nữ nhân a, lúc nhờ ta giúp đỡ rất ngọt ngào. Xong việc đều trở mặt không nhận người quên. Phận làm nam nhân thật khổ.

Đáp lại Dương Thiên là tràng cười đến run rẩy của Lăng Nhã Kỳ.