Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 35: Khai mạc hội săn thú.



Linh Nhi ngồi một mình trong phòng Trần Phong, vẻ mặt cực kỳ sốt ruột. Sáng mai hội săn thú sẽ bắt đầu khởi tranh mà khuya rồi vẫn không thấy mặt mũi cậu đâu cả.

– Thời gian ta qua cực khổ tu luyện như vậy đúng ra hôm nay phải về dẫn ta đi chơi mới phải chứ! Vậy mà lại trốn biệt tích đi đâu mất!

– Ta xin lỗi mà!

Cửa phòng mở ra, một bóng người bước vào. Dựa vào thực lực của bản thân hiện tại, Linh Nhi dễ dàng nhận ra Trần Phong đã tinh tiến vượt bậc, bất quá đó không phải vấn đề ở đây:

– Huynh nghĩ chỉ cần xin lỗi thì ta bỏ qua ngay hay sao?

– Vậy muội muốn ta phải làm gì?

Trần Phong cười khổ. Tiểu công chúa Linh Nhi đôi khi cũng thật khó chiều a! Cô nàng cười khì, nắm lấy tay cậu:

– Đi, ta dẫn huynh tới một nơi!

Thiên địa bình yên, cây cỏ nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Mặt trăng đêm nay tròn vành vạnh, chiếu tia sáng dịu dàng xuống mặt hồ. Trên bãi cỏ, đôi trai gái ngồi cạnh bên nhau chuyện trò. Trần Phong cảm thán:

– Lâu nay vẫn biết Thiên Hoa Vũ giới rất đẹp nhưng ta không nghĩ là lại đến mức này!

– Đúng không? Đây là nơi yêu thích của ta ở ngoại tông đấy. Ta chưa có kể với ai khác ngoài huynh đâu.

– Thật vậy? Thế trước giờ muội đến đây một mình à?

– Ngắm cảnh đêm một mình, nghe tâm trạng thế còn gì!

Trần Phong nghe vậy thì cũng có chút đồng tình nhưng cậu không muốn nàng như thế. Cậu nói:

– Bây giờ, muội đã có ta rồi!

– Ái chà chà! Gì đây, gì đây? Trần Phong huynh hôm nay lại muốn tán tỉnh ta sao?

Thanh niên bất lực nhìn cô nàng bên cạnh. Linh Nhi cười vui vẻ tựa đầu vào vai cậu.

– Ta đùa thôi. Người như huynh làm gì có dũng khí mà làm việc đó chứ, hơn nữa huynh xuất thân từ Thanh Phong Đế Quốc, sao có thể có tình cảm với một Cửu Vĩ hồ được.

– Đừng nói như vậy, Nhân tộc hay Yêu tộc, đều là con người như nhau thôi. Cả hai đều có cảm xúc, biết yêu, biết hận, biết hờn đỗi, buồn đau. Thế nên Nhân tộc và Yêu tộc bình đẳng như nhau, đều đáng trân trọng. Mọi người thế nào ta không rõ nhưng trước giờ ta vẫn luôn nghĩ vậy.

Trần Phong nghiêm túc nói. Linh Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Vừa rồi cô cũng không có ý trách cứ gì cậu. Nếu cậu ghét Yêu tộc như đại đa số người dân tại Thanh Phong Đế Quốc thì khi ở trong Thiên Huyền lâm cậu đã bỏ mặc nàng cho đám người Bạch Lang đoàn rồi. Thanh niên xoa đầu Linh Nhi, tiếp tục:

– Còn về phần ta không có dũng khí, muội hoàn toàn đúng. Trước giờ ta rất kém giao tiếp với người khác. Số người mà ta nói chuyện được rất ít. Ta luôn nói những gì mà bản thân nghĩ, chả biết tán tỉnh con gái nhà người ta thế nào cả đâu.

– Vậy huynh có thích ta không?

Thiếu nữ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trần Phong. Khuôn mặt hai người gần nhau, nếu như tập trung một chút thậm chí còn cảm nhận được cả hơi thở. Thanh niên bối rối, quay mặt đi.

– Xin lỗi! Thực sự, ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng… ta sẵn sàng là chỗ dựa của muội. Bất kể muội gặp chuyện gì, ta sẽ luôn ở bên, giúp đỡ muội đến cùng.

– Một câu trả lời rất Trần Phong!

Linh Nhi nói. Thanh niên chả biết nói gì đáp lại. Nàng cười cười, nằm gối đầu lên đùi cậu.

– Trước giờ, mỗi khi ta đến đây, ta thường sẽ nghĩ về những chuyện đã qua. Chuyện vui, chuyện buồn, những điều tiếc nuối hay những suy nghĩ vẩn vơ, sau đó cất lời ca. Hát để gửi gắm niềm vui, hát để quên đi nỗi buồn, hòa mình vào với thiên nhiên.

– Muội hát cho ta nghe đi!

Trần Phong hào hứng nói, cậu thực muốn biết giọng hát của nàng như thế nào. Từ bé đến giờ cậu chỉ được nghe mỗi mẫu thân hát ru vài lần cho cậu và Tuyết Nguyệt, nhưng vậy thôi là đủ để khơi dậy những mong muốn của thanh niên này với những giai điệu và lời ca.

Linh Nhi mỉm cười:

– Được thôi, huynh muốn nghe bài gì?

– Bài nào muội thích nhất.



Thiếu nữ gật đầu. Nàng đứng dậy, vừa bước đi vừa cất tiếng hát. Mọi vật xung quanh như lặng đi. Những cơn gió, cỏ cây đều như muốn được nghe giọng hát nàng. Tiếng hát trong trẻo, truyền cảm vào từng câu chữ.

Trần Phong bước theo Linh Nhi, nhận thấy thiên nhiên như bừng sáng. Ánh trăng chiếu xuống bóng hình người con gái ấy. Cảnh tượng ngất ngây vô cùng, có lẽ đến mãi về sau, cậu vẫn sẽ luôn nhớ mãi khoảnh khắc này. Giữa chốn tiên cảnh nơi hạ giới, có một tuyệt sắc giai nhân đang mải mê ca hát!

Một hồi lâu sau, Linh Nhi ngừng lại, Trần Phong như rời khỏi giấc mộng thần tiên đầy luyến tiếc. Cậu mỉm cười, vỗ tay:

– Linh Nhi, giọng hát muội thật sự rất hay! Lời bài hát thực sự làm ta xúc động. Với cả, khi hát muội đẹp lắm!

Linh Nhi nhoẻn miệng cười, đến bên Trần Phong, tựa đầu vào lồng ngực, lắng nghe nhịp đập trái tim cậu.

– Trần Phong, huynh hứa với ta một chuyện được không?

– Chỉ cần làm được, ta nhất định không từ!

– Đừng bao giờ rời xa ta!

Trần Phong vuốt nhẹ mái tóc Linh Nhi, khuôn mặt vài phần thắc mắc:

– Tự nhiên sao lại nói vậy?

– Huynh cứ hứa đi!

– Được, ta hứa!

Linh Nhi mỉm cười, khép mắt lại. Trần Phong ôm nhẹ lấy nàng, che đi cơn gió đêm se lạnh thổi đến.

Sáng hôm sau, Trần Phong thức dậy sớm, ngồi xếp bằng trên giường, bắt ấn tu luyện. Sau nửa giờ điều tức, cậu chậm rãi mở mắt ra, sắp xếp một chút rồi rời khỏi phòng.

Dưới sân, một thân hình mảnh mai đang đứng chờ cậu. Nàng bận một bộ thanh y cách điệu, tôn lên những đường cong trên cơ thể. Mái tóc dài phía trên được tết cánh bướm, ở giữa để xõa đến ngang lưng, tùy ý bay theo chiều gió.

Cảm nhận được cậu đến, nàng quay lại. Khuôn mặt dịu hiền nở ra một nụ cười. Trần Phong không khỏi ngẩn người ra một lúc:

– Muội trông xinh quá!

– Cảm ơn!

Linh Nhi nói, hơi đỏ mặt một chút. Thanh niên lúng túng không biết nên làm gì, cứ đứng như vậy ngắm cô gái. Nàng vội nói:

– Chúng ta đi thôi!

– Ừm!

Một nam một nữ bước đi trên con đường lát gạch hoa. Thoạt trông mà nói, không khác gì đôi tình nhân trẻ. Các nam đệ tử ở ngoại tông về cơ bản không ai là không mến mộ Linh Nhi, bất quá thực lực của người kia so với họ lại có chút cách biệt nên đành ngậm ngùi mà chịu đựng.

Tuy nhiên bọn chúng như vậy không có nghĩa là không có ai dám dạy bảo Trần Phong. Trên đường đi, hai người bị đám người Bạch môn chặn lại. Mà môn chủ của bọn chúng, Bạch Diệp đồng dạng cũng là có mặt ở đây. Những đệ tử khác xung quanh thấy vậy thì lập tức dừng lại xem náo nhiệt.

Trần Phong không quan tâm đến bọn họ, chỉ nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Linh Nhi bên cạnh cũng đang cau mày nhìn hắn:

– Bạch Diệp, ngươi như vậy là có ý gì?

– Linh Nhi muội đừng hiểu nhầm, ta chỉ là muốn cùng Trần Phong huynh đệ luận bàn một chút.

Thời gian qua, Bạch Diệp đã đột phá lên ngũ tinh pháp quan, vì vậy hắn có tự tin rất lớn, nếu như gặp lại sẽ có thể đè bẹp tiểu tử kia.

Thanh niên nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng vận công. Uy áp pháp lực cũng không có bảo lưu chút nào mà hiển hiện ra toàn bộ.

Bạch Diệp cảm nhận dao động trước mặt mà cực kỳ kinh ngạc. Hắn ta có thể rõ ràng nhận ra được tu vi pháp lực của người trước mặt kia đã sánh ngang với tứ tinh pháp quan.

– Làm sao có thể?

Trước kia khi chỉ mới là cửu tinh pháp vũ, tiểu tử này đã có thể đánh ngang cơ với hắn là tứ tinh pháp quan. Mà chỉ sau có hai tháng, khoảng cách giữa hai người liền đã chỉ còn một tinh?



Đối với điều này, Bạch Diệp gần như có thể nói là sợ hãi. Thực lực của Trần Phong kia vốn đã mạnh hơn hẳn đánh giá thông thường, mà tốc độ tu luyện cũng là cực kỳ biến thái như vậy?

– Tránh ra!

Linh Nhi trầm giọng, nói. Đám người Bạch môn lập tức ngây ngốc mà vội vàng dạt sang hai bên. Thiếu nữ trước mặt bọn chúng, từ lâu chúng đã không dám đắc tội. Mà thanh niên đứng cạnh nàng tưởng chừng yếu đuối nhưng chưa cần đánh cũng đã khiến Bạch Diệp môn chủ tiếng tăm lừng lẫy kinh hãi mà lui. Từ nay Bạch môn sẽ không bao giờ dám can dự cái gì vào chuyện của hai người này nữa!

Tránh được đám phiền phức này, Trần Phong hai người sau đó di chuyển thoải mái hơn nhiều, không có ai cản trở nhưng cũng không ai lại bắt chuyện, chỉ đứng từ xa mà chào hỏi Linh Nhi.

Vài phút sau, hai người đến cổng lớn Thiên Huyền tông, nơi tập trung toàn bộ đệ tử, diễn ra lễ khai mạc săn thú hội. Linh Nhi nhanh chóng tìm được đoàn người của Dược bang rồi kéo Trần Phong lại đó. Các thành viên trong bang đa số mới chỉ nghe tiếng chứ chưa hề biết mặt cậu nên nhân dịp này liền bắt chuyện, chào hỏi qua.

Với những người này, thanh niên cũng niềm nở một chút. Bọn họ không chỉ là những người sẵn sàng trở thành bằng hữu của cậu mà còn là những huynh đệ trong cùng bang hội, đương nhiên nên có quan hệ thật tốt. Xong xuôi đâu đấy, cậu về chỗ Linh Nhi. Dù sao chức vụ trong bang của cậu vốn là hộ vệ phó bang chủ, không nên cách xa cô nàng quá.

Linh Nhi lúc này đang đứng cạnh một thiếu nữ khác. Nàng ta thực sự rất cao trong số những cô gái mà Trần Phong từng gặp, đứng cạnh cậu cũng chỉ là thấp hơn một chút.

Ngoại hình của nàng vô cùng quyến rũ. Bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh mai tinh tế. Bộ võ phục bó sát khiến cho kiều đồn căng tròn cũng là hiển lộ ra, dễ khiến người ta hung hăng muốn ôm vào lòng. So với những người cậu đã gặp, có lẽ nàng ta chính là người gợi cảm nhất. Người có định lực kém, nhất định không chịu nổi dục hỏa mà đem ánh mắt tà *** ra nhìn cô nàng.

Thấy thanh niên tiến lại, nàng ta cũng quan sát cậu một chút rồi khẽ gật gật đầu. Linh Nhi giới thiệu:

– Trần Phong, đây là Đan Hà tỷ, bang chủ Dược bang.

Cậu chắp tay với Đan Hà. Thời gian qua có tìm hiểu một chút, người trước mặt đây chính là một luyện dược sư đệ nhất trong các đệ tử ngoại tông. Không chỉ như vậy, xét về phương diện pháp lực nàng cũng đã đạt tới bát tinh pháp quan. Với khả năng vượt trội như vậy, cho dù là ai cũng phải thừa nhận nàng ta là đỉnh cấp thiên tài.

Bỗng nhiên, Trần Phong gai mình. Cậu cảm nhận rõ ràng, người trước mắt vẫn đang quan sát bản thân. Bất quá cái nhìn dò xét này không giống bình thường mà Đan Hà chắc chắn đang dùng phương pháp cao thâm hơn: Linh hồn lực.

Cậu tin rằng với thực lực cùng kiến thức của cô ấy hẳn sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Phong Thần Văn, nhưng trên đời này vốn chẳng có gì là tuyệt đối cả, cẩn thận thêm một chút cũng không có chỗ nào thừa thãi. Tâm thần khẽ động, linh hồn lực trong cơ thể cậu xuất ra, ngăn cản dò xét từ bang chủ Dược bang.

Đan Hà cảm nhận được hành động của thanh niên kia thì cũng không có dừng lại, mà là trực tiếp đối chọi.

Trần Phong nghiêng đầu. Có vẻ như nàng ta muốn kiểm tra thực lực của cậu một chút. Nhưng cậu cũng không có tâm trạng để mà thể hiện cái gì với Đan Hà. Để nàng biết cậu có tu luyện linh hồn là quá nhiều rồi, còn mạnh yếu thế nào vẫn là nên giữ lại.

Thanh niên từ từ thu lực lại, khiến cho người ta có cảm giác cậu bị yếu thế dần đi. Bang chủ Dược bang bí mật nhướn mày một cái, khẽ gật đầu với cậu rồi quay đi.

Linh Nhi khẽ nói với cậu:

– Huynh vừa đấu linh hồn lực với Đan Hà tỷ đấy à?

– Ừ…

Trần Phong vừa định trả lời thì giật mình. Cậu đâu có kể chuyện này cho Linh Nhi nghe hồi nào đâu. Cô nàng bật cười:

– Từ hồi ở Thiên Huyền trấn ta đã biết rồi, huynh không giấu được ta đâu!

– Hả?

Thanh niên nhất thời ngốc trệ. Cô gái trước mặt rốt cuộc đã biết bao nhiêu về cậu rồi vậy? Và bằng cách nào cơ chứ?

Linh Nhi quay đi, quan sát phụ thân nàng đang bước ra trước cổng chính, bắt đầu lễ khai mạc.

Sau nghi thức trang trọng, vô số thú cưỡi được các vị đại sư dẫn đến. Những cự thú này bay kín bầu trời ngoại tông Thiên Huyền, sau đó lần lượt đáp xuống bên cạnh các đệ tử.

Trần Phong không khỏi một màn trợn mắt há mồm trước đại thủ bút này. Phi hành thú cưỡi căn bản trong Thanh Phong Đế Quốc số lượng là rất rất ít và chỉ dành riêng cho Hoàng thất. Vậy mà Thiên Huyền tông một lúc có thể lấy ra số lượng nhiều đến như thế. Tài lực này, chỉ có thể gọi là quá mức khổng lồ!

Cậu chép miệng cười khan, thầm nghĩ. Cái tỷ thí hội năm năm một lần kia căn bản Thiên Huyền tông tham gia cho vui, nhân tiện đến thăm quan, đánh giá thiên tài từ Đế Quốc một chút, chứ căn bản, họ còn chẳng bận tâm thắng hay bại.

Nhìn vào thực lực các đệ tử tham gia là biết họ đã nhường Đế Quốc quá nhiều rồi! Chỉ cần chọn năm thành viên bất kỳ trên bảng xếp hạng tinh anh là quá đủ để đánh bại toàn bộ đệ tử Đế Quốc, thậm chí chẳng cần đến Bạch Diệp.

Thú cưỡi mà Dược bang lựa chọn chính là loài chim khổng lồ mà Trần Phong nhìn thấy dưới chân núi hôm nọ, gọi là Thiên Minh điểu. Thực chất nó cũng là một loại ma thú nhưng bản tính lại hiền lành, có thể huấn luyện thành thú cưỡi. Một con Thiên Minh điều trưởng thành sải cánh có thể dài đến cả chục trượng, chở được cùng lúc hai mươi người. Tốc độ của nó cũng là thuộc hàng nhanh nhất trong các loại thú cưỡi cấp trung.

Đan Hà, Linh Nhi và Trần Phong lên cùng một con. Thanh niên quan sát chung quanh rồi cười nhạt. Mọi người ở đây tất cả đều là cao tầng trong Dược bang, chỉ có duy nhất cậu mang chức danh “hộ vệ”. Mà có vẻ cái vị trí này vốn cũng chẳng hề tồn tại, hoàn toàn là do Linh Nhi tạo ra cho cậu.

Sau khi thấy toàn bộ đệ tử đều đã yên vị, Ngoại tông chủ Đường Hồng Thiên mỉm cười, phất tay:

– Ta tuyên bố, hội săn thú năm nay… bắt đầu!