[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 41: Cô thích thô bạo?



Viêm Cảnh Hi đổi lại quần jean, mặc áo sơ mi ca rô ở nhà, trong lúc cô đang cài cúc áo, Viêm Nhị đẩy cửa tiến vào, ánh mắt âm hiểm, chỉ vào Viêm Cảnh Hi mắng: "Viêm Cảnh Hi, cô cố ý hại tôi!"


Viêm Cảnh Hi biếng nhác liếc Viêm Nhị một cái, một bên nhanh nhẹn cài cúc áo, một bên bình thản nói: "Tôi hại cô thế nào? Là tôi để cô cầm cái ly ném đến trên người tôi?"


"Nếu không phải là cô chọc tức tôi, tôi phải làm như vậy sao?" Viêm Nhị mắng.


"Cô đang biểu diễn biểu diễn cho tôi xem cô bị tâm thân hay ngu ngốc? Đầu của Viêm đại tiểu thư đặt trên cổ chỉ là để trang trí thôi sao? Tùy tùy tiện tiện cũng sẽ bị người khác chọc tức!" Viêm Cảnh Hi đem cúc áo toàn bộ cài xong, đem tóc từ trong cổ áo vén ra, dùng tay cào tóc, buộc thành đuôi ngựa.


"Viêm Cảnh Hi, cô mới là đồ trang trí, cô không biết xấu hổ, tôi cùng anh rể đêm qua đang làm gì cô cũng không phải không biết, cô cố ý câu dẫn anh rể là muốn tuyên chiến với tôi sao? Cô có quyền lợi gì mà tranh đàn ông với tôi." Viêm Nhị đỏ mắt mắng.


"Viêm Nhị, anh rể là có ý gì? Cô luôn mồm gọi anh rể tôi, không phải nhận anh ta là chồng của chị cô sao? Người đàn ông của cô, gọi là chồng!" Viêm Cảnh Hi rõ ràng nói, một kích đá trúng, đem bát nước dơ của cô ta đá lại trong nháy mắt.


Viêm Nhị chột dạ cả kinh, lớn giọng hơn nữa tức giận quát: "Tôi đã ngủ với anh ấy mấy lần, cô chẳng là cái thá gì cả! Cô chính là một con chó được nhà tôi nuôi, làm chị của ta, cô còn chưa có tư cách đó."


Viêm Cảnh Hi không chút tức giận, hơi nhếch khóe miệng, "Lục Hựu Nhiễm và tôi là đồng loại, nếu như tôi là chó, vậy cô là cái gì?"


Gọi, là, chó!


Viêm Nhị trong đầu thoáng qua cái từ này, đầu không có một chút lý trí, tức giận nói: "Viêm Cảnh Hi, cô thật không biết xấu hổ, tôi cảnh cáo cô, cách Lục Hựu Nhiễm xa một chút, bằng không, tôi sẽ khiến cô chết cũng không biết chết như thế nào?"


Viêm Cảnh Hi yên ổn như thường, khóa lấy gương mặt hổn hển của Viêm Nhị, híp mắt hỏi: "Cô và Lục Hựu Nhiễm quan hệ mẹ biết không?"


Viêm Nhị hơi sững sờ, cắn răng, nói: "Nếu như mẹ biết cũng sẽ giúp tôi!"


Viêm Cảnh Hi biết, Viêm Nhị còn chưa có đem quan hệ giữa cô ta và Lục Hựu Nhiễm nói với Phùng Như Yên.


Cô vén tóc trên trán, vài phần biếng nhác, nói: "Nếu như mẹ cho tôi rời khỏi, tôi lập tức rời khỏi."


"Viêm Cảnh Hi, cô đã sớm biết nếu như mẹ có thể làm chủ, vợ sắp cưới này đã chính là tôi không phải cô, bây giờ chỉ có cô rời khỏi." Viêm Nhị trợn mắt nói.


"Cô chắc chắn nếu như tôi rời khỏi anh ta sẽ lấy cô sao?" Viêm Cảnh Hi hỏi ngược lại.


"Anh ấy sẽ!" Viêm Nhị ngây thơ nói.


Viêm Cảnh Hi lắc đầu, rất chắc chắn phán đoán nói: "Lục Hựu Nhiễm trong lòng có một người phụ nữ, người phụ nữ này từng đi vào trong lòng anh ta, cho anh ta đau xót vô tận, phản bội, cho nên bây giờ anh ta không còn tim, ai cũng không yêu, cũng không có khả năng yêu lại ai, vì vậy, tôi không phải là kẻ địch của cô, không cần phải nhằm vào tôi, ok?"


Lục Hựu Nhiễm đi qua cửa phòng Viêm Cảnh Hi, nghe được câu này, tròng mắt một trận kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng Viêm Cảnh Hi, nhíu chân mày, trong mắt thoáng qua một vết ráchthương cảm, đảo mắt, lại bị sự âm hiểm sâu thẳm thay thế.


Anh ta đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi,con ngươi đen lạnh lẽo, liên nói ra những lời lạnh như băng, trực tiếp hỏi: "Tôi bị ai làm thương tổn? Làm sao tôi lại không biết chuyện này?"


Viêm Nhị thấy Lục Hựu Nhiễm, lập tức như cô gái nhỏ bị oan ức, chạy đến bên cạnh Lục Hựu Nhiễm, nói: "Chính là, anh rể..."


Viêm Nhị dừng một chút, gọi anh rể không đúng, sửa lời nói: "Anh Hựu Nhiễm, anh không biết, vừa rồi Cảnh Hi còn nói em chó , ý của chị ấy không phải nói anh là chó sao?"


Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Viêm Nhị, đôi mắt đẹp híp lại, "Cô thật đúng là biết cắt câu lấy nghĩa."


Cô chuyển mắt, đối diện với đôi mắt âm hiểm của Lục Hựu Nhiễm, nghĩ đến một màn vừa rồi trên sô pha, có chút sợ, chọc tức anh ta không có lợi, giật giật khóe miệng, nở nụ cười khô khốc nói: "Nếu như tôi nói tôi và anh đều là chó, anh có thể thoải mái trong lòng một chút không?"


"Viêm Nhị, cô đi ra ngoài trước đi." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng khóa lấy Viêm Cảnh Hi đối Viêm Nhị nói.


"Dạ?" Viêm Nhị sửng sốt.


Trong mắt Lục Hựu Nhiễm âm hàn không lùi không tan, chậm rãi nhìn về phía Viêm Nhị, lạnh giọng hai chữ, tất cả đều là áp bách, "Ra ngoài."


Viêm Nhị trong lòng sợ hãi, không dám ở lại, từ trong cảnh cửa phòng Viêm Cảnh Hi xông ra.


Sự rét lạnh của anh ta, từ trong xương cốt phát ra, Viêm Cảnh Hi cảm thấy so với trước đó càng lạnh hơn, giống như có thể khiến người ta chết cóng.

Trong lòng Viêm Cảnh Hi cũng có chút sợ hãi, cũng muốn đi ra.


Lục Hựu Nhiễm gắt gao nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi, từng bước một như đạp hơi lạnh hướng cô đi qua.


Nguy hiểm, hơi thở ngưng đọng.


Cùng anh ở trong một gian phòng, vô cùng không ổn.


"Tôi đói bụng, đi xuống ăn cơm." Viêm Cảnh Hi cúi đầu hướng phía cửa xông tới.


"Phanh." Một tiếng, Lục Hựu Nhiễm đá cánh cửa.


Viêm Cảnh Hi tức giận, cảnh giác nhìn anh ta, bật thốt lên: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"


Lục Hựu Nhiễm nhếch khóe môi lạnh bạc, có vẻ càng thêm âm hàn.


"Cô!" Anh ta lời ít mà ý nhiều nói một từ.


Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, có loại khủng hoảng tràn ngập trong mắt, rũ mắt xuống, lông mi nhịn không được run rẩy.


"Làm... cô!" Anh ta lại thêm một từ, đem mục đích của anh ta nói rõ.


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nắm chặt nắm tay, tư duy nhanh chóng hoạt động.


Trước hết, cô căn bản ra không được.


Thứ hai, dù cho cô có ra được, Phùng Như Yên ngoài cửa cũng sẽ không cứu cô, còn có thể nối giáo cho giặc.


Cho nên cô chỉ có thể tự cứu lấy mình.


Viêm Cảnh Hi cố gắng trấn định lại, nâng mắt lên, nhìn thẳng con mắt không chút tình cảm nào của anh ta, "Lục đại thiếu gia muốn phụ nữ nào mà chẳng có, sẽ không có phẩm giá mà dùng sức chứ nhỉ?"


"Tôi không cảm thấy giữa chúng ta cần dùng sức." Lục Hựu Nhiễm âm lãnh hướng về Viêm Cảnh Hi đi đến.


Viêm Cảnh Hi phòng bị theo bản năng lui về phía sau.


Lục Hựu Nhiễm giương lên khóe miệng, trong mắt thoáng qua tia âm hiểm, tà nịnh nói: "Bất quá, đôi khi dùng sức mạnh có thể tăng tình thú, cô có lẽ thích tôi thô bạo một chút."


Viêm Cảnh Hi ầm một cái, trong đầu nổ tung, đầu óc không kịp suy nghĩ nữa, thân thể liền vội vàng hướng cửa chạy, tay vừa mới đụng tới nắm cửa, liền bị Lục Hựu Nhiễm từ phía sau lưng chặn ngang ôm vào trong ngực.


Một mùi hương thiếu nữ nhào vào hơi thở của anh ta.


Lục Hựu Nhiễm cảm thấy ôm cô trong ngực cảm giác rất tốt, cô so với trong tưởng tượng của anh ta còn mềm mại, thoải mái.


Bờ môi anh ta tới bên tai của cô, hơi hiện ra khàn khàn, tà nịnh nói: "Tiểu Hi, cô muốn tư thế nào?"


Viêm Cảnh Hi cảm giác được hơi thở nặng nề của anh ta ngay bên tai, mang theo nguy hiểm dày đặc, cô khẩn trương nắm chặt nắm tay, thanh âm cũng hơi hiện ra sự run rẩy, "Anh đừng như vậy, buông tôi ra trước có được không?"


Lục Hựu Nhiễm cười nhạo, nhìn ánh mắtkinh hoảng của cô, giống như thợ săn thưởng thức con mồi đang giãy giụa vậy, "Cô không phải nói tôi và cô đều là chó sao? Tôi từ phía sau đi vào có được không?"


"Lục Hựu Nhiễm, anh đừng có biến thái như thế!" Viêm Cảnh Hi quát, ra sức giãy giụa, giãy dụa lung tung.


Cô vô thức xẹt qua bộ vị đang nhổ lên của anh ta.


Thân thể anh ta bởi vì cô ở trong ngực giãy dụa mà có phản ứng rất tốt.


Cô là người phụ nữ đầu tiên có thể làm cho anh ta chỉ mới ôm thôi đã có phản ứng!


"Tiểu Hi, không cảm thấy biến thái cũng là một loại tình thú sao? Nếu như cô biện mặt bất lưu, làm sao tôi đi vào?" Lục Hựu Nhiễm tà nịnh nói, hồng xà dọc theo của tai của cô khuông vẽ bề ngoài, dọc theo đường nét trên cổ cô ưu mỹ đi xuống.


Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy cái kia của anh ta tựa hồ lại lớn hơn, tràn ngập sát khí xâm lược, nhìn chằm chằm.


Cô càng giãy dụa, đối với Lục Hựu Nhiễm mà nói, càng thêm hưng phấn.


Cô thật sợ anh ta sẽ muốn cô, chỉ có thể quanh co.


Viêm Cảnh Hi nắm chặt nắm tay, móng tay đều bấm vào lòng bàn tay, trốn hồng xà của anh, nhíu mày nói: "Anh có thể đi tắm trước không!"


Lục Hựu Nhiễm nghe hương vị nhàn nhạt trên người cô, cảm giác rất tốt, tay nắm chặt chân cô da thịttràn ngập lực đàn hồi, thở gấp nói: "Cùng nhau tắm."


Viêm Cảnh Hi đẩy tay anh ta ra, bực bội nói: "Trong phòng tắm của tôi chỉ có một vòi nước, để tôi xem anh tắm sao? Tôi không có ham muốn này."


"Cô giúp tôi tắm." Lục Hựu Nhiễm thanh âm càng thêm khàn khàn nói, chỉ mới tưởng tượng cảnh hai người cùng nhau ở phòng tắm, anh ta đã cảm thấy máu của mình lại lần nữa sôi trào, rất muốn đi vào.


Nhiệt độ bàn tay đang ôm hông cô càng nóng.


"Tôi cũng không phải mẹ của anh, tại sao tôi phải giúp anh tắm, tay Lục thiếu gia để trang trí sao?" Viêm Cảnh Hi đẩy tay anh ta.


"Tôi nghĩ cô càng hy vọng tay tôi làm những chuyện khác! Tỷ như, chơi đùa cô!" Lục Hựu Nhiễm tà nịnh nói, dùng sức bóp chân của cô.


Kháo! (F*ck)



"Có thể đừng biến thái như thế không?" Viêm Cảnh Hi hoảng sợ trên trán đều rịn mồ hôi, bực bội cùng sợ hãi chiếm phần lớn đầu óc của cô.


Lục Hựu Nhiễm trong mắt xẹt qua một tia sắc nhọn, cúi đầu, đè lại bả vai của cô.


Đột nhiên cơn đau như tia chớp xẹt qua tâm trí của cô, Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, giãy dụa vai, không cách nào thoát khỏi kiềm chế đầy cứng rắn của anh ta.


"Con mẹ nó, con chó mẹ nó hẳn là mẹ của anh đấy! Đau quá! A!" Viêm Cảnh Hi kêu lên tiếng.


Vị máu tanh ở môi của hắn, giống như mỹ vị thế gian, Lục Hựu Nhiễm liếm vết máu chảy ra, thở hổn hển, thanh tuyến khàn khàn nói: "Chửi! Chửi tiếp đi, cô có bản lĩnh chửi tiếp đi, như vậy tôi rất có cảm giác."


Viêm Cảnh Hi mím chặt môi, răng dùng sức cắn môi.


Cô càng chửi, anh ta càng hưng phấn, cô cũng càng nguy hiểm.


Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, gợn nước trong vắt trong mắt lóe lên một tiasâu xa, đầu tiên phải chạy trốn trước.


Cô giọng điệu mềm nhũn nói: "Kia để tôi tắm trước có được không? Trên tôi đều là mồ hôi, Lục thiếu gia cũng không muốn ăn phải đồ thiu nhỉ, đúng rồi, hôm nay còn đi toile, đại tiện."


Lục Hựu Nhiễm: "..."


Anh ta khóa lấy khuôn mặttinh xảo của cô, con ngươi lay động, đôi mắt đẫm nước dịu dàng, mấy phần khát cầu, lại mấy phần linh động, quyến rũ mê người còn có một loại ma lực mê hoặc.


Anh ta thật đúng là không hạ thủ được.


Những người phụ nữ khác vì muốn lên giường với anh ta đều dùng hết tâm cơ, dùng thủ đoạn.


Cô ngược lại, chế giễu, nghĩ hết biện pháp thoát khỏi anh ta.


Anh ta ngược lại muốn xem, cô muốn làm gì.


Lục Hựu Nhiễm buông tay ra, lui về phía sau hai bước.


Viêm Cảnh Hi cảm giác được sức lực kiềm chế trên người đã không còn, liếc xéo hướng Lục Hựu Nhiễm, anh ta đang nới cà vạt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, cằm hất về phía cửa phòng tắm, rất chắc chắn nói: "Đi tắm đi, dù sao chúng ta đêm nay có rất nhiều thời gian."