[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 159: Em chỉ có thể là của tôi, tuyệt đối không buông tay.



Mẹ nó!


Anh ta hình như xử tử hình cho cô, nhận định là cô đã làm.


Thực sự là nằm trên giường bệnh cũng không làm gì còn trúng đạn.


Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, tròng mắt màu hổ phách trầm tĩnh nhìn anh ta đang nổi giận, bất đắc dĩ vuốt tóc trên trán, sau khi suy nghĩ, tận lực ôn hòa nhã nhặn nói:


"Thứ nhất, tôi không bảo Chu Gia Mẫn hạ thuốc, thứ hai, tôi bảo Chu Gia Mẫn gọi phóng viên, thứ ba, Chu Gia Mẫn đi làm ở Tướng Quân Lệnh, tình cờ nhìn thấy anh và cô Lương ở với nhau. Thứ tư, đã là con gái thì ai cũng có tính bát quái, một khắc cuối cùng cô ấy ở lại, không ngờ bị anh phát hiện, thứ năm, tôi không có lý do làm như vậy. Thứ sáu, sao tôi đoán được anh xuất hiện ở Tướng Quân Lệnh? Cho nên, nói tóm lại, Chu Gia Mẫn thực sự chỉ là đi ngang qua mà thôi."


"Vậy tại sao không nghe điện thoại của tôi?" Lục Hựu Nhiễm hỏi, ánh mắt sắc bén quan sát mỗi một sự thay đổi nét mặt của Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi sửng sốt một chút, cụp mắt xuống, lông mi thật dài che khuất chột dạ trong mắt, ở mắt phía dưới lưu lại một cái bóng dài.


"Lúc đến nhà bạn, trên đường xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, cho nên đi bệnh viện một chuyến." Viêm Cảnh Hi nói, nâng mắt lên, thẳng thắn nhìn lại Lục Hựu Nhiễm.


Cô không nói dối, cho nên cũng không chột dạ.


"Cố ý không nghe?" Lục Hựu Nhiễm tức giận chưa biến mất, hỏi ngược lại.


"Nhận làm gì đây? Tôi không thể đi Quốc tế Kim Đưc, nhẫn kim cương, siêu xe, tôi đều không cần." Viêm Cảnh Hi ý thức được giọng điệu của bản thân có chút chống đối, hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút, ôn hòa nhã nhặn giải thích nói: "Tôi nói với anh tôi không đi, anh không nghe, nói xong cũng cúp điện thoại, biết rõ anh giục tôi đi, tôi lại không muốn đi, nghe điện thoại không phải làm khó chính mình sao?"


Viêm Cảnh Hi giải thích không làm cho anh ta cảm thấy trong lòng thoải mái, trái lại càng như vặn căng dây cót.


Khóe miệng lạnh như băng của Lục Hựu Nhiễm khẽ nhếch, "Nguyên nhân không muốn nhẫn kim cương, siêu xe là cái gì? Em cảm thấy chúng ta sẽ không kết hôn?"


Vấn đề Lục Hựu Nhiễm khiến Viêm Cảnh Hi chống đỡ không được, cô cảm thấy bọn họ sẽ không kết hôn, thẳng thắn nói rõ, cũng tốt.


"Tôi cảm thấy đầu của anh là từ sao Hỏa mang đến, có chút hóa đá, anh không cảm thấy anh và cô Lương rất xứng sao? Buông chấp niệm, anh có thể có cuộc sống hạnh phúc với cô ấy, hơn nữa, mẹ anh thích cô ấy, có lẽ chính anh chưa nhận ra, anh cũng thích cô ấy. Bây giờ anh cũng không biết người xứng với anh đang ở đâu, có chút rối loạn."Viêm Cảnh Hi nói ra suy nghĩ trong lòng.


"Em đang giáo huấn tôi?" Lục Hựu Nhiễm nheo mắt lại, lộ ra sự bén nhọn.


"Giáo huấn anh? Cho tôi mười lá gan cũng không dám, tôi chỉ là muốn giúp Lục thiếu gia tốt hơn, không nên bị tôi kéo làm liên lụy đến bước chân anh, thay đổi cuộc đời vốn có của anh để có thể đại phú đại quý." Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, nở nụ cười xinh đẹp, ôn tồn nói.


Con ngươi lạnh lẽo của Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô.


Nhìn có vẻ cô đang hạ thấp mình, thật ra, chính là ẩn hình nói cho anh ta biết, cô không muốn gả cho anh ta.



Cô càng là không muốn gả, anh ta càng muốn có được, đây chính là cố chấp của Lục Hựu Nhiễm.


Anh ta chậm rãi tới gần Viêm Cảnh Hi, trong con ngươi không có một chút nhiệt độ.


Nguy hiểm thăng cấp trong ô tô.


Viêm Cảnh Hi hạ khuôn mặt tươi cười, thoáng qua khủng hoảng, theo bản năng lui về phía sau.


Tay Lục Hựu Nhiễm chống trên cửa sổ bên đầu Viêm Cảnh Hi, từng câu từng chữ nói: "Em yên tâm, cho dù cái gì tôi cũng không có, nhưng ít nhất còn có hai năm hôn ước với em, tôi có thể vì em buông bỏ toàn thế giới, em có thể vì tôi làm gì?"


Một câu cuối cùng của Lục Hựu Nhiễm, giọng nói trở nên mềm xuống, trong mắt thoáng qua một tia tà ác.


Khi mặt anh ta chỉ cách cô chừng 10 cm thì dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn xuống tròng mắt lóe ra của cô.


Viêm Cảnh Hi nuốt một ngụm nước đắng.


Cái nơi hoang giao dã ngoại này, nếu như Lục Hựu Nhiễm muốn làm cái gì, cô căn bản trốn không thoát, cho nên không thể xúc động, chỉ có thể đấu trí.


Viêm Cảnh Hi kéo kéo nụ cười, nịnh nọt nói: "Lục thiếu gia nổi tiếng như vậy, cho dù anh buông bỏ toàn thế giới, toàn thế giới cũng không đáp ứng, đúng không?"


"Viêm Cảnh Hi, chúng ta làm đi." Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói, không phải câu hỏi, cũng không phải trưng cầu ý kiến của cô, mà là câu khẳng định nhất quán cường thế.


Viêm Cảnh Hi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, máu phun xối đầu người khác.


Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.


Viêm Cảnh Hi nắm chặt nắm tay, cứ việc ở trong lòng, nàng không ngừng nhắc nhở chính mình bình tĩnh nghĩ biện pháp, thế nhưng nhìn thấy hắn càng ngày càng gần môi, hết cách sợ hãi, khẩn trương, trong đầu một mảnh mờ mịt.


Khi anh ta sắp hôn lên môi của cô, Viêm Cảnh Hi khéo léo nghiêng qua, cơ thể dựa vào cửa, tay để trên lồng ngực của anh ta, nói: "Chúng ta có thể sử dụng đầu óc suy nghĩ không?"


Người anh ta áp đến gần, xác định nói: "Được, đầu óc của tôi nói, tôi muốn em."


Anh ta không nhanh không chậm, dã man càng thêm cường thế, như không tiếng động nói ra quyết tâm phải làm cho được.


Viêm Cảnh Hi sợ hãi, tiếp tục quanh co với anh ta, nhíu mày, nói thẳng: "Đừng khiến tôi hận anh."


Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, trong mắt sâu thẳm thoáng qua một tia sắc nhọn, bỗng nhiên cầm cánh tay Viêm Cảnh Hi, "Tôi không thiếu một mình em hận tôi."


Vừa dứt lời, anh ta hướng phía môi Viêm Cảnh Hi hôn xuống.


Viêm Cảnh Hi nhanh hơn một bước quay mặt đi, anh ta khóa cửa lại, tay trái giữ cằm Viêm Cảnh Hi, dùng sức siết chặt, môi Viêm Cảnh Hi bị ép đều chu lên.


Viêm Cảnh Hi tức giận, sống chết đẩy Lục Hựu Nhiễm.


Trong mắt anh ta bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, trong đầu óc chỉ có một tin tức: Hôn cô, có được cô.


Tay trái Lục Hựu Nhiễm đang giữ cằm Viêm Cảnh Hi thả lỏng ra, cởi cà vạt của mình.


Nguy hiểm thăng cấp.


Viêm Cảnh Hi kinh hoảng, vành mắt bởi vì sợ mà đỏ lên, giọng run rẩy nói: "Lục Hựu Nhiễm, anh đừng như vậy, chúng ta có thể trở thành bạn."


"Tôi không làm bạn với phụ nữ." Lục Hựu Nhiễm lạnh giọng nói, nắm hai tay Viêm Cảnh Hi, giơ lên đỉnh đầu của cô, dùng cà vạt trói chặt.


Sức lực Viêm Cảnh Hi có tăng lên nữa, căn bản không địch lại, nỗ lực khuyên: "Lục Hựu Nhiễm, anh lý trí một chút đi, phụ nữ đối với anh mà nói có bất đồng sao? Anh cũng không thích tôi, không phải sao? Đừng như vậy, đừng để sau này anh phải hối hận."


Lục Hựu Nhiễm dùng tay phải đè tay Viêm Cảnh Hi, con ngươi lạnh lẽo nhìn lại ánh mắt thấp thỏm lo âu của cô, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp đến chính anh ta cũng không lý giải được.


Gang tay trái anh ta lại lần nữa siết chặt mặt Viêm Cảnh Hi, hôn xuống môi của cô.


Môi của cô rất mềm mại, có loại thơm đặc biệt, ngậm vào trong miệng, giống như bánh pudding ngon miệng.


Lục Hựu Nhiễm nhắm hai mắt lại, yêu thích không buông ăn.


Viêm Cảnh Hi bị anh ta mút đau.


Sốt ruột, bất đắc dĩ, kinh hoảng, sợ hãi.


Nơi này hoang giao dã ngoại, sợ rằng cô có la rách cổ họng cũng không an toàn.


Cô phải làm thế nào mới an toàn? Phải làm thế nào để thoát hiểm?


Trong đầu cô thoáng qua từng phương án một.


Hô hấp Lục Hựu Nhiễm càng lúc càng gấp, cởi cúc quần jeans của cô ra.


Viêm Cảnh Hi kẹp chặt chân, không cho anh ta thực hiện được.



Lục Hựu Nhiễm buông môi của cô ra, ngón tay thon dài cởi cúc áo sơ mi của cô.


Viêm Cảnh Hi cảm thấy giảng đạo lý với anh ta anh ta không nghe, cảnh cáo nguy hiểm đối với cuồng vọng không kiềm chế được Lục Hựu Nhiễm mà nói, căn bản sẽ không có tác dụng, giãy giụa lại lấy trứng chọi đá, chỉ có một loại cuối cùng.


"Lục Hựu Nhiễm, đừng như vậy, được không?" Viêm Cảnh Hi cầu xin nói.


Lục Hựu Nhiễm đối diện với đôi mắt trong suốt ngập nước của cô, trong lòng thoáng qua một tia thương tiếc, "Thả lỏng, lát nữa tôi sẽ khiến em thoải mái."


"Tôi không muốn, A!" Kèm theo là tiếng hét thất kinh chói tai của Viêm Cảnh Hi, anh ta cường thế kéo quần jeans xuống đến đầu gối cô.


Viêm Cảnh Hi triệt bị dọa, kẹp chặt chân, run lẩy bẩy, càng trong lúc nguy cấp, cô càng phải bình tĩnh suy nghĩ, bằng không, cô chắc chắn xong đời.


"Lục Hựu Nhiễm, tôi vẫn là xử nữ, đừng ở trên xe muốn tôi." Viêm Cảnh Hi khẩn cầu nói, đáy mắt trong vắt nhìn anh ta, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.


Động tác Lục Hựu Nhiễm đột nhiên dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia kinh hỉ, trong mắt lạnh bạc bao phủ sương mù thoáng qua một tia thương tiếc dịu dàng, hoài nghi nói: "Xử nữ? Không phải trước đó em vì đàn ông mà phá thai mấy lần sao?"


Viêm Cảnh Hi thấy anh ta dường như khôi phục một ít lý trí, nói: "Bạn trai tôi cũng không có, sao có thể vì đàn ông mà phá thai mấy lần được, đừng ở trên xe có được không, tôi sợ?"


Lục Hựu Nhiễm khóa chặt gương mặt tinh xảo của Viêm Cảnh Hi, thấy tay cô run rẩy, trầm giọng nói: "Đi, bây giờ chúng ta đến khách sạn."


Tim Viêm Cảnh Hi dấy lên hi vọng trong nháy mắt rồi lại chùng xuống, đó há không phải là sói vào miệng cọp.


Lục Hựu Nhiễm trở nên cố chấp, căn bản thật giống như nghe không hiểu tiếng người.


Cô phải làm sao để trốn đây?


Lần này trốn được, anh ta cực đoan như vậy, nhất định sẽ cưới cô.


Cô và Lục Mộc Kình phải làm sao?


Còn có trong hôn nhân, bây giờ anh ta đều muốn cưỡng bức cô, trong hôn nhân sẽ an toàn sao?


Nếu như cô bội ước, lại không thể không cho anh ta mười lần, vấn đề là, cô không muốn cho anh ta, cô chỉ muốn cho người đàn ông mình thích.


Rốt cuộc cô nên làm gì đây?


Chợt di động Lục Hựu Nhiễm vang lên, anh ta nhìn thấy cuộc gọi đến, là Thẩm Ngạo Tường.


Lục Hựu Nhiễm trả lời, trước sau như một lạnh nhạt, hỏi: "Có chuyện gì?"


"Hựu Nhiễm, có một việc, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Thẩm Ngạo Tường muốn nói lại thôi.


"Nói." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.


"Trước đó không phải cậu kêu tớ tìm bạn ở Pháp tìm kiếm thi thể Lương Thi Lạc sao?" Thẩm Ngạo Tường dừng một chút.


"Ừ, làm sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh lẽo u tối nhìn về phía trước, hỏi.


Thẩm Ngạo Tường hít sâu một hơi, nói: "Bạn tớ gọi điện thoại cho tớ, Thánh Đức bảo có một cô gái vừa tỉnh lại, hình như là Lương Thi Lạc, cô ấy chưa chết, chỉ là bởi vì ngã nên ảnh hướng đến não bộ và thời gian hôn mê dài, trí nhớ và tư duy vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, cậu có muốn đi xem không?"


Trong lòng Lục Hựu Nhiễm run lên, bỗng nhiên nắm chặt tay lái, phanh lại, con ngươi co lại, nhíu mày, "Cậu nói cái gì?"


"Lương Thi Lạc có lẽ chưa chết, hiện tại vừa tỉnh lại ở cơ quan điều trị của Thánh Đức." Thẩm Ngạo Tường lặp lại nói.


Lục Hựu Nhiễm bạnh cằm, trong mắt mờ mịt nhanh chóng tràn ngập kinh hỉ, căm hận , bi thương , mê man, sống sót sau tai nạn, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh, "Cô ấy cư nhiên chưa chết?"


"Hựu Nhiễm, cậu bình tĩnh một chút." Thẩm Ngạo Tường lo lắng nói.