Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 54: Dũng Khí



Du Quân Diệp cau mày và phóng to ảnh chụp màn hình để đọc kỹ.

An Cát đã thích bài viết chụp lén cô và Lăng Sở Sở, hơn nữa còn gây sóng gió không nhỏ.

Cô ấy cố tình làm vậy sao? Hay vô tình chạm vào nó?

- Mình không biết! Du Quân Diệp đã trả lời Ngải Lâm một cách thành thật.

Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, Ngải Lâm đã gọi điện.

"Này! Ngải Lâm." Du Quân Diệp yếu ớt ngồi phịch xuống sàn.

"Nghe giọng nói của cậu, sao héo dữ vậy?" Ngải Lâm cất giọng, cố gắng xem có thể khơi dậy một chút cảm xúc của Du Quân Diệp hay không.

"Biết rõ còn cố hỏi, cậu vừa vừa thôi." Du Quân Diệp tức giận trả lời.

"Chậc chậc, đúng là không có tiền đồ." Ngải Lâm khịt mũi chậc mấy cái cho bỏ ghét.

Du Quân Diệp mỉm cười khi nghe những lời đó, nhưng không trả lời.

"Cậu không có ý tưởng gì à?" Ngải Lâm ngạc nhiên hỏi.

"Có ý tưởng gì được? Cái gì cũng không dám nghĩ." Du Quân Diệp bất lực đáp.

"Quân Quân, cậu đừng có phiền muộn như vậy." Ngải Lâm cau mày, mắt thấy Du Quân Diệp, bạn tốt hơn mười năm thế này, có muốn không nhọc lòng cũng không được.

Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp, "Cậu nghe tôi đi, cho dù ý định ban đầu nhấn like của An Cát là gì, dù là cố ý hay lỡ tay, ít nhất cũng phải chứng minh rằng chị ấy vẫn đang quan tâm cậu."

Du Quân Diệp vẫn không lên tiếng, Ngải Lâm hắng giọng tiếp tục nghiêm túc nói: "Vì chị ấy vẫn đang quan tâm đến cậu mà cậu lại thờ ơ thế sao? Nếu chị ấy có gặp khó khăn gì mà không tiện nói ra thế thì hai người cứ như vậy mà tra tấn lẫn nhau sao?"

Du Quân Diệp mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh, cô muốn lặng lẽ lắng nghe Ngải Lâm nói.

Đợi một lúc, không đợi Du Quân Diệp trả lời, Ngải Lâm biết rằng Du Quân Diệp đang nghe, cô ấy tiếp tục: "Tôi đề nghị cậu ít nhất nên chủ động và gạt những mối bận tâm không cần thiết của bản thân sang một bên, nếu chị ấy thật sự không muốn tái hợp, thì cậu có thể hoàn toàn buông bỏ, như vậy không tốt hơn sao?"

"Mặc dù trong một chốc không buông hết được, nhưng ít ra cũng coi như thu hồi được một góc tâm tư, cất nó vào trong lòng coi như đã từng có một phần tình cảm đáng trân trọng cũng tốt. Chúng tôi đều biết cậu không phải là một người sẽ chủ động, nhưng lần gặp gỡ lần trước, An Cát đã bước trước một bước, cho dù cô ấy có nỗi khổ gì, thì ít ra cô ấy cũng đã hành động, mà còn hành động thì ít ra cho thấy chuyện còn có cơ hội chuyển biến, không phải sao? Cậu chẳng lẽ chủ động một chút sẽ lùn à? Cậu nhẫn tâm nhìn thấy An Cát tiến không được lùi cũng không xong sao?"

Đúng vậy, An Cát đã đi bước đầu tiên trong việc mặc váy cưới, dù muốn quay lại với nhau hay chia tay quá khứ thì ít nhất cô cũng phải tìm hiểu về nó. Nếu cô ấy thực sự muốn nói lời tạm biệt với quá khứ, chẳng phải cô nên phối hợp với bước đi của cô ấy, hoàn thành tâm nguyện của cô ấy sao?

Đã từng vào lúc không là gì của nhau, bản thân vẫn âm thầm bảo vệ và chúc phúc, có được rồi mất chẳng lẽ suy nghĩ cũng thay đổi à?

Đây có phải là lòng tham của con người? Có được thì muốn nhiều hơn nữa, có được rồi thì không chấp nhận khi mất đi?

Mọi chuyện không nên như thế này, vẫn nên duy trì như những ngày đầu, cô thích hay không thì có liên quan gì đến cô ấy, chính cô mang phần yêu thích này đến hết quãng đời, không thể được sao?

Cho dù thật sự sau này các cô không thể ở bên nhau, nhưng ít nhất trong đường tình một chiều, cô đừng ngoảnh lại, hạnh phúc của An Cát mới là điều quan trọng nhất, phải không sao?

Lúc hai người mới bên nhau, không phải cô từng thầm nguyện, mặc dù cô không phải là người chủ động, nhưng ít nhất sẽ dũng cảm vì An Cát mà tiến lên, mặc dù lần này đối mặt với An Cát, cũng là vì cô và vì cô ấy.

Nghĩ xong, Du Quân Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời vẫn sáng tươi đẹp, không chói mắt, rất dịu, nếu được tắm trong ánh nắng như vậy, hẳn là cả thể xác lẫn tinh thần đều rất vui vẻ đúng không?

Vì vậy, Du Quân Diệp vô thức gật đầu, nhẹ giọng nói với Ngải Lâm vẫn đang nói chuyện điện thoại: "Ừ! Cậu nói rất đúng, tôi quá nhát gan, ít nhất tôi cũng phải ra tay, thậm chí hợp tác với cô ấy tốt hơn là không có gì. "

"Cuối cùng cũng chịu hiểu ra. Bà mẹ già tôi đây muốn rơi lệ. Nếu cậu cần tôi làm điều gì đó, hãy cứ nói ra, tôi sẽ dùng hết sức để phối hợp." Ngải Lâm ngay lập tức trở nên phấn khích khi nghe những gì Du Quân Diệp nói. Ít nhận nói khát khô cổ họng cũng không uổng phí, Du Quân Diệp đã có gan đi ra khỏi vùng an toàn của bản thân, muốn đi thử thách.

"Được rồi!" Du Quân Diệp trầm giọng đáp, "Vậy tôi cúp máy trước."

"Được! Cố lên nhé, tôi chờ tin tức của cậu." Ngải Lâm dặn dò rồi cúp điện thoại trước.

Sau khi âm báo cúp máy vang lên, Du Quân Diệp đặt điện thoại xuống, ngồi trên sàn không đứng dậy, lặng lẽ xây dựng tâm lý.

Từ khi rời khỏi tổ ấm nơi cô lớn lên, cô căn bản chưa bao giờ chủ động tranh giành bất cứ thứ gì về mặt tình cảm, đây là lần đầu tiên, tuy rằng tương lai không chắc chắn, nhưng mà đối diện với An Cát, cái người cô ngày đêm nhớ mong, một lòng muốn chiếu cố, bảo hộ.

Ngay cả khi bản thân cô thất bại, vậy coi như hoàn thành mong muốn của người cô yêu đi.

Vì cô ấy, cô có gì mà không thể làm được chứ? Cô ấy dịu dàng, đáng yêu, chu đáo và ấm áp như vậy, chẳng lẽ cô ấy không xứng để cô dũng cảm tiến tới sao?

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, thời điểm Du Quân Diệp cảm thấy mình có dũng khí đứng lên, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Cô nhìn giờ, đã gần 5 giờ chiều.

Cái tay run rẩy, cầm chắc điện thoại.

Gửi WeChat, hay gọi điện trực tiếp?

Do dự hồi lâu, vẫn chọn WeChat, ít nhất không phải đối mặt trực tiếp với giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của An Cát, nếu không não cô có thể đóng băng bất cứ lúc nào, và can đảm vất vả có được cũng tan biến mất.

Khi mở hộp thoại WeChat, lịch sử trò chuyện của hai người vẫn còn dừng lại trong đêm họ cùng nhau ở Nam Thành, ngắn gọn và lạnh lẽo.

Du Quân Diệp tràn đầy năng lượng và không nói thêm lời nào, chuyển tiếp ảnh chụp màn hình Ngải Lâm gửi cho chính mình cho An Cát, và sau đó thêm ba dấu chấm hỏi riêng biệt.

Làm dứt khoát một lần, sợ bản thân sẽ lùi bước vậy.

Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống sàn, yên lặng chờ đợi điện thoại run lên

Năm giây, mười giây, một phút...

Du Quân Diệp chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.

Cho đến 10 phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì.

Tâm lý của Du Quân Diệp, thứ mà cô vất vả xây dựng được, lại bắt đầu dao động.

Cô ép mình không để ý đến điện thoại di động, đặt nó sang một bên, đứng dậy, cầm tập kịch bản do Quách Niên Hồng đưa cho và đọc.

Trong lòng cô đã bao biện, có thể An Cát bận rộn không để ý đến tin nhắn, cô không thể tự dọa bản thân được không?

An Cát sẽ không bỏ qua tin nhắn của mọi người, ngay cả khi nó là vì lịch sự.

Nhưng cô thực sự không thể đọc được kịch bản, mở trang nào hay trang nào khác, mắt cô chỉ chăm chăm nhìn vào trang giấy, và những dòng chữ như chợt không biết nhau, cứ nhảy dựng lên trước mắt.

Cho đến một tiếng đồng hồ trôi qua, Du Quân Diệp vẫn chưa nhận được hồi âm từ An Cát.

Trái tim Du Quân Diệp chùng xuống, cô đặt tập kịch bản xuống, giả vờ chuyển hướng sự chú ý của mình, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, véo lông mày, đôi mắt cay cay đã thuyên giảm.

Căn phòng hoàn toàn tối, nhưng Du Quân Diệp không muốn bật đèn, không muốn nhìn thấy ánh sáng, vậy nên để nó tối, mọi thứ sẽ không bị lộ ra ngoài, và cảm thấy thoải mái hơn trong bóng tối.

Nhưng nỗi sợ hãi tự nhiên trong lòng vẫn nhảy ra chiếm hết tâm trí, cô thu người lại, bật đèn nhỏ lên, ánh sáng dịu nhẹ.

Nhìn lại, chiếc điện thoại vẫn lặng lẽ nằm ở vị trí cũ, không có tin nhắn hay đèn thông báo của điện thoại nhấp nháy.

Hóa ra chỉ là như vậy, thật sự chỉ một mình cô tình nguyện, Du Quân Diệp cười khổ, hy vọng trong lòng đã bị xóa sạch, cái lạnh vô biên xâm chiếm, cô quấn chặt quần áo trên người, đi đến tủ rượu lấy một chai vang đỏ.

Có lẽ rượu vang đỏ có thể làm cô ấm lên!

Rót một ly lớn, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Vừa uống vào có vị đắng, chua và chát, không còn cảm giác dịu nhẹ như xưa, còn chút sặc.

Ngay cả khi nó có vị ngon, thì có ích gì? Dù sao đều uống vào bụng, không ngon thì đã sao? Rốt cuộc cũng chỉ là rượu.

Sau ba, năm ly rượu, cuối cùng nhạc chuông của điện thoại cũng vang lên chói tai.

Du Quân Diệp lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động chập chờn, nghe nhạc chuông quen thuộc, nhưng lại không có ý định bắt máy.

Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại vẫn cứ réo rắt, hết tiếng này đến tiếng khác, chuông hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, Du Quân Diệp không thể chống lại được người gọi cứng đầu, cô hít một hơi dài và đứng dậy cầm điện thoại.

Nhìn vào màn hình sáng, đó là Thạch Duệ Duệ. Tuy nhiên, Du Quân Diệp hơi ngạc nhiên, Thạch Duệ Duệ chưa bao giờ là loại người kiên trì gọi điện thoại như muốn đoạt hồn người ta, có việc gì gấp sao?

Bộ não hỗn loạn và chán nản của Du Quân Diệp có chút gì đó tỉnh táo, nên cô ấy giơ tay và trả lời điện thoại.

"Ôi, tổ tông nhà em ơi, cuối cùng thì chị cũng trả lời điện thoại rồi." Thạch Duệ Duệ tạ ơn Chúa ngay khi cuộc gọi được kết nối. Có quỷ mới biết khi cô gọi điện thoại, gấp biết bao nhiêu.

"Ừ!" Du Quân Diệp uể oải ngâm nga, và sau đó không còn âm thanh nào.

"Chị đang ở đâu? Chị có ở nhà không?" Thạch Duệ Duệ vội hỏi.

"Ở nhà." Đơn giản và rõ ràng.

"May quá. Chị đang uống rượu à? Em sẽ đi đón chị ngay." Thạch Duệ Duệ lo lắng nói.

"Có chuyện gì sao?" Du Quân Diệp cau mày hỏi khó hiểu.

"Ồ ~ đúng vậy, nó có liên quan đến An Cát." Thạch Duệ Duệ không giấu giếm, và nói thẳng vào trọng điểm với Du Quân Diệp.

Vừa nghe nói có liên quan đến An Cát, Du Quân Diệp liền ngồi thẳng người, thay đổi vẻ lười biếng vừa rồi, có chút cao giọng nói: "Nói mau, có chuyện gì vậy?"

Thạch Duệ Duệ sững sờ một lúc, sau đó nói tiếp: "Vừa rồi trợ lý Tiểu Cố của An Cát đã gọi điện cho em."

"Ừm! Nói nhanh lên, bớt dong dài đi." Du Quân Diệp nhanh chóng cắt ngang lời Thạch Duệ Duệ và thúc giục.

Thạch Duệ Duệ muốn cười, nếu chị không cắt ngang thì chẳng phải em sẽ nói nhanh hơn sao? Ngoại trừ An Cát, cô chưa bao giờ thấy Du Quân Diệp hoảng như vậy.

"Tiểu Cố nói rằng An Cát hiện đang ở trong bệnh viện, sốt cao và hôn mê, luôn gọi tên chị, có lẽ cần chị đi qua đó xem thế nào." Thạch Duệ Duệ không dừng lại, nói một hơi cho xong. Cô biết Du Quân Diệp đã lo lắng lắm rồi.

"Cái gì? Bệnh viện, sốt cao hôn mê?" Du Quân Diệp bật dậy sau khi nghe những gì Thạch Duệ Duệ nói.

Tình hình thế nào, buổi chiều còn like Weibo mà? Tại sao giờ lại hôn mê rồi sốt cao?

"Bệnh viện nào?" Ngay khi Du Quân Diệp nghe tin An Cát đang ở bệnh viện, cô ấy hoảng hốt đứng dậy và định chạy ra ngoài, "Tình trạng của cô ấy bây giờ thế nào?"

"Em sẽ gửi vị trí và số phòng vào điện thoại di động của chị ngay. Chị thay đồ đi em đến đón chị. Tình hình cụ thể không rõ ràng nhưng Tiểu Cố cho biết cô ấy vẫn đang sốt cao và hôn mê."

"Mau gửi địa điểm cho chị. Em không cần phải đến đón. Chị sẽ tự mình đi qua và gửi luôn số phòng cụ thể." Du Quân Diệp nói nhanh khi đi về phía cửa.

"Chị có phải uống rượu không? Vậy thì chị không được lái xe!" Thạch Duệ Duệ chỉ ra lỗi mà Du Quân Diệp mắc phải khi hoảng sợ, cô cần phải nhắc nhở. Rốt cuộc, Du Quân Diệp từng phạm lỗi uống rượu lái xe, tâm trạng không tốt, thế là uống rượu còn lái xe đi ra ngoài, xui một cái là bị cảnh sát giao thông bắt, làm một nhân vật công chúng, chuyện này làm xôn xao một thời gian, trở thành một cái chấm đen, phải mất rất lâu mới lắng xuống.

Vì vậy, đối với một người tuỳ tính như Du Quân Diệp, cần phải nhắc nhở cô ấy bất cứ lúc nào, loại chuyện uống rượu lái xe không được xảy ra thêm lần nào nữa, làm người công chúng đụng phải mấy chuyện này rất phiền toái.

Du Quân Diệp dừng lại một chút, nhận ra rằng bản thân có uống rượu.

Nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh An Cát sốt cao nằm trong bệnh viện, hôn mê gọi tên cô.

Chỉ tưởng tượng ra tình huống này thôi cũng khiến tim Du Quân Diệp co quắp.

"Chị sẽ bắt taxi." Nói xong, Du Quân Diệp định kéo tay nắm cửa chạy thẳng đến bệnh viện.

Khi cô chạm vào tay cầm kim loại lạnh lẽo, một luồng hơi lạnh lập tức xâm nhập vào cơ thể cô, Du Quân Diệp giật mình.

Cô nhìn xuống quần áo của mình, quần áo ở nhà, dép lê, trang điểm xuề xòa, đầu tóc bù xù, cô định đi ra ngoài thế này à?

Mặc dù nóng lòng muốn ra ngoài như thế này, thậm chí còn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng khi đến bệnh viện, An Cát sẽ phản ứng như thế nào khi thấy cô thế này?

Đoán chừng là bị ghét bỏ?

Trái tim hoảng loạn bình tĩnh trở lại.

Cầm điện thoại, Du Quân Diệp quay đầu bước nhanh về phòng thay đồ, thay quần áo nhanh nhất có thể, trang điểm nhẹ rồi lao ra khỏi cửa như một cơn lốc xoáy.

Theo địa chỉ của Thạch Duệ Duệ gửi, cô bắt một chiếc taxi và nhanh chóng bay đến cửa phòng bệnh.

Có lẽ là sự hèn nhát hoài cổ!

Khi nhìn thấy người đang ngủ trên giường bệnh, trái tim đang bồn chồn của Du Quân Diệp bỗng trở nên rụt rè trở lại.

Hóa ra mọi thứ không quan trọng bằng sức khỏe và hạnh phúc của An Cát.

Vừa nghe tin An Cát nhập viện vì bị sốt, trong lòng Du Quân Diệp chỉ có hoảng sợ và lo lắng, giờ lại ở trước mặt cô, tất cả những băn khoăn trước đây lại ùa về trong đầu.

Nhưng bây giờ An Cát đang nằm trên giường bệnh ngay bên kia cửa, cô sẽ đối mặt với An Cát như thế nào? Cô ấy sẽ nói gì với cô nếu cô ấy tỉnh dậy? Nếu cô ấy khách sáo đuổi cô đi thì phải làm sao đây?

Đã từng vì một câu nói, chúng ta vẫn là thôi đi, ở cái thành phố này lại có thêm hai người buồn vô cớ.

Giờ thì sao? Chẳng lẽ chỉ vì câu nói "Em đến thăm chị" mà hai kẻ buồn rầu thoát khỏi sự ly biệt, để rồi lại có thêm một cặp tình nhân hạnh phúc giữa thành phố này đúng không?

Sau khi do dự, "Sốt cao hôn mê, gọi tên chị không ngừng." Câu này lại vang lên bên tai Du Quân Diệp.

Câu nói này của người ngoài chẳng phải là lời trấn an sao? Cô còn cần lo lắng điều gì nữa?

Tệ nhất chính là cô ấy đẩy mình ra thêm một lần nữa, dù sao cũng đã đứng trước mặt cô ấy rồi, không muốn tận mắt nhìn cô ấy hồi phục sao? Có cần phải lùi lại không?

Tâm trạng rối bời dần dần bình tĩnh trở lại, Du Quân Diệp thở ra một hơi dài.

Từ hoảng sợ chuyển sang bình tĩnh, hóa ra từ nhà cô đến bệnh viện chỉ có một quãng đường.

Từ lo lắng và cáu kỉnh đến bình yên trong tâm hồn, đó chỉ là khoảng cách từ trái tim cô đến bên An Cát.

Du Quân Diệp đứng ở cửa phòng bệnh, cúi đầu, vươn một tay gãi nhẹ khung cửa, sau đó đưa tay nắm chặt, duỗi ra nắm chặt, cuối cùng mới yên lặng đẩy cửa ra.

Đèn trong phòng sáng trưng, An Cát đang ngủ say, trên tay còn có ống kiêm, Cố Hiểu Phi đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, nhìn điện thoại của mình.

Nghe thấy âm thanh nhỏ, Cố Hiểu Phi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là Du Quân Diệp đang chăm chú nhìn người trên giường bệnh đi vào bên trong, ánh mắt dịu dàng.

Cố Hiểu Phi đứng dậy ngay lập tức, Du Quân Diệp quay lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Nhận được ánh mắt của Du Quân Diệp, Cố Hiểu Phi nhún vai, bĩu môi bất lực nhìn An Cát trên giường bệnh.