Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 55: Hơi Thở



Du Quân Diệp nhìn theo tầm mắt của Cố Hiểu Phi và di chuyển chân của cô đến giường bệnh trong vô thức, như thể có một nam châm hút cô đến đó.

Khuôn mặt người trên giường bệnh ửng hồng, lông mày nhăn lại, đôi mắt to ngấn nước mắt lúc này đang nhắm chặt, quầng mắt, hơi thở có chút nặng nề, có lẽ là do mũi bị nghẹt, miệng hơi mở, đôi môi đầy đặn, đầu lưỡi thoắt ẩn thoắt hiện, trên môi hơi khô nứt.

Lâu lắm rồi mới được nhìn An Cát như vậy, nhìn thấy một An Cát yếu đuối như vậy bây giờ, trái tim Du Quân Diệp như bị một con dao nhỏ đâm vào, nhói tim gan, hốc mắt cay cay, thật không thể ngờ gặp nhau lần nữa lại trong trường hợp này, bằng cách này.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của An Cát, thản nhiên ngồi ở mép giường, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt có biết bao thương nhớ, làn da của cô ấy có chút nóng bỏng, nhưng vẫn tinh xảo và mịn màng.

"Cái đó......"

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh, Du Quân Diệp giật mình, hồi thần và có chút xấu hổ. Cô đang làm gì vậy? Làm trò trước mặt trợ lý.

Cô nhanh chóng rút bàn tay đang chạm vào mặt An Cát, suýt chút nữa quên mất rằng có một người khác ở đây, với tình hình hiện tại của cô và An Cát, cái chạm của cô có vẻ hơi vượt giới hạn.

Cô bất lực khi nắm lấy bàn tay vừa chạm vào má An Cát.

"À, Du lão sư, cô có thể trông chừng ở đây một lúc. Tôi đi ra ngoài một chuyến." Cố Hiểu Phi không định làm phiền chuyến thăm tốt đẹp của Du Quân Diệp với An Cát, nhưng cô cảm thấy rằng cô không thích hợp ở lại đây vào lúc này, vì vậy cô thông báo một tiếng, sau đó đi ra ngoài, nào ngờ làm Du Quân Diệp giật mình.

"Bây giờ, đừng đi ra ngoài." Du Quân Diệp đứng dậy, hướng về phía Cố Hiểu Phi, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn biết tình hình."

"Vâng! Du lão sư cứ hỏi. Nếu tôi biết, tôi sẽ cố gắng trả lời." Cố Hiểu Phi vui vẻ nói, cô cảm thấy Du Quân Diệp hẳn muốn biết tại sao An Cát lại ở trong bệnh viện.

"Vậy phiền cô có thể nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không? Cô ấy... sao lại sốt cao như vậy?" Du Quân Diệp ngưng mi nhìn An Cát, sốt sắng hỏi.

Quả nhiên, vấn đề Du Quân Diệp muốn hỏi là cái này.

"Thật ra tôi không biết chi tiết." Cố Hiểu Phi gãi đầu, bất lực lắc đầu.

Lông mày Du Quân Diệp nhăn lại, suy nghĩ một hồi, có lẽ Cố Hiểu Phi thật sự không biết, nhưng cô ấy là người đầu tiên chăm sóc An Cát trong bệnh viện, nên mới thay đổi cách nói, "Vậy thì làm sao cô biết cô ấy bị ốm nằm viện?"

"Chuyện này, để tôi kể từ đầu cho cô nghe." Cố Hiểu Phi dừng lại, nghiêm túc trả lời.

"Được rồi! Đừng nóng vội." Du Quân Diệp mỉm cười và gật đầu.

"Hai giờ chiều, tôi đang nói chuyện điện thoại với chị An. Tôi chỉ đang hỏi chị ấy cách giải quyết sự việc lỡ like trên Weibo. Lúc đó chị ấy hình như đang ngủ, nói giọng mũi, có lẽ chị ấy vừa mới thức giấc cho nên tôi cũng không để ý lắm, sau khi chị ấy xem Weibo xong, đã yêu cầu xử lý nó, nói không được làm ảnh hưởng đến cô, không làm cho hình ảnh cô bị tổn hại." Sau khi Cố Hiểu Phi nói xong, cô dùng ánh mắt sâu xa nhìn Du Quân Diệp.

Du Quân Diệp không trả lời, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt thâm thúy và phức tạp.

"Sau đó tôi đi giải quyết việc này. Việc dẫn dắt và ngăn chặn dư luận trên mạng cũng gần như xong, tôi có liên lạc lại với chị An. Lúc đó chị ấy nói là ở bờ sông Long Giang. Không biết là đã trải qua chuyện gì, cũng không biết ở đó bị gió thổi lạnh bao lâu. Khi tôi đến thì thấy chị ấy đang ngồi trên xe, trán nóng hổi và có chút mơ hồ. Cho nên tôi nhanh chóng đưa chị ấy đến bệnh viện, trên đường đi thậm chí đến bệnh viện trong trạng thái mơ màng vẫn luôn gọi tên cô."

"Ừm!" Du Quân Diệp nhẹ nhàng đáp, cho thấy rằng cô đang lắng nghe và người bên kia có thể tiếp tục nói.

"Tôi nghĩ nghĩ, vẫn nên liên hệ cô. Nếu chị An trong lúc hôn mê gọi cô, có lẽ gọi cô đến đây, sẽ làm chị An nhanh chóng khoẻ lại, dù sao gần đây chị ấy cũng không tốt lắm, tinh thần sa sút, cả người đầy tâm sự, tôi cảm thấy tâm bệnh cần tâm dược."

Trái tim Du Quân Diệp đã thắt lại, hóa ra trạng thái gần đây của cô ấy không tốt, giống như chính bản thân cô vậy.

Hóa ra ngay cả trợ lý của cô cũng biết tâm dược của cô ở đâu.

Nhưng còn bản thân cô thì sao? Thu mình trong lớp vỏ tưởng rằng mình đã an toàn, bỏ mặc cô ấy âm thầm chịu đựng.

"Tôi không biết gọi cô đến đây có đúng hay không, tôi chỉ hy vọng chị An có thể vui được một lúc." Cố Hiểu Phi lại quay sang nhìn An Cát và chân thành nói.

"Ừm! Cảm ơn cô, Tiểu Cố." Du Quân Diệp mỉm cười, cảm ơn người trợ lý từ tận đáy lòng.

"Không có gì, Du lão sư. Chiếu cố chị An là việc tôi phải làm." Cố Hiểu Phi có chút không chịu nổi nữa, nhanh chóng nói xong.

"Đã hiểu. Vậy thì bây giờ... cô về trước nghỉ ngơi đi! Ở đây có tôi." Du Quân Diệp nhìn Cố Hiểu Phi, trong mắt hiện lên sự cảm kích.

Cố Hiểu Phi nhìn An Cát, và sau đó nhìn Du Quân Diệp, do dự.

Du Quân Diệp có lẽ đã nhìn ra sự do dự của Cố Hiểu Phi, dù sao thì cô ấy cũng là trợ lý của An Cát. Lúc này để An Cát ở lại đây rồi đi không đúng cho lắm, cho nên cô nói ra để trấn an, "Nếu đã gọi tôi đến đây, thì đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu cô ấy biết trách tội cô, thì tôi chịu trách nhiệm giúp cô, yên tâm đi, lại nói cô ở đây, buổi tối cũng không tiện lắm."

Cố Hiểu Phi nghĩ tới đó liền hỏi: "Một mình cô ở đây được không?"

"Tôi làm được, đừng lo!" Du Quân Diệp quay lại với một nụ cười trấn an.

"Vâng! Vậy cũng được, tôi đi trước. Nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi." Cố Hiểu Phi gật đầu, xoay người giao tất cả những thứ liên quan cho Du Quân Diệp rồi đi ra ngoài.

Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn lại Du Quân Diệp và An Cát, hai người từng rất thân mật, giờ một người đang nằm ngủ, người còn lại đang ngồi trầm ngâm trước mặt người kia.

"Du..." Một giọng nói yếu ớt tràn ra từ đôi môi khô khốc của An Cát.

Giống như một tiếng sét đánh xuống mặt đất, nhịp tim của Du Quân Diệp đột nhiên tăng tốc, máu trên khắp cơ thể cô sôi lên ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của An Cát khi bước vào cửa, ngoại trừ việc Cố Hiểu Phi nói rằng An Cát đã gọi tên cô từ lúc hôn mê, giọng nói trầm thấp và hơi thở rất giống hai người quấn quýt lấy nhau cho đến cạn sức lực, ôm chặt nhau ở bên tai non nỉ, khẽ sấn vào tim, nhập vào xương tuỷ.

Du Quân Diệp lập tức đứng dậy, ngồi ở mép giường gần An Cát nhất, cúi người càng lúc càng gần, cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của An Cát, lẳng lặng quan sát, chỉ thấy An Cát vẫn đang nhắm mắt, hai mày nhíu chặt, có vẻ như rất khó chịu.

Trái tim Du Quân Diệp lại quặn thắt, nhìn thôi đã thấy đau lòng, nhưng cô không biết chính xác An Cát khó chịu chỗ nào, vì vậy cô đưa tay ra nắm chặt một tay An Cát, tay còn lại chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán An Cát, Không nhịn được, cúi đầu hôn lên cái trán kia, vừa mặn, vừa lạnh, lại mang theo mùi hương độc nhất vô nhị của An Cát, sau đó lại nghiêng đầu khẽ nói bên tai An Cát, "Em đây, em ở đây rồi."

Vì câu nói này, An Cát dường như được an ủi một chút, hoặc có thể đó là hơi thở của chính Du Quân Diệp mà An Cát đã quá quen thuộc, còn có khát vọng, chỉ một câu thoáng qua, mà hai mày An Cát thả lỏng không ít, khoé môi cũng thấp thoáng cong lên, chỉ là đôi môi vẫn khô nứt.

Du Quân Diệp buông tay An Cát ra, đi tới chỗ nhà vệ sinh, vặn khăn ướt lên lau má và cổ An Cát, lau đi mồ hôi nhễ nhại và nhớp nháp.

Tìm một lọ thuốc xịt vitamin C nhỏ mà Cố Hiểu Phi đưa cho, làm ẩm môi và miệng của An Cát, làm xong, cô lặng lẽ ngồi xuống, nắm lấy tay An Cát, để vào lòng bàn tay, nắm chặt rồi nhìn chằm chằm, cứ như vậy nhìn thẳng vào người đang ngủ say.

Cảm xúc lẫn lộn.

Hàng ngàn lời nói đã thành mảnh vụn, cũng chỉ còn lại hai chữ đau lòng!

Rốt cuộc, chị ấy đang muốn làm gì? Tại sao lại khiến bản thân sốt cao đến mức này? Nếu không phải Cố Hiểu Phi có việc gọi điện thoại, chị định lặng lẽ nhịn bao lâu?

Du Quân Diệp nghiến răng, cô thật sự không biết kiềm chế sự bồn chồn lo lắng, cho nên chỉ có thể nghiến răng để không nói ra, suy cho cùng thì cô không nỡ mắng người này.

Một y tá đến giữa chừng, thay chai nước biển rồi im lặng đi ra ngoài.

Du Quân Diệp dường như bị thi triển bùa chú cố định cơ thể, bất động ngồi ở chỗ đó, giống như An Cát trong giấc ngủ say, giống như một bức tranh tĩnh vật.

Có lẽ là hơi thở của An Cát quá mạnh, Du Quân Diệp, người đang ngồi yên lặng, bắt đầu từ từ đến gần An Cát, và sau đó tiến lại, cho đến khi cô nằm bên cạnh cánh tay của An Cát, đối mặt với An Cát, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, mùi hương phiêu bạc nơi nào giờ như đã tìm về lại trong lòng Du Quân Diệp, bình ổn, phần thiếu hụt như được lấp đầy, cảm giác thỏa mãn kéo đến, Du Quân Diệp từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đôi khi, các diễn viên luôn rất nhạy cảm với đôi mắt và nguồn sáng, và Du Quân Diệp cũng không ngoại lệ.

Trong giấc ngủ, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt rực lửa như đang đuổi theo mình, cô không khỏi nhíu mày nheo mắt, lúc này mới nhận ra mình đã ngủ.

Nhưng ánh mắt đó vẫn còn nóng bỏng, nên cô cố gắng mở mắt ra, thứ đập vào mắt cô là đôi mắt to ngấn nước của An Cát, ánh mắt dịu dàng lấm tấm, nhìn chằm chằm chính mình không chớp.

Không biết An Cát đã thức dậy từ lúc nào, vừa mở mắt ra đã thấy Du Quân Diệp nằm bên cạnh giường cô, hai tay vẫn nắm chặt tay cô, cô ấy thật sự đã ngủ say bên cạnh. Quay đầu quét lại phòng bệnh, An Cát cảm thấy có chút xúc động, trong lòng có chút ngọt ngào hạnh phúc, hóa ra cô ấy vẫn còn quan tâm đến cô.

Vì vậy, cô ấy không đánh thức Du Quân Diệp, vì không muốn đánh thức người đang ngủ, nên khi y tá vào thay bình thuốc khác, cô đã lặng lẽ yêu cầu y tá khoác áo cho Du Quân Diệp để tránh bị cảm lạnh, dù sao thì cũng đang là mùa đông.

Sau khi y tá rời đi, An Cát lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Du Quân Diệp, lông mi dài và dày, mũi cao, môi đỏ tươi, hơi bĩu ra, điềm tĩnh và đáng yêu.

Trái tim An Cát mềm mại, cô thực sự hy vọng rằng thời gian sẽ dừng lại ở đây, ở lại thời điểm này, không tiến về phía trước.

Khi thấy Du Quân Diệp sắp mở mắt, tim An Cát đập nhanh hơn không rõ lý do, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại.

Thấy Du Quân Diệp mở mắt ra có chút bối rối, An Cát khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn và dịu dàng của An Cát, Du Quân Diệp lại cảm thấy não mình trùng xuống, trống rỗng và không biết phải phản ứng thế nào.

Rõ ràng là cô ấy đến chăm sóc người khác, nhưng lại ngủ quên mất, hình như trên người cô còn có cái áo khoác, Du Quân Diệp ngây ngốc nhìn An Cát.

An Cát không nói, chỉ nhích người đến bên giường, vỗ nhẹ vào chỗ trống, dùng ánh mắt ra hiệu với Du Quân Diệp.

Du Quân Diệp vẫn chưa hoàn hồn trước nụ cười ngọt ngào và ánh mắt dịu dàng của An Cát, mà chỉ ngồi ngây người nhìn từng cử chỉ của An Cát, mấp máy môi và muốn nói điều gì đó.

An Cát dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi nứt nẻ, nuốt nước miếng một hơi, khàn giọng nói: "Ngày mai rồi nói được không em?"

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời, với hy vọng, với khao khát và với một lời cầu xin không thể từ chối.

Du Quân Diệp ngay lập tức bị chinh phục. Tâm niệm vừa động, lập tức hướng đến mép giường, như bị bỏ bùa.

Ngay khi nó chạm vào thành giường, cô như chợt nhận ra điều gì đó và hỏi: "Chị có muốn uống chút nước không?"

An Cát vẫn nhìn Du Quân Diệp với đôi mắt sáng ngời và lắc đầu, khi y tá bước vào thì cô đã uống rồi, chỉ là lúc đó Du Quân Diệp đang chìm đắm trong giấc ngủ nên không hay biết.

Du Quân Diệp cau mày hỏi: "Chị thấy thế nào rồi? Còn nóng hay lạnh không?"

An Cát không trả lời, vẫn lắc đầu, giơ tay tiếp tục vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

Du Quân Diệp không thể từ chối và cũng không cưỡng lại được cái nhìn của An Cát nên ngoan ngoãn nằm xuống vị trí mà An Cát đã vỗ nhiều lần.

An Cát, người rất quen thuộc với cô, đang nằm bên cạnh cô, nhưng Du Quân Diệp trở nên căng thẳng và cảm thấy mất tự nhiên, cô nuốt khan, tim đập nhanh hơn và thậm chí không biết phải thở như thế nào để cho ổn.

Cảm nhận được sự cứng ngắc của Du Quân Diệp, An Cát cảm thấy trong lòng chua xót, cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, giơ tay lên nắm lấy ngón tay cứng ngắc của Du Quân Diệp, hướng về phía dịch chuyển một chút.

"Ngủ đi, được không em?" An Cát nhẹ giọng nói, "Đã lâu rồi chị không ngủ được yên giấc."

Mang theo sự phẫn uất và bất đắc dĩ, còn có xót xa.

Cơ thể Du Quân Diệp càng thêm cứng lại, tự nghĩ: Thế em thì không thế sao, nếu không có rượu thôi miên, có khi không cần ngủ nữa.