Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 38: Sự thực bị che giấu (3)



“Đúng rồi! Mẹ, con nhìnthấy tấm ảnh có Tễ Huyên và chị Mạn Trữ còn có Lăng Tử Phong, chúng ta với Lănggia cũng có giao tình sao?”

“..., kỳ thật nhà chúng ta thiếu chút nữa trở thành thông gia rồi.” Mẹ có chútxấu hổ, “Mẹ Tử Phong là bạn học của chị, hai người hẹn ước, nếu tương lai cócon liền đính ước. Kết quả chị và cô ấy đều mang thai, khi đó kiểm tra chị mangthai là bé trai, chính là Tễ Huyên. Bác sĩ nói trong bụng Lăng phu nhân là mộtbé gái. Vì thế hai nhà liền chỉ phúc vi hôn.” Không đúng, Lăng Tử Phong và TễHuyên cỡ nhau, như vậy người trong bụng.... “Nhưng đứa bé của Lăng gia nhỏ hơntháng, không nghĩ tới sinh ra biến thành bé trai.”

...! Anh ta vốn là trai a..., là bác sĩ nào thiếu đạo đức nói anh ta là nữ???“Vì thế liền hủy bỏ hôn ước...?”

“Đúng vậy a, hai bé trai sau khi lớn lên biết chuyện này liền ghét nhau.” Nếutôi là Tễ Huyên cũng nhất định sẽ rất ghét Lăng Tử Phong, lại có vị nam hônthê, Tễ Huyên thực đáng thương a...

“Bất quá Tử Phong rất thích đi theo Mạn Đình, luôn chạy theo cô ấy.” Nói nhưvậy, cậu ta thích Mạn Trữ chính là một loại...

Vẫn không cần nói đề tài này, “Mẹ không thích ba, thì tại sao muốn gả choba?” Đâu phải chỉ có không thích, mà có thể nói hận.

“..., mẹ muốn chăm sóc Tễ Huyên, hơn nữa khi đó mẹ cũng không có chỗ đi, chonên ba ba và thím Trữ tới tìm mẹ, mẹ liền đồng ý đề nghị này...” Mẹ nói xongcũng không nói tiếp nữa, cũng tới lúc tôi chạy lấy người rồi? Ngay lúc tôichuẩn bị đi, mẹ hình như lầm bầm lầu bầu, hoặc là đang nói với tôi: “Vị tríThiệu phu nhân này..., luôn bị rình như hổ rình mồi, bất luận năm đó hay là bâygiờ...”

“Lan Trăn!” Có thể gọi tôi như vậy chắc chắn không phải Thiệu Tễ Huyên, tôi lênlầu liền thấy anh Kính Hiên, thoạt nhìn anh vẫn tao nhã như vậy, chỉ là có chútthương cảm, “Em nghe mẹ nói...”

“Đừng buồn, chuyện đó cũng không phải lỗi của anh.” Những lời này thật là tục,chuyện của anh Kính Hiên giống như phim truyền hình, cái khác nói còn có thểchọn chứ ba mẹ đâu ai chọn được, đứa bé là sinh linh vô tội, “Anh không cần vìlỗi của ba mà áy náy, em biết Tễ Huyên không thích anh, mẹ đối với anh cũng rấtlãnh đạm, đây cũng không biện pháp, bản thân vui vẻ là được.”

“Em cho rằng như vậy là có thể giải quyết chuyện rắc rối này sao?”

“Đương nhiên không thể, nhưng anh muốn hóa giải rắc rối này sao? Trẻ con khôngcần lo chuyện người lớn!” Không phải không lo, mà là căn bản không lo được, nếutôi là anh Kính Hiên, tôi mới không thèm để ý tới việc này, bởi vì trong hoàncảnh như vậy, chuyện này căn bản là anh không lo được, nếu muốn thì lại thêmphiền phức. “Anh và Tễ Huyên thật đúng là anh em, hai người đều thích tự tìmphiền não cho mình...”

“Tắc kè hoa không phải anh tôi!” Người kia vì sao chỉ cần tôi nói chuyện vớianh Kính Hiên sẽ xông tới??? Sao lúc này anh ta lại xuất hiện? Thiệu Tễ Huyênđi đường giống con mèo, xuất hiện cũng không nghe thấy tiếng.

“Cám ơn em, Lan Trăn.” Anh Kính Hiên sẽ không cùng Tễ Huyên ầm ỹ, anh cứ luônnhư vậy rời đi.

“Anh Kính Hiên, làm người phải biết nhìn thoáng một chút, như vậy mới vui vẻ!”

“Cô nói đủ chưa?” Tễ Huyên đập một tờ giấy lên mặt tôi, “Cô còn nhớ mình đã kýhợp đồng trước hôn nhân không?”

Tôi hình như đã quên tờ giấy đó rồi “P. S thứ nhất không cho phép ở gần với tắckè hoa. P. S. thứ hai không thể ở chung với tiểu tử thúi (Tiêu Diêu). Nè! anhkhi nào thì thêm điều đó vào? Thiệu Tễ Huyên, anh xấu!” Người kia là cố ý, anhta thật xấu! Ăn gian! anh ta thêm vào hợp đồng một điều khoản phụ.

“Tôi cũng chưa nói không thể thêm vào, ê! Đồ ngốc, cô chưa nhìn phạm luật sẽchịu hình phạt gì?”

“Người vi phạm phải nghe theo mệnh lệnh đối phương!!! Anh xấu lắm!” Tên này rấtxấu rồi.

“Đây cũng không phải tôi ghi, nè! Giấy trắng mực đen viết tên của cô mà.”

Ô ~~~ lúc ấy tôi không thấy rõ..., hiện tại..., “Anh muốn tôi làm gì?”

“Chờ tôi nghĩ xong rồi nói sau.” Ai ~~~ khổ wow ~~~!

“Tớ cũng nghe giống như cậu.” Mạn Trữ dựa lan can, bây giờ là tiết thể dục. Mọingười nhất định đều trải nghiệm qua, mỗi trường đều có một thầy thể dục, vừatới tiết liền cho nam sinh chơi bóng, bản thân lại tìm nữ sinh trò chuyện.Nhưng hôm nay vợ ông thầy tới, vì thế ném tụi tôi xuống nhóm hầu hạ vợ rồi. “Batớ nói, gia tộc của tớ giống vệ sĩ vậy, cho nên ông bảo vệ ông Thiệu, chị bảovệ Thiệu Tễ Huyên. Bác tớ bảo vệ Thiệu phu nhân, nhưng lần tập kích đó bác vàchị đều chết.”

“Thì ra chuyện phức tạp như vậy. Mẹ Thiệu Kính Hiên đâu?” Uyển Nhu cảm thánnói.

“Người đàn bà kia?” Tôi vốn muốn nói tôi không biết, tôi là đứa trẻ thành thực,hôm qua tôi quên hỏi rồi, nhưng Mạn Trữ mở miệng trước: “Bà ta giống như đã bịbệnh gì, hiện tại chết lên chết xuống.”

“Ông Thiệu để dì của Thiệu Tễ Huyên thay thế vị trí của chị mình, chắc là khôngmuốn cho mẹ của Thiệu Kính Hiên vào cửa.” Uyển Nhu nghĩ vô cùng đúng, người đànbà kia cả đời đều không vào cửa nhà họ Thiệu được, thật đáng thương.

“Lan Trăn, cậu cảm thấy bà ta đáng thương ư?” Mạn Trữ hỏi tôi.

“..., không biết.” Nói là nói như vậy…, nói thật sẽ bị đánh nha.

“Nếu đây là phim truyền hình, tớ cũng cảm thấy bà ta đáng thương một chút,nhưng bây giờ tớ cho rằng chị và bác mới là người đáng thương nhất.” Lời MạnTrữ nói luôn làm cho người ta giật mình, “Kỳ thật, tớ trước kia không hề thíchchị. Các cậu đều không có anh chị em gì, tớ lại có một người chị rất vĩ đại,chị vừa đẹp lại học sinh lớp đặc biệt, vừa là chủ tịch hội học sinh. Ba mẹ đềuthích chị, trước kia khi thấy chị có phiền toái tớ đều vui sướng khi người gặphọa, nhưng chị thương tớ lắm...,... Tớ có phải rất xấu không?”

“Ừ, có một chút. Đúng rồi, Mạn Trữ!” Tôi nhớ đến chuyện tấm ảnh, “Cái kia LăngTử Phong...”

“Cậu ta? cậu ta từ nhỏ đã thích chị tớ, đại khái là tớ giống chị mình, cho nêncậu ta muốn tìm bóng hình chị trên người tớ. Các cậu luôn nói cậu ta thích tớ,bây giờ nhìn lại đi, nhất định là nói bậy!” Nói như vậy, Mạn Trữ thật đúng làcó chút trực giác, hay là cô ấy thật sự nghĩ rằng Lăng Tử Phong không thíchmình?