Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 37: Sự thực bị che giấu (2)



“Không phải, Tễ Huyênthiếu gia.” Mẹ Mạn Trữ đứng lên, “Mạn Đình chết đi, không phải lỗi của cháu!”Chị Mạn Trữ đã chết!

“Mẹ..., mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ không phải nói chị đi Mỹ với bác sao?” Mạn Trữkích động kéo tay mẹ mình, “Sao chị có thể chết rồi?”

“Mạn Trữ! Chị con và bác đều đã chết, khi đó con rất nhỏ, chúng ta cũng khôngnghĩ sẽ nói cho con biết, Mạn Trữ! Mẹ và ba con đã mất Mạn Đình, cho nên chúngta quyết định rời khỏi bang hội, không ngừng chuyển nhà vì không muốn có ngườitìm được chúng ta, bởi vì chúng ta không muốn ngay cả con cũng không thể bảo vệđược.”

“Mọi người đều nói dối! Nói dối!”

“Thật!” Tễ Huyên nói, “Chị Tiểu Đình vì cứu tôi mà bị thương, chúng tôi sợ bịngười phát hiện nên trốn đi..., sau đó chị mất máu quá nhiều mà mất.”

Mạn Trữ ngây người rất lâu, tất cả mọi người không nói gì, cuối cùng cậu ấy từtừ bước ra ngoài, “Con..., con muốn ở một mình...” Mạn Trữ cơ hồ tông cửa đira.

“Mạn Trữ!”

“Mạn Trữ!” Tôi và Uyển Nhu đồng thời đuổi theo, cuối cùng chúng tôi thấy MạnTrữ ở một quán nhỏ ven đường, Mạn Trữ thấy tôi, Uyển Nhu, Tễ Huyên xuất hiện,cũng không nói gì. Bốn người chúng tôi ngồi đối diện nhau, không ai nói gì.

“Cô sợ sao?” Tễ Huyên hỏi tôi.

“Tôi? Chỉ là..., có chút, có chút giật mình.”

“Chú Hứa phụ trách an toàn của ông nội và ba, còn chị Tiểu Đình thì theotôi...”

“Cuối cùng chuyện đó là sao?”

Tễ Huyên rót rượu, bưng lên hỏi tôi, “Cô sợ sao? Trước kia cô từng hỏi qua nàynọ, hình như là chuyện của mẹ tôi, tôi cũng không muốn cô biết chuyện đó, nhàchúng tôi thoạt nhìn rất hào nhoáng, trên thực tế tệ không chịu nổi.”

“Tôi cho tới hôm nay mới biết mình họ Hứa, không phải họ Từ, ha ha! Vì sao tôilại quên chuyện đó?” Mạn Trữ uống một ngụm lớn, bộ dạng rất đáng thương.

“Ngày đó là sinh nhật tôi, nhưng lại là ngày chết của hai người, mẹ và chị TiểuĐình!” Mẹ! Vậy người mẹ đang trong nhà là ai?

“..., cái kia.., Tễ Huyên, vậy người kia trong nhà chính là cái gì? linh hồnsao?” Tôi cẩn thận hỏi.

“..., cô có ý gì?”

“Trong nhà chúng ta không phải có mẹ sao?”

“Bà là em của mẹ tôi, dì tôi.” Tễ Huyên chính là tính xấu như vậy, không baogiờ nói gì cho tôi biết, chẳng lẽ tôi không đáng tin sao? Chuyện Mạn Trữ và MạnĐình cũng vậy, giống như tôi buộc anh ta nói, có lẽ tôi không nên hỏi tiếp nữa,đối với anh ấy mà nói đây chính là hồi ức không tốt đẹp gì.

“A! Tôi nhớ ra rồi!” Mạn Trữ đột nhiên nhìn Tễ Huyên, “Thì ra cậu chính là đứanhóc trước kia hay theo tôi!”

“Là cô quấn quít lấy tôi!”

“Các cậu trước đây quen nhau à?” Nói như vậy Mạn Trữ và Tễ Huyên chính là bạnnối khố sao, khó chịu ~~!

“Tớ cho cậu biết nha, Lan Trăn. Hồi trước chồng cậu vừa gầy vừa lùn giống nhưcây đinh vậy.” Mạn Trữ vẫn rót rượu, bây giờ không giống uống rượu say.

“Vẫn tốt hơn cô, già trước tuổi.” Tễ Huyên cũng không chút yếu thế phản kích.

“Thôi đi, Thiệu Tễ Huyên, cậu còn công tử xã hội đen đó, Lan Trăn tớ nói chocậu biết, trước đây chồng cậu là bại tướng dưới tay tớ, ha ha ~~!”

“..., Lan Trăn không cần để ý cô ta, cô ta uống say rồi.” Sau một trận ồn ào,mọi người lại lâm vào trầm mặc, Tễ Huyên nhìn ly, Mạn Trữ hết đi này lại uốngly tiếp, tôi và Uyển Nhu nhìn, tất cả mọi người không biết nên nói cái gì, lộnxộn cả một ngày, mọi người đều mệt mỏi.

“Cái kia..., mẹ...” Mẹ Tễ Huyên đang ngồi trên sô pha đan áo len, chó con ĐóaĐóa tham lam cuốn người dưới chân bà.

“Con biết? Tễ Huyên nói?” Mẹ ngẩng đầu, “Ngồi đi, Lan Trăn.”

“Tễ Huyên nói, mẹ là dì anh ấy.”

“Cũng không nói chuyện khác sao? Cũng đúng, Tễ Huyên chắc sẽ không biết nóithêm gì.” Bà dừng lại, bắt đầu nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa của mình, “Lúc mẹvừa gả tới cũng lớn bằng con vậy, khi đó mẹ Tễ Huyên, chị mẹ vừa mới rời đi,ngoại trừ Tễ Huyên mẹ đã không có người thân nào. Không biết ba ba (ý chỉ ôngnội) có phải vì vậy mà để mẹ vào cửa hay không, có lẽ ba ba cho là nếu chọnngười chăm sóc Tễ Huyên thì mẹ là lựa chọn tốt nhất.” Mẹ chỉ có Tễ Huyên làngười thân sao? Có phải bỏ sót anh Kính Hiên hay không~?

“Anh Kính Hiên..., không phải cháu mẹ à?”

“Nó là tạp chủng!” Mẹ vẫn ôn nhu, trong mắt tôi, mẹ là người luôn cười ôn nhu,nhưng khi tôi nhắc tới anh Kính Hiên, tôi nhìn thấy sự chán ghét trên mặt bà,“Nó là con của người kia và một người phụ nữ không biết xấu hổ, chị mẹ cho hắnvào cửa, nhưng người ta tuyệt đối không cảm kích.”

“...” Người kia? Ba Tễ Huyên sao? Vì sao trước đây tôi đều không chú ý tới, kỳthật quan hệ của ba mẹ rất lãnh đạm, xa lạ, mẹ căn bản không muốn gọi đó làchồng mình. “Con chỉ muốn hỏi một chút, khi đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Đó là sinh nhật Tễ Huyên, chị dẫn nó ra ngoài, Mạn Đình, chị của bạn con, làvệ sĩ của Tễ Huyên. Khi đó trong bang hội cũng có chút phiền phức, nhưng chịvẫn muốn để người kia ăn sinh nhật cùng con, đồng thời có thể nói là có ông tacũng an toàn một chút, chị dẫn Tễ Huyên chờ rồi đợi…, chờ đến chết cũng khôngthấy bóng dáng chồng mình. Tôi cũng là sau đó mới nghe thím Trữ nói, chị và TễHuyên bị tập kích, chị để Mạn Đình dẫn Tễ Huyên chạy trước, Mạn Đình bị thươngnhưng vẫn kéo Tễ Huyên trốn, lại sợ bị đối phương phát hiện, cho nên kêu TễHuyên không được ra ngoài, cuối cùng khi chúng ta tìm được Tễ Huyên, Mạn Đìnhđã cứng ngắc, Tễ Huyên một mình ở chung với thi thể suốt buổi tối.”

“..., sao ba lại không tới?” Tễ Huyên thật đáng thương a, chị Mạn Đình cũngđáng thương không kém a. Từ tấm ảnh của chị ấy giống như cũng cỡ tuổi tôi, thậtsự là...

“Ông ta đang cùng nhân tình và tên tạp chủng!” Những lời này như là một tiếngsét đánh, giọng mẹ cũng không lớn, nhưng anh Kính Hiên mới bước vào cửa liềnnghe không sót một chữ, nhìn nét mặt tái nhợt của anh ấy, tôi nghĩ anh nhấtđịnh biết chúng tôi đang nói gì, anh cũng không nói lời nào, chính là yên lặngbỏ đi.

Mẹ nói tiếp: “Chính là cái người phụ nữ không biết xấu hổ kia kéo ông ta, màchính ông ta cũng quên mất vợ con mình. Chị chính là bị chết như vậy, cho nênTễ Huyên không có mẹ, mẹ mới mất chị, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tễ Huyêntuyệt đối sẽ không cùng người kia nói một câu!” Đây là gia đình Tễ Huyên sao?Tôi có một loại cảm giác thật không tốt, tôi đột nhiên bắt đầu chán ghét nơinày, tôi muốn quay về nhà mình, nhưng bây giờ ngay cả ba mẹ tôi cũng ở đây, tôicó năng lực bỏ chạy sao?