Oan Có Đầu, Trứng Có Chủ

Chương 21: Linh thú của tôi không nói được nữa



Tân Lạc chống giường, ngồi lên xe lăn, ra khỏi phòng ngủ.

Tân Khải Ngạn có hơi bất ngờ, đứng dậy hỏi: "Sao vậy con?"

Tân Lạc hỏi: "Ba bận ạ?"

Tân Khải Ngạn nói: "Không, đang nghịch điện thoại thôi."

Tân Lạc yên tâm: "Thế ba người chúng ta đánh đấu địa chủ đi."

Tân Khải Ngạn và hộ lý: "?"

Tân Khải Ngạn dở khóc dở cười: "Không phải con mệt sao?"

Tân Lạc nói: "Nhưng không ngủ được, nằm đấy chán lắm."

Rốt cuộc vẫn chơi đấu địa chủ, nhưng chuyển sòng vào phòng ngủ.

Tân Lạc tựa vào đầu giường, đầu óc trên mây suốt cả buổi.

Ban đầu vẫn chưa rõ lắm, mãi đến khi Tân Khải Ngạn bị con trai chặn kha khá lần, nói: "Chúng ta cùng phe mà, sao con cứ chặn ba thế?"

Tân Lạc hoang mang: "Ba không phải địa chủ sao?"

Tân Khải Ngạn bất lực: "Đấy là ván trước."

Mắt thấy ván này đã không thể cứu vãn, Tân Lạc nói: "Ván sau con sẽ chú ý."

Ván sau, hộ lý đánh quân 2, Tân Lạc ném đôi Joker xuống.

Bọn họ còn tưởng rằng cậu sẽ thắng gọn, kết quả Tân Lạc lại ôm đống bài toàn lẻ đến hết ván.

Cuối cùng, Tân Khải Ngạn cũng nhìn ra con trai mình có chút bất thường, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ không phải là chuyện trước lúc hôn mê. Khi đó con trai giành được chức vô địch thế giới, đi chơi với bạn non nửa tháng trời mới trở về, trong thời gian đó bọn nhỏ có quay video, con trai ông trông rất vui vẻ.

Thế thì là khi biết cậu tỉnh lại, những người bạn đó đã gọi điện nói gì sao? Hay là người mà cậu nghĩ là anh em tốt, trong lúc cậu xảy ra chuyện lại không hề gửi lấy một tin nhắn? Hay là... cậu thích thầm một người, tỉnh dậy lại biết tin người ta có người yêu rồi?

Tân Khải Ngạn giả vờ lơ đãng, hỏi: "Ba thấy chuyện của con lại lên hotsearch rồi, lúc tối con nhận bao nhiêu là cuộc gọi, đều là bạn con gọi đến?"

Tân Lạc gật đầu.

Tân Khải Ngạn nói: "Đã nói những gì?"

Tân Lạc nói: "Thì hỏi con thế nào, đến Tết sẽ qua thăm con này kia thôi."

Tân Khải Ngạn thấy nét mặt cậu vẫn như thường, nói cũng rất điềm nhiên, không giống như đã bị chọc trúng điểm gì, vươn tay sờ trán cậu, xác nhận không sốt, hỏi: "Buồn ngủ sao, nếu không thì nằm chút nhé?"

Tân Lạc cũng biết trạng thái của mình không ổn: "Vâng ạ."

Tân Khải Ngạn dọn bài xong, nhìn hộ lý rời đi, khẽ hỏi: "Chỉ là thấy mệt, thật sự không có chuyện gì khác?"

Tân Lạc nói: "Không có."

Cậu nào có thể nói thật ra một tháng nay mình đã đi tới một thế giới khác đâu?

Thế thì họ chẳng nghi ngờ cậu bị ngốc nữa đâu, mà sẽ muốn mang cậu đến khoa tâm thần khám ấy chứ.

Nếu cho cậu lựa chọn, chắc chắn cậu vẫn sẽ thích thế giới này hơn, có thể trở về đây, cậu thật sự rất hạnh phúc.

Chỉ là cậu rời đi quá đột ngột, chẳng thể nói lời tạm biệt với Chu Minh.

Có lẽ là do Chu Minh chưa bao giờ đối xử với cậu như là một con linh sủng.

Người khác đối đãi thật lòng với cậu, nghiễm nhiên cậu sẽ không thờ ơ.

Cậu nói: "Chỉ là không ngủ được thôi."

Tân Khải Ngạn nói: "Chắc do còn sớm quá, cứ thử nằm một lúc hoặc xem bạn con livestream đi."

Tân Lạc cảm thấy chủ kiến này cũng khá ổn, bèn dạo xem livestream một vòng, cuối cùng ăn đầy cơm chó trong phòng livestream của Phương Cảnh Hành rồi mới đi ra, bắt đầu quấy rầy em trai, hỏi đối phương đang làm gì.

Tân Hải Dật trả lời rất nhanh: [Đang chơi game.]

Tân Lạc đã nghe chuyện cả tháng nay nhóc không hề đụng vào game từ miệng Sầm Thấm, lương tâm online: [Thế mày chơi đi.]

Tân Hải Dật: [Tìm em có gì không?]

Tân Lạc: [Không gì, chơi đi.]

Tân Hải Dật: [Anh, anh không sao thật chứ?]

Tân Lạc: [Không sao.]

Thế là Tân Hải Dật liền yên tâm chơi tiếp.

Trong một tháng này, hệ thống linh thú đã phát hành, nhóc đang vui vẻ leo tháp dưới sự hướng dẫn của bạn thân.

Nhưng rất nhanh sau đó nhóc liền vui không nổi nữa, nhìn vào các nguyên liệu nhận được, hỏi: "Thuộc tính rơi ngẫu nhiên, thế chừng nào trứng mới nở được?"

Bạn thân khuyên nhủ: "Cứ đánh dần thôi, nếu mà dễ thế thì game cần gì phải tốn bao nhiêu là tâm tư để tạo ra hệ thống linh thú chi chứ, trứng của mấy đại lão còn chưa nở nữa là."

Tân Hải Dật vừa định trả lời "Được thôi", một vầng ánh vàng liền dừng ở trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn, là tên hám tài có tiếng toàn server, Tiền Thuận Tâm.

Nhóc hỏi: "Bán nguyên liệu à?"

Tiền Thuận Tâm nói: "Hiện giờ cung đang thiếu cầu, muốn mua phải đặt trước."

Tân Hải Dật khó hiểu: "Thế không phải là anh nghe bọn tôi nói về nguyên liệu nên đến chào hàng, mà chỉ qua đây đứng cho vui thôi?"

Tiền Thuận Tâm nói: "Đương nhiên không phải, tôi tình cờ nghe các cậu nhắc đến trứng của đại lão nên muôn tuyên truyền. Không giờ tối nay, trứng linh thú của Chu Minh sẽ phá vỏ, quả trứng đó là ba tôi."

Tân Hải Dật và bạn thân: "?"

Tiền Thuận Tâm nói: "Có biết tại sao không?"

Tân Hải Dật và bạn thân đồng loạt lắc đầu.

Tiền Thuận Tâm thân thiết nói: "Không giờ là biết, không cần đi ngủ gấp thì có thể chờ, nếu Chu Minh vui có thể sẽ phát lì xì đấy."

Hai người Tân Hải Dật nhìn gã đi xa, ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng, bạn thân suy đoán có thể quả trứng Chu Minh nhận được trong hoạt động đầu năm là một quả trứng hiếm, có lẽ khi nở sẽ được hệ thống thông báo các kiểu.

Tân Hải Dật bắt đầu tò mò, định đến hiện trường xem rồi mới offline.

Bọn Ám Hỏa cũng có suy nghĩ tương tự.

Không những thế, bọn họ còn lên kế hoạch tổ chức tiệc sinh nhật cho em trai nữa.

"Em ấy không sợ pháo hoa đâu nhỉ?" Ám Hỏa nói: "Bọn tôi định mua chút để bắn."

Thời Minh Chu nói: "Chút nữa tôi sẽ hỏi."

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Cậu mà hỏi chả phải em ấy liền đoán được sao, yên tâm đi, AI chắc không sao đâu."

Dã Lai Vãng chõ mõm: "Đã đặt tên mới chưa? Bọn tôi định viết lên pháo hoa."

Thời Minh Chu nói: "Vẫn chưa."

Ám Hỏa nói: "Sao còn chưa nữa?"

Thời Minh Chu nói: "Em ấy bảo muốn tự đặt một cái tên thật hay."

Dã Lai Vãng bật cười, vừa hâm mộ vừa thích thú: "Quả trứng này của cậu đáng yêu thật đấy, còn biết tự đặt tên cho mình nữa chứ, thế bọn tôi cứ viết là em trai ha?"

Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Để tôi xem trong shop còn bán thứ gì thú vị không, em trai chúng ta nở mà, phải làm cho ra trò chứ."

Đoàn người vừa trò chuyện vừa leo tháp, ra ngoài trao đổi nguyên liệu xong, mọi người liền tự đi xử lý nhiệm vụ mình còn dang dở.

Thời Minh Chu trở về thành Thương U làm mấy nhiệm vụ thành chủ, phát hiện đã sắp đến giờ trứng nha mình dậy, bèn mở hệ thống linh thú tiến vào phòng.

Anh chờ hai mươi phút, không nghe được tiếng "Anh ơi" quen thuộc kia, nghĩ rằng thời gian ngủ đông lại kéo dài rồi, ngờ đâu nửa giờ trôi qua, trứng linh thú vẫn chẳng hề có động tĩnh.

Anh bước vào trận pháp, xoa trứng linh thú: "Còn ngủ sao?"

Trứng linh thú lẳng lặng đứng đó, không có hồi âm.

Thời Minh Chu nhìn thanh tiến độ gần chạm 100%, đoán lần này có lẽ không dậy được nữa, sẽ ngủ cho đến khi phá vỏ.

Âm báo tin nhắn vang lên "Ting ting", anh nhìn lướt qua, ra khỏi phòng.

Nồi Gang, Dã Lai Vãng và Tiền Thuận Tâm đang đứng ở hoa viên trong tẩm cung, hai người đầu là đến bài trí hiện trường, người sau là vì muốn tăng hảo cảm với ba, vốn cũng định bày chút trò, lại ngạc nhiên biết được bọn Nồi Gang có cùng suy nghĩ với mình, giờ đây đang vừa hí hửng vì tiết kiệm được mớ tiền, vừa đứng bên cạnh bày mưu tính kế.

"Xếp thức ăn lên thành một chiếc bánh tình yêu," Gã nói, "Treo mấy chiếc đèn này lên cây, ài, mấy bông hoa này đặt bên kia."

Nồi Gang Hầm Thịt ngẩng đầu lườm cái thứ này: "Hoặc làm hoặc cút, đừng có bi ba bi bô."

Tiền Thuận Tâm nói: "Tới liền tới liền, làm ngay đây."

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Trước tiên phải có quà, bọn tôi đều chuẩn bị cả rồi."

Tiền Thuận Tâm sảng khoái: "Chuyện đó còn phải nói sao!"

Nói đoạn, gã liền lấy ra năm suất thức ăn cao cấp, ngồi xổm xuống bắt đầu xếp bánh kem.

Nồi Gang Hầm Thịt nhìn cái dáng vẻ hớn hở này của gã, thầm tặc lưỡi, không khỏi sáp lại phía Chu Minh, hỏi khẽ: "Lần này cậu ta moi được bao nhiêu từ chỗ em trai?"

Thời Minh Chu nói: "Miễn phí."

Nồi Gang Hầm Thịt hít một hơi: "Nguyên nhân?"

Thời Minh Chu nói: "Vì bọn tôi phải xem năng lực của cậu ta."

Quao, té ra còn có thời gian dùng thử nữa á!

Có thể khiến cho một tên chủ chưa thấy thỏ thì không thả chim ưng* làm việc này, lợi ích nhận được sẽ lớn đến cỡ nào chứ?

(*Chưa thấy thỏ thì không thả chim ưng: ví von khi mục tiêu chưa lộ diện hay thời cơ chưa chín mùi thì sẽ chưa vội hành động.)

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Cậu đàm phán hay tự em trai đàm phán đấy?"

Thời Minh Chu nói: "Em ấy đàm phán."

Nồi Gang Hầm Thịt lập tức cảm thấy kính nể: "Đàm phán như nào?"

Thời Minh Chu không chắc liệu linh thú nhà mình có định đi theo con đường thần tượng hay không, nói: "Sau này sẽ biết thôi."

Một lúc sau, những người làm xong nhiệm vụ cũng lục tục chạy tới, gia nhập đại quân bận rộn.

Mọi thứ đều cực kỳ đơn giản, rất nhanh liền đã hoàn thành.

Đám đông ngồi bệt dưới đất, đón chờ sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.

Thời Minh Chu yên lặng nghe bọn họ trò chuyện, không biết đã kiểm tra thời gian bao nhiêu lần.

Tuy đã sớm tính được sẽ phá vỏ vào lúc không giờ, nhưng có lẽ là do đêm nay chưa tán gẫu với trứng nhà mình, anh cứ cảm thấy thời gian trôi quá chậm.

Mười một giờ năm mươi, anh đứng dậy tiến vào hệ thống linh thú, canh giữ trước trận pháp.

Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, bỗng dưng nghe thấy một tiếng "rắc rắc" cực khẽ, trứng linh thú nứt ra một khe hở, sau đó liền nhanh chóng khuếch tán, cho đến khi nửa trên hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống đất.

Một chú linh thú lông trắng như tuyết, tứ chi và đuôi nhuốm màu đỏ rực nhảy ra, thân mật tiến lại gần, dụi dụi vào chân anh.

Ánh mắt Thời Minh Chu dịu đi, ngồi xổm xuống vuốt ve.

Kỹ thuật thực tế ảo đã hoàn thiện từ lâu, lúc chạm vào có cảm giác lông xù mềm mại.

Anh đánh giá: "Khá giống sói, nhưng đẹp hơn sói, cần tìm chiếc gương cho em soi không?"

Linh thú vẫy đuôi, tiếp tục dụi chân anh: "Ao~"

Thời Minh Chu bất lực: "Chỉ là giống sói thôi, có bảo em tru như sói đâu."

Linh thú mắt điếc tai ngơ: "Ao~"

Khóe miệng Thời Minh Chu lập tức tràn ngập ý cười, nâng đầu nó lên, nghiêm túc nhìn nó: "Trứng, gọi anh ơi."

Linh thú không nghe hiểu, dụi đủ rồi liền chạy một vòng quanh phòng, lại đến trước mặt anh dụi dụi.

Ý cười của Thời Minh Chu hoàn toàn tắt ngúm.

Đã qua không giờ, bọn Ám Hỏa ngồi chờ năm phút, không thấy Chu Minh và em trai đi ra.

Ám Hỏa nói: "Cũng hòm hòm rồi mà, vẫn chưa trò chuyện xong sao? Biết là em trai moe, nhưng có thể cho bọn mình ngắm chút không chớ!"

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Tôi đã gửi tin nhắn giục rồi, chắc là nhanh thôi."

Tiền Thuận Tâm sốt sắng: "Chẳng lẽ ba tôi trông xấu quá nên không muốn gặp người sao?"

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh.

Tiền Thuận Tâm nói: "...Tôi chỉ đoán vu vơ thôi, chắc chắn là trật lất."

Vừa dứt lời, Chu Minh và linh thú liền xuất hiện trong hoa viên.

Hai mắt bọn họ sáng ngời, lập tức vây quanh.

Tiền Thuận Tâm nhìn thấy ngoại hình xinh đẹp của ba, đang toan nước mắt lưng tròng dập đầu quỳ lạy, lại nghe thấy Chu Minh nói: "Xảy ra vấn đề."

Họ không hiểu: "Vấn đề gì cơ?"

Hai phút sau, mọi người nhìn linh thú "ao ao ao ao", lâm vào trầm tư.

Nếu như chưa từng tiếp xúc với em trai, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy moe.

Nhưng một khi đem ra so sánh, quả thật cứ như là thiểu năng trí tuệ.

Ám Hỏa nói: "Bug à? Tìm chăm sóc khách hàng đi."

Những người còn lại nhao nhao phụ họa.

Bọn họ đều rõ cơ chế xử lý sự cố của "Nguyên Vũ", em trai đã ở trong trò chơi một tháng, từng gặp bao nhiêu là NPC AI, toàn bộ quá trình đều không xảy ra vấn đề, vậy đứa có vấn đề chắc chắn là cái con thú thiểu năng này.

Thời Minh Chu cũng nghĩ như thế, mở giao diện chăm sóc khách hàng ra.

Hơn 90% chăm sóc khách hàng của "Nguyên Vũ" đều là AI, chỉ có vài người thật, thế nên phản hồi rất nhanh.

[Chào người chơi thân mến, tôi có thể giúp được gì cho bạn?]

Thời Minh Chu gõ chữ: [Linh thú của tôi không nói được nữa.]

Chăm sóc khách hàng: [Người chơi thân mến, linh thú vốn không biết nói đâu ạ~]

Thời Minh Chu: [Nhưng lúc nó còn là trứng thì vẫn nói được.]

Chăm sóc khách hàng: [Càng không có chuyện quả trứng biết nói đâu ạ, không hợp logic.]

Thời Minh Chu: [Cậu bàn về logic với tôi trong một thế giới tràn đầy phép thuật, đến cả cục đá cũng có thể mở miệng?]

Chăm sóc khách hàng: [Logic thông thường ấy. [thút thít]]

Thời Minh Chu không thích tranh luận vô nghĩa, trực tiếp gửi video trước khi trứng nhà mình nở qua.

Ngay sau đó, anh lại cung cấp những bằng chứng khác, bao gồm lần đầu linh thú nạt Caronte, lúc mở đoạn đầu của manh mối và khi bị Caronte ghi thù vân vân.

Chăm sóc khách hàng phân tích video xong, trả lời: [Người chơi thân mến, thiết lập linh thú của chúng tôi vốn không biết nói, chỉ có sự khác biệt về tính cách, vấn đề của bạn đã được chuyển cho nhân viên xử lý, xin vui lòng chờ một chút.]

Thời Minh Chu nhìn đoạn tin nhắn này, bàn tay đang gõ chữ khựng lại.

Ám Hỏa nói: "Chăm sóc khách hàng nói như nào?"

Thời Minh Chu thu linh thú: "Còn đang xử lý, giải tán đi, ngày mai nói tiếp."

Ám Hỏa nói: "Hả? Không thể giải quyết ngay sao?"

Nồi Gang Hầm Thịt và Dã Lai Vãng đồng thời kéo cậu ta ra ngoài.

Linh thú xảy ra vấn đề, chắc chắn tâm trạng Chu Minh cũng sẽ chẳng vui gì cho cam, bọn họ không nên quấy rầy.

Tẩm cung nhanh chóng chìm vào tĩnh mịch.

Thời Minh Chu tìm chỗ ngồi xuống, chờ nhân viên đến.

Hai người trò chuyện nửa ngày, vẫn chẳng hề có tiến triển.

Chăm sóc khách hàng: [Nhất định đã xảy ra vấn đề, thực sự xin lỗi, chúng tôi sẽ điều tra và đưa ra câu trả lời cho bạn sớm nhất có thể.]

Thời Minh Chu nhìn thấy câu "Thiết lập linh thú" kia liền hiểu rằng trứng nhà anh không còn nữa rồi, nhưng vẫn hỏi một câu: [Bao lâu?]

Chăm sóc khách hàng: [Trong vòng 24 giờ.]

Thời Minh Chu: [Được.]

Sáng sớm hôm sau, Dã Lai Vãng vừa online liền đến chỗ Thời Minh Chu thông qua truyền tống bạn bè.

Kết quả liền giật mình một phen, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang đứng trên nóc tòa tháp ở cổng thành, mà Thời Minh Chu thì ngồi bên cạnh, chả biết đã thay một bộ đồ trắng tự bao giờ.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Thời Minh Chu trong tình trạng này, vô cùng kinh hãi.

Nhưng ngẫm lại cũng chẳng thề bất ngờ, quả trứng kia quá khiến người ta yêu thích, bọn họ chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn thôi mà đã quý mến cực kỳ rồi, huống chi là người bên cạnh đối phương sớm chiều cả tháng ròng như Thời Minh Chu chứ.

Hắn dò hỏi: "Có đó không?"

Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.

Dã Lai Vãng nói: "Cậu đây là?"

Thời Minh Chu nói: "Chờ chăm sóc khách hàng."

Dã Lai Vãng nói: "Chuyện của em trai thế nào rồi?"

Thời Minh Chu trầm mặc một lúc, hờ hững nói: "Thiết lập linh thú trong trò chơi này chính là không biết nói, vốn không hề tồn tại linh thú biết nói."

Dã Lai Vãng: "?!"

Hắn ngạc nhiên: "Sao có thể? Vậy người nói chuyện với chúng ta cả tháng nay là ai?"

Thời Minh Chu kể lại suy đoán ban đầu của mình cho hắn nghe.

Đầu tiên, không phải là con người, nếu không sẽ chẳng không hề có dấu vết như này.

Huống hồ nếu thật sự có người chơi khăm, nhất định nhà phát hành sẽ nhanh chóng tìm ra người chịu trách nhiệm rồi háo hức báo lại với anh, nghiêm túc bày tỏ họ sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Giờ đây đã trôi qua một đêm mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì, khả năng cao nó là một AI cao cấp.

Dã Lai Vãng hết sức chấn động, thầm nghĩ thảo nào em trai lại khiến người ta yêu thích đến thế, ra là có cấp bậc cao.

Hắn suy đoán: "Tôi nhớ trụ sở chính của "Nguyên Vũ" chuyên sản xuất AI đó, thế... có thể là do trung gian xảy ra sai sót, khiến AI còn đang trong giai đoạn thử nghiệm lọt vào đây? Tối hôm qua trứng linh thú nở, em ấy bị phát hiện nên bị đưa về rồi?"

Thời Minh Chu đã nghĩ đến khả năng này.

Lần này anh càng trầm mặc lâu hơn, khẽ nói: "Vậy khi em ấy tỉnh lại sẽ không tìm được tôi nữa."

Dã Lai Vãng hít thở không thông.

Quả thật, em trai rất thích Thời Minh Chu, nếu ngủ dậy không thấy người thì sẽ phản ứng thế nào đây?

Đấy là một AI cao cấp, không dễ bị phá hủy, nói không chừng sẽ còn tồn tại rất lâu. Ký ức của chúng là dữ liệu, không bao giờ mờ phai.

Cấp bậc của em ấy cao đến mức nào? Em ấy có cảm thấy buồn không?

Dã Lai Vãng biết đây không thể coi là an ủi, nhưng vẫn khó nhọc nói: "Thế thì... nếu người bên đó không muốn em ấy giữ lại đoạn dữ liệu này, có thể sẽ... trực tiếp xóa sạch?"

Thời Minh Chu bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Dã Lai Vãng lại lần nữa hít thở không thông, một người thông minh như Thời Minh Chu, chắc chắn trong lòng cũng đã tỏ chuyện này.

Hắn nói: "Thế..."

Thời Minh Chu nói: "Như thế cũng khá tốt."

Với tính cách của AI đó, mai sau sẽ có cực kỳ nhiều người yêu mến và đồng hành cùng em ấy.

Thế nên, chẳng bằng cứ để em ấy quên mình đi, Thời Minh Chu nghĩ.

Vẫn tốt hơn là cứ đào lại đoạn quá khứ này không biết bao lần, tự hỏi tại sao anh trai lại vứt bỏ em ấy, không thấy đâu nữa.