Nuông Chiều

Chương 1



- Ê! nhóc con!

- Êeehhhh! Mày không nghe đại ca tao gọi à? Đứng lại coi!

Một đám nhóc tầm 7 hay 8 tuổi chặn đầu một đứa bé trai đang lầm lì đi về phía trước. Một đứa to béo nhất đứng đầu trong đó lên tiếng:

- Êh! Hình như mày mới chuyển tới khu phố này hôm qua hả? Có biết tao là ai không?

Cậu bé trai ngước lên nhìn một đám phía trước với vẻ mặt khó hiểu và thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn im lặng.

- Tao là Hùng ca, là trùm của Siêu Nhân bang hội ở khu phố này, sau này mày đi theo tao, không ai dám bắt nạt mày đâu. Mỗi ngày cống nộp 2 bịch bánh gọi là "bang phí".

- "..."

- Êh, bộ bị câm à? Hay muốn chống đối? Không nghe lời thì tao cho mày bầm mắt bây giờ!

Nhóc béo đang định lấy bàn tay to béo nục nịch xô ngã đứa bé trai thì một tiếng hét của một bé gái vang lên.

- Này, Hùng sư cọ! Lại đang bắt nạt người khác à? - Một bé gái mặt chiếc đầm trắng ngang gối in hoa, tóc cột hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn chạy tới.

- Con nhóc họ Thẫm kia! Ai cho mày xía vào chuyện của tụi này.

- Ba tớ là chủ tịch khu phố! Tớ không cho phép cậu bắt nạt bé trai này! - Cô bé vừa nói vừa chỉ ngón tay ngăn ngắn múp múp về phía nhóc béo.

"Bé trai? Nói mình à?" - cậu bé thầm nghĩ. Cậu nhìn sang cô bé vừa tới. "Khuôn mặt thì chắc cỡ tuổi mình thôi, nhưng hình như hơi cao thì phải"

- Tao không cần biết, mày mà không tránh ra là tao xữ mày luôn - nhóc béo quát lên

Hai bé trai đứng hai bên nhóc béo định tiến lên kéo bé gái ra. Chưa kịp đụng tới cái tay nhỏ nhắn kia thì bé gái bỗng ngã rầm xuống đất.

- Oaoaoa..oaoaoa! Ba má ơi, tụi nó uýnh con, đau quá đau quá!!! Nhiên Nhiên bị đánh u đầu, gãy chân rồi! Huhuhuhu..... - một tràn tiếng ai oán, khóc than thảm thiết vang rộng cả con đường. Vừa khóc cô bé vừa giãy chân, đạp đất, lăn qua lăn lại trên đường.

Nguyên đám nhóc và cả cậu bé cư nhiên mở to mắt, miệng há hốc vẫn không biết ai đã làm gì. Nhưng ai đi ngang qua cũng sẽ tưởng bọn họ thật sự đã đánh đập cô bé sau khi nghe tiếng khóc thảm thiết ấy.

- Êh êh! Tụi tao đã làm gì mày đâu! Mày.. mày đứng dậy đi - Nhóc béo mặt tái xanh, vội vàng lắp bắp nói.

- Hùng ca.. Hùng ca! Hay mình đi đi! Ba nó là chủ tịch khu phố đó, ba nó mà biết mình đánh nó thì không xong đâu. Tụi em sợ bi mẹ đánh lắm! - một tên nhóc kê bên vẻ mặt hốt hoảng kéo tay nhóc béo vội nói.

- Hừ! Hai đứa mày đợi đó! Lần..lần này tao tha cho, tại tao còn về tắm cho Lu Lu nhà tao, chứ tao không.. không có sợ đâu! Đi tụi mày!

Sau khi cả đám nhóc bỏ đi, cô bé ngừng giãy giụa, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi chiếc đầm trắng đã bị dính bẩn. Nhưng cô không hay biết hành động gào khóc "thảm thiết" lúc nãy làm cho vạt váy phía sau vô tình bị cuốn lên trên, phô ra hết cái quần sịp trắng in hình dâu tây ở trong. Toàn bộ rơi vào mắt của cậu bé đứng phía sau.

- Chào nhóc! Còn sợ không? Chị đã đuổi tụi xấu đi rồi. Thấy chị giỏi không? Hihihi.. - cô bé quay qua hướng cậu bé với vẻ mặt tự hào.

"Giỏi gì chứ! Trò khóc lóc con mèo mà" - cậu bé nhăn mày có chút khinh thường nghĩ.

- Này, sao không nói gì? Sợ quá sao? Mà em tên gì vậy? Chị là Thẫm An Nhiên, con của chủ tịch cả khu phố này á!

- Biết ai nhỏ hơn ai mà xưng "chị" tự tin vậy! - cậu bé nhăn mặt lên tiếng.

- À thì.. tại chị cao hơn nhóc mà, đương nhiên lớn hơn nhóc rồi! Chị 7 tuổi rưỡi lận đó!

- Tôi cũng 7 tuổi! - Một câu nói làm mặt cô bé bỗng cứng ngắt. Hơn nữa tôi sinh đầu năm, tháng 1! Mặt cô lại lạnh thêm vài độ

- "..." À ừ.. sao tớ biết được, ai kêu cậu lùn làm chi. Hứ! Nhưng dù sao tớ cũng mới cứu cậu mà, mẹ tớ bảo trẻ ngoan thì phải biết cảm ơn! - cô bé mặt hơi đỏ lúng túng nhắc khéo cậu bé.

- Tôi có kêu cứu à? Nhiều chuyện còn kể công!

- Cậu..cậu.. đồ đồ..xấu tính! Oaoaoa..oaoaoa! - Cô bé tức đến nghẹn, òa khóc lớn.

- Này, ồn quá! Nín đi! - cậu bé hơi lúng túng vội dỗ cô bé. "Ai mới là người mới bị bắt nạt vậy nè -.-" - cậu thầm nghĩ.

- Hức hức...hức...! - tiếng khóc nhỏ dần nhưng không dứt.

- Nè, cho cậu đó! Nín đi! - cậu bé móc trong túi ra một viên kẹo dâu đưa cô bé.

- Wow, kẹo dâu a! Sao cậu biết tớ thích dâu a! - cô bé ngừng khóc ngay lập tức.

- Nhìn là biết mà!

"Nguyên cái mông cậu toàn dâu kìa" - cậu vừa nghĩ vừa cười nhẹ.

- Vậy.. vậy cậu cho tớ biết tên cậu đi!

- Không thích!

- Vậy tớ cùng cậu về nha! Nhà tớ cũng nằm trên đường này nà.

- Không cần!

- Vậy cậu đưa tớ về cũng được!

- Không muốn!

...

..

Một màn đối đáp liên hồi của những câu hỏi và một chữ "không" cứ tiếp diễn ra giữa hai đứa bé, nhưng dù vậy cậu bé vẫn để cô bé theo sau, không nhanh không chậm giữ đúng một khoảng cách, cứ thế mà cùng nhau hướng về nhà.