Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư

Chương 17



Mạnh Giai kết thúc tròchuyện rồi đem tất cả tờ báo trong nhà buộc chặc sau đó xách ra ngoài, cả ngườimang theo lửa giận, cô mặc quần áo ở nhà đi về phía thùng rác cách nhà không xa.

Đem tờ báo trên tay némvào, lúc trở về đi chưa đựơc hai bước, thì thấy một chiếc xe màu đen không quáxa lạ lái đến trước cửa nhà mình.

"Mạnh tiểuthư."

Quả thật là âm hồn bấttán, Mạnh Giai từ trước đến giờ đều tôn trọng hòa bình, thì đột nhiên lúc nàymuốn đề xướng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Nhìn mặt cô không thayđổi đi qua bên cạnh mình, tự mình mở cửa vào nhà, Hoắc Thanh Lam ở phía sau côvội vàng chống một tay lên cửa sắp đóng.

"Hoắc tiên sinh cóchuyện gì?"

"Anh thật sự đángghét như vậy sao?"

Cô lạnh lùng nhìn anh ta,"Tôi không biết mình có gì để người thích như vậy." Rốt cuộc anh tathích cái gì ở cô đây?

"Anh yêu em."

"Xin miễn thứ cho kẻbất tài."

". . . . . . Tại saoem không chịu cho anh một cơ hội?"

"Giữa tôi và họctrưởng không có vị trí của anh."

"Danh tiếng của anhtrước kia không được tốt." Anh không thể không thừa nhận cái nguyên nhânlớn nhất này chính là làm cho mình bị người ta ghét.

"Chuyện đó khôngliên quan đến tôi." Cho dù là anh hai nhà mình, cô cũng chỉ thỉnh thoảngmới nhắc nhở một câu đừng liều mạng quá, cẩn thận thận hư thôi.

"Anh thích em."

"Nghiêm chỉnh mànói, chuyện này cũng không liên quan đến tôi," Mạnh Giai cau mày nhìn anhta, "Chẳng lẽ người yêu thích tôi, thì tôi nhất định phải có đáp lại sao,trên đời này không có đạo lý đó. Quan trọng nhất chính là, tôi cho rằng anhthích tôi hoàn toàn là do cảm thấy kỳ lạ, trước đó tôi không biết anh, sau đóanh đột nhiên nhảy ra nói yêu thích tôi, chuyện này quá buồn cười."

Vẻ mặt của Hoắc Thanh Lamlộ ra đau đớn, giọng nói cũng khàn đi. "Thời điểm tình yêu tới luôn làmcho người ta không kịp ứng phó."

"Thật vănnghệ." Cô không hề xúc động.

"Giang Dĩ Thành cógì tốt chứ? Năm đó cũng là em lấy tiền giúp hắn, nếu không thì nhà họ Gianghoàn toàn không có hi vọng trở mình."

Mạnh Giai lạnh mặt vàcứng rắn nói: "Anh điều tra tôi?"

"Anh chỉ là quan tâmem."

"Dùng danh nghĩaquan tâm mà có thể muốn làm gì thì làm sao?" Học trưởng biết cô lâu nhưvậy, có nhiều nghi vấn như vậy, nhưng chưa từng điều tra cô, cô không nói, anhấy cũng không hỏi

"Em xem"

Đột nhiên nhìn thấy mộttúi giấy đưa tới trước mắt mình, Mạnh Giai có chút hồ nghi, cuối cùng vẫn làđưa tay nhận lấy.

Mở túi giấy ra, là mộtxấp hình, cô cau mày lấy ra nhìn.

Ảnh chụp chủ yếu là mộtđôi nam nữ, nam là Giang Dĩ Thành, nữ là một cô gái xinh đẹp có khí chất taonhã, trên người lộ ra hơi thở rất sắc sảo.

Cô nhanh chóng lấy tấmtiếp theo ra nhìn, đôi môi mím thật chặt, áp khí trên người càng lúc càng thấp.

Khi cô nhìn xong tất cảhình, thì cô thẩn thờ ngẩng đầu nhìn anh ta. "Anh muốn nghe tôi nói cáigì?"

"Hắn cũng khôngchung tình với em."

Hai tay của Mạnh Giaivòng ngực, tư thế không thục nữ, ánh mắt híp lại, giọng nói trong veo lạnh lùngmở miệng, "Trung Quốc có câu tục ngữ nói thật hay."

"Cái gì?" HoắcThanh Lam có chút không rõ là cô muốn nói cái gì.

"Mèo không thể khôngăn trộm thịt, cho tới bây giờ tôi cũng không cho rằng học trưởng sẽ là Liễu HạHuệ thứ hai."

Anh ta trong một lúc nóikhông ra lời.

"Hoắc tiên sinh còncó chuyện khác sao?"

Hoắc Thanh Lam ổn địnhlại tâm trạng, mỉm cười nói với cô: "Anh biết bây giờ tâm tình của emkhông tốt."

Cô lạnh lùng nhìn anh ta.

"Em cũng đừng suynghĩ quá nhiều."

"Hừ"

"Có muốn anh đi vàongồi với em một lúc hay không?"

Cô vẻ bên ngoài thì cườinhưng trong lòng không cười nói: "Vậy ngày mai có phải sẽ thêm một tin tứchay không hả?"

Sắc mặt của anh ta hơithay đổi.

"Hoắc tiên sinh," Mạnh Giai nghiêm túc nhìn anh ta, "Tôi không thích anh, một chútcũng không thích, tôi vẫn cho rằng anh chỉ cảm thấy mới mẻ và đùa chơi với tôithôi, nể mặt anh hai tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh, luôn nghĩ mấy ngàynữa anh không còn hứng thú thì cũng không sao, nhưng anh vẫn có ý nhưvậy?"

Hoắc Thanh Lam nhíu mày.

"Có lẽ trước kia ởtrong đám phụ nữ mọi việc anh luôn đều thuận lợi, cho nên ở chỗ tôi đụng phảiđinh nên cảm thấy mới mẻ, nhưng mà, chờ cảm giác mới mẻ lui đi thì cái gì cũngkhông còn, mấy cô gái trước kia của anh không phải đều là như vậy phảikhông?"

Anh không có phản bác.

"Tôi chỉ là một côgái bình thường, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, cái vòng luẩn quẩn đócủa các người tôi không thích, thật sự không thích." Cuối cùng, cô tăngthêm giọng điệu nhấn mạnh.

"Nhưng chính bảnthân em ở trong cái vòng này."

"Tôi họ mạnh, khôngphải họ Lý." Cô nhắc nhở anh ta lần nữa.

"Đều như nhau."

Mạnh Giai không nhịn đượcgượng cười. "Tôi cũng không muốn nhiều lời với anh, tóm lại, chúng takhông thích hợp, cho dù tôi và học trưởng không thể ở chung một chỗ, thì haichúng ta cũng tuyệt đối không có khả năng, loại đàn ông như anh tôi cực kỳ ghét."

Vẻ mặt anh ta buồn bã.

"Xin lỗi, tạmbiệt." Nói xong, cô dùng sức đóng cửa lại.

Hoắc Thanh Lam đứng yênthật lâu.

Mà Mạnh Giai nắm chặc túigiấy kia chạy về phòng, dùng sức đóng cửa lại, sau đó cả người chống ở trên cửatừ từ trợt xuống ngồi.

Hai tay ôm lấy đầu gối,chui trong đó ngồi thật lâu.

Không biết lúc nào thìrơi lệ ra ngoài, ngâm ướt cả quần áo của cô.

Hình ở trong túi giấy vãiđầy mặt đất, cô gái trong hình hoặc tao nhã hoặc mềm mại hoặc nụ cười quyến rũlắc lư ở trước mắt cô, cuối cùng, cô dùng sức đá một cước, hình bay tứ tung.

Nhận được chuyển phátnhanh thì Giang Dĩ Thành đang phát sốt.

Chờ thấy nội dung trongchuyển phát nhanh, thì anh gấp đến độ tháo kim tiêm truyền nước biển ở trêncánh tay ra, máu từ trên mu bàn tay chảy ra.

"Tổng giám đốc, anhđừng gấp gáp mà, chữa bệnh trước quan trọng hơn." Trần thư ký luống cuống.

"Khụ. . . . . . Côấy sẽ nghĩ loạn."

"Sẽ không đâu, Mạnhtiểu thư là người rất thông minh." Trần thư ký nói mà không dám tin.Chuyện như vậy vốn đã khó nói rồi, ở trong mắt tình nhân một viên cát cũngkhông tha, chỉ cần mầm móng hoài nghi mọc rể nảy mầm, thì đó chính là cơn sóngthần.

"Cậu không hiểuđâu." Nếu như cô gọi điện thoại tới rống anh mắng anh chất vấn anh, anhcũng không lo lắng, nhưng cô không nói tiếng nào chỉ là đem hình chuyển phátnhanh tới đây, làm cho anh không khỏi sợ hãi.

"Nhưng bây giờ anhbệnh thành như vậy, hoàn toàn không thể bay về." Trần thư ký nói thực tế.

Giang Dĩ Thành nhục chímà ngã ngồi ở trên giường.

Trần thư ký vội vàng gọiy tá tới giúp anh ghim kim lại lần nữa.

"Nếu không, anh điệnthoại cho Mạnh tiểu thư giải thích một chút đi." Nhìn thấy bộ dạng của sếphoảng loạn, thì Trần thư ký có lòng tốt đề nghị.

Giang Dĩ Thành lấy điệnthoại di động gọi đi, nhưng đã chuyển sang giọng nói hệ thống.

Sắc mặt của anh lập tứckhó coi.

Lúc này Trần thư ký cũngkhông dám nói gì, chỉ sợ kích thích đến cấp trên.

Nhưng, lúc quay mặt sang,thì anh chàng vào toilet gọi điện thoại.

Nhận được điện thoại củaTrần thư ký thì Mạnh Giai rất kinh ngạc."Trần thư ký có chuyện gìsao?"

Cô đem số điện thoại củahọc trường thiết lập từ chối không tiếp điện tới, không nghĩ tới đổi thành thưký của anh gọi tới.

"Tổng giám đốc bịbệnh, bệnh rất nặng."

Tay Mạnh Giai cầm điệnthoại di động lập tức nắm chặt. "Bệnh gì? Sao lại ngã bệnh?"

Vừa nghe giọng điệu này,thì Trần thư ký bỗng có động lực. "Nóng rần lên, người cũng bị cháy khétluôn."

"Anh hãy chăm sócanh ấy thật tốt."

"Mạnh tiểu thư, côxem ——" Trần thư ký cố ý dừng lại một chút, "Bên này còn rất nhiềuchuyện phải làm, cô có thể tới đây giúp chăm sóc Tổng giám đốc mấy ngàykhông?"

Cô muốn hoàn toàn cựtuyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng làm thế nào cũng không phun ra được, vì vậycô im lặng.

"Mạnh tiểu thư, Tổnggiám đốc gần đây bề bộn nhiều việc mệt chết đi đựơc, anh ấy không có thời gianđể suy nghĩ chuyện khác đâu, cô đừng hiểu lầm anh ấy."

"Mướn người chăm sócanh ấy đi." Trần thư ký cứng họng.

"Cứ như vậy đi, tôicúp."

Trần thư ký thấy điệnthoại bị cắt đứt, thì thở dài. Xem ra Tổng giám đốc phu nhân thật sự rất tứcgiận.

Mà Mạnh Giai cúp điệnthoại thì tinh thần không tập trung dạo bước trong nhà.

Cô đang định hai ngày nữasẽ lên đường đến Thái thì nhận được một phần chuyển phát nhanh.

Là đĩa CD, cô có chútbuồn bực, mang theo vài phần bất an mà đem CD bỏ vào DVD.

Khi thấy hình ảnh một đôinam nữ ở trên giường, thì cô tức giận đến phát run cả người, một cước đá baybàn trà ở phòng khách, sau đó ôm chân phải bị mình đạp lật móng lên mà nhảy kêuđau.

Cái thế giới này đàn ôngxấu quá nhiều, cô không nghĩ ra là, lúc cô đụng phải một cực phẩm, thì lại thấychứng cứ bản chất xấu xa của đàn ông, rốt cuộc ông trời ghét cô đến mức nào, màliên tiếp đả kích cô như vậy?

Hai ngày nay, ngoài cửacuối cùng cũng không có hoa hồng tiến công, cô đang vui mừng vì tên Hoắc ThanhLam cực phẩm đó rốt cục cũng chịu bỏ qua, thì kết quả lập tức đấu tranh rồithăng cấp thay đổi triều đại.

Mạnh Giai thật sự ấm ức .